Chương 37
Lười Lười
04/05/2019
Từ sau chuyến du lịch Hawaii nhớ đời lần trước đến bây giờ, Mộc Nhiên
một câu cũng không nói với Kha Chính Thuần. Cho đến khi hắn mang nguyên
vẹn chiếc Ferrari mới coóng đầy đủ phụ kiện và tấm lót lông vũ mới tinh
về, Mộc Nhiên mới liếc nhìn hắn một cái.
Kha Chính Thuần thở nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm sang Trung Quốc công tác.
Hai giờ sáng, Mộc Nhiên đang ngủ trong phòng bỗng nghe thấy có vài tiếng động rất khẽ ở dưới tầng một.
Trước đây Mộc Nhiên thường xuyên bị mất ngủ bởi thính giác quá mạnh mẽ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cô liền có thể tỉnh dậy. Cũng chính vì thế mà chỉ có cô mới dám dùng bom hẹn giờ đặt làm đồng hồ báo thức.
Kha Chính Thuần cũng vì lo cho cô nên mới xây một ngôi nhà như tách biệt với thế giới bên ngoài. Xung quanh bán kính 100m không có người ở, mọi vật dụng đều được cách âm.
Mộc Nhiên tỉnh dậy, nhẹ nhàng cúi xuống gầm giường cầm khẩu AK, gấp chăn tạo hình người rồi nép trong góc khuất.
Tiếng động bên ngoài mỗi lúc một gần. Gió bên ngoài thổi tung bay rèm cửa, người bên ngoài lén nhìn vào trong thấy Mộc Nhiên vẫn nằm trên giường ngủ, cười giễu ném gói thuốc vào rồi trườn dây xuống dưới.
Khói trắng bắt đầu tản ra khắp phòng mang theo hương thơm thoang thoảng. Mộc Nhiên cảnh giác bịt mũi lại, nhẹ nhàng lẻn sang phòng của Kha Chính Thuần. Nhận thấy mọi thứ đều y nguyên không có dấu hiệu bị người khác thăm dò, liền biết người bọn chúng muốn là cô.
Kha Chính Thuần ngồi trong phòng họp mà bồn chồn không yên. Vì lí do bảo mật nên người chủ trì không cho phép bất cứ ai sử dụng thiết bị truyền thông.
Cuộc họp vừa kết thúc, Kha Chính Thuần vội vã ra ngoài định bụng gọi cho Mộc Nhiên, lại nghĩ bây giờ mới hai giờ chiều thì bên cô hẳn cũng hai giờ sáng, không nỡ làm phiền nên lại thôi.
Nhưng khi máy vừa được mở lên, thiết bị định vị nhấp nháy liên tục trên màn hình tại New York. Ngày trước Mộc Nhiên thường làm bạn với lửa nên Kha Chính Thuần mới đặc biệt lắp một thiết bị báo cháy trong phòng cô, nếu phát hiện khói lập tức sẽ báo về máy của hắn.
Kha Chính Thuần giật mình gọi điện cho Mộc Nhiên, có chuông đổ nhưng không có người nghe. Hắn vội vã chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Killer.
Vừa bước ra cửa liền thấy Lưu Trọng và vài ba tên thuộc hạ đứng nghiêm chỉnh đợi bên ngoài, sắc mặt có chút lo lắng. Nhìn thấy Kha Chính Thuần, Lưu Trọng kính cẩn cúi đầu, cả người bỗng chốc run lên.
- Mong Kha tổng trách phạt.
Kha Chính Thuần khẽ nhíu mày, trong đầu loé lên một suy nghĩ, suy nghĩ này khiến hắn cực kỳ tức giận.
Killer vừa hay bắt máy, nhưng lúc này lại không cần đến nữa. Kha Chính Thuần giận dữ cúp máy rồi lên xe.
Bọn họ đến khu vực máy bay phản lực, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Kha Chính Thuần bước lên liền cất cánh thẳng tiến về New York.
Trên máy bay chỉ có Kha Chính Thuần và Lưu Trọng, hắn thở mạnh một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Lưu Trọng cẩn thận quan sát sắc mặt hắn mới cân nhắc lựa lời nói:
- Lão đại, là...là con gái của tôi.
Kha Chính Thuần lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tôi nhớ từng cảnh cáo ông một lần rồi, lần này nếu cô ta còn hại tiểu Mộc thì đừng trách tôi.
Từng câu từng chữ được thốt ra như những con dao cứa vào da thịt, đau đến rỉ máu. Con gái ông không phải người xấu, chẳng qua vì một lòng si mê Kha Chính Thuần mà tám năm trước đã phạm phải quy tắc máu của Quỷ Vương, nhưng may mắn được Mộc Nhiên tha cho tội chết.
Viking từng là một băng mafia khét tiếng, ngày trước còn lộng hành xưng bá ở Đức nhưng không may bị đồng minh phản bội. Lưu Trọng mang theo vài người anh em thân tín chạy đến bên bờ vực thẳm, may nhờ có Quỷ Vương cứu trợ mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Sau về Trung Quốc chấp nhận quy thuận Quỷ Vương, lấy tên là Ngạc Kinh, gây dựng lại từ đầu.
Lưu Phí Nguyệt Hoa là con gái cưng của ông, từ nhỏ được nuông chiều nên đâm ra kiêu ngạo. Cô vì thầm thích Kha Chính Thuần nên mới học võ nghệ, muốn trở thành người tài để sau này xứng đôi với hắn. Nhưng chính bởi thích hắn, ngày đêm dõi theo hắn mới biết rằng, hắn ta cũng giống như mình, ngày đêm cũng dõi theo một người con gái khác. Lưu Phí Nguyệt Hoa vì thế mà nảy sinh lòng đố kỵ, tám năm trước đã nhân lúc Mộc Nhiên ngủ say mà thiêu lửa phòng cô. Cũng may Kha Chính Thuần đến kịp mới cứu Mộc Nhiên ra ngoài, Lưu Phí Nguyệt Hoa bị bắt chặt bỏ đôi tay. Lúc ấy cả băng Ngạc Kinh phải quỳ gối cầu xin ba ngày ba đêm, Mộc Nhiên mới không truy cứu.
Tuy nhiên chuyện này Lưu Phí Nguyệt Hoa không hề hay biết, sau vụ cháy ấy liền bị Lưu Trọng bắt sang Pháp, thề rằng ở đâu có Mộc Nhiên ở đó không được phép có Nguyệt Hoa.
Kha Chính Thuần thở nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm sang Trung Quốc công tác.
Hai giờ sáng, Mộc Nhiên đang ngủ trong phòng bỗng nghe thấy có vài tiếng động rất khẽ ở dưới tầng một.
Trước đây Mộc Nhiên thường xuyên bị mất ngủ bởi thính giác quá mạnh mẽ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cô liền có thể tỉnh dậy. Cũng chính vì thế mà chỉ có cô mới dám dùng bom hẹn giờ đặt làm đồng hồ báo thức.
Kha Chính Thuần cũng vì lo cho cô nên mới xây một ngôi nhà như tách biệt với thế giới bên ngoài. Xung quanh bán kính 100m không có người ở, mọi vật dụng đều được cách âm.
Mộc Nhiên tỉnh dậy, nhẹ nhàng cúi xuống gầm giường cầm khẩu AK, gấp chăn tạo hình người rồi nép trong góc khuất.
Tiếng động bên ngoài mỗi lúc một gần. Gió bên ngoài thổi tung bay rèm cửa, người bên ngoài lén nhìn vào trong thấy Mộc Nhiên vẫn nằm trên giường ngủ, cười giễu ném gói thuốc vào rồi trườn dây xuống dưới.
Khói trắng bắt đầu tản ra khắp phòng mang theo hương thơm thoang thoảng. Mộc Nhiên cảnh giác bịt mũi lại, nhẹ nhàng lẻn sang phòng của Kha Chính Thuần. Nhận thấy mọi thứ đều y nguyên không có dấu hiệu bị người khác thăm dò, liền biết người bọn chúng muốn là cô.
Kha Chính Thuần ngồi trong phòng họp mà bồn chồn không yên. Vì lí do bảo mật nên người chủ trì không cho phép bất cứ ai sử dụng thiết bị truyền thông.
Cuộc họp vừa kết thúc, Kha Chính Thuần vội vã ra ngoài định bụng gọi cho Mộc Nhiên, lại nghĩ bây giờ mới hai giờ chiều thì bên cô hẳn cũng hai giờ sáng, không nỡ làm phiền nên lại thôi.
Nhưng khi máy vừa được mở lên, thiết bị định vị nhấp nháy liên tục trên màn hình tại New York. Ngày trước Mộc Nhiên thường làm bạn với lửa nên Kha Chính Thuần mới đặc biệt lắp một thiết bị báo cháy trong phòng cô, nếu phát hiện khói lập tức sẽ báo về máy của hắn.
Kha Chính Thuần giật mình gọi điện cho Mộc Nhiên, có chuông đổ nhưng không có người nghe. Hắn vội vã chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Killer.
Vừa bước ra cửa liền thấy Lưu Trọng và vài ba tên thuộc hạ đứng nghiêm chỉnh đợi bên ngoài, sắc mặt có chút lo lắng. Nhìn thấy Kha Chính Thuần, Lưu Trọng kính cẩn cúi đầu, cả người bỗng chốc run lên.
- Mong Kha tổng trách phạt.
Kha Chính Thuần khẽ nhíu mày, trong đầu loé lên một suy nghĩ, suy nghĩ này khiến hắn cực kỳ tức giận.
Killer vừa hay bắt máy, nhưng lúc này lại không cần đến nữa. Kha Chính Thuần giận dữ cúp máy rồi lên xe.
Bọn họ đến khu vực máy bay phản lực, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Kha Chính Thuần bước lên liền cất cánh thẳng tiến về New York.
Trên máy bay chỉ có Kha Chính Thuần và Lưu Trọng, hắn thở mạnh một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Lưu Trọng cẩn thận quan sát sắc mặt hắn mới cân nhắc lựa lời nói:
- Lão đại, là...là con gái của tôi.
Kha Chính Thuần lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tôi nhớ từng cảnh cáo ông một lần rồi, lần này nếu cô ta còn hại tiểu Mộc thì đừng trách tôi.
Từng câu từng chữ được thốt ra như những con dao cứa vào da thịt, đau đến rỉ máu. Con gái ông không phải người xấu, chẳng qua vì một lòng si mê Kha Chính Thuần mà tám năm trước đã phạm phải quy tắc máu của Quỷ Vương, nhưng may mắn được Mộc Nhiên tha cho tội chết.
Viking từng là một băng mafia khét tiếng, ngày trước còn lộng hành xưng bá ở Đức nhưng không may bị đồng minh phản bội. Lưu Trọng mang theo vài người anh em thân tín chạy đến bên bờ vực thẳm, may nhờ có Quỷ Vương cứu trợ mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Sau về Trung Quốc chấp nhận quy thuận Quỷ Vương, lấy tên là Ngạc Kinh, gây dựng lại từ đầu.
Lưu Phí Nguyệt Hoa là con gái cưng của ông, từ nhỏ được nuông chiều nên đâm ra kiêu ngạo. Cô vì thầm thích Kha Chính Thuần nên mới học võ nghệ, muốn trở thành người tài để sau này xứng đôi với hắn. Nhưng chính bởi thích hắn, ngày đêm dõi theo hắn mới biết rằng, hắn ta cũng giống như mình, ngày đêm cũng dõi theo một người con gái khác. Lưu Phí Nguyệt Hoa vì thế mà nảy sinh lòng đố kỵ, tám năm trước đã nhân lúc Mộc Nhiên ngủ say mà thiêu lửa phòng cô. Cũng may Kha Chính Thuần đến kịp mới cứu Mộc Nhiên ra ngoài, Lưu Phí Nguyệt Hoa bị bắt chặt bỏ đôi tay. Lúc ấy cả băng Ngạc Kinh phải quỳ gối cầu xin ba ngày ba đêm, Mộc Nhiên mới không truy cứu.
Tuy nhiên chuyện này Lưu Phí Nguyệt Hoa không hề hay biết, sau vụ cháy ấy liền bị Lưu Trọng bắt sang Pháp, thề rằng ở đâu có Mộc Nhiên ở đó không được phép có Nguyệt Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.