Phúc Hắc Tà Quân: Huyết Vương Bá Sủng Tiểu Manh Phi
Chương 11: Mang theo rượu hoa đào
Nhược Quân Sinh
12/08/2017
Mai San San liếc mắt, không biến sắc nói: “Tốt lắm, vậy ta đổi lại, tao bao, nói cho ta biết, vì sao ngươi cứ bám lấy ta?”
“Mỹ nhân, nàng thật muốn biết nguyên nhân sao?” Khóe miệng Mị Khuynh Yêu câu khởi nụ cười, Mai San San gọi hắn là tao bao, cũng không có bao nhiêu tức giận, nhìn cánh rừng hoa đào trước mặt, cười quyến rũ nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, đám con nít xấu xa kia, nói mỹ nhân nàng là người xinh đẹp nhất, ngay cả Mị Khuynh Yêu ta vẫn còn kém xa!”
Mai San San đã hiểu, khóe miệng co giật, nói: “Bởi vì ngươi không phục, cho nên mỗi ngày chơi cùng mấy đứa nhỏ, mục đích là thủ chu đãi thố*, muốn nhìn thấy ta xem có đúng với lời mấy đứa trẻ kia nói đẹp hơn ngươi!”
(*)Thủ chu đãi thố: 守株待兔 há miệng chờ sung.
Mị Khuynh Yêu gật đầu, nói: “Không sai a!”
Mai San San hai bên thái dương hắc tuyến, Mị Khuynh Yêu lần thứ hai nảy sinh quan niệm mới với nàng.
Thật xú mỹ!
“Nhưng mà…” Mị Khuynh Yêu mê hoặc nhìn Mai San San một cái, liền đổi đề tài, nói: “Nàng thật sự rất đẹp!”
Nói xong, ngón tay liền lấy ra một lọn tóc của Mai San San, nở nụ cười nhìn nàng.
Mai San San cả người đều nổi da gà, kỹ thuật trêu người của Mị Khuynh Yêu, rất là thuần thục!
Nàng tự nhận chính mình không có tuyệt đại dung nhan gì, cũng không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo của nàng, cùng lắm chỉ là thanh tú, so với khuôn mặt yêu mị của Mị Khuynh Yêu, vẫn là kém xa!
Thấy Mai San San im lặng nhìn y, tâm tình Mị Khuynh Yêu cảm thấy rất tốt, không biết từ đâu lấy ra hai bầu rượu, hỏi: “Mỹ nhân, uống không?”
“Uống!” Cánh mũi Mai San San khẽ nhúc nhích, mùi rượu tỏa ra thật mê người, lúc này liền gật đầu nói.
Ở hiện đại, nàng không thích uống rượu, nhưng lại thích thử qua các loại rượu ngon.
“Mỹ nhân thật là sảng khoái*!”
(*)Sảng khoái: 爽快 ý muốn nói Mai San San rất phóng khoáng, không giống với các tiểu thư khuê các khác.
Mị Khuynh Yêu mở nút ra, đưa cho Mai San San một bầu rượu, sau đó liền hào sảng uống bầu rượu còn lại.
Mai San San cũng không từ chối, trực tiếp uống, tán thán* nói: “Đào hoa tửu này, đúng là cực phẩm!”
(*)tán thán: 赞叹khen ngợi, ca ngợi.
Đào hoa tửu thơm như thế, lúc ở hiện đại, nàng cũng chưa từng thử qua, lúc này, lại uống một hớp.
Mị Khuynh Yêu cười nói: “Mỹ nhân cũng biết thức hóa*!”
(*)thức hóa: 识货 biết thưởng thức, phân biệt hàng tốt hàng xấu.
Giơ bầu rượu trong tay lên, Mai San San cười, cũng giơ bầu rượu lên, cùng Mị Khuynh Yêu cụng rượu.
Gió tháng tư, lướt qua đầu cành, cánh hoa trắng mịn như hồ điệp (= bướm) bay múa trên không trung.
“Này, tao bao, muốn nghe ta hát không?”
“Mỹ nhân ca hát, ta dĩ nhiên muốn nghe!”
Nhìn Mị Khuynh yêu một cái, Mai San San môi đỏ khẽ mở, hát:
“Gió Trường An thổi qua Quỳnh Lâu
Cười hỏi, bằng hữu phương nào nghiêng ly Phù Bạch
Cam tâm say, ai tới hỏi, chỉ nói tửu khách Quân Sơn Lưu
Hoa đào chiếu sáng nửa đời ta bị chữ tình cầm tù
…
Năm tháng tặng ta nửa đời lưu lạc đổi lại chịu một nhát dao
…
Nhớ lại lạc trần không một ai cùng ta đi tới cuối đường tam sinh
…
Một năm kia hoa đào nơi nào vẫn chờ đợi.”
Tiếng hát mang theo đau thương, bay lên không trung, Mị Khuynh Yêu cười nói: “Mỹ nhân, bài hát bi thương như thế, không thích hợp cho nàng hát.”
“Các ngươi, thật là hăng say!”
Một giọng nói đường đột xen vào, Mai San San thân thể chợt căng thẳng.
Bách Lí Tu Viễn làm sao lại đến đây?
Chậm chạp xoay người, miệng nở nụ cười gượng, nói: “Vương gia, thật biết nói đùa!”
Bách lí Tu Viễn sắc mặt âm trầm, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mai San San.
Đi tới trước mắt Mai San San, trực tiếp một đánh đánh ngất nàng, đem nàng nửa ôm vào trong ngực, nhìn Mị Khuynh Yêu cảnh cáo nói: “Mị Khuynh Yêu, đừng tưởng rằng thân phận của ngươi không bình thường, liền đem chú ý, đánh lên người bổn vương!”
Nhìn Mai San San đang ngất xỉu, Mị Khuynh Yêu đối với cảnh cáo của Bách Lí Tu Viễn làm như không nghe thấy, cười nói: “Duệ vương, ta biết ngài quyền thế ngập trời, nhưng ngài cũng đừng quên, thiên hạ này, chỉ là ta không muốn, chứ không phải ta không có!”
“Mỹ nhân, nàng thật muốn biết nguyên nhân sao?” Khóe miệng Mị Khuynh Yêu câu khởi nụ cười, Mai San San gọi hắn là tao bao, cũng không có bao nhiêu tức giận, nhìn cánh rừng hoa đào trước mặt, cười quyến rũ nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, đám con nít xấu xa kia, nói mỹ nhân nàng là người xinh đẹp nhất, ngay cả Mị Khuynh Yêu ta vẫn còn kém xa!”
Mai San San đã hiểu, khóe miệng co giật, nói: “Bởi vì ngươi không phục, cho nên mỗi ngày chơi cùng mấy đứa nhỏ, mục đích là thủ chu đãi thố*, muốn nhìn thấy ta xem có đúng với lời mấy đứa trẻ kia nói đẹp hơn ngươi!”
(*)Thủ chu đãi thố: 守株待兔 há miệng chờ sung.
Mị Khuynh Yêu gật đầu, nói: “Không sai a!”
Mai San San hai bên thái dương hắc tuyến, Mị Khuynh Yêu lần thứ hai nảy sinh quan niệm mới với nàng.
Thật xú mỹ!
“Nhưng mà…” Mị Khuynh Yêu mê hoặc nhìn Mai San San một cái, liền đổi đề tài, nói: “Nàng thật sự rất đẹp!”
Nói xong, ngón tay liền lấy ra một lọn tóc của Mai San San, nở nụ cười nhìn nàng.
Mai San San cả người đều nổi da gà, kỹ thuật trêu người của Mị Khuynh Yêu, rất là thuần thục!
Nàng tự nhận chính mình không có tuyệt đại dung nhan gì, cũng không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo của nàng, cùng lắm chỉ là thanh tú, so với khuôn mặt yêu mị của Mị Khuynh Yêu, vẫn là kém xa!
Thấy Mai San San im lặng nhìn y, tâm tình Mị Khuynh Yêu cảm thấy rất tốt, không biết từ đâu lấy ra hai bầu rượu, hỏi: “Mỹ nhân, uống không?”
“Uống!” Cánh mũi Mai San San khẽ nhúc nhích, mùi rượu tỏa ra thật mê người, lúc này liền gật đầu nói.
Ở hiện đại, nàng không thích uống rượu, nhưng lại thích thử qua các loại rượu ngon.
“Mỹ nhân thật là sảng khoái*!”
(*)Sảng khoái: 爽快 ý muốn nói Mai San San rất phóng khoáng, không giống với các tiểu thư khuê các khác.
Mị Khuynh Yêu mở nút ra, đưa cho Mai San San một bầu rượu, sau đó liền hào sảng uống bầu rượu còn lại.
Mai San San cũng không từ chối, trực tiếp uống, tán thán* nói: “Đào hoa tửu này, đúng là cực phẩm!”
(*)tán thán: 赞叹khen ngợi, ca ngợi.
Đào hoa tửu thơm như thế, lúc ở hiện đại, nàng cũng chưa từng thử qua, lúc này, lại uống một hớp.
Mị Khuynh Yêu cười nói: “Mỹ nhân cũng biết thức hóa*!”
(*)thức hóa: 识货 biết thưởng thức, phân biệt hàng tốt hàng xấu.
Giơ bầu rượu trong tay lên, Mai San San cười, cũng giơ bầu rượu lên, cùng Mị Khuynh Yêu cụng rượu.
Gió tháng tư, lướt qua đầu cành, cánh hoa trắng mịn như hồ điệp (= bướm) bay múa trên không trung.
“Này, tao bao, muốn nghe ta hát không?”
“Mỹ nhân ca hát, ta dĩ nhiên muốn nghe!”
Nhìn Mị Khuynh yêu một cái, Mai San San môi đỏ khẽ mở, hát:
“Gió Trường An thổi qua Quỳnh Lâu
Cười hỏi, bằng hữu phương nào nghiêng ly Phù Bạch
Cam tâm say, ai tới hỏi, chỉ nói tửu khách Quân Sơn Lưu
Hoa đào chiếu sáng nửa đời ta bị chữ tình cầm tù
…
Năm tháng tặng ta nửa đời lưu lạc đổi lại chịu một nhát dao
…
Nhớ lại lạc trần không một ai cùng ta đi tới cuối đường tam sinh
…
Một năm kia hoa đào nơi nào vẫn chờ đợi.”
Tiếng hát mang theo đau thương, bay lên không trung, Mị Khuynh Yêu cười nói: “Mỹ nhân, bài hát bi thương như thế, không thích hợp cho nàng hát.”
“Các ngươi, thật là hăng say!”
Một giọng nói đường đột xen vào, Mai San San thân thể chợt căng thẳng.
Bách Lí Tu Viễn làm sao lại đến đây?
Chậm chạp xoay người, miệng nở nụ cười gượng, nói: “Vương gia, thật biết nói đùa!”
Bách lí Tu Viễn sắc mặt âm trầm, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mai San San.
Đi tới trước mắt Mai San San, trực tiếp một đánh đánh ngất nàng, đem nàng nửa ôm vào trong ngực, nhìn Mị Khuynh Yêu cảnh cáo nói: “Mị Khuynh Yêu, đừng tưởng rằng thân phận của ngươi không bình thường, liền đem chú ý, đánh lên người bổn vương!”
Nhìn Mai San San đang ngất xỉu, Mị Khuynh Yêu đối với cảnh cáo của Bách Lí Tu Viễn làm như không nghe thấy, cười nói: “Duệ vương, ta biết ngài quyền thế ngập trời, nhưng ngài cũng đừng quên, thiên hạ này, chỉ là ta không muốn, chứ không phải ta không có!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.