Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 361: Chúng ta phải có lý tưởng (hai)

Úy Vũ Trúc

20/03/2023

Mãn Bảo không ăn màn thầu nữa, đưa nó cho Chu ngũ lang đang ngồi xổm xem trò vui ở bên cạnh, sau đó lấy ngón tay cầm một sợi tóc của một đứa ở, hỏi: "Huynh xem, đã bao lâu rồi huynh chưa gội đầu?"

Đứa ở ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: "Không nhớ nữa."

Rất lâu rồi, hơn nữa ai lại đi nhớ những chuyện như này chứ?

Mãn Bảo bèn thu tay lại, nhìn ba người lắc đầu thở dài, "Giờ ta bảy tuổi, nếu ta gặp các huynh ở trên đường thì nhất định sẽ không muốn đến làm quen với các huynh, các huynh cảm thấy các tiểu tỷ tỷ 17 tuổi hay đại tỷ tỷ 27 tuổi sẽ muốn đến làm quen với các huynh sao?"

Ba người chần chừ một lúc, lắc đầu.

"Vậy các huynh tìm vợ kiểu gì?"

Ba người trầm tư.

Đứa ở một chần chừ nói: "Cho dù chúng tôi có tắm sạch sẽ thì cũng sẽ không có ai gả cho chúng tôi, vì chúng tôi không có phòng cũng chẳng có ruộng."

"Đúng vậy, đi theo bọn tôi để uống gió Tây Bắc à."

Mãn Bảo tức giận, "Các huynh quá không có chí hướng!"

Bạch nhị lang đã cùng Bạch Thiện Bảo chạy tới đây nghe một hồi lâu, nghe vậy thì nói: "Này có gì phải lo, nhà ta nhiều ruộng, cũng nhiều phòng ở, khi nào ta sẽ bảo cha ta cho các ngươi một ít."

Ba đứa ở ngẩng phắt đầu lên nhìn Bạch nhị lang.

Chu ngũ lang bên cạnh kinh sợ suýt rơi màn thầu.

Bạch Thiện Bảo trợn mắt với cậu, nói: "Nam nhi có chí khí đều phải tự mình thành gia lập nghiệp, cưới vợ, dựa vào người khác thì ra thể thống gì?"

Ba đứa ở yếu ớt nói: "Chúng tôi không có chí khí.."

Mãn Bảo thở dài nói: "Vậy chúng ta vẫn phải có lý tưởng, tuy rằng các huynh không có ruộng, không có phòng, nhưng nếu có bản lĩnh có chí hưởng thì kiểu gì cũng có thể cưới được vợ. Còn nếu ngay đến chí hướng và bản lĩnh còn không có thì mới thật sự không lấy nổi."

Ba đứa ở trầm mặc, yên lặng gặm cái màn thầu cuối cùng, không khí dần trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt sáng ngời của Mãn Bảo nhìn chằm chằm vào bọn họ, "Các huynh thật sự không suy xét đến việc làm mình sạch sẽ hơn chút, sau đó cố gắng cưới một người vợ sao?"

Đứa ở một nói: "Một tháng 300 văn, cho dù chúng tôi không tiêu một văn tiền nào thì một năm cũng chẳng tích được bao nhiêu."

"Có thể tích được 3600 tiền."

Ba đứa ở cả kinh há hốc mồm "Có thể tích được nhiều vậy sao?"



"Sao có thể? Vậy chẳng phải là một năm tôi tiêu tận 3600 văn?"

Lần này đổi thành ba đứa trẻ ngớ ra, "Một tháng 300 văn, một năm không phải là 3600 văn sao? Cái này dễ tính mà."

Nhưng ba đứa ở còn chưa đếm được đến một trăm đúng là tính không ra thật, nghe Mãn Bảo tính cho bọn họ, ba người đều thấy đau lòng, "Thế mà chúng tôi đã tiêu nhiều tiền như vậy? Vậy, vậy, bốn năm là bao nhiêu?"

"Bốn năm chính là 14400 văn tiền."

Đứa ở một ở lâu nhất, không nhiều không ít vừa đủ bốn năm, hắn vừa nghe Mãn Bảo nói thế, trực tiếp lăn rầm từ trên tảng đá xuống, sau đó lau nước mắt khóc nức lên, "Không ngờ tôi, tôi đã kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi, sao tôi lại không biết chứ, huhuhu.."

Đám trẻ con:.

Chu ngũ lang quen lối ăn hết màn thầu Mãn Bảo đưa cho hắn, vỗ mông đứng dậy, thở dài nói: "May mà ta đã học tính với Mãn Bảo."

Không biết Chu tứ lang đã qua đây từ lúc nào, nghe vậy thì bĩu môi nói: "Cho dù không biết tính cũng có thể tích tiền mà, đâu cần tháng nào cũng phải tiêu hết sạch tiền chứ."

Đứa ở hai căm giận, "Các người thì biết gì, chúng tôi không ruộng, không có mẫu thân không có mẹ chồng, làm việc nặng đói bụng thì không nên ăn nhiều một chút sao? Vải dệt phát xuống muốn nhờ người may vá thì không phải đưa tiền? Còn có giày, vớ, đều cần phải tiêu tiền để mua.."

Chu tứ lang nhổ "phì" một cái, nói: "Lười chính là lười, sao phải tìm nhiều lý do như vậy. May áo rất khó hả, ta còn biết may! Giày vớ rất khó làm sao? Ta cũng biết làm!"

Mãn Bảo và Chu ngũ lang bên cạnh nhao nhao gật đầu.

Tuy rằng có Tiền thị, nhưng trước khi Chu Hỉ về nhà mẹ đẻ, bà cũng không chăm lo được từng đứa trẻ.

Mãn Bảo có tiểu Tiền thị chăm lo, Chu tứ lang, Chu ngũ lang và Chu lục lang thì tương đối thảm, quần áo của bọn họ là do Tiền thị làm, thỉnh thoảng bà bệnh nặng sẽ giao cho ba đứa con dâu.

Nhưng kiểu gì cũng có lúc không rảnh lo được, đặc biệt là lúc quần áo bị rách.

Mấy năm trước Chu ngũ lang và Chu lục lang còn khá nhỏ, Phùng thị và Hà thị đều không để ý mà giúp bọn họ may vá, còn Chu tứ lang đã hơi lớn, chủ yếu là tự Chu tứ lang cũng ngại đưa quần áo rách nhờ mấy chị dâu vá hộ.

Cho nên hắn không cần thầy dạy cũng học được cách may vá, tuy rằng lúc đầu vẫn hơi khó coi.

Sau đó Chu ngũ lang và Chu lục lang lại bị rách tiếp, bọn họ cũng lười cầm đi nhờ mấy chị dâu, trên cơ bản nếu không phải là đưa cho Chu tứ lang, thì cũng tự cầm kim chỉ để may vá.

Sau đó bọn họ sẽ tự may vớ, rồi lại tự khâu giầy của mình.

May vá - bọn họ biết làm!

Huynh đệ nhà họ Chu đều kiêu ngạo nhìn ba đứa ở.



Ba đứa ở sợ ngây người, nghi ngờ nhìn huynh đệ nhà họ Chu, "Không phải nhà các người có mẹ, có chị dâu sao, sao loại chuyện như vậy còn phải tự mình làm?"

Chu ngũ lang khinh thường nhìn ba người, nói: "Chuyện mình có thể làm, đương nhiên tự mình làm sẽ thoải mái hơn, các huynh sống một mình lâu như vậy, ngay cả việc nhỏ như làm quần áo với giày mà cũng không biết làm?"

Ba đứa ở trầm tư.

Mãn Bảo lắc đầu nhìn bọn họ, "Các huynh quá lười, như vậy thì không được đâu."

Đứa ở hai suy tư, "Nhưng cho dù chúng tôi có thể tích cóp được tiền công, nhưng không có phòng ở và ruộng, vậy thì cũng không có ai bằng lòng gả cho chúng tôi đúng chứ?"

Chu ngũ lang không kìm được nữa, "Cái này ta không biết, nhưng nếu các huynh đã không có tiền mà còn lười, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai bằng lòng gả cho các huynh. Từ hai năm trước ta đã bắt đầu tích tiền cưới vợ rồi, thế mà các huynh đã lớn tuổi như này còn chưa bắt đầu tích tiền cưới vợ."

Chu ngũ lang ngẫm nghĩ, tự cho rằng đã nói rất uyển chuyển: "Dù sao thì nếu các huynh định cưới vợ trong mấy năm nay thì sẽ không cạnh tranh nổi ta đâu."

Đứa ở ba mở to mắt nhìn, "Ngươi cưới vợ không phải là lấy tiền trong nhà sao? Thế mà còn tự mình tích cóp tiền hả?"

Đứa ở một cũng không khóc nữa, bò dậy tò mò nhìn lom lom vào Chu ngũ lang.

Chu ngũ lang liếc mắt nhìn tứ ca hắn trước, lúc này mới kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Trong nhà bỏ tiền, nào có sảng khoái bằng chính mình tự tích cóp tiền cưới vợ?"

Đây hiển nhiên là điều vượt quá hiểu biết bình thường của ba đứa ở, cái này khiến cho quan niệm mà bọn họ đã vững tin nhiều năm bị đánh một cú rất mạnh.

Bọn họ muốn cưới vợ không?

Đương nhiên là muốn, trên đời này không có người đàn ông nào không muốn cưới vợ.

Nhưng từ khi nhà họ mất ruộng, bọn họ không thể không làm thuê dài hạn cho người ta, bọn họ liền bắt đầu mất hy vọng cưới vợ.

Ai phải đi làm đứa ở?

Chính là những nhà không có ruộng, hoặc là ruộng quá ít, không thể nuôi sống được quá nhiều người trong nhà, không thể không đi ra ngoài làm việc nhà nông cho người ta để có kế sinh nhai.

Bọn họ đã được coi là tốt số, gặp được một người chủ không tệ lắm, không khất nợ tiền công của bọn họ, còn ký làm việc lâu dài.

Có một số người còn chỉ có thể tìm được công việc ngắn ngày, làm xong việc ở chỗ này, sẽ phải đi sang nơi khác tìm việc.

Nếu không may, tiêu hết tiền rồi mà vẫn chưa tìm được một công việc mới, vậy cũng chỉ đành thành đứa ăn xin rồi đi tìm tiếp.

Trong nhận thức của bọn họ, tiền cưới vợ đều là do cha mẹ trong nhà bỏ ra.

Nhưng bây giờ nghe Chu tứ lang nói, có vẻ như chuyện tự mình tích cóp tiền cưới vợ là chuyện rất bình thường?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Nữ Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook