Chương 284: Mộc tiên
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Mãn Bảo ngồi xổm ở bên cạnh phụ trách việc nhận nấm Chu tứ lang đưa tới, bởi vì hắn phải hái đủ số nấm mới chuyển ra ngoài, nên Mãn Bảo không khỏi thấy nhàm chán.
Bé bèn nhìn chằm chằm vào đám cỏ trên mặt đất, nhìn nhiều, bé lại không kìm được nhìn sang phía tứ ca.
Chu tứ lang đang quay lưng về phía bé, Mãn Bảo trực tiếp dùng tay đào một nắm đất cho vào hệ thống, Khoa Khoa cũng phối hợp rất ăn ý, chỉ cần Mãn Bảo đào lên, nó đều nhận hết.
Trong không gian hệ thống nháy mắt lại có thêm một đống đất.
Chu tứ lang hái hết cả mấy cây nấm rơm tận phía trong cùng, lần này không cần Mãn Bảo cầm nữa, trực tiếp bước ra ngoài.
Sau đó tự mình cẩn thận đặt nó vào sọt.
Hôm nay có mở đầu cực kỳ thuận lợi, Chu tứ lang rất vui, vì thế vung tay lên nói: "Đi, chúng ta tiếp tục đi tìm."
Mãn Bảo tràn trề tham vọng đi theo, Khoa Khoa cũng tận hết chức trách rà quét.
Nếu chỉ là lên núi không thôi, thì Mãn Bảo còn chưa từng được lên núi xa như vậy, bởi vì bé còn nhỏ tuổi, cũng chẳng có lý do để lên, nhiều nhất cũng chỉ loanh quanh ở mấy núi gần cửa thôn.
Mà trên Chúng Sơn đa số là cây tùng, hoàn cảnh vẫn có chút khác biệt với mấy núi gần cửa thôn, bởi vậy sẽ có mấy loại thực vật lọt lưới chưa bị Mãn Bảo ghi lại.
Có một số đã có vật mẫu trong Bách Khoa Quán, tức là trong tương lai cũng chưa bị tuyệt chủng; có một phần là đã tuyệt chủng, nhưng nhiều hơn cả là những loại thực vật hơi khác với tương lai, có thể là một biến chủng, hoặc là một nhánh bên.
Điều kiện xét duyệt tích phân của Bách Khoa Quán rất phức tạp, độ khan hiếm là một yếu tố, tác dụng là một cái, và tầm quan trọng của nó đối với sự phát triển của sinh học tương lai càng quan trọng hơn.
Còn có một yếu tố, đó là lượt xem.
Ví dụ mấy loại hoa dại lúc đầu Mãn Bảo hái vì ưa thích, có một số loại hoa dại đã bị tuyệt chủng, nó cũng không phải là loại sinh vật có tác dụng đặc biệt hoặc là loại sinh vật có giá trị gì, nhưng về sau lại nhận được không ít tích phân, vì mấy loại này có lượt xem không ít.
Hơn nữa mấy loại thực vật đó còn có mang đến cho Mãn Bảo những điểm tích phân ổn định không ngừng.
Chỉ cần có người click vào, là bé có thể nhận được tích phân.
Ban đầu, Mãn Bảo cũng không quá coi trọng mấy điểm tích phân đó, bởi vì nó rất ít, một trăm cú nhấp chuột mới có thể nhận được một chút tích phân, nhưng theo số lượng thực vật ghi lại ngày càng nhiều, thì đây là một khoản thu vào rất khả quan.
Mãn Bảo đã sớm phát hiện ra, cho dù có một khoảng thời gian dài bé không ghi lại thực vật, thì bé vẫn liên tục nhận được tích phân mỗi ngày, toàn bộ đều là từ lượt click.
Vì thế Mãn Bảo từng cố ý để ý thử, phát hiện mấy loại hoa dại được hoan nghênh nhất, ví dụ như tử đằng, hoa đỗ quyên;
Tiếp theo là mấy loại dược liệu có giá trị, ví dụ như nữ trinh tử, củ mài bé từng ghi lại.
Ngay cả mấy loại nấm cũng có lượt click không tệ.
Nhưng điều khiến cho Mãn Bảo kinh ngạc là, loại nấm độc mới ghi lại gần đây cũng đang có lượt nhấp chuột cực cao, thậm chí có lần còn vượt qua cả lượt xem của ba loại hoa dại.
Cho nên giờ Mãn Bảo rất ham thích tìm kiếm mấy loại nấm bé chưa từng ghi lại.
Đáng tiếc không có.
Sau khi liên tục đào được hai rễ cây cỏ, một gốc cây mây, Mãn Bảo ưu thương ngồi dậy, không tìm được mấy loại hoa dại đẹp cũng thôi, vì sao ngay cả một gốc dược liệu cũng không có chứ?
Không có dược liệu, thì ít nhất cũng phải được một loại thực vật có độc chứ?
Mãn Bảo cảm thấy sở dĩ nấm độc được hoan nghênh chưa chắc là vì chữ nấm, mà là vì chữ độc.
Bởi vì mấy loại nấm khác bé ghi có lượt xem rất bình thường.
Chu tứ lang cũng ủ rũ ngồi dậy, đưa một gốc cây mây vừa bẻ xuống cho Mãn Bảo, vì để tiện cho bé lấy, hắn còn tàn nhẫn ngắt hết mấy cây mây ở trên, để đưa một đoạn cây mây có rễ cho bé.
Hắn rất khó hiểu, "Thứ này có thể bán à?"
Mãn Bảo lắc đầu.
"Vậy vì sao muội cứ phải đào chúng nó?" Chu tứ lang đã sớm tò mò, "Muội nói xem tại sao từ nhỏ muội đã thích ngắt hoa ngắt cỏ thế, cỏ đuôi chó muội đào, bông cải muội cũng hái, hoa cỏ dại trên núi muội cũng không buông tha."
Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Bởi vì muội thích hoa cỏ?"
Cái lý do này không phải là lần đầu tiên Mãn Bảo nói, nhưng Chu tứ lang chưa từng nghiêm túc nghe như vậy.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, nói: "Không đúng, có khi là muội có duyên với mấy hoa cỏ này, đúng rồi, hay là muội là ngũ hành thuộc mộc? Chắc chắn là thế rồi, để khi nào tứ ca dẫn muội lên đạo quan tính thử, ta nói muội nghe, muội có thể tìm được nữ trinh tử, phát hiện củ mài, còn đào được cả phục linh, nói không chừng muội là tinh linh mộc, kiếp trước là mộc tiên đó."
Mãn Bảo ngạc nhiên vô cùng, "Còn có mộc tiên ạ? Muội mới chỉ nghe nói mỗi hoa tiên thôi."
"Nếu hoa có tiên, vậy thì đương nhiên mộc cũng có tiên, hoa tiên chỉ quản mỗi hoa, mà hoa lại thuộc mộc, nên chắc chắn mộc tiên lợi hại hơn hoa tiên."
"Nhưng muội cảm thấy hoa tiên dễ nghe hơn."
"Dễ nghe có ích lợi gì đâu, phải có năng lực mới được, ví dụ như tên của cha ta và tên chú nhỏ," Chu tứ lang nói tới đây thì dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải căng da đầu tiếp tục nói dưới ánh mắt của Mãn: "Cha mình tên Kim, chú nhỏ tên Ngân, muội nói xem có phải vàng dễ nghe hơn bạc không?"
Mãn Bảo chần chờ gật đầu, thật ra bé cảm thấy giống nhau, đều là tiền cả.
Chu tứ lang bèn nói: "Thấy chưa, muội cũng cảm thấy như vậy mà, nhưng chú nhỏ giỏi hơn cha mình nhiều, cho nên tên dễ nghe vô dụng, phải giỏi mới được."
Khoa Khoa định tìm biểu hiện vui đùa từ trên mặt hắn, kết quả nửa ngày sau mới phát hiện, hình như hắn nói rất nghiêm túc.
".. Ký chủ, ngươi cũng nghiêm túc hả?"
Ai ngờ Mãn Bảo lại hỏi lại nó, "Khoa Khoa, có phải kiếp trước ta thật sự là mộc tiên không, cho nên mới thông minh như vậy?"
Khoa Khoa:. Không, cho dù ngươi là tiên cũng không có khả năng là mộc tiên, bởi vì mấy thứ ngươi phát hiện thật ra là do ta rà quét được!
Nhưng đối mặt với một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi, Khoa Khoa chỉ có im lặng chịu đựng.
Mãn Bảo không nghe được câu trả lời của Khoa Khoa, nên coi là nó đang ngầm thừa nhận, bé vui vẻ rạo rực, "Tứ ca, muội cảm thấy huynh nói rất đúng."
Bé vung tay nhỏ lên, đi nhanh về phía trước, "Chúng ta đi, tiếp tục đi tìm phục linh thôi."
Bé không đưa thực vật đang cầm trong tay cho Khoa Khoa, bởi vì không có cơ hội.
Sau khi trải qua nhiều lần huấn luyện của Khoa Khoa, Mãn Bảo biết, cho dù có là trước mặt cha mẹ, thì cũng phải tránh việc thu đồ và lấy đồ ra.
Hai người cũng chỉ vòng quanh bên sườn núi, không lên hẳn đỉnh núi như trước kia, đi được hồi lâu, đang lúc Chu tứ lang do dự có nên về nhà hay không, thì Mãn Bảo bỗng nhiên dừng bước.
Sau đó hắn liền thấy Mãn Bảo thò đầu vào bên trong một bụi gai để xem, trong đó có ba cây tùng khá thô vây thành vòng tròn, bên trong còn mọc không ít cây có gai, nếu là Chu tứ lang thì tuyệt đối sẽ không vào trong chỗ này để tìm.
Mãn Bảo lại ngồi xổm ở đó nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ vào bên trong nói: "Tứ ca, trong đó có phục linh."
Chu tứ lang trợn to mắt nhìn nửa ngày, hỏi: "Có thật không đấy, sao ta lại không thấy?"
"Đã nói mắt muội tinh hơn huynh rồi."
Chu tứ lang thoáng nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế để sọt xuống, cầm lấy cuốc nói: "Vậy ta sẽ cuốc mấy cây gai chắn đường này ra trước, muội đứng gọn sang một bên."
Mãn Bảo đi đến bên dưới một cây tùng, cảm thấy hơi mỏi chân, bèn dứt khoát ngồi xổm xuống đó nghỉ ngơi.
Bé bèn nhìn chằm chằm vào đám cỏ trên mặt đất, nhìn nhiều, bé lại không kìm được nhìn sang phía tứ ca.
Chu tứ lang đang quay lưng về phía bé, Mãn Bảo trực tiếp dùng tay đào một nắm đất cho vào hệ thống, Khoa Khoa cũng phối hợp rất ăn ý, chỉ cần Mãn Bảo đào lên, nó đều nhận hết.
Trong không gian hệ thống nháy mắt lại có thêm một đống đất.
Chu tứ lang hái hết cả mấy cây nấm rơm tận phía trong cùng, lần này không cần Mãn Bảo cầm nữa, trực tiếp bước ra ngoài.
Sau đó tự mình cẩn thận đặt nó vào sọt.
Hôm nay có mở đầu cực kỳ thuận lợi, Chu tứ lang rất vui, vì thế vung tay lên nói: "Đi, chúng ta tiếp tục đi tìm."
Mãn Bảo tràn trề tham vọng đi theo, Khoa Khoa cũng tận hết chức trách rà quét.
Nếu chỉ là lên núi không thôi, thì Mãn Bảo còn chưa từng được lên núi xa như vậy, bởi vì bé còn nhỏ tuổi, cũng chẳng có lý do để lên, nhiều nhất cũng chỉ loanh quanh ở mấy núi gần cửa thôn.
Mà trên Chúng Sơn đa số là cây tùng, hoàn cảnh vẫn có chút khác biệt với mấy núi gần cửa thôn, bởi vậy sẽ có mấy loại thực vật lọt lưới chưa bị Mãn Bảo ghi lại.
Có một số đã có vật mẫu trong Bách Khoa Quán, tức là trong tương lai cũng chưa bị tuyệt chủng; có một phần là đã tuyệt chủng, nhưng nhiều hơn cả là những loại thực vật hơi khác với tương lai, có thể là một biến chủng, hoặc là một nhánh bên.
Điều kiện xét duyệt tích phân của Bách Khoa Quán rất phức tạp, độ khan hiếm là một yếu tố, tác dụng là một cái, và tầm quan trọng của nó đối với sự phát triển của sinh học tương lai càng quan trọng hơn.
Còn có một yếu tố, đó là lượt xem.
Ví dụ mấy loại hoa dại lúc đầu Mãn Bảo hái vì ưa thích, có một số loại hoa dại đã bị tuyệt chủng, nó cũng không phải là loại sinh vật có tác dụng đặc biệt hoặc là loại sinh vật có giá trị gì, nhưng về sau lại nhận được không ít tích phân, vì mấy loại này có lượt xem không ít.
Hơn nữa mấy loại thực vật đó còn có mang đến cho Mãn Bảo những điểm tích phân ổn định không ngừng.
Chỉ cần có người click vào, là bé có thể nhận được tích phân.
Ban đầu, Mãn Bảo cũng không quá coi trọng mấy điểm tích phân đó, bởi vì nó rất ít, một trăm cú nhấp chuột mới có thể nhận được một chút tích phân, nhưng theo số lượng thực vật ghi lại ngày càng nhiều, thì đây là một khoản thu vào rất khả quan.
Mãn Bảo đã sớm phát hiện ra, cho dù có một khoảng thời gian dài bé không ghi lại thực vật, thì bé vẫn liên tục nhận được tích phân mỗi ngày, toàn bộ đều là từ lượt click.
Vì thế Mãn Bảo từng cố ý để ý thử, phát hiện mấy loại hoa dại được hoan nghênh nhất, ví dụ như tử đằng, hoa đỗ quyên;
Tiếp theo là mấy loại dược liệu có giá trị, ví dụ như nữ trinh tử, củ mài bé từng ghi lại.
Ngay cả mấy loại nấm cũng có lượt click không tệ.
Nhưng điều khiến cho Mãn Bảo kinh ngạc là, loại nấm độc mới ghi lại gần đây cũng đang có lượt nhấp chuột cực cao, thậm chí có lần còn vượt qua cả lượt xem của ba loại hoa dại.
Cho nên giờ Mãn Bảo rất ham thích tìm kiếm mấy loại nấm bé chưa từng ghi lại.
Đáng tiếc không có.
Sau khi liên tục đào được hai rễ cây cỏ, một gốc cây mây, Mãn Bảo ưu thương ngồi dậy, không tìm được mấy loại hoa dại đẹp cũng thôi, vì sao ngay cả một gốc dược liệu cũng không có chứ?
Không có dược liệu, thì ít nhất cũng phải được một loại thực vật có độc chứ?
Mãn Bảo cảm thấy sở dĩ nấm độc được hoan nghênh chưa chắc là vì chữ nấm, mà là vì chữ độc.
Bởi vì mấy loại nấm khác bé ghi có lượt xem rất bình thường.
Chu tứ lang cũng ủ rũ ngồi dậy, đưa một gốc cây mây vừa bẻ xuống cho Mãn Bảo, vì để tiện cho bé lấy, hắn còn tàn nhẫn ngắt hết mấy cây mây ở trên, để đưa một đoạn cây mây có rễ cho bé.
Hắn rất khó hiểu, "Thứ này có thể bán à?"
Mãn Bảo lắc đầu.
"Vậy vì sao muội cứ phải đào chúng nó?" Chu tứ lang đã sớm tò mò, "Muội nói xem tại sao từ nhỏ muội đã thích ngắt hoa ngắt cỏ thế, cỏ đuôi chó muội đào, bông cải muội cũng hái, hoa cỏ dại trên núi muội cũng không buông tha."
Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Bởi vì muội thích hoa cỏ?"
Cái lý do này không phải là lần đầu tiên Mãn Bảo nói, nhưng Chu tứ lang chưa từng nghiêm túc nghe như vậy.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, nói: "Không đúng, có khi là muội có duyên với mấy hoa cỏ này, đúng rồi, hay là muội là ngũ hành thuộc mộc? Chắc chắn là thế rồi, để khi nào tứ ca dẫn muội lên đạo quan tính thử, ta nói muội nghe, muội có thể tìm được nữ trinh tử, phát hiện củ mài, còn đào được cả phục linh, nói không chừng muội là tinh linh mộc, kiếp trước là mộc tiên đó."
Mãn Bảo ngạc nhiên vô cùng, "Còn có mộc tiên ạ? Muội mới chỉ nghe nói mỗi hoa tiên thôi."
"Nếu hoa có tiên, vậy thì đương nhiên mộc cũng có tiên, hoa tiên chỉ quản mỗi hoa, mà hoa lại thuộc mộc, nên chắc chắn mộc tiên lợi hại hơn hoa tiên."
"Nhưng muội cảm thấy hoa tiên dễ nghe hơn."
"Dễ nghe có ích lợi gì đâu, phải có năng lực mới được, ví dụ như tên của cha ta và tên chú nhỏ," Chu tứ lang nói tới đây thì dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải căng da đầu tiếp tục nói dưới ánh mắt của Mãn: "Cha mình tên Kim, chú nhỏ tên Ngân, muội nói xem có phải vàng dễ nghe hơn bạc không?"
Mãn Bảo chần chờ gật đầu, thật ra bé cảm thấy giống nhau, đều là tiền cả.
Chu tứ lang bèn nói: "Thấy chưa, muội cũng cảm thấy như vậy mà, nhưng chú nhỏ giỏi hơn cha mình nhiều, cho nên tên dễ nghe vô dụng, phải giỏi mới được."
Khoa Khoa định tìm biểu hiện vui đùa từ trên mặt hắn, kết quả nửa ngày sau mới phát hiện, hình như hắn nói rất nghiêm túc.
".. Ký chủ, ngươi cũng nghiêm túc hả?"
Ai ngờ Mãn Bảo lại hỏi lại nó, "Khoa Khoa, có phải kiếp trước ta thật sự là mộc tiên không, cho nên mới thông minh như vậy?"
Khoa Khoa:. Không, cho dù ngươi là tiên cũng không có khả năng là mộc tiên, bởi vì mấy thứ ngươi phát hiện thật ra là do ta rà quét được!
Nhưng đối mặt với một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi, Khoa Khoa chỉ có im lặng chịu đựng.
Mãn Bảo không nghe được câu trả lời của Khoa Khoa, nên coi là nó đang ngầm thừa nhận, bé vui vẻ rạo rực, "Tứ ca, muội cảm thấy huynh nói rất đúng."
Bé vung tay nhỏ lên, đi nhanh về phía trước, "Chúng ta đi, tiếp tục đi tìm phục linh thôi."
Bé không đưa thực vật đang cầm trong tay cho Khoa Khoa, bởi vì không có cơ hội.
Sau khi trải qua nhiều lần huấn luyện của Khoa Khoa, Mãn Bảo biết, cho dù có là trước mặt cha mẹ, thì cũng phải tránh việc thu đồ và lấy đồ ra.
Hai người cũng chỉ vòng quanh bên sườn núi, không lên hẳn đỉnh núi như trước kia, đi được hồi lâu, đang lúc Chu tứ lang do dự có nên về nhà hay không, thì Mãn Bảo bỗng nhiên dừng bước.
Sau đó hắn liền thấy Mãn Bảo thò đầu vào bên trong một bụi gai để xem, trong đó có ba cây tùng khá thô vây thành vòng tròn, bên trong còn mọc không ít cây có gai, nếu là Chu tứ lang thì tuyệt đối sẽ không vào trong chỗ này để tìm.
Mãn Bảo lại ngồi xổm ở đó nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ vào bên trong nói: "Tứ ca, trong đó có phục linh."
Chu tứ lang trợn to mắt nhìn nửa ngày, hỏi: "Có thật không đấy, sao ta lại không thấy?"
"Đã nói mắt muội tinh hơn huynh rồi."
Chu tứ lang thoáng nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế để sọt xuống, cầm lấy cuốc nói: "Vậy ta sẽ cuốc mấy cây gai chắn đường này ra trước, muội đứng gọn sang một bên."
Mãn Bảo đi đến bên dưới một cây tùng, cảm thấy hơi mỏi chân, bèn dứt khoát ngồi xổm xuống đó nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.