Chương 229: Hoảng loạn
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Sân nhà vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lại, trái tim của trưởng thôn đi cùng đến đây đập rộn lên, theo bản năng nhìn về phía Chu lão đầu.
Vì câu hỏi này đến quá bất ngờ, nên trong lúc nhất thời Chu lão đầu không khống chế được biểu cảm trên mặt mình, run run một lúc không nói năng gì.
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc nức nở.
Chu lão cứng nhắc quay đầu lại nhìn, thấy vợ già đang bụm mặt khóc, cuối cùng ông cũng tỉnh táo lại, cũng cúi đầu lau nước mắt, nhưng tay lại hơi run.
Tiền thị giơ tay đánh ông, bám vào người ông nói: "Đều tại ông không có bản lĩnh, nếu không chú nhỏ làm gì đến nỗi phải tự đi bán mình, ông không có bản lĩnh thì sinh nhiều con như vậy làm gì, ông làm tôi sau này đi gặp cha mẹ chồng kiểu gì đây.."
Tiền thị càng nói càng giận, càng dùng sức lớn hơn, Chu lão đầu cũng không phản kháng, dứt khoát ôm đầu ngồi xổm xuống đất cho bà đánh thoải mái.
"Trước khi đi mẹ chồng đã dặn dò, bảo tôi chăm sóc chú ấy cho tốt.."
Đám người Chu đại lang cũng bắt đầu khóc nức nở.
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả sợ ngây người, sau đó bé hồi phục tinh thần, vội vàng chạy ra cản mẫu thân, chắn giúp cha bé một ít công kích, "Mẹ, người đừng đánh cha nữa.."
Nhưng lần đầu tiên Mãn Bảo không ngăn được Tiền thị, một người đau ốm trên giường bệnh lâu ngày như Tiền thị bỗng có sức lực rất lớn, đẩy Mãn Bảo sang một bên, đánh Chu lão đầu bùm bụp, có hai lần còn đánh cả vào mặt ông, mặt ông lập tức đỏ lên, dấu hai bàn tay rất rõ ràng.
Nhưng ba người hỏi chuyện lại chẳng quan tâm, chỉ chau mày.
Trong đó có một người không kìm được quát: "Dừng tay, đang hỏi các ngươi người đi đâu, mau thành thật trả lời, người đệ đệ tên Chu Ngân kia đâu rồi?"
Trưởng thôn cũng đã tỉnh táo lại, ông vội vàng nói: "Quan gia, quan gia, tôi biết Chu Ngân ạ, lúc hắn mười bốn tuổi đã bán mình làm nô, nhiều năm trôi qua mà vẫn không biết đang lưu lạc phương nào, lần này ngài đột nhiên nhắc tới không phải là đâm dao vào lòng của chú thím tôi sao?"
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt trưởng thôn, nghiêm mặt hỏi: "Thật không?"
"Thật ạ, thật ạ, việc này cả thôn tôi đều biết, hơn nữa chuyện bán mình có gì hay đâu mà phải giấu diếm?" Trưởng thôn nói: "Ngài không biết đấy thôi, cái năm thứ mười một Đại Đức hạn hán khắp nơi đó, nó cũng chẳng phải chỉ hạn có một hai tháng, mà hạn từ đầu xuân đến mãi gần thu, ngoài ruộng không thu hoạch được, mọi người đều không còn đường sống. Ngài cũng thấy đấy, nhà của chú Kim đông người, lúc ấy làm sao trụ được? Chu Ngân thấy người trong nhà sẽ không sống nổi, cho nên mới bán mình để đổi một túi lương thực về."
Đây vẫn là lần đầu tiên Mãn Bảo biết mình có một người chú, hơn nữa còn là một người chú đáng thương như vậy.
Bán mình làm nô, không biết chú nhỏ này còn đang phải chịu khổ ở nơi nào nữa, thảo nào mẹ lại đau lòng như vậy, thảo nào cha cũng chẳng tránh né chút nào.
Thấy ba người kia vẫn còn hùng hổ dọa người, Mãn Bảo không vui, trực tiếp đứng chắn ở trước người trưởng thôn, ngẩng đầu nhỏ hỏi, "Không phải các người tới đây để thống kê số người phát trợ cấp sao? Hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Mãn Bảo cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Bọn họ là người của quan phủ hả?"
Khoa Khoa im lặng một lát mới nói: "Đúng vậy."
Mãn Bảo kinh ngạc vô cùng, "Đúng là họ tới để phát trợ cấp hả? Bọn họ sẽ không bởi vì ta cãi nhau với bọn họ mà không phát trợ cấp cho nhà ta chứ?"
"Không phải, cho nên sẽ không."
"Hả?" Mãn Bảo ngẫm nghĩ một lúc mới nghe hiểu ý trong câu này, bé trợn tròn mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lúc đang định la gì đó thì nhớ tới lời Bạch lão gia đã dạy, lời đến bên miệng bèn chuyển thành, "Có phải mấy người là kẻ lừa đảo không, nếu không sao đến xác định tình hình thiên tai mà không ra ngoài ruộng xem, chỉ tới nhìn trong nhà chứ?"
Thật ra chẳng cần Mãn Bảo nói, từ lúc bọn họ tra hỏi Chu Ngân, các thôn dân đã biết khả năng cao là bọn họ bị lừa rồi, người quan phủ cái gì chứ, càng không phải tới để thẩm tra đối chiếu tình hình thiên tai.
Bọn họ không hiểu cái gì là ý của Túy Ông không phải rượu, bọn họ chỉ biết mục đích của ba người kia không thuần khiết, bởi vậy sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mang vẻ mặt đề phòng nhìn ba người đó.
. Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????ga???? [ trù????t r????????ệ????.???????? ]
Cùng lúc đó, tin tức bên này cũng truyền ra ngoài rất nhanh, các thôn dân vốn đang ở trong nhà chờ quan gia tới cửa, hoặc là người đã được thẩm tra đối chiếu, đang về nhà chuẩn bị cơm tối rối rít bỏ việc trong tay xuống, bảo phụ nữ và trẻ em về nhà, còn đàn ông trai tráng thì vác cuốc chạy đến nhà họ Chu.
Một số người già nghe được tin tức cũng trầm mặt đi về phía nhà họ Chu.
Ba người vốn đang tưởng lấy khí thế đè người nhìn thấy đám thôn dân nhanh chóng tụ tập ngoài tường, không kìm được khựng lại một chút.
Ba người bọn họ biết võ, nhưng hai tay khó địch lại bốn chân, huống chi, đây cũng chẳng phải là bốn chân mà thôi, toàn bộ trai tráng trong thôn đều chạy lại đây, vây ở ngoài tường, đen nghịt một mảnh.
Ngay cả Đại Lư không quá hòa thuận với nhà Mãn Bảo cũng vác cuốc sang đây.
Không khí ngưng trệ, trong lúc nhất thời hai bên đều im lặng.
Trang tiên sinh đẩy đám người ra bước lên phía trước, cau mày hỏi bọn họ, "Các người nói mình vâng lệnh triều đình xuống đây thẩm tra đối chiếu tình hình thiên tai, vậy có công văn không? Là do ai cử xuống?"
"Ông là ai, sao ta phải trả lời ông?"
"Tại hạ chỉ là một thư sinh, nhưng trùng hợp cũng từng học ở phủ học, có lẽ người mấy người nói ta cũng biết."
Đương nhiên ba người họ biết Trang tiên sinh, trước khi tới đây bọn họ đã tìm hiểu rồi, nhưng cái này không đại biểu cho việc bọn họ sẽ trả lời ông.
Thấy ba người không trả lời Trang tiên sinh, Chu Đại Trụ liền dẫn người tiến lên một bước, hùng hổ nói: "Không phải các người thật sự là kẻ lừa đảo chứ?"
"Chắc là lừa đảo thật rồi, ta đã nói mà, sao có thể có chuyện tốt như vậy chứ, kiểu gì mà ai cũng được phát trợ cấp, ngay cả trẻ con cũng có, đương nhiên là lừa gạt."
"Chúng ta đã thảm như vậy rồi, thế mà các ngươi còn đi lừa gạt, này cũng quá tán tận lương tâm."
"Đúng vậy, bắt người đưa đến nha huyện đi!"
Ba người thấy sự tình thay đổi đến mức sắp không khống chế được, lập tức đưa bội kiếm giơ ngang trước người, nói: "Các ngươi định làm gì? Nói cho các ngươi biết, chúng ta chính là mệnh quan triều đình, nếu các ngươi dám làm phản, triều đình sẽ phái đại quân đến diệt sạch các ngươi."
"Lừa ai đó, nếu các ngươi là mệnh quan triều đình, vậy thì nói cho Trang tiên sinh đi, các ngươi là quan gì, có công văn không, do ai cử xuống?" Chu tứ lang muốn làm to chuyện lên, Trang tiên sinh mới nói một lần hắn đã nhớ kỹ, lặp lại lần nữa, sau đó khuyến khích mọi người, "Các bà con, chúng ta bắt người lại trước đi, nói không chừng nha huyện còn đang truy nã bọn họ đó, chúng ta bắt rồi nộp lên có khi còn được nhận tiền thưởng."
Mọi người vừa nghe lời này, ánh mắt nhìn ba người lập tức chuyển từ phẫn nộ thành ánh sáng, tiền thưởng đó~~
Ba người hoảng sợ, định đẩy đám người ra chạy đi, mọi người vội vàng ngăn lại, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng Tiền thị cũng không khóc nữa, một tay ôm Mãn Bảo vào trong ngực, che chở bé rời xa chiến trường, nhìn thấy Bạch Thiện Bảo đứng ngốc bên cạnh, bà cũng tiện tay kéo qua, đám người tiểu Tiền thị cũng lập tức kéo con mình vào trong phòng.
Lưu thị không ngờ rằng tình hình lại mất khống chế nhanh như vậy, sốt ruột đi tìm cháu trai, lúc này mới thấy Tiền thị đã một tay kéo Mãn Bảo, tay kia kéo Thiện Bảo vào trong phòng.
Bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm chặt tay ma ma, thấp giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, nhường chỗ cho bọn họ."
Mà lúc này, Chu lão đầu cũng đang bắt lấy tay Chu đại lang, thầm nghiến răng nói: "Không thể để cho bọn họ đi, phải giữ bọn họ lại."
Tay chân Chu đại lang phát run, "Nhưng giữ xong thì sao ạ?"
"Đừng nghĩ nhiều, cứ giữ bọn họ lại trước đã."
Vì câu hỏi này đến quá bất ngờ, nên trong lúc nhất thời Chu lão đầu không khống chế được biểu cảm trên mặt mình, run run một lúc không nói năng gì.
Chỉ chốc lát sau, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc nức nở.
Chu lão cứng nhắc quay đầu lại nhìn, thấy vợ già đang bụm mặt khóc, cuối cùng ông cũng tỉnh táo lại, cũng cúi đầu lau nước mắt, nhưng tay lại hơi run.
Tiền thị giơ tay đánh ông, bám vào người ông nói: "Đều tại ông không có bản lĩnh, nếu không chú nhỏ làm gì đến nỗi phải tự đi bán mình, ông không có bản lĩnh thì sinh nhiều con như vậy làm gì, ông làm tôi sau này đi gặp cha mẹ chồng kiểu gì đây.."
Tiền thị càng nói càng giận, càng dùng sức lớn hơn, Chu lão đầu cũng không phản kháng, dứt khoát ôm đầu ngồi xổm xuống đất cho bà đánh thoải mái.
"Trước khi đi mẹ chồng đã dặn dò, bảo tôi chăm sóc chú ấy cho tốt.."
Đám người Chu đại lang cũng bắt đầu khóc nức nở.
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả sợ ngây người, sau đó bé hồi phục tinh thần, vội vàng chạy ra cản mẫu thân, chắn giúp cha bé một ít công kích, "Mẹ, người đừng đánh cha nữa.."
Nhưng lần đầu tiên Mãn Bảo không ngăn được Tiền thị, một người đau ốm trên giường bệnh lâu ngày như Tiền thị bỗng có sức lực rất lớn, đẩy Mãn Bảo sang một bên, đánh Chu lão đầu bùm bụp, có hai lần còn đánh cả vào mặt ông, mặt ông lập tức đỏ lên, dấu hai bàn tay rất rõ ràng.
Nhưng ba người hỏi chuyện lại chẳng quan tâm, chỉ chau mày.
Trong đó có một người không kìm được quát: "Dừng tay, đang hỏi các ngươi người đi đâu, mau thành thật trả lời, người đệ đệ tên Chu Ngân kia đâu rồi?"
Trưởng thôn cũng đã tỉnh táo lại, ông vội vàng nói: "Quan gia, quan gia, tôi biết Chu Ngân ạ, lúc hắn mười bốn tuổi đã bán mình làm nô, nhiều năm trôi qua mà vẫn không biết đang lưu lạc phương nào, lần này ngài đột nhiên nhắc tới không phải là đâm dao vào lòng của chú thím tôi sao?"
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt trưởng thôn, nghiêm mặt hỏi: "Thật không?"
"Thật ạ, thật ạ, việc này cả thôn tôi đều biết, hơn nữa chuyện bán mình có gì hay đâu mà phải giấu diếm?" Trưởng thôn nói: "Ngài không biết đấy thôi, cái năm thứ mười một Đại Đức hạn hán khắp nơi đó, nó cũng chẳng phải chỉ hạn có một hai tháng, mà hạn từ đầu xuân đến mãi gần thu, ngoài ruộng không thu hoạch được, mọi người đều không còn đường sống. Ngài cũng thấy đấy, nhà của chú Kim đông người, lúc ấy làm sao trụ được? Chu Ngân thấy người trong nhà sẽ không sống nổi, cho nên mới bán mình để đổi một túi lương thực về."
Đây vẫn là lần đầu tiên Mãn Bảo biết mình có một người chú, hơn nữa còn là một người chú đáng thương như vậy.
Bán mình làm nô, không biết chú nhỏ này còn đang phải chịu khổ ở nơi nào nữa, thảo nào mẹ lại đau lòng như vậy, thảo nào cha cũng chẳng tránh né chút nào.
Thấy ba người kia vẫn còn hùng hổ dọa người, Mãn Bảo không vui, trực tiếp đứng chắn ở trước người trưởng thôn, ngẩng đầu nhỏ hỏi, "Không phải các người tới đây để thống kê số người phát trợ cấp sao? Hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Mãn Bảo cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Bọn họ là người của quan phủ hả?"
Khoa Khoa im lặng một lát mới nói: "Đúng vậy."
Mãn Bảo kinh ngạc vô cùng, "Đúng là họ tới để phát trợ cấp hả? Bọn họ sẽ không bởi vì ta cãi nhau với bọn họ mà không phát trợ cấp cho nhà ta chứ?"
"Không phải, cho nên sẽ không."
"Hả?" Mãn Bảo ngẫm nghĩ một lúc mới nghe hiểu ý trong câu này, bé trợn tròn mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lúc đang định la gì đó thì nhớ tới lời Bạch lão gia đã dạy, lời đến bên miệng bèn chuyển thành, "Có phải mấy người là kẻ lừa đảo không, nếu không sao đến xác định tình hình thiên tai mà không ra ngoài ruộng xem, chỉ tới nhìn trong nhà chứ?"
Thật ra chẳng cần Mãn Bảo nói, từ lúc bọn họ tra hỏi Chu Ngân, các thôn dân đã biết khả năng cao là bọn họ bị lừa rồi, người quan phủ cái gì chứ, càng không phải tới để thẩm tra đối chiếu tình hình thiên tai.
Bọn họ không hiểu cái gì là ý của Túy Ông không phải rượu, bọn họ chỉ biết mục đích của ba người kia không thuần khiết, bởi vậy sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mang vẻ mặt đề phòng nhìn ba người đó.
. Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????ga???? [ trù????t r????????ệ????.???????? ]
Cùng lúc đó, tin tức bên này cũng truyền ra ngoài rất nhanh, các thôn dân vốn đang ở trong nhà chờ quan gia tới cửa, hoặc là người đã được thẩm tra đối chiếu, đang về nhà chuẩn bị cơm tối rối rít bỏ việc trong tay xuống, bảo phụ nữ và trẻ em về nhà, còn đàn ông trai tráng thì vác cuốc chạy đến nhà họ Chu.
Một số người già nghe được tin tức cũng trầm mặt đi về phía nhà họ Chu.
Ba người vốn đang tưởng lấy khí thế đè người nhìn thấy đám thôn dân nhanh chóng tụ tập ngoài tường, không kìm được khựng lại một chút.
Ba người bọn họ biết võ, nhưng hai tay khó địch lại bốn chân, huống chi, đây cũng chẳng phải là bốn chân mà thôi, toàn bộ trai tráng trong thôn đều chạy lại đây, vây ở ngoài tường, đen nghịt một mảnh.
Ngay cả Đại Lư không quá hòa thuận với nhà Mãn Bảo cũng vác cuốc sang đây.
Không khí ngưng trệ, trong lúc nhất thời hai bên đều im lặng.
Trang tiên sinh đẩy đám người ra bước lên phía trước, cau mày hỏi bọn họ, "Các người nói mình vâng lệnh triều đình xuống đây thẩm tra đối chiếu tình hình thiên tai, vậy có công văn không? Là do ai cử xuống?"
"Ông là ai, sao ta phải trả lời ông?"
"Tại hạ chỉ là một thư sinh, nhưng trùng hợp cũng từng học ở phủ học, có lẽ người mấy người nói ta cũng biết."
Đương nhiên ba người họ biết Trang tiên sinh, trước khi tới đây bọn họ đã tìm hiểu rồi, nhưng cái này không đại biểu cho việc bọn họ sẽ trả lời ông.
Thấy ba người không trả lời Trang tiên sinh, Chu Đại Trụ liền dẫn người tiến lên một bước, hùng hổ nói: "Không phải các người thật sự là kẻ lừa đảo chứ?"
"Chắc là lừa đảo thật rồi, ta đã nói mà, sao có thể có chuyện tốt như vậy chứ, kiểu gì mà ai cũng được phát trợ cấp, ngay cả trẻ con cũng có, đương nhiên là lừa gạt."
"Chúng ta đã thảm như vậy rồi, thế mà các ngươi còn đi lừa gạt, này cũng quá tán tận lương tâm."
"Đúng vậy, bắt người đưa đến nha huyện đi!"
Ba người thấy sự tình thay đổi đến mức sắp không khống chế được, lập tức đưa bội kiếm giơ ngang trước người, nói: "Các ngươi định làm gì? Nói cho các ngươi biết, chúng ta chính là mệnh quan triều đình, nếu các ngươi dám làm phản, triều đình sẽ phái đại quân đến diệt sạch các ngươi."
"Lừa ai đó, nếu các ngươi là mệnh quan triều đình, vậy thì nói cho Trang tiên sinh đi, các ngươi là quan gì, có công văn không, do ai cử xuống?" Chu tứ lang muốn làm to chuyện lên, Trang tiên sinh mới nói một lần hắn đã nhớ kỹ, lặp lại lần nữa, sau đó khuyến khích mọi người, "Các bà con, chúng ta bắt người lại trước đi, nói không chừng nha huyện còn đang truy nã bọn họ đó, chúng ta bắt rồi nộp lên có khi còn được nhận tiền thưởng."
Mọi người vừa nghe lời này, ánh mắt nhìn ba người lập tức chuyển từ phẫn nộ thành ánh sáng, tiền thưởng đó~~
Ba người hoảng sợ, định đẩy đám người ra chạy đi, mọi người vội vàng ngăn lại, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng Tiền thị cũng không khóc nữa, một tay ôm Mãn Bảo vào trong ngực, che chở bé rời xa chiến trường, nhìn thấy Bạch Thiện Bảo đứng ngốc bên cạnh, bà cũng tiện tay kéo qua, đám người tiểu Tiền thị cũng lập tức kéo con mình vào trong phòng.
Lưu thị không ngờ rằng tình hình lại mất khống chế nhanh như vậy, sốt ruột đi tìm cháu trai, lúc này mới thấy Tiền thị đã một tay kéo Mãn Bảo, tay kia kéo Thiện Bảo vào trong phòng.
Bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm chặt tay ma ma, thấp giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, nhường chỗ cho bọn họ."
Mà lúc này, Chu lão đầu cũng đang bắt lấy tay Chu đại lang, thầm nghiến răng nói: "Không thể để cho bọn họ đi, phải giữ bọn họ lại."
Tay chân Chu đại lang phát run, "Nhưng giữ xong thì sao ạ?"
"Đừng nghĩ nhiều, cứ giữ bọn họ lại trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.