Chương 208: Lưu dân
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Chu nhị lang suy tư một lát rồi nói: "Được rồi, đến lúc đó ta đi cùng với muội, lão lục trông quán."
Chu lục lang trợn to mắt, nói thẳng: "Đệ không muốn!"
Mãn Bảo cũng không muốn, "Để lục ca đi cùng muội là được, còn có Đại Đầu và Đại Nha nữa mà, sao nhị ca lại muốn đổi với lục ca ạ?"
Chu nhị lang nhìn bé, "Muội không thích nhị ca à?"
"Không phải ạ," Mãn Bảo so ngón tay, nhưng bé không muốn để nhị ca đi cùng, chẳng lẽ đây là sự khác nhau mà Khoa Khoa nói ư?
Chu nhị lang đẩy xa ba gác đi xếp hàng, thấp giọng nói: "Bây giờ trong thành nhiều người, mấy đứa phải nghe ta, nếu không nghe lời, thì giờ chúng ta đi về luôn."
Vừa nghe lời này, mọi người đều cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy rằng người xếp hàng rất đông, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, Chu lục lang đã thân quen với binh lính trông cửa thành, đối phương chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không kiểm tra nhiều mà cho vào luôn.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu phí vào thành.
Một khoảng thời gian không lên huyện thành, Mãn Bảo cảm thấy trong thành không còn giống như trước kia.
Người trong thành nhiều hơn trước kia, nhưng bé không cảm nhận được sự náo nhiệt, người đi lại trên đường đều rất vội vàng, biểu cảm trên mặt nếu không phải là buồn bã thì chính là đề phòng, hoặc là vẻ mặt chết lặng, không cảm xúc vội vàng lướt qua.
Mãn Bảo ngồi trên xe ba gác, dần thu lại biểu tình vui vẻ, tò mò nhìn người qua lại bên cạnh bé.
Chu nhị lang cũng bước nhanh hơn, đẩy xe ba gác vào con phố chuyên bán nông sản, tìm được quầy hàng ở một góc.
Hắn dỡ hàng hóa xuống, úp ngược sọt tre, để một cái ky lên, cẩn thận xếp đậu phụ ra. Hắn xoa tay, đang định bảo lão lục ở lại trông quán để hắn đưa Mãn Bảo đến cửa sau nha huyện, bỗng thấy một đám người đi trên đường, đang gõ gõ đánh đánh từng quầy hàng hóa trên đường.
Hắn không khỏi khựng lại, kéo bốn đứa trẻ ra phía sau, sau đó nhỏ giọng hỏi chủ quán bên cạnh, "Huynh đệ, bọn họ là ai thế?"
Huyện La Giang chỉ lớn như thế, người lên phố bày quán cũng chỉ từng này người, khoảng thời gian trước, cả năm ngoái nữa, Chu nhị lang không ít lần tới đây, chủ quán vẫn nhận ra hắn.
Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Là người từ sòng bạc trên phố kia, tên là Tiêu đại lang gì đấy, từ sau khi lưu dân vào thành, trong thành đã xảy ra mấy chuyện trộm cướp linh tinh, Tiêu đại lang này liền mang người chiếm hết ba con phố chỗ chúng ta, ngày nào cũng thu phí bảo hộ, như vậy nếu có lưu dân trộm cướp hoặc gây phiền toái, bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết."
Chu nhị lang cảm thấy có lẽ hắn chỉ đến đây một ngày thôi, không muốn giao phí bảo hộ này lắm, nên hỏi, "Vậy nếu không nộp phí thì sao?"
"Không nộp?" Hắn nhìn quanh quất, thấp giọng nói: "Không nộp, chẳng cần đợi đến khi lưu dân cướp đồ của ngươi, bọn họ đã đuổi ngươi ra ngoài trước, đồ vật trong quán cũng bị tịch thu, như vậy mới là mất nhiều hơn được."
Chu nhị lang líu lưỡi, "Mấy quan gia không quản sao?"
"Bọn họ nào có rảnh, thời gian trước mưa to, có người bị sập phòng, còn bị đè chết người, không ít nhà ven bờ thôn La Giang đều bị lụt, nghe nói còn có kha khá người bị lũ cuốn trôi, cũng không biết sống hay chết, nhóm quan gia gọi hết sai lại trong nha huyện đi rồi, trong thành chỉ còn binh lính tuần tra, căn bản không rảnh lo mấy việc nhỏ này."
Chu nhị lang cân nhắc một lúc, thoáng nhìn đám người đến ngày càng gần kia, lại nhìn lướt qua đám đệ muội cháu trai cháu gái đứng sau, cuối cùng không dám mạo hiểm nữa, đành thấp giọng hỏi, "Ngươi đưa bao nhiêu tiền?"
Chủ quán nói: "Mấy thứ này nhà ta không đáng tiền, hơn nữa vị trí cũng không tốt, mỗi ngày nộp sáu văn tiền."
Chu nhị lang đau lòng vô cùng, sáu văn tiền đấy, có thể mua được bốn cái bánh bao thịt.
Chu nhị lang trở về quầy hàng ngồi, đám người kia rất nhanh đã lại đây, chủ quán bên cạnh đã sớm lấy tiền ra chờ, bọn họ vừa đến là giao tiền luôn.
Đối phương tung đồng tiền lên, vứt cho tiểu đệ phía sau, cười hỏi: "Hai ngày nay làm ăn tốt không?"
Chủ quán cười khổ, "Không tốt lắm, dù bây giờ người trong thành nhiều hơn thật, nhưng lại càng ngày càng khó bán hàng hơn."
Đối phương "ha" một tiếng, nói: "Toàn là một đám lưu dân chạy nạn, làm gì có tiền? Bởi vì bọn họ, làm hại người có tiền cũng không dám ra ngoài, nhưng các ngươi vẫn tốt hơn đám chân đất ở nông thôn nhiều rồi đấy, ít nhất mỗi ngày còn có chút tiền thu vào, còn bọn họ bây giờ phải khóc với một ruộng nước kìa."
Nói xong thì đến trước mặt Chu nhị lang, hiển nhiên đối phương nhớ vị trí rất tốt, liếc mắt một cái rồi cười với Chu nhị lang: "Mới tới?"
Chu nhị lang liên tục gật đầu, cũng giơ lòng bàn tay đang nắm chặt tiền lên, cẩn thận giải thích, "Khó được lúc trời thương, trong nhà có chút thổ sản, cho nên mang thử lên thành xem có gặp may không, vì đi vội, không biết phố này do Tiêu đại gia quản, cho nên không kịp chuẩn bị quà quê."
Tiêu đại lang nghe hắn nói thuận tai, khó có lúc lộ ra vẻ tươi cười, hắn nhìn thoáng qua hàng trên quầy của Chu nhị lang, toàn là mấy hàng tre trúc thường gặp, còn có đậu phụ xếp trên ky.
Hàng tre trúc gì hắn cũng chẳng dùng đến, nhưng mà đậu phụ à..
Hắn tò mò hỏi, "Nhà các ngươi còn biết làm đậu phụ à?"
"Vâng, vâng, đại tẩu nhà tôi biết làm, tay nghề khá ổn, nếu không thì Tiêu đại gia nếm thử xem, nếu ăn thấy ngon, lần sau ngài lại đến."
Nói xong hắn vội vàng định đi lấy đậu phụ, nhưng người bình thường muốn mua thức ăn đều là mang rổ hoặc bát, tô nhà mình đến, đến tay không như Tiêu đại lang..
Chu nhị lang suy nghĩ một lát rồi chọn một cái giỏ tre nhỏ từ chỗ muội út ra, rải một lớp lá cây lên trên, xếp đậu phụ vào đó.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Hắn lựa vài miếng, dứt khoát xếp đầy giỏ nhỏ mới dâng lên cho Tiêu đại lang.
Thật ra cũng không nhiều, chỉ có bốn miếng đậu mà thôi, nhưng bởi vì giỏ tre nhỏ, nên trông có vẻ rất nhiều.
Chu nhị lang rất vừa lòng, cảm thấy giỏ tre này làm không tệ.
Tiêu đại lang cũng rất vừa lòng, hắn nhận lấy giỏ tre của Chu nhị lang, cười hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền, không cần tiền, toàn là mấy thứ nhà làm, không đáng giá bao nhiêu, Tiêu đại gia thích là được."
Tiêu đại lang ừ một tiếng, tự mình cầm giỏ tre, nói: "Được rồi, sau này ở huyện thành gặp phải việc gì khó thì cứ đến tìm ta, một phố này đều do gia che chở, ta đã cầm tiền của các ngươi, tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi."
Chu nhị lang liên tục nói lời cảm tạ, cung kính tiễn bọn họ rời đi xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ quán nhìn đám người đi xa mới thò qua đây: "Ngươi cũng chịu chi đấy Chu nhị, một giỏ đậu phụ kia, còn cả giỏ tre nữa, chắc không chỉ mỗi sáu văn thôi đâu nhỉ?"
Chu nhị lang sờ túi, hôm nay ra ngoài hắn chỉ mang theo mười lăm văn tiền thôi, tính cả phí vào thành, tương đương với việc hôm nay hắn không kiếm được một văn tiền nào, ngược lại còn tiêu không ít.
Hắn cười khổ nói: "Ta thà tặng lễ cho hắn, cũng không muốn nộp tiền mặt."
Chủ quán lại nói: "Đừng nghĩ thế, bây giờ tiền không đáng giá mấy đâu."
Chu nhị lang nhíu mày, hỏi: "Sao lại nói thế?"
"Ngươi mới vào thành nên không biết, bây giờ giá lương thực trong tiệm lương tăng như điên vậy." Hắn nói: "Bây giờ giá một đấu gạo lên đến 30 văn."
Chu lục lang trợn to mắt, nói thẳng: "Đệ không muốn!"
Mãn Bảo cũng không muốn, "Để lục ca đi cùng muội là được, còn có Đại Đầu và Đại Nha nữa mà, sao nhị ca lại muốn đổi với lục ca ạ?"
Chu nhị lang nhìn bé, "Muội không thích nhị ca à?"
"Không phải ạ," Mãn Bảo so ngón tay, nhưng bé không muốn để nhị ca đi cùng, chẳng lẽ đây là sự khác nhau mà Khoa Khoa nói ư?
Chu nhị lang đẩy xa ba gác đi xếp hàng, thấp giọng nói: "Bây giờ trong thành nhiều người, mấy đứa phải nghe ta, nếu không nghe lời, thì giờ chúng ta đi về luôn."
Vừa nghe lời này, mọi người đều cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy rằng người xếp hàng rất đông, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, Chu lục lang đã thân quen với binh lính trông cửa thành, đối phương chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không kiểm tra nhiều mà cho vào luôn.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu phí vào thành.
Một khoảng thời gian không lên huyện thành, Mãn Bảo cảm thấy trong thành không còn giống như trước kia.
Người trong thành nhiều hơn trước kia, nhưng bé không cảm nhận được sự náo nhiệt, người đi lại trên đường đều rất vội vàng, biểu cảm trên mặt nếu không phải là buồn bã thì chính là đề phòng, hoặc là vẻ mặt chết lặng, không cảm xúc vội vàng lướt qua.
Mãn Bảo ngồi trên xe ba gác, dần thu lại biểu tình vui vẻ, tò mò nhìn người qua lại bên cạnh bé.
Chu nhị lang cũng bước nhanh hơn, đẩy xe ba gác vào con phố chuyên bán nông sản, tìm được quầy hàng ở một góc.
Hắn dỡ hàng hóa xuống, úp ngược sọt tre, để một cái ky lên, cẩn thận xếp đậu phụ ra. Hắn xoa tay, đang định bảo lão lục ở lại trông quán để hắn đưa Mãn Bảo đến cửa sau nha huyện, bỗng thấy một đám người đi trên đường, đang gõ gõ đánh đánh từng quầy hàng hóa trên đường.
Hắn không khỏi khựng lại, kéo bốn đứa trẻ ra phía sau, sau đó nhỏ giọng hỏi chủ quán bên cạnh, "Huynh đệ, bọn họ là ai thế?"
Huyện La Giang chỉ lớn như thế, người lên phố bày quán cũng chỉ từng này người, khoảng thời gian trước, cả năm ngoái nữa, Chu nhị lang không ít lần tới đây, chủ quán vẫn nhận ra hắn.
Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Là người từ sòng bạc trên phố kia, tên là Tiêu đại lang gì đấy, từ sau khi lưu dân vào thành, trong thành đã xảy ra mấy chuyện trộm cướp linh tinh, Tiêu đại lang này liền mang người chiếm hết ba con phố chỗ chúng ta, ngày nào cũng thu phí bảo hộ, như vậy nếu có lưu dân trộm cướp hoặc gây phiền toái, bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết."
Chu nhị lang cảm thấy có lẽ hắn chỉ đến đây một ngày thôi, không muốn giao phí bảo hộ này lắm, nên hỏi, "Vậy nếu không nộp phí thì sao?"
"Không nộp?" Hắn nhìn quanh quất, thấp giọng nói: "Không nộp, chẳng cần đợi đến khi lưu dân cướp đồ của ngươi, bọn họ đã đuổi ngươi ra ngoài trước, đồ vật trong quán cũng bị tịch thu, như vậy mới là mất nhiều hơn được."
Chu nhị lang líu lưỡi, "Mấy quan gia không quản sao?"
"Bọn họ nào có rảnh, thời gian trước mưa to, có người bị sập phòng, còn bị đè chết người, không ít nhà ven bờ thôn La Giang đều bị lụt, nghe nói còn có kha khá người bị lũ cuốn trôi, cũng không biết sống hay chết, nhóm quan gia gọi hết sai lại trong nha huyện đi rồi, trong thành chỉ còn binh lính tuần tra, căn bản không rảnh lo mấy việc nhỏ này."
Chu nhị lang cân nhắc một lúc, thoáng nhìn đám người đến ngày càng gần kia, lại nhìn lướt qua đám đệ muội cháu trai cháu gái đứng sau, cuối cùng không dám mạo hiểm nữa, đành thấp giọng hỏi, "Ngươi đưa bao nhiêu tiền?"
Chủ quán nói: "Mấy thứ này nhà ta không đáng tiền, hơn nữa vị trí cũng không tốt, mỗi ngày nộp sáu văn tiền."
Chu nhị lang đau lòng vô cùng, sáu văn tiền đấy, có thể mua được bốn cái bánh bao thịt.
Chu nhị lang trở về quầy hàng ngồi, đám người kia rất nhanh đã lại đây, chủ quán bên cạnh đã sớm lấy tiền ra chờ, bọn họ vừa đến là giao tiền luôn.
Đối phương tung đồng tiền lên, vứt cho tiểu đệ phía sau, cười hỏi: "Hai ngày nay làm ăn tốt không?"
Chủ quán cười khổ, "Không tốt lắm, dù bây giờ người trong thành nhiều hơn thật, nhưng lại càng ngày càng khó bán hàng hơn."
Đối phương "ha" một tiếng, nói: "Toàn là một đám lưu dân chạy nạn, làm gì có tiền? Bởi vì bọn họ, làm hại người có tiền cũng không dám ra ngoài, nhưng các ngươi vẫn tốt hơn đám chân đất ở nông thôn nhiều rồi đấy, ít nhất mỗi ngày còn có chút tiền thu vào, còn bọn họ bây giờ phải khóc với một ruộng nước kìa."
Nói xong thì đến trước mặt Chu nhị lang, hiển nhiên đối phương nhớ vị trí rất tốt, liếc mắt một cái rồi cười với Chu nhị lang: "Mới tới?"
Chu nhị lang liên tục gật đầu, cũng giơ lòng bàn tay đang nắm chặt tiền lên, cẩn thận giải thích, "Khó được lúc trời thương, trong nhà có chút thổ sản, cho nên mang thử lên thành xem có gặp may không, vì đi vội, không biết phố này do Tiêu đại gia quản, cho nên không kịp chuẩn bị quà quê."
Tiêu đại lang nghe hắn nói thuận tai, khó có lúc lộ ra vẻ tươi cười, hắn nhìn thoáng qua hàng trên quầy của Chu nhị lang, toàn là mấy hàng tre trúc thường gặp, còn có đậu phụ xếp trên ky.
Hàng tre trúc gì hắn cũng chẳng dùng đến, nhưng mà đậu phụ à..
Hắn tò mò hỏi, "Nhà các ngươi còn biết làm đậu phụ à?"
"Vâng, vâng, đại tẩu nhà tôi biết làm, tay nghề khá ổn, nếu không thì Tiêu đại gia nếm thử xem, nếu ăn thấy ngon, lần sau ngài lại đến."
Nói xong hắn vội vàng định đi lấy đậu phụ, nhưng người bình thường muốn mua thức ăn đều là mang rổ hoặc bát, tô nhà mình đến, đến tay không như Tiêu đại lang..
Chu nhị lang suy nghĩ một lát rồi chọn một cái giỏ tre nhỏ từ chỗ muội út ra, rải một lớp lá cây lên trên, xếp đậu phụ vào đó.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Hắn lựa vài miếng, dứt khoát xếp đầy giỏ nhỏ mới dâng lên cho Tiêu đại lang.
Thật ra cũng không nhiều, chỉ có bốn miếng đậu mà thôi, nhưng bởi vì giỏ tre nhỏ, nên trông có vẻ rất nhiều.
Chu nhị lang rất vừa lòng, cảm thấy giỏ tre này làm không tệ.
Tiêu đại lang cũng rất vừa lòng, hắn nhận lấy giỏ tre của Chu nhị lang, cười hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Không cần tiền, không cần tiền, toàn là mấy thứ nhà làm, không đáng giá bao nhiêu, Tiêu đại gia thích là được."
Tiêu đại lang ừ một tiếng, tự mình cầm giỏ tre, nói: "Được rồi, sau này ở huyện thành gặp phải việc gì khó thì cứ đến tìm ta, một phố này đều do gia che chở, ta đã cầm tiền của các ngươi, tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi."
Chu nhị lang liên tục nói lời cảm tạ, cung kính tiễn bọn họ rời đi xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ quán nhìn đám người đi xa mới thò qua đây: "Ngươi cũng chịu chi đấy Chu nhị, một giỏ đậu phụ kia, còn cả giỏ tre nữa, chắc không chỉ mỗi sáu văn thôi đâu nhỉ?"
Chu nhị lang sờ túi, hôm nay ra ngoài hắn chỉ mang theo mười lăm văn tiền thôi, tính cả phí vào thành, tương đương với việc hôm nay hắn không kiếm được một văn tiền nào, ngược lại còn tiêu không ít.
Hắn cười khổ nói: "Ta thà tặng lễ cho hắn, cũng không muốn nộp tiền mặt."
Chủ quán lại nói: "Đừng nghĩ thế, bây giờ tiền không đáng giá mấy đâu."
Chu nhị lang nhíu mày, hỏi: "Sao lại nói thế?"
"Ngươi mới vào thành nên không biết, bây giờ giá lương thực trong tiệm lương tăng như điên vậy." Hắn nói: "Bây giờ giá một đấu gạo lên đến 30 văn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.