Chương 42: Đối mặt
Nguyễn Điệp
10/03/2018
Con quỷ nhập tràng choáng váng lắc đầu nhưng sau đó nó tập trung nhìn về phía Tấn rồi kêu lớn lên đầy phẫn nộ, hắn lúc này cuốn chặt mấy lá bùa xung quanh lưỡi kiếm rồi đưa kiếm gỗ thẳng ngang về phía con quỷ ra hiệu:
- Có giỏi thì đến đây...!
Ngay lập tức, con quỷ nhập trang chớp mắt lao đến trước mặt Tấn, hắn lách người qua một bên rồi chém xoẹt một phát ngang bụng con quái vật. Một ánh sáng lóe lên trong màn đêm tĩnh lặng, thanh kiếm gỗ bốc cháy dữ dội rồi dần dần hóa thành cát bụi tan biến trước mặt Tấn.
Tấn quay người loại nhìn về phía con quỷ nhập tràng, một vết chém sâu ngay giữa bụng nó làm lộ ra thòng lòng nội tạng. Con quỷ điên tiết rống lên đau đớn từng hồi, nó nhìn về phía Tấn đầy căm phẫn rồi lại một lần nữa phi người lao đến bất chấp nội tạng đang ào ạt rơi ra từ ổ bụng của nó.
Tấn lúc này đã hết bài, hắn cảm nhận rõ nguồn sát khí chết chóc đang bao chùm lấy mình. Nên làm thế nào đây? Tất nhiên 36 kế chạy là thượng sách rồi? Nhưng dòng máu nóng kích thích thân thể hắn khì không cho rằng là vậy.
Đôi bàn tay hắn nắm chặt lại, đôi chân hắn chạy đến phía trước gồng mình sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm trước mặt.
- Phá Hồn Kiếm Pháp....!
Từ trong miệng con quỷ nhập tràng, một thanh đoản kiếm màu xanh bỗng nhiên hiện ra. Cơ thể con quỷ nổ tung giữa không trung làm khuôn mặt Tấn đơ ra vì bất ngờ. Trong màn đêm tĩnh lặng, hình dáng một thanh niên tuấn tú dần dần hiện ra ở phía cuối hành lang.
Anh ta không thèm chú ý đến Tấn, mà đi thẳng về phía sau nhặt lấy thanh đoản kiếm màu xanh lên, giọng nói nhẹ nhàng cùng với đó là một tiếng thở dài:
- Vẫn may nà còn kịp...!
- Cậu là ai...?
Tấn nghiêm nghị mặt nhìn về phía tay thanh niên lạ mặt, gã thanh niên đưa mắt nhìn về phía Tấn rồi khẽ mỉm cười bâng quơ đáp lại:
- Không cần cám ơn đâu...! Thấy chết không cứu không phải việc nàm của chánh phái Mao Sơn...!
- Cậu là đạo sĩ Mao Sơn...?
- Đi không đổi danh về không đổi đạo...! Ế...! Mà sao anh có thể nhìn thấy tôi...? Rõ ràng nà tối đen như mực mà...?
Gã đạo sĩ ngạc nhiên trợn mắt nhìn về phía Tấn, Tấn im lặng một lúc rồi thở dài trả lời:
- Chuyện đấy bỏ qua đi...! Dù sao cũng cám ơn đạo trưởng vì đã ra tay tương trợ...! Nếu không có đạo trưởng thì có khi tôi đã mất mạng dưới tay con quỷ nhập tràng này rồi...!
- Quỷ nhập tràng? Việt Lam gọi táng thi nà quỷ nhập tràng sao...?
- Mỗi nước mỗi tên nhìn chung vẫn chỉ là một loại...! Quỷ nhập tràng vốn dĩ là thân xác người chết bị những oán hồn hợp thân còn vương vấn bụi trần nhập vào...! Những oán hồn này sinh thời còn nhiều tâm nguyên chưa hoàn thành nên khi trở thành quỷ nhập tràng sẽ thèm ăn một cách điên cuồng...!
- Có vẻ như nhị thiếu gia nhà họ Kim cũng am hiểu về thế giới của chúng tôi...! Vậy chắc anh cũng biết đây không phải nà một con táng thi bình thường phải không?
Tấn suy nghĩ hồi lâu trước câu hỏi của tay đạo sĩ rồi đăm chiêu đáp lại:
- Quỷ nhập tràng bò bằng hai tay hai chân lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy...! Có hai khả năng xảy ra...! Một là do âm dương giới có vấn đề...! Hai là có kẻ phía sau tạo ra con quỷ này...!
Gã đạo sĩ mỉm cười đứng dậy rồi dắt thanh đoản kiếm vào sau lưng, gã ta dần dần bước về phía cuối hành lang rồi tan biến trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn giọng nói thì vẫn văng vẳng đâu đây:
- Chuyện hôm nay mới chỉ nà khởi đầu thôi...! Có duyện ắt gặp lại...!
Lúc này chỉ còn Tấn đứng giữa hành lang cùng với những thắc mắc chưa giải đáp:
- Rốt cuộc tất cả toàn bộ câu chuyện này là sao...?
- Có giỏi thì đến đây...!
Ngay lập tức, con quỷ nhập trang chớp mắt lao đến trước mặt Tấn, hắn lách người qua một bên rồi chém xoẹt một phát ngang bụng con quái vật. Một ánh sáng lóe lên trong màn đêm tĩnh lặng, thanh kiếm gỗ bốc cháy dữ dội rồi dần dần hóa thành cát bụi tan biến trước mặt Tấn.
Tấn quay người loại nhìn về phía con quỷ nhập tràng, một vết chém sâu ngay giữa bụng nó làm lộ ra thòng lòng nội tạng. Con quỷ điên tiết rống lên đau đớn từng hồi, nó nhìn về phía Tấn đầy căm phẫn rồi lại một lần nữa phi người lao đến bất chấp nội tạng đang ào ạt rơi ra từ ổ bụng của nó.
Tấn lúc này đã hết bài, hắn cảm nhận rõ nguồn sát khí chết chóc đang bao chùm lấy mình. Nên làm thế nào đây? Tất nhiên 36 kế chạy là thượng sách rồi? Nhưng dòng máu nóng kích thích thân thể hắn khì không cho rằng là vậy.
Đôi bàn tay hắn nắm chặt lại, đôi chân hắn chạy đến phía trước gồng mình sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm trước mặt.
- Phá Hồn Kiếm Pháp....!
Từ trong miệng con quỷ nhập tràng, một thanh đoản kiếm màu xanh bỗng nhiên hiện ra. Cơ thể con quỷ nổ tung giữa không trung làm khuôn mặt Tấn đơ ra vì bất ngờ. Trong màn đêm tĩnh lặng, hình dáng một thanh niên tuấn tú dần dần hiện ra ở phía cuối hành lang.
Anh ta không thèm chú ý đến Tấn, mà đi thẳng về phía sau nhặt lấy thanh đoản kiếm màu xanh lên, giọng nói nhẹ nhàng cùng với đó là một tiếng thở dài:
- Vẫn may nà còn kịp...!
- Cậu là ai...?
Tấn nghiêm nghị mặt nhìn về phía tay thanh niên lạ mặt, gã thanh niên đưa mắt nhìn về phía Tấn rồi khẽ mỉm cười bâng quơ đáp lại:
- Không cần cám ơn đâu...! Thấy chết không cứu không phải việc nàm của chánh phái Mao Sơn...!
- Cậu là đạo sĩ Mao Sơn...?
- Đi không đổi danh về không đổi đạo...! Ế...! Mà sao anh có thể nhìn thấy tôi...? Rõ ràng nà tối đen như mực mà...?
Gã đạo sĩ ngạc nhiên trợn mắt nhìn về phía Tấn, Tấn im lặng một lúc rồi thở dài trả lời:
- Chuyện đấy bỏ qua đi...! Dù sao cũng cám ơn đạo trưởng vì đã ra tay tương trợ...! Nếu không có đạo trưởng thì có khi tôi đã mất mạng dưới tay con quỷ nhập tràng này rồi...!
- Quỷ nhập tràng? Việt Lam gọi táng thi nà quỷ nhập tràng sao...?
- Mỗi nước mỗi tên nhìn chung vẫn chỉ là một loại...! Quỷ nhập tràng vốn dĩ là thân xác người chết bị những oán hồn hợp thân còn vương vấn bụi trần nhập vào...! Những oán hồn này sinh thời còn nhiều tâm nguyên chưa hoàn thành nên khi trở thành quỷ nhập tràng sẽ thèm ăn một cách điên cuồng...!
- Có vẻ như nhị thiếu gia nhà họ Kim cũng am hiểu về thế giới của chúng tôi...! Vậy chắc anh cũng biết đây không phải nà một con táng thi bình thường phải không?
Tấn suy nghĩ hồi lâu trước câu hỏi của tay đạo sĩ rồi đăm chiêu đáp lại:
- Quỷ nhập tràng bò bằng hai tay hai chân lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy...! Có hai khả năng xảy ra...! Một là do âm dương giới có vấn đề...! Hai là có kẻ phía sau tạo ra con quỷ này...!
Gã đạo sĩ mỉm cười đứng dậy rồi dắt thanh đoản kiếm vào sau lưng, gã ta dần dần bước về phía cuối hành lang rồi tan biến trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn giọng nói thì vẫn văng vẳng đâu đây:
- Chuyện hôm nay mới chỉ nà khởi đầu thôi...! Có duyện ắt gặp lại...!
Lúc này chỉ còn Tấn đứng giữa hành lang cùng với những thắc mắc chưa giải đáp:
- Rốt cuộc tất cả toàn bộ câu chuyện này là sao...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.