Chương 24: Chương 24
Lười Lười
14/02/2017
Mộc Nhiên lái xe về nhà, Kha Chính Thuần thản nhiên bước xuống đi thẳng vào trong, Mộc Nhiên khổ sở theo sau xách những túi đồ ăn nặng nhọc bước vào nhà, ném bịch xuống sàn.
Từ khi nào cô đây lại thành người hầu kia chứ?
Mộc Nhiên thấy hắn ta ngồi im bất động, còn đang định đi tới chửi mắng hắn một trận, lại thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm một mẩu giấy trắng trầm ngâm suy nghĩ.
- Gì vậy? – Mộc Nhiên ngồi xuống bên cạnh hỏi.
- Khi nãy Hà Thiên Chí cầm đồ lên xem, lúc để xuống lại kèm theo mảnh giấy này nhưng tôi bỏ ra xem lại chẳng hề có chữ viết nào, hoàn toàn trống không! – Kha Chính Thuần nhíu mày nói.
Mộc Nhiên cầm lấy mẩu giấy trắng, lật trước lật sau, rồi lại giơ lên trước ánh sang, đúng là không có thông tin gì!
Mộc Nhiên suy nghĩ trong chốc lát liền đứng bật dậy thốt lên:
- Hắn ta đang gặp nguy hiểm!
- Ý cô là gì? – Kha Chính Thuần khó hiểu nhìn cô.
- Zero là bí danh của tôi, tức là số không. Hắn ta đưa mẩu giấy trắng này cho anh là muốn anh báo cho tôi biết!
Hà Thiên Chí rất thông minh, hắn ta đưa mẩu giấy trắng vừa có thể nói đến Mộc Nhiên, lại không phải lo nếu người khác có nhìn thấy, khi mở ra đọc cũng không phát hiện ra điều gì! Chỉ là nếu hắn ta đã nghi ngờ Lâm Hải Như thì việc gì phải chung sống với cô ta những mấy tháng trời? Hơn nữa lại để cô ta nắm rõ hành tung của mình như vậy!
Mộc Nhiên không có thời gian dịch dung lại không thể gọi cho Vũ Long nên Kha Chính Thuần chỉ còn cách gọi cho người ở công ty đến trợ giúp, rất nhanh chóng đã có mặt tại nhà của hắn.
Mộc Nhiên rất nhanh chóng chuẩn bị vũ khí cho lên xe, có điều lại không được dùng tới thuốc nổ nên cô phải dùng tới những khẩu súng hạng nặng.
Mộc Nhiên vừa lái xe vừa nhìn vào đồng hồ.
Chiếc đồng hồ của Tứ Đại Thiên Vương chỉ có một nút duy nhất màu đỏ. Khi nhấn nút màu đỏ lập tức có tín hiệu khẩn cấp báo về tất cả các căn cứ của Quỷ Vương trên thế giới kèm theo tọa độ, cho nên phải nguy hiểm lắm mới dùng tới nó. Còn bình thường chiếc đồng hồ này đã cài sẵn thiết bị định vị mà không cần khởi động cho nên mọi người có thể dễ dàng biết được vị trí của bốn người bọn họ.
Quận Bronx, New York, Hoa Kỳ.
Nghe thấy tiếng trò chuyện náo nhiệt, Hà Thiên Chí nhíu mày khẽ mở mắt nhìn xung quanh, trước mặt là những đám đông tụ tập, rồi nhìn xuống người mình, tay chân đều đã bị trói chặt, cả người lại đau nhói đầy những vết thương.
Thấy Hà Thiên Chí tỉnh dậy, một tên mặt mày hung dữ đi tới, theo sau là Lâm Hải Như và đám thuộc hạ.
- Martin, nếu mày muốn sống tốt nhất nói ra tung tích của Tam Đại Thiên Vương!
Hà Thiên Chí không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Hải Như.
- Mẹ kiếp! Nói mau! – Tên cầm đầu tức giận ngồi xuống bóp cổ Hà Thiên Chí.
Hà Thiên Chí nhắm mắt lại không quan tâm đến bọn chúng. Tên đại ca nghiến răng ra lệnh cho bọn đàn em đánh hắn, Hà Thiên Chí có đau đớn cũng không thèm thay đổi sắc mặt, cũng không thèm kêu một tiếng.
- Đại ca, tên này rất cứng đầu, xem ra có đánh đến chết hắn cũng không mở miệng nói đâu! – Đám đàn em đánh đập Hà Thiên Chí đến đỏ cả tay, ngồi thở phì phò, còn hắn vẫn rất điềm tĩnh.
Tên đại ca tức giận quay sang Lâm Hải Như la mắng:
- Lily, cô đã ở bên hắn mấy tháng mà không moi được tin tức gì là sao? Cô có thật trung thành với lão đại không thế?
Lily bị nghi ngờ bực mình quát lớn:
- Mẹ kiếp, bây giờ anh quay sang chất vấn tôi sao? Tôi đi theo lão đại được bao nhiêu năm rồi chứ? Lão đại là người đã cưu mang tôi, tôi đương nhiên là trung thành với lão đại rồi! Có điều anh xem, hắn ta kín mồm miệng đến như thế, anh đã đánh đập hắn dã man như vậy hắn cũng không nói nửa lời thì tôi làm cách nào để moi tin tức từ hắn ta?
Hà Thiên Chí nghe thấy giọng của cô liền mở mắt ra suy nghĩ một lúc lại nhắm mắt lại.
- Malaysia rộng lớn như vậy biết tìm bọn họ ở đâu kia chứ? – Đám thuộc hạ ấm ức nhìn Hà Thiên Chí.
- Tạm thời đưa hắn về Praha, lão đại nói phải bắt sống hắn! Địa bàn của Quỷ Vương ở New York, nếu không nhanh bọn chúng sẽ phát hiện ra! – Tên đại ca hừ một tiếng, quay sang Lâm Hải Như chìa tay ra – Mau đưa đồng hồ đây!
- Đồng hồ? Đồ điên, đồng hồ của Tứ Đại Thiên Vương có chức năng tự bạo, chỉ cần tháo ra liền lập tức phát nổ! Cũng may tôi không tự tiện lấy, nếu không đã tan xác từ lâu rồi! – Lâm Hải Như trừng mắt nhìn hắn.
Tên cầm đầu trố mắt nhìn cô, lại nhìn tay của Hà Thiên Chí:
- Vậy đồng hồ của hắn đâu!?
Hà Thiên Chí khẽ nhíu mày, bọn chúng đã phát hiện ra, khi nãy tỉnh dậy hắn đã nhanh chóng giấu chiếc đồng hồ đi, bọn chúng chắc chắn đã biết được cách thức sử dụng của chiếc đồng hồ này nên mới bảo Lâm Hải Như đánh cắp nó.
Tên cầm đầu hất hàm cho đám thuộc hạ lục soát người Hà Thiên Chí, thấy chiếc đồng hồ đã được giấu kĩ càng trong người, hắn ta điên tiết nhìn Hà Thiên Chí, xông vào đánh anh hộc máu mồm.
Tên đại ca giận dữ nắm chặt chiếc đồng hồ ném ra xa mặt đỏ phừng phừng, đứng phắt dậy quát lớn:
- Mẹ kiếp! Mau rời khỏi đây! Người của Quỷ Vương sắp tới rồi! Nhanh lên!
Tất cả bọn chúng nháo nhác vội vã rời khỏi đây, căn phòng chật hẹp chỉ với gần trăm người chen chúc hỗn loạn xô đẩy nhau mà thoát thân, Lâm Hải Như hoảng loạn ngơ ngác đứng một chỗ, đám thuộc hạ chen lấn xô ngã cô, Hà Thiên Chí cũng bị bọn chúng lôi xềnh xệch, đi ngang qua Lâm Hải Như, Hà Thiên Chí gắng gượng nói:
- Tiểu Như, đi theo anh có được không?
Lâm Hải Như trừng mắt nhìn hắn, vội vàng đứng dậy đến bên tên đại ca.
Nhưng có điều bọn chúng còn chưa kịp ra tới cửa đã nghe thấy tiếng súng từ đâu vọng tới làm những ô cửa kính vỡ vụn, tiếng động cơ liên tiếp dừng trước căn phòng, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Tất cả căng mắt nhìn nhau, giây sau là tiếng cửa bị đá vỡ đôi bay thẳng vào trong, Hà Thiên Chí nhìn thấy dáng dấp của con gái liền tươi cười rạng rỡ, nhưng đến khi nhìn thấy Mộc Nhiên lại nhíu mày khó hiểu.
Theo sau Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên là hơn trăm người, súng ống đầy đủ, giáp chống đạn kĩ càng, vừa mới bước vào đã lập tức nổ súng bắn.
Bọn chúng cũng giương súng đáp trả, vừa bắn vừa lùi. Lâm Hải Như sợ hãi nấp sau lưng tên đại ca, bị hắn đẩy ra một bên để thoát thân. Mộc Nhiên nhíu mày nhìn Lâm Hải Như, bóp cò hướng thẳng đến cô mà bắn. Hà Thiên Chí giật mình lao ra đỡ, viên đạn ghim thẳng vào lưng phải, Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên kinh ngạc nhìn anh, Lâm Hải Như cũng ngạc nhiên không kém.
- Tiểu Như, mau chạy đi! – Hà Thiên Chí ộc ra máu, cố gắng lấy thân che cho Lâm Hải Như giữa biển súng đạn.
Lâm Hải Như thất thần run lẩy bẩy, được đám thuộc hạ lôi đi.
Đám người bọn chúng chết hơn nửa, chỉ còn vài tên sống sót tẩu thoát được. Mộc Nhiên giận dữ đến chỗ Hà Thiên Chí, trợn mắt nhìn anh, lấy chân giẫm mạnh lên người anh gằn giọng:
- Hà – Thiên – Chí!!!
- Kha tổng, bọn chúng gần hai mươi người đã chạy thoát, có cần đuổi theo không? – Vài tên thuộc hạ của Kha Chính Thuần đến báo.
- Không cần! – Kha Chính Thuần lắc đầu, rồi lại hất hàm cho thuộc hạ đưa Hà Thiên Chí vào bệnh viện.
Vết thương của Hà Thiên Chí không nặng, chỉ gãy hai cái xương sườn, viên đạn cũng không vào trọng điểm. Hà Thiên Chí phẫu thuật xong liền ra viện, lên xe của Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên.
Cả ba người im lặng, Hà Thiên Chí nhìn Mộc Nhiên ngờ ngợ, sau đó mỉm cười dựa lưng vào ghế kể chuyện cổ tích.
Ba tháng trước Hà Thiên Chí có nhiệm vụ theo dõi người của Đông Giác ở Việt Nam. Đám người Hà Thiên Chí sau khi vây quanh bọn chúng đã tấn công, giải quyết xong liền đi về. Có điều một tên còn sống sót, hắn cầm súng hướng thẳng đến Hà Thiên Chí mà bắn, nhưng lúc này không hiểu tự dưng lại có một người phụ nữ nhảy từ đâu ra đỡ thay họ. Hà Thiên Chí quay người bắn chết tên kia, khó hiểu nhìn người phụ nữ. Cô ta cố gắng bò dậy nắm lấy ống quần Hà Thiên Chí, dùng chút sức lực cuối cùng để nói với hắn:
“Cậu là người truy sát Đông Giác, em gái tôi cũng làm cho bọn chúng. Tôi chỉ còn sống được ba tháng, tôi dùng ba tháng của mình để đổi lấy mạng sống của em gái tôi, nếu cậu còn chút lương tâm thì nhất định phải cứu lấy em ấy, Lâm Hải Như!”
Từ khi nào cô đây lại thành người hầu kia chứ?
Mộc Nhiên thấy hắn ta ngồi im bất động, còn đang định đi tới chửi mắng hắn một trận, lại thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm một mẩu giấy trắng trầm ngâm suy nghĩ.
- Gì vậy? – Mộc Nhiên ngồi xuống bên cạnh hỏi.
- Khi nãy Hà Thiên Chí cầm đồ lên xem, lúc để xuống lại kèm theo mảnh giấy này nhưng tôi bỏ ra xem lại chẳng hề có chữ viết nào, hoàn toàn trống không! – Kha Chính Thuần nhíu mày nói.
Mộc Nhiên cầm lấy mẩu giấy trắng, lật trước lật sau, rồi lại giơ lên trước ánh sang, đúng là không có thông tin gì!
Mộc Nhiên suy nghĩ trong chốc lát liền đứng bật dậy thốt lên:
- Hắn ta đang gặp nguy hiểm!
- Ý cô là gì? – Kha Chính Thuần khó hiểu nhìn cô.
- Zero là bí danh của tôi, tức là số không. Hắn ta đưa mẩu giấy trắng này cho anh là muốn anh báo cho tôi biết!
Hà Thiên Chí rất thông minh, hắn ta đưa mẩu giấy trắng vừa có thể nói đến Mộc Nhiên, lại không phải lo nếu người khác có nhìn thấy, khi mở ra đọc cũng không phát hiện ra điều gì! Chỉ là nếu hắn ta đã nghi ngờ Lâm Hải Như thì việc gì phải chung sống với cô ta những mấy tháng trời? Hơn nữa lại để cô ta nắm rõ hành tung của mình như vậy!
Mộc Nhiên không có thời gian dịch dung lại không thể gọi cho Vũ Long nên Kha Chính Thuần chỉ còn cách gọi cho người ở công ty đến trợ giúp, rất nhanh chóng đã có mặt tại nhà của hắn.
Mộc Nhiên rất nhanh chóng chuẩn bị vũ khí cho lên xe, có điều lại không được dùng tới thuốc nổ nên cô phải dùng tới những khẩu súng hạng nặng.
Mộc Nhiên vừa lái xe vừa nhìn vào đồng hồ.
Chiếc đồng hồ của Tứ Đại Thiên Vương chỉ có một nút duy nhất màu đỏ. Khi nhấn nút màu đỏ lập tức có tín hiệu khẩn cấp báo về tất cả các căn cứ của Quỷ Vương trên thế giới kèm theo tọa độ, cho nên phải nguy hiểm lắm mới dùng tới nó. Còn bình thường chiếc đồng hồ này đã cài sẵn thiết bị định vị mà không cần khởi động cho nên mọi người có thể dễ dàng biết được vị trí của bốn người bọn họ.
Quận Bronx, New York, Hoa Kỳ.
Nghe thấy tiếng trò chuyện náo nhiệt, Hà Thiên Chí nhíu mày khẽ mở mắt nhìn xung quanh, trước mặt là những đám đông tụ tập, rồi nhìn xuống người mình, tay chân đều đã bị trói chặt, cả người lại đau nhói đầy những vết thương.
Thấy Hà Thiên Chí tỉnh dậy, một tên mặt mày hung dữ đi tới, theo sau là Lâm Hải Như và đám thuộc hạ.
- Martin, nếu mày muốn sống tốt nhất nói ra tung tích của Tam Đại Thiên Vương!
Hà Thiên Chí không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Hải Như.
- Mẹ kiếp! Nói mau! – Tên cầm đầu tức giận ngồi xuống bóp cổ Hà Thiên Chí.
Hà Thiên Chí nhắm mắt lại không quan tâm đến bọn chúng. Tên đại ca nghiến răng ra lệnh cho bọn đàn em đánh hắn, Hà Thiên Chí có đau đớn cũng không thèm thay đổi sắc mặt, cũng không thèm kêu một tiếng.
- Đại ca, tên này rất cứng đầu, xem ra có đánh đến chết hắn cũng không mở miệng nói đâu! – Đám đàn em đánh đập Hà Thiên Chí đến đỏ cả tay, ngồi thở phì phò, còn hắn vẫn rất điềm tĩnh.
Tên đại ca tức giận quay sang Lâm Hải Như la mắng:
- Lily, cô đã ở bên hắn mấy tháng mà không moi được tin tức gì là sao? Cô có thật trung thành với lão đại không thế?
Lily bị nghi ngờ bực mình quát lớn:
- Mẹ kiếp, bây giờ anh quay sang chất vấn tôi sao? Tôi đi theo lão đại được bao nhiêu năm rồi chứ? Lão đại là người đã cưu mang tôi, tôi đương nhiên là trung thành với lão đại rồi! Có điều anh xem, hắn ta kín mồm miệng đến như thế, anh đã đánh đập hắn dã man như vậy hắn cũng không nói nửa lời thì tôi làm cách nào để moi tin tức từ hắn ta?
Hà Thiên Chí nghe thấy giọng của cô liền mở mắt ra suy nghĩ một lúc lại nhắm mắt lại.
- Malaysia rộng lớn như vậy biết tìm bọn họ ở đâu kia chứ? – Đám thuộc hạ ấm ức nhìn Hà Thiên Chí.
- Tạm thời đưa hắn về Praha, lão đại nói phải bắt sống hắn! Địa bàn của Quỷ Vương ở New York, nếu không nhanh bọn chúng sẽ phát hiện ra! – Tên đại ca hừ một tiếng, quay sang Lâm Hải Như chìa tay ra – Mau đưa đồng hồ đây!
- Đồng hồ? Đồ điên, đồng hồ của Tứ Đại Thiên Vương có chức năng tự bạo, chỉ cần tháo ra liền lập tức phát nổ! Cũng may tôi không tự tiện lấy, nếu không đã tan xác từ lâu rồi! – Lâm Hải Như trừng mắt nhìn hắn.
Tên cầm đầu trố mắt nhìn cô, lại nhìn tay của Hà Thiên Chí:
- Vậy đồng hồ của hắn đâu!?
Hà Thiên Chí khẽ nhíu mày, bọn chúng đã phát hiện ra, khi nãy tỉnh dậy hắn đã nhanh chóng giấu chiếc đồng hồ đi, bọn chúng chắc chắn đã biết được cách thức sử dụng của chiếc đồng hồ này nên mới bảo Lâm Hải Như đánh cắp nó.
Tên cầm đầu hất hàm cho đám thuộc hạ lục soát người Hà Thiên Chí, thấy chiếc đồng hồ đã được giấu kĩ càng trong người, hắn ta điên tiết nhìn Hà Thiên Chí, xông vào đánh anh hộc máu mồm.
Tên đại ca giận dữ nắm chặt chiếc đồng hồ ném ra xa mặt đỏ phừng phừng, đứng phắt dậy quát lớn:
- Mẹ kiếp! Mau rời khỏi đây! Người của Quỷ Vương sắp tới rồi! Nhanh lên!
Tất cả bọn chúng nháo nhác vội vã rời khỏi đây, căn phòng chật hẹp chỉ với gần trăm người chen chúc hỗn loạn xô đẩy nhau mà thoát thân, Lâm Hải Như hoảng loạn ngơ ngác đứng một chỗ, đám thuộc hạ chen lấn xô ngã cô, Hà Thiên Chí cũng bị bọn chúng lôi xềnh xệch, đi ngang qua Lâm Hải Như, Hà Thiên Chí gắng gượng nói:
- Tiểu Như, đi theo anh có được không?
Lâm Hải Như trừng mắt nhìn hắn, vội vàng đứng dậy đến bên tên đại ca.
Nhưng có điều bọn chúng còn chưa kịp ra tới cửa đã nghe thấy tiếng súng từ đâu vọng tới làm những ô cửa kính vỡ vụn, tiếng động cơ liên tiếp dừng trước căn phòng, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Tất cả căng mắt nhìn nhau, giây sau là tiếng cửa bị đá vỡ đôi bay thẳng vào trong, Hà Thiên Chí nhìn thấy dáng dấp của con gái liền tươi cười rạng rỡ, nhưng đến khi nhìn thấy Mộc Nhiên lại nhíu mày khó hiểu.
Theo sau Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên là hơn trăm người, súng ống đầy đủ, giáp chống đạn kĩ càng, vừa mới bước vào đã lập tức nổ súng bắn.
Bọn chúng cũng giương súng đáp trả, vừa bắn vừa lùi. Lâm Hải Như sợ hãi nấp sau lưng tên đại ca, bị hắn đẩy ra một bên để thoát thân. Mộc Nhiên nhíu mày nhìn Lâm Hải Như, bóp cò hướng thẳng đến cô mà bắn. Hà Thiên Chí giật mình lao ra đỡ, viên đạn ghim thẳng vào lưng phải, Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên kinh ngạc nhìn anh, Lâm Hải Như cũng ngạc nhiên không kém.
- Tiểu Như, mau chạy đi! – Hà Thiên Chí ộc ra máu, cố gắng lấy thân che cho Lâm Hải Như giữa biển súng đạn.
Lâm Hải Như thất thần run lẩy bẩy, được đám thuộc hạ lôi đi.
Đám người bọn chúng chết hơn nửa, chỉ còn vài tên sống sót tẩu thoát được. Mộc Nhiên giận dữ đến chỗ Hà Thiên Chí, trợn mắt nhìn anh, lấy chân giẫm mạnh lên người anh gằn giọng:
- Hà – Thiên – Chí!!!
- Kha tổng, bọn chúng gần hai mươi người đã chạy thoát, có cần đuổi theo không? – Vài tên thuộc hạ của Kha Chính Thuần đến báo.
- Không cần! – Kha Chính Thuần lắc đầu, rồi lại hất hàm cho thuộc hạ đưa Hà Thiên Chí vào bệnh viện.
Vết thương của Hà Thiên Chí không nặng, chỉ gãy hai cái xương sườn, viên đạn cũng không vào trọng điểm. Hà Thiên Chí phẫu thuật xong liền ra viện, lên xe của Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên.
Cả ba người im lặng, Hà Thiên Chí nhìn Mộc Nhiên ngờ ngợ, sau đó mỉm cười dựa lưng vào ghế kể chuyện cổ tích.
Ba tháng trước Hà Thiên Chí có nhiệm vụ theo dõi người của Đông Giác ở Việt Nam. Đám người Hà Thiên Chí sau khi vây quanh bọn chúng đã tấn công, giải quyết xong liền đi về. Có điều một tên còn sống sót, hắn cầm súng hướng thẳng đến Hà Thiên Chí mà bắn, nhưng lúc này không hiểu tự dưng lại có một người phụ nữ nhảy từ đâu ra đỡ thay họ. Hà Thiên Chí quay người bắn chết tên kia, khó hiểu nhìn người phụ nữ. Cô ta cố gắng bò dậy nắm lấy ống quần Hà Thiên Chí, dùng chút sức lực cuối cùng để nói với hắn:
“Cậu là người truy sát Đông Giác, em gái tôi cũng làm cho bọn chúng. Tôi chỉ còn sống được ba tháng, tôi dùng ba tháng của mình để đổi lấy mạng sống của em gái tôi, nếu cậu còn chút lương tâm thì nhất định phải cứu lấy em ấy, Lâm Hải Như!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.