Chương 66: Thà chết không bỏ . . .
Phong Dã
14/08/2017
Lúc bộ đội Lý Thiên Hữu tạt qua sơn đạo chạy đi căn cứ kẻ địch, một đội khác do cảnh sát Lâm Giang, đặc cảnh phòng chống bạo lực, quân đội vũ cảnh tạo thành đại bộ đội đã sớm đến địa điểm dự định. Nhiệm vụ vây quét lần này trực tiếp do Đường Quốc Cường - bí thư thị ủy của Lâm Giang trấn giữ chỉ huy, Trương Hạ Sơn - cục trưởng công an thành phố tự mình đứng đầu, dẫn dắt chúng quân binh đem khe núi nhỏ vây chặt đến mức không lọt một giọt nước, chỉ chờ đợi bầu trời tối đen, dễ dàng triển khai hành động.
Thời gian chỉ thẳng hướng 8 giờ tối, lúc này Lý Thiên Hữu đã nằm trong cây cỏ tận 3 giờ rồi. Cách thời gian tổng tiến công còn kém nửa giờ, Lý Thiên Hữu không nhịn được ngửa đầu thoáng nhìn bầu trời, bầu trời buổi tối một mảnh mờ mịt, đừng nói những vì sao liền ngay cả mặt trăng đều trốn đi, Lý Thiên Hữu đột nhiên nhớ tới trước tập hợp, chỉ huy nói đêm nay có mưa rào, cũng không biết có thể bắt đầu rơi không...
Lý Thiên Hữu bị an bài ở giữa sườn núi cách cửa sổ sau dãy nhà không tới 50 mét, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có dãy nhà lớn trong khe núi là đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên kẻ địch vẫn chưa ngờ tới lúc này bọn chúng đã bị bao vây. Lý Thiên Hữu bình tĩnh lại không khỏi lo lắng, vạn nhất thân phận gián điệp bại lộ, hoặc đây cũng là thòng lọng kẻ địch làm, vậy thì xong rồi, tuy nói mấy loại bộ đội cứng cỏi liên thủ mặc dù gặp phải mai phục cũng sẽ không có tổn thất quá lớn, thế nhưng, bởi vậy, an toàn của Lâm Bắc Thần sẽ rất khó nói...
Trong tai nghe thỉnh thoảng truyền đến bộ đội địa phương bố trí tình huống, vừa qua 8 giờ, dùng triền núi làm ranh giới, trạm gác công khai và trạm gác ngầm ẩn núp bên ngoài triền núi của kẻ địch đều đã bị đặc cảnh bí mật giải quyết sạch rồi. Lý Thiên Hữu ngưng lại hô hấp, tay nắm súng hơi thấm ra mồ hôi, nàng ở trong lòng không ngừng mệnh lệnh bản thân, mặc kệ thế nào, nửa giờ nữa, cho dù là liều mạng cũng phải hoàn hảo không chút tổn hao cứu ra Lâm Bắc Thần...
Trần Hồng Vũ được chỉ huy phân làm trợ thủ tạm thời của Lý Thiên Hữu, hắn rõ ràng cảm giác được Lý Thiên Hữu khẩn trương, hắn khoát tay lên tay trái nắm súng trường ngắm bắn của Lý Thiên Hữu, thoải mái cười cười với nàng. Lý Thiên Hữu quay đầu tới, nhìn khuôn mặt có chút sợi màu của Trần Hồng Vũ, không biết sao trong đầu lại hiện lên nụ cười hàm hậu của Giang Đại Chí, trong lòng nàng mãnh liệt tê rần, nước mắt suýt nữa rớt xuống. Lúc này mới nhớ tới, dường như tất cả đều thay đổi, bạn gắn bó nhiều năm với nàng đã chết. Lý Thiên Hữu cưỡng chế tâm tình bi thương không ngừng dâng lên, thoáng nắm lại tay Trần Hồng Vũ, liền không hề phân tâm quan sát đến động tĩnh bên ngoài dãy nhà.
Thời gian từng giây từng phút chảy qua, trong tai nghe bộ đội địa phương bắt báo cáo phương vị cuối cùng về đài chỉ huy. Sau khi hơn mười người lên tiếng, lặng im vài phút, tiếp đó trong tai nghe truyền đến một giọng nam mạnh mẽ, hai chữ “hành động” vừa ra, trong tai nghe liền triệt để an tĩnh xuống. Lý Thiên Hữu biết bộ đội địa phương bắt đầu tiến công rồi, nàng tắt đi bộ đàm kẹp ở bên hông, treo lên ống nghe đơn, hiện tại nàng chỉ cần liên lạc cùng chiến hữu của mình là tốt rồi.Xuyên thấu qua kính nhìn ban đêm có thể thấy mờ mờ hai bên bậc thang núi đối diện có một chút động tĩnh, rất nhiều vũ cảnh, đặc cảnh bắt đầu khẽ khàng tới gần dãy nhà, mỗi người bọn họ trang bị nhẹ nhàng xuất trận, bên ngoài quân phục trùm vào quần áo tránh đạn, động tác nhẹ mà nhanh chóng. Không lâu sau, địa phương ánh mắt Lý Thiên Hữu chiếu tới liền tràn đầy chiến sĩ súng ống đầy đủ, ngoại trừ liên đội của Lý Thiên Hữu trông coi phòng ngự phía sau của kẻ địch, các nơi khác toàn bộ là bóng người bộ đội địa phương.
Lý Thiên Hữu đỡ súng ngắm lo lắng nằm trên mặt đất, mắt thấy bộ đội địa phương và kẻ địch đã giao chiến, trong tai nghe lại an tĩnh muốn chết, nàng thật muốn nhún người nhảy xuống, bộ đội địa phương đến đây là để bắt Vinh lão đại và phá huỷ toàn bộ căn cứ, bọn họ thật sự là người cản thì giết người, phật cản thì giết phật, nơi nào sẽ phỏng chừng con tin có an toàn hay không? Nàng thật sợ Lâm Bắc Thần bởi vì đột nhiên tiến công mà có gì bất trắc...
Lý Thiên Hữu không biết bản thân nằm úp sấp bao lâu, bầu trời đêm tối tăm lúc này càng hiện ra mù mịt, ban đêm trên núi, cho dù là ở vùng Lâm Giang sát phía nam cũng lạnh cực kỳ, mà trán Lý Thiên Hữu xác thực không ngừng thấm mồ hôi, một cái chớp mắt nàng cũng không dám chớp nhìn chằm chằm hướng đi phía trước, mồ hôi dọc theo mũ sắt rơi xuống, nàng cũng không dám đi lau, dường như sợ nhìn thiếu tình trạng gì...
“Hành động.” Trong tai nghe đơn rốt cuộc truyền ra mệnh lệnh của chỉ huy, Lý Thiên Hữu giật mình một cái, liền như ngựa hoang thoát cương tháo chạy xuống núi, Trần Hồng Vũ bên cạnh theo sát sau đó, hai người tới trước một tấm cửa sổ hậu, Lý Thiên Hữu xuôi súng ra phía sau, nắm lấy cạnh cửa vượt lên trên, toàn bộ thân thể liền treo ở không trung, ngay sau đó khép lại hai chân, giày quân đội kiên cường hung hăng đá vào trên kính cửa sổ. Cùng với tiếng kính nghiền nát, thân thể của nàng cũng thuận theo bốc đồng xông vào trong nhà, trong nháy mắt thân thể rơi xuống đất nàng lật lên trước dời đi xung lượng, hai tay mang súng ngồi xổm dưới đất. Lý Thiên Hữu nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng ngoại trừ mấy bộ thi thể của kẻ địch cũng không có cái khác, nàng nhìn Trần Hồng Vũ bên người, đứng dậy đi đến ngoài phòng.
Lý Thiên Hữu bước ra gian phòng, đập vào mắt đó là một cái đại sảnh rất trống trải, và từng gian phòng đều bằng nhau với gian phòng nàng vừa đi ra, mà lúc này hết thảy cửa phòng mở ra toàn bộ, không ngừng có vũ cảnh, đặc cảnh từ trong phòng ra ra vào vào, còn có số ít kẻ địch chưa bị đánh gục bị chiến sĩ đè ép đi ra cửa chính, những kẻ địch đó mỗi tên đều hiện ra thần thái sợ hãi, bước đi dưới chân cũng rất gấp.
Lý Thiên Hữu híp mắt quan sát vài giây, trong đầu hiện lên cảm giác xấu, nét mặt của kẻ địch nói cho nàng biết trong này nhất định còn có tồn tại nguy hiểm bọn họ còn chưa phát hiện. Nhìn ngay tình huống trước mặt, trong nhà đã được bộ đội địa phương khống chế lại, thế nhưng, Lâm Bắc Thần đâu? Lý Thiên Hữu cẩn thận tìm kiếm một vòng, nhưng không có bóng người, trong lòng nàng chính là cả kinh, Lâm Bắc Thần không ở đây? Như vậy gián điệp truyền ra chẳng lẽ là tình báo giả? Mặc kệ nói như thế nào, căn cứ bí ẩn ở trong núi này cũng quá dễ phá chút?Khi Lý Thiên Hữu đang nhanh chóng phân tích trong đầu, trong ống nghe truyền đến tiếng các chiến hữu hội báo, không một nhóm nào tìm được con tin. Lý Thiên Hữu dừng lại cước bộ, quay đầu nghi hoặc liếc nhìn Trần Hồng Vũ, đối phương cũng là vẻ mặt khó hiểu. Đột nhiên, ngoài phòng nổ vang một tiếng mìn, làm cho Lý Thiên Hữu không nhịn được run lên thân thể, bộ đội quân binh vốn đang có thứ tự thu dọn chiến trường bắt đầu hiện ra hoảng loạn. Xen lẫn tiếng mìn, hoảng hốt nghe có người đang hô “Có bom.” “Mau rút lui.” Theo đó trong tai nghe liền vang lên tiếng chỉ huy lo lắng mệnh lệnh, “Mau, tất cả đội viên rút lui, trong nhà phát hiện trang bị tự hủy, mọi người cấp tốc rút lui.”
Trần Hồng Vũ nghe mệnh lệnh nhanh chóng chạy tới cửa lớn gần đó, còn chưa tới trước cửa, hắn đột nhiên dừng cước bộ quay đầu lại, thấy Lý Thiên Hữu đứng ở tại chỗ không có đi theo, hắn vội vàng chạy trở lại.
“Đi mau, có bom.” Trần Hồng Vũ xoay người chạy về trước mặt Lý Thiên Hữu, nói xong liền muốn túm Lý Thiên Hữu.
“Không, Bắc Thần còn chưa tìm được.” Lý Thiên Hữu không hề liếc nhìn Trần Hồng Vũ một cái, tiếp tục quan sát bố cục trong nhà, nàng đang cố gắng nỗ lực tìm địa phương có thể giấu kín người.
“Đừng tìm, tất cả mọi người lục soát khắp nơi, khả năng cô ấy bị đưa đi nơi khác rồi, trước tiên rút lui đi ra ngoài hẵng nói.” Trần Hồng Vũ lo lắng hướng về phía Lý Thiên Hữu hô, hắn nhìn xung quanh, bộ đội địa phương đã rất nhanh rút lui ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách hắn ra sức lực kéo Lý Thiên Hữu đi tới cửa.
“Đừng đụng tôi! Muốn đi anh đi, tôi không thể mặc kệ chị ấy.” Lý Thiên Hữu giận dữ hét giãy khỏi tay Trần Hồng Vũ, nàng căm tức nhìn Trần Hồng Vũ, trong ánh mắt hầu như muốn phun ra lửa.
Lúc Trần Hồng Vũ còn muốn nói gì, trong tai nghe vang lên tiếng chỉ huy Vương Kính Tùng lạnh lùng mệnh lệnh: “Lý Thiên Hữu, tôi lệnh cho cô, lập tức rút lui!”
Lý Thiên Hữu bởi vì tâm tình kích động, ngực của nàng liên tục phập phồng, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, mắt điếc tai ngơ đối với lời chỉ huy nói trong tai nghe, đôi mắt nhỏ lạnh lùng nhìn Trần Hồng Vũ chặn ở trước mặt nàng.
Lúc này Trần Thần cùng Trần Hồng Hiên chạy tới phía hai người, “Xảy ra chuyện gì? Mau rút lui!” Trần Hồng Hiên cau mày nhìn hai người nói.
“Anh, em ấy không đi.” Trần Hồng Vũ thấy anh trai đến, hắn thở dài một hơi, Lý Thiên Hữu bình thường ôn hòa nếu bắt đầu nóng nảy thực sự là mười con bò đều kéo không nhúc nhích.
Trần Thần phẫn hận nhìn Lý Thiên Hữu, “Lúc này cũng không phải lúc em nghĩa khí nắm quyền, mau, theo chúng tôi rút lui.” Vừa nói chuyện, Trần Thần bắt đầu kéo Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu hất đi tay của đội trưởng, vẫn không nhúc nhích như cũ, nàng giơ tay quăng đi ống nghe, cũng không để ý ba người trước mặt một lần nữa bắt đầu quan sát xung quanh. Tiếp theo liền chạy đến phương hướng ngược lại lối ra.
Trần Thần biết Lý Thiên Hữu lại bắt đầu bướng bỉnh, nàng nhìn bóng lưng Lý Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi hô: “Lý Thiên Hữu, em điên rồi! Chính em nhìn, chân tường chịu trọng lực của gian nhà đều chứa cái gì? Chính em không muốn sống, em còn không vì Thiên Kiêu ngẫm lại sao?”
Nghe tên em gái, cước bộ đi về phía trước của Lý Thiên Hữu dừng một chút, nàng dùng sức cắn môi, nhấc chân nhanh chóng đi đến địa điểm nàng cảm thấy khả nghi, nàng biết quyết định bây giờ của nàng có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được em gái, thế nhưng, thân là bộ đội đặc chủng thời điểm nàng đối mặt sinh tử cũng sớm đã không có quyền lợi lựa chọn, huống chi, hiện tại nàng còn không xác định Lâm Bắc Thần có phải thực sự rời khỏi căn nhà này hay không, trong đầu nàng vẫn có một cái ý nghĩ, đó chính là, chính là chết vẫn quyết không thể bỏ lại một mình Lâm Bắc Thần.
Tới gần gian phòng thứ nhất bên phải đại sảnh, trên tường bên treo một bức bản đồ biên cảnh hoàn chỉnh, bề rộng của bản đồ chừng một mét rưỡi, cao tới hai mét, bản đồ lớn như vậy khảm ở trên tường làm cho người nhìn cảm thấy rất đường đột. Lý Thiên Hữu rất nhanh đi tới trước bản đồ, tinh tế quan sát một hồi, tiếp theo nàng dùng tay gõ gõ trên dưới phải trái, liền có thanh âm chạm rỗng truyền ra, quả nhiên nơi này có vấn đề. Lý Thiên Hữu cũng không có quá nhiều thời gian nghiên cứu, nàng nhấc chân liền đạp, cước thứ nhất ngoại trừ trên bản đồ thêm một cái vết chân ra, mặt ngoài một chút dấu hiệu tổn hại cũng không có, Lý Thiên Hữu ổn ổn hô hấp, nàng dốc hết khí lực liên tiếp đạp vài cước, nhưng tường vẫn là một chút phản ứng cũng không có, Lý Thiên Hữu cau mày bắt đầu một lần nữa kiểm tra trên dưới.
“Để tôi làm.” Thanh âm Trần Hồng Hiên đột nhiên vang lên.
Lý Thiên Hữu quay đầu, chỉ thấy Trần Hồng Hiên cùng đội trưởng đứng ở sau lưng nàng. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy cạnh cửa lớn truyền đến thanh âm mang theo khóc nức nở của Tiểu Miêu: “Thiên Hữu, mọi người mau rút lui đi ra, còn có 15 phút, cũng chỉ có 15 phút, bom liền nổ tung rồi...”
Lý Thiên Hữu giương mắt nhìn sang, chỉ thấy trước cửa lớn, Trần Hồng Vũ dùng hai tay gắt gao ôm Tiểu Miêu muốn xông vào trong, mà trên khuôn mặt vẽ sợi màu của Tiểu Miêu mang theo lệ không ngừng gào khóc.
“15 phút, cũng đủ mở cánh cửa này, chúng tôi giúp em.” Trần Thần giơ tay vỗ vai Lý Thiên Hữu một cái, liền ngồi xổm hỗ trợ Trần Hồng Hiên thu xếp thuốc nổ.
Không tới một phút đồng hồ, tường bên liền bị ba người nổ ra một cái động nhỏ, trong động một mảnh tối đen lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng rọi vào cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bằng đá cẩm thạch đen nhánh. Lý Thiên Hữu dùng tay phẩy phẩy mùi thuốc súng sặc người, đưa tay gỡ xuống đèn pin cường quang trên vai phải, không chút suy nghĩ cúi người chui vào, Trần Hồng Hiên vừa định gọi lại nàng, nhưng vẫn là chậm một bước, cả người Lý Thiên Hữu đã tiến vào trong động. Hắn quan sát một hồi, thấy ánh đèn bên trong càng ngày càng tối sầm, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Cô cũng đi ra ngoài đi, tôi giúp em ấy. Nếu có cái gì bất trắc nhớ kỹ giúp Thiên Hữu chiếu cố em gái em ấy, và còn nói cho Hồng Vũ chiếu cố tốt ba mẹ tôi.” Nói xong Trần Hồng Hiên một giây không ngừng cũng tiến vào bên trong động.
Trần Thần xem thường bĩu môi, tất cả mọi người là quân nhân, thời điểm gặp sinh tử làm sao nàng có thể bỏ xuống hai người chiến hữu bản thân đi trước. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cửa, lúc này trong dãy nhà ngoại trừ thi thể kẻ địch thì không còn một người dư thừa nào nữa. Nghĩ đến Trần Hồng Vũ nhất định là mang Tiểu Miêu đi ra, Trần Thần an tâm, đưa tay cởi bỏ túi hành quân phía sau lưng, đơn giản lấy chút đồ dùng cần thiết liền chui vào đi theo phía sau Trần Hồng Hiên...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mệt mỏi quá...
Cầu cất dấu, cầu lưu bình, các loại cầu...
Tiếp theo chương Lâm Bắc Thần sẽ an toàn, tiếp tục bắt đầu viết hai người cảm tình...
Đại gia các loại chờ mong đi, haha...
Thời gian chỉ thẳng hướng 8 giờ tối, lúc này Lý Thiên Hữu đã nằm trong cây cỏ tận 3 giờ rồi. Cách thời gian tổng tiến công còn kém nửa giờ, Lý Thiên Hữu không nhịn được ngửa đầu thoáng nhìn bầu trời, bầu trời buổi tối một mảnh mờ mịt, đừng nói những vì sao liền ngay cả mặt trăng đều trốn đi, Lý Thiên Hữu đột nhiên nhớ tới trước tập hợp, chỉ huy nói đêm nay có mưa rào, cũng không biết có thể bắt đầu rơi không...
Lý Thiên Hữu bị an bài ở giữa sườn núi cách cửa sổ sau dãy nhà không tới 50 mét, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có dãy nhà lớn trong khe núi là đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên kẻ địch vẫn chưa ngờ tới lúc này bọn chúng đã bị bao vây. Lý Thiên Hữu bình tĩnh lại không khỏi lo lắng, vạn nhất thân phận gián điệp bại lộ, hoặc đây cũng là thòng lọng kẻ địch làm, vậy thì xong rồi, tuy nói mấy loại bộ đội cứng cỏi liên thủ mặc dù gặp phải mai phục cũng sẽ không có tổn thất quá lớn, thế nhưng, bởi vậy, an toàn của Lâm Bắc Thần sẽ rất khó nói...
Trong tai nghe thỉnh thoảng truyền đến bộ đội địa phương bố trí tình huống, vừa qua 8 giờ, dùng triền núi làm ranh giới, trạm gác công khai và trạm gác ngầm ẩn núp bên ngoài triền núi của kẻ địch đều đã bị đặc cảnh bí mật giải quyết sạch rồi. Lý Thiên Hữu ngưng lại hô hấp, tay nắm súng hơi thấm ra mồ hôi, nàng ở trong lòng không ngừng mệnh lệnh bản thân, mặc kệ thế nào, nửa giờ nữa, cho dù là liều mạng cũng phải hoàn hảo không chút tổn hao cứu ra Lâm Bắc Thần...
Trần Hồng Vũ được chỉ huy phân làm trợ thủ tạm thời của Lý Thiên Hữu, hắn rõ ràng cảm giác được Lý Thiên Hữu khẩn trương, hắn khoát tay lên tay trái nắm súng trường ngắm bắn của Lý Thiên Hữu, thoải mái cười cười với nàng. Lý Thiên Hữu quay đầu tới, nhìn khuôn mặt có chút sợi màu của Trần Hồng Vũ, không biết sao trong đầu lại hiện lên nụ cười hàm hậu của Giang Đại Chí, trong lòng nàng mãnh liệt tê rần, nước mắt suýt nữa rớt xuống. Lúc này mới nhớ tới, dường như tất cả đều thay đổi, bạn gắn bó nhiều năm với nàng đã chết. Lý Thiên Hữu cưỡng chế tâm tình bi thương không ngừng dâng lên, thoáng nắm lại tay Trần Hồng Vũ, liền không hề phân tâm quan sát đến động tĩnh bên ngoài dãy nhà.
Thời gian từng giây từng phút chảy qua, trong tai nghe bộ đội địa phương bắt báo cáo phương vị cuối cùng về đài chỉ huy. Sau khi hơn mười người lên tiếng, lặng im vài phút, tiếp đó trong tai nghe truyền đến một giọng nam mạnh mẽ, hai chữ “hành động” vừa ra, trong tai nghe liền triệt để an tĩnh xuống. Lý Thiên Hữu biết bộ đội địa phương bắt đầu tiến công rồi, nàng tắt đi bộ đàm kẹp ở bên hông, treo lên ống nghe đơn, hiện tại nàng chỉ cần liên lạc cùng chiến hữu của mình là tốt rồi.Xuyên thấu qua kính nhìn ban đêm có thể thấy mờ mờ hai bên bậc thang núi đối diện có một chút động tĩnh, rất nhiều vũ cảnh, đặc cảnh bắt đầu khẽ khàng tới gần dãy nhà, mỗi người bọn họ trang bị nhẹ nhàng xuất trận, bên ngoài quân phục trùm vào quần áo tránh đạn, động tác nhẹ mà nhanh chóng. Không lâu sau, địa phương ánh mắt Lý Thiên Hữu chiếu tới liền tràn đầy chiến sĩ súng ống đầy đủ, ngoại trừ liên đội của Lý Thiên Hữu trông coi phòng ngự phía sau của kẻ địch, các nơi khác toàn bộ là bóng người bộ đội địa phương.
Lý Thiên Hữu đỡ súng ngắm lo lắng nằm trên mặt đất, mắt thấy bộ đội địa phương và kẻ địch đã giao chiến, trong tai nghe lại an tĩnh muốn chết, nàng thật muốn nhún người nhảy xuống, bộ đội địa phương đến đây là để bắt Vinh lão đại và phá huỷ toàn bộ căn cứ, bọn họ thật sự là người cản thì giết người, phật cản thì giết phật, nơi nào sẽ phỏng chừng con tin có an toàn hay không? Nàng thật sợ Lâm Bắc Thần bởi vì đột nhiên tiến công mà có gì bất trắc...
Lý Thiên Hữu không biết bản thân nằm úp sấp bao lâu, bầu trời đêm tối tăm lúc này càng hiện ra mù mịt, ban đêm trên núi, cho dù là ở vùng Lâm Giang sát phía nam cũng lạnh cực kỳ, mà trán Lý Thiên Hữu xác thực không ngừng thấm mồ hôi, một cái chớp mắt nàng cũng không dám chớp nhìn chằm chằm hướng đi phía trước, mồ hôi dọc theo mũ sắt rơi xuống, nàng cũng không dám đi lau, dường như sợ nhìn thiếu tình trạng gì...
“Hành động.” Trong tai nghe đơn rốt cuộc truyền ra mệnh lệnh của chỉ huy, Lý Thiên Hữu giật mình một cái, liền như ngựa hoang thoát cương tháo chạy xuống núi, Trần Hồng Vũ bên cạnh theo sát sau đó, hai người tới trước một tấm cửa sổ hậu, Lý Thiên Hữu xuôi súng ra phía sau, nắm lấy cạnh cửa vượt lên trên, toàn bộ thân thể liền treo ở không trung, ngay sau đó khép lại hai chân, giày quân đội kiên cường hung hăng đá vào trên kính cửa sổ. Cùng với tiếng kính nghiền nát, thân thể của nàng cũng thuận theo bốc đồng xông vào trong nhà, trong nháy mắt thân thể rơi xuống đất nàng lật lên trước dời đi xung lượng, hai tay mang súng ngồi xổm dưới đất. Lý Thiên Hữu nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng ngoại trừ mấy bộ thi thể của kẻ địch cũng không có cái khác, nàng nhìn Trần Hồng Vũ bên người, đứng dậy đi đến ngoài phòng.
Lý Thiên Hữu bước ra gian phòng, đập vào mắt đó là một cái đại sảnh rất trống trải, và từng gian phòng đều bằng nhau với gian phòng nàng vừa đi ra, mà lúc này hết thảy cửa phòng mở ra toàn bộ, không ngừng có vũ cảnh, đặc cảnh từ trong phòng ra ra vào vào, còn có số ít kẻ địch chưa bị đánh gục bị chiến sĩ đè ép đi ra cửa chính, những kẻ địch đó mỗi tên đều hiện ra thần thái sợ hãi, bước đi dưới chân cũng rất gấp.
Lý Thiên Hữu híp mắt quan sát vài giây, trong đầu hiện lên cảm giác xấu, nét mặt của kẻ địch nói cho nàng biết trong này nhất định còn có tồn tại nguy hiểm bọn họ còn chưa phát hiện. Nhìn ngay tình huống trước mặt, trong nhà đã được bộ đội địa phương khống chế lại, thế nhưng, Lâm Bắc Thần đâu? Lý Thiên Hữu cẩn thận tìm kiếm một vòng, nhưng không có bóng người, trong lòng nàng chính là cả kinh, Lâm Bắc Thần không ở đây? Như vậy gián điệp truyền ra chẳng lẽ là tình báo giả? Mặc kệ nói như thế nào, căn cứ bí ẩn ở trong núi này cũng quá dễ phá chút?Khi Lý Thiên Hữu đang nhanh chóng phân tích trong đầu, trong ống nghe truyền đến tiếng các chiến hữu hội báo, không một nhóm nào tìm được con tin. Lý Thiên Hữu dừng lại cước bộ, quay đầu nghi hoặc liếc nhìn Trần Hồng Vũ, đối phương cũng là vẻ mặt khó hiểu. Đột nhiên, ngoài phòng nổ vang một tiếng mìn, làm cho Lý Thiên Hữu không nhịn được run lên thân thể, bộ đội quân binh vốn đang có thứ tự thu dọn chiến trường bắt đầu hiện ra hoảng loạn. Xen lẫn tiếng mìn, hoảng hốt nghe có người đang hô “Có bom.” “Mau rút lui.” Theo đó trong tai nghe liền vang lên tiếng chỉ huy lo lắng mệnh lệnh, “Mau, tất cả đội viên rút lui, trong nhà phát hiện trang bị tự hủy, mọi người cấp tốc rút lui.”
Trần Hồng Vũ nghe mệnh lệnh nhanh chóng chạy tới cửa lớn gần đó, còn chưa tới trước cửa, hắn đột nhiên dừng cước bộ quay đầu lại, thấy Lý Thiên Hữu đứng ở tại chỗ không có đi theo, hắn vội vàng chạy trở lại.
“Đi mau, có bom.” Trần Hồng Vũ xoay người chạy về trước mặt Lý Thiên Hữu, nói xong liền muốn túm Lý Thiên Hữu.
“Không, Bắc Thần còn chưa tìm được.” Lý Thiên Hữu không hề liếc nhìn Trần Hồng Vũ một cái, tiếp tục quan sát bố cục trong nhà, nàng đang cố gắng nỗ lực tìm địa phương có thể giấu kín người.
“Đừng tìm, tất cả mọi người lục soát khắp nơi, khả năng cô ấy bị đưa đi nơi khác rồi, trước tiên rút lui đi ra ngoài hẵng nói.” Trần Hồng Vũ lo lắng hướng về phía Lý Thiên Hữu hô, hắn nhìn xung quanh, bộ đội địa phương đã rất nhanh rút lui ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách hắn ra sức lực kéo Lý Thiên Hữu đi tới cửa.
“Đừng đụng tôi! Muốn đi anh đi, tôi không thể mặc kệ chị ấy.” Lý Thiên Hữu giận dữ hét giãy khỏi tay Trần Hồng Vũ, nàng căm tức nhìn Trần Hồng Vũ, trong ánh mắt hầu như muốn phun ra lửa.
Lúc Trần Hồng Vũ còn muốn nói gì, trong tai nghe vang lên tiếng chỉ huy Vương Kính Tùng lạnh lùng mệnh lệnh: “Lý Thiên Hữu, tôi lệnh cho cô, lập tức rút lui!”
Lý Thiên Hữu bởi vì tâm tình kích động, ngực của nàng liên tục phập phồng, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, mắt điếc tai ngơ đối với lời chỉ huy nói trong tai nghe, đôi mắt nhỏ lạnh lùng nhìn Trần Hồng Vũ chặn ở trước mặt nàng.
Lúc này Trần Thần cùng Trần Hồng Hiên chạy tới phía hai người, “Xảy ra chuyện gì? Mau rút lui!” Trần Hồng Hiên cau mày nhìn hai người nói.
“Anh, em ấy không đi.” Trần Hồng Vũ thấy anh trai đến, hắn thở dài một hơi, Lý Thiên Hữu bình thường ôn hòa nếu bắt đầu nóng nảy thực sự là mười con bò đều kéo không nhúc nhích.
Trần Thần phẫn hận nhìn Lý Thiên Hữu, “Lúc này cũng không phải lúc em nghĩa khí nắm quyền, mau, theo chúng tôi rút lui.” Vừa nói chuyện, Trần Thần bắt đầu kéo Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu hất đi tay của đội trưởng, vẫn không nhúc nhích như cũ, nàng giơ tay quăng đi ống nghe, cũng không để ý ba người trước mặt một lần nữa bắt đầu quan sát xung quanh. Tiếp theo liền chạy đến phương hướng ngược lại lối ra.
Trần Thần biết Lý Thiên Hữu lại bắt đầu bướng bỉnh, nàng nhìn bóng lưng Lý Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi hô: “Lý Thiên Hữu, em điên rồi! Chính em nhìn, chân tường chịu trọng lực của gian nhà đều chứa cái gì? Chính em không muốn sống, em còn không vì Thiên Kiêu ngẫm lại sao?”
Nghe tên em gái, cước bộ đi về phía trước của Lý Thiên Hữu dừng một chút, nàng dùng sức cắn môi, nhấc chân nhanh chóng đi đến địa điểm nàng cảm thấy khả nghi, nàng biết quyết định bây giờ của nàng có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được em gái, thế nhưng, thân là bộ đội đặc chủng thời điểm nàng đối mặt sinh tử cũng sớm đã không có quyền lợi lựa chọn, huống chi, hiện tại nàng còn không xác định Lâm Bắc Thần có phải thực sự rời khỏi căn nhà này hay không, trong đầu nàng vẫn có một cái ý nghĩ, đó chính là, chính là chết vẫn quyết không thể bỏ lại một mình Lâm Bắc Thần.
Tới gần gian phòng thứ nhất bên phải đại sảnh, trên tường bên treo một bức bản đồ biên cảnh hoàn chỉnh, bề rộng của bản đồ chừng một mét rưỡi, cao tới hai mét, bản đồ lớn như vậy khảm ở trên tường làm cho người nhìn cảm thấy rất đường đột. Lý Thiên Hữu rất nhanh đi tới trước bản đồ, tinh tế quan sát một hồi, tiếp theo nàng dùng tay gõ gõ trên dưới phải trái, liền có thanh âm chạm rỗng truyền ra, quả nhiên nơi này có vấn đề. Lý Thiên Hữu cũng không có quá nhiều thời gian nghiên cứu, nàng nhấc chân liền đạp, cước thứ nhất ngoại trừ trên bản đồ thêm một cái vết chân ra, mặt ngoài một chút dấu hiệu tổn hại cũng không có, Lý Thiên Hữu ổn ổn hô hấp, nàng dốc hết khí lực liên tiếp đạp vài cước, nhưng tường vẫn là một chút phản ứng cũng không có, Lý Thiên Hữu cau mày bắt đầu một lần nữa kiểm tra trên dưới.
“Để tôi làm.” Thanh âm Trần Hồng Hiên đột nhiên vang lên.
Lý Thiên Hữu quay đầu, chỉ thấy Trần Hồng Hiên cùng đội trưởng đứng ở sau lưng nàng. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy cạnh cửa lớn truyền đến thanh âm mang theo khóc nức nở của Tiểu Miêu: “Thiên Hữu, mọi người mau rút lui đi ra, còn có 15 phút, cũng chỉ có 15 phút, bom liền nổ tung rồi...”
Lý Thiên Hữu giương mắt nhìn sang, chỉ thấy trước cửa lớn, Trần Hồng Vũ dùng hai tay gắt gao ôm Tiểu Miêu muốn xông vào trong, mà trên khuôn mặt vẽ sợi màu của Tiểu Miêu mang theo lệ không ngừng gào khóc.
“15 phút, cũng đủ mở cánh cửa này, chúng tôi giúp em.” Trần Thần giơ tay vỗ vai Lý Thiên Hữu một cái, liền ngồi xổm hỗ trợ Trần Hồng Hiên thu xếp thuốc nổ.
Không tới một phút đồng hồ, tường bên liền bị ba người nổ ra một cái động nhỏ, trong động một mảnh tối đen lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng rọi vào cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bằng đá cẩm thạch đen nhánh. Lý Thiên Hữu dùng tay phẩy phẩy mùi thuốc súng sặc người, đưa tay gỡ xuống đèn pin cường quang trên vai phải, không chút suy nghĩ cúi người chui vào, Trần Hồng Hiên vừa định gọi lại nàng, nhưng vẫn là chậm một bước, cả người Lý Thiên Hữu đã tiến vào trong động. Hắn quan sát một hồi, thấy ánh đèn bên trong càng ngày càng tối sầm, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Cô cũng đi ra ngoài đi, tôi giúp em ấy. Nếu có cái gì bất trắc nhớ kỹ giúp Thiên Hữu chiếu cố em gái em ấy, và còn nói cho Hồng Vũ chiếu cố tốt ba mẹ tôi.” Nói xong Trần Hồng Hiên một giây không ngừng cũng tiến vào bên trong động.
Trần Thần xem thường bĩu môi, tất cả mọi người là quân nhân, thời điểm gặp sinh tử làm sao nàng có thể bỏ xuống hai người chiến hữu bản thân đi trước. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cửa, lúc này trong dãy nhà ngoại trừ thi thể kẻ địch thì không còn một người dư thừa nào nữa. Nghĩ đến Trần Hồng Vũ nhất định là mang Tiểu Miêu đi ra, Trần Thần an tâm, đưa tay cởi bỏ túi hành quân phía sau lưng, đơn giản lấy chút đồ dùng cần thiết liền chui vào đi theo phía sau Trần Hồng Hiên...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mệt mỏi quá...
Cầu cất dấu, cầu lưu bình, các loại cầu...
Tiếp theo chương Lâm Bắc Thần sẽ an toàn, tiếp tục bắt đầu viết hai người cảm tình...
Đại gia các loại chờ mong đi, haha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.