Chương 152: Bài tập
Úy Vũ Trúc
11/04/2022
Phó huyện lệnh gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nhưng vẫn phải nói: "Huyện nha không dư dả, bây giờ cơm canh cấp cho lao đinh là lệ cũ, nếu muốn sửa đổi, chỉ sợ không dễ."
Mãn Bảo nhíu đôi mày nhỏ, cảm thấy sao lại khó được chứ, còn không phải là kiếm tiền thôi sao? Hơn nữa mọi người cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Mãn Bảo há miệng định định nói, huyện thừa lại đột nhiên mở miệng hỏi Bạch Thiện Bảo, "Tiểu lang quân tên là gì?"
Mãn Bảo liền tạm thời ngậm miệng lại, mẫu thân nói rồi, nếu người ta đang nói thì phải đợi người ta nói xong rồi hẵng mở miệng, chen lời là hành vi vô lễ.
Bạch Thiện Bảo ưỡn ngực nhỏ: "Cháu tên là Bạch Thiện."
"Bạch?" Phó huyện lệnh cười hỏi, "Bạch Lập ở thôn Thất Lí là gì của cháu?"
Bạch Thiện Bảo sửng sốt một chút rồi nói: "Đó là bác của cháu."
"A, bạch Lập còn có huynh đệ à?"
Bạch Thiện Bảo liền nói: "Phụ thân cháu và bác ấy là anh em họ."
Phó huyện lệnh nghe vậy gật đầu, cho rằng Bạch Thiện Bảo là thân thích đến đây nhờ cậy Bạch Lập, cười hỏi cậu, "Trông cháu đọc sách rất có thiên phú, phụ thân cháu bây giờ cũng đang học sao?"
Bạch Thiện Bảo khoanh tay trả lời: "Gia phụ là tiến sĩ nguyên niên* Đại Trinh, năm thứ hai Đại Trinh được bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Thục, sau đó bởi vì truy bắt trộm cướp mà đã qua đời."
* 元年 [yuánnián]: nguyên niên (năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa)
Bạch Thiện Bảo mím môi, tâm tình có vẻ không vui, mấy câu này đương nhiên không phải do cậu nghĩ ra, mà là do cậu nghe bà nội từng nói với người khác, chỉ là Bạch Thiện Bảo đổi con trai thành gia phụ mà thôi.
Cái này khiến cậu nhớ tới mấy hồi ức không hay lắm.
Mãn Bảo cảm giác được đồng bạn nhỏ của mình không vui, lập tức ném hết lao đinh, đồ ăn gì đó ra sau đầu, giơ tay nhỏ cầm lấy tay cậu.
Tay Bạch Thiện Bảo được một bàn tay mũm mĩm ôm lấy, cậu thoáng nhìn qua bên cạnh, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, lại khôi phục sinh lực, ngẩng đầu nhìn về phía Phó huyện lệnh.
Phó huyện lệnh không ngờ rằng đây lại là cô nhi của đồng liêu cũ, bây giờ cũng chưa có nhiều quan viên, cho nên vòng quan viên rất nhỏ, năm thứ hai Đại Trinh cũng cách hiện tại không xa, hắn hơi suy tư liền nhớ ra, "Phụ thân cháu tên là Bạch Khải?"
Bạch Thiện Bảo giọng đầy hơi sữa đáp: "Chính là gia phụ!"
Phó huyện lệnh không nhịn được thở dài một hơi, nói: "Hóa ra là con của cố nhân, cháu có bằng lòng tới trường huyện để học không, ta có thể cho cháu một phong thư tiến cử."
Bạch Thiện Bảo lắc đầu, nói: "Đa tạ đại nhân, chỉ là học thức của học sinh bây giờ còn chưa đủ tới trường huyện, chờ cháu lớn thêm ít nữa rồi nói sau."
Phó huyện lệnh gật đầu, vui mừng nói: "Rất tốt, cũng coi như Bạch đại nhân có người kế nghiệp."
Mãn Bảo ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn hắn, định nói gì đó, lại bị Bạch Thiện Bảo hung hăng nắm một cái thật chặt, bé liền không nói nữa.
Phó huyện lệnh không nói chuyện với hai đứa trẻ nữa, bảo nha dịch dẫn bọn họ đi, sau đó đi xem đê đập.
Hắn tới đây để tuần tra, trước kia đều tới làm một vòng rồi đi, lần này là bởi vì nghe nói công trình đã tiến hành được một nửa, nên mới đến xem.
Bạch Thiện Bảo nắm tay Mãn Bảo đi ra xa, sau khi đi được rất xa mới quay đầu lại nhìn bóng dáng của mấy người Phó huyện lệnh.
Mãn Bảo cũng quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh chỉ có tứ ca của bé và Đại Cát, lúc này mới nói: "Hắn nói dối, hắn hoàn toàn không quen biết cha ngươi."
Bạch Thiện gật đầu, "Ta biết mà, nếu mà biết thật, thì lúc bà nội mang chúng ta chuyển đến đây đã đi bái phỏng rồi."
"Vậy vì sao hắn phải nói dối?"
Dù sao Bạch Thiện Bảo cũng lớn hơn Mãn Bảo một tuổi, thêm việc từ nhỏ đã được tiếp thu một loại giáo dục khác, bởi vậy nói: "Đây là khách sáo, hơn nữa huyện Thục cũng cách nơi này không xa, cũng giống như huyện La Giang đều nằm dưới sự quản lí của Miên Châu, đương nhiên hắn sẽ nhắc đến, nhưng mà ngươi ấy, về sau đừng có cái gì cũng nói ra ngoài, người bên ngoài không giống với người trong thôn đâu."
Mãn Bảo kinh ngạc nói: "Hóa ra bên ngoài huyện La Giang là Miên Châu à, ngươi từng đến đó chưa?"
Đến Chu tứ lang cũng không kìm được đỡ trán:......Ôi cái sự chú ý này.
Nhưng Bạch Thiện Bảo lại tiếp thu rất tốt, cậu rất nhanh đã vứt phiền não đi, cũng thấy vui lên, nói: "Chưa từng đến, nhưng đó là châu phủ, chắc chắn sẽ phồn hoa hơn huyện La Giang, chờ sau này chúng ta lớn hơn một chút lại thì đi."
Mãn Bảo gật đầu, "Ta muốn ăn thật nhiều cơm, phải nhanh lớn lên mới tốt."
Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu, "Còn phải học cưỡi ngựa nữa, nếu không đi bộ thì quá mệt."
"Nhà ta không có ngựa, ngựa cũng đắt nữa, cưỡi lừa có được không?"
Bạch Thiện Bảo do dự, "Chắc là được đó."
Chu tứ lang mỗi tay nắm một cái cổ áo, xách hai đứa trẻ đến chỗ quầy hàng nhà họ Chu, nói: "Thôi đừng mơ nữa, đến lừa nhà chúng ta cũng không mua nổi đâu, các ngươi đi dạo nửa ngày mà còn chưa đói bụng à, mau ăn xong rồi trở về, hôm nay nhị ca không nên đưa các ngươi đến mới phải."
Đại Cát im lặng theo sát, để kệ Chu tứ lang xách thiếu gia nhà bọn họ.
Đến tận khi về nhà, Mãn Bảo mới đột nhiên a một tiếng, la lên, "Phó huyện lệnh quên trả bản thảo cho chúng ta rồi."
Bạch Thiện Bảo cũng thấy hơi ảo não, dẫu sao đó cũng là thứ bọn họ đã viết rất lâu, vì thế cùng Mãn Bảo thở dài hồi lâu, mãi cho đến ngày hôm sau đi học vẫn có chút buồn bực không vui.
Trang tiên sinh thấy hai đứa bé gục đầu xuống như quả cà tím héo, không nhịn được xách hai bé ra ngoài hỏi chuyện, vừa nghe thấy vậy liền nói: "Này thì có sao, bài văn là do các con viết, dù sao sau này còn phải sửa nữa, các con viết lại một lần nữa là được, ôn cũ biết mới, cho dù là viết về cùng một thứ, nhưng văn chương mới viết ra cũng không sẽ còn như trước nữa."
Trang tiên sinh dứt khoát bố trí bài tập cho bọn họ, "Kết hợp với lần đi xem xây đê này, các con viết lại lần nữa đi, lần này không cho phép viết chung nữa, tự mình viết của mình."
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn, nghĩ đến việc phải viết nhiều chữ như vậy, đều cảm thấy hơi đau tay.
Trang tiên sinh nói: "Các con còn nhỏ, ta sẽ cho các con nhiều thời gian hơn, trước ngày nghỉ đông đưa cho ta là được."
Mãn Bảo liền đếm ngón tay xem bây giờ còn cách ngày nghỉ đông bao nhiêu ngày, phát hiện còn rất lâu, lập tức vui vẻ, phấn khích đồng ý với Bạch Thiện Bảo.
Thấy hai đứa trẻ khôi phục tinh thần, Trang tiên sinh liền dẫn hai người về lớp học, nói: "Chúng ta học thôi."
Tuy rằng cách ngày nghỉ đông còn một thời gian rất dài, nhưng Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng không dám chậm trễ, dẫu sao bài văn này cũng rất dài, trước đó bọn họ phải viết viết sửa sửa tận một năm mới viết ra được đấy.
Cho nên sau khi tan học, hai đứa bé liền cùng nhau trở về nhà họ Bạch, ở trong thư phòng vô cùng thuần thục lấy đồ từ rương đựng sách ra chuẩn bị làm bài tập.
Đây là thói quen hai đứa trẻ dưỡng ra được trong một năm này, lúc không ra ngoài chơi, muốn cùng làm bài tập cùng đọc sách thì trên cơ bản đều đến thư phòng nhà họ Bạch.
Dẫu sao, nhà họ Chu cũng không có thư phòng, ngay cả bàn học cũng không có, bé có muốn làm bài tập thì cũng phải ghé vào trên bàn cơm, hơn nữa lúc làm bài tập cũng không có ai nói chuyện cùng, rất nhàm chán.
Bạch Thiện Bảo cũng thích lúc làm bài tập có bạn ngồi cùng, hai người ăn ý mỗi người chiếm một chỗ, sau đó để giấy và bút mực của từng người ra bàn.
Liếc nhau, Bạch Thiện Bảo che đi giấy trắng trước người mình đi: "Không cho phép ngươi nhìn lén bài ta."
Mãn Bảo đang muốn nhìn lén liền hừ một tiếng, xoay đầu đi nói: "Ta mới không thèm nhìn trộm ngươi nhá, ngươi cũng không được nhìn lén bài ta."
Hai đứa trẻ cảnh giác liếc nhau, còn tìm sách đặt ở giữa để ngăn cản tầm mắt của đối phương, lúc này mới bắt đầu đau đầu khổ sở suy nghĩ, phải viết như thế nào mới có thể hay hơn người kia đây?
Mãn Bảo nhíu đôi mày nhỏ, cảm thấy sao lại khó được chứ, còn không phải là kiếm tiền thôi sao? Hơn nữa mọi người cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Mãn Bảo há miệng định định nói, huyện thừa lại đột nhiên mở miệng hỏi Bạch Thiện Bảo, "Tiểu lang quân tên là gì?"
Mãn Bảo liền tạm thời ngậm miệng lại, mẫu thân nói rồi, nếu người ta đang nói thì phải đợi người ta nói xong rồi hẵng mở miệng, chen lời là hành vi vô lễ.
Bạch Thiện Bảo ưỡn ngực nhỏ: "Cháu tên là Bạch Thiện."
"Bạch?" Phó huyện lệnh cười hỏi, "Bạch Lập ở thôn Thất Lí là gì của cháu?"
Bạch Thiện Bảo sửng sốt một chút rồi nói: "Đó là bác của cháu."
"A, bạch Lập còn có huynh đệ à?"
Bạch Thiện Bảo liền nói: "Phụ thân cháu và bác ấy là anh em họ."
Phó huyện lệnh nghe vậy gật đầu, cho rằng Bạch Thiện Bảo là thân thích đến đây nhờ cậy Bạch Lập, cười hỏi cậu, "Trông cháu đọc sách rất có thiên phú, phụ thân cháu bây giờ cũng đang học sao?"
Bạch Thiện Bảo khoanh tay trả lời: "Gia phụ là tiến sĩ nguyên niên* Đại Trinh, năm thứ hai Đại Trinh được bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Thục, sau đó bởi vì truy bắt trộm cướp mà đã qua đời."
* 元年 [yuánnián]: nguyên niên (năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa)
Bạch Thiện Bảo mím môi, tâm tình có vẻ không vui, mấy câu này đương nhiên không phải do cậu nghĩ ra, mà là do cậu nghe bà nội từng nói với người khác, chỉ là Bạch Thiện Bảo đổi con trai thành gia phụ mà thôi.
Cái này khiến cậu nhớ tới mấy hồi ức không hay lắm.
Mãn Bảo cảm giác được đồng bạn nhỏ của mình không vui, lập tức ném hết lao đinh, đồ ăn gì đó ra sau đầu, giơ tay nhỏ cầm lấy tay cậu.
Tay Bạch Thiện Bảo được một bàn tay mũm mĩm ôm lấy, cậu thoáng nhìn qua bên cạnh, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, lại khôi phục sinh lực, ngẩng đầu nhìn về phía Phó huyện lệnh.
Phó huyện lệnh không ngờ rằng đây lại là cô nhi của đồng liêu cũ, bây giờ cũng chưa có nhiều quan viên, cho nên vòng quan viên rất nhỏ, năm thứ hai Đại Trinh cũng cách hiện tại không xa, hắn hơi suy tư liền nhớ ra, "Phụ thân cháu tên là Bạch Khải?"
Bạch Thiện Bảo giọng đầy hơi sữa đáp: "Chính là gia phụ!"
Phó huyện lệnh không nhịn được thở dài một hơi, nói: "Hóa ra là con của cố nhân, cháu có bằng lòng tới trường huyện để học không, ta có thể cho cháu một phong thư tiến cử."
Bạch Thiện Bảo lắc đầu, nói: "Đa tạ đại nhân, chỉ là học thức của học sinh bây giờ còn chưa đủ tới trường huyện, chờ cháu lớn thêm ít nữa rồi nói sau."
Phó huyện lệnh gật đầu, vui mừng nói: "Rất tốt, cũng coi như Bạch đại nhân có người kế nghiệp."
Mãn Bảo ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn hắn, định nói gì đó, lại bị Bạch Thiện Bảo hung hăng nắm một cái thật chặt, bé liền không nói nữa.
Phó huyện lệnh không nói chuyện với hai đứa trẻ nữa, bảo nha dịch dẫn bọn họ đi, sau đó đi xem đê đập.
Hắn tới đây để tuần tra, trước kia đều tới làm một vòng rồi đi, lần này là bởi vì nghe nói công trình đã tiến hành được một nửa, nên mới đến xem.
Bạch Thiện Bảo nắm tay Mãn Bảo đi ra xa, sau khi đi được rất xa mới quay đầu lại nhìn bóng dáng của mấy người Phó huyện lệnh.
Mãn Bảo cũng quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh chỉ có tứ ca của bé và Đại Cát, lúc này mới nói: "Hắn nói dối, hắn hoàn toàn không quen biết cha ngươi."
Bạch Thiện gật đầu, "Ta biết mà, nếu mà biết thật, thì lúc bà nội mang chúng ta chuyển đến đây đã đi bái phỏng rồi."
"Vậy vì sao hắn phải nói dối?"
Dù sao Bạch Thiện Bảo cũng lớn hơn Mãn Bảo một tuổi, thêm việc từ nhỏ đã được tiếp thu một loại giáo dục khác, bởi vậy nói: "Đây là khách sáo, hơn nữa huyện Thục cũng cách nơi này không xa, cũng giống như huyện La Giang đều nằm dưới sự quản lí của Miên Châu, đương nhiên hắn sẽ nhắc đến, nhưng mà ngươi ấy, về sau đừng có cái gì cũng nói ra ngoài, người bên ngoài không giống với người trong thôn đâu."
Mãn Bảo kinh ngạc nói: "Hóa ra bên ngoài huyện La Giang là Miên Châu à, ngươi từng đến đó chưa?"
Đến Chu tứ lang cũng không kìm được đỡ trán:......Ôi cái sự chú ý này.
Nhưng Bạch Thiện Bảo lại tiếp thu rất tốt, cậu rất nhanh đã vứt phiền não đi, cũng thấy vui lên, nói: "Chưa từng đến, nhưng đó là châu phủ, chắc chắn sẽ phồn hoa hơn huyện La Giang, chờ sau này chúng ta lớn hơn một chút lại thì đi."
Mãn Bảo gật đầu, "Ta muốn ăn thật nhiều cơm, phải nhanh lớn lên mới tốt."
Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu, "Còn phải học cưỡi ngựa nữa, nếu không đi bộ thì quá mệt."
"Nhà ta không có ngựa, ngựa cũng đắt nữa, cưỡi lừa có được không?"
Bạch Thiện Bảo do dự, "Chắc là được đó."
Chu tứ lang mỗi tay nắm một cái cổ áo, xách hai đứa trẻ đến chỗ quầy hàng nhà họ Chu, nói: "Thôi đừng mơ nữa, đến lừa nhà chúng ta cũng không mua nổi đâu, các ngươi đi dạo nửa ngày mà còn chưa đói bụng à, mau ăn xong rồi trở về, hôm nay nhị ca không nên đưa các ngươi đến mới phải."
Đại Cát im lặng theo sát, để kệ Chu tứ lang xách thiếu gia nhà bọn họ.
Đến tận khi về nhà, Mãn Bảo mới đột nhiên a một tiếng, la lên, "Phó huyện lệnh quên trả bản thảo cho chúng ta rồi."
Bạch Thiện Bảo cũng thấy hơi ảo não, dẫu sao đó cũng là thứ bọn họ đã viết rất lâu, vì thế cùng Mãn Bảo thở dài hồi lâu, mãi cho đến ngày hôm sau đi học vẫn có chút buồn bực không vui.
Trang tiên sinh thấy hai đứa bé gục đầu xuống như quả cà tím héo, không nhịn được xách hai bé ra ngoài hỏi chuyện, vừa nghe thấy vậy liền nói: "Này thì có sao, bài văn là do các con viết, dù sao sau này còn phải sửa nữa, các con viết lại một lần nữa là được, ôn cũ biết mới, cho dù là viết về cùng một thứ, nhưng văn chương mới viết ra cũng không sẽ còn như trước nữa."
Trang tiên sinh dứt khoát bố trí bài tập cho bọn họ, "Kết hợp với lần đi xem xây đê này, các con viết lại lần nữa đi, lần này không cho phép viết chung nữa, tự mình viết của mình."
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn, nghĩ đến việc phải viết nhiều chữ như vậy, đều cảm thấy hơi đau tay.
Trang tiên sinh nói: "Các con còn nhỏ, ta sẽ cho các con nhiều thời gian hơn, trước ngày nghỉ đông đưa cho ta là được."
Mãn Bảo liền đếm ngón tay xem bây giờ còn cách ngày nghỉ đông bao nhiêu ngày, phát hiện còn rất lâu, lập tức vui vẻ, phấn khích đồng ý với Bạch Thiện Bảo.
Thấy hai đứa trẻ khôi phục tinh thần, Trang tiên sinh liền dẫn hai người về lớp học, nói: "Chúng ta học thôi."
Tuy rằng cách ngày nghỉ đông còn một thời gian rất dài, nhưng Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng không dám chậm trễ, dẫu sao bài văn này cũng rất dài, trước đó bọn họ phải viết viết sửa sửa tận một năm mới viết ra được đấy.
Cho nên sau khi tan học, hai đứa bé liền cùng nhau trở về nhà họ Bạch, ở trong thư phòng vô cùng thuần thục lấy đồ từ rương đựng sách ra chuẩn bị làm bài tập.
Đây là thói quen hai đứa trẻ dưỡng ra được trong một năm này, lúc không ra ngoài chơi, muốn cùng làm bài tập cùng đọc sách thì trên cơ bản đều đến thư phòng nhà họ Bạch.
Dẫu sao, nhà họ Chu cũng không có thư phòng, ngay cả bàn học cũng không có, bé có muốn làm bài tập thì cũng phải ghé vào trên bàn cơm, hơn nữa lúc làm bài tập cũng không có ai nói chuyện cùng, rất nhàm chán.
Bạch Thiện Bảo cũng thích lúc làm bài tập có bạn ngồi cùng, hai người ăn ý mỗi người chiếm một chỗ, sau đó để giấy và bút mực của từng người ra bàn.
Liếc nhau, Bạch Thiện Bảo che đi giấy trắng trước người mình đi: "Không cho phép ngươi nhìn lén bài ta."
Mãn Bảo đang muốn nhìn lén liền hừ một tiếng, xoay đầu đi nói: "Ta mới không thèm nhìn trộm ngươi nhá, ngươi cũng không được nhìn lén bài ta."
Hai đứa trẻ cảnh giác liếc nhau, còn tìm sách đặt ở giữa để ngăn cản tầm mắt của đối phương, lúc này mới bắt đầu đau đầu khổ sở suy nghĩ, phải viết như thế nào mới có thể hay hơn người kia đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.