Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
Hi Hòa Thanh Linh
27/11/2020
Từ khi mang thai, Khương Oánh đã nghỉ việc ở đài truyền hình để chuyên tâm tĩnh dưỡng, dạo gần đây còn ốm nghén dữ dội nên Thích Nguyên Thành cũng gần như chỉ làm việc ở nhà để tiện bề chăm sóc vợ.
Lúc về đến nhà, Thích Tự gặp mẹ đang đọc sách trong phòng khách, bụng bầu chưa rõ mà người còn có vẻ gầy đi.
"Mẹ." Thích Tự đặt tạm hành lí xuống vào chào, lại hỏi han tình hình sinh hoạt với sức khỏe của mẹ một hồi.
Khương Oánh nói: "Chỉ hơi ngán ăn thôi, còn đâu thì tốt hết, nhưng mà đấy cũng là biểu hiện bình thường trong thai kì, con không phải lo quá đâu."
Thích Tự đau lòng ôm mẹ một lát mới hỏi: "Tiểu Phong đâu rồi ạ?"
"Sáng nay nó với Lăng Khả về trường rồi, nhưng mà nửa năm nay cũng hay về lắm." Khương Oánh vừa nói vừa nhìn sang lọ hoa bên cạnh, tiện tay chỉnh lại một cành hồng, cười nhẹ, "Bây giờ nhà mình mới giống nhà đúng nghĩa."
Lúc này, Thích Nguyên Thành đi xuống từ trên lầu.
"Về đấy à?" Ông nói với Thích Tự một câu, không rõ phải vì xấu hổ không mà vội tránh mắt đi, ra cạnh Khương Oánh ân cần hỏi han, đến nỗi chọc cho đối phương mất kiên nhẫn: "Anh định hỏi bao nhiêu lần một ngày nữa đây? Có phải em chưa bầu bao giờ đâu mà ai cũng căng như dây đàn thế? Mà thôi, anh đã bắt con lặn lội về đây rồi, cần nói gì thì nói đi, đừng có chăm chăm vào em nữa."
Thích Nguyên Thành nghĩ bụng "Mình có gọi nó về đâu cơ chứ", nhưng thấy vợ đang có vẻ nóng nên cũng không phân bua.
May mà Thích Tự chủ động ra mặt giải vây: "Ba, mình lên gác nói chuyện đi."
Hai cha con đi vào thư phòng tầng trên, đóng cửa xong Thích Tự cũng vào thẳng vấn đề: "Tình hình hiện nay thế nào rồi ba, chú Vương định rút vốn thật ạ?"
Thích Nguyên Thành quay lưng đi trầm giọng nói: "Ừ, Vương Trăn Đống đến kể với ba là tình trạng công ti dụng cụ y tế của mình mấy năm nay không khả quan lắm, vốn còn định dựa vào Tư Nguyên mà giờ tập đoàn lại rơi vào tình huống này, ông ấy không kham được nữa... Ha, nói được gì ba đều đã nói, ý kiến gì ba cũng ý kiến rồi, kết quả vẫn là vô dụng. Ông ấy cho chúng ta tối đa 15 ngày, nếu ba tìm được ai đồng ý mua lại ngang giá thì ông ấy sẽ ưu tiên bán trao tay, bằng không sẽ rao công khai."
Thích Tự nghe ra âm giọng tức tối ở ba, bèn nói: "Thật chứ, không sớm không muộn nhằm đúng lúc này đòi bán cổ phần, đã thế còn chỉ cho có hạn nửa tháng, nhìn vào đã thấy nghi là bị người khác xúi giục hòng làm khó chúng ta."
"Ba có nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng thương trường cũng là chiến trường, đã đến nước này thì mình đành kiên trì đương đầu thôi." Thích Nguyên Thành quay lại, nhìn hắn nói: "Con vừa ghé qua công ti Công nghệ à?"
Thích Tự gật đầu, kể lại qua tình huống hồi nãy với Diệp Khâm Như và Tô Cánh cho ba.
Thích Nguyên Thành thở dài: "Sao con lại khí phách hứa hẹn loại chuyện này? Nói thẳng ra là ba đã dùng gần hết mọi quan hệ khả dụng của mình từ hồi Tư Thị mới ngã ngựa rồi, trong vòng nửa tháng tới mà chúng ta không tìm được ai chấp nhận mua lại nguyên giá cổ phần của Vương Trăn Đống, thì thật sự chỉ còn nước giật gấu vá vai nữa thôi!"
Giật gấu vá vai, chính là thanh lí các công ti con còn giá trị để dồn sức phát triển cho bộ phận công nghệ, nhưng bán tháo vốn là một tín hiệu xấu, cũng sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho Tư Nguyên chẳng kém gì việt Vương Trăn Đống rút vốn.
"Chẳng phải vẫn còn 15 ngày đấy ạ?" Thích Tự cau mày, "Chưa đến lúc đó thì mọi chuyện đều có thể biến chuyển mà ba?"
Thích Nguyên Thành: "Còn 12 ngày."
Thích Tự gật đầu: "Được rồi, con sẽ nghĩ cách."
"Con vẫn là sinh viên, ngoài bạn học trong trường thì cũng chỉ tiếp xúc với mấy người ở bộ phận công nghệ, còn có cách gì được nữa?" Thích Nguyên Thành sửng sốt, bỗng nhiên nhìn hắn chằm chằm, "Con định tìm đến Phó Diên Thăng?"
"...Không phải." Thích Tự rũ mắt, "Con định đến Sơn Vũ."
Thích Nguyên Thành hiểu ra, đang định nói thêm gì đó thì Thích Tự đã quay lưng đi.
Đông đến trời tối sớm, Khương Oánh thấy đã giờ này mà Thích Tự còn muốn ra ngoài thì không khỏi ngờ vực: "Sắp ăn tối đến nơi rồi con còn đi đâu đấy?"
"Con đến công ti một chuyến, mọi người cứ ăn trước đi ạ, lát có gì con ăn ngoài luôn..." Thích Tự choàng khăn rồi vội vã ra khỏi nhà.
Khương Oánh lo lắng không thôi, trông thấy Thích Nguyên Thành cũng đã xuống thì lườm cháy mắt: "Con trai mới đi xa về, còn chưa kịp ăn một bữa cơm nhà mà anh đã hành nó thế rồi à?"
Thích Nguyên Thành vội vàng phản bác: "Anh có bảo nó đi đâu..."
Khương Oánh cả giận: "Đừng có viện cớ, anh mà không muốn để nó đi thật, thì sao không ngăn nó lại!"
Thích Nguyên Thành: "..."
*
Thích Tự đã gọi trước cho Sở Mộng, nhờ cô tập hợp hồ sơ của tất cả công ti Sơn Vũ từng đầu tư rồi chờ mình ở văn phòng.
Đến khi hắn tới, hai người lập tức bắt tay vào rà soát thực lực tài chính của từng doanh nghiệp. Thích Tự đang gấp gáp lo tìm giải pháp, nhập tâm vào việc đến quên cả trời đất, không biết bao lâu sau, điện thoại đổ chuông, hắn thấy là Phó Diên Thăng gọi thì mới bỏ tài liệu trên tay xuống nhận: "Sao đấy?"
Phó Diên Thăng hỏi: "Về đến Hải Thành mà sao không nhắn cho tôi một tiếng? Ở đâu rồi? Đang làm gì đấy?"
Thích Tự bị đống tài liệu quay như dế suốt từ nãy, giờ lại bị Phó Diên Thăng hỏi cung liên tiếp ba câu thì có phần gắt lên: "Anh cũng đâu phải người của tôi nữa, hỏi nhiều thế làm gì?"
Phó Diên Thăng bất đắc dĩ nói: "Dù gì tôi cũng là bạn trai cậu, quan tâm một chút thì sao chứ?"
Thích Tự không khỏi mất tự nhiên vì còn Sở Mộng ở đây, bèn đứng dậy ra khỏi văn phòng, đè giọng nói: "Tôi đang bận lắm, rốt cục là anh có chuyện gì?"
Phó Diên Thăng: "Tuần sau Giáng Sinh rồi, tôi đến Hải Thành gặp cậu nhé?"
Thích Tự: "Đừng, tôi không rảnh đâu."
"...Sao lại đừng." Giọng điệu Phó Diên Thăng như có phần mè nheo, "Một tối cũng không được à?"
Thích Tự cáu tiết: "Một tối? Mẹ nó chứ anh tới cũng chỉ vì muốn lên giường với tôi thôi chứ gì?"
Hắn nói lời này không hề kiềm chế cảm xúc, âm giọng lại còn lớn, vang lên giữa công ti trống không mà như còn dội lại mấy lần. Thích Tự muộn màng nhớ ra Sở Mộng ở trong phòng, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất.
"Tôi đang bận thật, dập máy trước đây." Thích Tự buồn bực cúp điện thoại, hít sâu vài cái mới quay lại vào phòng.
Hai tai Sở Mộng hơi đỏ, hiển nhiên cũng vừa nghe được một câu kia. Cô chủ động mở lời làm dịu bầu không khí: "Thích tổng, cậu đói chưa? Có muốn gọi chút đồ ăn gì về lót dạ không?"
Thích Tự thoáng nhìn qua thời gian, không ngờ thế mà đã 10 rưỡi. Lúc đến Phong Mậu hắn có mua một cốc cafe ở tầng trệt, sau đó cũng quên luôn cả cơm tối.
"Xin lỗi, tôi quên không để ý giờ, chắc chị cũng đói rồi? Hay chị xuống ăn trước đi? Tôi xem thêm một lát đã."
"À không không, tôi nhịn ăn tối để ép cân, nhưng cậu chỉ uống mỗi cafe thì không tốt lắm đâu?" Sở Mộng đoán ra người vừa gọi điện tới là ai, sợ Thích Tự bực mình nên nói thẳng, "Thật ra hồi nãy tôi đăng Moments kể tối nay chúng ta tăng ca, Phó tổng có nhắn lại, còn hỏi xem cậu ăn cơm tối chưa."
Thích Tự: "...???"
Thích Tự không thân Sở Mộng, dĩ nhiên không thể đối xử với người ta như với Phó Diên Thăng, bởi vậy chỉ đành rũ mắt, cố gắng hòa nhã nhất có thể: "Vậy hay, chị xem nhà hàng nào ở Phong Mậu còn mở thì mua giúp tôi một phần cơm văn phòng nhé."
Sợ Mộng: "Không vấn đề."
Đuổi được Sở Mộng đi rồi, Thích Tự mới bụm lại gương mặt đã nóng bừng, thầm chửi tục một tiếng trong bụng.
Vài giây sau, Thích Tự rốt cục không nhịn được phải gọi lại cho Phó Diên Thăng, máy nối xong thì cười lạnh một tiếng: "Anh được lắm, đi rồi nhưng vẫn phải cài người cạnh tôi đúng không? Lúc trước đề cử Sở Mộng cũng là để giám sát tôi chứ gì?"
Phó Diên Thăng: "Không phải..."
Lại nhớ hồi chiều còn gặp cả Ngô Song, Thích Tự mới chất vấn: "Thế sao Ngô Song còn chưa đi?"
Phó Diên Thăng: "Err... cậu ấy không thuộc tuyến trọng yếu của tổ chức, đi đâu làm gì sao tôi quản được."
Thích Tự: "Không quản? Thế trước đây ai là người mối lái cho anh ta đến làm trợ lí của tôi?"
Phó Diên Thăng lấp liếm: "Lần này là do cấp trên bảo cậu ấy chờ lệnh."
Thích Tự nheo mắt: "Anh biết hết về tình hình ở Tư Nguyên phải không?"
Phó Diên Thăng: "Cũng gọi là, biết chút..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng biết Thích Tự đang giận, nhanh chóng ra chiều trấn an: "Được rồi được rồi cậu đừng giận, Ngô Song ở lại cũng giúp được khối việc mà, thế không tốt à? Tôi cũng nói là sẽ để ý sát sao tình hình của Tư Nguyên mà..."
Thích Tự nghiến răng nghiến lợi: "Anh để ý? Để ý xem Tư Nguyên lao đao thế nào ấy hả?"
Phó Diên Thăng: "Tôi gọi cũng vì muốn giúp đây mà? Cậu đang rà lại các hồ sơ đầu tư ở Sơn Vũ đúng không? Tìm được cái nào khả dụng chưa?"
"Uh huh." Thích Tự nghĩ bụng, đúng là không gì qua được mắt người này.
Phó Diên Thăng: "Lúc nhận bàn giao, tôi cũng đã hỏi Hứa Kính về mỗi công ti từng được đầu tư rồi, còn gọi cả cho các chủ quản để thông báo về thay đổi nhân sự ở Sơn Vũ, nhưng rồi phát hiện ra, bọn họ coi trọng Hứa Kính hơn là bản thân Sơn Vũ nhiều..."
Nhận ra Phó Diên Thăng có phần ngập ngừng, Thích Tự mới nhíu mày: "Anh cứ nói đi."
Phó Diên Thăng: "Thông thường, phía được đầu tư chỉ rơi vào tâm lí này nếu tiếp xúc với người thi hành đầu tư có thái độ lạm quyền, khoa trương cường điệu về năng lực bản thân, hay thậm chí là đề xuất gì đó ngoài cả phần vốn chính thức. Hồi tháng 7 Hứa Kính gần đi, biết cậu đã đang phiền lòng, tôi cũng chẳng muốn nói gì không hay về anh ta, chưa kể mỗi người lại có một phương thức tiếp cận công việc khác nhau. Tôi không phủ nhận chuyện Hứa Kính rất có năng lực, nhưng cách làm của người này đã khiến phần lớn những bên từng nhận đầu tư chỉ biết mình anh ta, chứ chẳng quan tâm đến Sơn Vũ hay thậm chí cậu là ai, khiến về sau cậu có tiếp quản công ti cũng không thể thiếu anh ta được. Hiện nay Tư Nguyên gặp khó khăn, cậu nghĩ đến các mối liên hệ của Sơn Vũ cũng là hợp lí, nhưng nói thật, tài nguyên có thể dùng đến ở Sơn Vũ bây giờ rất hạn hẹp."
"Anh chắc chứ?" Đầu ngón tay Thích Tự siết lấy điện thoại đã trắng bệch, hắn không cam lòng hỏi lại, "Nhưng "rất hạn hẹp" cũng đâu đồng nghĩa với "không hề có", đúng không?"
Phó Diên Thăng: "Đúng vậy, nếu thật sự muốn tìm thì cậu có thể liên lạc với Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên, công ti này chuyên về fast food, hồi nhận đầu tư của Sơn Vũ thì tổng tài sản còn chưa vượt quá 300 triệu, nhưng mấy năm gần đây nhờ kết hợp với tiêu thụ online và food blogger nổi tiếng trên mạng mà giá trị thị trường đã lên tới 2 tỉ; ngoài ra còn có Trị liệu thẩm mĩ Tân Điểu, liên hợp từ các cơ sở trị liệu thẩm mĩ nhỏ lẻ trên thị trường dựa vào mô hình lợi nhuận hệ thống, sở hữu tiềm năng phát triển rất đáng gờm. Mấy ngày tới mà rảnh, cậu thử thu xếp hẹn gặp CEO hoặc người có tiếng nói chủ chốt của bọn họ xem sao. Chứ còn lại, tôi nghĩ là không cần xem thêm đâu..."
Nghe Phó Diên Thăng kiên nhẫn phân tích cho mình từ đầu dây bên kia, Thích Tự lại không khỏi cảm thấy mất mát.
Cả Hứa Kính lẫn Phó Diên Thăng, vì sao đều không thể ở cạnh hắn lúc này...
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Cmn anh tới cũng chỉ để lên giường với tôi thôi chứ gì?"
Phó Diên Thăng: "Mình xa nhau nửa năm rồi đó! Trêu ngươi tôi qua video bao lâu nay, giờ còn không cho qua ngủ cùng, cậu muốn bỏ đói tôi đấy à!QAQ"
Thích Tự: "Chính tự anh muốn đi chứ ai ép! Nhịn đói đi!"
-
vtrans by xiandzg
Lúc về đến nhà, Thích Tự gặp mẹ đang đọc sách trong phòng khách, bụng bầu chưa rõ mà người còn có vẻ gầy đi.
"Mẹ." Thích Tự đặt tạm hành lí xuống vào chào, lại hỏi han tình hình sinh hoạt với sức khỏe của mẹ một hồi.
Khương Oánh nói: "Chỉ hơi ngán ăn thôi, còn đâu thì tốt hết, nhưng mà đấy cũng là biểu hiện bình thường trong thai kì, con không phải lo quá đâu."
Thích Tự đau lòng ôm mẹ một lát mới hỏi: "Tiểu Phong đâu rồi ạ?"
"Sáng nay nó với Lăng Khả về trường rồi, nhưng mà nửa năm nay cũng hay về lắm." Khương Oánh vừa nói vừa nhìn sang lọ hoa bên cạnh, tiện tay chỉnh lại một cành hồng, cười nhẹ, "Bây giờ nhà mình mới giống nhà đúng nghĩa."
Lúc này, Thích Nguyên Thành đi xuống từ trên lầu.
"Về đấy à?" Ông nói với Thích Tự một câu, không rõ phải vì xấu hổ không mà vội tránh mắt đi, ra cạnh Khương Oánh ân cần hỏi han, đến nỗi chọc cho đối phương mất kiên nhẫn: "Anh định hỏi bao nhiêu lần một ngày nữa đây? Có phải em chưa bầu bao giờ đâu mà ai cũng căng như dây đàn thế? Mà thôi, anh đã bắt con lặn lội về đây rồi, cần nói gì thì nói đi, đừng có chăm chăm vào em nữa."
Thích Nguyên Thành nghĩ bụng "Mình có gọi nó về đâu cơ chứ", nhưng thấy vợ đang có vẻ nóng nên cũng không phân bua.
May mà Thích Tự chủ động ra mặt giải vây: "Ba, mình lên gác nói chuyện đi."
Hai cha con đi vào thư phòng tầng trên, đóng cửa xong Thích Tự cũng vào thẳng vấn đề: "Tình hình hiện nay thế nào rồi ba, chú Vương định rút vốn thật ạ?"
Thích Nguyên Thành quay lưng đi trầm giọng nói: "Ừ, Vương Trăn Đống đến kể với ba là tình trạng công ti dụng cụ y tế của mình mấy năm nay không khả quan lắm, vốn còn định dựa vào Tư Nguyên mà giờ tập đoàn lại rơi vào tình huống này, ông ấy không kham được nữa... Ha, nói được gì ba đều đã nói, ý kiến gì ba cũng ý kiến rồi, kết quả vẫn là vô dụng. Ông ấy cho chúng ta tối đa 15 ngày, nếu ba tìm được ai đồng ý mua lại ngang giá thì ông ấy sẽ ưu tiên bán trao tay, bằng không sẽ rao công khai."
Thích Tự nghe ra âm giọng tức tối ở ba, bèn nói: "Thật chứ, không sớm không muộn nhằm đúng lúc này đòi bán cổ phần, đã thế còn chỉ cho có hạn nửa tháng, nhìn vào đã thấy nghi là bị người khác xúi giục hòng làm khó chúng ta."
"Ba có nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng thương trường cũng là chiến trường, đã đến nước này thì mình đành kiên trì đương đầu thôi." Thích Nguyên Thành quay lại, nhìn hắn nói: "Con vừa ghé qua công ti Công nghệ à?"
Thích Tự gật đầu, kể lại qua tình huống hồi nãy với Diệp Khâm Như và Tô Cánh cho ba.
Thích Nguyên Thành thở dài: "Sao con lại khí phách hứa hẹn loại chuyện này? Nói thẳng ra là ba đã dùng gần hết mọi quan hệ khả dụng của mình từ hồi Tư Thị mới ngã ngựa rồi, trong vòng nửa tháng tới mà chúng ta không tìm được ai chấp nhận mua lại nguyên giá cổ phần của Vương Trăn Đống, thì thật sự chỉ còn nước giật gấu vá vai nữa thôi!"
Giật gấu vá vai, chính là thanh lí các công ti con còn giá trị để dồn sức phát triển cho bộ phận công nghệ, nhưng bán tháo vốn là một tín hiệu xấu, cũng sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho Tư Nguyên chẳng kém gì việt Vương Trăn Đống rút vốn.
"Chẳng phải vẫn còn 15 ngày đấy ạ?" Thích Tự cau mày, "Chưa đến lúc đó thì mọi chuyện đều có thể biến chuyển mà ba?"
Thích Nguyên Thành: "Còn 12 ngày."
Thích Tự gật đầu: "Được rồi, con sẽ nghĩ cách."
"Con vẫn là sinh viên, ngoài bạn học trong trường thì cũng chỉ tiếp xúc với mấy người ở bộ phận công nghệ, còn có cách gì được nữa?" Thích Nguyên Thành sửng sốt, bỗng nhiên nhìn hắn chằm chằm, "Con định tìm đến Phó Diên Thăng?"
"...Không phải." Thích Tự rũ mắt, "Con định đến Sơn Vũ."
Thích Nguyên Thành hiểu ra, đang định nói thêm gì đó thì Thích Tự đã quay lưng đi.
Đông đến trời tối sớm, Khương Oánh thấy đã giờ này mà Thích Tự còn muốn ra ngoài thì không khỏi ngờ vực: "Sắp ăn tối đến nơi rồi con còn đi đâu đấy?"
"Con đến công ti một chuyến, mọi người cứ ăn trước đi ạ, lát có gì con ăn ngoài luôn..." Thích Tự choàng khăn rồi vội vã ra khỏi nhà.
Khương Oánh lo lắng không thôi, trông thấy Thích Nguyên Thành cũng đã xuống thì lườm cháy mắt: "Con trai mới đi xa về, còn chưa kịp ăn một bữa cơm nhà mà anh đã hành nó thế rồi à?"
Thích Nguyên Thành vội vàng phản bác: "Anh có bảo nó đi đâu..."
Khương Oánh cả giận: "Đừng có viện cớ, anh mà không muốn để nó đi thật, thì sao không ngăn nó lại!"
Thích Nguyên Thành: "..."
*
Thích Tự đã gọi trước cho Sở Mộng, nhờ cô tập hợp hồ sơ của tất cả công ti Sơn Vũ từng đầu tư rồi chờ mình ở văn phòng.
Đến khi hắn tới, hai người lập tức bắt tay vào rà soát thực lực tài chính của từng doanh nghiệp. Thích Tự đang gấp gáp lo tìm giải pháp, nhập tâm vào việc đến quên cả trời đất, không biết bao lâu sau, điện thoại đổ chuông, hắn thấy là Phó Diên Thăng gọi thì mới bỏ tài liệu trên tay xuống nhận: "Sao đấy?"
Phó Diên Thăng hỏi: "Về đến Hải Thành mà sao không nhắn cho tôi một tiếng? Ở đâu rồi? Đang làm gì đấy?"
Thích Tự bị đống tài liệu quay như dế suốt từ nãy, giờ lại bị Phó Diên Thăng hỏi cung liên tiếp ba câu thì có phần gắt lên: "Anh cũng đâu phải người của tôi nữa, hỏi nhiều thế làm gì?"
Phó Diên Thăng bất đắc dĩ nói: "Dù gì tôi cũng là bạn trai cậu, quan tâm một chút thì sao chứ?"
Thích Tự không khỏi mất tự nhiên vì còn Sở Mộng ở đây, bèn đứng dậy ra khỏi văn phòng, đè giọng nói: "Tôi đang bận lắm, rốt cục là anh có chuyện gì?"
Phó Diên Thăng: "Tuần sau Giáng Sinh rồi, tôi đến Hải Thành gặp cậu nhé?"
Thích Tự: "Đừng, tôi không rảnh đâu."
"...Sao lại đừng." Giọng điệu Phó Diên Thăng như có phần mè nheo, "Một tối cũng không được à?"
Thích Tự cáu tiết: "Một tối? Mẹ nó chứ anh tới cũng chỉ vì muốn lên giường với tôi thôi chứ gì?"
Hắn nói lời này không hề kiềm chế cảm xúc, âm giọng lại còn lớn, vang lên giữa công ti trống không mà như còn dội lại mấy lần. Thích Tự muộn màng nhớ ra Sở Mộng ở trong phòng, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất.
"Tôi đang bận thật, dập máy trước đây." Thích Tự buồn bực cúp điện thoại, hít sâu vài cái mới quay lại vào phòng.
Hai tai Sở Mộng hơi đỏ, hiển nhiên cũng vừa nghe được một câu kia. Cô chủ động mở lời làm dịu bầu không khí: "Thích tổng, cậu đói chưa? Có muốn gọi chút đồ ăn gì về lót dạ không?"
Thích Tự thoáng nhìn qua thời gian, không ngờ thế mà đã 10 rưỡi. Lúc đến Phong Mậu hắn có mua một cốc cafe ở tầng trệt, sau đó cũng quên luôn cả cơm tối.
"Xin lỗi, tôi quên không để ý giờ, chắc chị cũng đói rồi? Hay chị xuống ăn trước đi? Tôi xem thêm một lát đã."
"À không không, tôi nhịn ăn tối để ép cân, nhưng cậu chỉ uống mỗi cafe thì không tốt lắm đâu?" Sở Mộng đoán ra người vừa gọi điện tới là ai, sợ Thích Tự bực mình nên nói thẳng, "Thật ra hồi nãy tôi đăng Moments kể tối nay chúng ta tăng ca, Phó tổng có nhắn lại, còn hỏi xem cậu ăn cơm tối chưa."
Thích Tự: "...???"
Thích Tự không thân Sở Mộng, dĩ nhiên không thể đối xử với người ta như với Phó Diên Thăng, bởi vậy chỉ đành rũ mắt, cố gắng hòa nhã nhất có thể: "Vậy hay, chị xem nhà hàng nào ở Phong Mậu còn mở thì mua giúp tôi một phần cơm văn phòng nhé."
Sợ Mộng: "Không vấn đề."
Đuổi được Sở Mộng đi rồi, Thích Tự mới bụm lại gương mặt đã nóng bừng, thầm chửi tục một tiếng trong bụng.
Vài giây sau, Thích Tự rốt cục không nhịn được phải gọi lại cho Phó Diên Thăng, máy nối xong thì cười lạnh một tiếng: "Anh được lắm, đi rồi nhưng vẫn phải cài người cạnh tôi đúng không? Lúc trước đề cử Sở Mộng cũng là để giám sát tôi chứ gì?"
Phó Diên Thăng: "Không phải..."
Lại nhớ hồi chiều còn gặp cả Ngô Song, Thích Tự mới chất vấn: "Thế sao Ngô Song còn chưa đi?"
Phó Diên Thăng: "Err... cậu ấy không thuộc tuyến trọng yếu của tổ chức, đi đâu làm gì sao tôi quản được."
Thích Tự: "Không quản? Thế trước đây ai là người mối lái cho anh ta đến làm trợ lí của tôi?"
Phó Diên Thăng lấp liếm: "Lần này là do cấp trên bảo cậu ấy chờ lệnh."
Thích Tự nheo mắt: "Anh biết hết về tình hình ở Tư Nguyên phải không?"
Phó Diên Thăng: "Cũng gọi là, biết chút..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng biết Thích Tự đang giận, nhanh chóng ra chiều trấn an: "Được rồi được rồi cậu đừng giận, Ngô Song ở lại cũng giúp được khối việc mà, thế không tốt à? Tôi cũng nói là sẽ để ý sát sao tình hình của Tư Nguyên mà..."
Thích Tự nghiến răng nghiến lợi: "Anh để ý? Để ý xem Tư Nguyên lao đao thế nào ấy hả?"
Phó Diên Thăng: "Tôi gọi cũng vì muốn giúp đây mà? Cậu đang rà lại các hồ sơ đầu tư ở Sơn Vũ đúng không? Tìm được cái nào khả dụng chưa?"
"Uh huh." Thích Tự nghĩ bụng, đúng là không gì qua được mắt người này.
Phó Diên Thăng: "Lúc nhận bàn giao, tôi cũng đã hỏi Hứa Kính về mỗi công ti từng được đầu tư rồi, còn gọi cả cho các chủ quản để thông báo về thay đổi nhân sự ở Sơn Vũ, nhưng rồi phát hiện ra, bọn họ coi trọng Hứa Kính hơn là bản thân Sơn Vũ nhiều..."
Nhận ra Phó Diên Thăng có phần ngập ngừng, Thích Tự mới nhíu mày: "Anh cứ nói đi."
Phó Diên Thăng: "Thông thường, phía được đầu tư chỉ rơi vào tâm lí này nếu tiếp xúc với người thi hành đầu tư có thái độ lạm quyền, khoa trương cường điệu về năng lực bản thân, hay thậm chí là đề xuất gì đó ngoài cả phần vốn chính thức. Hồi tháng 7 Hứa Kính gần đi, biết cậu đã đang phiền lòng, tôi cũng chẳng muốn nói gì không hay về anh ta, chưa kể mỗi người lại có một phương thức tiếp cận công việc khác nhau. Tôi không phủ nhận chuyện Hứa Kính rất có năng lực, nhưng cách làm của người này đã khiến phần lớn những bên từng nhận đầu tư chỉ biết mình anh ta, chứ chẳng quan tâm đến Sơn Vũ hay thậm chí cậu là ai, khiến về sau cậu có tiếp quản công ti cũng không thể thiếu anh ta được. Hiện nay Tư Nguyên gặp khó khăn, cậu nghĩ đến các mối liên hệ của Sơn Vũ cũng là hợp lí, nhưng nói thật, tài nguyên có thể dùng đến ở Sơn Vũ bây giờ rất hạn hẹp."
"Anh chắc chứ?" Đầu ngón tay Thích Tự siết lấy điện thoại đã trắng bệch, hắn không cam lòng hỏi lại, "Nhưng "rất hạn hẹp" cũng đâu đồng nghĩa với "không hề có", đúng không?"
Phó Diên Thăng: "Đúng vậy, nếu thật sự muốn tìm thì cậu có thể liên lạc với Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên, công ti này chuyên về fast food, hồi nhận đầu tư của Sơn Vũ thì tổng tài sản còn chưa vượt quá 300 triệu, nhưng mấy năm gần đây nhờ kết hợp với tiêu thụ online và food blogger nổi tiếng trên mạng mà giá trị thị trường đã lên tới 2 tỉ; ngoài ra còn có Trị liệu thẩm mĩ Tân Điểu, liên hợp từ các cơ sở trị liệu thẩm mĩ nhỏ lẻ trên thị trường dựa vào mô hình lợi nhuận hệ thống, sở hữu tiềm năng phát triển rất đáng gờm. Mấy ngày tới mà rảnh, cậu thử thu xếp hẹn gặp CEO hoặc người có tiếng nói chủ chốt của bọn họ xem sao. Chứ còn lại, tôi nghĩ là không cần xem thêm đâu..."
Nghe Phó Diên Thăng kiên nhẫn phân tích cho mình từ đầu dây bên kia, Thích Tự lại không khỏi cảm thấy mất mát.
Cả Hứa Kính lẫn Phó Diên Thăng, vì sao đều không thể ở cạnh hắn lúc này...
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Cmn anh tới cũng chỉ để lên giường với tôi thôi chứ gì?"
Phó Diên Thăng: "Mình xa nhau nửa năm rồi đó! Trêu ngươi tôi qua video bao lâu nay, giờ còn không cho qua ngủ cùng, cậu muốn bỏ đói tôi đấy à!QAQ"
Thích Tự: "Chính tự anh muốn đi chứ ai ép! Nhịn đói đi!"
-
vtrans by xiandzg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.