Chương 367: Bái sư
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Lòng Trang tiên sinh khẽ động, cười nói: "Không thành vấn đề, cho dù không nhập môn, thì ta cũng vẫn dạy bọn họ như vậy. Chẳng qua nếu đã nhập môn thì phải theo thứ tự, ta đã nhận Mãn Bảo làm đệ tử trước, sau đó lại chấp nhận Thiện Bảo, cho nên nhị lang.."
Bạch lão gia lập tức xoay người quát Bạch nhị lang vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi sư phụ, sư huynh và sư tỷ?"
Thiện Bảo vì muốn làm sư huynh mà đánh nhau với Mãn Bảo một trận, còn đánh thua, chuyện này hai ngày trước Bạch lão gia đã nghe nói.
Bạch nhị lang:.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vừa lòng, đều ngẩng đầu nhỏ chờ Bạch nhị lang gọi bọn bọ.
Bạch nhị lang ngơ ngác nhìn hai con người rõ ràng còn lùn hơn cậu này, tủi thân trề môi, nhưng không chờ cậu lên tiếng phản đối, Bạch lão gia đã vỗ một phát vào gáy cậu.
Dưới ánh mắt của cha, Bạch nhị lang không chút tình nguyện gọi Mãn Bảo một tiếng "Sư tỷ", lại gọi Bạch Thiện Bảo một tiếng "Sư huynh", sau đó mới nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh cảm thấy thật là làm khó đứa trẻ này, vì thế ôn hòa xoa đầu cậu, dẫn mọi người vào nhà chính, cười nói: "Đã như thế, các con cùng nhau làm lễ bái sư đi."
Mãn Bảo lập tức nhạy bén đứng ra phía sau Trang tiên sinh, tự đắc nhìn hai sư đệ.
Trang phu nhân vội vàng bưng trà đã pha lên, Bạch Thiện Bảo nhận một ly trước, lúc này Bạch nhị lang mới nhận lấy ly còn lại.
Hai người cùng nhau quỳ xuống kính trà, hành lễ với Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh mỉm cười, nhận lấy trà của bọn họ uống một ngụm, bảo ban bọn họ cố gắng một hồi rồi đưa cho mỗi người bọn họ một bộ văn phòng tứ bảo.
Vốn dĩ ông chỉ chuẩn bị một bộ, cũng may nhà họ Trang bọn họ có nhiều người đi học, còn có thể lâm thời tìm được một bộ.
Mãn Bảo vui tươi hớn hở nhìn hai người, rất có cảm giác vui sướng của việc mua một tặng một.
Bạch Thiện Bảo cũng rất vui, ánh mắt nhìn về phía Bạch nhị lang đong đầy vui vẻ.
Bạch nhị lang nhìn Bạch Thiện Bảo, lại nhìn Mãn Bảo, buồn bực vô cùng. Quả nhiên, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vẫn thật đáng ghét mà, rốt cuộc vì sao hôm nay cậu lại muốn tới đây xem náo nhiệt chứ?
Bạch lão gia rất vui, hai mẹ chồng nàng dâu Lưu thị cũng rất vui.
Trang đại lang và vợ hắn không ngờ sau khi phụ thân đến nông thôn dạy học mà sự nghiệp lại tiến thêm một bước, cho nên bọn họ cũng rất mừng.
Vốn Trang đại lang còn không muốn để Trang tiên sinh về nông thôn dạy học lắm, dù sao tuổi phụ thân cũng cao rồi, cách họ quá xa, nếu mà bị bệnh, hắn cũng không chăm sóc được.
Nhưng thấy Bạch lão gia coi trọng phụ thân như vậy, ngoài miệng Trang đại lang không nói gì, nhưng lòng cũng thấy yên tâm hơn không ít.
Đã coi trọng như vậy, thì nếu ông bị bệnh hoặc xảy ra chuyện gì, hẳn là nhà họ Bạch cũng sẽ chăm sóc ông.
Trang đại lang rất thân thiện với Bạch Thiện và Bạch nhị lang, còn Mãn Bảo đứng phía sau Trang tiên sinh, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Đối với Mãn Bảo, dù hắn chưa từng gặp, nhưng đã sớm nghe nói đến. Phụ thân đã nói với hắn, ông nhận một đệ tử nhập môn, là một bé gái năm tuổi.
Đây có thể coi là đệ tử nhập môn đầu tiên của phụ thân, nói thật, Trang đại lang không quá hiểu, cho dù ông muốn nhận đệ tử thì vì sao phải nhận một bé gái chứ?
Chẳng qua hiển nhiên quyết định của phụ thân không phải là thứ bọn họ có thể thay đổi, chủ yếu là Trang đại lang cũng không muốn can thiệp quá nhiều.
Cho nên lần gặp mặt này, hắn chỉ gật đầu với Mãn Bảo mà thôi.
Nhưng Mãn Bảo lại chuẩn bị quà tặng cho từng người bọn họ, cho phu thê Trang đại lang, và cả ba đứa con nhà bọn họ nữa.
Đương nhiên, có cả quà của Bạch Thiện Bảo.
Nhận sư phụ xong, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang liền phải chào Trang đại lang, sau đó chính là Mãn Bảo.
Mãn Bảo đã sớm lấy quà của Bạch Thiện Bảo từ chỗ Đại Cát ra, đứng phía sau Trang tiên sinh đưa ánh mắt sáng ngời nhìn cậu.
Bạch Thiện Bảo đi đến trước mặt Mãn Bảo, nhìn Mãn Bảo thấp hơn mình nửa cái đầu, không tình nguyện gọi một tiếng, "Sư tỷ."
Mãn Bảo lập tức cười rộ lên, một tay cố gắng ôm hộp, một tay học tiên sinh kiễng chân xoa đầu Bạch Thiện Bảo, cười nói: "Sư đệ ngoan, đây là quà mà sư tỷ tặng đệ."
Bạch Thiện Bảo không quá vui vẻ nghiêng đầu, giơ tay nhận hộp, sau đó định mở ra.
Mãn Bảo lại đè tay cậu lại, nói: "Bây giờ còn chưa được mở, chờ bao giờ về nhà mới được mở."
Bạch Thiện Bảo bèn ôm quà nói: "Được rồi."
Sau đó bước lên đứng bên cạnh Mãn Bảo, hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang đứng đối diện bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ với hai người.
Bốn đấu hai, Bạch nhị lang thất bại hoàn toàn, chỉ có thể ra đứng trước mặt Mãn Bảo ấp úng hồi lâu mới bật ra được một tiếng "Sư tỷ" từ cổ họng.
Mãn Bảo lại lần nữa cười rộ lên, cũng muốn duỗi tay xoa đầu Bạch nhị lang, nhưng Bạch nhị lang lập tức nhảy ra sau, đề phòng nhìn bé.
Mãn Bảo có chút tiếc nuối, chỉ có thể nói: "Ngoan lắm, sư tỷ không biết hôm nay đệ cũng bái sư, cho nên chưa chuẩn bị quà cho đệ, chờ bao giờ về ta sẽ bổ sung một phần cho đệ."
Bạch nhị lang có thể không gật đầu được không, cậu cảm thấy cậu không có tiếng nói chung với Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, nếu bọn họ tặng cậu giấy và bút mực, thì cậu nên nhận hay là không?
Cho nên tốt nhất là không cần tặng, không tặng cậu cũng không sao.
Bạch Thiện Bảo thấy cậu định bước đến đứng bên cạnh bọn họ, bèn bước lên ngăn cậu lại, nói: "Ngươi còn chưa chào ta đấy."
Bạch nhị lang nghiến răng với cậu, không tình nguyện gọi một tiếng, "Sư huynh.."
Gọi xong thì cảm thấy tủi thân, lập tức quay đầu nói với Trang tiên sinh: "Tiên sinh, con lớn tuổi nhất, hẳn là con phải là sư huynh mới đúng chứ ạ?"
Đang ở trước mặt mọi người, đương nhiên Trang tiên sinh không thể để cho các đệ tử nội chiến, hơn nữa hai tên khiến người ta đau đầu vừa mới xác định lớn nhỏ, đương nhiên không thể lộn lại nữa, vì thế nói: "Đây là xếp dựa theo thứ tự nhập môn."
Bạch nhị lang bèn lập tức giơ tay về phía Bạch Thiện Bảo: "Vậy ngươi cũng phải tặng quà cho ta."
Bạch lão gia thấy cậu thất lễ như thế, không khỏi trừng mắt nhìn.
Bạch Thiện Bảo cũng không để ý, vui sướng hài lòng nói đồng ý: "Được, chờ bao giờ về ta sẽ đưa cho ngươi."
Bạch nhị lang đưa ra yêu cầu, "Ta muốn cái ná kia của ngươi!"
"Không được!" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đồng thanh từ chối cậu.
Bạch Thiện Bảo nói: "Đó là của ta!"
Mãn Bảo nói: "Đó là của ta đưa cho hắn!"
Bạch nhị lang bèn đề yêu cầu với Mãn Bảo, "Vậy ngươi phải tặng cho ta một cái ná giống như hắn."
Mãn Bảo còn chưa kịp trả lời, Bạch lão gia đã không nhịn được nữa, vỗ bụp một phát vào lưng cậu, cả giận nói: "Chơi ná cái gì, cho con tới bái sư để con học hành thật tốt, kết quả con chỉ nghĩ đến chơi!"
Sau đó hắn nhìn về phía Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, nói: "Các con cũng không được tặng đồ chơi cho hắn, biết không?"
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo gật đầu lia lịa, bọn họ cũng không muốn tặng nha.
Đồ ăn và đồ dùng học tập tốt lắm mà, sao phải tặng đồ chơi chứ?
Bạch nhị lang bi phẫn vô cùng, nhưng mà cậu không dám phản kháng cha cậu.
Bái sư xong, đám người Đại Cát liền dọn hết lễ vật còn lại vào trong.
Trong đó quà của Mãn Bảo rất dễ phân biệt, bởi vì quà của bé đều được đựng trong hộp trúc.
Đóng gói đơn sơ như vậy, làm phu thê Trang đại lang ghé mắt vài lần, chẳng qua thấy Mãn Bảo chỉ là một đứa trẻ, hai người cũng không nói gì.
Quà của Mãn Bảo có năm hộp, ngoài Trang tiên sinh thì mỗi người nhà họ Trang đều có một cái. Còn nhà họ Chu cũng chuẩn bị quà năm nay cho Trang tiên sinh, cũng giống như năm vừa rồi, là thịt khô, gạo, mì và một vò dưa muối.
Ba đứa trẻ nhà họ Trang đều đi học, cũng không ở nhà.
Nhưng Mãn Bảo vẫn giao quà tặng đã chuẩn bị cẩn thận cho Trang đại lang, bé cho rằng, là sư cô, nếu đã là lần đầu đến thăm các cháu nhỏ, sau có thể không mang quà theo chứ?
Bạch lão gia lập tức xoay người quát Bạch nhị lang vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi sư phụ, sư huynh và sư tỷ?"
Thiện Bảo vì muốn làm sư huynh mà đánh nhau với Mãn Bảo một trận, còn đánh thua, chuyện này hai ngày trước Bạch lão gia đã nghe nói.
Bạch nhị lang:.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vừa lòng, đều ngẩng đầu nhỏ chờ Bạch nhị lang gọi bọn bọ.
Bạch nhị lang ngơ ngác nhìn hai con người rõ ràng còn lùn hơn cậu này, tủi thân trề môi, nhưng không chờ cậu lên tiếng phản đối, Bạch lão gia đã vỗ một phát vào gáy cậu.
Dưới ánh mắt của cha, Bạch nhị lang không chút tình nguyện gọi Mãn Bảo một tiếng "Sư tỷ", lại gọi Bạch Thiện Bảo một tiếng "Sư huynh", sau đó mới nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh cảm thấy thật là làm khó đứa trẻ này, vì thế ôn hòa xoa đầu cậu, dẫn mọi người vào nhà chính, cười nói: "Đã như thế, các con cùng nhau làm lễ bái sư đi."
Mãn Bảo lập tức nhạy bén đứng ra phía sau Trang tiên sinh, tự đắc nhìn hai sư đệ.
Trang phu nhân vội vàng bưng trà đã pha lên, Bạch Thiện Bảo nhận một ly trước, lúc này Bạch nhị lang mới nhận lấy ly còn lại.
Hai người cùng nhau quỳ xuống kính trà, hành lễ với Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh mỉm cười, nhận lấy trà của bọn họ uống một ngụm, bảo ban bọn họ cố gắng một hồi rồi đưa cho mỗi người bọn họ một bộ văn phòng tứ bảo.
Vốn dĩ ông chỉ chuẩn bị một bộ, cũng may nhà họ Trang bọn họ có nhiều người đi học, còn có thể lâm thời tìm được một bộ.
Mãn Bảo vui tươi hớn hở nhìn hai người, rất có cảm giác vui sướng của việc mua một tặng một.
Bạch Thiện Bảo cũng rất vui, ánh mắt nhìn về phía Bạch nhị lang đong đầy vui vẻ.
Bạch nhị lang nhìn Bạch Thiện Bảo, lại nhìn Mãn Bảo, buồn bực vô cùng. Quả nhiên, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vẫn thật đáng ghét mà, rốt cuộc vì sao hôm nay cậu lại muốn tới đây xem náo nhiệt chứ?
Bạch lão gia rất vui, hai mẹ chồng nàng dâu Lưu thị cũng rất vui.
Trang đại lang và vợ hắn không ngờ sau khi phụ thân đến nông thôn dạy học mà sự nghiệp lại tiến thêm một bước, cho nên bọn họ cũng rất mừng.
Vốn Trang đại lang còn không muốn để Trang tiên sinh về nông thôn dạy học lắm, dù sao tuổi phụ thân cũng cao rồi, cách họ quá xa, nếu mà bị bệnh, hắn cũng không chăm sóc được.
Nhưng thấy Bạch lão gia coi trọng phụ thân như vậy, ngoài miệng Trang đại lang không nói gì, nhưng lòng cũng thấy yên tâm hơn không ít.
Đã coi trọng như vậy, thì nếu ông bị bệnh hoặc xảy ra chuyện gì, hẳn là nhà họ Bạch cũng sẽ chăm sóc ông.
Trang đại lang rất thân thiện với Bạch Thiện và Bạch nhị lang, còn Mãn Bảo đứng phía sau Trang tiên sinh, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Đối với Mãn Bảo, dù hắn chưa từng gặp, nhưng đã sớm nghe nói đến. Phụ thân đã nói với hắn, ông nhận một đệ tử nhập môn, là một bé gái năm tuổi.
Đây có thể coi là đệ tử nhập môn đầu tiên của phụ thân, nói thật, Trang đại lang không quá hiểu, cho dù ông muốn nhận đệ tử thì vì sao phải nhận một bé gái chứ?
Chẳng qua hiển nhiên quyết định của phụ thân không phải là thứ bọn họ có thể thay đổi, chủ yếu là Trang đại lang cũng không muốn can thiệp quá nhiều.
Cho nên lần gặp mặt này, hắn chỉ gật đầu với Mãn Bảo mà thôi.
Nhưng Mãn Bảo lại chuẩn bị quà tặng cho từng người bọn họ, cho phu thê Trang đại lang, và cả ba đứa con nhà bọn họ nữa.
Đương nhiên, có cả quà của Bạch Thiện Bảo.
Nhận sư phụ xong, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang liền phải chào Trang đại lang, sau đó chính là Mãn Bảo.
Mãn Bảo đã sớm lấy quà của Bạch Thiện Bảo từ chỗ Đại Cát ra, đứng phía sau Trang tiên sinh đưa ánh mắt sáng ngời nhìn cậu.
Bạch Thiện Bảo đi đến trước mặt Mãn Bảo, nhìn Mãn Bảo thấp hơn mình nửa cái đầu, không tình nguyện gọi một tiếng, "Sư tỷ."
Mãn Bảo lập tức cười rộ lên, một tay cố gắng ôm hộp, một tay học tiên sinh kiễng chân xoa đầu Bạch Thiện Bảo, cười nói: "Sư đệ ngoan, đây là quà mà sư tỷ tặng đệ."
Bạch Thiện Bảo không quá vui vẻ nghiêng đầu, giơ tay nhận hộp, sau đó định mở ra.
Mãn Bảo lại đè tay cậu lại, nói: "Bây giờ còn chưa được mở, chờ bao giờ về nhà mới được mở."
Bạch Thiện Bảo bèn ôm quà nói: "Được rồi."
Sau đó bước lên đứng bên cạnh Mãn Bảo, hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang đứng đối diện bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ với hai người.
Bốn đấu hai, Bạch nhị lang thất bại hoàn toàn, chỉ có thể ra đứng trước mặt Mãn Bảo ấp úng hồi lâu mới bật ra được một tiếng "Sư tỷ" từ cổ họng.
Mãn Bảo lại lần nữa cười rộ lên, cũng muốn duỗi tay xoa đầu Bạch nhị lang, nhưng Bạch nhị lang lập tức nhảy ra sau, đề phòng nhìn bé.
Mãn Bảo có chút tiếc nuối, chỉ có thể nói: "Ngoan lắm, sư tỷ không biết hôm nay đệ cũng bái sư, cho nên chưa chuẩn bị quà cho đệ, chờ bao giờ về ta sẽ bổ sung một phần cho đệ."
Bạch nhị lang có thể không gật đầu được không, cậu cảm thấy cậu không có tiếng nói chung với Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, nếu bọn họ tặng cậu giấy và bút mực, thì cậu nên nhận hay là không?
Cho nên tốt nhất là không cần tặng, không tặng cậu cũng không sao.
Bạch Thiện Bảo thấy cậu định bước đến đứng bên cạnh bọn họ, bèn bước lên ngăn cậu lại, nói: "Ngươi còn chưa chào ta đấy."
Bạch nhị lang nghiến răng với cậu, không tình nguyện gọi một tiếng, "Sư huynh.."
Gọi xong thì cảm thấy tủi thân, lập tức quay đầu nói với Trang tiên sinh: "Tiên sinh, con lớn tuổi nhất, hẳn là con phải là sư huynh mới đúng chứ ạ?"
Đang ở trước mặt mọi người, đương nhiên Trang tiên sinh không thể để cho các đệ tử nội chiến, hơn nữa hai tên khiến người ta đau đầu vừa mới xác định lớn nhỏ, đương nhiên không thể lộn lại nữa, vì thế nói: "Đây là xếp dựa theo thứ tự nhập môn."
Bạch nhị lang bèn lập tức giơ tay về phía Bạch Thiện Bảo: "Vậy ngươi cũng phải tặng quà cho ta."
Bạch lão gia thấy cậu thất lễ như thế, không khỏi trừng mắt nhìn.
Bạch Thiện Bảo cũng không để ý, vui sướng hài lòng nói đồng ý: "Được, chờ bao giờ về ta sẽ đưa cho ngươi."
Bạch nhị lang đưa ra yêu cầu, "Ta muốn cái ná kia của ngươi!"
"Không được!" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đồng thanh từ chối cậu.
Bạch Thiện Bảo nói: "Đó là của ta!"
Mãn Bảo nói: "Đó là của ta đưa cho hắn!"
Bạch nhị lang bèn đề yêu cầu với Mãn Bảo, "Vậy ngươi phải tặng cho ta một cái ná giống như hắn."
Mãn Bảo còn chưa kịp trả lời, Bạch lão gia đã không nhịn được nữa, vỗ bụp một phát vào lưng cậu, cả giận nói: "Chơi ná cái gì, cho con tới bái sư để con học hành thật tốt, kết quả con chỉ nghĩ đến chơi!"
Sau đó hắn nhìn về phía Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, nói: "Các con cũng không được tặng đồ chơi cho hắn, biết không?"
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo gật đầu lia lịa, bọn họ cũng không muốn tặng nha.
Đồ ăn và đồ dùng học tập tốt lắm mà, sao phải tặng đồ chơi chứ?
Bạch nhị lang bi phẫn vô cùng, nhưng mà cậu không dám phản kháng cha cậu.
Bái sư xong, đám người Đại Cát liền dọn hết lễ vật còn lại vào trong.
Trong đó quà của Mãn Bảo rất dễ phân biệt, bởi vì quà của bé đều được đựng trong hộp trúc.
Đóng gói đơn sơ như vậy, làm phu thê Trang đại lang ghé mắt vài lần, chẳng qua thấy Mãn Bảo chỉ là một đứa trẻ, hai người cũng không nói gì.
Quà của Mãn Bảo có năm hộp, ngoài Trang tiên sinh thì mỗi người nhà họ Trang đều có một cái. Còn nhà họ Chu cũng chuẩn bị quà năm nay cho Trang tiên sinh, cũng giống như năm vừa rồi, là thịt khô, gạo, mì và một vò dưa muối.
Ba đứa trẻ nhà họ Trang đều đi học, cũng không ở nhà.
Nhưng Mãn Bảo vẫn giao quà tặng đã chuẩn bị cẩn thận cho Trang đại lang, bé cho rằng, là sư cô, nếu đã là lần đầu đến thăm các cháu nhỏ, sau có thể không mang quà theo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.