Chương 8: Yêu cậu để trong tâm, khó nói thành lời (Trung)
Trường Vụ
23/03/2017
Vị quân sư quạt mo Mạc Vân này đi nhậm chức vấn đề thứ nhất trình bày như thế này: anh cảm giác mình và Bảo Du được phần trăm mấy có thể?
Dung Tiểu Xuân ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng vòng: “0% có thể.”
Mạc Vân bất đắc dĩ: “Đầu tiên cho mình một chút lòng tin đi.”
Dung Tiểu Xuân biết nghe lời phải: “0,1% có thể.”
“Nếu không thì như vậy nhé, trước hết anh thăm dò anh ấy thử xem,” Mạc Vân nghĩ kế, “Hay dùng chuyện xem mắt này dò xét chút cũng được.”
Chỉ muốn một cái kết quả Dung Tiểu Xuân đối với việc thăm dò căn bản không có hứng thú: “Thăm dò như thế nào cơ? Tôi không biết.”
Cái gọi là thăm dò, chẳng qua là khơi mào chủ đề, dò xét ý nghĩ. Bất quá cái chủ đề này cần chọn khéo léo, thăm dò suy nghĩ cũng không thể đi đường thẳng, tóm lại đều phải cần khéo léo.
Dung Tiểu Xuân khéo léo… Hiển nhiên là không có: “Ông chủ, ngày hôm qua tôi đi xem mắt.”
“Ừ, ” Ông chủ bảo không chút để ý đáp, dường như nhớ tới việc gì đó đột nhiên nhíu mày: “Nghe cha tôi bảo, là em gái ‘bạn tốt nhất’ Mạc Ngôn của tôi?”
Dung Tiểu Xuân nhớ về sự kiện “bạn tốt nhất” ngày trước không khỏi mặt đỏ tai hồng, ấp úng nói: “Anh biết à?”
“Đúng vậy, ” Ông chủ Bảo có vài phần cười nhạo nháy mắt mấy cái, “Kết quả thế nào rồi?”
“Khá, khá tốt.” Dung Tiểu Xuân căng thẳng gãi gãi đầu, cái gì mà thăm dò chứ, hoàn toàn không có phản ứng mà.
Ông chủ Bảo vỗ vỗ bả vai quản lý nhà hàng Tiểu Xuân: “Cố lên đi, có lẽ cậu còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho tôi.”
“Kinh nghiệm gì?” Dung Tiểu Xuân ngây ngốc nhìn hắn.
Ông chủ Bảo nhếch môi khẽ cười đáp: “Cuối tuần này tôi cũng có một buổi xem mắt.”
Sấm sét giữa trời quang! Dung Tiểu Xuân ngây người, quả nhiên là chuyện gì sợ nhất sẽ gặp chuyện đó mà! Cậu hồn bay phách lạc chuyển tới chuyển lui, cuối cùng ngồi xổm trong góc văn phòng gửi tin nhắn: “Tiểu Hạ Tiểu Hạ! Bảo Du muốn đi xem mắt rồi!” “Quân sư quân sư! Bảo Du muốn đi xem mắt rồi!”
Ông chủ Bảo trông thấy bộ dáng ngốc nghếch của Dung Tiểu Xuân kia, hơi hơi híp hai mắt lại.
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (1), tâm tình Dung Tiểu Xuân đã tệ đến mức không tể hình dung nổi. Vốn là tự mình đi dò xét Bảo Du, như thế nào thành ra bị Bảo Du chứng kiến bản thân tâm trạng không yên, bộ dáng ngốc nghếch! Tóm lại đều do Dung Hạ mồm quạ đen, nói cái gì đến cái đấy, bản thân xem mắt cũng đã đủ không may, thật không dễ dàng gì để nghĩ rồi hành động, lại ngay cả Bảo Du cũng phải đi xem mắt.
Rất nhiều vấn đề không phải chẳng thèm suy nghĩ liền có thể giải quyết được, chuyện tình cảm đã phát sinh không phải trốn tránh là ngăn được. Dung Tiểu Xuân hối hận vì sao không sớm chuẩn bị sẵn sàng, trái tim này vẫn cứ vừa bị kích động thì đã vùi lấp tại nơi này, tiến thoái lưỡng nan.
Dung Tiểu Xuân tâm tình không tốt, vì thế cậu đã làm một việc mà mỗi khi tâm tình không ổn luôn làm. Tóm lại, Dung Hạ vừa đi vào phòng Dung Tiểu Xuân liền đổ sập.
“Anh, xin anh là con trai được không? Tâm tình không tốt ăn đồ ngọt gì đó có phải hơi nữ tính không!”
“Anh thấy hài lòng, không mượn em xen vào.”
“Nhưng anh mua nhiều bánh ngọt và kem ly như vậy, sẽ lan tỏa mùi ngọt ngấy người đáng sợ!”
“Bịt mũi em vào đi.”
“Dung Tiểu Xuân anh không nên ép em mắng anh đồ ẻo lả!”
“Thân là em kẻ ẻo lả em thấy vinh dự không? Tự hào không?” Bạn nhỏ Dung Tiểu Xuân khi tâm tình không tốt thì sức chiến đấu siêu cường.
Dung Hạ thất bại, hay là cứu vớt một chút tâm tình của anh trai trước vậy.
Vì thế, tới phiên quân sư quạt mo Mạc Vân – Mạc tiểu thư thu hoạch.
Thân là đồng chí – đối tượng xem mắt của Dung Tiểu Xuân, Mạc tiểu thư ở nhà họ Dung gặt hái thập phần long trọng. Ba Dung mẹ Dung vui tươi hớn hở, trong từng lời nói lộ ra ý hài lòng, như thể Mạc Vân chính là người vợ mà ba mẹ Dung đã định. Bề ngoài như vậy, Mạc tiểu thư xinh đẹp hào phóng đối đáp thật sự khỏi phải nói, dưới sự khách quan, Dung Tiểu Xuân vẫn mang vẻ mặt muốn chết không cần sống. Ba Dung mẹ Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, may mắn Dung Hạ đi ra dàn xếp. Mà Mạc tiểu thư, cũng nhân cơ hội thăm quan sở thích biến thái của Dung Tiểu Xuân.
Đến lúc này, thực ra thì Dung Tiểu Xuân chẳng có chuyện gì, chính là hội nghị chuyên gia của hai tên quân sư quạt mo Mạc Vân và Dung Hạ.
Dung Hạ nói: “Xem mắt chẳng có gì ghê gớm cả, anh cũng là bị ép buộc mà.”
Mạc Vân bảo: “Chỉ cần không có đối tượng xem mắt ưa thích thì cũng không có gì đáng ngại, bất quá, anh có xác định anh Bảo chưa có người yêu không?”
A a a! Phiền muốn chết! Dung Tiểu Xuân ôm đầu, vì sao vừa nãy còn đang lo lắng vấn đề xem mắt, hiện tại lại nói Bảo Du có người yêu hay không?
A, đúng rồi, Bảo Du rốt cuộc có người yêu kông? Gió lạnh thổi qua, Dung Tiểu Xuân lại ngây người.
Cho nên mới nói, kích động là ma quỷ.
“Này, tiếp theo là kế hoạch thu thập tư liệu đi.” Dung Hạ tiếp tục hoà giải.
Mạc Vân nói tiếp: “Không có gì, để nhờ anh trai tôi đến hỏi chút.”
Dung Tiểu Xuân nhấc chăn đang che đầu lên: “Đều tại mấy người, sớm biết thế thì đừng có ý nghĩ muốn tôi đi tỏ tình mà! Để tôi tự sinh tự diệt cũng được…”
“Không sao, cho dù có thì thế nào chứ?” Dung Hạ vỗ ngực một cái, “Bọn em sẽ giúp anh đoạt lại anh Bảo.”
Mạc Vân gật đầu: “Vậy cũng chẳng phải thông báo kế hoạch tác chiến rồi, Tiểu Xuân, đây là kế hoạch theo đuổi nha!” Trong mắt Mạc đại tiểu thư chợt lóe sáng, tựa hồ so với nhiệm vụ anh trai Tiểu Du giao cho thì càng thêm thú vị.
Dung Tiểu Xuân trốn trong chăn khóc không ra nước mắt, có loại quân sư đổi lời như gió không đáng tin này, nói chuyện yêu đương chẳng hạn tuyệt đối sẽ xong đời!
Kỳ thật, nếu để đồ ngốc Dung Tiểu Xuân trên mình, chắc chắn càng mau đi đời chứ?
Về yêu đương, chưa từng nếm qua thịt heo cũng chưa gặp heo chạy. Cho dù chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng từ nhỏ đến lớn nghe qua nhiều trường hợp thực tế thất tình như vậy, xem nhiều bộ phim vàng cùng phim truyền hình tới chết không đổi, mỗi người cũng có thể giả một lần yêu.
Thế nhưng chuyện yêu thương này đặt vào trong lòng từng người, liền sinh ra rất nhiều cảm xúc khác nhau. Nhiều năm như vậy, Dung Tiểu Xuân cảm giác bản thân là con trai, nên có sự nghiệp biết gánh vác, biết làm người, biết làm việc, biết làm một đứa con trai tốt mới nghiêm chỉnh, mà cái gọi là “yêu đương” loại chuyện mềm yếu này, gạt khỏi đầu thì tốt rồi.
Bởi trong lòng có một nơi yếu đuối, cho nên càng đòi hỏi bề ngoài cứng rắn. Bởi có một người không muốn nhớ tới cùng một tình yêu chẳng muốn nghĩ về, cho nên phải càng không để ý và cố gắng bỏ qua hơn nữa.
Sợ nhất chẳng qua là “đột nhiên nhớ tới”, đột nhiên nhớ tới kỳ thật luôn luôn thích chạm vào người đó chuyện này.
Sợ nhất lúc đi hát Karaoke có người chọn bài 《 Đột nhiên rất nhớ em 》(2), ca từ vang lên liền trở thành nỗi buồn. Sợ nhất suy nghĩ về tương lai và quá khứ. Mãi cho đến khi lần nữa quen biết Bảo Du, điều Dung Tiểu Xuân sợ nhất chính là trơ mắt nhìn người mình thích cùng kẻ khác trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Bởi đám quân sư không đáng tin không hiểu sao lại thảo luận kế hoạch theo đuổi, Dung Tiểu Xuân chẳng thể không nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Kỳ thật mặc dù có bị hai đứa kích động, nhưng nói thật anh không có đòi hỏi và hi vọng gì, không nhất định phải có kết quả cùng tương lai. Chỉ cần nói rõ thì được rồi, chấm dứt được một nỗi băn khoăn, mấy năm này cũng sẽ tốt đẹp.” Dung Tiểu Xuân tại sự thật trước mặt chỉ có thể lui ra phía sau một chút, tạo thành một tư thế tự bảo vệ mình.
“Vậy sao được?” Mạc Vân vươn tay chọc chọc tên ngốc Dung Tiểu Xuân, “Yêu đương như chiến trường, anh còn chưa tuyên chiến đã chuẩn bị đầu hàng?”
Dung Hạ lắc đầu: “Anh, không phải là cho tới giờ anh vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện ở cùng một chỗ với anh Bảo đi.”
Dung Tiểu Xuân trợn tròn mắt: “Loại chuyện này làm sao có thể nghĩ tới!”
Dung Hạ bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta vội vàng mò mẫm cái gì?”
“Em cho rằng đây là shoujo manga hả?” Dung Tiểu Xuân hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái, “Thích người nhất định sẽ thích bạn đều là ý nghĩ kỳ lạ, trong đầu em tất cả đều là màu hồng sao! Em có nghĩ tới nếu Bảo Du có ác cảm với anh, cậu ấy có thể sa thải anh hay không, khinh thường anh hay không? Cậu ấy có thể không bao giờ muốn làm bạn với anh nữa hay không…”
Dung Hạ kinh ngạc nhìn anh mình: “Trái tim anh thật nhiều khúc mắc.”
Trái lại Mạc Vân gật đầu đồng ý: “Tiểu Xuân xem ra anh đã từng ngẫm nghĩ.”
Dung Tiểu Xuân cười khổ một cái: “Kỳ thật nghĩ tới rất nhiều lần, nghĩ tới vô số cảnh tượng. Chẳng qua cũng chỉ là một chút suy nghĩ mà thôi.”
Thực ra chẳng phải không tỉnh táo, chỉ muốn bỏ chạy trốn tránh. Song nếu bảo chạy trốn đều không dùng được, cũng chỉ có cách đối mặt thực tế. Dung Tiểu Xuân mặc dù là một nam thanh niên không cơ bắp, nhưng ít nhất cậu biết đau dài không bằng đau ngắn. Chuyện thầm yêu không có cách nào giải quyết ở trong lòng, mỗi ngày gặp mặt rồi lại không chiếm được, khư khư mang trong lòng ước muốn u sầu. Một mực đè nén cảm xúc buồn bã ở trong lòng, thật như thể luôn luôn băng bó cho nên không lành được miệng vết thương. Lúc tức giận thì nhịn không được ý nghĩ, xé toang miếng băng cá nhân, cắn răng xoa thuốc sẽ rất đau, sau cơn đau có thể khỏi hẳn.
“Chuẩn bị tâm lý tốt, ” Mạc Vân bắt đầu dự đoán, “Bị từ chối, bị chán ghét, được chấp nhận, hoặc là một lần xấu hổ.”
Dung Tiểu Xuân vò đầu: “Lúc này không phải lúc nên hỏi, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì được rồi?”
Dung Hạ phì cười một tiếng: “Anh, chúc anh dũng cảm tiến lên!”
Tuy rằng lời thề son sắt bảo rằng muốn nói rõ, kỳ thật Dung Tiểu Xuân vẫn không rõ ràng. Vẫn cảm thấy bản thân phải làm một nam thanh niên chính trực nhưng Dung Tiểu Xuân đối với chuyện mềm yếu này vẫn sinh lòng bài xích, nghĩ đến chuyện bày tỏ, cậu đây không phải là kiểu mấy em nữ sinh ngượng ngùng khó chịu, mới có thể hết lòng chuẩn bị việc được.
Thời điểm Dung Tiểu Xuân khó khăn sẽ đem chuyện phiền lòng viết ra. Vì thế, sau khi tắm xong, cậu liền mong đợi ngồi trước máy tính viết nhật ký. Viết xong mọi việc phiền não cùng tâm trạng rối loạn, rất giống thu lại tâm tư trống rỗng, trong lòng thư thái rất nhiều.
Mà bên kia thanh phố, kẻ vừa nói chuyện điện thoại với Mạc Vân – Bảo Du, Bảo đại lão bản nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã tương đối. Vì thế, hắn ngựa quen đường cũ mở mục các trang yêu thích, chọn mở blog spring, quả nhiên thấy đã cập nhật.
Ông chủ Bảo hơi nhếch khóe môi, 《 Yêu cậu để trong tâm, khó nói thành lời 》thật là một dòng tiêu đề không tệ.
——— —————-
(1): Nhà dột chẳng may mắc mưa suốt đêm. Ý nói họa vô đơn chí.
(2): Bài hát do nhóm Ngũ Nguyệt Thiên trình bày.
Dung Tiểu Xuân ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng vòng: “0% có thể.”
Mạc Vân bất đắc dĩ: “Đầu tiên cho mình một chút lòng tin đi.”
Dung Tiểu Xuân biết nghe lời phải: “0,1% có thể.”
“Nếu không thì như vậy nhé, trước hết anh thăm dò anh ấy thử xem,” Mạc Vân nghĩ kế, “Hay dùng chuyện xem mắt này dò xét chút cũng được.”
Chỉ muốn một cái kết quả Dung Tiểu Xuân đối với việc thăm dò căn bản không có hứng thú: “Thăm dò như thế nào cơ? Tôi không biết.”
Cái gọi là thăm dò, chẳng qua là khơi mào chủ đề, dò xét ý nghĩ. Bất quá cái chủ đề này cần chọn khéo léo, thăm dò suy nghĩ cũng không thể đi đường thẳng, tóm lại đều phải cần khéo léo.
Dung Tiểu Xuân khéo léo… Hiển nhiên là không có: “Ông chủ, ngày hôm qua tôi đi xem mắt.”
“Ừ, ” Ông chủ bảo không chút để ý đáp, dường như nhớ tới việc gì đó đột nhiên nhíu mày: “Nghe cha tôi bảo, là em gái ‘bạn tốt nhất’ Mạc Ngôn của tôi?”
Dung Tiểu Xuân nhớ về sự kiện “bạn tốt nhất” ngày trước không khỏi mặt đỏ tai hồng, ấp úng nói: “Anh biết à?”
“Đúng vậy, ” Ông chủ Bảo có vài phần cười nhạo nháy mắt mấy cái, “Kết quả thế nào rồi?”
“Khá, khá tốt.” Dung Tiểu Xuân căng thẳng gãi gãi đầu, cái gì mà thăm dò chứ, hoàn toàn không có phản ứng mà.
Ông chủ Bảo vỗ vỗ bả vai quản lý nhà hàng Tiểu Xuân: “Cố lên đi, có lẽ cậu còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho tôi.”
“Kinh nghiệm gì?” Dung Tiểu Xuân ngây ngốc nhìn hắn.
Ông chủ Bảo nhếch môi khẽ cười đáp: “Cuối tuần này tôi cũng có một buổi xem mắt.”
Sấm sét giữa trời quang! Dung Tiểu Xuân ngây người, quả nhiên là chuyện gì sợ nhất sẽ gặp chuyện đó mà! Cậu hồn bay phách lạc chuyển tới chuyển lui, cuối cùng ngồi xổm trong góc văn phòng gửi tin nhắn: “Tiểu Hạ Tiểu Hạ! Bảo Du muốn đi xem mắt rồi!” “Quân sư quân sư! Bảo Du muốn đi xem mắt rồi!”
Ông chủ Bảo trông thấy bộ dáng ngốc nghếch của Dung Tiểu Xuân kia, hơi hơi híp hai mắt lại.
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (1), tâm tình Dung Tiểu Xuân đã tệ đến mức không tể hình dung nổi. Vốn là tự mình đi dò xét Bảo Du, như thế nào thành ra bị Bảo Du chứng kiến bản thân tâm trạng không yên, bộ dáng ngốc nghếch! Tóm lại đều do Dung Hạ mồm quạ đen, nói cái gì đến cái đấy, bản thân xem mắt cũng đã đủ không may, thật không dễ dàng gì để nghĩ rồi hành động, lại ngay cả Bảo Du cũng phải đi xem mắt.
Rất nhiều vấn đề không phải chẳng thèm suy nghĩ liền có thể giải quyết được, chuyện tình cảm đã phát sinh không phải trốn tránh là ngăn được. Dung Tiểu Xuân hối hận vì sao không sớm chuẩn bị sẵn sàng, trái tim này vẫn cứ vừa bị kích động thì đã vùi lấp tại nơi này, tiến thoái lưỡng nan.
Dung Tiểu Xuân tâm tình không tốt, vì thế cậu đã làm một việc mà mỗi khi tâm tình không ổn luôn làm. Tóm lại, Dung Hạ vừa đi vào phòng Dung Tiểu Xuân liền đổ sập.
“Anh, xin anh là con trai được không? Tâm tình không tốt ăn đồ ngọt gì đó có phải hơi nữ tính không!”
“Anh thấy hài lòng, không mượn em xen vào.”
“Nhưng anh mua nhiều bánh ngọt và kem ly như vậy, sẽ lan tỏa mùi ngọt ngấy người đáng sợ!”
“Bịt mũi em vào đi.”
“Dung Tiểu Xuân anh không nên ép em mắng anh đồ ẻo lả!”
“Thân là em kẻ ẻo lả em thấy vinh dự không? Tự hào không?” Bạn nhỏ Dung Tiểu Xuân khi tâm tình không tốt thì sức chiến đấu siêu cường.
Dung Hạ thất bại, hay là cứu vớt một chút tâm tình của anh trai trước vậy.
Vì thế, tới phiên quân sư quạt mo Mạc Vân – Mạc tiểu thư thu hoạch.
Thân là đồng chí – đối tượng xem mắt của Dung Tiểu Xuân, Mạc tiểu thư ở nhà họ Dung gặt hái thập phần long trọng. Ba Dung mẹ Dung vui tươi hớn hở, trong từng lời nói lộ ra ý hài lòng, như thể Mạc Vân chính là người vợ mà ba mẹ Dung đã định. Bề ngoài như vậy, Mạc tiểu thư xinh đẹp hào phóng đối đáp thật sự khỏi phải nói, dưới sự khách quan, Dung Tiểu Xuân vẫn mang vẻ mặt muốn chết không cần sống. Ba Dung mẹ Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, may mắn Dung Hạ đi ra dàn xếp. Mà Mạc tiểu thư, cũng nhân cơ hội thăm quan sở thích biến thái của Dung Tiểu Xuân.
Đến lúc này, thực ra thì Dung Tiểu Xuân chẳng có chuyện gì, chính là hội nghị chuyên gia của hai tên quân sư quạt mo Mạc Vân và Dung Hạ.
Dung Hạ nói: “Xem mắt chẳng có gì ghê gớm cả, anh cũng là bị ép buộc mà.”
Mạc Vân bảo: “Chỉ cần không có đối tượng xem mắt ưa thích thì cũng không có gì đáng ngại, bất quá, anh có xác định anh Bảo chưa có người yêu không?”
A a a! Phiền muốn chết! Dung Tiểu Xuân ôm đầu, vì sao vừa nãy còn đang lo lắng vấn đề xem mắt, hiện tại lại nói Bảo Du có người yêu hay không?
A, đúng rồi, Bảo Du rốt cuộc có người yêu kông? Gió lạnh thổi qua, Dung Tiểu Xuân lại ngây người.
Cho nên mới nói, kích động là ma quỷ.
“Này, tiếp theo là kế hoạch thu thập tư liệu đi.” Dung Hạ tiếp tục hoà giải.
Mạc Vân nói tiếp: “Không có gì, để nhờ anh trai tôi đến hỏi chút.”
Dung Tiểu Xuân nhấc chăn đang che đầu lên: “Đều tại mấy người, sớm biết thế thì đừng có ý nghĩ muốn tôi đi tỏ tình mà! Để tôi tự sinh tự diệt cũng được…”
“Không sao, cho dù có thì thế nào chứ?” Dung Hạ vỗ ngực một cái, “Bọn em sẽ giúp anh đoạt lại anh Bảo.”
Mạc Vân gật đầu: “Vậy cũng chẳng phải thông báo kế hoạch tác chiến rồi, Tiểu Xuân, đây là kế hoạch theo đuổi nha!” Trong mắt Mạc đại tiểu thư chợt lóe sáng, tựa hồ so với nhiệm vụ anh trai Tiểu Du giao cho thì càng thêm thú vị.
Dung Tiểu Xuân trốn trong chăn khóc không ra nước mắt, có loại quân sư đổi lời như gió không đáng tin này, nói chuyện yêu đương chẳng hạn tuyệt đối sẽ xong đời!
Kỳ thật, nếu để đồ ngốc Dung Tiểu Xuân trên mình, chắc chắn càng mau đi đời chứ?
Về yêu đương, chưa từng nếm qua thịt heo cũng chưa gặp heo chạy. Cho dù chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng từ nhỏ đến lớn nghe qua nhiều trường hợp thực tế thất tình như vậy, xem nhiều bộ phim vàng cùng phim truyền hình tới chết không đổi, mỗi người cũng có thể giả một lần yêu.
Thế nhưng chuyện yêu thương này đặt vào trong lòng từng người, liền sinh ra rất nhiều cảm xúc khác nhau. Nhiều năm như vậy, Dung Tiểu Xuân cảm giác bản thân là con trai, nên có sự nghiệp biết gánh vác, biết làm người, biết làm việc, biết làm một đứa con trai tốt mới nghiêm chỉnh, mà cái gọi là “yêu đương” loại chuyện mềm yếu này, gạt khỏi đầu thì tốt rồi.
Bởi trong lòng có một nơi yếu đuối, cho nên càng đòi hỏi bề ngoài cứng rắn. Bởi có một người không muốn nhớ tới cùng một tình yêu chẳng muốn nghĩ về, cho nên phải càng không để ý và cố gắng bỏ qua hơn nữa.
Sợ nhất chẳng qua là “đột nhiên nhớ tới”, đột nhiên nhớ tới kỳ thật luôn luôn thích chạm vào người đó chuyện này.
Sợ nhất lúc đi hát Karaoke có người chọn bài 《 Đột nhiên rất nhớ em 》(2), ca từ vang lên liền trở thành nỗi buồn. Sợ nhất suy nghĩ về tương lai và quá khứ. Mãi cho đến khi lần nữa quen biết Bảo Du, điều Dung Tiểu Xuân sợ nhất chính là trơ mắt nhìn người mình thích cùng kẻ khác trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Bởi đám quân sư không đáng tin không hiểu sao lại thảo luận kế hoạch theo đuổi, Dung Tiểu Xuân chẳng thể không nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Kỳ thật mặc dù có bị hai đứa kích động, nhưng nói thật anh không có đòi hỏi và hi vọng gì, không nhất định phải có kết quả cùng tương lai. Chỉ cần nói rõ thì được rồi, chấm dứt được một nỗi băn khoăn, mấy năm này cũng sẽ tốt đẹp.” Dung Tiểu Xuân tại sự thật trước mặt chỉ có thể lui ra phía sau một chút, tạo thành một tư thế tự bảo vệ mình.
“Vậy sao được?” Mạc Vân vươn tay chọc chọc tên ngốc Dung Tiểu Xuân, “Yêu đương như chiến trường, anh còn chưa tuyên chiến đã chuẩn bị đầu hàng?”
Dung Hạ lắc đầu: “Anh, không phải là cho tới giờ anh vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện ở cùng một chỗ với anh Bảo đi.”
Dung Tiểu Xuân trợn tròn mắt: “Loại chuyện này làm sao có thể nghĩ tới!”
Dung Hạ bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta vội vàng mò mẫm cái gì?”
“Em cho rằng đây là shoujo manga hả?” Dung Tiểu Xuân hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái, “Thích người nhất định sẽ thích bạn đều là ý nghĩ kỳ lạ, trong đầu em tất cả đều là màu hồng sao! Em có nghĩ tới nếu Bảo Du có ác cảm với anh, cậu ấy có thể sa thải anh hay không, khinh thường anh hay không? Cậu ấy có thể không bao giờ muốn làm bạn với anh nữa hay không…”
Dung Hạ kinh ngạc nhìn anh mình: “Trái tim anh thật nhiều khúc mắc.”
Trái lại Mạc Vân gật đầu đồng ý: “Tiểu Xuân xem ra anh đã từng ngẫm nghĩ.”
Dung Tiểu Xuân cười khổ một cái: “Kỳ thật nghĩ tới rất nhiều lần, nghĩ tới vô số cảnh tượng. Chẳng qua cũng chỉ là một chút suy nghĩ mà thôi.”
Thực ra chẳng phải không tỉnh táo, chỉ muốn bỏ chạy trốn tránh. Song nếu bảo chạy trốn đều không dùng được, cũng chỉ có cách đối mặt thực tế. Dung Tiểu Xuân mặc dù là một nam thanh niên không cơ bắp, nhưng ít nhất cậu biết đau dài không bằng đau ngắn. Chuyện thầm yêu không có cách nào giải quyết ở trong lòng, mỗi ngày gặp mặt rồi lại không chiếm được, khư khư mang trong lòng ước muốn u sầu. Một mực đè nén cảm xúc buồn bã ở trong lòng, thật như thể luôn luôn băng bó cho nên không lành được miệng vết thương. Lúc tức giận thì nhịn không được ý nghĩ, xé toang miếng băng cá nhân, cắn răng xoa thuốc sẽ rất đau, sau cơn đau có thể khỏi hẳn.
“Chuẩn bị tâm lý tốt, ” Mạc Vân bắt đầu dự đoán, “Bị từ chối, bị chán ghét, được chấp nhận, hoặc là một lần xấu hổ.”
Dung Tiểu Xuân vò đầu: “Lúc này không phải lúc nên hỏi, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì được rồi?”
Dung Hạ phì cười một tiếng: “Anh, chúc anh dũng cảm tiến lên!”
Tuy rằng lời thề son sắt bảo rằng muốn nói rõ, kỳ thật Dung Tiểu Xuân vẫn không rõ ràng. Vẫn cảm thấy bản thân phải làm một nam thanh niên chính trực nhưng Dung Tiểu Xuân đối với chuyện mềm yếu này vẫn sinh lòng bài xích, nghĩ đến chuyện bày tỏ, cậu đây không phải là kiểu mấy em nữ sinh ngượng ngùng khó chịu, mới có thể hết lòng chuẩn bị việc được.
Thời điểm Dung Tiểu Xuân khó khăn sẽ đem chuyện phiền lòng viết ra. Vì thế, sau khi tắm xong, cậu liền mong đợi ngồi trước máy tính viết nhật ký. Viết xong mọi việc phiền não cùng tâm trạng rối loạn, rất giống thu lại tâm tư trống rỗng, trong lòng thư thái rất nhiều.
Mà bên kia thanh phố, kẻ vừa nói chuyện điện thoại với Mạc Vân – Bảo Du, Bảo đại lão bản nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã tương đối. Vì thế, hắn ngựa quen đường cũ mở mục các trang yêu thích, chọn mở blog spring, quả nhiên thấy đã cập nhật.
Ông chủ Bảo hơi nhếch khóe môi, 《 Yêu cậu để trong tâm, khó nói thành lời 》thật là một dòng tiêu đề không tệ.
——— —————-
(1): Nhà dột chẳng may mắc mưa suốt đêm. Ý nói họa vô đơn chí.
(2): Bài hát do nhóm Ngũ Nguyệt Thiên trình bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.