Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 75: Không sao là may

Hi Hòa Thanh Linh

27/11/2020

Thích Tự không khỏi xúc động, lòng đầy khâm phục và lo lắng dành cho ba: "Ba, sắp tới con có giúp được gì nữa không?"

Thích Nguyên Thành lắc đầu: "Con đã là làm quá đủ quá tốt rồi, cứ nghỉ lại đây vài ngày, rồi đặt vé về Cali đi. Sắp ra tay với MeiWei rồi, ba không yên tâm để con ở lại đây, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì."

Thích Tự hiểu rõ, không gây thêm phiền phức cho ba cũng chính là sự trợ giúp lớn nhất lúc này.

Cụ thể hành động thế nào, Thích Nguyên Thành đã không chủ động nói ra thì hắn cũng sẽ biết điều tránh hỏi.

Song, Thích Tự lại nhớ tới nhiệm vụ được ba đã giao: "Con về bên kia thì công việc ở bộ phận khoa học kĩ thuật của Tư Nguyên phải xử lí thế nào?"

Thích Nguyên Thành nghĩ nghĩ: "Trước khi quay lại Cali, con nhờ Tiểu Phó tìm cho mình một đội ngũ chừng 3-5 người chuyên phụ trách công việc ở Hải Thành đi, lúc tuyển người thì chính con cũng phải nhìn cho kĩ vào. Bọn họ sẽ giúp con xử lí công việc trong thời gian ngắn con ở nước ngoài."

Nhắc đến Phó Diên Thắng, Thích Nguyên Thành lại không nhịn được mà nói: "Trong hai tháng con về điều tra MeiWei, Phó Diên Thăng hết chạy đông chạy tây lại bày mưu tính kế rồi dẫn dắt con hành động rất khá, ba phải công nhận là người này đáng tín nhiệm thật."

Thích Tự nghe ba khen người kia thì còn vui cả mình chính mình được khen, đang định nói tốt cho Phó Diên Thăng thêm một chút thì đã thấy Thích Nguyên Thành chuyển chủ đề, tỉ mỉ dặn dò: "Đúng là "dùng người thì không nghi, đã nghi thì đừng dùng", nhưng dù sao nó cũng chỉ mới theo con, lại lớn tuổi và sâu sắc hơn con, cho nên đừng có cái gì cũng khai tuốt ra, phải học cả cách che giấu nữa. Nếu để bị nhìn thấu, sau này sẽ không còn là con khống chế nó đâu, mà thành nó dắt mũi con đấy."

Thích Tự: "Vâng, con biết rồi..."

Sau đó lại tự nhủ trong lòng, dù sao hắn vẫn còn che giấu tình cảm đối với Phó Diên Thăng, chắc cũng chưa tính là triệt để giao mình ra đâu nhỉ?... Có điều nhớ tới phần hợp đồng giấu ba kí với đối phương, Thích Tự lại không khỏi chột dạ nhẹ.

"À, thế bao giờ Thầy Phó qua Cali với con, con có phải thuê riêng cho thầy ấy một chỗ ở khác không?" Thích Tự vừa nói vừa lặng lẽ thăm dò thái độ của ba.

"Tự con quyết đi." Thích Nguyên Thành có vẻ không để tâm đến việc cỏn con này.

Thấy ba không nghi ngờ gì, Thích Tự mới nhẹ nhõm thở phào, lại hỏi: "Vậy sắp tới ba định ở lại trong nước à?"

Thích Nguyên Thành lắc đầu: "Ngày kia ba phải quay lại New York một chuyến rồi, nhưng đúng là tới đây sẽ phải đi đi về về nhiều."

Hai cha con đang trò chuyện thì thư kí Hà đến gõ cửa, "Chủ tịch..." Đối phương chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, đại khái nhắc Thích Nguyên Thành là đã đến giờ.

Thích Tự không ngạc nhiên gì, vội nói: "Ba có việc thì cứ đi trước đi."

Thích Nguyên Thành miễn cưỡng đứng dậy, nhẹ vỗ vỗ bả vai con trai, dặn hắn giữ gìn sức khỏe vài câu rồi vội vàng rời đi.

Buổi trưa, Thích Tự lại dùng bữa ngay trong phòng bệnh, ăn xong còn nhờ y tá pha cho mình một ấm trà chiều, ngồi bên chiếc bàn nhỏ nằm ngoài ban công liền phòng, vừa uống trà vừa lướt điện thoại để nắm vững hướng phát triển của tin tức tối qua.

Mấy chủ đề liên quan đến MeiWei vẫn đang rất hot trên Weibo, với vô vàn những cuộc thảo luận của netizen về "hàng replica" và "giao dịch tình ái sao mạng ", thậm chí còn thu hút cả các tài khoản lớn và luật sư có tiếng lên bài phân tích đủ thứ từ mặt lợi mặt hại đằng sau những sự kiện này cho đến tính hợp pháp của hàng replica, v.v.

Học hỏi từ những cuộc thảo luận với phóng viên Dương trước đó, hiện tại Thích Tự đã có thể nhìn ra sự lèo lái vô cùng chuyên nghiệp của tổ PR đằng sau hướng đi này của dư luận—khiến thái độ của công chúng dần chuyển thành "trừng trị cái ác, đề cao cái tốt" để MeiWei có thể khôi phục lại bình thường, chứ không còn là công kích vào bản thân nhãn hiệu công ti nữa.

Khoảng 11h, trang chủ của Tư Nguyên cũng thông báo tập đoàn đã thành lập tổ điều tra nội bộ, chuẩn bị tiến hành khảo sát thực trạng kinh doanh của MeiWei.

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, cuộc chiến không khói lửa này đã chính thức khai hỏa!

"Cộc cộc..." Cửa phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, Thích Tự quay ra, trông thấy một người cầm theo rổ hoa quả được gói ghém rất tinh xảo.

"Anh Hứa Kính?" Thích Tự định đứng dậy ra đón.

"Ngồi đi, không cần khách khí." Hứa Kính phẩy phẩy tay với hắn, đặt rổ hoa quả lên mặt tủ gần lối vào rồi bước tới, cau mày nói, "Xảy ra chuyện như thế mà sao không báo với anh một tiếng? Thư kí Hà mà không nói thì anh cũng chẳng biết cậu nhập viện."

"...Thư kí Hà nói gì với anh?" Thích Tự hỏi.

"Anh ấy nói tối qua cậu bị thương nhẹ ở Phong Mậu, đang điều dưỡng tại đây." Hứa Kính lại gần dò xét, "Bị thương ở đâu?"

"Sau gáy, bị đập vào đầu một cái..." Thích Tự tỏ vẻ bình tĩnh nói, "Cũng không phải việc gì lớn, sợ anh lại lo nên mới không kể."



Chuyện suýt nữa bị bắt cóc, lại còn ăn đánh như thế vốn chẳng vẻ vang gì, Thích Tự kể ra cũng thấy hơi mất mặt.

"Sao tối qua cậu lại ở Phong Mậu?" Hứa Kính hỏi.

"Em đến gặp Thầy Phó. Thầy ấy vẫn chưa nghỉ việc ở Chứng khoán Minh Thái, tối qua còn tăng ca nên em lên văn phòng ngồi cùng, tranh thủ hỏi về lĩnh vực khoa học công nghệ luôn..." Thích Tự mơ hồ cảm nhận được Hứa Kính vẫn có thành kiến với Phó Diên Thăng, bèn nói tốt về người kia trong vô thức để Hứa Kính hiểu hơn.

"Cậu ta chỉ làm thư kí thôi à?" Hứa Kính thăm dò, "Lần trước thấy bảo còn ra nước ngoài dạy phụ đạo cho cậu nữa mà?"

"Vâng." Thích Tự hiếm khi có cơ hội giới thiệu chức vị danh chính ngôn thuận của Phó Diên Thăng, lại giải thích thêm vài câu, "Nhưng ba em muốn thầy ấy chỉ bảo trong việc kinh doanh là chính, thời gian ở bên Cali chắc cũng không nhiều lắm."

Hứa Kính nhíu mày trầm ngâm: "Bác trai cũng thiệt tình, kì sau cậu mới lên năm ba mà đã bắt tiếp xúc với công việc của tập đoàn rồi."

Thích Tự nói đùa để làm dịu bầu không khí: "Anh Kính không phải tị nạnh đâu, em với Thầy Phó chỉ kí hợp đồng hai năm thôi, chắc gì sau đó thầy ấy đã ở lại giúp em tiếp."

Hứa Kính lấy lại tinh thần, bật cười: "Anh thấy cậu ta đang dùng lạt mềm buộc chặt để kích thích ham muốn của cậu thì có..."

Thích Tự: "..."

Hứa Kính thở dài: "Thôi, biết cậu phải ưng người này lắm thì mới tuyển về, anh không quản đâu mà lo, cứ thoải mái đi." Hắn ngừng một chút rồi lại hỏi, "Vụ MeiWei thì thế nào rồi? Dạo này anh thấy nhiều tin lắm, là động thái của ba cậu à?"

Thích Tự ỡm ờ nói: "Chắc vậy."

Mặc dù Hứa Kính là người của tập đoàn Tư Nguyên, nhưng thật ra không liên quan mật thiết đến MeiWei cho lắm. Sau cuộc trao đổi hồi nãy với ba, Thích Tự lại càng ý thức được tầm quan trọng của thông tin bí mật, cho nên không dám tùy ý để lộ ra.

Hai người trò chuyện trong phòng bệnh hơn một tiếng thì Phó Diên Thăng cũng tới.

Thích Tự ngạc nhiên vì hiện tại còn chưa đến 5h, bèn hỏi: "Sao đã đến rồi? Anh nghỉ sớm à?"

Phó Diên Thăng ừ một tiếng, gật đầu chào Hứa Kính xong nhìn sang Thích Tự: "Sợ cậu ở bệnh viện một mình lại chán, tranh thủ xong việc sớm rồi qua luôn."

Trùng hợp là Phó Diên Thăng cũng mang theo một rổ hoa quả. Nhìn đối phương đặt rổ của mình xuống cạnh rổ của Hứa Kính, không hiểu sao Thích Tự lại thấy khóe miệng giật giật, cảm giác rất kì quặc.

Phó Diên Thăng đặt rổ quả xuống xong hơi lưỡng lự hỏi: "Hai người cứ nói chuyện tiếp đi nhé?"

"Không cần đâu." Hứa Kính đứng dậy, nói với vẻ tự nhiên, "Bọn tôi nói cũng nhiều rồi, nãy tranh thủ đến đây trong giờ làm, lát vẫn còn chút việc phải về công ti."

Thích Tự chủ động tiễn đối phương ra cửa, Hứa Kính cũng khách khí nói một câu "Hẹn gặp lại" với Phó Diên Thăng.

Đợi Hứa Kính rời đi rồi, Thích Tự mới nhìn đến hai rổ quả trên mặt tủ, dở khóc dở cười: "Hai người hẹn nhau mua đấy à?"

"Tầng dưới công ti có một tiệm trái cây, "Rổ quả tinh tế 128", tiện mà... Đến thăm bệnh cũng đâu thể đi tay không, cậu không muốn ăn thì chia cho y tá ấy." Phó Diên Thăng đóng cửa phòng lại, nói với Thích Tự, "Hồi chiều tôi nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, nói đã hỏi ra một vài tin tức từ bọn bắt cóc hôm qua."

Thích Tự lập tức bị lời nói của Phó Diên Thăng thu hút sự chú ý, "Là gì?"

Phó Diên Thăng: "Theo như lời khai thì bọn chúng cũng không biết ai muốn bắt cậu, mà chỉ làm theo lệnh của một tổ chức trung gian, bảo đem được cậu đến điểm hẹn là sẽ có 500,000."

Thích Tự: "Cho nên hiện tại cũng chưa thể khẳng định đây là chủ ý của nhà họ Khâu?"

Phó Diên Thăng: "Ừm, còn phải điều tra thêm, xem xem "tổ chức" kia có chịu giao ra tin tức của người thuê không đã, nếu chứng cứ đứt đoạn thì sẽ không thể nào xác định được hung thủ phía sau."

Thích Tự: "..."

"Đừng lo mấy chuyện này vội, tóm lại cậu không sao là may rồi." Phó Diên Thăng uể oải ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại như vô cùng mệt mỏi.

Thích Tự: "Sao vậy?"

Phó Diên Thăng bơ phờ đáp: "Cậu có biết vụ việc tối qua đã dọa cho tôi hết hồn hết vía một phen không hả."



Thích Tự cũng phải bật cười với cách dùng từ khoa trương của Phó Diên Thăng: "Anh mà cũng bị dọa hết hồn hết vía cơ à?"

"Sao không?" Phó Diên Thăng vươn tay nắm lấy tay Thích Tự đặt lên ngực mình, "Đây, cho cậu cảm nhận nhịp tim của tôi luôn, từ tối qua đến giờ đã bình thường lại được đâu."

Thích Tự: "..."

Lòng bàn tay áp lên lồng ngực đối phương qua một lớp áo sơmi, quả thật có thể cảm nhận được nhịp đập có chút nhanh.

Thích Tự rụt tay lại, nói: "Nhưng rõ ràng tối qua anh rất bình tĩnh, lúc bị giữ tôi vẫn nghe thấy anh đàm phán với bọn người kia tỉnh lắm mà..."

Phó Diên Thăng vuốt vuốt sống mũi, gọng kính hơi di chuyển theo động tác của tay: "Bên ngoài phải thế chứ, cậu nghĩ lúc nói mấy lời ấy tôi không sợ chắc? Nhỡ bọn chúng có hung khí thì sao? Nhỡ bọn họ điên lên làm cậu bị thương thì sao? Ai biết tâm lí của bọn côn đồ có bình thường hay không..."

Thích Tự tò mò đánh giá người trước mắt, quả thật chẳng thấy đối phương "sợ" chỗ nào. Tuy tối qua không nhìn thấy biểu lộ nét mặt, nhưng từ nội dung những lời đàm phán, Thích Tự cảm tưởng một mình Phó Diên Thăng cũng đã khống chế được toàn bộ cục diện.

Có điều nghe người kia nói "sợ", Thích Tự lại không khỏi phấn khởi: "Anh sợ tôi xảy ra chuyện lắm à?"

Phó Diên Thăng: "Ừm, cậu mà bị bắt cóc ở địa bàn của tôi thì ba cậu đánh tôi chết chắc."

Ánh mắt Thích Tự trở nên hung hăng: "Thế nếu không vì ba tôi thì sao?"

Phó Diên Thăng nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ: "Vẫn sợ chứ, mãi mới cua được người bạn trai, hợp đồng bán mình thì đã kí, việc cũng đã xin thôi, lại chỉ mới hôn được vài cái bọ... Cậu mà cứ thế biến mất ngay trước mắt tôi, có khi bóng ma tâm lí sẽ theo tôi cả đời quá."

Thích Tự: "..."

Rõ ràng là đang dỗ ngon dỗ ngọt, mà sao nghe cứ sai sai? Cái gì mà mới hôn mấy cái đã biến mất? Phó Diên Thăng toàn để ý cái quái gì vậy?

Nhưng hai người cũng không dừng lại ở chủ đề này quá lâu, vì Phó Diên Thăng liền hỏi: "Ba cậu đến chưa?"

Thích Tự: "Đến hồi sáng rồi."

Phó Diên Thăng: "Nói thế nào?"

Thích Tự nhớ lại những chuyện ba đã kể cho mình, rũ mắt nói: "Đúng như anh đoán, ngay từ đầu ba tôi đã không có ý định định nương tình, buổi họp cổ đông lần trước vốn là cái bẫy để thăm dò, trận địa tổng thể rất lớn, ngay cả tôi cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông ấy mà thôi..."

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng hùng hục làm hết công việc của 12 tiếng trong vòng 6 tiếng để tan làm sớm, đi mua hoa quả xong xuôi rồi chạy thẳng đến bệnh viện.

Thở hồng hộc lên đến nơi thì gặp Hứa Kính???

Ra vẻ trấn tĩnh, ổn định nhịp tim.

Hứa Kính vừa rời đi...

Phó Diên Thăng cầm tay Thích Tự đặt lên ngực mình: "Cảm nhận nhịp tim của tôi đi!"

—Sợ hãi là thật, lo lắng cũng là thật, nhưng tim đập nhanh là do vừa chạy mà ra LOL.

-

vtrans by xiandzg

T/N: Rơi vào tròng của Thầy rồi mới đọc được epilogue... Quả nhiên là tuyển tập ngàn nước bắt cá trong truyền thuyết ˊ_>ˋ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Quyết Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook