Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 87: Trừng phạt

Chá Mễ Thố

23/09/2016

Edit: Tuyết Ảnh Nhi

Nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của Ngọc Phi Yên chính là, bệnh ngu đần của Tuyết công chúa lại tái phát rồi.

Kéo ai lên người không được?

Lại mang Liên Cẩn ra làm lá chắn……

Nghĩ rằng Liên Cẩn dễ chọc lắm sao?

Vô tội trúng đạn, còn vui vẻ làm cha, ngươi nghĩ rằng đây là hoạt động xúc tiến của siêu thị, mua một tặng một à!

Ý nghĩ của Hạ Hầu Kình Thiên không khác gì với Ngọc Phi Yên.

Thời gian chung sống giữa hắn cùng Liên Cẩn càng dài, càng cảm thấy côn thần này hết sức thần bí, hơn nữa, âm hiểm còn mang theo nụ cười tuấn nhã, hoàn toàn chính là một con sói đội lốt cừu.

Hạ Hầu Tuyết, ngươi thật sự rất biết tìm phiền phức cho chính mình.

“Ngươi nói ai?”

Hạ Hầu Quân Vũ giật mình nhìn Hạ Hầu Tuyết.

“Liên Cẩn! Đứa bé trong bụng nhi thần là của Liên ca ca!”

Nói đến đây, Hạ Hầu Tuyết ngẩng đầu, kiên định nhìn Hạ Hầu Quân Vũ.

“Phụ hoàng, nhi thần trước đó không nguyện ý nói cho người biết là muốn bảo vệ Liên ca ca. Nhi thần biết, người rất coi trọng Liên ca ca, nhi thần không muốn người hiểu lầm huynh ấy. Tất cả……đều là nhi thần tự nguyện!”

Lời này nói sao nghe êm tai quá!

Ngọc Phi Yên xém chút bị lý do thoái thác lần này của Hạ Hầu Tuyết vỗ tay khen hay.

Bảo vệ Liên Cẩn?

Ngươi không gài bẫy hắn đã không tệ rồi!

Mới vừa rồi bị Hạ Hầu Tuyết lừa gạt qua một lần, lần này Hạ Hầu Quân Vũ làm sao có thể tin tưởng lời của nàng nữa.

Hạ Hầu Quân Vũ lạnh lùng nhìn nữ nhi mình thương từ nhỏ đến lớn, độ ấm ánh mắt dần dần hồi phục.

“Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đứa bé này là của ai? Nghĩ kỹ rồi nói.”

Hoàng thượng cũng không nói rõ ràng, Hạ Hầu Tuyết lại hiểu, theo như lời Hạ Hầu Quân Vũ nói, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Thừa nhận mình đang nói dối sao?

Vậy sẽ hoàn toàn mất đi sủng ái của phụ hoàng, mất đi mọi thứ……

Chẳng lẽ để nàng nói cho Hạ Hầu Quân Vũ, mình bị người cường bạo, cha đứa bé là ác nhân không chuyện ác nào không làm? Hạ Hầu Quân Vũ biết sẽ trực tiếp ban cái chết cho nàng!

Không được, không thể thừa nhận!

Sau khi nội tâm đấu tranh phức tạp, Hạ Hầu Tuyết cắn răng.

“Phụ hoàng, từng câu nói của nhi thần là thật.”

“Tốt! Rất tốt!” Hạ Hầu Quân Vũ lần này hoàn toàn thất vọng với Hạ Hầu Tuyết.

Liên Cẩn?

Nàng còn xấu hổ nhắc tới Liên Cẩn!

Cứ cho Liên Cẩn thân thể gầy yếu như thế, nếu hắn thật sự là người tham niệm nam nữ hoan ái, căn bản qua sự ép buộc e là cũng sớm chết trên thân của nữ nhân rồi!

“Truyền Liên Cẩn tiến cung!”

Hạ Hầu Quân Vũ không hề nhìn Hạ Hầu Tuyết.

Dù cho hiện tại sắc trời đã tối, nhưng, hắn muốn Hạ Hầu Tuyết tâm phục khẩu phục nhận tội!

“Hoàng huynh, ngươi trước hết nghỉ ngơi một lát!”

Hạ Hầu Kình Thiên tự mình mang ghế dựa, để cho Hoàng thượng ngồi xuống, lại rót trà đưa cho hắn.

“Đừng tức giận, không đáng giá!”

Hạ Hầu Kình Thiên an ủi hết sức đúng lúc, Hạ Hầu Quân Vũ nhìn thấy thanh niên anh tuấn cao ngất trước mắt, tức giận trong lòng dần dần bình ổn, uống hớp trà, hoàng thuợng rốt cuộc nén cơn giận, nhìn về phía Từ má má.

“Từ má má, tại sao ngươi phải lừa gạt trẫm?”

Từ má má đã sớm sợ đến mức quỳ trên mặt đất lạnh run, thấy Hoàng thượng rốt cục đem mũi nhọn nhắm đến bà, Từ má má vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Trẫm muốn biết nguyên nhân!”

“Ngươi là nhũ mẫu của trẫm, nhưng ngay cả ngươi cũng lừa gạt trẫm, trái tim trẫm vô cùng băng giá!”

Lúc Hạ Hầu Quân Vũ nói ra lời này, trong giọng nói tràn ngập thất vọng cùng khổ sở.

“Bệ hạ, con gái nuôi của lão nô là người hầu trong cung Hoàng hậu, công chúa lấy mạng con gái nuôi áp chế lão nô, lão nô không thể không nghe theo!”

Từ má má không có con cái, sau khi tiến cung, đại cung nữ bên người Lưu Hoàng hậu nhận Từ má mà làm mẹ nuôi.

Vốn là một chuyện rất tốt, nhưng Từ má má nào biết, đây vốn dĩ chính là thủ đoạn Lưu Hoàng hậu muốn khống chế nhũ mẫu của Hoàng thượng, thời khắc mấu chốt liền phát huy tác dụng.

“Tốt, rất tốt!”

Hạ Hầu Quân Vũ không hồ đồ, ông biết Từ má má lớn tuổi, người già luôn cực kỳ sợ hãi tịch mịch, khát vọng tình thân, điều này có thể lý giải được.

Đáng giận là, Lưu Hoàng hậu cư nhiên lợi dụng loại tâm lý này của Từ ma ma, đem người của mình an bài bên người Từ má má.

Đến thời khắc then chốt, còn khống chế thành công cụ của bà ta, thật sự là đáng giận!

“Con gái nuôi của ngươi là ai?”

“Là Oanh Ca.”

Đến lúc này, Từ má má không dám có chút giấu diếm.

Hoàng hậu làm thế nào ở trung gian luồn kim xe chỉ, bà làm sao nhận thức Oanh Ca làm con gái nuôi, một năm một mười nói ra.

Oanh Ca?

Hoàng thượng cẩn thận suy nghĩ, bên người Lưu Hoàng hậu xác thực có người như vậy.

“Người đâu, đem Oanh Ca trói ở trước mặt Hoàng hậu, loạn côn đánh chết! Để cho Hoàng hậu nhìn kỹ!”

Hạ Hầu Quân Vũ là một người mạnh mẽ vang dội.

Tuy rằng tạm thời vẫn không thể bởi vì chuyện này làm gì Hoàng hậu, nhưng làm Hoàng thượng, giết một vài người, ông có quyền lợi này.

“Hoàng huynh, chuyện này ta đi làm!”

Hạ Hầu Kình Thiên cười lạnh, một cái búng tay, Thanh Hồng xuất hiện, mang theo người của Hoàng thượng chậm rãi mà đi.

Thanh Hồng biết ý tứ của chủ tử, tiến vào tẩm cung của Lưu Hoàng hậu, không cần phân trần, bắt Oanh Ca nhấn lên mặt đất, đánh một trận trước mặt Hoàng hậu, đánh đến Oanh Ca bong tróc da thịt.

Cuối cùng, Oanh Ca chỉ còn lại nửa hơi thở, Thanh Hồng một gậy trực tiếp đập lên đầu nàng.

Nhất thời, đầu óc nở hoa, óc vỡ tung, bắn tung tóe đến thân người đỏ trắng đan xen nóng hổi của Lưu Hoàng hậu, dọa đến bà lập tức hôn mê.

Chờ Thanh Hồng phục mệnh, biết Lưu Hoàng hậu sợ đến ngất xỉu, Hạ Hầu Kình Thiên mới vừa lòng gật đầu.

“Chuyện này làm không tệ! Ngươi đi đi ——”

Từ má má lúc này sợ hãi không thôi, sợ vị gia trước mắt này giận chó đánh mèo lên mình, cũng đem bà loạn côn đánh chết.

Nhìn thấy nhũ mẫu như thế, Hạ Hầu Quân Vũ tốt xấu gì cũng có chút không đành lòng.

“Từ má má, trẫm cho ngươi một ít ngân lượng, ngươi xuất cung đi!”

Trong cung lòng người phức tạp, Từ má má đã tuổi già, luôn sẽ phạm phải hồ đồ, mà quan hệ giữa bà và Hoàng thượng cũng khó tránh khỏi sẽ bị người lợi dụng.

Cho đến cuối cùng, Hạ Hầu Quân Vũ cũng không có hạ sát thủ với Từ má má.

Hoàng thượng gọi Sở Nhân tới, lệnh hắn tự mình tiễn Từ má má đi, lại cho bà ta một trăm lượng bạc, còn nói mỗi năm đều sẽ cho bà ta nhiều ngân lượng như thế dưỡng lão.

“Hoàng huynh, ngươi cũng thật thiện lương ——”

Đối với cách làm của Hạ Hầu Quân Vũ, Hạ Hầu Kình Thiên cảm thấy có chút dịu dàng.

Giống loại người như Từ má má, lợi dụng tín nhiệm của Hoàng thượng, làm ra chuyện khi quân lừa dối, nên giết chết!

Răn đe!

“Trẫm lớn tuổi, người lớn tuổi nha, khó tránh khỏi sẽ mềm lòng! Làm việc đương nhiên không giống như người trẻ tuổi các ngươi, quả cảm quyết đoán như thế!”

Hạ Hầu Quân Vũ biết Hạ Hầu Kình Thiên vì tốt cho mình, trong lòng rất vui mừng.

Cũng may, còn có nhi tử ở bên cạnh.

Nghĩ đến nhi tử, Hạ Hầu Quân Vũ cả kinh lập tức đứng lên.

Con dâu đâu?

Nguy rồi!

Vừa rồi phát giận, cư nhiên mất đi lý trí, đã quên mất con dâu ở chỗ này, khẳng định dọa đến nàng!

Chờ nhìn thấy Ngọc Phi Yên vui vẻ thưởng thức bài trí trong tẩm cung, một chút cũng không có ý sợ hãi, Hạ Hầu Quân Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nhiều hơn một nét cười.

Khí độ này, thong dong này, không phải chính là khí phát của nhất quốc chi mẫu sao!

“Tiểu Ngọc, lại đây lại đây!”

Hạ Hầu Quân Vũ ngoắc ngoắc Ngọc Phi Yên.

Chờ Ngọc Phi Yên đi qua, Hạ Hầu Quân Vũ hết sức bát quái mà hỏi:

“Ngươi cùng Kình Thiên làm sao quen biết? Ngươi nhiêu tuổi rồi? Có hôn phối chưa? Thích dạng nam nhân gì? Nhà ngươi còn có ai? Nhà các ngươi ai làm đương gia? Ngươi cảm thấy Kình Thiên nhà ta thế nào?”

Khụ khụ…….

Ngọc Phi Yên còn chưa hiểu rõ ràng, Hạ Hầu Kình Thiên hai gò má đã nóng lên, rất xấu hổ.

Hoàng thượng nhiệt tình như vậy, nhưng đừng dọa mèo con chạy!

“Hoàng huynh, ngươi nói cái gì đấy!”

Sợ Hạ Hầu Quân Vũ nói ra lời kinh người hơn, Hạ Hầu Kình Thiên vội vàng đánh gãy.

Ai mà biết, ở trước mặt Ngọc Phi Yên, Hoàng thượng lại một chút cũng không lưu lại mặt mũi cho nhi tử nhà mình, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) chỉ vào mặt Hạ Hầu Kình Thiên liền nở nụ cười, “Tiểu Ngọc ngươi mau nhìn, đứa trẻ này, lại đỏ mặt rồi!”

Ngọc Phi Yên nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, nghiêm trang trả lời lời của Hoàng thượng.

“Người nói rất đúng! Hắn thật sự đỏ mặt! Giống như đại cô nương!”

Hai người cư nhiên đứng ở cùng một trận tuyến, khiến cho Hạ Hầu Kình Thiên nhức đầu.

Mèo con, nàng vạn lần không thể cùng Hoàng thượng học cái xấu!

Không đợi Hạ Hầu Kình Thiên đem Ngọc Phi Yên kéo ra, Hạ Hầu Quân Vũ lại đem câu hỏi vừa rồi lập lại một lần.

“Làm sao quen biết?”

Ngọc Phi Yên nghĩ nghĩ.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng lại thấy Hạ Hầu Kình Thiên lõa thể, sau khi hai người tranh chấp, nàng lại xém chút đá hư trứng chim của hắn.

“Điều này sao nói đây ——” Hồi tưởng lại chuyện cũ, Ngọc Phi Yên có chút đỏ mặt.

Có hy vọng!

Ánh mắt Hạ Hầu Quân Vũ lóe lên!

Vừa nhìn thấy tình hình này đã cảm thấy bên trong khẳng định có vấn đề, nhất định là một cảnh tượng oanh oanh liệt liệt, nếu không tiểu cô nương gia cũng sẽ không thẹn thùng như thế.

“Ha ha, người trẻ tuổi, không có gì!”

Ở trên hạnh phúc chung thân của nhi tử, Hạ Hầu Quân Vũ là một phụ thân rất khai sáng.

“Vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có hôn phối chưa? Thích dạng nam nhân gì? Ngươi cảm thấy Kình Thiên thế nào?”

Hạ Hầu Quân Vũ sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào. Ông chờ uống trà con dâu, chờ đến tóc cũng rụng, đầu cũng trọc, râu cũng sắp rớt hết, thân hình cũng mập thêm một vòng rồi, thật sự là không thể đợi thêm được nữa.

Hạ Hầu Kình Thiên động tác quá chậm, thật sự là gấp chết mình.

Nhi tử không được, lão tử sẽ hỗ trợ!

“Ta vừa tròn mười lăm tuổi! Hôn ước……Trước kia có, sau lại bị người từ hôn.” Ngọc Phi Yên càng nói càng cảm thấy điều này không đúng.

Tại sao Hoàng thượng một bộ dáng hưng trí bừng bừng?

Mới vừa rồi còn nhất quốc chi quân uy nghi muôn vàn, hiện tại là bị bà tám bám vào người sao?

“Từ hôn? Ai? Không có mắt như thế?”

Hạ Hầu Quân Vũ vừa nghe đến cái này lại bị chọc tức.

Ngọc La Sát, Dược Hoàng duy nhất trên đại lục! Kẻ nào không mở to mắt mà làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế!

Hoàng thượng, người nọ là nhi tử của người đấy!

Ngọc Phi Yên nhìn Hạ Hầu Quân Vũ lòng đầy căm phẫn, trong lòng cảm thán nói.

Cũng may Hoàng thượng không biết chân tướng!

Nếu thật sự biết được, không chừng sẽ bị Hạ Hầu Nam làm cho tức chết!

Tức giận qua, Hạ Hầu Quân Vũ lại hồi phục thần trí.

Cũng may người nọ không có mắt, nếu không, làm sao có thể có chuyện của Hạ Hầu Kình Thiên chứ!

Ngoài may mắn, Hoàng thượng mới chú ý đến tuổi tác của Ngọc Phi Yên.

“Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi vừa mới mười lăm tuổi! Trời, trái tim của trẫm!” thân mình Hạ Hầu Quân Vũ lay động một trận, Ngọc Phi Yên vội vàng dìu ông.

Nhìn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục, lại dịu dàng động lòng trước mặt, Hạ Hầu Quân Vũ không thể không cảm thán, trời xanh thật bất công!

Tuổi tác như thế, tài mạo như thế, năng lực như thế……

Nàng quả thực chính là một người may mắn.

Bất quá, Hoàng thượng cũng hết sức rõ ràng, nếu muốn người trước hiển quý, người sau phải chịu tội.

Ngọc La Sát có thể ở mười lăm tuổi có thành tựu cao như vậy, ngoại trừ trời cho cơ duyên, cùng phấn đấu ngày sau của nàng thoát không khỏi.

Trên đời này, không ai có thể tùy tiện thành công.

Huống chi là nữ tử, muốn thành công thì càng khó!

Chỉ là, Ngọc La Sát mới mười năm tuổi, Hạ Hầu Kình Thiên đã hai mươi hai, hai người kém bảy tuổi.

Đối với nàng mà nói, Hạ Hầu Kình Thiên thật là già hơn một chút!



Hơn nữa Ngọc La Sát còn trẻ như vậy, có bản lĩnh như vậy, tự nhiên là không lo gả.

Nàng không lo gả, con mình lại lo thú nha!

Vừa nghĩ đến những thứ này, Hoàng Thượng lại bắt đầu rối rắm. Vạn nhất Ngọc La Sát ngại Hạ Hầu Kình Thiên già phải làm sao?

Đối với nhi tử của mình, Hạ Hầu Quân Vũ rất rõ ràng. Mấy năm nay, tên tuổi Hạ Hầu Kình Thiên truyền ra, quả thực khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật.

Nhà người bình thường sẽ không muốn đem nữ nhi gả cho Lâm Giang Vương.

Huống chi Ngọc La Sát, nhà của nàng gả nữ nhi, chắc chắn soi mói mọi cách, vậy phải làm sao mới tốt đây?

Ai……

Trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ hết sức áy náy đối với Hạ Hầu Kình Thiên.

Nếu không phải thời điểm hắn đăng cơ, triều chính không ổn, bên người không có người tin được, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không cần cường thế xuất đầu, cuối cùng trở thành đại công thần khiến cho Đại Chu quốc ổn định nhất, nhưng cũng lưu lại danh tiếng sát tinh.

“Tiểu Ngọc, Kình Thiên là một đứa trẻ tốt, thật đấy!”

“Hắn không dễ dàng gì, từ nhỏ chịu nhiều khổ sở, là trẫm có lỗi với hắn! Trẫm khi đó không có bản lĩnh, giúp không được gì! Là trẫm vô năng!”

Hạ Hầu Quân Vũ vội vã giúp Hạ Hầu Kình Thiên nói chuyện, thanh âm có chút kích động.

Vua của một nước, chân thành, tràn ngập áy náy sám hối như vậy, bình thường hoàn toàn chuyện không có khả năng.

Mà loại chuyện này lúc này lại xảy ra ở trước mắt Ngọc Phi Yên.

“Hoàng huynh, ngươi đối với ta rất tốt! Ta rất cảm kích ngươi!”

Lời Hạ Hầu Kình Thiên, khiến cho Hoàng thượng lại khổ sở.

Lâu như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không chịu gọi hắn một tiếng phụ hoàng, dù cho nhi tử trong lòng không có thầm oán chính mình, nhưng trí nhớ trước kia hắn khẳng định không quên.

Hắn rốt cuộc phải làm sao bù lại tâm hồn bị tổn thương của nhi tử chứ?

Ngay lúc không khí trên sân trở nên có chút trầm thấp, Hướng Tiến bước nhanh đi đến.

“Hoàng thượng!”

Bởi vì đi gấp, trên trán Hướng Tiến tràn đầy mồ hôi, trên mặt hắn cũng một mảnh hồng nhuận, thanh âm lại dồn dập.

“Người đâu?”

Thấy Hướng Tiến một người trở về, Hạ Hầu Quân Vũ có chút nghi hoặc.

“Hoàng thượng, lúc nô tài đi, Liên công tử đang phát bệnh, tình hình kia thật sự là dọa chết người!”

“Thái y nói, Liên công tử lần này đi Dược Vương Các, lặn lội đường xa, tiêu hao tinh lực, phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng!”

Phát bệnh?

Chuyện này, Hoàng Thượng tin tưởng.

Mấy năm nay, Liên Cẩn ba ngày hai đầu đều đang bị bệnh.

Hắn quanh năm suốt tháng ở trong Ái Liên Cư, lần này thật vất vả đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài một cái, không nghĩ tới lại đem mình biến thành ngay cả giường cũng xuống không được.

Cứ như vậy, Hạ Hầu Quân Vũ càng thêm không tin Hạ Hầu Tuyết nói như thế.

Liên Cẩn đều ốm yếu thành như thế, còn có thể ngủ với công chúa?

Khi hắn là tiểu quái thú nhập vào à!

Hạ Hầu Tuyết sau khi đem Liên Cẩn “cung khai”, trong lòng vẫn đều là thấp thỏm không yên.

Vạn nhất Liên Cẩn đến đây phải làm sao?

Hắn không thừa nhận phải làm sao?

Ngay lúc vừa rồi trong khoảng thời gian này, Hạ Hầu Tuyết là vắt hết óc, nghĩ biện pháp vì mình che lấp.

Không nghĩ tới, Liên Cẩn cư nhiên bệnh xuống không nổi giường, không thể tiến đến chỉ chứng, thật sự là ngay cả ông trời đều đang giúp nàng!

Dù cho trong lòng vui vẻ, Hạ Hầu Tuyết mặt ngoài vẫn giả dạng bộ dáng hết sức lo lắng, “Cái gì? Liên ca ca bị bệnh? Có nặng lắm không? Phụ hoàng, nhi thần muốn đi thăm Liên ca ca!”

Hạ Hầu Tuyết càng làm ra vẻ như thế, Hạ Hầu Quân Vũ lại càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Nàng thế nào biến thành như thế?

Quả thực là bất khả tư nghị!

Hạ Hầu Quân Vũ cảm thấy mình ánh mắt mù, cư nhiên ở trên người Hạ Hầu Tuyết nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Yên, do đó yêu thương nàng nhiều năm như vậy.

Nàng như thế, đến tột cùng làm sao giống Mộ Dung Yên!

“Ngươi thành thật ở đó cho trẫm, chỗ nào cũng không được đi!” Rất nhanh, Hạ Hầu Quân Vũ để cho Hướng Tiến đem toàn bộ cung nữ thái giám bên người Hạ Hầu Tuyết mang đi, thay đổi một đám gương mặt mới tinh tiến vào.

Sau, Hoàng Thượng lại hạ lệnh lại đem tẩm cung của nàng phong tỏa, bảo đảm chuyện tối hôm nay một chút tiếng gió cũng không truyền ra.

“Phụ hoàng, người không thể giam lỏng nhi thần!”

“Ngươi im miệng!”

Hạ Hầu Quân Vũ hoàn toàn đối với Hạ Hầu Tuyết thất vọng rồi.

“Ngươi nếu nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ đem ngươi biếm làm thứ dân!”

Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Tuyết lập tức nghĩ tới Hạ Hầu Nam ở trong gánh hát xiếc thú, lập tức cắn môi, không rên một tiếng.

Thấy Hạ Hầu Tuyết rốt cục an tĩnh lại, Hoàng thượng mang theo Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên đi ngự thư phòng.

Sau khi trải qua đả kích, bóng lưng Hạ Hầu Quân Vũ khom xuống rất nhiều, nhìn thấy phá lệ thương lão.

“Hoàng huynh, ngươi nếu luyến tiếc, ta giúp ngươi động thủ ——”

Hạ Hầu Kình Thiên yên lặng đứng ở bên người Hạ Hầu Quân Vũ, cách tư duy của hắn rất đơn giản, người khiến cho Hạ Hầu Quân Vũ mất hứng thì phải chết.

Nhìn khuôn mặt quật cường của nhi tử, Hoàng thượng rốt cục nhịn không được nở nụ cười.

“Ngươi đấy, đã trưởng thành rồi, cũng không nên đánh đánh giết giết, nên yên ổn xuống!”

Thanh âm của Hạ Hầu Quân Vũ rất ôn hòa, khuôn mặt cũng hết sức hiền lành, Hạ Hầu Kình Thiên nhìn hắn, trong lòng nghĩ, phụ thân thân sinh của hắn có thể cũng một bộ dáng từ ái như vậy không.

Nhưng lập tức, Hạ Hầu Kình Thiên lắc đầu.

Hắn lớn như vậy, sinh phụ chưa từng lộ mặt qua, càng miễn bàn đối với hắn yêu thương có thêm.

Cũng chỉ có nam nhân ngây ngốc trước mắt này, đem mình trở thành con trai ruột, đem mọi yêu thương đều cho hắn.

“Tiểu Ngọc, có thể hay không làm phiền ngươi đi một chuyến đến Liên phủ? Liên Cẩn bị bệnh, trẫm cũng giúp không được gì, ngươi là Dược Hoàng, trẫm muốn mời ngươi nhìn một chút cho hắn!”

Nữ nhi của mình không chịu thua kém, còn hắt nước bẩn cho Liên Cẩn, Hạ Hầu Quân Vũ rất tức giận.

Cho nên ở trong lòng Hoàng thượng, tự nhiên mà thiên hướng Liên Cẩn một ít.

Yêu cầu Hạ Hầu Quân Vũ đưa ra, chính là điều Ngọc Phi Yên muốn làm.

Thân thể Liên Cẩn rõ ràng tốt đến bảy tám phần, cẩn thận dưỡng sẽ không gặp chuyện không may, vì sao còn có thể bị bệnh chứ?

Nghe ngữ khí Hướng Tiến, Liên Cẩn bệnh rất nặng, hắn đến tột cùng làm sao?

“Ta cùng nàng cùng đi!”

Hạ Hầu Kình Thiên cũng không muốn để cho Ngọc Phi Yên cùng thần côn một chỗ.

Tuy rằng hắn cảm thấy thần côn cũng xem như một bằng hữu, nhưng, sự tình liên quan đến mèo con, Hạ Hầu Kình Thiên một bước cũng không nhường!

“Đi, các ngươi cùng đi!”

Hoàng thượng xem như đã nhìn ra, tham muốn giữ lấy Hạ Hầu Kình Thiên siêu mạnh.

Dung mạo Liên Cẩn, cùng Hạ Hầu Kình Thiên tương xứng, mà hắn lại ôn nhã bình dị gần gũi, thật cho Ngọc Phi Yên đi, Hoàng thượng cũng rất không yên tâm, sợ con dâu bị người đào góc tường.

Từ biệt Hạ Hầu Quân Vũ, Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên đi đến Liên phủ.

Đợi đến Ái Liên Cư, Liên Cẩn đứng ở cửa, hoàn toàn chính là như người không có chuyện gì, cười nhìn bọn họ, giống như đã sớm tính tốt hai người này sẽ đến.

“Thần côn, ngươi không có việc gì?”

Hạ Hầu Kình Thiên xem như nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy ngươi làm sao không tiến cung?”

“Tuyết công chúa lấy ta làm lá chắn, ta phải nghe theo sao?”

Liên Cẩn vừa thốt lên xong, Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên liền hiểu rõ.

Thần côn này, cái gì cũng biết, cho nên cố ý không đi!

“Nếu Tuyết công chúa chết cắn chuyện này không buông, phải làm sao?” Ngọc Phi Yên hỏi, nàng mới không tin Liên Cẩn sẽ dễ dàng buông tha Hạ Hầu Tuyết như thế, khẳng định còn có hậu chiêu.

“Chết cắn?”

Liên Cẩn cười đến tuấn nhã, hoàn toàn chính là không có bộ dáng nguy hại.

“Vậy thì đánh nát răng nanh của nàng, xem nàng không có chuyện gì còn cắn người hay không!”

Bất quá, không đợi Liên Cẩn ra tay, Hoàng thượng đã hành động.

Sau khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi chưa bao lâu, Hướng Tiến bưng một chén dược vào tẩm cung của Tuyết công chúa.

“Công chúa, đây là thuốc bổ Hoàng thượng ban cho người, người uống đi!” Hướng Tiến cười híp mắt bưng dược, đi về phía Hạ Hầu Tuyết.

Vị thuốc đắng chát, xa xa truyền tới.

“Không cần, bản công chúa không uống!”

Hạ Hầu Tuyết sợ đến không thôi, nàng mới không tin lời Hướng Tiến.

Nói là thuốc bổ, ai biết có phải hay không độc dược? Phụ hoàng có phải hay không thẹn quá hoá giận, muốn ban chết cho nàng?

Nàng không muốn chết!

“Công chúa, người cũng đừng làm cho nô tài khó xử! Nô tài cũng là phụng mệnh hành sự đấy!”

Ngoài miệng nói như vậy, Hướng Tiến lá gan lại rất lớn, trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Hầu Tuyết, “Người là tự mình uống, hay là nô tài đút người đây? Nô tài lực tay lớn, không chừng sẽ làm bị thương người!”

“Ngươi cút ngay!”

Hạ Hầu Tuyết muốn đánh vỡ chén thuốc, Hướng Tiến dường như đoán được, thân mình chợt lóe, tránh ở một bên.

“Nếu công chúa không chịu cảm kích, nô tài đành phải mời công chúa uống thuốc!”

Hướng Tiến vẫy tay một cái, hai nô tài trẻ tuổi sức lực đi lên, một trái một phải kẹp chặt Hạ Hầu Tuyết.

Ngay lúc Hạ Hầu Tuyết không thể động đậy là lúc Hướng Tiến tiến lên, thô lỗ đem một chén dược trực tiếp rót vào miệng Hạ Hầu Tuyết.

Sợ nàng đem nước thuốc nhổ ra, Hướng Tiến đặc biệt nắm cằm của Hạ Hầu Tuyết, nâng cao lên, đau đến nàng không thể không há mồm, đem dược đều nuốt xuống.

“Ai, đây không phải tốt rồi sao!”

Hướng Tiến buông lỏng tay, thở dài.

“Đây là thuốc phá thai, người cũng đừng nghĩ nhiều! Hoàng thượng nói, nghiệt chủng này không thể sinh!”

“Mặt khác, Hoàng thượng ra lệnh nô tài chuyển cáo công chúa, Tây Việt quốc bệ hạ thay Ngũ hoàng tử cầu thú công chúa Đại Chu quốc, muốn ký kết hai nước giao hảo, Hoàng thượng (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn! Người cứ chờ vui vẻ làm tân nương đi!”

Tây Việt quốc?

Cái quốc gia hẻo lánh nhỏ hẹp khốn cùng, bị Thập Tứ thúc đánh cho răng rơi đầy đất?

Quốc quân bọn họ hận chết Đại Chu quốc, hận chết Hạ Hầu Kình Thiên. Nếu chính mình gả đi, nhất định là sống không bằng chết, hoàn toàn chịu tra tấn.

Còn có Tây Việt quốc Ngũ hoàng tử, đó là một thứ gì?

Hắn ăn chơi tán gái bài bạc, độc ác có đủ, thanh danh cực xấu, người toàn bộ đại lục cũng biết.

Phụ hoàng đây là muốn đem nàng đẩy vào trong hố lửa!

Hoàng thất có nhiều công chúa như vậy, vì sao là nàng gả xa!

Điều đó không có khả năng!

Hạ Hầu Tuyết thế nào cũng không tin tưởng, phụ hoàng luôn yêu thương mình sẽ làm ra chuyện như vậy đến.

“Cẩu nô tài, ngươi thật to gan, cư nhiên lừa gạt bản công chúa! Bản công chúa muốn gặp phụ hoàng! Phụ hoàng sẽ không để cho ta đi hòa thân, sẽ không!”

Hạ Hầu Tuyết hai mắt màu đỏ tươi, hung tợn nhìn chằm chằm Hướng Tiến.

Đối với cái này, Hướng Tiến ngoài cười nhưng trong không cười.

“Nô tài chỗ nào có lá gan lừa gạt công chúa chứ! Đây đều là nguyên văn của Hoàng thượng! Chỉ cần người ngoan ngoãn xuất giá, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu. Nếu người không nghe lời, Hoàng thượng nói, ngài không ngại cho Hoàng hậu dịch xuống một chút, lãnh cung phía tây rất thích hợp.”

Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Tuyết chân mềm nhũn, hoàn toàn tê liệt trên mặt đất.

Phế hậu?

Phụ hoàng muốn phế hậu?

Nếu Lưu Hoàng Hậu bị phế bỏ, nàng sẽ không còn là đích công chúa, thậm chí sẽ phải chịu liên lụy, khỏi phải nói có tương lai tốt đẹp, mà ngay cả tôn vinh vốn có của công chúa đều không có.

Nhưng mà, để nàng gả đến Tây Việt quốc, làm Ngũ hoàng tử phi, Hạ Hầu Tuyết tình nguyện chết, cũng sẽ không đáp ứng.

Đại khái nhìn ra ý nghĩ của Hạ Hầu Tuyết, Hướng Tiến nở nụ cười.

“Hoàng thượng nói, người nếu thật sự lấy cái chết minh chí, coi như là có chí khí, nữ nhi tốt của ông, hắn nhất định hậu táng người. Nếu người luyến tiếc chết, cũng chỉ có con đường gả xa hòa thân này, cái khác không được chọn!”

“Ngươi cút! Ngươi cút!”

Hạ Hầu Tuyết càng xem Hướng Tiến càng không vừa mắt.

Bất quá là một nô tài, nói chuyện hùng hồn như vậy!

Ngày xưa Hướng Tiến đối với nàng không phải loại thái độ này, hôm nay lại biến sắc mặt lợi hại như vậy, nghĩ rằng nàng không có biện pháp xoay người sao?

Thật sự là nô tài ghê tởm!

“Vâng, nô tài cáo lui!”

Hướng Tiến mới vừa đi, bụng dưới Hạ Hầu Tuyết liền bắt đầu đau ray rứt.

“Người đâu ——”

Hạ Hầu Tuyết ngã vào mặt đất lạnh băng, cầm lấy quần áo, giọng khàn lực kiệt hô.

“Bụng ta đau quá, người đâu mau tới! Cứu ta ——”

Thoáng chốc, máu đỏ tươi nhiễm đỏ vạt áo Hạ Hầu Tuyết, một cung nữ xa lạ nhìn thấy tình hình này, vội vàng kêu la lên, trong lúc nhất thời, toàn bộ trong tẩm cung gà bay chó sủa.

Người vội tới khám và chữa bệnh cho Hạ Hầu Tuyết, như trước là Vương Thái y, đó cũng là yêu cầu của Hạ Hầu Quân Vũ.

Dù cho mới vừa rồi bị Tuyết công chúa cùng Lưu Hoàng hậu hãm hại, Vương Thái y bây giờ còn bị thương, nhưng hắn đối với chức trách của mình, cũng không nửa điểm lơi lỏng, mà còn nghiêm túc khám chữa bệnh cho Hạ Hầu Tuyết, lại kê rất nhiều thuốc bổ dược.

Xác định cái thai kia không còn nữa, Vương Thái y trở về phục mệnh Hoàng thượng.



Bọn người tán đi, Hạ Hầu Tuyết trơ trọi nằm ở trên giường, hai mắt che kín tơ máu, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm rèm trên đầu.

Hồi tưởng lúc nàng rời khỏi kinh thành, còn tại hưng trí bừng bừng nghĩ, lần này nhất định cùng với Liên ca ca hảo hảo ở chung, muốn cho Liên ca ca thích chính mình.

Nhưng sau lại, đến tột cùng là khi nào thì chuyện xảy ra biến hóa?

Sự thay đổi kia, là ở Phượng Minh trấn.

Nàng mất đi trinh tiết, mang thai nghiệt chủng, tạo thành một chuỗi bi kịch sau này.

Sau khi trở lại kinh thành, kinh nguyệt thật lâu không có tới, Hạ Hầu Tuyết cũng không cho là chuyện gì.

Kinh nguyệt nàng thường luôn không ổn định, chậm lại là chuyện thường có.

Ai mà biết chưa bao lâu, nàng liền bắt đầu nôn mửa, để cho một ma ma nhìn ra manh mối, nói nàng đây là mang thai, nhưng làm Hạ Hầu Tuyết rất lo lắng.

Không đợi nàng nghĩ đến biện pháp, Hạ Hầu Quân Vũ đã tới rồi, tất cả này liền xảy ra như thế.

Hiện tại, khối thịt trong bụng kia mất rồi, cũng tốt!

Hạ Hầu Tuyết túm lấy quần áo trên bụng, đem áo gấm tinh mỹ vò đến nhăn nhúm.

Nàng vốn dĩ vốn không có tính sinh hạ nghiệt chủng này, thậm chí phái ma ma đi tìm thuốc phá thai. Chỉ là Hạ Hầu Tuyết thật không ngờ, một chén thuốc này cuối cùng là phụ hoàng của nàng đưa tới.

Thật sự là buồn cười vô cùng!

Mặc dù là dã chủng, không bị chờ mong, nhưng mà phụ hoàng, người cũng là tự tay giết chết ngoại tôn của mình!

Đa tạ người ra tay, giúp ta giải quyết xong phiền não, cũng tránh cho tay của ta lây dính huyết tinh.

Nhưng mà, thù này, không thể không báo!

Hạ Hầu Tuyết trong đầu muốn, không phải cừu chết con, mà là căn nguyên tạo thành cục diện bây giờ của nàng —— Ngọc La Sát.

Tuy rằng nàng trước mắt không có năng lực báo thù, cũng không phải đối thủ của Ngọc La Sát, nhưng, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Hạ Hầu Tuyết ở trong lòng vẫn nhớ kỹ những lời này.

Ngọc La Sát, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!

Ngọc Phi Yên không biết, Bạch Tuyết công chúa đem vận mệnh bi kịch của mình toàn bộ ghi tạc trên đầu nàng.

Nàng bây giờ là đại tiểu thư Trung Nghĩa Công phủ, lại là Vũ Thần Đại Chu quốc, đi chỗ nào đều là bị người tôn kính, ở Ngọc gia, lại viên bảo bối của mọi người, ngày trôi qua lại hết sức thích ý tự tại.

Sắp xếp của Hoàng thượng đối với Hạ Hầu Tuyết, Ngọc Phi Yên từ chỗ Hạ Hầu Kình Thiên đã biết.

Không nghĩ tới, Hạ Hầu Tuyết cũng không khóc náo loạn, mà là ngoan ngoãn đáp ứng đi Tây Việt quốc hòa thân, yêu cầu duy nhất của nàng chính là Ngũ hoàng tử Tây Việt quốc phải tự mình đến Đại Chu quốc tới cưới nàng.

Đề nghị này, Hạ Hầu Quân Vũ rất sảng khoái đáp ứng.

Đích công chúa xuất giá, tự nhiên là phải như vậy!

Vừa nghĩ tới Hạ Hầu Tuyết sắp gả xa Tây Việt quốc, Ngọc Phi Yên liền thổn thức không thôi.

Đối với một nữ nhân mà nói, vận mệnh bi thảm nhất gả xa quê hương, đi nơi hoàn toàn xa lạ sinh sống, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể trở lại bên cạnh cha mẹ.

Huống chi, Tây Việt quốc mặt ngoài đối với Đại Chu quốc thuận theo, nhưng thuận theo này đến tột cùng có mấy phần?

Có Đại Chu quốc ở trên đầu đè nặng, Tây Việt quốc thủy chung là phụ quốc khiêm nhường, không chừng trong lòng người bên kia hận chết Đại Chu quốc, sẽ đem loại cừu hận này trút hết ở trên đầu Hạ Hầu Tuyết.

Nói như vậy, Hạ Hầu Tuyết xác thực đáng thương.

Nhưng mà, người đáng thương, tất có chỗ đáng giận.

Nàng nếu không làm bậy, lại làm sao có thể đi đến bước đường hôm nay!

Tóm lại, tự tạo nghiệt, không thể sống!

Bất quá lấy cá tính của Hạ Hầu Tuyết, cư nhiên thống khoái như vậy đáp ứng gả xa, phương diện này có thể hay không có trò gì đó?

Chỉ là nghĩ một chốc, Ngọc Phi Yên liền đem chuyện tình của Hạ Hầu Tuyết quẳng ở phía sau đầu.

Chuyện hiện tại nàng quan tâm nhất, chính là mở một y quán ở trong kinh thành, chữa bệnh cho người.

Nghe nói Ngọc Phi Yên có ý tưởng mở y quán, Hạ Hầu Kình Thiên lập tức tự mình lấy khế ước mua bán cửa hàng phồn hoa nhất ở trên đường cái cho Ngọc Phi Yên, để nàng chọn lựa.

“Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi cũng thật có tiền!”

Nhìn thấy những khế ước mua bán nhà kia, tất cả đều là đoạn đường tốt nhất đoạn, vị trí tốt nhất, hơn nữa cửa hàng lại vừa to vừa rộng lớn, Ngọc Phi Yên hoàn toàn chọn hoa mắt.

“Nàng nếu thích thì đều cầm lấy! Dù sao ở trong tay gia cũng vô dụng!”

Nhìn thấy bộ dáng tiểu tham tiền của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên nhịn không được nở nụ cười. Đất phong của hắn hàng năm thuế má đều nhiều vô cùng, căn bản là dùng không hết, vài cái cửa hàng này, căn bản không tính là gì.

Thấy Hạ Hầu Kình Thiên một bộ dáng”Gia là thổ hào, nàng có thể ôm đùi gia”, Ngọc Phi Yên khẽ xùy một tiếng, chọn ra một tờ.

“Nơi này coi như là ta thuê, ta sẽ trả cho ngươi tiền thuê!”

“Y quán của ta vừa khai trương, đây chính là ngày vào đấu vàng cũng không kém so với ngươi!”

Ngọc Phi Yên nói là sự thật, dược hoàn của nàng bán cực hot ở Thiên Hương Lâu, hiện tại, Ngọc Phi Yên cũng được coi như là một tiểu phú bà rồi.

“Thuê? Của gia, chính là của nàng!”

Hạ Hầu Kình Thiên cũng không vui Ngọc Phi Yên nói lời như vậy.

“Bất quá, nàng ngược lại có thể thuê gia!”

“Thuê ngươi? Ngươi có thể làm cái gì?” Nghe xong lời này, Ngọc Phi Yên không rõ.

“Gia biết mặc quần áo, chải đầu!”

Những lời này, Hạ Hầu Kình Thiên lại nói hết sức đúng lý hợp tình.

Sau khi Ngọc Phi Yên trở về, Ngọc Kinh Lôi lại tìm cho nàng hai nha đầu chuyên môn hầu hạ nàng.

Nhưng mà, cái hôm hai người này đến Tùng Hạc Lâu, một người đau chân, một người bị gãy tay, hoàn toàn trở thành hai bệnh nhân, chỗ nào có thể hầu hạ Ngọc Phi Yên chứ!

Vì thế, Hạ Hầu Kình Thiên mỗi buổi sáng đều đến Tùng Hạc Lâu đưa tin, vấn tóc, mặc quần áo cho Ngọc Phi Yên.

Mấy ngày này trôi qua, hắn làm cũng là có khuông có dạng.

Tay nghề chải tóc lại tiến bộ vượt bậc, khiến cho Ngọc Phi Yên xem thế là đủ rồi.

Không nghĩ tới tay giết người, cũng có thể linh hoạt như vậy!

Đem tóc của nàng phối ra nhiều hình dạng như vậy, thật sự là bội phục!

Ngọc Phi Yên nào biết, hai nha đầu kia, chính là Hạ Hầu Kình Thiên động tay chân.

Ý nghĩ của Hạ Hầu Kình Thiên rất đơn giản, nếu bên người mèo con thật sự có người hầu hạ, hắn chẳng phải là anh hùng không đất dụng võ! Cũng không thể cho người đoạt nổi bật của mình!

“Thuê ngươi, cũng không phải không thể.”

Vừa nghĩ tới Hạ Hầu Kình Thiên mỗi buổi sáng lén lút canh giữ ở ngoài cửa, lại không thể kinh động (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) Ngọc Kinh Lôi cùng Ngọc Thiên Huyết, Ngọc Phi Yên đã cảm thấy buồn cười.

“Nói đi, bao nhiêu tiền thuê! Cô nương ta có là tiền!”

Ngọc Phi Yên vỗ ngực, hào khí ngàn vạn!

“Một đồng tiền!”

Phốc ——

Hàm Tử nằm trên mặt đất sau khi nghe đáp án này, xém chút phun huyết.

Chủ nhân, khí tiết của ngươi đâu?

Một đồng tiền!

Chủ nhân, không ngờ giá tiền của ngươi rẻ bèo như vậy, luân gia thuê ngươi, được không?

Luân gia cũng không cần ngươi làm gì khác, gãi ngứa mỗi ngày cho luân gia, buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, buổi tối một lần!

Hàm Tử ở trên người gãi gãi, gạt ra một đồng tiền, giao cho Hạ Hầu Kình Thiên.

Đồng tiền kia, tròn tròn, lăn đến dưới chân Hạ Hầu Kình Thiên, cuối cùng vòng vo một vòng tròn, té trên mặt đất.

“Ha ha ha!”

Nhìn thấy tình hình này, Ngọc Phi Yên ôm đầu to của Hàm Tử, phá lên cười.

“Hàm Tử, ngươi thật sự là quá thông minh!”

Hạ Hầu Kình Thiên đương nhiên biết được Hàm Tử đây là làm xấu mình.

Con chó lớn chết tiệt này, bị Ngọc Phi Yên nuông chiều đến càng ngày càng vô pháp vô thiên!

Cố tình, Hàm Tử luôn là một bộ dáng trung tâm xích đảm đứng ở bên người Ngọc Phi Yên.

Mỗi khi gặp được Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên có tranh luận, nó cũng không lay động mà ủng hộ tiểu cô nương.

Hàm Tử làm như vậy, hoàn toàn có được hảo cảm của Ngọc Phi Yên. Cho nên mỗi lần Hàm Tử gây chuyện, cũng đều là Ngọc Phi Yên ra mặt bãi bình, mà ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên muốn tìm Hàm Tử phiền toái, cũng không thành.

Hạ Hầu Kình Thiên nháy mắt cảm thấy, ở trong lòng mèo con, địa vị của mình xếp ở phía sau Hàm Tử rồi.

Hắn hết sức hối hận, lúc trước khiến cho Hàm Tử nằm vùng, mai phục ở bên người mèo con, hoàn toàn chính là một quyết định sai lầm!

“Không cho cười!”

Nhìn thấy Ngọc Phi Yên cười đến run rẩy cả người, Hạ Hầu Kình Thiên thấp giọng”Ra lệnh”.

“Ai nha, cười chết!”

Ngọc Phi Yên nào có nghe lời Hạ Hầu Kình Thiên, chờ nàng cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc thì một cái tiếng động màu tím xuyên qua, lúc này hôn lên môi của nàng.

“Ngươi……”

Ngọc Phi Yên ngây người trong chốc lát, chờ hơi thở trong miệng bị đối phương hút đi, lúc sắp hít thở không thông, nàng mới kịp phản ứng, đưa tay nện lên ngực rắn chắc của nam nhân.

Hạ Hầu Kình Thiên, ngươi làm sao có thể vô sỉ như vậy!

Có được thứ mình muốn, Hạ Hầu Kình Thiên mới chậm rãi rời đi.

“Gia đã cảnh cáo nàng, kết quả nàng không nghe lời, gia đành phải dùng phương thức này trừng phạt nàng!”

Hạ Hầu Kình Thiên lau nước miếng ẩm ướt trên môi mình, vẻ mặt đắc ý vẫn còn chưa hết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, chân trước to mập của Hàm Tử bụm mặt.

Chủ nhân lại ăn đậu hủ của tiểu cô nương!

Thật sự là mất mặt quá đi!

Tiểu cô nương, ngươi phải nhanh chóng tiến giai a! Áp đảo chủ nhân a!

“Khốn kiếp!”

Phi cước của Ngọc Phi Yên còn chưa đá ra, Hạ Hầu Kình Thiên đã nhặt đồng xu trên mặt đất lên, bay ra ngoài cửa.

“Tiền thuê đã thu được, ngày mai ta lại đến!”

Chọn tốt chỗ ở, bảng hiệu của Ngọc Phi Yên làm xong rất nhanh treo lên.

Tin tức Dược Hoàng Ngọc La Sát ở kinh thành mở y quán, giống như trái bom, dẫn đến oanh động cực lớn trong toàn bộ kinh thành.

Khai trương hôm đó, toàn một con đường đều là người ta tấp nập, nơi nơi đều là người, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy chân dung của Dược Hoàng, dù sao đây là vị Dược Hoàng đầu tiên trên đại lục, thành tựu về sau của nàng còn có thể rất cao, ai không muốn nhìn thấy kỳ tích chứ!

Thời điểm Ngọc Phi Yên xuất hiện, vẫn là thói quen cũ, mang mạng che mặt, chặn dụng mạo từ phần môi trở lên.

Vì khiến cho mọi người tín nhiệm y quán của mình, Ngọc Phi Yên cực kỳ rộng rãi bày ra thân phận Vũ Thần của mình, đồng thời, Dược Vương Các cũng phái Đại trưởng lão, cũng chính là Hoắc thần y tiến đến chúc mừng.

Có thân phận Vũ Thần, lại có Hoắc thần y đức cao vọng trọng cổ động, mọi người xác định khẳng định nhất định, người này xác thực chính là Ngọc La Sát.

Trong đám người vây xem, có một nữ tử, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Ngọc Phi Yên, xém chút kêu ra tiếng.

Thiếu nữ mang sa che mặt kia, không phải chính là bạn đồng hành của Ngọc Thiên Huyết ở cửa Quy Vu thành sao!

Lý Duyệt gắt gao cầm lấy khăn tay, sắc mặt có chút đỏ lên, trong lòng lại hối hận không thôi.

Sau khi nhận được tin tức của Thiên Hương Lâu, Lý Duyệt cao hứng không thôi. Ngọc La Sát cư nhiên muốn ở kinh thành Đại Chu quốc mở y quán, đây đối với Lý Duyệt mà nói, lại là tin tức cực tốt.

Vì thế, nàng chẳng những hậu tạ Thiên Hương Lâu, còn tại thời gian nói trên tin tức, sớm liền chờ ở tại nơi này.

Nhưng mà Lý Duyệt thế nào đều không có nghĩ đến, Ngọc La Sát nàng chẳng những gặp qua, còn tại không lâu phía trước, cùng nàng gặp thoáng qua!

Sớm biết thiếu nữ này chính là Ngọc La Sát, nàng cũng sẽ không đi đường vòng nhiều như vậy!

Hiện tại, Lý Duyệt lại hối hận muốn chết!

Vì tìm được Ngọc La Sát, nàng đem đồ cưới của mình đều vận dụng, cho Thiên Hương Lâu thiệt nhiều tiền bạc, nghĩ đến thì rỉ máu.

Bất quá, tuy rằng tiêu tốn tiền, nhưng nàng cuối cùng cũng tìm được Ngọc La Sát.

Lý Duyệt quyết định, nhất định phải mời Ngọc La Sát chữa bệnh cho mình, nhất định phải mang thai, hơn nữa phải là nhi tử.

Ngay lúc Lý Duyệt nghĩ tốt đẹp, thanh âm của Ngọc Phi Yên truyền tới.

“Con người của ta chữa bệnh, có ba không trị.”

“Thứ nhất, người ta xem không vừa mắt, không trị.”

“Thứ hai, lúc tâm tình không tốt, không trị.”

“Thứ ba, người vô tình vô nghĩa, không trị.”

Lời của Ngọc Phi Yên, đưa tới một mảnh tiếng cười.

Thoạt nhìn những yêu cầu kia một chút cũng không hà khắc, nhưng mà cẩn thận cân nhắc, trong lời ngoài lời này, lộ ra nhiều điều. Nếu La Sát đại nhân không cho trị, nói thẳng ta xem ngươi không vừa mắt, ngươi muốn làm sao, đối phương cũng không thể tránh được!

Người bên ngoài tiếng cười liên tục, trong lòng Lý Duyệt lại là bất ổn.

Nàng luôn cảm thấy, Ngọc Phi Yên nói lời này là nhằm vào nàng.

Ngày đó Ngọc La Sát là cùng Ngọc Thiên Huyết cùng đường, bọn họ tựa hồ quan hệ rất thân cận, chẳng lẽ, Ngọc Thiên Huyết đem chuyện năm đó nói cho Ngọc La Sát, cho nên nàng hiện tại mới nói ra những lời này.

Trong lòng Lý Duyệt, không khỏi nghĩ nhiều lên.

Dù sao chuyện năm đó là Lý gia không đúng, nếu Ngọc Thiên Huyết trả thù, cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà, nghĩ lại, Ngọc La Sát là Vũ Thần, còn là Dược Hoàng, cho dù nàng cứu Ngọc Thiên Huyết, thân phận nàng cao quý như vậy, há lại để Ngọc Thiên Huyết có thể dựa hơi.

Điề này nhất định không có khả năng!

Lý Duyệt tự an ủi mình, sau khi nhìn thấy Ngọc Phi Yên, hoàn toàn bị đánh nát.

Bởi vì trong tay Lý Duyệt có tin tức Thiên Hương Lâu truyền tới, ghi lại thời gian cùng địa điểm xác thực khai trương của Ngọc Phi Yên, cho nên rạng sáng Lý Duyệt để cho người chờ ở chỗ này.

Đúng dịp, nàng là người đầu tiên.

Nhưng Ngọc Phi Yên sau khi nhìn thấy nàng, đầu cũng không nâng, trực tiếp trả lời một câu.

“Chiếu theo điều thứ nhất!”

“A?” Nghe xong lời này, Lý Duyệt nửa ngày chưa hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook