Phục Hưng

Chương 54

Berren

30/08/2019

Hậu quân từ từ chậm chạp tiến tới, hàng ngũ kéo dài hàng dặm, nào xe bò, xe trâu, xe đẩy, lều trại phông bạt, lương thực vũ khí, không biết bao mà kể, phu dịch mồ hôi nhễ nhại ra sức đẩy chiếc xe thồ qua vũng lầy, xung quanh binh lính hò hét thúc dục. Mùi hôi thối của trâu bò, mùi mồ hôi chua nòm, mùi đất sau mưa, mùi rừng…..ruồi nhặng thì ro re xung quanh, lại được cái trời nắng như đổ lửa, cực không tả nổi.

Đại Hải lững thững ngồi trên lưng ngựa, nóng há mồm, sống không bằng chết, bộ giáp sáng bóng hắn tự hào ngày nào nay như bùa đòi mạng, tưởng chừng như sắp nướng chín hắn đến nơi. Ấy vậy hắn cũng không dám cởi ra, cũng cấm quân lính cởi giáp, đang hành quân trên đất địch, sơ sẩy một chút, bị địch tấn công bất ngờ là gặp ông bà ngay, lúc đấy có hối hận cũng không kịp, giáp tuy nóng, nhưng ít ra nó còn cản được mũi tên đường kiếm, không đến lỗi chết ngay trong loạt tên đầu.

Đi thêm nửa tiếng, trước mắt đoàn quân là khung cảnh hoang tàn, ven sông, làng xóm của người Chiêm bị đốt phá, vẫn còn đang cháy âm ỉ, đồ đạc bị đập phá, thóc lúa rơi vãi, nhưng tuyệt nhiên không có xác chết nào. Không phải quân Việt tốt đến mức chỉ cướp của không giết người, mà là người Chiêm hay tin quân Việt đến đã sớm chạy trốn, quân Việt chỉ làm nốt việc là đốt nhà mà thôi.

Làng trại người Chiêm bị tàn phá cũng không ai thương hại, khi xưa quân Chiêm tiến vào đất Việt cũng y vậy, có khi còn ác hơn, cần chi thương với chả sót. Đoàn quân cứ tiếp tục đi tiến về phía trước, thẳng đến khi gặp được đại quân.

"Tướng quân, nước sông có màu máu." Một tên thân vệ thúc ngựa đến bên Đại Hải nói nhỏ.

Xung quanh binh lính cùng dân phu cũng đã chú ý đến, mương rạch xung quay theo dòng nước chảy đến đỏ một màu máu.

"Ừ, chiến trường chắc không còn xa đâu. Tiếp tục tiến đến, không cần dừng lại. Bảo anh em chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng chiến đấu."

"Rõ." Tên thân vệ lui lại truyền lệnh.

Qua quả đồi nhỏ, chiến trường hiện ra, vạn mẫu đồng ruộng tươi tốt nay bị rầy xéo không ra hình thù, giữa mạ non ken đầy xác người xác voi,máu tươi trộn lẫn bùn đen. Trên cao từng đàn từng đàn chim ăn xác thối xà xuống, hưởng dụng đại tiệc, ruồi nhặng bay đầy trời, thi nhau đẻ trứng vào xác chết, máu tươi thấm đẫm ruộng đồng, từng lạch, từng suối máu hợp nhau tạo thành huyết trì ghê rợn, hay theo dòng chảy ra kênh rạch, nhuộm đỏ nước sông. Binh khí tàn phá hư hỏng vương vãi khắp nơi, bên rìa ngoài chiến trường, hàng trăm thương binh người Việt nằm đó đau đớn rên rỉ, tuyệt nhiên không có thương binh hay tù binh người Chiêm nào, có lẽ đã bị đồ sát hết rồi. Không khí tràn ngập mùi tanh tưởi hôi thối của máu của bùn, dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, chúng đang bốc hơi lên, càng thêm kinh khủng, nếu không xử lý đúng cách, khéo lại xảy ra ôn dịch.

"Dừng lại!" Đại Hải ra lệnh

"DỪNG LẠIIIII!!!!!" Lính liên lạc ngay lập tức truyền lệnh.

"Hôm nay nghỉ tại đây. Lấy quả đồi quân ta vừa qua, đóng quân xung quanh đó, Lê Nam lấy người lập nhanh hàng rào cùng đào một con hào vừa phải vây quanh, phòng Chiêm quân đánh bất ngờ.

Mạc Vũ lấy kỵ binh đi thám thính tình hình xung quanh, chú ý hướng đi cùng động tĩnh của đại quân.

Lý Bắc tập trung dân phu, chuyển thương binh về trại, dọn dẹp chiến trường.

Đã rõ cả chưa?"

"RÕ!!!"

"Tốt, ai đi làm việc nấy đi, nhanh kẻo trời tối."

Phân công đâu vào đó, từng toán kỵ binh lao ra, lướt qua chiến trường tiến về phía trước, do thám tình hình xung quanh cùng hướng đi của đại quân. Số còn lại đi triệu tập dân phu dựng trại dọn dẹp chiến trường, hàng vạn người bất kể mệt nhọc bắt tay ngay vào làm việc, khí thế ngất trời.

…….

"Mẹ. Mùi kinh quá." Hai tên dân phu vừa khiêng một xác chết vừa càu nhàu.

"Công nhận. Tởm thật. Mẹ, thằng này bị chém bay nửa mặt, chết đến không thể chết lại. Mày nhìn kìa, cái gì trắng trắng trông giống đậu phụ vãi." Tên kia đáp lời.

"Oẹeee. Đậu mả cha mày, bớt tởm đi được không. Nhanh nhanh, ghê tay quá." Tên kia nhìn vào đống não bầy nhầy rớt ra ngoài, vừa nôn xong lại thấy buồn nôn.

"Năm sau lúa ở đây tốt phải biết. Hắc hắc." Tên còn lại không lấy làm sợ hãi, cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt, mặc kệ không ai thèm đáp lời mình.



Khắp chiến trường, dân phu vận chuyển xác chết, lít nhít như đàn kiến chuyển tổ,mang đến cái hố to đã đào sẵn, phía dưới rải đầy vôi bột.

"Uỳnhhhh." Một cái xác tiếp một cái xác được ném xuống hố, khi nào tạo thành một lớp dày người ta lại đổ vôi lên, hòng tiêu độc, tránh xảy ra dịch bệnh.

"Thằng Chiêm này nhỏ quá, nó bé hơn cả thằng Lúa nhà tao ở nhà." Một dân phu tuổi quá 30, nhìn cái xác tên lính Chiêm thổn thức.

"Ừ, nhỏ thó thế kia mà cũng đẩy nó lên chiến trường, tội quá haizzz." Đồng bạn y nhìn khuôn mặt non nớt, loang lổ bùn đất cùng nước mắt kia nói. Tên "lính" Chiêm chắc mới 11 12 tuổi, mặt mũi non choẹt, da hơi sạm hơn da người Việt một chút, bị một mũi tên giữa ngực, mặt nó vẫn còn giữ nguyên nét đau đớn, mếu máo lúc chết, nghĩ đến tội. Chiến tranh mà...

"Chiến tranh mà. Không biết bao giờ mới được yên. Haizzzz."

………

"Tướng quân, theo thương binh báo lại, đại quân đuổi theo quân Chiêm đã hơn một canh giờ. Chỉ để lại thương binh cùng xe nỏ nặng nề không theo được." Lý Bắc cưỡi ngựa lại báo.

"Lính thợ vẫn ở cả chứ? Xe nỏ thế nào?"

"Lính trợ chiến ở lại cả, xe nỏ vẫn tốt, chỉ một số hỏng hóc nhẹ, tên nỏ thì gần cạn sạch."

"Thế là tốt rồi, chuyển xe về phía trại, dựa sát vào các xe hàng hóa. Lập tức bổ sung tên nỏ, phòng bất trắc."

"Rõ!!!!"

………

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mặt trời dần ngả về tây.

"CẤP BÁO!!!!!" một kỵ sĩ chạy như điên từ xa lao lại.

"Hỏng rồi." Đại Hải ngồi trên lưng ngựa, nghe từ xa tiếng hét của thám báo biết là đại sự không ổn. Từ khi dọn xác chết thấy Chiêm quân toàn người già hoặc trẻ nhỏ đã thấy không hay, nay thám báo hớt hải như thế, e rằng có biến.

"BÁO TƯỚNG QUÂN! Đại quân truy đuổi quân Chiêm lọt vào phục kích, không rõ thiệt hại ra sao. Tàn quân đang vọt về đấy."

"Mẹ kiếp!

NGƯỜI ĐÂU!!! Rút lui dân phu, không cần dọn xác nữa, rút vào trại, gia cố tường chắn, phân phát vũ khí!!!

BINH LÍNH TẬP HỢP!!!!"

"RÕOOOOO!!!!!!"

"Huỳnh...huỳnh...rầm rầm…." binh sĩ xung quanh dù có phần hoảng loạn nhưng vẫn nhanh chóng lai nịt gọn gàng, cầm chắc vũ khí, chạy vào đội hình tập hợp.

"Nhanhhh...nhanh chân lên. Không được xô đẩy…..Mẹ, không được xô đẩy!!!" đốc công khàn giọng rít gào, gậy trong tay không nhàn rỗi, vụt liên tục vào mấy tên dân binh cố chen lấn, những lúc như thế này, nếu không mạnh tay rất dễ sinh ra hỗn loạn, khi đó Chiêm quân còn chưa kịp tới quân Việt đã tan rồi.

"Báo tướng quân. Binh sĩ đã tập hợp đủ."

5 phút trôi qua, binh lính từ các nơi đã về hội quân trước trại. Lính phần nhiều là tân binh nhưng trải qua hơn tháng rèn rũa cũng đã ra mô ra dạng, đánh đấm chưa biết thế nào nhưng có lão binh kèm theo, mong là không đến lỗi vỡ trận.



"Kêu nỏ binh, giường nỏ chuẩn bị sẵn sàng!"

"Rõ!!!"

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, mười phút, 20 phút, nửa tiếng….không thấy cái bóng quân Chiêm hay quân Việt nào cả. Binh lính, dân phu từ căng thẳng tột độ hòa hoãn lại, bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.

"Chiêm quân đâu. Mẹ, nửa tiếng rồi còn không thấy. Nóng quá!!!" một tên dân phu tay cầm cương đao, thì thầm nói.

"Không biết chúng nó có tới thật hay không nữa!! Mình là dân phu thôi, phát binh khí làm gì không biết?" tên bên cạnh loay hoay ngọn giáo, nhỏ giọng nói.

"Bịch...Á….câm họng, 2 thằng ngu này." tên đốc công đi qua đá vào đít tên cầm giáo.

"Chúng mày ngu vừa, có vũ khí tốt hơn vạn lần tay không, bọn Chiêm đến còn có cái mà tự vệ, không thì chỉ mặc chúng nó đâm chém. Hay chúng mày mình đồng da sắt không sợ gươm đao? Bố tổ...Nhìn, sắp đến rồi, thám báo quay lại liên tục, chắc bọn Chiêm không còn xa đâu."

…….

"Ầm...ầmmm….aaa, chạy mau, bọn Chiêm đuổi đằng sau."

Từ xa khói bụi mù mịt, một đám lính Việt chạy tới, quần áo tả tơi, đứa có binh khí, đứa không. Nhìn thì tàn tạ nhưng tuyệt nhiên không thấy đứa nào bị thương hay người có máu me gì.

"AI CHẠY TRỐN! GIẾT!!" Đại Hải lạnh lùng nói.

"RÕ!!!"

Một trăm giáp sĩ đứng ở hậu quân đồng loạt rút đao, sẵn sàng làm thịt bất cứ binh lính hay dân phu nào dám lui lại. Họ đều là lão binh, theo Đại Hải từ Thăng Long vào, vợ con, thân nhân đều được Đại Hải lo cho ăn cho mặc, tuyệt đối trung thành.

"Theo ta lên." Đại Hải cưỡi ngựa dân đầu, theo sau là một trăm kỵ sĩ, áo mũ chỉnh tề, gươm đao sáng loáng.

"DỪNG LẠI!!! TẤT CẢ NGHE THEO SỰ SẮP XẾP CỦA TA. KẺ LÀM LOẠN. CHẾT!"

"Mày là ai mà cản đường bọn tao chạy, Chiêm quân tới nơi rồi, không chạy, tất cả đều chế….ặc ặc." mũi giáo xuyên thủng cổ, ghim tên vừa nói xuống đất.

"CHẾT!" Đại Hải tiếp lời. Có mắt không tròng, đi làm chim đầu đàn, nhìn quần áo chắc làm đến đô trưởng, nghĩ đô trưởng mà tao không dám giết. Buồn cười.

"NGHE LỆNH HOẶC LÀ CHẾT!"

Bọn lính mới chạy tới nhìn cái chết của tên đô trưởng thì im như ve sầu mùa đông, không dám ho he gì.

"Sắp xếp bọn này lùi lại phía sau chỉnh đốn, không làm rối loạn quân ta." nói rồi Đại Hải xoay ngựa quay lại.

"Rõ!"

Cứ thế lục tục, nhóm năm nhóm ba quân Việt từ đằng xa chạy lại, loan tin quân Chiêm đang đến, không ít kẻ hổ báo dám kháng lệnh và số phận là nằm ở kia, cùng với tên đô trưởng, không thể không nói, dân Việt hổ báo khá nhiều, nằm kia dễ đến 30 chục người rồi và nhân số sẽ không ngừng gia tăng.

Hỏi đi hỏi lại, lũ tàn binh này, không tên nào thấy mặt Chiêm quân, toàn nghe bọn đi trước, chạy về nói, thế là cũng quay lại cắm đầu chạy, vũ khí áo giáp vứt hết, để chạy cho nhanh. Đại Hải cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phục Hưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook