Chương 22: Tướng Quân là Biểu Ca
Mạn Diệu Du Li
06/02/2018
edit:..Lam Thiên..
"Trầm Ly Tuyết, ngươi nói Xuân Hoa, Thu Nguyệt tham sống sợ chết, bỏ chủ chạy trốn, vậy ngươi có người làm chứng hay không?" Chống lại ánh mắt khinh bỉ, khinh thường của mọi người Trầm Doanh Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh, Trầm Ly Tuyết muốn cho mẹ con các nàng thân bại danh liệt, nàng tuyệt đối không thể để cho Trầm Ly Tuyết được như ý nguyện.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt theo Trầm Ly Tuyết đi dâng hương, trên đường đi gặp phải sát thủ, thổ phỉ nhưng chỉ có một mình Trầm Ly Tuyết còn sống, sự thật tự nhiên là tùy nàng nói, nàng nói Xuân Hoa, Thu Nguyệt là hạng người tham sống sợ chết thì các nàng chính là như vậy?
Vạn nhất là Trầm Ly Tuyết tham sống sợ chết cố ý đem Xuân Hoa, Thu Nguyệt đẩy ra ngoài đỡ kiếm thì sao? Tuy nói nô tỳ có nghĩa vụ xả thân cứu chủ, nhưng đám nô tỳ vì nàng mà chết nàng lại vì thanh danh của chính mình chửi bới người ta như vậy thì chính là nhân phẩm ác liệt, đê tiện vô sỉ!
"An Quận vương có tính là chứng nhân không?" Ánh mắt Trầm Ly Tuyết giống như dòng nước trong suốt thấy đáy: "Ta bị người đuổi giết, quá trình đuổi giết hắn đều nhìn thấy toàn bộ!"
An Quận vương không nói gì, đôi mắt màu đen sâu như thủy đàm, khí tức thanh hoa, cao quý làm cho người ta muốn bỏ qua cũng đều không bỏ qua được!
Mọi người nhìn về phía Trầm Doanh Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng và khinh thường: Trầm Ly Tuyết là được An Quận vương cứu, chuyện nàng nói lại sau khi trải qua, An Quận vương một câu phản bác cũng đều không có, có thể thấy được nàng nói đều là sự thật, Trầm Doanh Tuyết hoài nghi Trầm Ly Tuyết đang nói dối chính là đang hoài nghi An Quận vương! Thật sự là ngu xuẩn!
Nháy mắt, sắc mặt Trầm Doanh Tuyết thay đổi hơn mười màu sắc, hai hàm răng cắn chặt cánh môi màu hồng nhạt, ánh mắt hiện lên lửa giận, vừa rồi nàng chỉ lo tính kế Trầm Ly Tuyết thế nhưng nàng lại đã quên nàng là được An Quận vương cứu !
Tiện nhân kia thật sự là biết lấy lòng người, khó trách An Quận vương lại bị nàng mê hoặc, bất quá, bản sự lấy lòng của chính mình so với nàng cũng không kém:
"Ta không có ý tứ hoài nghi lời nói của ngươi, chỉ là thời điểm Xuân Hoa Thu Nguyệt ở bên cạnh mẫu thân của ta vẫn đều luôn nhu thuận nghe lời, vì sao đi theo ngươi liền lại thành tham sống sợ chết..." Trầm Doanh Tuyết nhìn về phía Trầm Ly Tuyết, trong ánh mắt mờ mịt ngầm mang theo sắc bén: gần son thì đỏ gần mực thì đen, cho dù Xuân Hoa, Thu Nguyệt biến thành xấu cũng là học từ Trầm Ly Tuyết, cùng mẹ con các nàng không có nửa điểm quan hệ.
"Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã đi theo bên người phu nhân vài năm đi, theo ta bất quá mới qua nửa tháng, chẳng lẽ phu nhân đối với các nàng bồi dưỡng nhiều năm như vậy nhưng lại để ta bất quá mới qua nửa tháng bị ảnh hưởng?" Ánh mắt Trầm Ly Tuyết Tuyết trong trẻo, tựa tiếu phi tiếu, tâm tính dễ dàng chuyển biến như vậy đủ có thể cho thấy ánh mắt của phu nhân vô cùng kém, cư nhiên lại chọn hai người nha hoàn kiêu ngạo như vậy.
"Ngươi..." Trầm Doanh Tuyết bị tức nghẹn, ngón tay chỉ vào Trầm Ly Tuyết, môi run run, lại nói không ra được một câu đầy đủ, thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, có thể giỏi giảo biện như vậy, tiện nhân tiện nhân tiện nhân!
Khôi phục than phận đại tiểu thư Tướng phủ thì như thế nào, không có cha đau, không có nương yêu, càng không có thân thích giúp đỡ, cao quý như An Quận vương tuyệt đối sẽ không cưới một nữ tử không có bối cảnh như nàng làm chính phi...
Lôi thị cưỡng chế cổ họng tinh ngọt, hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Doanh Tuyết liếc mắt một cái, ngu xuẩn, Trầm Ly Tuyết là có chuẩn bị mà đến, ở chuyện này cùng nàng dây dưa nhiều chịu thiệt sẽ luôn là chính mình.
"Ly Tuyết biểu muội, hôm nay là ngày dỗ trăm ngày của cô cô?" thi thể của Sát thủ và thổ phỉ đều bị Thuận Thiên phủ phái người nâng đi, Lâm tướng quân mặc một thân thanh y gạt mọi người ra đi đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, tươi cười ấm áp làm cho người ta giống như chìm vào gió xuân.
Biểu muội? cô cô? Trầm Ly Tuyết sửng sốt, ẩn ẩn đoán được thân phận của nam tử thanh y này: "Huynh là?"
"Ta gọi là Lâm Nham, phụ thân của ta cùng mẫu thân của muội là thân huynh muội ruột!" Lâm Nham nhẹ giọng trả lời , trong ánh mắt ôn hòa đánh giá Trầm Ly Tuyết nhiều hơn một tia thương tiếc: "Muội trưởng thành rất giống cô cô!"
Khó trách lần đầu tiên hắn gặp Trầm Ly Tuyết liền cảm thấy nàng quen thuộc như vậy, hẳn là bởi vì dung mạo của nàng thật sự quá giống Lâm Thanh Trúc!
Nháy mắt, mọi người ồ lên, Lâm Nham, đích trưởng tôn Vũ Quốc Công phủ, Vũ Quốc Công Lâm Mạc, từng là kiêu ngạo của Thanh Diễm Quốc, nhi tử Lâm Thanh Phong, nữ nhi Lâm Thanh Trúc lại là trạng nguyên và tài nữ nổi danh nhất kinh thành, nhưng sau lại...
"Mười lăm năm trước, hoàng thượng ban hạ thánh chỉ, Vũ Quốc Công phủ cách chức biếm tới biên cương, không có thánh ân triệu hồi trọn đời không thể rời khỏi biên quan, Lâm công tử cãi lời thánh chỉ, một mình vào kinh nhưng là đã phạm vào tội lớn..."
Lôi thị mí mắt vi liễm, giọng điệu trầm thấp, Trầm Ly Tuyết thực thông minh muốn tính kế nàng nhưng trên đời luôn có cái gọi là vạn nhất, Lâm Nham xuất hiện vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Trầm Ly Tuyết cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Lôi thị liền mượn cái này để nói chuyện của mình đả kích Lâm Nham, tổn thương Trầm Ly Tuyết.
Lâm Nham mỉm cười, trong ánh mắt ôn hòa lộ ra đạm mạc cùng xa cách: "Đa tạ phu nhân đã lo lắng, tại hạ bất tài, gia nhập đại quân làm tướng lãnh lập được một chút tiểu công, hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến, mới theo An Quận vương vào kinh diện thánh!"
Xôn xao, một viên đá kích khởi ngàn cơn sóng, cả nhà Vũ Quốc Công bị biếm tới biên cương, Lâm Nham thân là đích trưởng tôn của Vũ Quốc Công phủ lại được triệu vào kinh thì tuyệt đối là đã lập công lớn, mười lăm năm, đây là lần đầu tiên hoàng thượng triệu kiến người của Vũ Quốc Công phủ, có phải đại biểu hắn đã hết giận rồi hay không?, Vũ Quốc Công phủ lại tái hiện lại huy hoàng năm đó...
Trầm Ly Tuyết nhướn mi, khó trách mẹ con Lâm Thanh Trúc ở Thanh Châu nhiều năm như vậy cũng không thấy người nhà mẹ đẻ đến thăm, thì ra là bị hạ lệnh cấm không thể rời khỏi biên cương.
Sắc mặt Lôi thị âm trầm phi thường đáng sợ, trong ánh mắt ẩn ẩn có lệ quang lóe ra, gắt gao nắm chặt tay nhẹ nhàng run run, người của Vũ Quốc Công phủ cư nhiên được triệu vào kinh, tại sao có thể như vậy?
"Ly Tuyết, ngươi thật sự là nữ nhi của Thanh Trúc tỷ tỷ a." Một vị phu nhân mặc một thân gấm vóc đứng lên, khẽ xoa khóe mắt có lẽ có nước mắt, bước nhanh đi tới chỗ Trầm Ly Tuyết: "Ta vẫn cho rằng, ngươi cùng Thanh Trúc tỷ tỷ đã qua đời mười lăm năm trước..."
"Đúng vậy, Ly Tuyết, chúng ta đều cho rằng ngươi cùng Thanh Trúc tỷ tỷ đã táng thân biển lửa..." Lại có vài vị phu nhân đứng lên, vẻ mặt đầy thân thiết hướng Trầm Ly Tuyết đi tới: "Trời cao có mắt, ngươi còn sống, Thanh Trúc tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, cũng có thể nhắm mắt ..."
Thời điểm Vũ Quốc Công phủ huy, các danh môn quý tộc ở kinh thành đều theo không kịp, nay, Lâm Nham phụng chỉ trở về, lại theo An Quận vương giúp đỡ, nói không chừng sẽ làm Vũ Quốc Công phủ huy hoàng trở lại, mặc dù không đạt được cao nhất như lúc trước nhưng cũng sẽ được hoàng đế trọng dụng, Lâm Nham là nam tử, các nàng không tiện tới gần liền cùng Trầm Ly Tuyết làm cái giao tình cũng không sai.
Trầm Ly Tuyết không chút để ý ứng phó đám phu thân này, trong lòng cười lạnh, nàng đã sớm nói qua chính mình là nữ nhi nguyên phối của Lâm Thanh Trúc nhưng những người này nghe xong cũng không có phản ứng gì, hiện tại biết được Vũ Quốc Công phủ Lâm Nham hồi kinh, liền khẩn cấp đến nịnh bợ nàng, thật sự là gió chiều nào che chiều ấy...
Nhìn Trầm Ly Tuyết được mọi người vây quanh thâm tình quan tâm, trong lồng ngực của Trầm Doanh Tuyết bốc lên lửa giận, hận không thể tiến lên kéo khuôn mặt tươi cười như hoa như như ngọc của nàng xuống, chính mình là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Diễm Quốc, vì sao các nàng không chú ý đến chính mình mà lại đi quan tâm Trầm Ly Tuyết đê tiện kia, Vũ Quốc Công vẫn còn ở biên cương nhưng chính mình lại có ngoại công là Thái Úy đây...
"Các vị phu nhân, hôm nay là sinh thần ba mươi ba của Thừa Tướng phu nhân, giờ lành đã đến các ngươi cũng đừng vây quanh Trầm Ly Tuyết nên hướng Thừa Tướng phu nhân chúc thọ đi." Nam Cung Khiếu khẽ lay động chiết phiến, ánh mắt tà mị lóe lên hào quang e sợ thiên hạ bất loạn, ngồi lâu như vậy, trò hay chậm chạp không ra diễn, hắn đành phải nói nói vài câu thúc giục a.
Hoa viên náo nhiệt nháy mắt an tĩnh xuống dưới, mọi người hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, trước mặt Lâm Nham, Trầm Ly Tuyết cấp kế thất Lôi thị mừng thọ thần vào ngày chính thê Lâm Thanh Trúc mất trăm ngày, cũng quá...
"Phu nhân, hôm nay là sinh thần của ngài a, ngài như thế nào không nói sớm." Trầm Ly Tuyết kinh hô một tiếng, ánh mắt trong suốt như tuyền giống như ảo não lại giống như trào phúng: "Nhiều tân khách như vậy ta còn tưởng rằng ngài đang làm lễ tế tram ngày cho mẫu thân của ta đâu..."
"Trầm Ly Tuyết, ngươi nói Xuân Hoa, Thu Nguyệt tham sống sợ chết, bỏ chủ chạy trốn, vậy ngươi có người làm chứng hay không?" Chống lại ánh mắt khinh bỉ, khinh thường của mọi người Trầm Doanh Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh, Trầm Ly Tuyết muốn cho mẹ con các nàng thân bại danh liệt, nàng tuyệt đối không thể để cho Trầm Ly Tuyết được như ý nguyện.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt theo Trầm Ly Tuyết đi dâng hương, trên đường đi gặp phải sát thủ, thổ phỉ nhưng chỉ có một mình Trầm Ly Tuyết còn sống, sự thật tự nhiên là tùy nàng nói, nàng nói Xuân Hoa, Thu Nguyệt là hạng người tham sống sợ chết thì các nàng chính là như vậy?
Vạn nhất là Trầm Ly Tuyết tham sống sợ chết cố ý đem Xuân Hoa, Thu Nguyệt đẩy ra ngoài đỡ kiếm thì sao? Tuy nói nô tỳ có nghĩa vụ xả thân cứu chủ, nhưng đám nô tỳ vì nàng mà chết nàng lại vì thanh danh của chính mình chửi bới người ta như vậy thì chính là nhân phẩm ác liệt, đê tiện vô sỉ!
"An Quận vương có tính là chứng nhân không?" Ánh mắt Trầm Ly Tuyết giống như dòng nước trong suốt thấy đáy: "Ta bị người đuổi giết, quá trình đuổi giết hắn đều nhìn thấy toàn bộ!"
An Quận vương không nói gì, đôi mắt màu đen sâu như thủy đàm, khí tức thanh hoa, cao quý làm cho người ta muốn bỏ qua cũng đều không bỏ qua được!
Mọi người nhìn về phía Trầm Doanh Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng và khinh thường: Trầm Ly Tuyết là được An Quận vương cứu, chuyện nàng nói lại sau khi trải qua, An Quận vương một câu phản bác cũng đều không có, có thể thấy được nàng nói đều là sự thật, Trầm Doanh Tuyết hoài nghi Trầm Ly Tuyết đang nói dối chính là đang hoài nghi An Quận vương! Thật sự là ngu xuẩn!
Nháy mắt, sắc mặt Trầm Doanh Tuyết thay đổi hơn mười màu sắc, hai hàm răng cắn chặt cánh môi màu hồng nhạt, ánh mắt hiện lên lửa giận, vừa rồi nàng chỉ lo tính kế Trầm Ly Tuyết thế nhưng nàng lại đã quên nàng là được An Quận vương cứu !
Tiện nhân kia thật sự là biết lấy lòng người, khó trách An Quận vương lại bị nàng mê hoặc, bất quá, bản sự lấy lòng của chính mình so với nàng cũng không kém:
"Ta không có ý tứ hoài nghi lời nói của ngươi, chỉ là thời điểm Xuân Hoa Thu Nguyệt ở bên cạnh mẫu thân của ta vẫn đều luôn nhu thuận nghe lời, vì sao đi theo ngươi liền lại thành tham sống sợ chết..." Trầm Doanh Tuyết nhìn về phía Trầm Ly Tuyết, trong ánh mắt mờ mịt ngầm mang theo sắc bén: gần son thì đỏ gần mực thì đen, cho dù Xuân Hoa, Thu Nguyệt biến thành xấu cũng là học từ Trầm Ly Tuyết, cùng mẹ con các nàng không có nửa điểm quan hệ.
"Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã đi theo bên người phu nhân vài năm đi, theo ta bất quá mới qua nửa tháng, chẳng lẽ phu nhân đối với các nàng bồi dưỡng nhiều năm như vậy nhưng lại để ta bất quá mới qua nửa tháng bị ảnh hưởng?" Ánh mắt Trầm Ly Tuyết Tuyết trong trẻo, tựa tiếu phi tiếu, tâm tính dễ dàng chuyển biến như vậy đủ có thể cho thấy ánh mắt của phu nhân vô cùng kém, cư nhiên lại chọn hai người nha hoàn kiêu ngạo như vậy.
"Ngươi..." Trầm Doanh Tuyết bị tức nghẹn, ngón tay chỉ vào Trầm Ly Tuyết, môi run run, lại nói không ra được một câu đầy đủ, thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, có thể giỏi giảo biện như vậy, tiện nhân tiện nhân tiện nhân!
Khôi phục than phận đại tiểu thư Tướng phủ thì như thế nào, không có cha đau, không có nương yêu, càng không có thân thích giúp đỡ, cao quý như An Quận vương tuyệt đối sẽ không cưới một nữ tử không có bối cảnh như nàng làm chính phi...
Lôi thị cưỡng chế cổ họng tinh ngọt, hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Doanh Tuyết liếc mắt một cái, ngu xuẩn, Trầm Ly Tuyết là có chuẩn bị mà đến, ở chuyện này cùng nàng dây dưa nhiều chịu thiệt sẽ luôn là chính mình.
"Ly Tuyết biểu muội, hôm nay là ngày dỗ trăm ngày của cô cô?" thi thể của Sát thủ và thổ phỉ đều bị Thuận Thiên phủ phái người nâng đi, Lâm tướng quân mặc một thân thanh y gạt mọi người ra đi đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, tươi cười ấm áp làm cho người ta giống như chìm vào gió xuân.
Biểu muội? cô cô? Trầm Ly Tuyết sửng sốt, ẩn ẩn đoán được thân phận của nam tử thanh y này: "Huynh là?"
"Ta gọi là Lâm Nham, phụ thân của ta cùng mẫu thân của muội là thân huynh muội ruột!" Lâm Nham nhẹ giọng trả lời , trong ánh mắt ôn hòa đánh giá Trầm Ly Tuyết nhiều hơn một tia thương tiếc: "Muội trưởng thành rất giống cô cô!"
Khó trách lần đầu tiên hắn gặp Trầm Ly Tuyết liền cảm thấy nàng quen thuộc như vậy, hẳn là bởi vì dung mạo của nàng thật sự quá giống Lâm Thanh Trúc!
Nháy mắt, mọi người ồ lên, Lâm Nham, đích trưởng tôn Vũ Quốc Công phủ, Vũ Quốc Công Lâm Mạc, từng là kiêu ngạo của Thanh Diễm Quốc, nhi tử Lâm Thanh Phong, nữ nhi Lâm Thanh Trúc lại là trạng nguyên và tài nữ nổi danh nhất kinh thành, nhưng sau lại...
"Mười lăm năm trước, hoàng thượng ban hạ thánh chỉ, Vũ Quốc Công phủ cách chức biếm tới biên cương, không có thánh ân triệu hồi trọn đời không thể rời khỏi biên quan, Lâm công tử cãi lời thánh chỉ, một mình vào kinh nhưng là đã phạm vào tội lớn..."
Lôi thị mí mắt vi liễm, giọng điệu trầm thấp, Trầm Ly Tuyết thực thông minh muốn tính kế nàng nhưng trên đời luôn có cái gọi là vạn nhất, Lâm Nham xuất hiện vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Trầm Ly Tuyết cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Lôi thị liền mượn cái này để nói chuyện của mình đả kích Lâm Nham, tổn thương Trầm Ly Tuyết.
Lâm Nham mỉm cười, trong ánh mắt ôn hòa lộ ra đạm mạc cùng xa cách: "Đa tạ phu nhân đã lo lắng, tại hạ bất tài, gia nhập đại quân làm tướng lãnh lập được một chút tiểu công, hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến, mới theo An Quận vương vào kinh diện thánh!"
Xôn xao, một viên đá kích khởi ngàn cơn sóng, cả nhà Vũ Quốc Công bị biếm tới biên cương, Lâm Nham thân là đích trưởng tôn của Vũ Quốc Công phủ lại được triệu vào kinh thì tuyệt đối là đã lập công lớn, mười lăm năm, đây là lần đầu tiên hoàng thượng triệu kiến người của Vũ Quốc Công phủ, có phải đại biểu hắn đã hết giận rồi hay không?, Vũ Quốc Công phủ lại tái hiện lại huy hoàng năm đó...
Trầm Ly Tuyết nhướn mi, khó trách mẹ con Lâm Thanh Trúc ở Thanh Châu nhiều năm như vậy cũng không thấy người nhà mẹ đẻ đến thăm, thì ra là bị hạ lệnh cấm không thể rời khỏi biên cương.
Sắc mặt Lôi thị âm trầm phi thường đáng sợ, trong ánh mắt ẩn ẩn có lệ quang lóe ra, gắt gao nắm chặt tay nhẹ nhàng run run, người của Vũ Quốc Công phủ cư nhiên được triệu vào kinh, tại sao có thể như vậy?
"Ly Tuyết, ngươi thật sự là nữ nhi của Thanh Trúc tỷ tỷ a." Một vị phu nhân mặc một thân gấm vóc đứng lên, khẽ xoa khóe mắt có lẽ có nước mắt, bước nhanh đi tới chỗ Trầm Ly Tuyết: "Ta vẫn cho rằng, ngươi cùng Thanh Trúc tỷ tỷ đã qua đời mười lăm năm trước..."
"Đúng vậy, Ly Tuyết, chúng ta đều cho rằng ngươi cùng Thanh Trúc tỷ tỷ đã táng thân biển lửa..." Lại có vài vị phu nhân đứng lên, vẻ mặt đầy thân thiết hướng Trầm Ly Tuyết đi tới: "Trời cao có mắt, ngươi còn sống, Thanh Trúc tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, cũng có thể nhắm mắt ..."
Thời điểm Vũ Quốc Công phủ huy, các danh môn quý tộc ở kinh thành đều theo không kịp, nay, Lâm Nham phụng chỉ trở về, lại theo An Quận vương giúp đỡ, nói không chừng sẽ làm Vũ Quốc Công phủ huy hoàng trở lại, mặc dù không đạt được cao nhất như lúc trước nhưng cũng sẽ được hoàng đế trọng dụng, Lâm Nham là nam tử, các nàng không tiện tới gần liền cùng Trầm Ly Tuyết làm cái giao tình cũng không sai.
Trầm Ly Tuyết không chút để ý ứng phó đám phu thân này, trong lòng cười lạnh, nàng đã sớm nói qua chính mình là nữ nhi nguyên phối của Lâm Thanh Trúc nhưng những người này nghe xong cũng không có phản ứng gì, hiện tại biết được Vũ Quốc Công phủ Lâm Nham hồi kinh, liền khẩn cấp đến nịnh bợ nàng, thật sự là gió chiều nào che chiều ấy...
Nhìn Trầm Ly Tuyết được mọi người vây quanh thâm tình quan tâm, trong lồng ngực của Trầm Doanh Tuyết bốc lên lửa giận, hận không thể tiến lên kéo khuôn mặt tươi cười như hoa như như ngọc của nàng xuống, chính mình là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Diễm Quốc, vì sao các nàng không chú ý đến chính mình mà lại đi quan tâm Trầm Ly Tuyết đê tiện kia, Vũ Quốc Công vẫn còn ở biên cương nhưng chính mình lại có ngoại công là Thái Úy đây...
"Các vị phu nhân, hôm nay là sinh thần ba mươi ba của Thừa Tướng phu nhân, giờ lành đã đến các ngươi cũng đừng vây quanh Trầm Ly Tuyết nên hướng Thừa Tướng phu nhân chúc thọ đi." Nam Cung Khiếu khẽ lay động chiết phiến, ánh mắt tà mị lóe lên hào quang e sợ thiên hạ bất loạn, ngồi lâu như vậy, trò hay chậm chạp không ra diễn, hắn đành phải nói nói vài câu thúc giục a.
Hoa viên náo nhiệt nháy mắt an tĩnh xuống dưới, mọi người hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, trước mặt Lâm Nham, Trầm Ly Tuyết cấp kế thất Lôi thị mừng thọ thần vào ngày chính thê Lâm Thanh Trúc mất trăm ngày, cũng quá...
"Phu nhân, hôm nay là sinh thần của ngài a, ngài như thế nào không nói sớm." Trầm Ly Tuyết kinh hô một tiếng, ánh mắt trong suốt như tuyền giống như ảo não lại giống như trào phúng: "Nhiều tân khách như vậy ta còn tưởng rằng ngài đang làm lễ tế tram ngày cho mẫu thân của ta đâu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.