Chương 248: Lúa mạch vụ đông
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Chờ đến lúc chạng vạng, mặt trời sắp khuất sau dãy núi, người nhà họ Chu mới tốp năm tốp ba trở về, người gánh nước, người vác cuốc, người tay đầy bùn, lúc này mới biết Mãn Bảo đang tự học y thuật, hôm nay đã có thể khám bệnh cho Chu đại lang.
Đương nhiên, đây là theo cách nói của tiểu Tiền thị.
Chu đại lang nhấn mạnh lại lần nữa, "Mãn Bảo mới học được hai ngày rưỡi thôi, chưa khám được gì đâu."
Chu lão đầu tự động bỏ qua lời Chu đại lang nói, vui tươi hớn hở gọi Mãn Bảo đến trước mặt, vui mừng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, Mãn Bảo học nhiều vào nhé, sau này nhà mình có ai bị bệnh sẽ tìm con khám hết."
Mãn Bảo vui vẻ gật đầu.
Lần này không chỉ có Chu đại lang, những người khác đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, đặc biệt là Chu nhị lang, Chu tam lang, Chu tứ lang vẫn còn một ít vết thương trên người, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Người vui mừng nhất nhà đoán chừng chỉ có Chu lão đầu và Mãn Bảo.
Hai cha con nhìn nhau cười.
Tiền thị không để ý tới bọn họ, gọi lão nhị lão tam và lão tứ đến dặn: "Vết thương của các con cũng dần lành rồi, ngày mai đến nhà trưởng thôn mượn một chiếc xe ba gác đi, đi với nhau lên huyện thành mua mái ngói, tốt nhất là hai ngày sau có thể sửa xong nóc nhà."
Lực chú ý của Chu lão đầu bị dời đi, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, hôm nay ta đi xem thử rồi, hai ngày này nắng đẹp, lúa mạch bắt đầu vàng rồi, chắc tầm nửa tháng sau là có thể gặt, chúng ta phải nhanh chóng làm xong việc nhà đi, nếu không đến vụ hè bận rộn, không có thời gian xử lý việc nhà đâu."
Mọi người đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay tôi xuống ruộng nhìn kỹ, phát hiện có một số lúa mạch rất tốt, bông lúa dài, hạt rất mẩy," Chu lão đầu quay đầu nói với Tiền thị: "Ngày mai bảo mấy đứa vợ lão đại, lão nhị đi ra đồng với tôi xem thử, ghi nhớ vị trí của mấy bông lúa đó, đợi bao giờ thu hoạch thì gặt riêng nó ra để làm hạt giống."
Tiền thị gật đầu, hỏi: "Tốt lắm sao?"
"Cực kỳ tốt," nói tới đây, ngay đến bản thân Chu lão đầu cũng có chút nghi hoặc, chau mày nói: "Tôi đi xem cả ba mảnh ruộng đều như thế, bên trong đều lẫn một ít bông lúa mạch này, lúc trước còn không phát hiện, lần này đi xem, phát hiện chúng nó cao hơn bông lúa bình thường một ít, quan trọng nhất là bông rất dài, hạt còn mẩy, thật là đáng tiếc, nếu năm nay không bị lũ, tôi cảm thấy còn có thể tốt hơn."
"Nhưng hạt giống năm nay cũng giống năm ngoái mà, cách gieo trồng cũng y như năm ngoái, chẳng lẽ là bởi vì bị ngập nước nên mới biến thành như vậy?"
Chu tứ lang bèn hỏi, "Vậy cha, sang năm chúng ta có nên ngâm nước chỗ lúa mạch này không?"
Chu lão đầu trầm tư, như thể đang suy xét tính khả thi của việc này.
Mãn Bảo chột dạ:. Đó là bởi vì bé trộn lẫn một ít giống lúa mạch mua trên trung tâm mua sắm á a a a~~
Bé trừng mắt nhìn Chu tứ lang nghĩ ra biện pháp ngu ngốc cho cha, sau đó quay sang nói với cha bé: "Cha, con chưa từng nghe nói có chuyện lúa mạch thích bị ngâm nước."
Chu lão đầu lại lắc đầu, "Ta lại cảm thấy lão tứ nói đúng, sang năm chọn một mảnh ruộng nhỏ thử nghiệm thử xem, đến lúc đó cứ tưới đẫy nước vào, xem trồng ở ruộng cạn tốt hơn hay ở ruộng nước tốt hơn."
Mãn Bảo ủ rũ hạ bả vai, hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Phải làm sao bây giờ?"
Khoa Khoa an ủi nói: "Ký chủ, dù sao nhà ngươi cũng nhiều ruộng, lấy một mảnh ruộng nhỏ để thí nghiệm cũng không sao."
Được rồi.
Nhưng Mãn Bảo chỉ cần nghĩ đến chuyện hạt giống bé vất vả lắm mới trộn vào được cuối cùng lại bị hao phí một phần vào việc thí nghiệm là đã thấy không cam lòng, vì thế bé chống cằm khổ sở suy nghĩ.
Nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, bé vỗ tay bốp một cái, cả nhà đều quay sang nhìn bé.
Mãn Bảo vui vẻ nhìn Chu lão đầu, "Cha, chúng ta có thể trồng lúa mạch vụ đông ạ."
Nhiệt độ mùa đông ở chỗ bọn họ không thấp, tuy rằng bé chưa từng thấy người ở đây trồng bao giờ, nhưng Mãn Bảo đọc sách ở chỗ Khoa Khoa biết được, trong tương lai, con người không chỉ trồng lúa mạch vụ đông, còn trồng xen canh giữa hai mùa xuân hè.
Có thể tận dụng đất đai một cách tối đa, chẳng qua phương thức xen canh này có yêu cầu rất lớn đối với độ phì, nếu không cuối cùng sẽ làm giảm độ phì của đất, trồng hoa màu cũng không tốt.
Xen canh gì đó Mãn Bảo không nghĩ tới, nhưng có thể trồng lúa mạch vụ đông nha.
Mùa đông ít nước, ngay cả ruộng nước cũng không có nước, vừa vặn có thể dùng để trồng lúa mạch, trồng xong một vụ này, cha già tất nhiên sẽ biết đây là do hạt giống, đến lúc đó chẳng cần biết ông ấy quy vào nguyên nhân nào, nhưng chắc chắn không phải là do bị ngâm nước mới xảy ra biến dị.
Nhưng đương nhiên Mãn Bảo không thể nói như thế với Chu lão đầu nói, vì thế bé đếm ngón tay nêu từng lợi ích của việc trồng lúa mạch vụ đông.
"Cha, không phải năm nay thiên tai gây thiệt hại rất nghiêm trọng sao ạ, nếu không trồng lúa mạch vụ đông, tháng bốn tháng năm năm sau chúng ta không có gì để ăn thì phải làm sao đây ạ?"
Chu lão đầu đang định nói chuyện, Mãn Bảo đã tiếp tục nói: "Năm nay Ích Châu gặp thiên tai nghiêm trọng như vậy, sang năm giá lương thực chắc chắn cũng rất cao, nếu chúng ta trồng được nhiều còn có thể bán đi kiếm tiền ấy."
Chu lão đầu bắt đầu suy tư, "Nhưng chỉ sợ ruộng không đủ độ phì."
Đương nhiên ông biết khí hậu chỗ bọn họ có thể trồng lúa mạch vụ đông, năm ngoái trong thôn cũng có người trồng, thậm chí bây giờ Bạch địa chủ vẫn cách một năm trồng lúa mạch vụ đông một lần, đến lúc đó sẽ thuê người trong thôn làm công ngắn ngày, đám Chu đại lang đều tham gia.
Nhưng nhà Bạch địa chủ khi đó, ruộng nhà người ta rất màu mỡ, cũng chuẩn bị đủ nhiều phân bón.
Còn nhà như bọn họ muốn trồng lúa mạch vụ đông như thế lại không phải điều dễ dàng, rất dễ làm giảm độ phì của đất, đến lúc đó thu hoạch lúa mạch vụ đông chưa chắc đã tốt, còn ảnh hưởng đến việc gieo trồng lúa nước năm sau.
Hơn nữa người trong thôn Thất Lí đều không quá thiếu ruộng, nhưng ít người, nếu thật sự muốn kiếm ít lương thực bằng cách trồng lúa mạch vụ đông, thì chẳng thà vụ xuân hè ra sức chăm bón, cày sâu cuốc bẫm một chút là có thể kiếm được số lương thực đó rồi.
Dù sao cũng tốt hơn là làm hỏng ruộng.
Nhưng..
Chu lão đầu trầm tư, không phải năm nay gặp thiên tai sao?
Có khi trồng lúa mạch vụ đông là một đường ra đó, đặc biệt là khi bây giờ còn chưa biết có được miễn thuế hay không.
Nếu không được miễn, vậy ngày tháng mùa xuân tới sẽ quá khó khăn với mọi người.
Mãn Bảo tiếp tục nói: "Cha, nếu cha sợ không đủ độ phì, vậy bảo các ca ca ủ thêm một ít phân là được, đến lúc đó cứ rải nhiều một chút, chờ bao giờ thu hoạch lúa mạch xong cày lại ruộng thì lại rải một ít."
Chu lão đầu gật đầu, "Cái này đúng là một cách, bà nói xem?"
Ông nhìn về phía Tiền thị.
Tiền thị trầm ngâm, "Đúng là có thể trồng thử một ít, trồng nhiều sợ không đủ độ phì, tuy rằng bây giờ ủ phân nhanh hơn chút, nhưng vẫn là không đủ."
Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Vậy đi mua ạ."
Tiền thị cười hỏi, "Cái này mua được ở đâu chứ?"
"Con biết, trên huyện thành," Mãn Bảo nói: "Con hỏi Bạch lão gia rồi, chú ấy toàn mua phân và nước tiểu của mấy người trên đó."
Mọi người:.
Tiểu Tiền thị gõ đầu bé một cái, nói: "Đồ ăn xong hết rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại nói."
Mãn Bảo không hề có chút cảm giác, ăn rất ngon lành, ăn xong rồi còn lấy hộp bánh ngọt Lưu thị đưa cho bé ra chia sẻ với mọi người.
Nhưng những người khác lại cảm thấy bữa cơm này thoảng chút hương vị kỳ quái, cũng may bữa này là đại tẩu nấu, nếu là người khác làm, đoán chừng bọn họ còn ăn không vô.
Chu lão đầu tính toán xem nên trồng bao nhiêu mẫu lúa mạch, véo một miếng bánh ngọt con gái hiếu kính ăn đến ngon lành, cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, năm nay nhà ta sẽ trồng thử một ít lúa mạch vụ đông."
Đương nhiên, đây là theo cách nói của tiểu Tiền thị.
Chu đại lang nhấn mạnh lại lần nữa, "Mãn Bảo mới học được hai ngày rưỡi thôi, chưa khám được gì đâu."
Chu lão đầu tự động bỏ qua lời Chu đại lang nói, vui tươi hớn hở gọi Mãn Bảo đến trước mặt, vui mừng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, Mãn Bảo học nhiều vào nhé, sau này nhà mình có ai bị bệnh sẽ tìm con khám hết."
Mãn Bảo vui vẻ gật đầu.
Lần này không chỉ có Chu đại lang, những người khác đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, đặc biệt là Chu nhị lang, Chu tam lang, Chu tứ lang vẫn còn một ít vết thương trên người, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Người vui mừng nhất nhà đoán chừng chỉ có Chu lão đầu và Mãn Bảo.
Hai cha con nhìn nhau cười.
Tiền thị không để ý tới bọn họ, gọi lão nhị lão tam và lão tứ đến dặn: "Vết thương của các con cũng dần lành rồi, ngày mai đến nhà trưởng thôn mượn một chiếc xe ba gác đi, đi với nhau lên huyện thành mua mái ngói, tốt nhất là hai ngày sau có thể sửa xong nóc nhà."
Lực chú ý của Chu lão đầu bị dời đi, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, hôm nay ta đi xem thử rồi, hai ngày này nắng đẹp, lúa mạch bắt đầu vàng rồi, chắc tầm nửa tháng sau là có thể gặt, chúng ta phải nhanh chóng làm xong việc nhà đi, nếu không đến vụ hè bận rộn, không có thời gian xử lý việc nhà đâu."
Mọi người đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay tôi xuống ruộng nhìn kỹ, phát hiện có một số lúa mạch rất tốt, bông lúa dài, hạt rất mẩy," Chu lão đầu quay đầu nói với Tiền thị: "Ngày mai bảo mấy đứa vợ lão đại, lão nhị đi ra đồng với tôi xem thử, ghi nhớ vị trí của mấy bông lúa đó, đợi bao giờ thu hoạch thì gặt riêng nó ra để làm hạt giống."
Tiền thị gật đầu, hỏi: "Tốt lắm sao?"
"Cực kỳ tốt," nói tới đây, ngay đến bản thân Chu lão đầu cũng có chút nghi hoặc, chau mày nói: "Tôi đi xem cả ba mảnh ruộng đều như thế, bên trong đều lẫn một ít bông lúa mạch này, lúc trước còn không phát hiện, lần này đi xem, phát hiện chúng nó cao hơn bông lúa bình thường một ít, quan trọng nhất là bông rất dài, hạt còn mẩy, thật là đáng tiếc, nếu năm nay không bị lũ, tôi cảm thấy còn có thể tốt hơn."
"Nhưng hạt giống năm nay cũng giống năm ngoái mà, cách gieo trồng cũng y như năm ngoái, chẳng lẽ là bởi vì bị ngập nước nên mới biến thành như vậy?"
Chu tứ lang bèn hỏi, "Vậy cha, sang năm chúng ta có nên ngâm nước chỗ lúa mạch này không?"
Chu lão đầu trầm tư, như thể đang suy xét tính khả thi của việc này.
Mãn Bảo chột dạ:. Đó là bởi vì bé trộn lẫn một ít giống lúa mạch mua trên trung tâm mua sắm á a a a~~
Bé trừng mắt nhìn Chu tứ lang nghĩ ra biện pháp ngu ngốc cho cha, sau đó quay sang nói với cha bé: "Cha, con chưa từng nghe nói có chuyện lúa mạch thích bị ngâm nước."
Chu lão đầu lại lắc đầu, "Ta lại cảm thấy lão tứ nói đúng, sang năm chọn một mảnh ruộng nhỏ thử nghiệm thử xem, đến lúc đó cứ tưới đẫy nước vào, xem trồng ở ruộng cạn tốt hơn hay ở ruộng nước tốt hơn."
Mãn Bảo ủ rũ hạ bả vai, hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Phải làm sao bây giờ?"
Khoa Khoa an ủi nói: "Ký chủ, dù sao nhà ngươi cũng nhiều ruộng, lấy một mảnh ruộng nhỏ để thí nghiệm cũng không sao."
Được rồi.
Nhưng Mãn Bảo chỉ cần nghĩ đến chuyện hạt giống bé vất vả lắm mới trộn vào được cuối cùng lại bị hao phí một phần vào việc thí nghiệm là đã thấy không cam lòng, vì thế bé chống cằm khổ sở suy nghĩ.
Nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, bé vỗ tay bốp một cái, cả nhà đều quay sang nhìn bé.
Mãn Bảo vui vẻ nhìn Chu lão đầu, "Cha, chúng ta có thể trồng lúa mạch vụ đông ạ."
Nhiệt độ mùa đông ở chỗ bọn họ không thấp, tuy rằng bé chưa từng thấy người ở đây trồng bao giờ, nhưng Mãn Bảo đọc sách ở chỗ Khoa Khoa biết được, trong tương lai, con người không chỉ trồng lúa mạch vụ đông, còn trồng xen canh giữa hai mùa xuân hè.
Có thể tận dụng đất đai một cách tối đa, chẳng qua phương thức xen canh này có yêu cầu rất lớn đối với độ phì, nếu không cuối cùng sẽ làm giảm độ phì của đất, trồng hoa màu cũng không tốt.
Xen canh gì đó Mãn Bảo không nghĩ tới, nhưng có thể trồng lúa mạch vụ đông nha.
Mùa đông ít nước, ngay cả ruộng nước cũng không có nước, vừa vặn có thể dùng để trồng lúa mạch, trồng xong một vụ này, cha già tất nhiên sẽ biết đây là do hạt giống, đến lúc đó chẳng cần biết ông ấy quy vào nguyên nhân nào, nhưng chắc chắn không phải là do bị ngâm nước mới xảy ra biến dị.
Nhưng đương nhiên Mãn Bảo không thể nói như thế với Chu lão đầu nói, vì thế bé đếm ngón tay nêu từng lợi ích của việc trồng lúa mạch vụ đông.
"Cha, không phải năm nay thiên tai gây thiệt hại rất nghiêm trọng sao ạ, nếu không trồng lúa mạch vụ đông, tháng bốn tháng năm năm sau chúng ta không có gì để ăn thì phải làm sao đây ạ?"
Chu lão đầu đang định nói chuyện, Mãn Bảo đã tiếp tục nói: "Năm nay Ích Châu gặp thiên tai nghiêm trọng như vậy, sang năm giá lương thực chắc chắn cũng rất cao, nếu chúng ta trồng được nhiều còn có thể bán đi kiếm tiền ấy."
Chu lão đầu bắt đầu suy tư, "Nhưng chỉ sợ ruộng không đủ độ phì."
Đương nhiên ông biết khí hậu chỗ bọn họ có thể trồng lúa mạch vụ đông, năm ngoái trong thôn cũng có người trồng, thậm chí bây giờ Bạch địa chủ vẫn cách một năm trồng lúa mạch vụ đông một lần, đến lúc đó sẽ thuê người trong thôn làm công ngắn ngày, đám Chu đại lang đều tham gia.
Nhưng nhà Bạch địa chủ khi đó, ruộng nhà người ta rất màu mỡ, cũng chuẩn bị đủ nhiều phân bón.
Còn nhà như bọn họ muốn trồng lúa mạch vụ đông như thế lại không phải điều dễ dàng, rất dễ làm giảm độ phì của đất, đến lúc đó thu hoạch lúa mạch vụ đông chưa chắc đã tốt, còn ảnh hưởng đến việc gieo trồng lúa nước năm sau.
Hơn nữa người trong thôn Thất Lí đều không quá thiếu ruộng, nhưng ít người, nếu thật sự muốn kiếm ít lương thực bằng cách trồng lúa mạch vụ đông, thì chẳng thà vụ xuân hè ra sức chăm bón, cày sâu cuốc bẫm một chút là có thể kiếm được số lương thực đó rồi.
Dù sao cũng tốt hơn là làm hỏng ruộng.
Nhưng..
Chu lão đầu trầm tư, không phải năm nay gặp thiên tai sao?
Có khi trồng lúa mạch vụ đông là một đường ra đó, đặc biệt là khi bây giờ còn chưa biết có được miễn thuế hay không.
Nếu không được miễn, vậy ngày tháng mùa xuân tới sẽ quá khó khăn với mọi người.
Mãn Bảo tiếp tục nói: "Cha, nếu cha sợ không đủ độ phì, vậy bảo các ca ca ủ thêm một ít phân là được, đến lúc đó cứ rải nhiều một chút, chờ bao giờ thu hoạch lúa mạch xong cày lại ruộng thì lại rải một ít."
Chu lão đầu gật đầu, "Cái này đúng là một cách, bà nói xem?"
Ông nhìn về phía Tiền thị.
Tiền thị trầm ngâm, "Đúng là có thể trồng thử một ít, trồng nhiều sợ không đủ độ phì, tuy rằng bây giờ ủ phân nhanh hơn chút, nhưng vẫn là không đủ."
Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Vậy đi mua ạ."
Tiền thị cười hỏi, "Cái này mua được ở đâu chứ?"
"Con biết, trên huyện thành," Mãn Bảo nói: "Con hỏi Bạch lão gia rồi, chú ấy toàn mua phân và nước tiểu của mấy người trên đó."
Mọi người:.
Tiểu Tiền thị gõ đầu bé một cái, nói: "Đồ ăn xong hết rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại nói."
Mãn Bảo không hề có chút cảm giác, ăn rất ngon lành, ăn xong rồi còn lấy hộp bánh ngọt Lưu thị đưa cho bé ra chia sẻ với mọi người.
Nhưng những người khác lại cảm thấy bữa cơm này thoảng chút hương vị kỳ quái, cũng may bữa này là đại tẩu nấu, nếu là người khác làm, đoán chừng bọn họ còn ăn không vô.
Chu lão đầu tính toán xem nên trồng bao nhiêu mẫu lúa mạch, véo một miếng bánh ngọt con gái hiếu kính ăn đến ngon lành, cuối cùng vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, năm nay nhà ta sẽ trồng thử một ít lúa mạch vụ đông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.