Chương 272: Duyên phận
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Bà Trần đổ sữa dê đã nấu xong ra non nửa chén, mùi sữa tản ra khắp phòng bếp, ngay cả người đứng ngoài sân cũng ngửi thấy.
Hai người Mãn Bảo nối đuôi nhau đi theo sau bà Trần bước vào phòng chính, nhìn bà đút sữa cho em bé.
Sữa có mùi vị riêng, hiển nhiên không giống nước cơm bé uống lúc trước, cho nên đứa trẻ lại phun ra ngoài theo thói quen.
Mấy lần liên tiếp đều không đút vào được, bà Trần không khỏi có chút sốt ruột, sữa này không dễ có, sao có thể lãng phí như vậy chứ?
Bà Trần không khỏi đè miệng của bé lại, đổ sữa vào trong, nhưng không lấy thìa ra.
Tiền thị ngồi xem ở bên cạnh thấy thế, hoảng sợ, vội vàng kéo tay bà ra, đứa trẻ đã ho khụ khụ, đầu tiên là sắc mặt đỏ lên, sau đó hơi tái xanh, bé khó khăn giật giật tay chân, sau đó phản ứng càng ngày càng chậm.
Mãn Bảo cũng thấy không vui, đẩy bà Trần ra để bế đứa trẻ lên, quay người giao cho mẹ bé, "Mẹ, người ôm đi."
Tiền thị nhanh chóng bế lấy đứa trẻ, lau khô sữa bé phun ra, rồi nhẹ nhàng xuôi ngực cho bé. Thấy phản ứng của bé dần chậm lại, chỉ còn khẽ khóc nhỏ hai tiếng thôi, lúc này mới nhận lấy thìa trong tay bà Trần cẩn thận bón sữa cho bé.
Bà ôn hòa nói với Trần thị đang lo lắng nhổm người dậy xem: "Đứa trẻ cũng có tính cách của nó, cũng giống như người lớn thôi, nếu thấy không thoải mái thì tất nhiên sẽ bực bội. Chúng ta là người lớn, nếu có khó chịu thì có thể nói ra, còn biết khóc, biết mắng chửi người, nhưng hắn chỉ là đứa trẻ, cách thể hiện không tốt, nhưng tâm trạng xấu là điều chắc chắn."
Tiền thị nói: "Cháu cũng nghe đại phu nói rồi đó, đứa nhỏ này bị nghẹt quá mức, cơ thể đã yếu, giờ lại bị đói, nên chắc chắn sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác, Bây giờ phải chiều theo hắn, sao lại đi chấp với một đứa trẻ mới sinh làm gì? Đến cuối cùng người chịu tội còn không phải là mình sao?"
"Vâng ạ." Trần thị lên tiếng, nhìn mẹ nàng một cái, nói: "Thím đưa hắn cho cháu đi ạ, để cháu bón cho hắn."
"Thôi," Tiền thị cười nói: "Bây giờ cháu còn chưa khỏe, ta ở đây cũng không có việc gì làm, giúp cháu bón cho hắn một chút thì có sao đâu?"
Tiền thị để một chiếc khăn lông ở trước ngực bé, cẩn thận bón sữa cho bé, bé phun ra thì để kệ bé phun.
Có nuôi con bằng sữa mẹ thì đứa trẻ còn phun nữa là, càng đừng nói đây là sữa dê.
Theo Tiền thị thấy, nhà họ Bạch đã dắt cả con dê sang rồi, còn sợ đứa trẻ không có đủ sữa uống sao?
Bà kiên nhẫn chơi trò người bón người phun với đứa trẻ, muốn so kiên nhẫn với người lớn, thì đa số trẻ con đều không so được.
Quả nhiên, không biết là do bé đã mệt mỏi, không muốn phun nữa, hay là do đã đói đến mức không chịu nổi, bé uống một ngụm, sau đó không phun ra nữa.
Lúc này non nửa chén sữa đã thấy đáy.
Bà Trần nhìn cái khăn lông ướt kia, đau lòng vô cùng, nhưng khi thấy Tiền thị nhìn sang, bà vẫn đi xuống phòng bếp đổ thêm nửa chén nữa.
Cuối cùng Tiền thị cũng bón cho bé xong.
Đứa trẻ vẫn chép miệng, nhưng Tiền thị không bón cho bé nữa, "Đứa bé nhỏ như vậy không ăn được nhiều, nếu muốn bón nữa, thì phải để qua một canh giờ hẵng lại bón một lần."
Chu Hổ bước từ bên ngoài vào, lo lắng hỏi: "Hắn uống xong rồi ạ?"
Tiền thị cẩn thận lau khô vết sữa trên người bé, cười nói: "Uống xong rồi."
Chu Hổ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn con trai út, lại nhìn về phía thê tử, nói: "Sau này gọi hắn là Tam Thọ đi, xếp theo thứ tự các ca ca hắn."
Đây vốn là tên bọn họ đã nghĩ cho đứa trẻ từ lâu, từ lúc sinh Đại Phúc đã nghĩ kỹ rồi, bất kể là sinh con trai hay con gái đều có thể dùng.
Nhưng từ sau khi đứa trẻ này được sinh ra, hắn vẫn luôn không mở miệng nói ra cái tên này, bởi vì hắn cũng giống như đại phu, cảm thấy khả năng sống sót của đứa bé rất thấp.
Nếu đã không sống nổi, đương nhiên không cần thiết đặt tên.
Nhưng bây giờ đứa trẻ đã uống được sữa, vậy hy vọng sống sót sẽ lớn hơn nhiều.
Tiền thị nuôi không ít đứa trẻ, rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, đừng nhìn Trần thị đã là mẫu thân của hai đứa bé, nhưng ở phương diện này vẫn kém xa Tiền thị.
Cho nên hai vợ chồng đều rất nghiêm túc nghe bà dặn dò, chờ đến khi bà phải về, Chu Hổ liền múc cho bà một sành rượu ngọt đầy, bảo bà mang về uống.
Hắn cười toét miệng, "Thím, rượu ngọt này vừa bổ máu vừa ấm thân, ngài mang về cho anh Đại Lang nếm thử."
Lần trước Chu đại lang đánh nhau bị chảy máu bên trong, giờ vẫn luôn ở nhà dưỡng thương.
Tiền thị cũng không từ chối, nhận lấy.
Mãn Bảo xung phong nhận việc nâng hộ bà.
Đương nhiên, một mình bé nâng không nổi, cho nên Bạch Thiện Bảo giúp bé cùng nâng.
Nhưng Tiền thị cũng không thật sự là tay trói gà không chặt, trực tiếp bê lấy chậu sành từ tay hai người, quét mắt nhìn họ: "Mau về nhà thôi."
Chu Hổ cũng muốn đưa chút rượu ngọt đến nhà họ Bạch, nhưng lại cảm thấy thứ này quá giá rẻ, nhất thời không biết có nên tặng không.
Tiền thị cũng không mẫn cảm với chuyện nhà người khác, nên không cảm thấy gì, đưa hai đứa trẻ trở về nhà họ Chu.
Bà không kìm được khen hai đứa trẻ, đương nhiên chủ yếu là khen Bạch Thiện Bảo, xoa đầu cậu cười nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bất kể sau này Tam Thọ có thể sống được hay không, thì cháu cũng đã kết được phúc duyên, chắc chắn sau này sẽ có phúc báo."
Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lấp lánh nhìn Tiền thị.
Nhà Chu Hổ náo nhiệt suốt cả một ngày, bạn bè thân thích đều tập trung đến thăm Trần thị và đứa trẻ vào ngày hôm nay, tặng gạo, bột mì và trứng gà, làm trọn lễ tiết thì tan đi, ai phải làm gì thì làm nấy, ngoài ruộng còn nhiều việc phải làm lắm.
Bà Trần ở lại chăm sóc Trần thị, không còn cách nào, cha mẹ Chu Hổ đã qua đời từ hai năm trước, trong nhà không có người chăm sóc Trần thị.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tự cảm thấy mình có duyên phận với Tam Thọ, cho nên sau khi tan học thường xuyên chạy tới nhà bọn họ thăm bé, Trần thị vẫn nằm trên giường không nhúc nhích được, nhưng Tam Thọ lại thay đổi với tốc độ có nhìn thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Đầu tiên là sắc mặt không còn tái xanh như trước nữa, nghe nói một ngày bé phải ăn tám lần, lần nào cũng hết một chén nhỏ; sau đó nếp nhăn trên mặt cũng dần tan đi, ngũ quan rõ ràng hơn một chút; cuối cùng là tiếng khóc không còn quá yếu ớt nữa, có một lần bé tè dầm, khó chịu đến nỗi khóc òa lên, tuy rằng không đến mức làm Mãn Bảo giật mình, nhưng âm thanh cũng lớn hơn không ít.
Bởi vì cái này, tuy rằng Trần thị vẫn không thể xuống giường, nhưng vẻ tươi cười trên mặt cũng ngày càng nhiều lên.
Mãn Bảo bị em bé hấp dẫn lực chú ý, ném chuyện phục linh ra sau đầu, tận đến một ngày, Chu tứ lang khập khiễng cõng một sọt nấm dại về nhà, bé mới biết được, trong nhà vẫn luôn không tìm thấy phục linh, nhưng lại bán được không ít nấm dại.
Chẳng qua hiển nhiên là bây giờ cửa làm ăn này cũng gặp phải khó khăn.
Chu tứ lang rất tức giận, đặt sọt xuống đất, nói: "Tuy rằng núi đã chia cho họ, nhưng ngoài gỗ tốt, hoặc cây tự mình trồng, nếu không chưa từng nghe nói mấy thực vật hoang dã sẽ thuộc về một mình nhà ai, hai nhà bọn họ thì hay rồi, trực tiếp vác cuốc đến đuổi chúng ta đi, may mắn chúng ta chạy nhanh, nếu không cả sọt nấm này cũng bị nhà bọn hắn cướp hết rồi."
Chu ngũ lang cũng rất tức giận, "Tứ ca cõng sọt nấm chạy đằng sau, còn bị té một cái, may mà không bị gãy xương, nếu không sẽ cho bọn họ đẹp mặt."
Hai người Mãn Bảo nối đuôi nhau đi theo sau bà Trần bước vào phòng chính, nhìn bà đút sữa cho em bé.
Sữa có mùi vị riêng, hiển nhiên không giống nước cơm bé uống lúc trước, cho nên đứa trẻ lại phun ra ngoài theo thói quen.
Mấy lần liên tiếp đều không đút vào được, bà Trần không khỏi có chút sốt ruột, sữa này không dễ có, sao có thể lãng phí như vậy chứ?
Bà Trần không khỏi đè miệng của bé lại, đổ sữa vào trong, nhưng không lấy thìa ra.
Tiền thị ngồi xem ở bên cạnh thấy thế, hoảng sợ, vội vàng kéo tay bà ra, đứa trẻ đã ho khụ khụ, đầu tiên là sắc mặt đỏ lên, sau đó hơi tái xanh, bé khó khăn giật giật tay chân, sau đó phản ứng càng ngày càng chậm.
Mãn Bảo cũng thấy không vui, đẩy bà Trần ra để bế đứa trẻ lên, quay người giao cho mẹ bé, "Mẹ, người ôm đi."
Tiền thị nhanh chóng bế lấy đứa trẻ, lau khô sữa bé phun ra, rồi nhẹ nhàng xuôi ngực cho bé. Thấy phản ứng của bé dần chậm lại, chỉ còn khẽ khóc nhỏ hai tiếng thôi, lúc này mới nhận lấy thìa trong tay bà Trần cẩn thận bón sữa cho bé.
Bà ôn hòa nói với Trần thị đang lo lắng nhổm người dậy xem: "Đứa trẻ cũng có tính cách của nó, cũng giống như người lớn thôi, nếu thấy không thoải mái thì tất nhiên sẽ bực bội. Chúng ta là người lớn, nếu có khó chịu thì có thể nói ra, còn biết khóc, biết mắng chửi người, nhưng hắn chỉ là đứa trẻ, cách thể hiện không tốt, nhưng tâm trạng xấu là điều chắc chắn."
Tiền thị nói: "Cháu cũng nghe đại phu nói rồi đó, đứa nhỏ này bị nghẹt quá mức, cơ thể đã yếu, giờ lại bị đói, nên chắc chắn sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác, Bây giờ phải chiều theo hắn, sao lại đi chấp với một đứa trẻ mới sinh làm gì? Đến cuối cùng người chịu tội còn không phải là mình sao?"
"Vâng ạ." Trần thị lên tiếng, nhìn mẹ nàng một cái, nói: "Thím đưa hắn cho cháu đi ạ, để cháu bón cho hắn."
"Thôi," Tiền thị cười nói: "Bây giờ cháu còn chưa khỏe, ta ở đây cũng không có việc gì làm, giúp cháu bón cho hắn một chút thì có sao đâu?"
Tiền thị để một chiếc khăn lông ở trước ngực bé, cẩn thận bón sữa cho bé, bé phun ra thì để kệ bé phun.
Có nuôi con bằng sữa mẹ thì đứa trẻ còn phun nữa là, càng đừng nói đây là sữa dê.
Theo Tiền thị thấy, nhà họ Bạch đã dắt cả con dê sang rồi, còn sợ đứa trẻ không có đủ sữa uống sao?
Bà kiên nhẫn chơi trò người bón người phun với đứa trẻ, muốn so kiên nhẫn với người lớn, thì đa số trẻ con đều không so được.
Quả nhiên, không biết là do bé đã mệt mỏi, không muốn phun nữa, hay là do đã đói đến mức không chịu nổi, bé uống một ngụm, sau đó không phun ra nữa.
Lúc này non nửa chén sữa đã thấy đáy.
Bà Trần nhìn cái khăn lông ướt kia, đau lòng vô cùng, nhưng khi thấy Tiền thị nhìn sang, bà vẫn đi xuống phòng bếp đổ thêm nửa chén nữa.
Cuối cùng Tiền thị cũng bón cho bé xong.
Đứa trẻ vẫn chép miệng, nhưng Tiền thị không bón cho bé nữa, "Đứa bé nhỏ như vậy không ăn được nhiều, nếu muốn bón nữa, thì phải để qua một canh giờ hẵng lại bón một lần."
Chu Hổ bước từ bên ngoài vào, lo lắng hỏi: "Hắn uống xong rồi ạ?"
Tiền thị cẩn thận lau khô vết sữa trên người bé, cười nói: "Uống xong rồi."
Chu Hổ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn con trai út, lại nhìn về phía thê tử, nói: "Sau này gọi hắn là Tam Thọ đi, xếp theo thứ tự các ca ca hắn."
Đây vốn là tên bọn họ đã nghĩ cho đứa trẻ từ lâu, từ lúc sinh Đại Phúc đã nghĩ kỹ rồi, bất kể là sinh con trai hay con gái đều có thể dùng.
Nhưng từ sau khi đứa trẻ này được sinh ra, hắn vẫn luôn không mở miệng nói ra cái tên này, bởi vì hắn cũng giống như đại phu, cảm thấy khả năng sống sót của đứa bé rất thấp.
Nếu đã không sống nổi, đương nhiên không cần thiết đặt tên.
Nhưng bây giờ đứa trẻ đã uống được sữa, vậy hy vọng sống sót sẽ lớn hơn nhiều.
Tiền thị nuôi không ít đứa trẻ, rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, đừng nhìn Trần thị đã là mẫu thân của hai đứa bé, nhưng ở phương diện này vẫn kém xa Tiền thị.
Cho nên hai vợ chồng đều rất nghiêm túc nghe bà dặn dò, chờ đến khi bà phải về, Chu Hổ liền múc cho bà một sành rượu ngọt đầy, bảo bà mang về uống.
Hắn cười toét miệng, "Thím, rượu ngọt này vừa bổ máu vừa ấm thân, ngài mang về cho anh Đại Lang nếm thử."
Lần trước Chu đại lang đánh nhau bị chảy máu bên trong, giờ vẫn luôn ở nhà dưỡng thương.
Tiền thị cũng không từ chối, nhận lấy.
Mãn Bảo xung phong nhận việc nâng hộ bà.
Đương nhiên, một mình bé nâng không nổi, cho nên Bạch Thiện Bảo giúp bé cùng nâng.
Nhưng Tiền thị cũng không thật sự là tay trói gà không chặt, trực tiếp bê lấy chậu sành từ tay hai người, quét mắt nhìn họ: "Mau về nhà thôi."
Chu Hổ cũng muốn đưa chút rượu ngọt đến nhà họ Bạch, nhưng lại cảm thấy thứ này quá giá rẻ, nhất thời không biết có nên tặng không.
Tiền thị cũng không mẫn cảm với chuyện nhà người khác, nên không cảm thấy gì, đưa hai đứa trẻ trở về nhà họ Chu.
Bà không kìm được khen hai đứa trẻ, đương nhiên chủ yếu là khen Bạch Thiện Bảo, xoa đầu cậu cười nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bất kể sau này Tam Thọ có thể sống được hay không, thì cháu cũng đã kết được phúc duyên, chắc chắn sau này sẽ có phúc báo."
Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lấp lánh nhìn Tiền thị.
Nhà Chu Hổ náo nhiệt suốt cả một ngày, bạn bè thân thích đều tập trung đến thăm Trần thị và đứa trẻ vào ngày hôm nay, tặng gạo, bột mì và trứng gà, làm trọn lễ tiết thì tan đi, ai phải làm gì thì làm nấy, ngoài ruộng còn nhiều việc phải làm lắm.
Bà Trần ở lại chăm sóc Trần thị, không còn cách nào, cha mẹ Chu Hổ đã qua đời từ hai năm trước, trong nhà không có người chăm sóc Trần thị.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tự cảm thấy mình có duyên phận với Tam Thọ, cho nên sau khi tan học thường xuyên chạy tới nhà bọn họ thăm bé, Trần thị vẫn nằm trên giường không nhúc nhích được, nhưng Tam Thọ lại thay đổi với tốc độ có nhìn thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Đầu tiên là sắc mặt không còn tái xanh như trước nữa, nghe nói một ngày bé phải ăn tám lần, lần nào cũng hết một chén nhỏ; sau đó nếp nhăn trên mặt cũng dần tan đi, ngũ quan rõ ràng hơn một chút; cuối cùng là tiếng khóc không còn quá yếu ớt nữa, có một lần bé tè dầm, khó chịu đến nỗi khóc òa lên, tuy rằng không đến mức làm Mãn Bảo giật mình, nhưng âm thanh cũng lớn hơn không ít.
Bởi vì cái này, tuy rằng Trần thị vẫn không thể xuống giường, nhưng vẻ tươi cười trên mặt cũng ngày càng nhiều lên.
Mãn Bảo bị em bé hấp dẫn lực chú ý, ném chuyện phục linh ra sau đầu, tận đến một ngày, Chu tứ lang khập khiễng cõng một sọt nấm dại về nhà, bé mới biết được, trong nhà vẫn luôn không tìm thấy phục linh, nhưng lại bán được không ít nấm dại.
Chẳng qua hiển nhiên là bây giờ cửa làm ăn này cũng gặp phải khó khăn.
Chu tứ lang rất tức giận, đặt sọt xuống đất, nói: "Tuy rằng núi đã chia cho họ, nhưng ngoài gỗ tốt, hoặc cây tự mình trồng, nếu không chưa từng nghe nói mấy thực vật hoang dã sẽ thuộc về một mình nhà ai, hai nhà bọn họ thì hay rồi, trực tiếp vác cuốc đến đuổi chúng ta đi, may mắn chúng ta chạy nhanh, nếu không cả sọt nấm này cũng bị nhà bọn hắn cướp hết rồi."
Chu ngũ lang cũng rất tức giận, "Tứ ca cõng sọt nấm chạy đằng sau, còn bị té một cái, may mà không bị gãy xương, nếu không sẽ cho bọn họ đẹp mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.