Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?
Chương 7: Trâm Phượng Hoàng.
Cherrie
19/01/2021
Trong lúc người nam nhân không để ý nới lỏng tay, Dương Tử Nghiên
tung hết sức đá vào hạ bộ của hắn, rồi vùng tay thoát ra chạy đi." Đáng
chết, đồ nam nhân thúi!"
Nam nhân đau đớn gục xuống, mặt trắng bệch tức giận, mắt hắn mang theo một tia chết người, nhìn theo hướng Dương Tử Nghiên chạy đi mà gằn giọng.
" Nữ nhân chết tiệt! Bổn vương sẽ giết ngươi!"
Một lúc sau đó, hai tên thị vệ từ phía sau chạy đến. Thấy sắc mặt hắn khó coi, một trong hai tên hỏi.
" Tứ Vương Gia, ngài là làm sao vậy? Là thích khách sao? Để ta đuổi theo hắn!"
"Thiên Nham, không cần đâu! Ngươi đi điều tra đám cung nữ mới tiến cung, đem tất cả bọn chúng đến cho ta! Lục Thất, đưa ta về Minh Xà điện!" Triệu Lăng Phong lên tiếng ngăn cản rồi dặn dò.
Thiên Nham với Lục Thất chính là thị vệ đắc lực của Tứ Vương Gia Triệu Lăng Phong, hai người họ võ nghệ song toàn, cũng rất là trung thành với chủ nhân.
Dương Tử Nghiên lúc này mồ hôi ướt đẫm, nàng chạy trối chết về viện tử, cảm thấy nếu không nhanh hơn nàng sẽ chết mất.
Tiểu Yên còn đang lo lắng ở trong phòng, thấy Dương Tử Nghiên trở về liền mừng rỡ. Nhưng nhìn sắc mặt lấm la lấm lét của nàng, vội lên tiếng hỏi.
" Tiểu thư, người đã đi đâu vậy? Mặt người tại sao lại trắng bệch như vậy? Còn đổ mồ hôi nhiều như thế? Đã vậy còn mặc y phục của muội nữa! Người có ổn không?"
" Tiểu Yên... muội để ta thở chút! Muội đừng hỏi gì nữa hết, ta không có sao! Vừa nãy đi dạo lâu dưới trời nắng, cho nên ta hơi mệt thôi!" Dương Tử Nghiên thở hồng hộc, nàng lên tiếng trấn an Tiểu Yên. Trong lòng không khỏi run rẩy, sợ hãi.
" Tên nam nhân đó đáng sợ thật, không phải ta nhanh trí chạy thoát, chắc đã chết dưới tay hắn rồi! Ôi cổ tay đáng thương của ta! May là còn đá được hắn một cái, xem ra ta cũng không lỗ, tốt nhất là cho hắn thành thái giám luôn đi!"
(Đúng là nhỏ vợ nhẫn tâm, hàng để sau này xài đó chế =))))
Lúc này Tiểu Yên nhìn thấy tay của Dương Tử Nghiên bầm tím, nàng ta hốt hoảng hỏi." Tiểu thư, tay người làm sao nữa vậy? Sao lại bị thương như thế này?"
" Lúc nãy ta vô ý để bị thương thôi, muội giúp ta xử lý bôi ít thuốc là được!" Dương Tử Nghiên vội vàng đáp, nàng không muốn để Tiểu Yên phải lo lắng.
" Tiểu thư, người lúc nào cũng làm em lo lắng chết đi được! Đi dạo cũng tự làm mình bị thương, còn có gì mà xúi quẩy hơn nữa không?" Tiểu Yên ủ rũ than thở, làm Dương Tử Nghiên cũng không biết phải nói gì thêm.
Mà tốt nhất cũng là không nên nói gì, cô bé này rất hay lo mà.
Sập tối, Tiểu Yên còn đang trang điểm cho Dương Tử Nghiên, thì Dương Tử Ngọc đến cửa, nàng ta tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi.
" Muội muội, ta thấy muội trước nay chỉ có được một ít trang sức tốt! Vừa hay hôm qua cha có tặng ta một cây trâm vàng, ta tặng lại muội, để tối nay muội cài lên cho đẹp!"
Vừa nói Dương Tử Ngọc liếc nhìn Thúy Liên, nàng ta nhanh nhẹn đem hộp gấm trong tay đưa cho Tiểu Yên.
Tiểu Yên mang hộp gấm đến cho Dương Tử Nghiên, nàng đưa tay mở hộp ra xem thử, vừa nhìn thấy thứ bên trong, liền bất ngờ.
" Tỷ tỷ, người tặng ta nhiều đồ như vậy ta rất ngại! Nó thật sự rất đẹp và quý giá, ta có thể nhận sao?" Nàng ngại ngùng hỏi.
" Muội cứ nhận lấy đi! Bình thường cha cũng hay cho ta rất nhiều trang sức, nhiều quá một mình ta cũng dùng không xuể, cái này ta tặng cho muội!" Dương Tử Ngọc lại vội vàng thuyết phục Dương Tử Nghiên, có cho vàng nàng ta cũng không dám sử dụng thứ này trong cung.
" Vậy muội cảm ơn tỷ, lát nữa ta sẽ nói Tiểu Yên cài lên cho ta!" Dương Tử Nghiên mỉm cười nói.
" Vậy tỷ tỷ không phiền muội nữa, ta về trước đây!"Dương Tử Ngọc kế hoạch đã được đến, nàng ta cũng tìm lý do trở về.
Dương Tử Nghiên lúc này mắt nhìn chằm chằm cây trâm vàng ả ta đưa tới, sắc mặt âm trầm xuống.
Tiểu Yên ngây thơ không biết gì, nàng nhìn cây trâm thích thú nói." Tiểu thư, cây trâm phượng này rất đẹp nha, lát nữa cài lên người sẽ xinh đẹp lắm!"
" Tiểu Yên, muội mà dám cài cây trâm đó trước mặt hoàng hậu thì sẽ mất đầu đó! Phượng hoàng đại diện cho hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ! Ta một cái nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, lại dám trước mặt hoàng hậu cài trâm phượng, tội sẽ như thế nào? Muội đoán thử đi!" Dương Tử Nghiên nhàn nhạt nói, làm Tiểu Yên chấn kinh.
" Đại tiểu thư sao lại độc ác như vậy? Đại tiểu thư muốn giết người à, thật là không còn gì để nói nữa mà!"
" Muội yên tâm ta, sẽ có cách, gậy ông đập lưng ông!" Dương Tử Nghiên khẽ cười. Muốn hại nàng sao? Đâu có chuyện dễ như vậy chứ, xem nàng là con bò đeo nơ à?
Buổi tối, Lưu công công đến viện tử đưa ba người Dương Tử Nghiên đến yến hội. Vào trong yến hội, hoàng thượng và hoàng hậu đã ngồi sẵn, xung quanh còn có bá quan văn võ và một số tiểu thư khuê cát. Cả ba người tiến đến hành lễ xong, rồi được dẫn trở về chỗ ngồi.
Nam nhân đau đớn gục xuống, mặt trắng bệch tức giận, mắt hắn mang theo một tia chết người, nhìn theo hướng Dương Tử Nghiên chạy đi mà gằn giọng.
" Nữ nhân chết tiệt! Bổn vương sẽ giết ngươi!"
Một lúc sau đó, hai tên thị vệ từ phía sau chạy đến. Thấy sắc mặt hắn khó coi, một trong hai tên hỏi.
" Tứ Vương Gia, ngài là làm sao vậy? Là thích khách sao? Để ta đuổi theo hắn!"
"Thiên Nham, không cần đâu! Ngươi đi điều tra đám cung nữ mới tiến cung, đem tất cả bọn chúng đến cho ta! Lục Thất, đưa ta về Minh Xà điện!" Triệu Lăng Phong lên tiếng ngăn cản rồi dặn dò.
Thiên Nham với Lục Thất chính là thị vệ đắc lực của Tứ Vương Gia Triệu Lăng Phong, hai người họ võ nghệ song toàn, cũng rất là trung thành với chủ nhân.
Dương Tử Nghiên lúc này mồ hôi ướt đẫm, nàng chạy trối chết về viện tử, cảm thấy nếu không nhanh hơn nàng sẽ chết mất.
Tiểu Yên còn đang lo lắng ở trong phòng, thấy Dương Tử Nghiên trở về liền mừng rỡ. Nhưng nhìn sắc mặt lấm la lấm lét của nàng, vội lên tiếng hỏi.
" Tiểu thư, người đã đi đâu vậy? Mặt người tại sao lại trắng bệch như vậy? Còn đổ mồ hôi nhiều như thế? Đã vậy còn mặc y phục của muội nữa! Người có ổn không?"
" Tiểu Yên... muội để ta thở chút! Muội đừng hỏi gì nữa hết, ta không có sao! Vừa nãy đi dạo lâu dưới trời nắng, cho nên ta hơi mệt thôi!" Dương Tử Nghiên thở hồng hộc, nàng lên tiếng trấn an Tiểu Yên. Trong lòng không khỏi run rẩy, sợ hãi.
" Tên nam nhân đó đáng sợ thật, không phải ta nhanh trí chạy thoát, chắc đã chết dưới tay hắn rồi! Ôi cổ tay đáng thương của ta! May là còn đá được hắn một cái, xem ra ta cũng không lỗ, tốt nhất là cho hắn thành thái giám luôn đi!"
(Đúng là nhỏ vợ nhẫn tâm, hàng để sau này xài đó chế =))))
Lúc này Tiểu Yên nhìn thấy tay của Dương Tử Nghiên bầm tím, nàng ta hốt hoảng hỏi." Tiểu thư, tay người làm sao nữa vậy? Sao lại bị thương như thế này?"
" Lúc nãy ta vô ý để bị thương thôi, muội giúp ta xử lý bôi ít thuốc là được!" Dương Tử Nghiên vội vàng đáp, nàng không muốn để Tiểu Yên phải lo lắng.
" Tiểu thư, người lúc nào cũng làm em lo lắng chết đi được! Đi dạo cũng tự làm mình bị thương, còn có gì mà xúi quẩy hơn nữa không?" Tiểu Yên ủ rũ than thở, làm Dương Tử Nghiên cũng không biết phải nói gì thêm.
Mà tốt nhất cũng là không nên nói gì, cô bé này rất hay lo mà.
Sập tối, Tiểu Yên còn đang trang điểm cho Dương Tử Nghiên, thì Dương Tử Ngọc đến cửa, nàng ta tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi.
" Muội muội, ta thấy muội trước nay chỉ có được một ít trang sức tốt! Vừa hay hôm qua cha có tặng ta một cây trâm vàng, ta tặng lại muội, để tối nay muội cài lên cho đẹp!"
Vừa nói Dương Tử Ngọc liếc nhìn Thúy Liên, nàng ta nhanh nhẹn đem hộp gấm trong tay đưa cho Tiểu Yên.
Tiểu Yên mang hộp gấm đến cho Dương Tử Nghiên, nàng đưa tay mở hộp ra xem thử, vừa nhìn thấy thứ bên trong, liền bất ngờ.
" Tỷ tỷ, người tặng ta nhiều đồ như vậy ta rất ngại! Nó thật sự rất đẹp và quý giá, ta có thể nhận sao?" Nàng ngại ngùng hỏi.
" Muội cứ nhận lấy đi! Bình thường cha cũng hay cho ta rất nhiều trang sức, nhiều quá một mình ta cũng dùng không xuể, cái này ta tặng cho muội!" Dương Tử Ngọc lại vội vàng thuyết phục Dương Tử Nghiên, có cho vàng nàng ta cũng không dám sử dụng thứ này trong cung.
" Vậy muội cảm ơn tỷ, lát nữa ta sẽ nói Tiểu Yên cài lên cho ta!" Dương Tử Nghiên mỉm cười nói.
" Vậy tỷ tỷ không phiền muội nữa, ta về trước đây!"Dương Tử Ngọc kế hoạch đã được đến, nàng ta cũng tìm lý do trở về.
Dương Tử Nghiên lúc này mắt nhìn chằm chằm cây trâm vàng ả ta đưa tới, sắc mặt âm trầm xuống.
Tiểu Yên ngây thơ không biết gì, nàng nhìn cây trâm thích thú nói." Tiểu thư, cây trâm phượng này rất đẹp nha, lát nữa cài lên người sẽ xinh đẹp lắm!"
" Tiểu Yên, muội mà dám cài cây trâm đó trước mặt hoàng hậu thì sẽ mất đầu đó! Phượng hoàng đại diện cho hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ! Ta một cái nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, lại dám trước mặt hoàng hậu cài trâm phượng, tội sẽ như thế nào? Muội đoán thử đi!" Dương Tử Nghiên nhàn nhạt nói, làm Tiểu Yên chấn kinh.
" Đại tiểu thư sao lại độc ác như vậy? Đại tiểu thư muốn giết người à, thật là không còn gì để nói nữa mà!"
" Muội yên tâm ta, sẽ có cách, gậy ông đập lưng ông!" Dương Tử Nghiên khẽ cười. Muốn hại nàng sao? Đâu có chuyện dễ như vậy chứ, xem nàng là con bò đeo nơ à?
Buổi tối, Lưu công công đến viện tử đưa ba người Dương Tử Nghiên đến yến hội. Vào trong yến hội, hoàng thượng và hoàng hậu đã ngồi sẵn, xung quanh còn có bá quan văn võ và một số tiểu thư khuê cát. Cả ba người tiến đến hành lễ xong, rồi được dẫn trở về chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.