Chương 80: Không chung đường
Nguyễn Điệp
23/05/2018
Cánh cửa phòng hậu cần từ từ mở ra, Tấn và Việt khá bất ngờ trước những thứ ở bên trong, những thứ mà dù họ có ở kiếp trước cũng chưa bao giờ được nhìn thấy:
- Voi chín ngà...? Ngựa chín hồng mao...? Chúng có thật sao...?
Tấn buột miệng lên tiếng khi nhìn thấy những tiêu bản của các loài thú chỉ có trong sách vở, Việt thì chăm chú nhìn về những mảnh đá có viền khắc hình thù kì lạ, ở những thứ đó mang lại cho anh ta những kí ức đã qua...
- Đừng có đụng chạm linh tinh trong khi tôi chuẩn bị hậu cần cho mấy người đấy...! Ở đây toàn vật vô giá thôi... hỏng hóc gì có bán cả nhà các người đi cũng không đủ tiền đền đâu...!
Mr núi lên tiếng cảnh báo, hai người họ hiểu ý nên gật đầu xác nhận. Lúc này Tấn mới nhìn về phía Việt rồi ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- Có điều này tôi vẫn hơi băn khoăn...!
- Có gì thắc mắc thì cậu cứ hỏi đi...! ( Việt điềm đạm đáp lại)
- Tại sao anh lại nhớ rõ kiếp trước của mình đến vậy...?
Việt quay đầu lại nhìn Tấn, anh ta khẽ thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời:
- Có thể tôi nói điều này sẽ hơi khó tin...! Nhưng vốn dĩ tôi chưa bao giờ chết...!
- Ý anh là sao...? ( Tấn mở to đôi mắt như không thể tin những gì Việt vừa nói)
- Trường Sinh Bất Tử....! À mà không phải nói đúng hơn là lời nguyền bất tử...! Đó là cái giá mà tôi phải trả cho những gì mình đã làm...!
- Thật không thể tin nổi...!
- 100 năm về trước tôi cũng từng nói câu này như cậu đấy...! Nhưng giờ thì tôi tin rồi...! ( Việt khẽ nhếch mép trả lời)
- Các người nói chuyện phiếm xong chưa...! Ông " tri thức đểu " mau ra đây xem còn cần bổ sung gì không?
Mr Núi lên tiếng rồi nhìn về hướng bọn họ, Việt như hiểu ý rằng gã đang gọi mình nên lạnh lùng quay người bước về phía Mr Núi. Lúc này chỉ còn Tấn trơ trọi với những suy nghĩ khó tả, mà nhân gian này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra nên việc thầy Việt vừa nói thì hẳn là cũng không phải là không đáng tin.
Nghĩ vậy, Tấn không suy nghĩ nữa mà đưa mắt thưởng thức những thứ kì lạ xung quanh. Đôi mắt hắn bất chợt dừng lại trước một bức tranh, người trong bức tranh này sao mà quen thuộc đến thế. Càng nhìn hắn lại càng cảm thấy đau lòng, bất chợt nước mắt từ khóe mi hắn khẽ rơi:
- Là cô ta...!
- Cậu biết người này sao...?
Mr Núi nhìn về phía Tấn với đôi mắt khó hiểu rồi lên tiếng hỏi, tay hắn chỉ về phía cô gái trong tranh, miệng lắp bắp không nên lời:
- Có thể nói cho tôi biết cô ấy là ai không...?
- Xì...! Thấy gái đẹp là tươm tướp tươm tướp...! Nhưng cậu không có cơ hội gặp cô ta đâu...! Trừ phi là cậu tận số...!
- Tôi chỉ muốn biết cô ấy là ai thôi...! Xin anh đấy...!
Vừa nói, Tấn vừa bám vào hai bả vai Mr Núi lắc mạnh liên hồi, gã gạt hai tay của Tấn ra rồi nhăn mặt trả lời:
- Được rồi...! Đừng lắc nữa...chóng mặt...! Người con gái trong bức tranh này là quận chúa diêm gia cũng chính là ái nữ duy nhất của Phong Đô Đại Đế...!
Đôi mắt Tấn bất chợt đờ ra một cách vô hồn, hắn đã hiểu vì sao cô ta lại nói từng tìm cô ta cho đến khi tận số. Và hắn giờ cũng đã hiểu vì sao chính tay Hắc Bạch Vô Thường ra mặt dẫn cô ta về địa phủ. Một nụ cười đầy đau đớn như đã hiểu rõ tất cả: vốn dĩ ngay từ đầu hắn và cô ta là người của hai thế giới khác nhau thì làm sao có thể....
Mr Núi không biết được cảm xúc của Tấn lúc này, trong suy nghĩ của gã thì tên này có vẻ giống một thằng ất ơ mắc bệnh thần kinh. Nhưng mà thôi, giả vờ quan tâm đồng cảm một chút cũng không mất mát gì nên gã vỗ vai Tấn rồi lên tiếng an ủi:
- Thôi đừng buồn...! Đời còn dài mà gái còn nhiều...! Sao cứ phải vì một cô gái ở thế giới khác mà bỏ lỡ cả một khu rừng ở đời thực...?
Tấn mím chặt môi khẽ mỉm cười rồi gật đầu nhìn Mr Núi, lúc này hắn đã hạ quyết tâm bỏ qua chuyện này sang một bên. Mr Núi ra hiệu cho hắn đi về phía Việt rồi lên tiếng nói:
- Đợi tí...! Để tôi xem có đồ nghề gì ngon lành mà an toàn với kẻ nghiệp dư như cậu...!
Tấn lúc này lại quan sát mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên đôi mắt hắn lại mở to một lần nữa và lần này là mở to vì kinh ngạc:
- Hàn.... Linh.... Kiếm....!
- Voi chín ngà...? Ngựa chín hồng mao...? Chúng có thật sao...?
Tấn buột miệng lên tiếng khi nhìn thấy những tiêu bản của các loài thú chỉ có trong sách vở, Việt thì chăm chú nhìn về những mảnh đá có viền khắc hình thù kì lạ, ở những thứ đó mang lại cho anh ta những kí ức đã qua...
- Đừng có đụng chạm linh tinh trong khi tôi chuẩn bị hậu cần cho mấy người đấy...! Ở đây toàn vật vô giá thôi... hỏng hóc gì có bán cả nhà các người đi cũng không đủ tiền đền đâu...!
Mr núi lên tiếng cảnh báo, hai người họ hiểu ý nên gật đầu xác nhận. Lúc này Tấn mới nhìn về phía Việt rồi ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- Có điều này tôi vẫn hơi băn khoăn...!
- Có gì thắc mắc thì cậu cứ hỏi đi...! ( Việt điềm đạm đáp lại)
- Tại sao anh lại nhớ rõ kiếp trước của mình đến vậy...?
Việt quay đầu lại nhìn Tấn, anh ta khẽ thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời:
- Có thể tôi nói điều này sẽ hơi khó tin...! Nhưng vốn dĩ tôi chưa bao giờ chết...!
- Ý anh là sao...? ( Tấn mở to đôi mắt như không thể tin những gì Việt vừa nói)
- Trường Sinh Bất Tử....! À mà không phải nói đúng hơn là lời nguyền bất tử...! Đó là cái giá mà tôi phải trả cho những gì mình đã làm...!
- Thật không thể tin nổi...!
- 100 năm về trước tôi cũng từng nói câu này như cậu đấy...! Nhưng giờ thì tôi tin rồi...! ( Việt khẽ nhếch mép trả lời)
- Các người nói chuyện phiếm xong chưa...! Ông " tri thức đểu " mau ra đây xem còn cần bổ sung gì không?
Mr Núi lên tiếng rồi nhìn về hướng bọn họ, Việt như hiểu ý rằng gã đang gọi mình nên lạnh lùng quay người bước về phía Mr Núi. Lúc này chỉ còn Tấn trơ trọi với những suy nghĩ khó tả, mà nhân gian này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra nên việc thầy Việt vừa nói thì hẳn là cũng không phải là không đáng tin.
Nghĩ vậy, Tấn không suy nghĩ nữa mà đưa mắt thưởng thức những thứ kì lạ xung quanh. Đôi mắt hắn bất chợt dừng lại trước một bức tranh, người trong bức tranh này sao mà quen thuộc đến thế. Càng nhìn hắn lại càng cảm thấy đau lòng, bất chợt nước mắt từ khóe mi hắn khẽ rơi:
- Là cô ta...!
- Cậu biết người này sao...?
Mr Núi nhìn về phía Tấn với đôi mắt khó hiểu rồi lên tiếng hỏi, tay hắn chỉ về phía cô gái trong tranh, miệng lắp bắp không nên lời:
- Có thể nói cho tôi biết cô ấy là ai không...?
- Xì...! Thấy gái đẹp là tươm tướp tươm tướp...! Nhưng cậu không có cơ hội gặp cô ta đâu...! Trừ phi là cậu tận số...!
- Tôi chỉ muốn biết cô ấy là ai thôi...! Xin anh đấy...!
Vừa nói, Tấn vừa bám vào hai bả vai Mr Núi lắc mạnh liên hồi, gã gạt hai tay của Tấn ra rồi nhăn mặt trả lời:
- Được rồi...! Đừng lắc nữa...chóng mặt...! Người con gái trong bức tranh này là quận chúa diêm gia cũng chính là ái nữ duy nhất của Phong Đô Đại Đế...!
Đôi mắt Tấn bất chợt đờ ra một cách vô hồn, hắn đã hiểu vì sao cô ta lại nói từng tìm cô ta cho đến khi tận số. Và hắn giờ cũng đã hiểu vì sao chính tay Hắc Bạch Vô Thường ra mặt dẫn cô ta về địa phủ. Một nụ cười đầy đau đớn như đã hiểu rõ tất cả: vốn dĩ ngay từ đầu hắn và cô ta là người của hai thế giới khác nhau thì làm sao có thể....
Mr Núi không biết được cảm xúc của Tấn lúc này, trong suy nghĩ của gã thì tên này có vẻ giống một thằng ất ơ mắc bệnh thần kinh. Nhưng mà thôi, giả vờ quan tâm đồng cảm một chút cũng không mất mát gì nên gã vỗ vai Tấn rồi lên tiếng an ủi:
- Thôi đừng buồn...! Đời còn dài mà gái còn nhiều...! Sao cứ phải vì một cô gái ở thế giới khác mà bỏ lỡ cả một khu rừng ở đời thực...?
Tấn mím chặt môi khẽ mỉm cười rồi gật đầu nhìn Mr Núi, lúc này hắn đã hạ quyết tâm bỏ qua chuyện này sang một bên. Mr Núi ra hiệu cho hắn đi về phía Việt rồi lên tiếng nói:
- Đợi tí...! Để tôi xem có đồ nghề gì ngon lành mà an toàn với kẻ nghiệp dư như cậu...!
Tấn lúc này lại quan sát mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên đôi mắt hắn lại mở to một lần nữa và lần này là mở to vì kinh ngạc:
- Hàn.... Linh.... Kiếm....!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.