Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 71: Nghi ngờ
Trường Lộ Cô Hành
15/01/2021
Người đứng ở bục sau cửa chính là người nắm toàn bộ quyền lực và mạch máu của Đông Phương gia tộc - Đông Phương Thắng Hà.
Lão gia tử năm nay đã hơn sáu mươi, mái đầu lấm tấm bạc, trên mặt ngang dọc đều là nếp nhăn do năm tháng để lại, nhưng ánh mắt lại sáng láng có thần, để lộ ra từng tia sắc bén uy nghiêm. Hắn chống một cây quải trượng, cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Tuệ Lam và một đám ẩn vệ, gõ trượng xuống đất một cái "cạch" đầy uy vũ, hùng hồn nói:
"Tất cả người không liên quan đều lui xuống đi! Từ khi nào mà con dâu ngoại tộc đều có quyền sai khiến ẩn vệ, coi lão tử như người chết hay sao?"
Hắn không hài lòng nhìn về phía Phương Tuệ Lam, sắc mặt hắc trầm như mực nước.
Đông Phương Hạo Hiên rũ đầu, khóe miệng hơi giương lên. Hai vị trưởng lão cũng nhàn nhạt cười lạnh ra tiếng.
Mạc Túc và hai thuộc hạ trao đổi ánh mắt, đồng loạt hiểu ra. Đông Phương Thắng Hà này tuyệt đối là cố ý. Hắn bởi vì nghe được Phương Tuệ Lam và hai thị vệ giữ cửa chỉ trích Đông Phương Hạo Hiên là người ngoài, nên tức giận trả thù trở lại. Cháu trai ruột thịt với một con dâu tùy tiện có thể thay đổi, nghĩ cũng biết ai mới là người ngoài. Phương Tuệ Lam quả thật càn rỡ không biết tự lượng sức mình, cả gan chọc giận lão gia tử.
"Cha..." Phương Tuệ Lam ấp úng nói, sắc mặt tái nhợt, móng tay dưới ống tay áo nắm chặt đến muốn chảy ra máu tươi.
Lão già chết tiệt! Đông Phương Phượng kia rõ ràng đã là một phế nhân, thế nhưng hắn một mực thiên vị. Còn Đông Phương Hách, đồng dạng là con trai dưới gối, hắn thế nhưng nhìn cũng không muốn nhìn...
Khốn khiếp!
Phương Tuệ Lam ở trong lòng không cam lòng mà liên tục chửi rủa. Bất quá ngại vì uy nghiêm của lão gia tử mà gục đầu không dám nói lời nào.
"Cút đi! Cút trở về viện của mình đi! Vừa thấy liền phiền." Đông Phương Thắng Hà phủi phủi tay, phảng phất là đuổi đi ruồi bọ cản đường giống nhau. Cơ mặt chau lại, thần sắc phiền muộn.
Phương Tuệ Lam âm thầm dậm chân, trong mắt lóe qua tia độc ác nhìn thoáng qua Đông Phương Hạo Hiên và Mạc Túc, không cam lòng rời đi.
Đợi nàng ta và ẩn vệ đều lui hết, Đông Phương Thắng Hà mới vỗ vai Đông Phương Hạo Hiên, thở dài nói:
"Hiên nhi, để con chịu ủy khuất rồi!"
"Không có gì đâu, ông ngoại." Đông Phương Hạo Hiên ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, bình thản nói.
Đông Phương Thắng Hà biết rõ tính tình của đứa cháu trai này nên không nói gì thêm, mà nhìn về phía đám người Mạc Túc, sắc mặt hơi dãn ra, cười nói:
"Ngươi là Mạc cô nương đi? Thường nghe Hiên nhi nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt mới biết, quả nhiên là tiếu lệ giai nhân."
"Đông Phương gia chủ quá khen!" Mạc Túc nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đông Phương Thắng Hà âm thầm giật mình, tiểu cô nương này... mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng phong vận thành thục trên người không thể khinh thường được.
Hắn lại liếc qua cháu trai nhà mình, không có sai quá tình ý chợt thoáng qua trong mắt người trai trẻ, Đông Phương Thắng Hà trong lòng hiểu rõ, đáy mắt suy tư buồn phiền.
Hắn cũng nghe nói qua sự tích của Mạc Túc, không... phải là Nguyệt Vô Song, danh tiếng kia quả thật là chẳng ra làm sao. Mặc dù biểu hiện mấy ngày nay thập phần kinh người, nhưng đều không thể thay đổi được quá khứ.
Hơn nữa, thân phận của nàng đối với Đông Phương gia là có khúc mắt, người như vậy được cháu trai để mắt, cũng không biết là tốt hay xấu.
Đông Phương Thắng Hà suy nghĩ nhiều, nhưng thực chất chỉ là nhoáng qua trong nháy mắt. Nhưng không hổ là kẻ già dặn, chấp chưởng gia tộc nhiều năm. Tất cả ý nghĩ hắn đều không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, ngược lại hắn nhìn về phía hai đứa nhỏ, giọng nói lộ vẻ thiện ý:
"Đứa nhỏ, đến! Lão gia gia đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi. Chắc các ngươi đói rồi đúng không!?"
Mạc Vân Long đứng tại chỗ, khoanh tay lễ phép kêu một tiếng:
"Lão gia gia!"
Còn Mạc Du Hồng thì nháy mắt nghịch ngợm, xoa xoa bụng nhỏ, ngọt ngào nói:
"Lão gia gia, có một chút..."
Đông Phương Thắng Hà nhịn không được bật cười vui vẻ. Hai đứa bé này cũng quá lễ phép đáng yêu rồi đi. Thảo nào cháu trai của hắn cũng yêu thương nuông chiều như vậy.
"Chúng ta vào nhà trước đi!" Đông Phương Thắng Hà nhìn qua ba người Mạc Túc, nói.
Thế là, lấy Đông Phương Thắng Hà dẫn đầu, một đoàn mười mấy người tiến vào trong đại sảnh.
Chính giữa đại sảnh bày một cái bàn tròn lớn, họa cụ cổ xưa, bàn ghế gỗ mộc xếp ngay ngắn bên nhau. Trên bàn đã đặt rất nhiều món ăn. Nhìn sơ qua đều có mười tám món. Mỗi món tỉ mỉ chế biến, trông rất đẹp mắt.
Mười mấy người phân biệt ngồi xuống, Đông Phương Thắng Hà ngồi ở đầu bàn chủ vị, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão ngồi ở một bên. Mạc Túc, Mạc Nhất, Mạc Cửu và hai đứa nhỏ ngồi ở bên còn lại.
Mấy người không ai có chủ tớ chi phân cách biệt.
"Mạc cô nương, hai vị công tử, tiểu Long, tiểu Hồng. Các ngươi cứ dùng tự nhiên, đừng khách sáo." Đông Phương Hạo Hiên sợ bọn họ sẽ ngại ngùng, nên thòng trước một câu.
"Cảm ơn Đông Phương thúc thúc! Cảm ơn lão gia gia!" Hai đứa nhỏ cười híp mắt, ngọt ngào nói với Đông Phương Hạo Hiên, nhưng cũng không quên cảm ơn Đông Phương Thắng Hà.
Bởi vì hành động nhỏ này, Đông Phương Thắng Hà lại đối với hai đứa nhỏ có nhiều thêm hảo cảm, thần sắc nghiêm túc rút đi nhiều, thay thế là vẻ hòa ái. Dễ gần tựa như là lão nhân gia ở nhà bên cạnh vậy.
"Đa tạ Đông Phương gia chủ đã khoản đãi!" Mạc Túc cũng ra tiếng nói, ánh mắt thực nghiêm nghị đúng chỗ, không có nhìn loạn khung cảnh trong đại sảnh, nhưng âm thầm nàng đã điều khiển tinh thần lực kiểm tra toàn bộ trên dưới.
"Mạc cô nương ngươi đừng khách khí. Kỳ thực lão phu mời ngươi đến hôm nay cũng là có tư tâm của riêng mình. Lão phu muốn nhờ cô nương giúp ta một việc." Đông Phương Thắng Hà vừa chạm đũa vừa nói, hơi hơi thở dài một tiếng.
Đông Phương Hạo Hiên, hai vị trưởng lão đồng thời kinh ngạc nhìn hắn, ai cũng không ngờ tới, lão gia tử vậy mà có chuyện còn giải quyết không được.
Mạc Cửu và Mạc Nhất nhìn nhau, âm thầm suy đoán Đông Phương Thắng Hà muốn nhờ chủ tử làm cái gì.
"Đông Phương gia chủ, ngài có chuyện phiền muộn gì giải quyết không được sao?" Mạc Túc nhướng mày hỏi, trong lòng có một tia suy đoán.
"Kỳ thực chuyện này trước giờ lão phu đều chưa từng nghi ngờ quá. Nhưng trải qua chuyện Hiên nhi trúng độc, lão phu lại cảm thấy khá kỳ quái. Phượng nhi nhà ta năm đó kỳ tài ngút trời, nhưng không có mắt cao hơn đầu, cũng không gây thù chuốc oán với ai. Thế mà chỉ trong một đêm, nàng đã hôn mê không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì tu vi mất hết, thần trí thỉnh thoảng mơ màng hồ đồ, có khi còn nhận không ra ta và Hiên nhi. Trước đó ta chỉ nghĩ rằng vấn đề của nàng là do tu luyện quá mức mà ra. Nhưng hiện tại ta lại nghi ngờ, nên mới nhờ Mạc cô nương đến xem một chuyến."
Chưa đợi Mạc Túc kịp đáp lại, Đông Phương Hạo Hiên đã hút một ngụm khí lạnh, cả kinh ra tiếng:
"Ông ngoại... người là nghi ngờ mẫu thân cũng bị trúng độc sao?"
Đông Phương Thắng Hà nặng nề gật đầu:
"Đúng vậy!!!"
Lúc này, Nhị trưởng lão lại nhíu mày ra tiếng:
"Nhưng gia chủ, không phải năm đó khi đại tiểu thư xảy ra chuyện, ngài còn nhờ đến Lam Vân đại sư, thậm chí là vô số luyện dược sư đến xem sao. Bọn họ đều không nhìn ra được cái gì nha..."
Đang nói nửa chừng, Nhị trưởng lão phát giác vài đạo ánh mắt không bằng lòng nhìn mình, vì vậy ho khan sửa lại:
"Khụ! Ý của ta không phải là khinh thường y thuật của Mạc cô nương. Mà là do năm đó gia chủ mời rất nhiều rất nhiều dược sư đến, thế nhưng cũng nhìn không ra là nguyên nhân gì."
Đông Phương Thắng Hà khẽ nhíu mày, trong lòng nghi ngờ hơi có dao động. Hắn cũng vì lo quá mà rối loạn, nhất thời quên mất mình đã từng mời rất nhiều người đến xem cho Đông Phương Phượng.
Nhiều người như vậy đều nhìn không ra, mà Mạc Túc lại còn trẻ hơn những người đó...
Đông Phương Hạo Hiên lại không lo lắng được nhiều như vậy, có chút gấp gáp nhìn Mạc Túc mà nói:
"Mạc cô nương, ngươi có thể xem giúp cho mẫu thân ta được không? Ngoài ngươi ra, ta quả thật không tin được những người khác."
Hắn không quan tâm những dược sư kia y thuật tinh thâm thế nào. Hắn chỉ biết Mạc Túc là người phát hiện độc của hắn, còn cứu hắn từ quỷ môn quan trở về. Bởi vậy, y thuật của nàng chắc chắn cao hơn những kẻ lang băm kia.
Hơn nữa, trải qua chuyện của Tùng bá, hắn cũng không dám xác định, ở Đông Phương gia ngoại trừ ông ngoại ra, còn có người nào đủ vững chắc không bị thu mua, cắn ngược lại dòng chính một cái.
Rốt cuộc mẫu thân năm đó thiên phú vượt bậc, tài nguyên đều nghiêng hết cho nàng, không chừng đưa tới người hãm hại.
Muốn hãm hại một thiên tài rơi xuống đáy vực, kỳ thật cũng không khó. Chỉ cần lên kế hoạch chu toàn, che lấp kĩ lưỡng là không bị người phát hiện ra.
Đông Phương Thắng Hà miệng trương trương, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.
Thôi, người cũng đã mời tới, xem một lần cũng không có quan hệ. Kỳ thật, trong lòng hắn là không có một chút hi vọng nào.
Mạc Túc nhìn biểu cảm của vài người đối diện, rũ mắt suy tư một hồi rồi nói:
"Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ tận lực."
Nếu ngay cả Lam Vân đại sư cũng nhìn không ra là loại độc gì, thì tình huống của Đông Phương Phượng so với trong tưởng tượng còn muốn phức tạp nhiều.
Lão gia tử năm nay đã hơn sáu mươi, mái đầu lấm tấm bạc, trên mặt ngang dọc đều là nếp nhăn do năm tháng để lại, nhưng ánh mắt lại sáng láng có thần, để lộ ra từng tia sắc bén uy nghiêm. Hắn chống một cây quải trượng, cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Tuệ Lam và một đám ẩn vệ, gõ trượng xuống đất một cái "cạch" đầy uy vũ, hùng hồn nói:
"Tất cả người không liên quan đều lui xuống đi! Từ khi nào mà con dâu ngoại tộc đều có quyền sai khiến ẩn vệ, coi lão tử như người chết hay sao?"
Hắn không hài lòng nhìn về phía Phương Tuệ Lam, sắc mặt hắc trầm như mực nước.
Đông Phương Hạo Hiên rũ đầu, khóe miệng hơi giương lên. Hai vị trưởng lão cũng nhàn nhạt cười lạnh ra tiếng.
Mạc Túc và hai thuộc hạ trao đổi ánh mắt, đồng loạt hiểu ra. Đông Phương Thắng Hà này tuyệt đối là cố ý. Hắn bởi vì nghe được Phương Tuệ Lam và hai thị vệ giữ cửa chỉ trích Đông Phương Hạo Hiên là người ngoài, nên tức giận trả thù trở lại. Cháu trai ruột thịt với một con dâu tùy tiện có thể thay đổi, nghĩ cũng biết ai mới là người ngoài. Phương Tuệ Lam quả thật càn rỡ không biết tự lượng sức mình, cả gan chọc giận lão gia tử.
"Cha..." Phương Tuệ Lam ấp úng nói, sắc mặt tái nhợt, móng tay dưới ống tay áo nắm chặt đến muốn chảy ra máu tươi.
Lão già chết tiệt! Đông Phương Phượng kia rõ ràng đã là một phế nhân, thế nhưng hắn một mực thiên vị. Còn Đông Phương Hách, đồng dạng là con trai dưới gối, hắn thế nhưng nhìn cũng không muốn nhìn...
Khốn khiếp!
Phương Tuệ Lam ở trong lòng không cam lòng mà liên tục chửi rủa. Bất quá ngại vì uy nghiêm của lão gia tử mà gục đầu không dám nói lời nào.
"Cút đi! Cút trở về viện của mình đi! Vừa thấy liền phiền." Đông Phương Thắng Hà phủi phủi tay, phảng phất là đuổi đi ruồi bọ cản đường giống nhau. Cơ mặt chau lại, thần sắc phiền muộn.
Phương Tuệ Lam âm thầm dậm chân, trong mắt lóe qua tia độc ác nhìn thoáng qua Đông Phương Hạo Hiên và Mạc Túc, không cam lòng rời đi.
Đợi nàng ta và ẩn vệ đều lui hết, Đông Phương Thắng Hà mới vỗ vai Đông Phương Hạo Hiên, thở dài nói:
"Hiên nhi, để con chịu ủy khuất rồi!"
"Không có gì đâu, ông ngoại." Đông Phương Hạo Hiên ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, bình thản nói.
Đông Phương Thắng Hà biết rõ tính tình của đứa cháu trai này nên không nói gì thêm, mà nhìn về phía đám người Mạc Túc, sắc mặt hơi dãn ra, cười nói:
"Ngươi là Mạc cô nương đi? Thường nghe Hiên nhi nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt mới biết, quả nhiên là tiếu lệ giai nhân."
"Đông Phương gia chủ quá khen!" Mạc Túc nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đông Phương Thắng Hà âm thầm giật mình, tiểu cô nương này... mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng phong vận thành thục trên người không thể khinh thường được.
Hắn lại liếc qua cháu trai nhà mình, không có sai quá tình ý chợt thoáng qua trong mắt người trai trẻ, Đông Phương Thắng Hà trong lòng hiểu rõ, đáy mắt suy tư buồn phiền.
Hắn cũng nghe nói qua sự tích của Mạc Túc, không... phải là Nguyệt Vô Song, danh tiếng kia quả thật là chẳng ra làm sao. Mặc dù biểu hiện mấy ngày nay thập phần kinh người, nhưng đều không thể thay đổi được quá khứ.
Hơn nữa, thân phận của nàng đối với Đông Phương gia là có khúc mắt, người như vậy được cháu trai để mắt, cũng không biết là tốt hay xấu.
Đông Phương Thắng Hà suy nghĩ nhiều, nhưng thực chất chỉ là nhoáng qua trong nháy mắt. Nhưng không hổ là kẻ già dặn, chấp chưởng gia tộc nhiều năm. Tất cả ý nghĩ hắn đều không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, ngược lại hắn nhìn về phía hai đứa nhỏ, giọng nói lộ vẻ thiện ý:
"Đứa nhỏ, đến! Lão gia gia đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi. Chắc các ngươi đói rồi đúng không!?"
Mạc Vân Long đứng tại chỗ, khoanh tay lễ phép kêu một tiếng:
"Lão gia gia!"
Còn Mạc Du Hồng thì nháy mắt nghịch ngợm, xoa xoa bụng nhỏ, ngọt ngào nói:
"Lão gia gia, có một chút..."
Đông Phương Thắng Hà nhịn không được bật cười vui vẻ. Hai đứa bé này cũng quá lễ phép đáng yêu rồi đi. Thảo nào cháu trai của hắn cũng yêu thương nuông chiều như vậy.
"Chúng ta vào nhà trước đi!" Đông Phương Thắng Hà nhìn qua ba người Mạc Túc, nói.
Thế là, lấy Đông Phương Thắng Hà dẫn đầu, một đoàn mười mấy người tiến vào trong đại sảnh.
Chính giữa đại sảnh bày một cái bàn tròn lớn, họa cụ cổ xưa, bàn ghế gỗ mộc xếp ngay ngắn bên nhau. Trên bàn đã đặt rất nhiều món ăn. Nhìn sơ qua đều có mười tám món. Mỗi món tỉ mỉ chế biến, trông rất đẹp mắt.
Mười mấy người phân biệt ngồi xuống, Đông Phương Thắng Hà ngồi ở đầu bàn chủ vị, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão ngồi ở một bên. Mạc Túc, Mạc Nhất, Mạc Cửu và hai đứa nhỏ ngồi ở bên còn lại.
Mấy người không ai có chủ tớ chi phân cách biệt.
"Mạc cô nương, hai vị công tử, tiểu Long, tiểu Hồng. Các ngươi cứ dùng tự nhiên, đừng khách sáo." Đông Phương Hạo Hiên sợ bọn họ sẽ ngại ngùng, nên thòng trước một câu.
"Cảm ơn Đông Phương thúc thúc! Cảm ơn lão gia gia!" Hai đứa nhỏ cười híp mắt, ngọt ngào nói với Đông Phương Hạo Hiên, nhưng cũng không quên cảm ơn Đông Phương Thắng Hà.
Bởi vì hành động nhỏ này, Đông Phương Thắng Hà lại đối với hai đứa nhỏ có nhiều thêm hảo cảm, thần sắc nghiêm túc rút đi nhiều, thay thế là vẻ hòa ái. Dễ gần tựa như là lão nhân gia ở nhà bên cạnh vậy.
"Đa tạ Đông Phương gia chủ đã khoản đãi!" Mạc Túc cũng ra tiếng nói, ánh mắt thực nghiêm nghị đúng chỗ, không có nhìn loạn khung cảnh trong đại sảnh, nhưng âm thầm nàng đã điều khiển tinh thần lực kiểm tra toàn bộ trên dưới.
"Mạc cô nương ngươi đừng khách khí. Kỳ thực lão phu mời ngươi đến hôm nay cũng là có tư tâm của riêng mình. Lão phu muốn nhờ cô nương giúp ta một việc." Đông Phương Thắng Hà vừa chạm đũa vừa nói, hơi hơi thở dài một tiếng.
Đông Phương Hạo Hiên, hai vị trưởng lão đồng thời kinh ngạc nhìn hắn, ai cũng không ngờ tới, lão gia tử vậy mà có chuyện còn giải quyết không được.
Mạc Cửu và Mạc Nhất nhìn nhau, âm thầm suy đoán Đông Phương Thắng Hà muốn nhờ chủ tử làm cái gì.
"Đông Phương gia chủ, ngài có chuyện phiền muộn gì giải quyết không được sao?" Mạc Túc nhướng mày hỏi, trong lòng có một tia suy đoán.
"Kỳ thực chuyện này trước giờ lão phu đều chưa từng nghi ngờ quá. Nhưng trải qua chuyện Hiên nhi trúng độc, lão phu lại cảm thấy khá kỳ quái. Phượng nhi nhà ta năm đó kỳ tài ngút trời, nhưng không có mắt cao hơn đầu, cũng không gây thù chuốc oán với ai. Thế mà chỉ trong một đêm, nàng đã hôn mê không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì tu vi mất hết, thần trí thỉnh thoảng mơ màng hồ đồ, có khi còn nhận không ra ta và Hiên nhi. Trước đó ta chỉ nghĩ rằng vấn đề của nàng là do tu luyện quá mức mà ra. Nhưng hiện tại ta lại nghi ngờ, nên mới nhờ Mạc cô nương đến xem một chuyến."
Chưa đợi Mạc Túc kịp đáp lại, Đông Phương Hạo Hiên đã hút một ngụm khí lạnh, cả kinh ra tiếng:
"Ông ngoại... người là nghi ngờ mẫu thân cũng bị trúng độc sao?"
Đông Phương Thắng Hà nặng nề gật đầu:
"Đúng vậy!!!"
Lúc này, Nhị trưởng lão lại nhíu mày ra tiếng:
"Nhưng gia chủ, không phải năm đó khi đại tiểu thư xảy ra chuyện, ngài còn nhờ đến Lam Vân đại sư, thậm chí là vô số luyện dược sư đến xem sao. Bọn họ đều không nhìn ra được cái gì nha..."
Đang nói nửa chừng, Nhị trưởng lão phát giác vài đạo ánh mắt không bằng lòng nhìn mình, vì vậy ho khan sửa lại:
"Khụ! Ý của ta không phải là khinh thường y thuật của Mạc cô nương. Mà là do năm đó gia chủ mời rất nhiều rất nhiều dược sư đến, thế nhưng cũng nhìn không ra là nguyên nhân gì."
Đông Phương Thắng Hà khẽ nhíu mày, trong lòng nghi ngờ hơi có dao động. Hắn cũng vì lo quá mà rối loạn, nhất thời quên mất mình đã từng mời rất nhiều người đến xem cho Đông Phương Phượng.
Nhiều người như vậy đều nhìn không ra, mà Mạc Túc lại còn trẻ hơn những người đó...
Đông Phương Hạo Hiên lại không lo lắng được nhiều như vậy, có chút gấp gáp nhìn Mạc Túc mà nói:
"Mạc cô nương, ngươi có thể xem giúp cho mẫu thân ta được không? Ngoài ngươi ra, ta quả thật không tin được những người khác."
Hắn không quan tâm những dược sư kia y thuật tinh thâm thế nào. Hắn chỉ biết Mạc Túc là người phát hiện độc của hắn, còn cứu hắn từ quỷ môn quan trở về. Bởi vậy, y thuật của nàng chắc chắn cao hơn những kẻ lang băm kia.
Hơn nữa, trải qua chuyện của Tùng bá, hắn cũng không dám xác định, ở Đông Phương gia ngoại trừ ông ngoại ra, còn có người nào đủ vững chắc không bị thu mua, cắn ngược lại dòng chính một cái.
Rốt cuộc mẫu thân năm đó thiên phú vượt bậc, tài nguyên đều nghiêng hết cho nàng, không chừng đưa tới người hãm hại.
Muốn hãm hại một thiên tài rơi xuống đáy vực, kỳ thật cũng không khó. Chỉ cần lên kế hoạch chu toàn, che lấp kĩ lưỡng là không bị người phát hiện ra.
Đông Phương Thắng Hà miệng trương trương, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.
Thôi, người cũng đã mời tới, xem một lần cũng không có quan hệ. Kỳ thật, trong lòng hắn là không có một chút hi vọng nào.
Mạc Túc nhìn biểu cảm của vài người đối diện, rũ mắt suy tư một hồi rồi nói:
"Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ tận lực."
Nếu ngay cả Lam Vân đại sư cũng nhìn không ra là loại độc gì, thì tình huống của Đông Phương Phượng so với trong tưởng tượng còn muốn phức tạp nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.