Chương 114: Cãi nhau
Úy Vũ Trúc
12/02/2022
Không thể ly gián quan hệ cha mẹ con nhà người ta, vậy chỉ có thể nói từ phía khách quan.
Trang tiên sinh vào thư phòng tìm một quyển sách rất dày nói với bé: "Bây giờ con còn nhỏ, chờ con lớn hơn chút nữa thì có thể xem sách luật."
Trang tiên sinh lật đến một tờ, kéo Mãn Bảo đến bên người mình, để bé xem.
Biết bây giờ bé chưa biết ngắt câu, cũng rất khó xem hiểu mấy điều khoản tối nghĩa này, Trang tiên sinh liền chỉ lên sách rồi giải thích cho bé bằng từ ngữ thông tục, "Nữ giới cũng có thể thể kế thừa tài sản của cha mẹ, việc cha mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con gái chính là biểu hiện trực tiếp nhất."
Trang tiên sinh nói: "Nói theo luật pháp, chỉ cần để lại di ngôn, muốn để lại phòng ốc cho con gái kế thừa, như vậy theo lý luận, con gái có thể kế thừa phòng ốc."
Mãn Bảo bị Khoa Khoa bẫy quá nhiều, cho nên bé hỏi lại: "Vậy trên thực tế thì sao ạ?"
Trang tiên sinh tán thưởng nhìn bé một cái, nói: "Tuy có quốc pháp, nhưng loại chuyện này dân không cáo, quan không truy xét, dưới quốc pháp còn có tộc pháp, có gia pháp, trừ phi con gái ở lại trong nhà kén rể, bằng không thì sản nghiệp tổ tiên sẽ không truyền cho con gái."
Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, hỏi: "Kén rể là gì ạ?"
"Chính là để đại tỷ con cưới một phu quân về nhà, nam gả nữ cưới." Trang tiên sinh nói: "Đây là điều kiện đơn giản tiện lợi nhất để có thể kế thừa tài sản của cha mẹ, chẳng qua cha mẹ con chưa chắc đã muốn cho đại tỷ con kén rể."
Dẫu sao thì nhà họ Chu cũng không phải là không có con trai.
Mãn Bảo nói: "Đại tỷ của con có thể tự mình kiếm tiền, tự mình làm phòng ở mà, mấy ca ca của con sẽ giúp nàng khai hoang, cũng sẽ giúp nàng trồng trọt."
Trang tiên sinh nở nụ cười gượng, nói: "Vậy cần phải lập nữ hộ, bằng không mấy tài sản này cũng không thuộc danh nghĩa của nàng, thậm chí nếu nàng tự kiếm tiền, cũng không thuộc về danh nghĩa của chính mình."
Trang tiên sinh giở một trang khác, nói với Mãn Bảo: "Người không chồng không con mới có thể lập nữ hộ, chết thì mất hộ, đại tỷ con tuy không phải quả phụ, mà là người hòa ly, lại không có con, nhưng vẫn còn quá trẻ, lí trưởng chưa chắc đã nguyện ý báo lên trên để giành lấy nữ hộ cho nàng."
Mãn Bảo liền đảo con ngươi không nói gì.
Bé quyết định chờ cha bé về, nhất định phải nói với ông chuyện nữ hộ này.
Mà lúc này, Chu lão đầu đang đen mặt ngồi trong sân nhà họ Lưu, Lưu lão nhân đang mang vẻ mặt áy nặng ấn đầu Lưu đại lang bắt hắn xin lỗi, "Ông thông gia, hôm qua ta vào thành mua đồ tết, ông cũng biết, thôn cách xa huyện thành, ta đành ở tạm nhà con gái một đêm. Hôm nay mới vừa về đã nghe nói bà vợ già đã tự chủ trương đưa thư bỏ vợ cho nhà lão đại, ta tức giận vô cùng."
Ông ta nói: "Nhà lão đại vào cửa cũng đã được tám năm, tuy rằng không thể sinh một đứa con cho nhà họ Lưu ta, nhưng quan hệ hai nhà chúng ta vẫn tốt, nếu ta đã bảo người đưa tin cho nhà các ông, vậy thì chính là muốn để hai nhà có rảnh thì ngồi lại cùng nhau nói chuyện hai đứa trẻ, sao có thể để trước tết đã đưa thư bỏ vợ cho nàng?"
Lưu lão nhân nói: "Thông gia, việc này là do bà vợ ta không đúng, lát nữa ta sẽ bảo đại lang đi đón vợ hắn về, những việc này tạm gác lại để sau ăn tết lại nói, ông thấy có được không?"
Chu lão đầu cười lạnh nhìn ông ta, hỏi: "Ông nói xong rồi? Nói xong thì đến lượt ta nói. Con gái nhà họ Chu chúng ta không phải là người mà nhà họ Lưu các người nói muốn bỏ là có thể bỏ, Lưu đại lang, ngươi đừng quên, nàng đã từng hầu hạ ông bà ngươi, từng đưa tang, thủ hiếu cho bọn họ!"
Nói xong Lưu đại lang, lại nhìn về phía Lưu lão nhân, "Ông nói muốn bàn bạc với nhà họ Chu ta, nhưng chắc thư bỏ vợ cũng không phải là do nhà ông viết đúng không? Nhà ông có người có thể cầm bút sao? Hiển nhiên giấy bỏ vợ này đã sớm chuẩn bị rồi, muốn bàn bạc với ta lại chuẩn bị giấy bỏ vợ, ông muốn cùng ta bàn bạc cái rắm!"
Nói đến chỗ này, Chu lão đầu tức giận vỗ lên đùi một cái, trợn mắt giận dữ nhìn Lưu lão nhân, "Đừng có đẩy bà vợ ông ra, Hỉ nhà ta đã nói, ông không ở nhà, nhưng Lưu đại lang thì sao? Thế nào, con trai ông đã hai mươi mấy, còn nghe mẹ hắn sắp đặt, đến cái lễ tiết cơ bản nhất cũng không hiểu? Nhà họ Lưu các người nếu đã có thể không nói tiếng nào đã làm, rạng sáng bỏ con gái nhà chúng ta ra ngoài, vậy chính là đã làm tốt chuẩn bị việc kết thù với nhà họ Chu ta, nếu đã vậy, hôm nay chúng ta nói thẳng luôn đi, có một nói một, không cần thiết rào mấy điều tào lao này."
Chu nhị lang tiến lên, một cước đá vào đầu gối Lưu đại lang, gạt ngã hắn xuống đất, trực tiếp đạp chân lên trên lưng hắn, nói với người nhà họ Chu: "Hôm nay không tính cái thư bỏ vợ kia cũng được, Lưu đại lang vẫn là em rể của bọn ta, đuổi tỷ muội của bọn ta ra khỏi nhà, huynh đệ nhà mẹ đẻ vẫn có thể đáp lại chút gì đó phải không?"
Mẹ Lưu vẫn luôn giả chết trong phòng không kìm được chạy ra đẩy Chu nhị lang, bảo vệ Lưu đại lang nói: "Các ngươi muốn làm gì, ức hiếp con trai là ức hiếp thôn nhà họ Lưu chúng ta, tưởng chúng ta là người chết sao?"
Chu nhị lang cười lạnh một tiếng, nhìn bà ta nói: "Không phải đã bị tỷ của ta làm tức đến phát bệnh sao, ta trông bà tung tăng nhảy nhót, chẳng giống bị bệnh tí nào nhỉ."
Mặt Lưu lão nhân đã đen hết cả lại, tức giận vô cùng, lại thấy tất cả người nhà họ Chu đều nhìn bọn họ như hổ rình mồi, liền biết chuyện hôm nay quả nhiên không được.
Cậu ba Tiền tránh thoát khỏi tay của hai ca ca, theo sát Chu nhị lang xông lên, chống nạnh mắng Lưu lão nhân, "Tưởng chúng ta bị mù à, anh rể, ta thấy không cần nói mấy lời vô nghĩa với bọn họ làm gì, cứ phá nhà bọn họ xả giận cho Hỉ trước đi. Nói Hỉ nhà chúng ta bất hiếu làm nàng tức? Trông nàng như vậy, còn cường tráng hơn Hỉ nhà chúng ta, đã già rồi còn có bực này tinh thần, ta thấy phải là Hỉ nhà chúng ta quá mức hiếu thuận mới đúng.". truyện xuyên nhanh
Lời này rất láo, nhưng lúc này Chu lão đầu lại không quát hắn.
Thật đúng là nhà họ Lưu khinh người quá đáng, bọn họ vừa đến, Lưu lão đầu đã trước tiên mở miệng nhận sai, sau đó tỏ ý sở dĩ mẹ Lưu ném giấy bỏ vợ cho Chu Hỉ hoàn toàn là do bị kích thích, nguyên do là sáng sớm Chu Hỉ chống đối mẹ Lưu, mẹ Lưu bị tức không nhẹ, mới làm việc mất lý trí như vậy.
Mà lúc ấy ông ta không ở nhà, đang ở huyện thành mua đồ tết, lúc này mới không thể ngăn trở.
Chu lão đầu thấy phút cuối rồi mà ông ta vẫn muốn ụp chậu phân lên đầu con gái mình, có thể vui được mới là lạ.
Cho nên lúc này mới không ngăn cản cậu ba Tiền quấy rối, chờ đến khi hắn mắng người nhà họ Lưu hết một lượt, làm họ tức giận không chịu nổi xong, ông mới nói: "Lời nói ra như bát nước đổ ra ngoài, thư bỏ vợ cũng ném ra rồi, nhà họ Chu chúng ta cũng không tiện như vậy, còn muốn vội vàng quay lại bái nhà họ Lưu các người, nhà họ Lưu các người cũng không xứng. Chẳng qua thư bỏ vợ này nhà họ Chu chúng ta không nhận!"
Chu lão đầu lấy phong thư bỏ vợ kia ra, trực tiếp ném vào mặt Lưu đại lang, nói: "Nàng phụng dưỡng ông bà nhà các ngươi đến tận lúc lâm chung, nhà họ Lưu các ngươi còn không có tư cách bỏ nàng."
"Nàng là gà mái không đẻ trứng!" Mẹ Lưu thét to.
Nếu người nói là mẹ Lưu, tiểu Tiền thị liền tiếp lời, "Đánh rắm, sinh con là chuyện mà cô cả tự làm được sao, ai biết có phải là do con trai của bà có vấn đề hay không?"
"Con trai ta mới không có vấn đề......"
"Vậy cô cả nhà ta càng không có, nàng đã đi xem đại phu, đại phu đều nói nàng có thể sinh được, còn con trai bà lại sống chết không muốn đi xem, ai biết có phải là do vấn đề của hắn hay không?"
"Đánh rắm, con trai của ta đã có con rồi!"
"Con ở đâu?"
"Ở......"
"Câm miệng!" Lưu lão nhân quát một tiếng, gân xanh lồi ra, trừng mắt nhìn mẹ Lưu.
Tiểu Tiền thị lại không chịu buông tha mẹ Lưu, cùng ba chị em dâu thay nhau chèn ép bà, "Nói đi, sao lại không nói nữa, con ở trong bụng của ai?"
"Bảo sao mà, cô cả ta làm trâu làm ngựa, chịu thương chịu khó nhiều năm như vậy cũng chưa nghe thấy các ngươi nói muốn bỏ nàng, lúc này lại chẳng rào đón tiếng nào đã bỏ, hóa ra là có con ngoài giá thú."
Trang tiên sinh vào thư phòng tìm một quyển sách rất dày nói với bé: "Bây giờ con còn nhỏ, chờ con lớn hơn chút nữa thì có thể xem sách luật."
Trang tiên sinh lật đến một tờ, kéo Mãn Bảo đến bên người mình, để bé xem.
Biết bây giờ bé chưa biết ngắt câu, cũng rất khó xem hiểu mấy điều khoản tối nghĩa này, Trang tiên sinh liền chỉ lên sách rồi giải thích cho bé bằng từ ngữ thông tục, "Nữ giới cũng có thể thể kế thừa tài sản của cha mẹ, việc cha mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con gái chính là biểu hiện trực tiếp nhất."
Trang tiên sinh nói: "Nói theo luật pháp, chỉ cần để lại di ngôn, muốn để lại phòng ốc cho con gái kế thừa, như vậy theo lý luận, con gái có thể kế thừa phòng ốc."
Mãn Bảo bị Khoa Khoa bẫy quá nhiều, cho nên bé hỏi lại: "Vậy trên thực tế thì sao ạ?"
Trang tiên sinh tán thưởng nhìn bé một cái, nói: "Tuy có quốc pháp, nhưng loại chuyện này dân không cáo, quan không truy xét, dưới quốc pháp còn có tộc pháp, có gia pháp, trừ phi con gái ở lại trong nhà kén rể, bằng không thì sản nghiệp tổ tiên sẽ không truyền cho con gái."
Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, hỏi: "Kén rể là gì ạ?"
"Chính là để đại tỷ con cưới một phu quân về nhà, nam gả nữ cưới." Trang tiên sinh nói: "Đây là điều kiện đơn giản tiện lợi nhất để có thể kế thừa tài sản của cha mẹ, chẳng qua cha mẹ con chưa chắc đã muốn cho đại tỷ con kén rể."
Dẫu sao thì nhà họ Chu cũng không phải là không có con trai.
Mãn Bảo nói: "Đại tỷ của con có thể tự mình kiếm tiền, tự mình làm phòng ở mà, mấy ca ca của con sẽ giúp nàng khai hoang, cũng sẽ giúp nàng trồng trọt."
Trang tiên sinh nở nụ cười gượng, nói: "Vậy cần phải lập nữ hộ, bằng không mấy tài sản này cũng không thuộc danh nghĩa của nàng, thậm chí nếu nàng tự kiếm tiền, cũng không thuộc về danh nghĩa của chính mình."
Trang tiên sinh giở một trang khác, nói với Mãn Bảo: "Người không chồng không con mới có thể lập nữ hộ, chết thì mất hộ, đại tỷ con tuy không phải quả phụ, mà là người hòa ly, lại không có con, nhưng vẫn còn quá trẻ, lí trưởng chưa chắc đã nguyện ý báo lên trên để giành lấy nữ hộ cho nàng."
Mãn Bảo liền đảo con ngươi không nói gì.
Bé quyết định chờ cha bé về, nhất định phải nói với ông chuyện nữ hộ này.
Mà lúc này, Chu lão đầu đang đen mặt ngồi trong sân nhà họ Lưu, Lưu lão nhân đang mang vẻ mặt áy nặng ấn đầu Lưu đại lang bắt hắn xin lỗi, "Ông thông gia, hôm qua ta vào thành mua đồ tết, ông cũng biết, thôn cách xa huyện thành, ta đành ở tạm nhà con gái một đêm. Hôm nay mới vừa về đã nghe nói bà vợ già đã tự chủ trương đưa thư bỏ vợ cho nhà lão đại, ta tức giận vô cùng."
Ông ta nói: "Nhà lão đại vào cửa cũng đã được tám năm, tuy rằng không thể sinh một đứa con cho nhà họ Lưu ta, nhưng quan hệ hai nhà chúng ta vẫn tốt, nếu ta đã bảo người đưa tin cho nhà các ông, vậy thì chính là muốn để hai nhà có rảnh thì ngồi lại cùng nhau nói chuyện hai đứa trẻ, sao có thể để trước tết đã đưa thư bỏ vợ cho nàng?"
Lưu lão nhân nói: "Thông gia, việc này là do bà vợ ta không đúng, lát nữa ta sẽ bảo đại lang đi đón vợ hắn về, những việc này tạm gác lại để sau ăn tết lại nói, ông thấy có được không?"
Chu lão đầu cười lạnh nhìn ông ta, hỏi: "Ông nói xong rồi? Nói xong thì đến lượt ta nói. Con gái nhà họ Chu chúng ta không phải là người mà nhà họ Lưu các người nói muốn bỏ là có thể bỏ, Lưu đại lang, ngươi đừng quên, nàng đã từng hầu hạ ông bà ngươi, từng đưa tang, thủ hiếu cho bọn họ!"
Nói xong Lưu đại lang, lại nhìn về phía Lưu lão nhân, "Ông nói muốn bàn bạc với nhà họ Chu ta, nhưng chắc thư bỏ vợ cũng không phải là do nhà ông viết đúng không? Nhà ông có người có thể cầm bút sao? Hiển nhiên giấy bỏ vợ này đã sớm chuẩn bị rồi, muốn bàn bạc với ta lại chuẩn bị giấy bỏ vợ, ông muốn cùng ta bàn bạc cái rắm!"
Nói đến chỗ này, Chu lão đầu tức giận vỗ lên đùi một cái, trợn mắt giận dữ nhìn Lưu lão nhân, "Đừng có đẩy bà vợ ông ra, Hỉ nhà ta đã nói, ông không ở nhà, nhưng Lưu đại lang thì sao? Thế nào, con trai ông đã hai mươi mấy, còn nghe mẹ hắn sắp đặt, đến cái lễ tiết cơ bản nhất cũng không hiểu? Nhà họ Lưu các người nếu đã có thể không nói tiếng nào đã làm, rạng sáng bỏ con gái nhà chúng ta ra ngoài, vậy chính là đã làm tốt chuẩn bị việc kết thù với nhà họ Chu ta, nếu đã vậy, hôm nay chúng ta nói thẳng luôn đi, có một nói một, không cần thiết rào mấy điều tào lao này."
Chu nhị lang tiến lên, một cước đá vào đầu gối Lưu đại lang, gạt ngã hắn xuống đất, trực tiếp đạp chân lên trên lưng hắn, nói với người nhà họ Chu: "Hôm nay không tính cái thư bỏ vợ kia cũng được, Lưu đại lang vẫn là em rể của bọn ta, đuổi tỷ muội của bọn ta ra khỏi nhà, huynh đệ nhà mẹ đẻ vẫn có thể đáp lại chút gì đó phải không?"
Mẹ Lưu vẫn luôn giả chết trong phòng không kìm được chạy ra đẩy Chu nhị lang, bảo vệ Lưu đại lang nói: "Các ngươi muốn làm gì, ức hiếp con trai là ức hiếp thôn nhà họ Lưu chúng ta, tưởng chúng ta là người chết sao?"
Chu nhị lang cười lạnh một tiếng, nhìn bà ta nói: "Không phải đã bị tỷ của ta làm tức đến phát bệnh sao, ta trông bà tung tăng nhảy nhót, chẳng giống bị bệnh tí nào nhỉ."
Mặt Lưu lão nhân đã đen hết cả lại, tức giận vô cùng, lại thấy tất cả người nhà họ Chu đều nhìn bọn họ như hổ rình mồi, liền biết chuyện hôm nay quả nhiên không được.
Cậu ba Tiền tránh thoát khỏi tay của hai ca ca, theo sát Chu nhị lang xông lên, chống nạnh mắng Lưu lão nhân, "Tưởng chúng ta bị mù à, anh rể, ta thấy không cần nói mấy lời vô nghĩa với bọn họ làm gì, cứ phá nhà bọn họ xả giận cho Hỉ trước đi. Nói Hỉ nhà chúng ta bất hiếu làm nàng tức? Trông nàng như vậy, còn cường tráng hơn Hỉ nhà chúng ta, đã già rồi còn có bực này tinh thần, ta thấy phải là Hỉ nhà chúng ta quá mức hiếu thuận mới đúng.". truyện xuyên nhanh
Lời này rất láo, nhưng lúc này Chu lão đầu lại không quát hắn.
Thật đúng là nhà họ Lưu khinh người quá đáng, bọn họ vừa đến, Lưu lão đầu đã trước tiên mở miệng nhận sai, sau đó tỏ ý sở dĩ mẹ Lưu ném giấy bỏ vợ cho Chu Hỉ hoàn toàn là do bị kích thích, nguyên do là sáng sớm Chu Hỉ chống đối mẹ Lưu, mẹ Lưu bị tức không nhẹ, mới làm việc mất lý trí như vậy.
Mà lúc ấy ông ta không ở nhà, đang ở huyện thành mua đồ tết, lúc này mới không thể ngăn trở.
Chu lão đầu thấy phút cuối rồi mà ông ta vẫn muốn ụp chậu phân lên đầu con gái mình, có thể vui được mới là lạ.
Cho nên lúc này mới không ngăn cản cậu ba Tiền quấy rối, chờ đến khi hắn mắng người nhà họ Lưu hết một lượt, làm họ tức giận không chịu nổi xong, ông mới nói: "Lời nói ra như bát nước đổ ra ngoài, thư bỏ vợ cũng ném ra rồi, nhà họ Chu chúng ta cũng không tiện như vậy, còn muốn vội vàng quay lại bái nhà họ Lưu các người, nhà họ Lưu các người cũng không xứng. Chẳng qua thư bỏ vợ này nhà họ Chu chúng ta không nhận!"
Chu lão đầu lấy phong thư bỏ vợ kia ra, trực tiếp ném vào mặt Lưu đại lang, nói: "Nàng phụng dưỡng ông bà nhà các ngươi đến tận lúc lâm chung, nhà họ Lưu các ngươi còn không có tư cách bỏ nàng."
"Nàng là gà mái không đẻ trứng!" Mẹ Lưu thét to.
Nếu người nói là mẹ Lưu, tiểu Tiền thị liền tiếp lời, "Đánh rắm, sinh con là chuyện mà cô cả tự làm được sao, ai biết có phải là do con trai của bà có vấn đề hay không?"
"Con trai ta mới không có vấn đề......"
"Vậy cô cả nhà ta càng không có, nàng đã đi xem đại phu, đại phu đều nói nàng có thể sinh được, còn con trai bà lại sống chết không muốn đi xem, ai biết có phải là do vấn đề của hắn hay không?"
"Đánh rắm, con trai của ta đã có con rồi!"
"Con ở đâu?"
"Ở......"
"Câm miệng!" Lưu lão nhân quát một tiếng, gân xanh lồi ra, trừng mắt nhìn mẹ Lưu.
Tiểu Tiền thị lại không chịu buông tha mẹ Lưu, cùng ba chị em dâu thay nhau chèn ép bà, "Nói đi, sao lại không nói nữa, con ở trong bụng của ai?"
"Bảo sao mà, cô cả ta làm trâu làm ngựa, chịu thương chịu khó nhiều năm như vậy cũng chưa nghe thấy các ngươi nói muốn bỏ nàng, lúc này lại chẳng rào đón tiếng nào đã bỏ, hóa ra là có con ngoài giá thú."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.