Chương 423: Đề bài thứ nhất
Úy Vũ Trúc
23/04/2023
Trang tiên sinh khẽ mỉm cười nói: "Các con cứ nghiêm túc quan sát cẩn thận, xem xem cuối cùng các con có thể hiểu được không."
Bạch lão gia cười híp mắt.
Đong bằng đấu không những có thể kiểm tra được chất lượng của mỗi hạt giống, mà khi cho hạt giống vào đấu, khối lượng có thể là 12 cân, cũng có thể lên tới 12 cân rưỡi. Người nào mà nhiều kinh nghiệm, ví dụ như nha dịch ở nha huyện phụ trách thu thuế có khi còn xúc được một đấu 13 cân.
Bạch lão gia quyết định lát nữa đi đến nhà họ Chu sẽ đong bằng đấu hết.
Chẳng qua đối với nhà họ Chu thì có thể áp dụng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng với 3 đứa trẻ thì không cần phải nghiêm khắc như vậy, mỗi thứ một nửa đi, nhân tiện dạy cho bọn họ một bài học.
Bạch lão gia cảm thấy đã gỡ được một ván, sảng khoái hết cả người.
Lúa mạch mang ra đều đang ở ngoài sân, đứa ở bước lên cởi nút dây buộc bao, quản gia của Bạch lão gia đã chuẩn bị từ sớm, cầm một cái đấu bước lên, đằng sau là người hầu cầm bao rỗng.
Hai người bắt đầu phối hợp, quản gia đong xong một đấu cũng không ngừng lại tí nào, trực tiếp đổ hết vào bao, hắn còn hô "1" với Bạch trang đầu, sau đó tiếp tục đong đấu khác.
Mỗi đấu lại hô một số, chờ đến khi đổ đầy bao, số lương thực vẫn còn thừa trong đấu sẽ để lại để tính sang bao tiếp theo, mà kế toán của Bạch lão gia và Bạch nhị lang cũng đang ghi từng số vào trong sổ.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì tính thử bàn tính trước.
Gần đây Bạch nhị lang cũng đang học bàn tính, chẳng qua Trang tiên sinh cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với cậu, cậu thích học thì học, không thích học thì thôi.
Bởi vì theo Trang tiên sinh thấy, trình độ toán học của cậu còn chưa đến lúc có thể học bàn tính, có điều vì cậu đã mua bàn tính rồi, nên gần đây Trang tiên sinh cũng sát sao với việc học toán của cậu hơn.
Mà Bạch nhị lang cũng không biết mình bị sư huynh sư tỷ lừa, còn cảm thấy gần đây tiên sinh vô cùng khoan dung với cậu, lúc học bàn tính đều mỉm cười với cậu chứ không hề la rầy, trách mắng.
Cho nên khoảng thời gian này cậu vẫn có một chút nhiệt tình với việc ghi sổ tính toán.
Lúc bọn họ cân đến bao thứ hai, Mãn Bảo đã thấy hơi nhàm chán, nhìn trái nhìn phải rồi dứt khoát tính giá của mười bốn đấu trước.
Để tiết kiệm không gian nên bọn họ đã dùng bao đựng lúa mạch có kích thước lớn nhất, một túi đựng được tầm một thạch, đại khái có khoảng 160, 170 cân.
So sánh ra thì bao tải mà các hộ nhà nông thường dùng nhỏ hơn rất nhiều, lúc Mãn Bảo tính số lương thực nộp thuế giúp nhà mình đã từng đếm thử, biết một bao lúa mạch chỉ đựng được khoảng một trăm cân mà thôi.
Một đấu là 150 văn, mười bốn đấu là..
Mãn Bảo trúc trắc gẩy bàn tính, nhìn kết quả tính ra được.
Bé khẽ chớp mắt, có chút nghi ngờ, "Nhiều như vậy sao?"
Bạch Thiện Bảo cũng ngó lên nhìn thử, sau đó cũng tính thử một lần, hai người ngạc nhiên phát hiện, số mà bọn họ tính ra giống hệt nhau.
Cái này có nghĩa là, bọn họ tính đúng rồi?
Hai người liếc nhau, đều không khỏi òa một tiếng.
Bạch nhị lang lập tức mất tập trung, sấn lên hỏi: "Làm sao thế, làm sao thế?"
Mãn Bảo bảo cậu viết một con số ở phía sau, "Cứ viết 1200 văn, tí nữa chúng ta trực tiếp dùng bàn tính cộng thêm là được, không phải nhân lại nữa."
"Đúng đúng, như vậy sẽ nhanh hơn một chút." Bạch Thiện Bảo cầm bút viết mẫu lên vở của Bạch nhị lang, cộng mười bốn túi = một bao = 1200 văn.
Bạch lão gia và Trang tiên sinh liếc nhau, Bạch lão gia lập tức nhìn về phía người hầu đứng sau, phân phó: "Mang thêm một cái đấu tới đây, một người cân quá chậm, để hai người cân đi."
Thêm một tổ nữa, ba đứa trẻ liền hơi luống cuống tay chân, bên này vừa mới cân xong một bao, Bạch trang đầu báo số, Bạch nhị lang còn chưa kịp viết mà bên tổ khác cũng cân xong rồi.
Đứa ở phụ trách giám sát ở bên này cũng báo số, sau đó tiếp tục cân bao tiếp theo.
Bạch nhị lang không khỏi run tay, miệng lẩm nhẩm, chờ đến khi Bạch trang đầu báo số xong liền lập tức viết số đứa ở báo, sợ không viết kịp thì quên.
Sau đó Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo liền dùng bàn tính tính ra số tiền, có đôi khi có chung một kết quả, sẽ bảo Bạch nhị lang ghi vào, nếu không giống nhau thì phải tính lại một lần nữa.
Cho nên mỗi lần đều phải tính số của hai tổ ít nhất một lần.
Mà bọn họ vừa học tính bàn tính chưa được mấy ngày, tuy rằng đã thuộc bảng cửu chương, nhưng dùng bàn tính vẫn rất trúc trắc, tốc độ cũng chậm.
Lần nào Bạch nhị lang cũng chưa kịp viết số bọn họ tính thì bên chỗ đong đấu lại có người báo số rồi.
Bạch nhị lang bận rộn đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi cũng không có thời gian lau, Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo không khỏi lấy giấy bút ra hỗ trợ, mỗi người phụ trách một tổ, đợi họ hô xong thì ghi tạm vào trước, chờ bao giờ Bạch nhị lang ghi xong số phía trước thì cho cậu chép lại là được.
Hai người vừa viết số vừa tính, còn có thời gian lải nhải oán trách Bạch nhị lang, "Ngươi viết chậm quá, phải nhanh tay hơn đi."
Mãn Bảo nói: "Bảo ngươi bình thường luyện nhiều vào ngươi không luyện, lúc tiên sinh giảng ngươi toàn không chép bài, nếu không sao có thể chậm như vậy?"
Bạch lão gia đứng bên cạnh trừng mắt nhìn con trai, hừ một tiếng không thèm nói.
Chẳng qua lúc này Bạch nhị lang căn bản không rảnh đi nhìn cha cậu, cũng không nghe được tiếng hừ kia.
Nhìn ba đứa trẻ luống cuống tay chân, Bạch lão gia sung sướng nhếch môi, chờ đến khi bọn họ hơi thích ứng được tốc độ này rồi, hắn liền bảo mấy người quản gia đẩy nhanh tốc độ.
Ba đứa trẻ vội vàng bận bịu, cũng may không bị rối loạn ngay từ đầu, dù gấp gáp vẫn rất có trình tự.
Bạch lão gia nhìn mà lòng thấy phức tạp vô cùng.
Hắn là người ngoài cuộc tỉnh táo, tất nhiên biết tình trạng gấp mà không loạn này phần nhiều là dựa vào Thiện Bảo và Mãn Bảo khống chế, hai người mỗi người phụ trách một bên, ghi số liệu xong thì cùng nhau tính toán, chỉ khi nào hai người ra cùng một kết quả mới được ghi số vào sổ, suy cho cùng thì con hắn chỉ cần ghi lại số của hai bên là được.
Bạch lão gia bảo người hầu mang hai cái ghế dựa đến, cùng ngồi ở dưới mái hiên với Trang tiên sinh, trong tay còn ôm một chén trà, vừa xem thích chí vừa thỉnh thoảng thở dài.
Trang tiên sinh mỉm cười uống trà, ông cảm thấy Bạch nhị lang đã tiến bộ hơn năm ngoái rất nhiều, đây tất nhiên cũng là do có lớp học nhỏ này, ông mới có nhiều tinh lực lưu ý cậu hơn.
Cũng bởi vì bây giờ Mãn Bảo và Thiện Bảo luôn dẫn cậu chơi cùng.
Trước kia trong trường học có nhiều học sinh, Bạch nhị lang có bạn thân của mình, mà Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng có những người bạn có quan hệ khá tốt.
Sau khi tan học mỗi buổi, bọn họ đều có nhóm chơi riêng của mình.
Nhưng từ ngày không còn trường học, ba nhóm người, không, hẳn là hai nhóm người tự động trùng vào nhau.
Mãn Bảo và Thiện Bảo sẽ dẫn Bạch nhị lang đi ra ruộng bắt cá chạch sau cơn mưa, mà Bạch nhị lang cũng sẽ ở trong phòng đọc sách viết chữ với hai Bảo lúc trời mưa.
Bạch nhị học tập tiến bộ, còn Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng càng dung nhập với đám trẻ cùng lứa trong thôn Thất Lí hơn, đây là quan hệ hai bên tác động lẫn nhau.
Từng bao lúa mạch mở ra, đong xong rồi đổ vào một cái bao khác, quyển vở trước mặt Bạch nhị lang cũng lật sang một trang khác.
Sau khi đong hết nửa số lúa mạch, Bạch lão gia bảo người hầu mang số lúa mạch còn lại đi cân.
Con số lần này hoàn toàn khác với những số trước đó, bây giờ tính phải tính mười hai văn rưỡi một cân, nửa văn tiền này làm Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo vô cùng đau đầu.
Bạch lão gia cười híp mắt.
Đong bằng đấu không những có thể kiểm tra được chất lượng của mỗi hạt giống, mà khi cho hạt giống vào đấu, khối lượng có thể là 12 cân, cũng có thể lên tới 12 cân rưỡi. Người nào mà nhiều kinh nghiệm, ví dụ như nha dịch ở nha huyện phụ trách thu thuế có khi còn xúc được một đấu 13 cân.
Bạch lão gia quyết định lát nữa đi đến nhà họ Chu sẽ đong bằng đấu hết.
Chẳng qua đối với nhà họ Chu thì có thể áp dụng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng với 3 đứa trẻ thì không cần phải nghiêm khắc như vậy, mỗi thứ một nửa đi, nhân tiện dạy cho bọn họ một bài học.
Bạch lão gia cảm thấy đã gỡ được một ván, sảng khoái hết cả người.
Lúa mạch mang ra đều đang ở ngoài sân, đứa ở bước lên cởi nút dây buộc bao, quản gia của Bạch lão gia đã chuẩn bị từ sớm, cầm một cái đấu bước lên, đằng sau là người hầu cầm bao rỗng.
Hai người bắt đầu phối hợp, quản gia đong xong một đấu cũng không ngừng lại tí nào, trực tiếp đổ hết vào bao, hắn còn hô "1" với Bạch trang đầu, sau đó tiếp tục đong đấu khác.
Mỗi đấu lại hô một số, chờ đến khi đổ đầy bao, số lương thực vẫn còn thừa trong đấu sẽ để lại để tính sang bao tiếp theo, mà kế toán của Bạch lão gia và Bạch nhị lang cũng đang ghi từng số vào trong sổ.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì tính thử bàn tính trước.
Gần đây Bạch nhị lang cũng đang học bàn tính, chẳng qua Trang tiên sinh cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với cậu, cậu thích học thì học, không thích học thì thôi.
Bởi vì theo Trang tiên sinh thấy, trình độ toán học của cậu còn chưa đến lúc có thể học bàn tính, có điều vì cậu đã mua bàn tính rồi, nên gần đây Trang tiên sinh cũng sát sao với việc học toán của cậu hơn.
Mà Bạch nhị lang cũng không biết mình bị sư huynh sư tỷ lừa, còn cảm thấy gần đây tiên sinh vô cùng khoan dung với cậu, lúc học bàn tính đều mỉm cười với cậu chứ không hề la rầy, trách mắng.
Cho nên khoảng thời gian này cậu vẫn có một chút nhiệt tình với việc ghi sổ tính toán.
Lúc bọn họ cân đến bao thứ hai, Mãn Bảo đã thấy hơi nhàm chán, nhìn trái nhìn phải rồi dứt khoát tính giá của mười bốn đấu trước.
Để tiết kiệm không gian nên bọn họ đã dùng bao đựng lúa mạch có kích thước lớn nhất, một túi đựng được tầm một thạch, đại khái có khoảng 160, 170 cân.
So sánh ra thì bao tải mà các hộ nhà nông thường dùng nhỏ hơn rất nhiều, lúc Mãn Bảo tính số lương thực nộp thuế giúp nhà mình đã từng đếm thử, biết một bao lúa mạch chỉ đựng được khoảng một trăm cân mà thôi.
Một đấu là 150 văn, mười bốn đấu là..
Mãn Bảo trúc trắc gẩy bàn tính, nhìn kết quả tính ra được.
Bé khẽ chớp mắt, có chút nghi ngờ, "Nhiều như vậy sao?"
Bạch Thiện Bảo cũng ngó lên nhìn thử, sau đó cũng tính thử một lần, hai người ngạc nhiên phát hiện, số mà bọn họ tính ra giống hệt nhau.
Cái này có nghĩa là, bọn họ tính đúng rồi?
Hai người liếc nhau, đều không khỏi òa một tiếng.
Bạch nhị lang lập tức mất tập trung, sấn lên hỏi: "Làm sao thế, làm sao thế?"
Mãn Bảo bảo cậu viết một con số ở phía sau, "Cứ viết 1200 văn, tí nữa chúng ta trực tiếp dùng bàn tính cộng thêm là được, không phải nhân lại nữa."
"Đúng đúng, như vậy sẽ nhanh hơn một chút." Bạch Thiện Bảo cầm bút viết mẫu lên vở của Bạch nhị lang, cộng mười bốn túi = một bao = 1200 văn.
Bạch lão gia và Trang tiên sinh liếc nhau, Bạch lão gia lập tức nhìn về phía người hầu đứng sau, phân phó: "Mang thêm một cái đấu tới đây, một người cân quá chậm, để hai người cân đi."
Thêm một tổ nữa, ba đứa trẻ liền hơi luống cuống tay chân, bên này vừa mới cân xong một bao, Bạch trang đầu báo số, Bạch nhị lang còn chưa kịp viết mà bên tổ khác cũng cân xong rồi.
Đứa ở phụ trách giám sát ở bên này cũng báo số, sau đó tiếp tục cân bao tiếp theo.
Bạch nhị lang không khỏi run tay, miệng lẩm nhẩm, chờ đến khi Bạch trang đầu báo số xong liền lập tức viết số đứa ở báo, sợ không viết kịp thì quên.
Sau đó Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo liền dùng bàn tính tính ra số tiền, có đôi khi có chung một kết quả, sẽ bảo Bạch nhị lang ghi vào, nếu không giống nhau thì phải tính lại một lần nữa.
Cho nên mỗi lần đều phải tính số của hai tổ ít nhất một lần.
Mà bọn họ vừa học tính bàn tính chưa được mấy ngày, tuy rằng đã thuộc bảng cửu chương, nhưng dùng bàn tính vẫn rất trúc trắc, tốc độ cũng chậm.
Lần nào Bạch nhị lang cũng chưa kịp viết số bọn họ tính thì bên chỗ đong đấu lại có người báo số rồi.
Bạch nhị lang bận rộn đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi cũng không có thời gian lau, Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo không khỏi lấy giấy bút ra hỗ trợ, mỗi người phụ trách một tổ, đợi họ hô xong thì ghi tạm vào trước, chờ bao giờ Bạch nhị lang ghi xong số phía trước thì cho cậu chép lại là được.
Hai người vừa viết số vừa tính, còn có thời gian lải nhải oán trách Bạch nhị lang, "Ngươi viết chậm quá, phải nhanh tay hơn đi."
Mãn Bảo nói: "Bảo ngươi bình thường luyện nhiều vào ngươi không luyện, lúc tiên sinh giảng ngươi toàn không chép bài, nếu không sao có thể chậm như vậy?"
Bạch lão gia đứng bên cạnh trừng mắt nhìn con trai, hừ một tiếng không thèm nói.
Chẳng qua lúc này Bạch nhị lang căn bản không rảnh đi nhìn cha cậu, cũng không nghe được tiếng hừ kia.
Nhìn ba đứa trẻ luống cuống tay chân, Bạch lão gia sung sướng nhếch môi, chờ đến khi bọn họ hơi thích ứng được tốc độ này rồi, hắn liền bảo mấy người quản gia đẩy nhanh tốc độ.
Ba đứa trẻ vội vàng bận bịu, cũng may không bị rối loạn ngay từ đầu, dù gấp gáp vẫn rất có trình tự.
Bạch lão gia nhìn mà lòng thấy phức tạp vô cùng.
Hắn là người ngoài cuộc tỉnh táo, tất nhiên biết tình trạng gấp mà không loạn này phần nhiều là dựa vào Thiện Bảo và Mãn Bảo khống chế, hai người mỗi người phụ trách một bên, ghi số liệu xong thì cùng nhau tính toán, chỉ khi nào hai người ra cùng một kết quả mới được ghi số vào sổ, suy cho cùng thì con hắn chỉ cần ghi lại số của hai bên là được.
Bạch lão gia bảo người hầu mang hai cái ghế dựa đến, cùng ngồi ở dưới mái hiên với Trang tiên sinh, trong tay còn ôm một chén trà, vừa xem thích chí vừa thỉnh thoảng thở dài.
Trang tiên sinh mỉm cười uống trà, ông cảm thấy Bạch nhị lang đã tiến bộ hơn năm ngoái rất nhiều, đây tất nhiên cũng là do có lớp học nhỏ này, ông mới có nhiều tinh lực lưu ý cậu hơn.
Cũng bởi vì bây giờ Mãn Bảo và Thiện Bảo luôn dẫn cậu chơi cùng.
Trước kia trong trường học có nhiều học sinh, Bạch nhị lang có bạn thân của mình, mà Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng có những người bạn có quan hệ khá tốt.
Sau khi tan học mỗi buổi, bọn họ đều có nhóm chơi riêng của mình.
Nhưng từ ngày không còn trường học, ba nhóm người, không, hẳn là hai nhóm người tự động trùng vào nhau.
Mãn Bảo và Thiện Bảo sẽ dẫn Bạch nhị lang đi ra ruộng bắt cá chạch sau cơn mưa, mà Bạch nhị lang cũng sẽ ở trong phòng đọc sách viết chữ với hai Bảo lúc trời mưa.
Bạch nhị học tập tiến bộ, còn Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng càng dung nhập với đám trẻ cùng lứa trong thôn Thất Lí hơn, đây là quan hệ hai bên tác động lẫn nhau.
Từng bao lúa mạch mở ra, đong xong rồi đổ vào một cái bao khác, quyển vở trước mặt Bạch nhị lang cũng lật sang một trang khác.
Sau khi đong hết nửa số lúa mạch, Bạch lão gia bảo người hầu mang số lúa mạch còn lại đi cân.
Con số lần này hoàn toàn khác với những số trước đó, bây giờ tính phải tính mười hai văn rưỡi một cân, nửa văn tiền này làm Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo vô cùng đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.