Chương 5: Tiểu tiên nữ rơi xuống thế gian
Chá Mễ Thố
01/07/2015
Nhìn như không chú ý, nhưng không khí ngưng trọng đã bán đứng tâm tình vị vương gia này ----- phi thường không tốt!
“Độc được tẩm trên cung tên xuất xứ từ Tây Việt Quốc, hạ quan đã giúp tiểu thư giải độc. Nhưng mà…” Vương thái y nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút bất an cùng không yên.
“Nói---“ Năm ngón tay Hạ Hầu Kình Thiên siết chặt, lại nới ra, quân cờ vây trong lòng bàn tay liền biến thành bột phấn màu tím.
“Vương gia tha mạnh!”
Nhìn thấy cảnh này, Vương thái y “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, sợ bản thân cũng sẽ giống viên cờ vây kia, tan xương nát thịt!
“Gia rất đáng sợ sao?”
Hạ Hầu Kình Thiên vỗ vỗ bột phấn trên tay, đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Ngọc Phi Yên không có chút sức sống, trong lòng lại nói không nên lời nghẹn khuất cùng buồn bực.
“Nói! Nàng làm sao?”
“Hồi vương gia, vị tiểu thư này thân trúng kịch độc, chính là chỉ còn có thể sống đến ba tháng. Hiện tại, độc trên cung tên cùng kịch độc trong cơ thể nàng hoà vào nhau trở thành một loại kịch độc khác, chỉ sợ thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa… Hơn nữa, độc này hạ quan giải không được.”
“Nàng còn có thể sống bao lâu?”
“Nhiều nhất là một tuần trăng”
Một tháng, gấp gáp như vậy----
Tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên mới vừa rồi còn đang bay bổng trên mây, hiện tại lại biến thành bão tố.
“Sự tình hôm nay không được tiết lộ với ai!”
“Hạ quan đã biết!”
Đuổi Vương thái y đi, Hạ Hầu Kình Thiên sai người đun nước ấm, tự mình cầm khăn lông lau mặt cho Ngọc Phi Yên.
Liễu Thăng lần đầu tiên thấy Hạ Hầu Kình Thiên hầu hạ người khác, tròng mắt thiếu chút nữa liền rớt ra.
Khác thường, rất khác thường! Từ lúc Hạ Hầu Kình Thiên ôm tiểu nha đầu kia vọt vào trong biệt viện, mệnh lệnh hắn đem Vương thái y túm đến đây, Liễu Thăng đã nhận thấy vị vương gia này rất khác thường.
Vương gia cuồng sạch sẽ là điều mọi người ai ai cũng biết, nhưng bây giờ lại cố tình phá lệ ôm nha đầu máu chảy đầm đìa dơ bẩn, chạy đến đây, hắn thậm chí còn không thay quần áo, một mực trông chừng nha đầu kia. Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Nha đầu kia là ai?
“Vương gia, để Tuyết Nhạn đến chiếu Ngọc cô nương đi!”
“Không cần thiết.”
Hạ Hầu Kình Thiên quả quyết cự tuyệt đề nghị của Liễu Thăng. Nàng là vật sở hữu riêng của hắn, làm sao có thể để người khác đụng vào? Cho dù là nữ nhân cũng không được!
Khi khăng lông ấm áp lau qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của Ngọc Phi Yên rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo sẵn có.
Nàng là…. Là tiểu tiên nữ rơi xuống trần gian sao?
Tay Hạ Hầu Kình Thiên ngừng ở không trung, ngay cả Liễu Thăng đứng bên cạnh ánh mắt cũng chợt loé.
Lúc này, Ngọc Phi Yên đang hôn mê, mái tóc đen mượt lại mềm mại như tơ lụa bóng loáng, rối tung trên giường, bao lấy khuôn mặt nàng.
Mái tóc đen hoàn toàn đối lập với da thịt trắng noãn như thiên tiên của nàng, gương mặt kia tinh xảo như trân châu sáng bóng, lại giống như được bao phủ bỡi một tầng ánh trăng sáng tỏ, khiến nàng thoạt nhìn thánh khiết vô cùng.
Hàng mi nàng cong như trăng non, chiếc mũi thẳng tấp xinh đẹp, hai phiến môi giống như hai cánh hoa hé nở, bởi vì trúng độc, nên đôi môi nhàn nhạt mang sắc tím, lại sinh ra một loại mị hoặc khác.
Tuy rằng ánh mắt Ngọc Phi Yên đang khép chặt, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên biết đôi mắt kia nếu mở ra sẽ rất xinh đẹp, sáng sủa trong suốt, ánh mắt chói lọi có thể thâm nhập vào lòng người, quả thật đây là vật đẹp nhất mà hắn đã từng thấy…
Hai tay Hạ Hầu Kình Thiên xoa mí mắt của Ngọc Phi Yên, khoé môi hơi hơi nâng lên.
Xem ra đúng là hắn đã kiếm được lời nha!
Động tác của Hạ Hầu Kình Thiên, lại khiến Liễu Thăng sinh ra một loạt nhận thức mới về vương gia nhà mình. Nếu không phải bởi vì khí tràng trên người hắn vẫn như trước, Liễu Thăng thậm chí sẽ hoài nghi vương gia đã bị đánh tráo.
Vương gia không gần gũi nữ sắc cũng có lúc ôn nhu hầu hạ cho một nữ nhân như vậy?
Thái quá, rất thái quá!
Tuy rằng thiếu nữ nằm trên giường phi thường non nớt, còn không tính là nữ nhân gì, nhưng nàng ta dù sao cũng là người khác phái thứ nhất khiến Hạ Hầu Kình Thiên gần gũi a!
Nhận thấy được ánh mắt của Liễu Thăng đang đánh giá Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên có chút nghẹt thở, ánh mắt dần dần trở nên không tốt. Mặc kệ ánh mắt Liễu Thăng là có ý gì, theo dõi mèo con của hắn, chính là có lỗi!
“Gia thoa dược* (thuốc) cho nàng, ngươi còn không trở về?”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Hầu Kình Thiên không vui, trong mắt Liễu Thanh liền xẹt qua vẻ kinh ngạc :”Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân! Sự việc này liên quan đến danh dự của tiểu thư, vẫn là để Tuyết Nhạn đến thoa dược cho nàng đi!”
“Một cái tiểu oa nhi, lông còn chưa mọc đủ, cũng coi là nữ nhân sao!” (chứ coi là gì a???)
Trên mặt Hạ Hầu Kình Thiên mang theo rặng mây đỏ, trong đầu liền nhớ đến hình ảnh tiểu cô nương thân người mềm mại ngồi chồng lên người hắn bên ôn tuyền kia ----
“Vương gia, mao* (lông) có mọc đủ dài hay không người làm sao mà biết…”
Lời nói Liễu Thăng còn chưa dứt, trên người Hạ Hầu Kình Thiên liền đột nhiên bạo phát lệ khí khiến cho hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp theo là một cỗ chưởng phong kín đáo không chút khách khí đánh hắn bay ra ngoài cửa.
“Khụ khụ!” Liễu Thăng nhu nhu ngực nặng nề :”Vương gia, người đánh lén!”
Trong phòng, Hạ Hầu Kình Thiên đem Ngọc Phi Yên lột trần sạch sẽ. (YY, *hai tay bịt mắt chừa khe hở*)
Sau khi nhìn thấy trên làn da thịt tuyết trắng của nàng khắp nơi đều giăng đầy vết roi màu đỏ tươi, lốc xoáy trong mắt hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặc kệ là ai tổn thương nàng, xuống tay cũng thật độc, giống như cùng nàng có thâm thù đại hận!
Một roi, hai roi, ba roi…
Hạ Hầu Kình Thiên một bên thoa thuốc mỡ cho Ngọc Phi Yên, một bên đếm, cuối cùng sau khi đếm xong, kết quả có đến ba mươi bảy vết roi da, còn có mấy chỗ nghiêm trọng đến nỗi da thịt đều bong tróc, huyết nhục mơ hồ.
Đây là có bao nhiêu đau đớn!
Nàng kiều kiều nộn nộn như vậy, giống như nụ hoa vừa hé nở, nơi nào lại phải chịu nỗi khổ như vậy!
Rốt cuộc… Là ai tổn thương nàng?
Nhìn Ngọc Phi Yên đang mê man nhưng không ngừng nhíu mày, dáng vẻ đau đến sắp khóc, tay Hạ Hầu Kình Thiên càng thêm dè dặt cẩn thận, sắc mặc cũng càng thêm khó coi.
Lại thấy Ngọc Phi Yên cắn răng chịu đựng đau đớn, một tiếng rên rỉ cũng không có, còn quật cường vì mình đỡ cung tên có tẩm độc của Tây Việt Quốc, Hạ Hầu Kình Thiên mân mân môi, lông mi dày đậm chặn tia ôn nhu nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Không hổ là người gia nhìn trúng, không cô phụ tín nhiệm của gia!
Nhưng mà, tính tình cũng rất bướng bỉnh nha!
Bất quá không quan trọng, gia có thời gian đến dạy dỗ nàng!
“Có gia! Đừng sợ---“ Nhéo nhéo mũi nhỏ của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên giúp nàng đắp chăn.
Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên tắm rửa sạch thay đổi quần áo sạch sẽ, một phần tư liệu về Ngọc Phi Yên đã đặt trên bàn của hắn.
Ngọc Phi Yên, nhị tiểu thư của Trung Nghĩa hầu phủ.
Vừa nhìn đến dòng chữ đầu tiên, lông mày Hạ Hầu Kình Thiên không nhịn được liền nhíu lại.
Nếu nàng có xuất thân khác, hắn còn có thể trực tiếp vào cửa cướp người (ác bá), nhưng nàng lại là thiên kim của Trung Nghĩa hầu phủ, nếu kiên quyết giữ nàng bên người thì có chút hơi khó khăn nha!
Trung Nghĩa Hầu – Ngọc Kinh Lôi dũng mãnh thiện chiến, chiến công hiển hách, dưới gối hắn có ba nam nhi, toàn bộ đều là tinh trung dũng tướng đền nợ nước.
Trưởng tử Ngọc Thiên chết trên sa trường, nhị tử Ngọc Thiên Hán mất tích tại chiến trường, tam tử Ngọc Thiên Huyết bị tướng địch phế đi khí phách* (a ùm ờ là… là.. y chan tự cung ấy, có thể coi là công công nha), Ngọc gia có thể nói là một nhà trung liệt.
Nếu mèo con thật là nữ nhi của Ngọc Thiên, tiểu thư đích nữ Trung Nghĩa hầu phủ, cho dù hắn là vương gia cao quý, cũng không thể bắt nàng…
Mắt lướt nhanh nhìn xuống, tất cả đều ghi lại sự tình từ nhỏ đến lớn của Ngọc Phi Yên.
Si ngốc? Thí nghiệm năm tuổi kết quả là nàng vũ lực trị vì linh, là người vô pháp ngưng tụ huyền lực,là phế vật cả đời cũng không thể tập võ? Bảy tuổi sau một cơn bệnh nặng, khiến chỉ số thông minh của nàng vĩnh viễn đều dừng lại ở giai đoạn bảy tuổi, là một ngốc tử không hơn không kém?
Nhìn đến đây, Hạ Hầu Kình Thiên liền vui vẻ.
“Độc được tẩm trên cung tên xuất xứ từ Tây Việt Quốc, hạ quan đã giúp tiểu thư giải độc. Nhưng mà…” Vương thái y nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút bất an cùng không yên.
“Nói---“ Năm ngón tay Hạ Hầu Kình Thiên siết chặt, lại nới ra, quân cờ vây trong lòng bàn tay liền biến thành bột phấn màu tím.
“Vương gia tha mạnh!”
Nhìn thấy cảnh này, Vương thái y “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, sợ bản thân cũng sẽ giống viên cờ vây kia, tan xương nát thịt!
“Gia rất đáng sợ sao?”
Hạ Hầu Kình Thiên vỗ vỗ bột phấn trên tay, đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Ngọc Phi Yên không có chút sức sống, trong lòng lại nói không nên lời nghẹn khuất cùng buồn bực.
“Nói! Nàng làm sao?”
“Hồi vương gia, vị tiểu thư này thân trúng kịch độc, chính là chỉ còn có thể sống đến ba tháng. Hiện tại, độc trên cung tên cùng kịch độc trong cơ thể nàng hoà vào nhau trở thành một loại kịch độc khác, chỉ sợ thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa… Hơn nữa, độc này hạ quan giải không được.”
“Nàng còn có thể sống bao lâu?”
“Nhiều nhất là một tuần trăng”
Một tháng, gấp gáp như vậy----
Tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên mới vừa rồi còn đang bay bổng trên mây, hiện tại lại biến thành bão tố.
“Sự tình hôm nay không được tiết lộ với ai!”
“Hạ quan đã biết!”
Đuổi Vương thái y đi, Hạ Hầu Kình Thiên sai người đun nước ấm, tự mình cầm khăn lông lau mặt cho Ngọc Phi Yên.
Liễu Thăng lần đầu tiên thấy Hạ Hầu Kình Thiên hầu hạ người khác, tròng mắt thiếu chút nữa liền rớt ra.
Khác thường, rất khác thường! Từ lúc Hạ Hầu Kình Thiên ôm tiểu nha đầu kia vọt vào trong biệt viện, mệnh lệnh hắn đem Vương thái y túm đến đây, Liễu Thăng đã nhận thấy vị vương gia này rất khác thường.
Vương gia cuồng sạch sẽ là điều mọi người ai ai cũng biết, nhưng bây giờ lại cố tình phá lệ ôm nha đầu máu chảy đầm đìa dơ bẩn, chạy đến đây, hắn thậm chí còn không thay quần áo, một mực trông chừng nha đầu kia. Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Nha đầu kia là ai?
“Vương gia, để Tuyết Nhạn đến chiếu Ngọc cô nương đi!”
“Không cần thiết.”
Hạ Hầu Kình Thiên quả quyết cự tuyệt đề nghị của Liễu Thăng. Nàng là vật sở hữu riêng của hắn, làm sao có thể để người khác đụng vào? Cho dù là nữ nhân cũng không được!
Khi khăng lông ấm áp lau qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của Ngọc Phi Yên rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo sẵn có.
Nàng là…. Là tiểu tiên nữ rơi xuống trần gian sao?
Tay Hạ Hầu Kình Thiên ngừng ở không trung, ngay cả Liễu Thăng đứng bên cạnh ánh mắt cũng chợt loé.
Lúc này, Ngọc Phi Yên đang hôn mê, mái tóc đen mượt lại mềm mại như tơ lụa bóng loáng, rối tung trên giường, bao lấy khuôn mặt nàng.
Mái tóc đen hoàn toàn đối lập với da thịt trắng noãn như thiên tiên của nàng, gương mặt kia tinh xảo như trân châu sáng bóng, lại giống như được bao phủ bỡi một tầng ánh trăng sáng tỏ, khiến nàng thoạt nhìn thánh khiết vô cùng.
Hàng mi nàng cong như trăng non, chiếc mũi thẳng tấp xinh đẹp, hai phiến môi giống như hai cánh hoa hé nở, bởi vì trúng độc, nên đôi môi nhàn nhạt mang sắc tím, lại sinh ra một loại mị hoặc khác.
Tuy rằng ánh mắt Ngọc Phi Yên đang khép chặt, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên biết đôi mắt kia nếu mở ra sẽ rất xinh đẹp, sáng sủa trong suốt, ánh mắt chói lọi có thể thâm nhập vào lòng người, quả thật đây là vật đẹp nhất mà hắn đã từng thấy…
Hai tay Hạ Hầu Kình Thiên xoa mí mắt của Ngọc Phi Yên, khoé môi hơi hơi nâng lên.
Xem ra đúng là hắn đã kiếm được lời nha!
Động tác của Hạ Hầu Kình Thiên, lại khiến Liễu Thăng sinh ra một loạt nhận thức mới về vương gia nhà mình. Nếu không phải bởi vì khí tràng trên người hắn vẫn như trước, Liễu Thăng thậm chí sẽ hoài nghi vương gia đã bị đánh tráo.
Vương gia không gần gũi nữ sắc cũng có lúc ôn nhu hầu hạ cho một nữ nhân như vậy?
Thái quá, rất thái quá!
Tuy rằng thiếu nữ nằm trên giường phi thường non nớt, còn không tính là nữ nhân gì, nhưng nàng ta dù sao cũng là người khác phái thứ nhất khiến Hạ Hầu Kình Thiên gần gũi a!
Nhận thấy được ánh mắt của Liễu Thăng đang đánh giá Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên có chút nghẹt thở, ánh mắt dần dần trở nên không tốt. Mặc kệ ánh mắt Liễu Thăng là có ý gì, theo dõi mèo con của hắn, chính là có lỗi!
“Gia thoa dược* (thuốc) cho nàng, ngươi còn không trở về?”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Hầu Kình Thiên không vui, trong mắt Liễu Thanh liền xẹt qua vẻ kinh ngạc :”Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân! Sự việc này liên quan đến danh dự của tiểu thư, vẫn là để Tuyết Nhạn đến thoa dược cho nàng đi!”
“Một cái tiểu oa nhi, lông còn chưa mọc đủ, cũng coi là nữ nhân sao!” (chứ coi là gì a???)
Trên mặt Hạ Hầu Kình Thiên mang theo rặng mây đỏ, trong đầu liền nhớ đến hình ảnh tiểu cô nương thân người mềm mại ngồi chồng lên người hắn bên ôn tuyền kia ----
“Vương gia, mao* (lông) có mọc đủ dài hay không người làm sao mà biết…”
Lời nói Liễu Thăng còn chưa dứt, trên người Hạ Hầu Kình Thiên liền đột nhiên bạo phát lệ khí khiến cho hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp theo là một cỗ chưởng phong kín đáo không chút khách khí đánh hắn bay ra ngoài cửa.
“Khụ khụ!” Liễu Thăng nhu nhu ngực nặng nề :”Vương gia, người đánh lén!”
Trong phòng, Hạ Hầu Kình Thiên đem Ngọc Phi Yên lột trần sạch sẽ. (YY, *hai tay bịt mắt chừa khe hở*)
Sau khi nhìn thấy trên làn da thịt tuyết trắng của nàng khắp nơi đều giăng đầy vết roi màu đỏ tươi, lốc xoáy trong mắt hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặc kệ là ai tổn thương nàng, xuống tay cũng thật độc, giống như cùng nàng có thâm thù đại hận!
Một roi, hai roi, ba roi…
Hạ Hầu Kình Thiên một bên thoa thuốc mỡ cho Ngọc Phi Yên, một bên đếm, cuối cùng sau khi đếm xong, kết quả có đến ba mươi bảy vết roi da, còn có mấy chỗ nghiêm trọng đến nỗi da thịt đều bong tróc, huyết nhục mơ hồ.
Đây là có bao nhiêu đau đớn!
Nàng kiều kiều nộn nộn như vậy, giống như nụ hoa vừa hé nở, nơi nào lại phải chịu nỗi khổ như vậy!
Rốt cuộc… Là ai tổn thương nàng?
Nhìn Ngọc Phi Yên đang mê man nhưng không ngừng nhíu mày, dáng vẻ đau đến sắp khóc, tay Hạ Hầu Kình Thiên càng thêm dè dặt cẩn thận, sắc mặc cũng càng thêm khó coi.
Lại thấy Ngọc Phi Yên cắn răng chịu đựng đau đớn, một tiếng rên rỉ cũng không có, còn quật cường vì mình đỡ cung tên có tẩm độc của Tây Việt Quốc, Hạ Hầu Kình Thiên mân mân môi, lông mi dày đậm chặn tia ôn nhu nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Không hổ là người gia nhìn trúng, không cô phụ tín nhiệm của gia!
Nhưng mà, tính tình cũng rất bướng bỉnh nha!
Bất quá không quan trọng, gia có thời gian đến dạy dỗ nàng!
“Có gia! Đừng sợ---“ Nhéo nhéo mũi nhỏ của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên giúp nàng đắp chăn.
Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên tắm rửa sạch thay đổi quần áo sạch sẽ, một phần tư liệu về Ngọc Phi Yên đã đặt trên bàn của hắn.
Ngọc Phi Yên, nhị tiểu thư của Trung Nghĩa hầu phủ.
Vừa nhìn đến dòng chữ đầu tiên, lông mày Hạ Hầu Kình Thiên không nhịn được liền nhíu lại.
Nếu nàng có xuất thân khác, hắn còn có thể trực tiếp vào cửa cướp người (ác bá), nhưng nàng lại là thiên kim của Trung Nghĩa hầu phủ, nếu kiên quyết giữ nàng bên người thì có chút hơi khó khăn nha!
Trung Nghĩa Hầu – Ngọc Kinh Lôi dũng mãnh thiện chiến, chiến công hiển hách, dưới gối hắn có ba nam nhi, toàn bộ đều là tinh trung dũng tướng đền nợ nước.
Trưởng tử Ngọc Thiên chết trên sa trường, nhị tử Ngọc Thiên Hán mất tích tại chiến trường, tam tử Ngọc Thiên Huyết bị tướng địch phế đi khí phách* (a ùm ờ là… là.. y chan tự cung ấy, có thể coi là công công nha), Ngọc gia có thể nói là một nhà trung liệt.
Nếu mèo con thật là nữ nhi của Ngọc Thiên, tiểu thư đích nữ Trung Nghĩa hầu phủ, cho dù hắn là vương gia cao quý, cũng không thể bắt nàng…
Mắt lướt nhanh nhìn xuống, tất cả đều ghi lại sự tình từ nhỏ đến lớn của Ngọc Phi Yên.
Si ngốc? Thí nghiệm năm tuổi kết quả là nàng vũ lực trị vì linh, là người vô pháp ngưng tụ huyền lực,là phế vật cả đời cũng không thể tập võ? Bảy tuổi sau một cơn bệnh nặng, khiến chỉ số thông minh của nàng vĩnh viễn đều dừng lại ở giai đoạn bảy tuổi, là một ngốc tử không hơn không kém?
Nhìn đến đây, Hạ Hầu Kình Thiên liền vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.