Chương 374: Khảo sát dân tình
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Dương Hòa Thư cứng ngắc gật đầu, cố nặn ra nụ cười, nói: "Khảo sát dân tình, đây cũng là một trong những việc học tiên sinh bố trí cho ta."
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều ân cần gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó cũng tỏ vẻ hắn có thể hỏi thoải mái, bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.
Tuy rằng sự việc tiến hành rất thuận lợi, phải nói là cả đường hắn đi này đều chưa từng thuận lợi như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không đúng lắm thì phải làm sao đây?
Người bình thường duy nhất hẳn là Bạch nhị lang.
Cậu có chút nhàm chán nghe bọn họ nói chuyện, bò đến bên cạnh rương đựng sách của mình, lấy bọc bánh ngọt từ bên trong ra, tự mình cầm một cái, sau đó để ra giữa cho mọi người cùng ăn.
Dương Hòa Thư hỏi tình hình thu hoạch năm ngoái, vốn đang cho rằng ba đứa trẻ sẽ không biết, dù sao đây cũng là chuyện người lớn mới biết, hơn nữa cho dù là người lớn, thì phần lớn cũng chỉ có một ấn tượng đại khái, những thôn mà hắn từng đến, mọi người nhiều nhất chỉ nói được mấy câu kiểu như "Khoảnh đất tốt nhất kém hơn năm trước, chỉ thu hoạch được hai bao lúa nước, khoảnh đất xấu thì không thu hoạch được."
Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không như thế, hai người còn có thể nói ra được số lượng cụ thể, ví dụ như, vụ hè năm ngoái, nhà có thu hoạch tốt nhất thôn Thất Lí là nhà họ Chu, thu được tổng cộng hai thạch rưỡi, chỗ kém nhất, ừm, thu được một bó lúa mạch, đập lúa xong thì còn chẳng thu lại được cả hạt giống.
Tình hình lúa nước mới là thảm nhất, nhà có thu hoạch tốt nhất là nhà trưởng thôn, được có hai thạch, kém nhất cũng là không thu hoạch được gì, mọi người đều không muốn xuống ruộng thu hoạch xác lúa, nhưng nghĩ đến việc có khả năng năm sau sẽ khó khăn, vì vậy vẫn đi gặt xác lúa về, nghiền thành cám cũng tốt.
Thậm chí Mãn Bảo còn có số liệu của năm kia, hai người tìm trong rương đựng sách một lúc, đưa bình quân sản lượng trên mẫu đã tính xong cho Dương Hòa Thư xem.
Đương nhiên, đây chỉ là số liệu tạm thời mà Mãn Bảo thu thập được trong thôn Thất Lí, không bao gồm nhà Bạch lão gia.
Nhưng số liệu nhà Bạch lão gia thì Bạch nhị lang có, đương nhiên, vốn Bạch nhị lang cũng không có.
Nhưng Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều bắt cậu đi hỏi cha cậu, cha cậu không biết thì đi hỏi quản sự trong nhà, vì thế nên giờ cậu cũng biết.
Đương nhiên, cậu sẽ không nhớ được nhiều số như vậy, cậu chỉ nhớ được con số lớn nhất.
Bởi vì Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nói, mục tiêu năm nay của bọn họ chính là vượt qua được con số này.
Dương Hòa Thư ngơ ngác nghe bọn họ nói, nửa ngày sau mới hỏi: "Không phải mấy đứa đi học sao, sao lại có thời gian rảnh làm chuyện này?"
"Tiên sinh của bọn muội nghe nói bọn muội phải làm chuyện này thì cho bọn muội thời gian, còn chỉ cho bọn muội nên hỏi những người ai, nhớ những con số nào, rồi tính trung bình cộng."
Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Số bình quân này là do tiên sinh tính cho bọn đệ, quá nhiều số, Mãn Bảo luôn tính sai."
"Rõ ràng là ngươi cũng bị sai."
Bạch nhị lang sợ hai người bọn họ đánh nhau, bọn họ đánh nhau, nếu cậu ngăn cản thì làm trái lòng mình, nếu không ngăn cản, lúc về lại bị cha giáo huấn, vì thế vội vàng giơ tay ra giữa, nói: "Được rồi, đừng cãi nhau, chúng ta học số muộn, con số lớn như vậy, vốn đã rất khó tính."
Mãn Bảo nói: "Không khó chút nào, đều là do sơ ý nên mới nhầm thôi."
Bạch nhị lang không muốn để ý đến bé nữa, từ khi Trang tiên sinh tính trước mặt bọn họ một lần, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liền học được, chỉ có Bạch nhị lang không học được, thật ra phép cộng cũng không có gì, nhưng mà trung bình cộng, thật quá khó mà..
Dương Hòa Thư cúi đầu nhìn những con số này, âm thầm ghi tạc con số trong đầu, sau đó hỏi: "Nếu như vậy, thì chẳng phải trong thôn rất thiếu lương thực?"
"Đúng vậy," Mãn Bảo ưu sầu nói: "Rất nhiều nhà dù đang lúc ngày mùa cũng chỉ có thể ăn cháo, trong thôn gần như đã bắt đầu ăn bảy phần cám, ba phần bột. Cha muội nói, nếu nhà muội không tiết kiệm lương thực, thì đến trước khi thu hoạch lúa mạch vụ đông, cũng sẽ cho bọn muội ăn cám."
Dương Hòa Thư nhìn Mãn Bảo, "Nhà muội đọc được sách, mà còn khó khăn như thế sao?"
Mãn Bảo gật đầu, "Còn không phải sao, nhà muội rất nghèo, chẳng qua so với mấy bạn cùng trường thì vẫn tốt hơn một chút, năm ngoái bọn họ đã bị người nhà dẫn về rồi, không biết đến bao giờ mới có thể đi học lại."
Bạch nhị lang xen mồm nói: "Ta nhớ bọn họ, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa tới tìm ta chơi."
Bạch Thiện Bảo: "Bọn họ cũng phải ra ruộng làm việc biết không, bây giờ là ngày mùa mà."
Dương Hòa Thư há mồm định hỏi tiếp, kết quả Bạch nhị lang lại hỏi: "Ta thấy lúa mạch nhà chúng ta sắp trồng xong rồi, chắc chỉ tầm hai ngày nữa thôi, cha ta nói, e rằng qua hai ngày nữa là trời sẽ lạnh, mà gieo lúa mạch phải trải qua một đợt khí lạnh mới có thể phát triển tốt, vậy bao giờ chúng ta trồng cây đậu đây?"
"Không biết, xem cha ta," Mãn Bảo nói: "Bao giờ nhà ta bắt đầu trồng, thì lúc đấy chúng ta cũng trồng."
Tuy rằng ba đứa trẻ đã đọc hai ba quyển sách nông nghiệp, nhưng vẫn chưa nắm rõ vụ mùa, cho nên chỉ có thể nhìn xem thôn họ trồng cái gì thì bọn họ trồng cái đó.
Đặc biệt là nhà họ Chu, Mãn Bảo cảm thấy, mấy việc như trồng trọt cứ làm theo cha già thì sẽ không sai.
"Vậy bao giờ mới trồng cây ăn quả?" Thứ Bạch nhị lang quan tâm nhất là cái này, "Ta nhớ ai đó đã nói, lúc trồng cây đậu có thể trồng cây ăn quả."
"Ta nói." Mãn Bảo giơ tay nhỏ lên: "Theo lý mà nói, thì hẳn thời gian trồng hai thứ này sẽ giống nhau, bởi vì lúc ấy trời đã ấm lại, cây đậu lớn nhanh, hẳn là cây ăn quả cũng dễ sống."
"Nhưng mà ta muốn trồng lúa mạch xong thì trồng cây ăn quả luôn, không phải trồng sớm một ngày thì có thể được ăn trái cây sớm một ngày sao?"
"Hạt giống sẽ bị chết cóng." Bạch Thiện Bảo nói: "Bác họ nói chỉ cho chúng ta 40 hạt giống cây ăn quả thôi, bị chết cóng thì không còn đâu."
Bạch nhị lang lập tức không nói nữa.
Dương Hòa Thư nhanh chóng nắm chuẩn thời cơ nói xen vào, "Vậy mấy đứa có muốn triều đình phân phát lương thực cứu tế không? Các thôn dân có lương thực cứu tế thì cuộc sống có thể tốt hơn chút không?"
"Đương nhiên rồi," Mãn Bảo trả lời trước, "Ngày nào bọn muội cũng ngóng trông triều đình phát lương thực cứu tế."
Dương Hòa Thư bèn cười tủm tỉm hỏi, "Vậy mấy đứa cảm thấy tiêu chuẩn này nên tính như nào, muội cảm thấy nhà muội có cần lương thực cứu tế không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu nhà muội phải ăn cám, vậy thì cần, muội không thích ăn cám, không có hương vị gì, ăn không ngon."
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đã từng ăn màn thầu trộn lẫn cám của bạn cùng trường cũng rối rít gật đầu, "Ăn không ngon."
Dương Hòa Thư nhìn sang hai người, cười hỏi, "Vậy hai đứa cảm thấy nhà hai đứa có cần cứu tế không?"
Bạch nhị lang nói: "Nhà đệ không cần, nhà đệ có tiền."
Bạch Thiện Bảo cũng nói: "Tuy rằng năm ngoái thiên tai, nhưng cuộc sống vẫn ổn, cho nên nhà đệ cũng không cần."
Mãn Bảo gật đầu, "Trừ hai nhà bọn họ, hẳn là nhà nào trong thôn bọn muội cũng cần lương thực cứu tế."
Dương Hòa Thư nghĩ, hơn 60 hộ đó, không ít đâu.
Bởi vậy hắn nói: "Lương thực cứu thể chỉ có thể phát cho những người khó khăn nhất thôi, muội cảm thấy nhà khó khăn nhất trong thôn các muội là nhà nào?"
"Nhà Chu ngũ thẩm ở cuối thôn, nhà bà ấy rất nghèo, mới ra giêng đã phải trộn lẫn một nửa cám để ăn, còn có nhà anh Lại Đầu cách vách nhà muội, hừ, bây giờ nhà bọn họ là nghèo nhất, cả nhà anh Chu Hổ nữa, lần trước muội đi gặp Nhị Lộc, Nhị Lộc nói nhà bọn họ sắp hết lương thực rồi, bây giờ lương thực đều cho chị dâu Hổ và Tam Thọ ăn, bọn họ đang ăn rau dại và cháo cám, thật sự rất khó ăn."
Dương Hòa Thư thấy Mãn Bảo nắm rõ như lòng bàn tay, cộng thêm những lời trò chuyện trước đó, cũng biết bé mới là người hiểu rõ thôn Thất Lí nhất, bèn tập trung hỏi bé, "Vì sao ba nhà này lại nghèo nhất?"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều ân cần gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó cũng tỏ vẻ hắn có thể hỏi thoải mái, bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.
Tuy rằng sự việc tiến hành rất thuận lợi, phải nói là cả đường hắn đi này đều chưa từng thuận lợi như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không đúng lắm thì phải làm sao đây?
Người bình thường duy nhất hẳn là Bạch nhị lang.
Cậu có chút nhàm chán nghe bọn họ nói chuyện, bò đến bên cạnh rương đựng sách của mình, lấy bọc bánh ngọt từ bên trong ra, tự mình cầm một cái, sau đó để ra giữa cho mọi người cùng ăn.
Dương Hòa Thư hỏi tình hình thu hoạch năm ngoái, vốn đang cho rằng ba đứa trẻ sẽ không biết, dù sao đây cũng là chuyện người lớn mới biết, hơn nữa cho dù là người lớn, thì phần lớn cũng chỉ có một ấn tượng đại khái, những thôn mà hắn từng đến, mọi người nhiều nhất chỉ nói được mấy câu kiểu như "Khoảnh đất tốt nhất kém hơn năm trước, chỉ thu hoạch được hai bao lúa nước, khoảnh đất xấu thì không thu hoạch được."
Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không như thế, hai người còn có thể nói ra được số lượng cụ thể, ví dụ như, vụ hè năm ngoái, nhà có thu hoạch tốt nhất thôn Thất Lí là nhà họ Chu, thu được tổng cộng hai thạch rưỡi, chỗ kém nhất, ừm, thu được một bó lúa mạch, đập lúa xong thì còn chẳng thu lại được cả hạt giống.
Tình hình lúa nước mới là thảm nhất, nhà có thu hoạch tốt nhất là nhà trưởng thôn, được có hai thạch, kém nhất cũng là không thu hoạch được gì, mọi người đều không muốn xuống ruộng thu hoạch xác lúa, nhưng nghĩ đến việc có khả năng năm sau sẽ khó khăn, vì vậy vẫn đi gặt xác lúa về, nghiền thành cám cũng tốt.
Thậm chí Mãn Bảo còn có số liệu của năm kia, hai người tìm trong rương đựng sách một lúc, đưa bình quân sản lượng trên mẫu đã tính xong cho Dương Hòa Thư xem.
Đương nhiên, đây chỉ là số liệu tạm thời mà Mãn Bảo thu thập được trong thôn Thất Lí, không bao gồm nhà Bạch lão gia.
Nhưng số liệu nhà Bạch lão gia thì Bạch nhị lang có, đương nhiên, vốn Bạch nhị lang cũng không có.
Nhưng Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều bắt cậu đi hỏi cha cậu, cha cậu không biết thì đi hỏi quản sự trong nhà, vì thế nên giờ cậu cũng biết.
Đương nhiên, cậu sẽ không nhớ được nhiều số như vậy, cậu chỉ nhớ được con số lớn nhất.
Bởi vì Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nói, mục tiêu năm nay của bọn họ chính là vượt qua được con số này.
Dương Hòa Thư ngơ ngác nghe bọn họ nói, nửa ngày sau mới hỏi: "Không phải mấy đứa đi học sao, sao lại có thời gian rảnh làm chuyện này?"
"Tiên sinh của bọn muội nghe nói bọn muội phải làm chuyện này thì cho bọn muội thời gian, còn chỉ cho bọn muội nên hỏi những người ai, nhớ những con số nào, rồi tính trung bình cộng."
Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Số bình quân này là do tiên sinh tính cho bọn đệ, quá nhiều số, Mãn Bảo luôn tính sai."
"Rõ ràng là ngươi cũng bị sai."
Bạch nhị lang sợ hai người bọn họ đánh nhau, bọn họ đánh nhau, nếu cậu ngăn cản thì làm trái lòng mình, nếu không ngăn cản, lúc về lại bị cha giáo huấn, vì thế vội vàng giơ tay ra giữa, nói: "Được rồi, đừng cãi nhau, chúng ta học số muộn, con số lớn như vậy, vốn đã rất khó tính."
Mãn Bảo nói: "Không khó chút nào, đều là do sơ ý nên mới nhầm thôi."
Bạch nhị lang không muốn để ý đến bé nữa, từ khi Trang tiên sinh tính trước mặt bọn họ một lần, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liền học được, chỉ có Bạch nhị lang không học được, thật ra phép cộng cũng không có gì, nhưng mà trung bình cộng, thật quá khó mà..
Dương Hòa Thư cúi đầu nhìn những con số này, âm thầm ghi tạc con số trong đầu, sau đó hỏi: "Nếu như vậy, thì chẳng phải trong thôn rất thiếu lương thực?"
"Đúng vậy," Mãn Bảo ưu sầu nói: "Rất nhiều nhà dù đang lúc ngày mùa cũng chỉ có thể ăn cháo, trong thôn gần như đã bắt đầu ăn bảy phần cám, ba phần bột. Cha muội nói, nếu nhà muội không tiết kiệm lương thực, thì đến trước khi thu hoạch lúa mạch vụ đông, cũng sẽ cho bọn muội ăn cám."
Dương Hòa Thư nhìn Mãn Bảo, "Nhà muội đọc được sách, mà còn khó khăn như thế sao?"
Mãn Bảo gật đầu, "Còn không phải sao, nhà muội rất nghèo, chẳng qua so với mấy bạn cùng trường thì vẫn tốt hơn một chút, năm ngoái bọn họ đã bị người nhà dẫn về rồi, không biết đến bao giờ mới có thể đi học lại."
Bạch nhị lang xen mồm nói: "Ta nhớ bọn họ, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa tới tìm ta chơi."
Bạch Thiện Bảo: "Bọn họ cũng phải ra ruộng làm việc biết không, bây giờ là ngày mùa mà."
Dương Hòa Thư há mồm định hỏi tiếp, kết quả Bạch nhị lang lại hỏi: "Ta thấy lúa mạch nhà chúng ta sắp trồng xong rồi, chắc chỉ tầm hai ngày nữa thôi, cha ta nói, e rằng qua hai ngày nữa là trời sẽ lạnh, mà gieo lúa mạch phải trải qua một đợt khí lạnh mới có thể phát triển tốt, vậy bao giờ chúng ta trồng cây đậu đây?"
"Không biết, xem cha ta," Mãn Bảo nói: "Bao giờ nhà ta bắt đầu trồng, thì lúc đấy chúng ta cũng trồng."
Tuy rằng ba đứa trẻ đã đọc hai ba quyển sách nông nghiệp, nhưng vẫn chưa nắm rõ vụ mùa, cho nên chỉ có thể nhìn xem thôn họ trồng cái gì thì bọn họ trồng cái đó.
Đặc biệt là nhà họ Chu, Mãn Bảo cảm thấy, mấy việc như trồng trọt cứ làm theo cha già thì sẽ không sai.
"Vậy bao giờ mới trồng cây ăn quả?" Thứ Bạch nhị lang quan tâm nhất là cái này, "Ta nhớ ai đó đã nói, lúc trồng cây đậu có thể trồng cây ăn quả."
"Ta nói." Mãn Bảo giơ tay nhỏ lên: "Theo lý mà nói, thì hẳn thời gian trồng hai thứ này sẽ giống nhau, bởi vì lúc ấy trời đã ấm lại, cây đậu lớn nhanh, hẳn là cây ăn quả cũng dễ sống."
"Nhưng mà ta muốn trồng lúa mạch xong thì trồng cây ăn quả luôn, không phải trồng sớm một ngày thì có thể được ăn trái cây sớm một ngày sao?"
"Hạt giống sẽ bị chết cóng." Bạch Thiện Bảo nói: "Bác họ nói chỉ cho chúng ta 40 hạt giống cây ăn quả thôi, bị chết cóng thì không còn đâu."
Bạch nhị lang lập tức không nói nữa.
Dương Hòa Thư nhanh chóng nắm chuẩn thời cơ nói xen vào, "Vậy mấy đứa có muốn triều đình phân phát lương thực cứu tế không? Các thôn dân có lương thực cứu tế thì cuộc sống có thể tốt hơn chút không?"
"Đương nhiên rồi," Mãn Bảo trả lời trước, "Ngày nào bọn muội cũng ngóng trông triều đình phát lương thực cứu tế."
Dương Hòa Thư bèn cười tủm tỉm hỏi, "Vậy mấy đứa cảm thấy tiêu chuẩn này nên tính như nào, muội cảm thấy nhà muội có cần lương thực cứu tế không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu nhà muội phải ăn cám, vậy thì cần, muội không thích ăn cám, không có hương vị gì, ăn không ngon."
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đã từng ăn màn thầu trộn lẫn cám của bạn cùng trường cũng rối rít gật đầu, "Ăn không ngon."
Dương Hòa Thư nhìn sang hai người, cười hỏi, "Vậy hai đứa cảm thấy nhà hai đứa có cần cứu tế không?"
Bạch nhị lang nói: "Nhà đệ không cần, nhà đệ có tiền."
Bạch Thiện Bảo cũng nói: "Tuy rằng năm ngoái thiên tai, nhưng cuộc sống vẫn ổn, cho nên nhà đệ cũng không cần."
Mãn Bảo gật đầu, "Trừ hai nhà bọn họ, hẳn là nhà nào trong thôn bọn muội cũng cần lương thực cứu tế."
Dương Hòa Thư nghĩ, hơn 60 hộ đó, không ít đâu.
Bởi vậy hắn nói: "Lương thực cứu thể chỉ có thể phát cho những người khó khăn nhất thôi, muội cảm thấy nhà khó khăn nhất trong thôn các muội là nhà nào?"
"Nhà Chu ngũ thẩm ở cuối thôn, nhà bà ấy rất nghèo, mới ra giêng đã phải trộn lẫn một nửa cám để ăn, còn có nhà anh Lại Đầu cách vách nhà muội, hừ, bây giờ nhà bọn họ là nghèo nhất, cả nhà anh Chu Hổ nữa, lần trước muội đi gặp Nhị Lộc, Nhị Lộc nói nhà bọn họ sắp hết lương thực rồi, bây giờ lương thực đều cho chị dâu Hổ và Tam Thọ ăn, bọn họ đang ăn rau dại và cháo cám, thật sự rất khó ăn."
Dương Hòa Thư thấy Mãn Bảo nắm rõ như lòng bàn tay, cộng thêm những lời trò chuyện trước đó, cũng biết bé mới là người hiểu rõ thôn Thất Lí nhất, bèn tập trung hỏi bé, "Vì sao ba nhà này lại nghèo nhất?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.