Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 301: Đường của hắn

Úy Vũ Trúc

20/03/2023

Tốc độ gặt lúa mạch của nhà họ Chu vô cùng nhanh, chỉ mới năm ngày thôi mà nhà họ đã gặt xong hết lúa mạch rồi.

Cũng may năm nay nhà họ Chu có hai cái sân, đất nền đắp rất phẳng, có thể gánh lúa mạch về rải trong sân phơi nắng.

Trời nắng to như vậy chỉ cần phơi hai ngày là đủ, hơn nữa lúc gặt xong cũng đã phơi ở ngoài ruộng gần nửa ngày.

Đám Chu đại lang tiếp tục ra ruộng gặt lúa mạch, Hà thị và Phương thị thì ở lại nhà dùng cây đập lúa đập lúa mạch, cây gậy vung lên, cái côn ở giữa sẽ xoay nửa vòng trong không trung rồi đập bịch bịch lên lúa mạch, sau đó sẽ có hạt mạch rơi ra đất.

*Cây đập lúa:

Tiền thị thì dẫn theo đám trẻ con cầm mấy cây gậy gỗ không to cũng không nhỏ ngồi trên ghế đập thêm một lần nữa.

Chờ đám Chu đại lang từ ngoài ruộng về, cũng không cần trẻ con, người bệnh trong nhà hỗ trợ, trực tiếp xắn tay áo vốc bông lúa đã được đập hai lần bắt đầu xát.

Xát lúa mạch bằng tay rất vất vả, không chỉ mệt, còn sẽ đâm vào tay, loại việc này ở nhà họ Chu vẫn luôn là đàn ông làm.

Lúc Phương thị mới gả vào, còn có chút không quen, bởi vì trong trí nhớ của nàng, loại việc này chủ yếu là do phụ nữ làm.

Ví dụ như nhà nàng.

Cha nàng và đại ca ngoài gặt lúa mạch, gánh lúa mạch, còn phải mổ dê, cho nên chuyện gặt lúa mạch, gánh nước nấu cơm và đập lúa mạch vẫn luôn do mẹ, đại tẩu và nàng làm.

Đương nhiên, cha và đại ca cũng có lúc ra tay hỗ trợ, nhưng trong ký ức của nàng, cũng không có nhiều lần như vậy.

Nàng không hiểu vì sao nhà họ Chu lại để lại những việc này chờ đàn ông về làm.

Nhưng Hà thị đã gả vào nhà họ Chu nhiều năm thì quen rồi, thấy Phương thị đau lòng nhìn Chu tứ lang thì kéo lại nàng ấy lại, an ủi: "Không sao đâu, đàn ông da dày thịt béo, lão tứ đánh nhau còn chẳng làm sao, không cần lo lắng cho hắn."

Tiểu Tiền thị cũng vừa từ ngoài ruộng về, mọi người đã ăn xong cơm tối, nhưng còn chưa tắm rửa.

Nàng trực tiếp vào trong phòng bếp nấu nước, sau khi đun nóng thì gọi Đại Nha tới, "Con đi gọi cô nhỏ và các đệ đệ muội muội ra tắm đi, tắm xong thì ngủ sớm, ngày mai chúng ta đi gặt cây đậu, không cần các con theo nữa."

Đại Nha mừng rỡ.

Tiểu Tiền thị tiếp tục nói: "Sáng sớm mai đi giặt đồ trước, sau khi về thì sang chỗ vịnh nhỏ bên kia hái một ít lá cải về cho gà ăn, nếu thấy sâu thì nhớ bắt."

Đại Nha đáp vâng, vui vẻ đi múc nước tắm rửa.

Bọn trẻ tắm xong thì đến phụ nữ, phụ nữ tắm xong mới đến đàn ông.

Đây cũng là một thói quen không giống các nhà khác.



Trước kia Phương thị không cảm thấy gì, nhưng vào lúc ngày mùa mới thấy quy củ này rất quan trọng.

Bởi vì mọi người đều rất mệt, còn trở về muộn, tắm rửa sớm hơn thì có thể lên giường sớm hơn.

Đương nhiên Phương thị sẽ không cho rằng quy củ này là do cha chồng đặt ra, vậy chỉ có thể là do mẹ chồng đặt.

Cho nên khi không có đàn ông ở đó, Phương thị bèn không kìm được nói nhỏ với mấy chị em dâu và cô cả, "Mẹ chồng giỏi thật, có thể đặt quy củ trong nhà rõ ràng như vậy."

Phùng thị và Hà thị gật đầu tán đồng.

Tiểu Tiền thị lại phì cười, định nói cái gì, nhưng thấy Chu Hỉ bên cạnh thì không nói nữa.

Chu Hỉ chỉ nói một câu, "Mấy quy củ không phải do mẹ đặt đâu."

Phương thị nghi hoặc chớp mắt, "Vậy là do ai đặt?"

Chu Hỉ ngẫm nghĩ, cười nói: "Mấy quy củ này không phải do ai đặt, mà là do thói quen nên thành quy củ."

Mãn Bảo cả người thơm tho chạy từ bên ngoài vào, kêu lên: "Đại tẩu, cha không cho muội đi bắt chim sẻ."

Tiểu Tiền thị xoay người dí cái trán của bé, cất bát đũa đã rửa xong lên, nói: "Không cho là đúng, mấy hôm nay muội đã phí bao nhiêu lúa mạch rồi?"

"Rõ ràng cũng có bao nhiêu đâu," Mãn Bảo nói: "Muội toàn nhặt lại để dùng mà."

"Vậy cũng là có rồi, lúc trước cha bận gặt lúa mạch mới để kệ muội, bây giờ thu hoạch lúa mạch xong rồi, muội còn định lấy lúa mạch cho chim ăn, ông ấy không đau lòng mới là lạ?"

"Nhưng mọi người cũng ăn chim sẻ mà, ai cũng nói ăn ngon."

"Ăn ngon cũng không thể ăn như vậy," tiểu Tiền thị nói: "Tuy rằng thịt ăn ngon, nhưng ăn bột mì càng tốt hơn, cũng để được lâu hơn, muội thấy có đúng không? Hơn nữa không phải bây giờ muội đi học rồi sao, ngày nào cũng phải đọc sách làm bài tập thif làm gì còn thời gian đi bắt chim sẻ?"

"Thời gian ạ, muội cứ tranh thủ một chút là có."

"Nếu lúc muội đọc sách cũng nghĩ được vậy thì tốt."

Mãn Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lúc muội đọc sách cũng nghĩ như vậy mà."

Nhưng mà tiểu Tiền thị vẫn không mềm lòng, không muốn đi thuyết phục cha chồng thay bé, Mãn Bảo đành ưu thương thở dài một hơi.

Đừng thấy bé còn nhỏ mà lầm, thật ra bé đã biết chọn quả mềm mà nắn, cho nên bé dám nói điều kiện với Chu lão đầu, dám quấn tiểu Tiền thị xin xỏ, nhưng lại không dám tìm mẹ bé.

Mãn Bảo thở dài, ngày hôm sau ủ rũ đi tìm Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang, nói: "Chúng ta không thể đi bắt chim sẻ nữa rồi"

Bạch nhị lang vẫn luôn theo chân bọn họ chơi trong ba ngày này cả kinh la lên: "Vì sao?"



Thanh âm cực lớn, làm cho cả lớn học đều nhìn về phía cậu.

Bạch nhị lang lập tức hạ thấp giọng hỏi, "Vì sao?"

"Bởi vì cha ta không cho ta lấy lúa mạch nữa," Mãn Bảo nói: "Không có lúa mạch thì không thể làm mồi dụ chim sẻ xuống."

Bạch Thiện Bảo bèn chỉ về phía Bạch nhị lang, "Nhà hắn có."

Bạch nhị lang cũng đang định buột miệng thốt ra "Nhà ta có", nhưng thấy Bạch Thiện Bảo nói trước, lại thấy không phục, kêu lên: "Nhà ngươi thì không có sao?"

"Nhà ta không có," Bạch Thiện Bảo nói: "Nhà ta chỉ có lúa nước, lúa mạch đều ở rất xa."

Ruộng đất nhà cậu cũng không ở đây, Bạch lão gia chia cho nhà cậu vài mẫu đất bên cạnh, nhà cậu toàn trồng lúa nước và mấy thứ khác, ví dụ như rau dưa trái cây.

Dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu ăn, cho dù quản sự bên ngoài không gửi đồ về, thì cũng có thể mua của Bạch lão gia, vô cùng tiện lợi.

Lúc này Bạch nhị lang mới nhớ ra đồng ruộng nhà Bạch Thiện Bảo gia không ở chỗ này, ngay cả lúa nước cũng chỉ có hơn một mẫu, như kiểu trồng chơi vậy thôi.

Vì thế Bạch nhị lang lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nói: "Yên tâm đi, lúa mạch thôi mà, nhà ta có đầy."

Nhà cậu có rất nhiều ruộng ở thôn Thất Lí, ở thôn Đại Lê, ở trấn Bạch Mã Quan, ngay cả bên cạnh huyện thành cũng có rất nhiều ruộng, mấy thứ như lúa mạch không bao giờ thiếu.

Vì thế tới lúc tan học buổi chiều, Bạch nhị lang lập tức chạy nhanh như chớp, không đến ba mươi phút, cậu đã dẫn theo một người hầu trở lại.

Nhìn bó lúa mạch người hầu vác trên vai, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo trợn mắt há mồm.

Mãn Bảo còn dụi mắt, xác định mình không bị hoa mắt mới cúi đầu nhìn bài tập, sau đó quay sang nói với Bạch Thiện Bảo: "Chúng ta vẫn nên làm xong bài tập rồi hẵng chơi."

Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ không đến nhà họ Bạch làm bài tập, cũng không về nhà họ Chu, mà làm ngay tại lớp.

Bạch Thiện Bảo cũng thu hồi ánh mắt, nuốt hai chữ "Đồ ngốc" lại, gật đầu tiếp tục làm bài tập.

Đại Cát canh giữ ngoài lớp học cúi đầu, bả vai run run, nửa ngày sau mới ngẩng vẻ mặt nghiêm túc lên, chỉ là khóe mắt có hơi ướt.

Bạch nhị lang đã vọt vào trong lớp, nói: "Lúa mạch tới rồi, chúng ta mau đi thôi."

Bạch Thiện Bảo nói: "Vậy lưới đánh cá và gậy đâu, không phải hôm qua đã để ở chỗ người gác cổng nhà ngươi rồi sao?"

"Đúng nhỉ," Lúc này Bạch nhị lang mới nhớ ra, bảo người hầu đặt lúa mạch xuống, lại xoay người chạy về, "Các ngươi chờ một chút, ta về lấy ngay đâu."

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo liếc nhau, tiếp tục cúi đầu thong thả làm bài tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Nữ Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook