Chương 261: Ghét bỏ
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Người còn ở trên núi bây giờ đã đang chuẩn bị xuống núi về nhà ăn cơm, thấy Chu tứ lang vác cuốc lên núi, không ít người cười nói: "Ái dà, tứ lang chăm chỉ thế, định thức đêm à?"
"Tuổi trẻ đúng là tốt mà, trông hăng hái ghê chưa."
"Chu tứ, nhà các ngươi định trồng bao nhiêu lúa mạch vụ đông thế, ta thấy mấy hôm nay huynh đệ nhà ngươi đã đào bao nhiêu bùn rồi, thế mà hôm nay vẫn còn vác cuốc lên.."
Chu tứ lang cười hì hì trả lời từng người, sau khi vào núi không đi tìm Chu nhị lang, mà dẫn theo Mãn Bảo đi sâu vào trong, hai cây tùng ban nãy đều ở khá sâu trong rừng, bây giờ một mảnh này gần như không có ai.
Có người thấy hai anh em Chu tứ lang đi qua cũng không để ý, dù sao lúc này vào núi, không phải đào đất thì là nhặt lá cây, mọi người thấy nhiều đã quen.
Chu tứ lang lại nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý bên này, bèn bắt đầu vung cuốc cuốc ở một chỗ cách cây tùng kia khoảng hai thước.
Cuốc xuống tầm 10 cm, không phát hiện thứ gì, lúc này hắn mới cẩn thận đào sâu thêm.
Hắn không dám dùng nhiều sức, đều là cuốc một chút xong lại xới một chút, gạt đất ra xong, không phát hiện gì mới tiếp tục đào.
Tuy rằng làm vậy rất cẩn thận, nhưng tốc độ cũng hơi chậm, hắn đào mất không ít thời gian, đào sắp tới gốc cây rồi mới thấy một lớp vỏ màu đen.
Chu tứ lang phấn khích, xới đất bốn phía xung quanh lớp vỏ kia.
Chỉ chốc lát sau đã đào ra được một hố rất to bên cạnh cây tùng, đương nhiên, phục linh bên dưới cũng không quá lớn, nhưng nó cắm rất sâu, hơn nữa còn có một bộ phận quấn chặt với rễ cây tùng.
Chu tứ lang nghe nói bộ phận kia cũng là dược liệu, gọi là phục thần mộc gì đó, lúc nghe tên này, Chu tứ lang cảm thấy bộ phận này còn quan trọng hơn phục linh nhiều.
Bởi vì tên người ta có ba chữ, nó mới có hai, hơn nữa giữa tên người ta còn có một chữ thần đó.
Cho nên Chu tứ lang càng thêm nhẹ nhàng, đây có thể là quần áo đồ ăn của vợ và đứa con tương lai của hắn đấy, đương nhiên phải tận tâm.
"Tứ lang, đệ làm gì đấy?"
Sau lưng bỗng vang lên một tiếng hô, Chu tứ lang sợ tới mức suýt chút ngã bò ra đất, Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh đang nhìn hết sức chuyên chú cũng giật nảy mình, bé không có định lực như Chu tứ lang, trực tiếp ngã dập mông xuống đất, sau đó mếu máo định khóc.
Chu nhị lang nghe nói Chu tứ lang vác cuốc lên núi, nhưng không tới hỗ trợ nên chạy tới đây khởi binh vấn tội, lúc này thấy thế thì khựng lại, sau đó lập tức lao lên an ủi Mãn Bảo, "Mãn Bảo, nhị ca làm muội sợ à?"
Chu tứ lang cũng mặc kệ hố phục linh, lập tức xoay người an ủi Mãn Bảo, "Đừng sợ, đừng sợ, tứ ca ở đây mà, có phải nhị ca làm muội giật mình không, ta đánh hắn giúp muội."
Nói đánh là đánh, Chu tứ lang xoay người đánh vào vai Chu nhị lang một cái, hồi hộp nhìn Mãn Bảo, nói: "Thế nào, còn sợ nữa không?"
Mãn Bảo: ".. Không sợ nữa."
Hai anh em đều thở phào một hơi, năm ngoái Chu lão đầu dọa Mãn Bảo một trận làm bé phát sốt thật đúng là ký ức khắc sâu.
Chu nhị lang xoa bả vai, âm thầm trừng mắt nhìn Chu tứ lang một cái, lại thoáng nhìn cái hố hắn đào, hỏi: "Các đệ đào rễ cây làm gì?"
Chu tứ lang cười lấy lòng với hắn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đây không phải là rễ cây, Mãn Bảo nói, cái này gọi là phục linh, là một loại thuốc."
"Phục linh?" Tinh thần Chu nhị lang rung lên, hai mắt lấp lánh nhìn vật trong hố, "Mãn Bảo, đây là phục linh thật hả? Ta nhớ nó màu trắng mà."
"Đúng là màu trắng," Chu tứ lang cũng hưng phấn, cười nói: "Ruột trong màu trắng, nhị ca, huynh nhìn thấy phục linh rồi hả, thứ này đắt không?"
Chu nhị lang ngẫm nghĩ, nói: "Hẳn là đắt, ta từng nghe ai đó nói, nữ quyến gia đình giàu có rất thích lấy thứ này làm đồ ngọt ăn, bình thường nó cũng là một loại dược liệu tốt."
Nếu đã là thứ có thể kiếm tiền, đương nhiên Chu nhị lang sẽ không trách Chu tứ lang không làm việc đàng hoàng, vì thế hắn xắn tay áo ngồi xổm xuống hỗ trợ.
Hai người đào từng chút từng chút một, chờ đến khi đào được phục linh vùi dưới đất lên, liền cẩn thận tách nó ra khỏi rễ cây tùng. Nhìn thấy đoạn ruột màu trắng lộ ra kia, Chu nhị lang vui vẻ vô cùng.
Mãn Bảo muốn xúc hết đất vào lại hố, khôi phục trạng thái ban đầu, bé nghĩ như này, "Họ Nấm hình như luôn thích sinh trưởng tại chỗ, chúng ta lấp đất lại, nói không chừng sang năm lại có thể mọc ra một mảnh nữa."
Đám Chu nhị lang không quá hiểu cái này, nhưng bọn hắn nghe Mãn Bảo, xúc đất về lại không khó. Chu tứ lang còn giơ tay vỗ gốc cây tùng, cười nói: "Có cần bón chút phân cho nó không? Như vậy nó sẽ nhanh lớn hơn."
Chu nhị lang liếc mắt nhìn hắn, "Nhà đệ nhiều phân quá nhỉ, bây giờ đệ cứ ở đây nhặt nhiều lá vun vào gốc cho nó đi."
Chu nhị lang thu dọn đồ lại, nhìn chằm chằm vào mấy rễ cây khác, hỏi: "Thứ này dễ tìm không, ở đây còn có không?"
"Bên kia còn có một gốc cây, hai chỗ phục linh đều tìm được bên gốc cây tùng, đệ nghi là phải tìm ở gốc cây tùng mới được."
Hai anh em dẫn Mãn Bảo đi tìm, Chu nhị lang trầm ngâm nói: "Gốc cây tùng, vậy phải chặt cây tùng đi? Còn chưa chắc có thể mọc, chúng ta chắc chắn không thể chặt nhiều cây tùng như vậy."
Chu nhị lang cũng nghĩ ngay đến Chúng Sơn, đảo con người, đè thấp giọng nói: "Lão tứ, ngày mai đệ lên Chúng Sơn xem thử xem?"
"Đệ cũng đang tính như vậy."
Hai anh em nhìn nhau, ngầm hiểu.
Chu nhị lang dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để cho người của thôn Đại Lê nhìn thấy, nếu người trong thôn hỏi, đệ cứ nói là đi tìm nấm dại, nếu gặp phải người thôn Đại Lê, đệ cũng nói như vậy."
Chu tứ lang đồng ý.
Mãn Bảo nói: "Nói là tìm nấm dại cũng không sai mà, phục linh chính là loài thuộc họ nhà Nấm."
Con ngươi Chu nhị lang suýt chút nữa rớt ra, "Cái thứ trông giống rễ cây kia là nấm?"
Mãn Bảo gật đầu, tuy rằng Khoa Khoa còn chưa xác định được tên của nó, nhưng lại rất chắn chắn nó là họ nhà Nấm, điều này tuyệt đối không sai.
Chu nhị lang và Chu tứ lang trầm mặc, hồi lâu, hai huynh đệ không kìm được thở dài, "Đọc sách cũng hữu dụng thật."
Chu tứ lang nhỏ giọng nói: "Nhị ca, nếu không thì chờ bao giờ nhà có tiền, cho bọn Đại Đầu đi học?"
Chu nhị lang thở dài, "Phỏng chừng Đại Đầu và Nhị Đầu đều không được, cứ bồi dưỡng cho Tam Đầu Tứ Đầu đi, chờ bọn họ lớn hơn một chút có khi có thể thử một lần."
Mặc dù không phải ngày nào Mãn Bảo cũng dạy bọn họ học bài mới, những cũng vẫn luôn giao bài tập cho bọn họ, chuyện học hành của đám trẻ người lớn đều thấy rõ ràng.
Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, cả mấy người Chu đại lang và Chu nhị lang cũng theo Mãn Bảo học mấy chữ, nhưng người thật sự học được khá nhanh lại là Nhị Nha, Đại Nha kém hơn một chút, nhưng cũng giỏi hơn Đại Đầu Nhị Đầu nhiều.
Đại Đầu và Nhị Đầu, chính là hai cây gỗ mục không thể đẽo, có rất nhiều chữ đến Chu lão đầu còn có thể nhớ kỹ, nhưng Đại Đầu vàNhị Đầu vẫn không thể nhớ nổi.
Phải biết rằng, Mãn Bảo đã từng nói, trí nhớ của trẻ con tốt hơn người lớn, học tập sẽ nhanh hơn.
Mà ngay đến cha già còn học nhanh hơn hai đứa này.
Chu nhị lang ưu thương thở dài một hơi.
Hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai Chu tứ lang, nói: "Đệ mau sinh một đứa đi, bồi dưỡng tốt vào, nói không chừng có thể thông minh chút đấy."
Hắn như suy nghĩ điều gì, "Ta cũng phải bàn bạc với nhị tẩu đệ xem sao, sinh thêm một đứa con trai nữa mới tốt.."
Mãn Bảo nghe hết toàn bộ quá trình:.
"Tuổi trẻ đúng là tốt mà, trông hăng hái ghê chưa."
"Chu tứ, nhà các ngươi định trồng bao nhiêu lúa mạch vụ đông thế, ta thấy mấy hôm nay huynh đệ nhà ngươi đã đào bao nhiêu bùn rồi, thế mà hôm nay vẫn còn vác cuốc lên.."
Chu tứ lang cười hì hì trả lời từng người, sau khi vào núi không đi tìm Chu nhị lang, mà dẫn theo Mãn Bảo đi sâu vào trong, hai cây tùng ban nãy đều ở khá sâu trong rừng, bây giờ một mảnh này gần như không có ai.
Có người thấy hai anh em Chu tứ lang đi qua cũng không để ý, dù sao lúc này vào núi, không phải đào đất thì là nhặt lá cây, mọi người thấy nhiều đã quen.
Chu tứ lang lại nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý bên này, bèn bắt đầu vung cuốc cuốc ở một chỗ cách cây tùng kia khoảng hai thước.
Cuốc xuống tầm 10 cm, không phát hiện thứ gì, lúc này hắn mới cẩn thận đào sâu thêm.
Hắn không dám dùng nhiều sức, đều là cuốc một chút xong lại xới một chút, gạt đất ra xong, không phát hiện gì mới tiếp tục đào.
Tuy rằng làm vậy rất cẩn thận, nhưng tốc độ cũng hơi chậm, hắn đào mất không ít thời gian, đào sắp tới gốc cây rồi mới thấy một lớp vỏ màu đen.
Chu tứ lang phấn khích, xới đất bốn phía xung quanh lớp vỏ kia.
Chỉ chốc lát sau đã đào ra được một hố rất to bên cạnh cây tùng, đương nhiên, phục linh bên dưới cũng không quá lớn, nhưng nó cắm rất sâu, hơn nữa còn có một bộ phận quấn chặt với rễ cây tùng.
Chu tứ lang nghe nói bộ phận kia cũng là dược liệu, gọi là phục thần mộc gì đó, lúc nghe tên này, Chu tứ lang cảm thấy bộ phận này còn quan trọng hơn phục linh nhiều.
Bởi vì tên người ta có ba chữ, nó mới có hai, hơn nữa giữa tên người ta còn có một chữ thần đó.
Cho nên Chu tứ lang càng thêm nhẹ nhàng, đây có thể là quần áo đồ ăn của vợ và đứa con tương lai của hắn đấy, đương nhiên phải tận tâm.
"Tứ lang, đệ làm gì đấy?"
Sau lưng bỗng vang lên một tiếng hô, Chu tứ lang sợ tới mức suýt chút ngã bò ra đất, Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh đang nhìn hết sức chuyên chú cũng giật nảy mình, bé không có định lực như Chu tứ lang, trực tiếp ngã dập mông xuống đất, sau đó mếu máo định khóc.
Chu nhị lang nghe nói Chu tứ lang vác cuốc lên núi, nhưng không tới hỗ trợ nên chạy tới đây khởi binh vấn tội, lúc này thấy thế thì khựng lại, sau đó lập tức lao lên an ủi Mãn Bảo, "Mãn Bảo, nhị ca làm muội sợ à?"
Chu tứ lang cũng mặc kệ hố phục linh, lập tức xoay người an ủi Mãn Bảo, "Đừng sợ, đừng sợ, tứ ca ở đây mà, có phải nhị ca làm muội giật mình không, ta đánh hắn giúp muội."
Nói đánh là đánh, Chu tứ lang xoay người đánh vào vai Chu nhị lang một cái, hồi hộp nhìn Mãn Bảo, nói: "Thế nào, còn sợ nữa không?"
Mãn Bảo: ".. Không sợ nữa."
Hai anh em đều thở phào một hơi, năm ngoái Chu lão đầu dọa Mãn Bảo một trận làm bé phát sốt thật đúng là ký ức khắc sâu.
Chu nhị lang xoa bả vai, âm thầm trừng mắt nhìn Chu tứ lang một cái, lại thoáng nhìn cái hố hắn đào, hỏi: "Các đệ đào rễ cây làm gì?"
Chu tứ lang cười lấy lòng với hắn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đây không phải là rễ cây, Mãn Bảo nói, cái này gọi là phục linh, là một loại thuốc."
"Phục linh?" Tinh thần Chu nhị lang rung lên, hai mắt lấp lánh nhìn vật trong hố, "Mãn Bảo, đây là phục linh thật hả? Ta nhớ nó màu trắng mà."
"Đúng là màu trắng," Chu tứ lang cũng hưng phấn, cười nói: "Ruột trong màu trắng, nhị ca, huynh nhìn thấy phục linh rồi hả, thứ này đắt không?"
Chu nhị lang ngẫm nghĩ, nói: "Hẳn là đắt, ta từng nghe ai đó nói, nữ quyến gia đình giàu có rất thích lấy thứ này làm đồ ngọt ăn, bình thường nó cũng là một loại dược liệu tốt."
Nếu đã là thứ có thể kiếm tiền, đương nhiên Chu nhị lang sẽ không trách Chu tứ lang không làm việc đàng hoàng, vì thế hắn xắn tay áo ngồi xổm xuống hỗ trợ.
Hai người đào từng chút từng chút một, chờ đến khi đào được phục linh vùi dưới đất lên, liền cẩn thận tách nó ra khỏi rễ cây tùng. Nhìn thấy đoạn ruột màu trắng lộ ra kia, Chu nhị lang vui vẻ vô cùng.
Mãn Bảo muốn xúc hết đất vào lại hố, khôi phục trạng thái ban đầu, bé nghĩ như này, "Họ Nấm hình như luôn thích sinh trưởng tại chỗ, chúng ta lấp đất lại, nói không chừng sang năm lại có thể mọc ra một mảnh nữa."
Đám Chu nhị lang không quá hiểu cái này, nhưng bọn hắn nghe Mãn Bảo, xúc đất về lại không khó. Chu tứ lang còn giơ tay vỗ gốc cây tùng, cười nói: "Có cần bón chút phân cho nó không? Như vậy nó sẽ nhanh lớn hơn."
Chu nhị lang liếc mắt nhìn hắn, "Nhà đệ nhiều phân quá nhỉ, bây giờ đệ cứ ở đây nhặt nhiều lá vun vào gốc cho nó đi."
Chu nhị lang thu dọn đồ lại, nhìn chằm chằm vào mấy rễ cây khác, hỏi: "Thứ này dễ tìm không, ở đây còn có không?"
"Bên kia còn có một gốc cây, hai chỗ phục linh đều tìm được bên gốc cây tùng, đệ nghi là phải tìm ở gốc cây tùng mới được."
Hai anh em dẫn Mãn Bảo đi tìm, Chu nhị lang trầm ngâm nói: "Gốc cây tùng, vậy phải chặt cây tùng đi? Còn chưa chắc có thể mọc, chúng ta chắc chắn không thể chặt nhiều cây tùng như vậy."
Chu nhị lang cũng nghĩ ngay đến Chúng Sơn, đảo con người, đè thấp giọng nói: "Lão tứ, ngày mai đệ lên Chúng Sơn xem thử xem?"
"Đệ cũng đang tính như vậy."
Hai anh em nhìn nhau, ngầm hiểu.
Chu nhị lang dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để cho người của thôn Đại Lê nhìn thấy, nếu người trong thôn hỏi, đệ cứ nói là đi tìm nấm dại, nếu gặp phải người thôn Đại Lê, đệ cũng nói như vậy."
Chu tứ lang đồng ý.
Mãn Bảo nói: "Nói là tìm nấm dại cũng không sai mà, phục linh chính là loài thuộc họ nhà Nấm."
Con ngươi Chu nhị lang suýt chút nữa rớt ra, "Cái thứ trông giống rễ cây kia là nấm?"
Mãn Bảo gật đầu, tuy rằng Khoa Khoa còn chưa xác định được tên của nó, nhưng lại rất chắn chắn nó là họ nhà Nấm, điều này tuyệt đối không sai.
Chu nhị lang và Chu tứ lang trầm mặc, hồi lâu, hai huynh đệ không kìm được thở dài, "Đọc sách cũng hữu dụng thật."
Chu tứ lang nhỏ giọng nói: "Nhị ca, nếu không thì chờ bao giờ nhà có tiền, cho bọn Đại Đầu đi học?"
Chu nhị lang thở dài, "Phỏng chừng Đại Đầu và Nhị Đầu đều không được, cứ bồi dưỡng cho Tam Đầu Tứ Đầu đi, chờ bọn họ lớn hơn một chút có khi có thể thử một lần."
Mặc dù không phải ngày nào Mãn Bảo cũng dạy bọn họ học bài mới, những cũng vẫn luôn giao bài tập cho bọn họ, chuyện học hành của đám trẻ người lớn đều thấy rõ ràng.
Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, cả mấy người Chu đại lang và Chu nhị lang cũng theo Mãn Bảo học mấy chữ, nhưng người thật sự học được khá nhanh lại là Nhị Nha, Đại Nha kém hơn một chút, nhưng cũng giỏi hơn Đại Đầu Nhị Đầu nhiều.
Đại Đầu và Nhị Đầu, chính là hai cây gỗ mục không thể đẽo, có rất nhiều chữ đến Chu lão đầu còn có thể nhớ kỹ, nhưng Đại Đầu vàNhị Đầu vẫn không thể nhớ nổi.
Phải biết rằng, Mãn Bảo đã từng nói, trí nhớ của trẻ con tốt hơn người lớn, học tập sẽ nhanh hơn.
Mà ngay đến cha già còn học nhanh hơn hai đứa này.
Chu nhị lang ưu thương thở dài một hơi.
Hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai Chu tứ lang, nói: "Đệ mau sinh một đứa đi, bồi dưỡng tốt vào, nói không chừng có thể thông minh chút đấy."
Hắn như suy nghĩ điều gì, "Ta cũng phải bàn bạc với nhị tẩu đệ xem sao, sinh thêm một đứa con trai nữa mới tốt.."
Mãn Bảo nghe hết toàn bộ quá trình:.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.