Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 217: Tin tức
Trường Lộ Cô Hành
16/12/2023
Mạc Nhất tâm tình nhảy nhót đẩy cửa bước vào, nhưng cảnh tượng quỷ dị trước mắt lại khiến bước chân hắn chợt cứng lại.
Một nhà bốn người trơ mắt nhìn thanh niên nọ hai mắt trợn to, biểu tình kinh hách như gặp phải quỷ giữa ban ngày. Sau đó, thanh niên hấp tấp lùi ra ngoài cửa, ngẩng đầu lên dáo dác ngó khắp mọi nơi, vừa gãi đầu vừa mê mang mà hỏi nhỏ:
“Kỳ quái! Ta không đi sai phòng nha!”
Ở đây đều là người luyện võ cho nên tai thính mắt tinh, nghe không bỏ sót chữ nào.
Phốc!
Mạc Túc nhịn không được, phì cười ra tiếng. Đế Mặc Thần hơi vỗ trán, biểu tình vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Mạc Nhất hắn là con khỉ mời đến đậu bỉ đi?
“A Nhất tiến vào, ngươi không đi sai phòng!” Cười đủ rồi, Mạc Túc bản một khuôn mặt, ra vẻ nghiêm trang nói.
Mạc Nhất biết mình đây là chạm vào một hồi ô long, hắn không khỏi cười khờ khạo một tiếng, sau đó quan tâm hỏi:
“Chủ tử, ngài không sao chứ? Vết thương như thế nào rồi?”
Vừa hỏi, hắn vừa lé mắt nhìn Đế Mặc Thần, người nam nhân này không chỉ bế chủ tử vào phòng mà còn canh giữ liên tục ba ngày không cho ai đến gần. Hắn nói hắn là y giả, ai đến đều không có dùng, làm hại bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, sợ chủ tử có bất trắc gì.
Nghe vậy, Mạc Túc hơi phất tay, không sao cả mà nói:
“Trên người ta không có thương tích, chỉ là sử dụng dị năng quá độ nên ngất đi thôi. Ngủ một hồi thì tốt nhiều rồi, các ngươi không cần lo lắng.”
Mạc Nhất nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người chủ tử thật là dọa đám thuộc hạ bọn họ một phen hú hồn hú vía, một người tóc bạc đầy đầu, sinh cơ toàn tẫn, một người ngất xỉu hôn mê, kêu hoài không tỉnh. Cũng may kết quả cuối cùng là tốt.
Thấy Mạc Nhất vò đầu nhìn lén Đế Mặc Thần, biểu tình muốn nói lại thôi, Mạc Túc hỏi:
“A Nhất, bên ngoài hiện tại là tình huống như thế nào?”
Nghe chủ tử hỏi chuyện, Mạc Nhất ngay tức khắc thu hồi ánh mắt tò mò, cung kính đáp lời:
"Chủ tử hôn mê ngày đó, Mộ Dung Càn nhân lúc rối loạn trốn chạy, Thập Nhất - Thập Nhị - Thập Lục đã đuổi theo đi xử lý, hẳn là không lâu sẽ có tin tức quay trở về. Bảy mươi sáu tín đồ Ma Điện cởi bỏ vũ khí quy phục, hiện đang giam giữ ở địa lao chữ Địa, lão Cửu và Bạch cô nương ở bên kia trông coi. Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê cũng bị bắt lại, quan ở nhà lao chữ Thiên, có A Vân và lão Tứ canh giữ.
Mấy ngày nay, sở hữu cha mẹ, thân thích của mấy đứa nhỏ cũng đều lục tục tới rồi. Bọn họ mang theo lễ vật tạ ơn, lão Ngũ - lão Bát - lão Tam phụ trách tiếp đãi khách nhân, ký lục danh sách.
Sáu thành viên còn lại phân thành ba đội, phụ trách đi các thành trấn tra xét hộ tịch, thông tri cha mẹ của bọn nhỏ bị bắt cóc, nếu chứng thực thông tin chính xác mới giao bọn nhỏ cho người giám hộ mang về.
Trước mắt đã có 654 đứa nhỏ xác thực thông tin, cha mẹ tiếp đi 302 hộ, còn lại 352 hộ, người giám hộ đang trên đường đến nơi.
Ngoài ra, có 275 đứa nhỏ tự xưng mình là cô nhi hoặc đi thất lạc gia đình, không nhớ rõ đường về nhà, không nhớ rõ cha mẹ là ai. Trước mắt vẫn ở lại Càn Thanh Cung, chúng ta mang đến nhân thủ không đủ dùng, là thuộc hạ của Đế… Đế công tử hỗ trợ trấn an và lo liệu vật tư cho bọn nhỏ.
Còn có 71 đứa nhỏ thân phận đặc thù, hoặc là người trong hoàng thất hoặc có dính líu đến các đại gia tộc. Thuộc hạ đã viết mấy phong thư, nhờ Giang các chủ vận dụng nhân mạch gửi đi đến khắp đại lục. Thuộc hạ nghĩ không lâu bọn họ được tin thì sẽ tới hoặc gửi thư.
Chỉ có 275 đứa nhỏ kia là có chút khó giải quyết, bọn nhỏ không nhớ rõ xuất thân, không biết lai lịch chân chính, cho nên không biết nên dàn xếp như thế nào."
Mạc Nhất nói năng có thứ tự, tuy rằng ban đầu có chút rối loạn, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng phân công minh xác, kịp thời giải quyết sở hữu vấn đề.
Kỳ thực bọn họ không phải lần đầu tiên làm loại việc này. Ở tinh tế đánh giặc là chuyện thường ngày, đánh giặc thì dễ, giải quyết hậu quả sau chiến tranh mới khó. An trí dân cư, cung cấp thức ăn chỗ ở, tìm kiếm và loại bỏ gian tế, trấn an và giải quyết dân sinh lúc sau đó, rất nhiều rất nhiều vấn đề cần phải suy xét.
Hiện tại loại tình huống này, đối với bọn họ quả thực như một bữa ăn sáng thôi.
Đế Mặc Thần nghe Mạc Nhất kể ra từng cọc từng việc, tuy rằng hắn đã sớm thông qua ký ức của Mạc Túc mà khuy ra vài phần. Nhưng chấn chính thấy bọn họ xử lý ngăn nắp gọn gàng như thế, trong lòng hắn vẫn hơi chấn động một phen. Xem ra Thần Vực của hắn còn cần phải học hỏi nhiều lắm đâu.
Đương nhiên, thông qua chuyện nhỏ thấy được sự gian nan sau lưng đó, hắn càng thêm đau lòng A Túc. Đây là chân chân thật thật những gánh nặng mà nàng từng trải qua, không thể làm giả, không ai có thể mai một đi công lao to lớn đó.
Mạc Túc hơi vân vê chiếc nhẫn ở ngón giữa, biểu tình suy tư, nghĩ đến cái gì đó, nàng bỗng chốc hỏi:
“Khoan… đợi một chút, nếu ta không có nhớ lầm thì lúc chúng ta đến nơi, Huyết Tế Trận đã được sử dụng một đoạn thời gian, không còn đủ một ngàn hài tử.”
Mạc Nhất nghe vậy, khẽ vỗ trán, giọng điệu đầy xin lỗi nói:
“Thuộc hạ quên mất một chuyện, chủ tử ngài sau khi ngất đi, là Bích Linh Châu bỗng nhiên đại triển thần uy, khiến người chết sống lại, người bị thương được hồi phục hoàn toàn. À, chủ nhân hiện tại của Bích Linh Châu là Âu Dương Nhược Lan!”
Mạc Túc hơi nhướng mày, liếc sang Đế Mặc Thần một cái.
Nam nhân phảng phất biết nàng muốn hỏi cái gì, nhanh chóng ho khan, thành khẩn nhận lỗi:
“A Túc, không phải ta không muốn nói cho ngươi tình hình thực tế. Mà là… khụ… ta chưa có cơ hội nói…”
Hắn khó được lắp bắp, Mạc Túc nhanh chóng hoàn nguyên ra tình hình kịch liệt lúc nàng mới tỉnh lại, hai người đồng thời hiểu rõ mà không nói ra “chưa có cơ hội nói” ở đây là vì cái gì.
Lần đầu tiên, Mạc Túc bất giác cảm thấy có chút chột dạ, vì che giấu cảm xúc bất thường, nàng vội cười đáp lại Mạc Nhất:
“Âu Dương Nhược Lan à? Ra là nữ hài kia. Nàng vừa mới muốn thoát ly gia tộc thì lại ra việc này. Xem ra Âu Dương gia tộc bên kia còn sẽ nháo ra chuyện tới. A Nhất ngươi lưu ý một chút, đừng để nàng có hại, dù sao nàng cũng là bằng hữu cửa tiểu Hồng.”
Mạc Du Hồng ngồi ở một bên nghe chuyện, không chen vào, chỉ cười đến híp cả mắt, nhìn ra được là tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Mạc Nhất lập tức gật đầu:
“Thuộc hạ sẽ chú ý, chủ tử ngài yên tâm!”
Mạc Túc lại nói tiếp:
"Đúng rồi, về vấn đề của 275 đứa nhỏ kia, ta có một cái điểm tử. A Nhất ngươi liên hệ mấy cửa hàng của chúng ta, làm bọn họ hỗ trợ tuyên truyền một chút. Mướn thuyết thư tiên sinh kể chuyện hoặc viết mấy đầu vè giao cho khất cái đi khắp hang cùng ngõ hẻm ca hát, nội dung liền nói nhà ai có hài tử mất tích hiện tại đã tìm được, nếu có tâm thì đến quan phủ lãnh về. Không phải nói có mấy chục tín đồ cởi vũ khí quy phục sao, bọn họ ở nhà lao ăn không ngồi rồi cũng quá lãng phí lương thực, ngươi nói lão Cửu làm cho bọn họ vẽ mấy bức chân dung của bọn nhỏ. Sau đó ngươi lại tu mấy phong thơ, kết hợp ảnh chân dung giao cho người cầm quyền của Ngũ quốc, bọn họ sẽ tự biết làm như thế nào.
Chuyện này làm xong nếu vẫn còn cô nhi lưu lạc, ngươi xác nhận thân phận, tâm tính không thành vấn đề, vậy hỏi bọn nhỏ có nguyện ý hay không, liền đưa về Viêm Tinh Thành an trú đi."
“Là, thuộc hạ lập tức đi ngay!” Mạc Nhất chắp tay, cung kính lui ra ngoài.
Mạc Túc phân phó xong, sau đó thu hồi tầm mắt, thình lình đâm nhập một đôi mắt tràn ngập ý cười và tán thưởng. Mạc Túc không khỏi buồn bực mà hỏi:
“Ngươi ngồi đó cười ngây ngô làm cái gì?”
Đế Mặc Thần quang minh chính đại nắm lấy tay của Mạc Túc, tay nàng thon thả, từng ngón nhỏ dài, nơi lòng bàn tay có một cái kén mỏng. Hắn một bên chơi ngón tay nàng, một bên nghiền ngẫm mà nói:
“Không có gì! Chỉ là cảm thán A Túc nhà ta quá lợi hại, ở Ngũ quốc đều có người. Ngay cả hoàng thất đều phải cho mặt mũi.”
Nếu hai người đã nói khai, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm. Mạc Túc không bưng cái giá làm gì, nàng khó được có chút kiêu ngạo, vẻ mặt phi dương, đắc ý nói:
“Bọn họ dám không cho mặt mũi, lão nương đây liền không bán vũ khí cho bọn họ.”
Đế Mặc Thần giơ ngón trỏ xẹt qua mi cốt của người trước mắt, buồn cười nói:
“Ngươi không ‘lão’, đừng tự xưng lão nương.”
Trong ngực dâng lên một mảnh ngứa ý, Mạc Túc hơi hơi rũ mắt, thằng nhãi này nói lời ngon tiếng ngọt thời điểm cũng là muốn mạng người.
Nàng dùng tay còn lại vỗ bàn tay đang tác quái của người nọ, tức giận nói:
“Có hài tử ở đây đâu, đừng động tay động chân!”
Đế Mặc Thần thu hồi ngón tay, biểu tình xẹt qua tia gian trá, ngả ngớn hỏi nhỏ:
“Theo ý của A Túc, thì khi không có bọn nhỏ ở đây, ta liền có thể động tay động chân lạp?”
“…”
Mạc Túc vô ngữ giây lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi, đạp người nọ một chân:
“Lăn!”
“Hi hi hi.” Trơ mắt nhìn người cha thân yêu bị đạp xuống giường, hai đứa nhỏ không chút lưu tình mà cười nhạo ra tiếng.
Đế Mặc Thần: “…”
Gặp gỡ ba mẹ con, đời này của hắn xem như xong rồi.
Một nhà bốn người trơ mắt nhìn thanh niên nọ hai mắt trợn to, biểu tình kinh hách như gặp phải quỷ giữa ban ngày. Sau đó, thanh niên hấp tấp lùi ra ngoài cửa, ngẩng đầu lên dáo dác ngó khắp mọi nơi, vừa gãi đầu vừa mê mang mà hỏi nhỏ:
“Kỳ quái! Ta không đi sai phòng nha!”
Ở đây đều là người luyện võ cho nên tai thính mắt tinh, nghe không bỏ sót chữ nào.
Phốc!
Mạc Túc nhịn không được, phì cười ra tiếng. Đế Mặc Thần hơi vỗ trán, biểu tình vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Mạc Nhất hắn là con khỉ mời đến đậu bỉ đi?
“A Nhất tiến vào, ngươi không đi sai phòng!” Cười đủ rồi, Mạc Túc bản một khuôn mặt, ra vẻ nghiêm trang nói.
Mạc Nhất biết mình đây là chạm vào một hồi ô long, hắn không khỏi cười khờ khạo một tiếng, sau đó quan tâm hỏi:
“Chủ tử, ngài không sao chứ? Vết thương như thế nào rồi?”
Vừa hỏi, hắn vừa lé mắt nhìn Đế Mặc Thần, người nam nhân này không chỉ bế chủ tử vào phòng mà còn canh giữ liên tục ba ngày không cho ai đến gần. Hắn nói hắn là y giả, ai đến đều không có dùng, làm hại bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, sợ chủ tử có bất trắc gì.
Nghe vậy, Mạc Túc hơi phất tay, không sao cả mà nói:
“Trên người ta không có thương tích, chỉ là sử dụng dị năng quá độ nên ngất đi thôi. Ngủ một hồi thì tốt nhiều rồi, các ngươi không cần lo lắng.”
Mạc Nhất nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người chủ tử thật là dọa đám thuộc hạ bọn họ một phen hú hồn hú vía, một người tóc bạc đầy đầu, sinh cơ toàn tẫn, một người ngất xỉu hôn mê, kêu hoài không tỉnh. Cũng may kết quả cuối cùng là tốt.
Thấy Mạc Nhất vò đầu nhìn lén Đế Mặc Thần, biểu tình muốn nói lại thôi, Mạc Túc hỏi:
“A Nhất, bên ngoài hiện tại là tình huống như thế nào?”
Nghe chủ tử hỏi chuyện, Mạc Nhất ngay tức khắc thu hồi ánh mắt tò mò, cung kính đáp lời:
"Chủ tử hôn mê ngày đó, Mộ Dung Càn nhân lúc rối loạn trốn chạy, Thập Nhất - Thập Nhị - Thập Lục đã đuổi theo đi xử lý, hẳn là không lâu sẽ có tin tức quay trở về. Bảy mươi sáu tín đồ Ma Điện cởi bỏ vũ khí quy phục, hiện đang giam giữ ở địa lao chữ Địa, lão Cửu và Bạch cô nương ở bên kia trông coi. Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê cũng bị bắt lại, quan ở nhà lao chữ Thiên, có A Vân và lão Tứ canh giữ.
Mấy ngày nay, sở hữu cha mẹ, thân thích của mấy đứa nhỏ cũng đều lục tục tới rồi. Bọn họ mang theo lễ vật tạ ơn, lão Ngũ - lão Bát - lão Tam phụ trách tiếp đãi khách nhân, ký lục danh sách.
Sáu thành viên còn lại phân thành ba đội, phụ trách đi các thành trấn tra xét hộ tịch, thông tri cha mẹ của bọn nhỏ bị bắt cóc, nếu chứng thực thông tin chính xác mới giao bọn nhỏ cho người giám hộ mang về.
Trước mắt đã có 654 đứa nhỏ xác thực thông tin, cha mẹ tiếp đi 302 hộ, còn lại 352 hộ, người giám hộ đang trên đường đến nơi.
Ngoài ra, có 275 đứa nhỏ tự xưng mình là cô nhi hoặc đi thất lạc gia đình, không nhớ rõ đường về nhà, không nhớ rõ cha mẹ là ai. Trước mắt vẫn ở lại Càn Thanh Cung, chúng ta mang đến nhân thủ không đủ dùng, là thuộc hạ của Đế… Đế công tử hỗ trợ trấn an và lo liệu vật tư cho bọn nhỏ.
Còn có 71 đứa nhỏ thân phận đặc thù, hoặc là người trong hoàng thất hoặc có dính líu đến các đại gia tộc. Thuộc hạ đã viết mấy phong thư, nhờ Giang các chủ vận dụng nhân mạch gửi đi đến khắp đại lục. Thuộc hạ nghĩ không lâu bọn họ được tin thì sẽ tới hoặc gửi thư.
Chỉ có 275 đứa nhỏ kia là có chút khó giải quyết, bọn nhỏ không nhớ rõ xuất thân, không biết lai lịch chân chính, cho nên không biết nên dàn xếp như thế nào."
Mạc Nhất nói năng có thứ tự, tuy rằng ban đầu có chút rối loạn, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng phân công minh xác, kịp thời giải quyết sở hữu vấn đề.
Kỳ thực bọn họ không phải lần đầu tiên làm loại việc này. Ở tinh tế đánh giặc là chuyện thường ngày, đánh giặc thì dễ, giải quyết hậu quả sau chiến tranh mới khó. An trí dân cư, cung cấp thức ăn chỗ ở, tìm kiếm và loại bỏ gian tế, trấn an và giải quyết dân sinh lúc sau đó, rất nhiều rất nhiều vấn đề cần phải suy xét.
Hiện tại loại tình huống này, đối với bọn họ quả thực như một bữa ăn sáng thôi.
Đế Mặc Thần nghe Mạc Nhất kể ra từng cọc từng việc, tuy rằng hắn đã sớm thông qua ký ức của Mạc Túc mà khuy ra vài phần. Nhưng chấn chính thấy bọn họ xử lý ngăn nắp gọn gàng như thế, trong lòng hắn vẫn hơi chấn động một phen. Xem ra Thần Vực của hắn còn cần phải học hỏi nhiều lắm đâu.
Đương nhiên, thông qua chuyện nhỏ thấy được sự gian nan sau lưng đó, hắn càng thêm đau lòng A Túc. Đây là chân chân thật thật những gánh nặng mà nàng từng trải qua, không thể làm giả, không ai có thể mai một đi công lao to lớn đó.
Mạc Túc hơi vân vê chiếc nhẫn ở ngón giữa, biểu tình suy tư, nghĩ đến cái gì đó, nàng bỗng chốc hỏi:
“Khoan… đợi một chút, nếu ta không có nhớ lầm thì lúc chúng ta đến nơi, Huyết Tế Trận đã được sử dụng một đoạn thời gian, không còn đủ một ngàn hài tử.”
Mạc Nhất nghe vậy, khẽ vỗ trán, giọng điệu đầy xin lỗi nói:
“Thuộc hạ quên mất một chuyện, chủ tử ngài sau khi ngất đi, là Bích Linh Châu bỗng nhiên đại triển thần uy, khiến người chết sống lại, người bị thương được hồi phục hoàn toàn. À, chủ nhân hiện tại của Bích Linh Châu là Âu Dương Nhược Lan!”
Mạc Túc hơi nhướng mày, liếc sang Đế Mặc Thần một cái.
Nam nhân phảng phất biết nàng muốn hỏi cái gì, nhanh chóng ho khan, thành khẩn nhận lỗi:
“A Túc, không phải ta không muốn nói cho ngươi tình hình thực tế. Mà là… khụ… ta chưa có cơ hội nói…”
Hắn khó được lắp bắp, Mạc Túc nhanh chóng hoàn nguyên ra tình hình kịch liệt lúc nàng mới tỉnh lại, hai người đồng thời hiểu rõ mà không nói ra “chưa có cơ hội nói” ở đây là vì cái gì.
Lần đầu tiên, Mạc Túc bất giác cảm thấy có chút chột dạ, vì che giấu cảm xúc bất thường, nàng vội cười đáp lại Mạc Nhất:
“Âu Dương Nhược Lan à? Ra là nữ hài kia. Nàng vừa mới muốn thoát ly gia tộc thì lại ra việc này. Xem ra Âu Dương gia tộc bên kia còn sẽ nháo ra chuyện tới. A Nhất ngươi lưu ý một chút, đừng để nàng có hại, dù sao nàng cũng là bằng hữu cửa tiểu Hồng.”
Mạc Du Hồng ngồi ở một bên nghe chuyện, không chen vào, chỉ cười đến híp cả mắt, nhìn ra được là tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Mạc Nhất lập tức gật đầu:
“Thuộc hạ sẽ chú ý, chủ tử ngài yên tâm!”
Mạc Túc lại nói tiếp:
"Đúng rồi, về vấn đề của 275 đứa nhỏ kia, ta có một cái điểm tử. A Nhất ngươi liên hệ mấy cửa hàng của chúng ta, làm bọn họ hỗ trợ tuyên truyền một chút. Mướn thuyết thư tiên sinh kể chuyện hoặc viết mấy đầu vè giao cho khất cái đi khắp hang cùng ngõ hẻm ca hát, nội dung liền nói nhà ai có hài tử mất tích hiện tại đã tìm được, nếu có tâm thì đến quan phủ lãnh về. Không phải nói có mấy chục tín đồ cởi vũ khí quy phục sao, bọn họ ở nhà lao ăn không ngồi rồi cũng quá lãng phí lương thực, ngươi nói lão Cửu làm cho bọn họ vẽ mấy bức chân dung của bọn nhỏ. Sau đó ngươi lại tu mấy phong thơ, kết hợp ảnh chân dung giao cho người cầm quyền của Ngũ quốc, bọn họ sẽ tự biết làm như thế nào.
Chuyện này làm xong nếu vẫn còn cô nhi lưu lạc, ngươi xác nhận thân phận, tâm tính không thành vấn đề, vậy hỏi bọn nhỏ có nguyện ý hay không, liền đưa về Viêm Tinh Thành an trú đi."
“Là, thuộc hạ lập tức đi ngay!” Mạc Nhất chắp tay, cung kính lui ra ngoài.
Mạc Túc phân phó xong, sau đó thu hồi tầm mắt, thình lình đâm nhập một đôi mắt tràn ngập ý cười và tán thưởng. Mạc Túc không khỏi buồn bực mà hỏi:
“Ngươi ngồi đó cười ngây ngô làm cái gì?”
Đế Mặc Thần quang minh chính đại nắm lấy tay của Mạc Túc, tay nàng thon thả, từng ngón nhỏ dài, nơi lòng bàn tay có một cái kén mỏng. Hắn một bên chơi ngón tay nàng, một bên nghiền ngẫm mà nói:
“Không có gì! Chỉ là cảm thán A Túc nhà ta quá lợi hại, ở Ngũ quốc đều có người. Ngay cả hoàng thất đều phải cho mặt mũi.”
Nếu hai người đã nói khai, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm. Mạc Túc không bưng cái giá làm gì, nàng khó được có chút kiêu ngạo, vẻ mặt phi dương, đắc ý nói:
“Bọn họ dám không cho mặt mũi, lão nương đây liền không bán vũ khí cho bọn họ.”
Đế Mặc Thần giơ ngón trỏ xẹt qua mi cốt của người trước mắt, buồn cười nói:
“Ngươi không ‘lão’, đừng tự xưng lão nương.”
Trong ngực dâng lên một mảnh ngứa ý, Mạc Túc hơi hơi rũ mắt, thằng nhãi này nói lời ngon tiếng ngọt thời điểm cũng là muốn mạng người.
Nàng dùng tay còn lại vỗ bàn tay đang tác quái của người nọ, tức giận nói:
“Có hài tử ở đây đâu, đừng động tay động chân!”
Đế Mặc Thần thu hồi ngón tay, biểu tình xẹt qua tia gian trá, ngả ngớn hỏi nhỏ:
“Theo ý của A Túc, thì khi không có bọn nhỏ ở đây, ta liền có thể động tay động chân lạp?”
“…”
Mạc Túc vô ngữ giây lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi, đạp người nọ một chân:
“Lăn!”
“Hi hi hi.” Trơ mắt nhìn người cha thân yêu bị đạp xuống giường, hai đứa nhỏ không chút lưu tình mà cười nhạo ra tiếng.
Đế Mặc Thần: “…”
Gặp gỡ ba mẹ con, đời này của hắn xem như xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.