Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 232: Bắt được

Úy Vũ Trúc

20/03/2023

Bạch Thiện Bảo phấn khích tới nỗi hai mắt sáng hết cả lên, "Hóa ra Đại Cát lợi hại như vậy!"

Mãn Bảo nói: "Ta muốn học kiểu võ có thể bay lên nóc nhà đánh nhau như Đại Cát."

"Không được, ngươi không được học, chỉ mỗi ta được học thôi." Mãn Bảo vốn đã đánh nhau rất hoang dã rồi, cho bé học cái này, vậy sau này cậu còn có thể đánh thắng được bé sao?

Thấy Mãn Bảo còn muốn kì kèo, Khoa Khoa bèn nói: "Ký chủ, sao ngươi không nhân lúc mọi người không chú ý đi lấy dùi cui điện lại đi?"

"Không được, thế ta cũng bị điện giật mất."

"Sẽ không," Khoa Khoa nói: "Lấy một cái gậy hất tay tên kia ra, ngươi chỉ cần cầm vào chỗ nút mở là được. Nếu ký chủ vẫn sợ, thì có thể suy xét đến việc mua một đôi bao tay cách điện."

Nếu không quá nguy cấp, thì thuộc tính keo kiệt của Mãn Bảo lại trở về, bé lắc đầu nói: "Thôi, ta muốn tiết kiệm tích phân."

Bé để Bạch Thiện Bảo ở đấy, tự mình đi xuống phòng bếp tìm một cây gậy đi đến chỗ hai người đàn ông nằm ngã trên đất.

Cảnh đánh nhau trên nóc nhà rất xuất sắc, ánh mắt mọi người đều dõi theo, đặc biệt là khi Chu lão đầu còn thỉnh thoảng lại kêu một tiếng, "Ai ui, mái ngói nhà ta, xuống dưới đánh đi, xuống dưới mà đánh, đừng có đánh trên nóc nhà.."

Lực chú ý của mọi người càng tập trung hơn.

Mãn Bảo ngồi xổm xuống đất, dùng cái gậy hất tay người kia ra, nhưng cũng không giơ tay lấy dùi cui điện luôn, mà cầm gậy gạt nó ra trước rồi mới duỗi tay lấy.

Bé bấm tắt nút mở, lại quay sang nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, tò mò hỏi Khoa Khoa, "Vì sao cái gậy này có thể đánh ngất họ được?"

"Không phải là đánh ngất, mà là bị giật ngất, biết sét không?"

Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Biết chứ."

"Dùi cui điện và sét đều là điện năng, phóng vào trong cơ thể người sẽ làm người bị giật đến hôn mê."

Mãn Bảo hơi run, "Nhưng mà sét sẽ đánh chết người."

"Dùi cui điện thì không, chí ít là dùi cui điện trong Bách Khoa Quán sẽ không giật chết người. Nó có cài đặt hệ thống an toàn, tuy rằng công suất rất lớn, nhưng chỉ có thể làm người khác bị giật đến mức hôn mê thôi."

Mãn Bảo thở phào một hơi, đang định thảo luận với Khoa Khoa xem nên làm cách nào để giật ngất cả người ở trên nóc nhà kia, thì lại thấy mí mắt người nằm trên đất hơi rung lên, như thể sẽ lập tức tỉnh lại.

Bé hoảng sợ, bấm nút khởi động theo bản năng, sau đó dí vào tay hắn.



Hai người trên đất run lên, đầu mềm nhũn, lại hoàn toàn ngất đi.

Mãn Bảo kinh ngạc reo lên, "Thật là dễ dùng quá."

Khoa Khoa:.

Người trên nóc nhà đúng lúc trông thấy một màn này, hắn không kìm được gào lên hai tiếng, suýt nữa phát điên, hắn vung kiếm lên, mỗi kiếm đều hướng vào chỗ hiểm trên người Đại Cát, giờ khắc này hắn hận không thể giết hết cả cái thôn này.

Cơ thể hắn thực sự không chịu nổi nữa rồi, lúc đối kháng trực tiếp với thôn dân đã bị đập trúng vài cái, còn bị nước sôi làm bỏng.

Đặc biệt là thùng nước sôi kia của tiểu Tiền thị, bây giờ trên mặt, trên tay hắn đều nổi đầy bọt nước, loại khó chịu này gần như sắp làm hắn phát điên.

Cũng bởi vì thế, mà Đại Cát mới có thể miễn cưỡng đỡ lại được hắn.

Lưu thị cũng nhìn ra được Đại Cát đánh không lại người ta, nắm tay ma ma nói: "Bà trở về nhà gọi thật nhiều gia đinh đến đây, nhất định phải bắt được người lại."

Ma ma rất khó hiểu, "Lão phu nhân, làm vậy là ra mặt đắc tội với người ta.."

Lưu thị lạnh lùng nói: "Đi mau!"

Ma ma chỉ đành khom người lui ra.

Mãn Bảo cầm dùi cui điện, chạy về bên cạnh Bạch Thiện Bảo xem náo nhiệt, thuận tiện nghĩ xem nên ném dùi cui điện lên người tên kia kiểu gì.

Bây giờ hắn đang di động, lại ở tít trên nóc nhà, hiển nhiên Mãn Bảo không có bản lĩnh này, nên chỉ có thể đứng dưới ngẩng đầu nhìn lên.

Gia đinh nhà họ Bạch chạy tới rất nhanh, bọn họ không có bản lĩnh như Đại Cát, tất nhiên không thể bay lên nóc nhà đánh nhau với người ta, nhưng bọn họ có tổ chức kỷ luật hơn thôn dân, cũng gọi là biết tí quyền cước.

Nhìn thấy tình hình trên nóc nhà, một người dẫn đầu hỏi trưởng thôn, "Có gậy trúc không?"

"Có, nhà Chu nhị có thiếu thứ gì cũng không thiếu gậy trúc được." Cũng chẳng cần nhà họ Chu dẫn đường, trưởng thôn đã trực tiếp dẫn bọn họ vào nhà kho, bên trong toàn là gậy trúc, có dài có ngắn, có khô có mới, tùy người lựa chọn.

Bọn gia đinh tấp nập ùa vào chọn mỗi người một cây, rồi kéo ra ngoài, xếp đội hình xong, trực tiếp đứng dưới chọc một gậy trúc vào người nọ.

Hắn ta không kịp né tránh, bị gậy trúc chọc vào cẳng chân, chân vừa bị hẫng, Đại Cát đã duỗi chân đá hắn xuống nóc nhà.

Bị đá trúng ngực cực kỳ đau, hắn ngã rầm một cái xuống đất, còn chưa kịp đứng lên đã bị các thôn dân cầm gậy vây quanh, lần này bọn họ thông minh, trực tiếp đè gậy trên người hắn, làm hắn không dậy được.



Còn có một người gia đinh đá kiếm trên tay hắn đi, cũng ép hắn xuống.

Đại Cát nhảy xuống, tìm một sợi dây thừng trói cả đồng bọn hắn lại.

Sau khi trói ba người này lại một chỗ xong, mọi người im lặng nhìn ba bọn họ.

Vừa rồi chỉ lo đánh nhau và kích động, đã quên suy nghĩ, bắt người xong thì nên xử lý thế nào đây?

Ngay cả trưởng thôn cũng có chút hốt hoảng, "Bọn họ là thật hay giả?"

Chẳng may là thật, vậy..

Trong lòng Chu lão đầu cũng thấy hơi chột dạ, ông cảm thấy là giả, nhưng người tới tra án năm đó cũng là quan gia thật..

Trang tiên sinh lại rất chắc chắn, đi đến trước mặt người duy nhất còn tỉnh táo kia, nói: "Cho dù bọn họ có là quan lại thật, thì mục đích tới đây cũng không đơn thuần, ta chưa từng nghe nói chỗ nào có thể phát trợ cấp theo đầu ngươi, nếu không, giờ ngươi nói cho ta biết ngươi nhậm chức ở đâu?"

Người nọ nhổ một bãi nước bọt, ánh mặt âm độc nhìn chằm chằm vào mọi người, cười lạnh nói: "Các ngươi chờ xem, dám bắt bọn ta, chắc chắn triều đình sẽ phán các ngươi là đạo phỉ, đến lúc đó cả thôn Thất Lí sẽ bị san bằng, một người cũng không trốn được."

Các thôn dân nghe thấy vậy thì hoảng loạn, Trang tiên sinh lại cười nói: "Nghe ngươi nói thế thì ta thấy yên tâm rồi, xem ra ngươi tới đây là có mục đích khác."

Trưởng thôn lặng lẽ chen lên hỏi Trang tiên sinh, "Trang tiên sinh, nếu bọn họ là quan thật, chúng ta bắt bọn họ sẽ không bị sao chứ?"

Trang tiên sinh trấn an bọn họ, nói: "Không sao, ngay đến thân phận của mình bọn họ cũng chẳng dám nói, cho dù có đi nha môn thì chúng ta cũng có đầy đủ lý do."

Trưởng thôn thở phào một hơi, sau đó phát sầu nhìn ba người kia, "Vậy phải xử lý thế nào ạ, đưa họ đến nha môn chăng?"

Trang tiên sinh nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay muộn rồi, có muốn đưa thì cũng để sang ngày mai đưa, nhốt người lại trước đã."

"Vậy vậy.." Trưởng thôn nhìn về phía Chu lão đầu, hiển nhiên định hỏi ý của ông, người là bắt ở chỗ của ông, cũng là bắt vì người nhà họ Chu bọn họ.

Thật ra Chu lão đầu cũng không thấy bất tiện gì, ông còn đang đau lòng cho mấy chỗ ngói bị hỏng kia kìa, thấy trưởng thôn nhìn qua, bèn gật đầu, đang định đồng ý, ai ngờ đã có một giọng nói thình lình vang lên trước, "Nếu chư vị không yên tâm, thì không bằng cứ giữ ở nhà tôi trước đi."

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, đã thấy Lưu thị không biết bước lên từ lúc nào, bà đang cúi đầu nhìn về phía ba người bị cột vào nhau.

Trong đó có hai người vẫn hôn mê, người duy nhất thanh tỉnh kia nhìn Lưu thị, dường như đoán ra cái gì, há mồm định kêu, đã bị Đại Cát nhanh tay lẹ mắt nhét một mảnh giẻ lau vào miệng.

Hắn ghê tởm muốn nhổ ra, lại làm giẻ lau càng chui vào sâu thêm, lúc này trong mắt hắn mới xuất hiện một vẻ sợ hãi hiếm thấy, bắt đầu giãy dụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Nữ Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook