Chương 274: Nhìn sách khám bệnh
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Bảo Chu tứ lang nuốt cục tức kia xuống hiển nhiên là hơi khó, chủ yếu là cú ngã kia của hắn khá nghiêm trọng, bởi vì hôm qua trời vừa mới mưa xong, cỏ dại mọc dưới đất rất trơn, lúc hắn quay đầu cãi nhau với người ta, bọn họ đuổi theo, hắn quýnh lên, trực tiếp nhảy qua một lối đi tắt.
Kết quả còn chưa nhảy lên, đã trực tiếp bị trượt dập mông xuống đất.
Mà thật ra cũng là may mắn, nếu hắn nhảy qua rồi mới ngã, vậy mới là chết người.
Trong lòng Chu tứ lang vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng đau đớn ở phần mông và eo cũng đủ làm hắn khó có thể bỏ qua.
Phương thị cầm rượu thuốc lại đây, liền thấy hai huynh đệ một người nằm nghiêng trên giường, một người tránh phía sau cửa, cách xa nhau nói chuyện.
Nàng nhìn lang quân trước, sau đó hỏi Mãn Bảo, "Sao muội không vào?"
Mãn Bảo nhân cơ hội mách lẻo: "Tứ ca sẽ đánh muội."
Phương thị lập tức trừng mắt nhìn Chu tứ lang.
Chu tứ lang đỡ eo oan không chịu được, la lên: "Ta đã ra tay chưa?"
"Ra tay rồi!"
Chu tứ lang ngẫm lại, đúng là cho tay ra rồi, chỉ là chưa chạm được người mà thôi, vì thế nằm xuống không hé răng.
Phương thị vừa nghe đã hiểu, đưa Mãn Bảo vào nhà, sau đó trực tiếp vén quần áo của Chu tứ lang lên, còn định lột quần hắn, làm Chu tứ lang sợ tới mức suýt chút nửa nhảy xuống giường, hắn vội vàng túm chặt quần của mình, kêu lên: "Muội út còn ở kìa."
Lúc này Phương thị mới có chút ngượng ngùng quay ra cười với Mãn Bảo, nhưng vẫn rất kiên quyết, "Mãn Bảo đang đọc sách y đấy, để muội ấy xem thử, nếu không bị thương đến gân cốt thì làm sao bây giờ?"
Chu tứ lang không vui.
Mãn Bảo lại cảm thấy tứ tẩu nói rất đúng, bé nói: "Hai người chờ nhé, muội về lấy sách y."
Bây giờ Mãn Bảo rất có hứng thú với y học, đã đọc quyển <Hoàng đế nội kinh toàn tập> được hơn một nửa rồi, tuy rằng vẫn có hơn nửa nội dung đọc không hiểu, nhưng sau khi thảo luận với Khoa Khoa, bé biết, trong Bách Khoa Quán còn có những quyển sách chi tiết hơn.
Mãn Bảo cũng không đi lấy <Hoàng đế nội kinh toàn tập>, mà trực tiếp bảo Khoa Khoa mua một quyển bé đã để ý từ lâu, là quyển sách bé tự tìm ra được.
Tên là <Cơ sở về chỉnh hình>, nghe nói đây là quyển sách do một thầy giáo khoa chỉnh hình rất có tiếng ở thế kỷ 22 kỷ nguyên trái đất viết ra.
Ông ấy học dược học đông y, là người khởi xướng chẩn bệnh và chữa bệnh kết hợp đông y và tây y, thậm chí còn vì thế mà đến tiền tuyến khói lửa làm bác sĩ tình nguyện.
Mãn Bảo sớm đã biết, sự phát triển của y học tương lai là thứ ngoài tầm với của bé, bởi vì cho dù lúc đó bọn họ rất ỷ vào đông y, nhưng cũng khác xa với việc chỉ đơn giản là nấu thuốc như bây giờ.
Nghe Khoa Khoa nói, bọn họ đều trực tiếp chiết xuất những thành phần mình cần từ thuốc, hoặc là người điều chế sẽ tinh chế những loại thuộc đặc trị nhằm vào các loại bệnh cụ thể hơn.
Sau khi so sánh, Khoa Khoa càng đề cử bé sử dụng đông y của thế kỷ 23 kỷ nguyên trái đất, tuy rằng cũng khác với y thuật của thời đại này, nhưng ít ra vẫn ở trong phạm vi năng lực học tập của bé.
Rất nhiều ngày đêm, Mãn Bảo đều lén ở trong hệ thống nghiên cứu và học tập, bé rất tin tưởng Khoa Khoa, cho nên rất lắng nghe ý kiến của nó.
Bởi vì theo bé thấy, Khoa Khoa là một người rất giỏi, nó đứng sau vạn năm lịch sử cúi đầu nhìn bọn họ, cũng giống như bây giờ bé đứng ở đây đọc về những cổ nhân cách đây trăm năm nghìn năm lịch sử vậy.
Mãn Bảo dùng tích phân để đổi sách, xin Khoa Khoa rà quét một lượt, sau đó hỏi nó xem với tình huống của ca ca lúc này, bé nên áp dụng loại phương thức khám và chữa bệnh nào trong sách.
Muốn Khoa Khoa rà quét tình trạng thân thể thì sẽ mất phí, nhưng rà quét sách, đặc biệt là mấy sách xuất bản từ Bách Khoa Quán là chuyện bình thường, huống chi lúc tìm ra quyển sách này nó đã ghi lại số liệu rồi, bởi vậy chẳng cần rà lại cũng trả lời được: "Từ trang thứ 26 đến trang 31."
Mãn Bảo lập tức giở đến trang 26, nhanh chóng đọc qua một lần trước, ừm, rất tốt, phần lớn đều đọc không hiểu, nhưng không quan trọng, từng bước khám và chữa bệnh bên trên đều có vẻ rất đơn giản, bé vẫn làm được.
Mãn Bảo lập tức ôm sách chạy đi tìm tứ ca.
Quần áo Chu tứ lang đã bị Phương thị kéo ra một nửa rồi, đang dùng chăn che, hắn đang cố gắng kỳ kèo, nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt lắm, lúc này nhìn thấy Mãn Bảo lịch bịch chạy tới, bèn vùi đầu xuống gối không muốn ngẩng lên.
Tuy rằng là huynh muội, tuy rằng tuổi Mãn Bảo không lớn, hắn không ngại xem mông Mãn Bảo, thậm chí bảo hắn tắm rửa cho muội út cũng chẳng sao, dù sao bé cũng chưa đầy bảy tuổi mà đúng không?
Nhưng nếu người cởi truồng là hắn thì rất có việc.
Chu tứ lang nằm sấp giả chết, mặc kệ tất cả, Phương thị lại rất vui vẻ, vẫy tay gọi Mãn Bảo tới.
Theo nàng thấy, cái này chẳng thể tính là chuyện to tát gì.
Đứa em trai họ của nàng lúc chín tuổi vẫn còn thích tắm rửa trong sân kìa.
"Muội xem chỗ này của tứ ca đi, xanh hết cả lên rồi, ta sờ thì thấy hơi cứng, ta vừa ấn là hắn kêu đau, sẽ không bị gãy xương chứ?"
Mãn Bảo để sách sang một bên, nhìn trước một chút, phát hiện nửa phần mông với eo bên trái xanh một mảng lớn, còn có mấy vết thương, hẳn là bị nhánh cây, cục đá sượt vào.
Mãn Bảo cẩn thận cúi đầu nhìn sách, sau đó học theo sách giơ tay ấn lên vết thương của hắn, hỏi: "Đau không ạ?"
Chu tứ lang tức giận nói: "Đương nhiên là đau, đau gần chết rồi."
Mãn Bảo hơi hoảng, "Thật sự đau gần chết?"
Chu tứ lang:.
Mãn Bảo vội vàng ấn vào chỗ khác, hỏi: "Chỗ này có đau không ạ?"
"Đau, rất đau."
Lần này Mãn Bảo luống cuống, tay đã dời sang phần eo bên phải, hỏi: "Chỗ này thì sao?"
"Đau, chỗ nào cũng đau."
Mãn Bảo mếu máo, sốt ruột nói với Phương thị: "Tứ tẩu, hình như tứ ca sắp chết rồi."
Phương thị: ".. Mãn Bảo, muội đừng dọa tứ tẩu."
Với dáng vẻ hăng hái loạn xị ngậu này của Chu tứ lang, nhìn chỗ nào mà thấy sắp chết?
"Nhưng đúng là sắp chết ạ, trên sách đã nói, tứ ca như vậy là bị chảy máu bên trong rất nhiều, đã không còn là ngã bị thương bình thường. Chắc chắn xương cũng bị gãy rồi.."
Chỗ bị thương đau, xung quanh chỗ bị thương cũng đau, không phải sắp chết thì là gì?
Trên sách cũng nói, như vậy rất nguy hiểm.
Phương thị cũng có chút hoảng hốt, nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, nàng bèn kéo Chu tứ lang dậy, bắt hắn ngẩng đầu lên, sau đó cẩn thần nhìn mặt hắn, "Mãn Bảo muội xem, có phải mặt tứ ca muội xanh lét, trắng bệch?"
Mãn Bảo cũng học vọng, văn, vấn, thiết*, vội vàng bò qua đó xem, quan sát một lúc thì nghi hoặc nói: "Không phải ạ, rất hồng hào mà, không giống như người sắp chết."
* Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe ngửi, hỏi, sờ nắn.
Phương thị:.
Chu tứ lang:.
Khoa Khoa:.
Mãn Bảo trực tiếp giơ tay vạch mí mắt hắn, nhìn hai mắt một chút, sau đó lại mở miệng hắn ra để xem đầu lưỡi, cuối cùng nhìn sang đôi môi hồng hào, Mãn Bảo có chút trầm mặc.
Khoa Khoa nghẹn cười nói: "Ký chủ, ngươi phải học được cách phán đoán lời người bệnh nói là thật hay giả, không thể để người bệnh nói cái gì là ngươi tin cái đó được."
Ý là Chu tứ lang đang nói dối.
Mãn Bảo có chút tức giận, vỗ một cái xuống giường, trừng mắt hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, rốt cuộc huynh đau ở chỗ nào?"
Kết quả còn chưa nhảy lên, đã trực tiếp bị trượt dập mông xuống đất.
Mà thật ra cũng là may mắn, nếu hắn nhảy qua rồi mới ngã, vậy mới là chết người.
Trong lòng Chu tứ lang vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng đau đớn ở phần mông và eo cũng đủ làm hắn khó có thể bỏ qua.
Phương thị cầm rượu thuốc lại đây, liền thấy hai huynh đệ một người nằm nghiêng trên giường, một người tránh phía sau cửa, cách xa nhau nói chuyện.
Nàng nhìn lang quân trước, sau đó hỏi Mãn Bảo, "Sao muội không vào?"
Mãn Bảo nhân cơ hội mách lẻo: "Tứ ca sẽ đánh muội."
Phương thị lập tức trừng mắt nhìn Chu tứ lang.
Chu tứ lang đỡ eo oan không chịu được, la lên: "Ta đã ra tay chưa?"
"Ra tay rồi!"
Chu tứ lang ngẫm lại, đúng là cho tay ra rồi, chỉ là chưa chạm được người mà thôi, vì thế nằm xuống không hé răng.
Phương thị vừa nghe đã hiểu, đưa Mãn Bảo vào nhà, sau đó trực tiếp vén quần áo của Chu tứ lang lên, còn định lột quần hắn, làm Chu tứ lang sợ tới mức suýt chút nửa nhảy xuống giường, hắn vội vàng túm chặt quần của mình, kêu lên: "Muội út còn ở kìa."
Lúc này Phương thị mới có chút ngượng ngùng quay ra cười với Mãn Bảo, nhưng vẫn rất kiên quyết, "Mãn Bảo đang đọc sách y đấy, để muội ấy xem thử, nếu không bị thương đến gân cốt thì làm sao bây giờ?"
Chu tứ lang không vui.
Mãn Bảo lại cảm thấy tứ tẩu nói rất đúng, bé nói: "Hai người chờ nhé, muội về lấy sách y."
Bây giờ Mãn Bảo rất có hứng thú với y học, đã đọc quyển <Hoàng đế nội kinh toàn tập> được hơn một nửa rồi, tuy rằng vẫn có hơn nửa nội dung đọc không hiểu, nhưng sau khi thảo luận với Khoa Khoa, bé biết, trong Bách Khoa Quán còn có những quyển sách chi tiết hơn.
Mãn Bảo cũng không đi lấy <Hoàng đế nội kinh toàn tập>, mà trực tiếp bảo Khoa Khoa mua một quyển bé đã để ý từ lâu, là quyển sách bé tự tìm ra được.
Tên là <Cơ sở về chỉnh hình>, nghe nói đây là quyển sách do một thầy giáo khoa chỉnh hình rất có tiếng ở thế kỷ 22 kỷ nguyên trái đất viết ra.
Ông ấy học dược học đông y, là người khởi xướng chẩn bệnh và chữa bệnh kết hợp đông y và tây y, thậm chí còn vì thế mà đến tiền tuyến khói lửa làm bác sĩ tình nguyện.
Mãn Bảo sớm đã biết, sự phát triển của y học tương lai là thứ ngoài tầm với của bé, bởi vì cho dù lúc đó bọn họ rất ỷ vào đông y, nhưng cũng khác xa với việc chỉ đơn giản là nấu thuốc như bây giờ.
Nghe Khoa Khoa nói, bọn họ đều trực tiếp chiết xuất những thành phần mình cần từ thuốc, hoặc là người điều chế sẽ tinh chế những loại thuộc đặc trị nhằm vào các loại bệnh cụ thể hơn.
Sau khi so sánh, Khoa Khoa càng đề cử bé sử dụng đông y của thế kỷ 23 kỷ nguyên trái đất, tuy rằng cũng khác với y thuật của thời đại này, nhưng ít ra vẫn ở trong phạm vi năng lực học tập của bé.
Rất nhiều ngày đêm, Mãn Bảo đều lén ở trong hệ thống nghiên cứu và học tập, bé rất tin tưởng Khoa Khoa, cho nên rất lắng nghe ý kiến của nó.
Bởi vì theo bé thấy, Khoa Khoa là một người rất giỏi, nó đứng sau vạn năm lịch sử cúi đầu nhìn bọn họ, cũng giống như bây giờ bé đứng ở đây đọc về những cổ nhân cách đây trăm năm nghìn năm lịch sử vậy.
Mãn Bảo dùng tích phân để đổi sách, xin Khoa Khoa rà quét một lượt, sau đó hỏi nó xem với tình huống của ca ca lúc này, bé nên áp dụng loại phương thức khám và chữa bệnh nào trong sách.
Muốn Khoa Khoa rà quét tình trạng thân thể thì sẽ mất phí, nhưng rà quét sách, đặc biệt là mấy sách xuất bản từ Bách Khoa Quán là chuyện bình thường, huống chi lúc tìm ra quyển sách này nó đã ghi lại số liệu rồi, bởi vậy chẳng cần rà lại cũng trả lời được: "Từ trang thứ 26 đến trang 31."
Mãn Bảo lập tức giở đến trang 26, nhanh chóng đọc qua một lần trước, ừm, rất tốt, phần lớn đều đọc không hiểu, nhưng không quan trọng, từng bước khám và chữa bệnh bên trên đều có vẻ rất đơn giản, bé vẫn làm được.
Mãn Bảo lập tức ôm sách chạy đi tìm tứ ca.
Quần áo Chu tứ lang đã bị Phương thị kéo ra một nửa rồi, đang dùng chăn che, hắn đang cố gắng kỳ kèo, nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt lắm, lúc này nhìn thấy Mãn Bảo lịch bịch chạy tới, bèn vùi đầu xuống gối không muốn ngẩng lên.
Tuy rằng là huynh muội, tuy rằng tuổi Mãn Bảo không lớn, hắn không ngại xem mông Mãn Bảo, thậm chí bảo hắn tắm rửa cho muội út cũng chẳng sao, dù sao bé cũng chưa đầy bảy tuổi mà đúng không?
Nhưng nếu người cởi truồng là hắn thì rất có việc.
Chu tứ lang nằm sấp giả chết, mặc kệ tất cả, Phương thị lại rất vui vẻ, vẫy tay gọi Mãn Bảo tới.
Theo nàng thấy, cái này chẳng thể tính là chuyện to tát gì.
Đứa em trai họ của nàng lúc chín tuổi vẫn còn thích tắm rửa trong sân kìa.
"Muội xem chỗ này của tứ ca đi, xanh hết cả lên rồi, ta sờ thì thấy hơi cứng, ta vừa ấn là hắn kêu đau, sẽ không bị gãy xương chứ?"
Mãn Bảo để sách sang một bên, nhìn trước một chút, phát hiện nửa phần mông với eo bên trái xanh một mảng lớn, còn có mấy vết thương, hẳn là bị nhánh cây, cục đá sượt vào.
Mãn Bảo cẩn thận cúi đầu nhìn sách, sau đó học theo sách giơ tay ấn lên vết thương của hắn, hỏi: "Đau không ạ?"
Chu tứ lang tức giận nói: "Đương nhiên là đau, đau gần chết rồi."
Mãn Bảo hơi hoảng, "Thật sự đau gần chết?"
Chu tứ lang:.
Mãn Bảo vội vàng ấn vào chỗ khác, hỏi: "Chỗ này có đau không ạ?"
"Đau, rất đau."
Lần này Mãn Bảo luống cuống, tay đã dời sang phần eo bên phải, hỏi: "Chỗ này thì sao?"
"Đau, chỗ nào cũng đau."
Mãn Bảo mếu máo, sốt ruột nói với Phương thị: "Tứ tẩu, hình như tứ ca sắp chết rồi."
Phương thị: ".. Mãn Bảo, muội đừng dọa tứ tẩu."
Với dáng vẻ hăng hái loạn xị ngậu này của Chu tứ lang, nhìn chỗ nào mà thấy sắp chết?
"Nhưng đúng là sắp chết ạ, trên sách đã nói, tứ ca như vậy là bị chảy máu bên trong rất nhiều, đã không còn là ngã bị thương bình thường. Chắc chắn xương cũng bị gãy rồi.."
Chỗ bị thương đau, xung quanh chỗ bị thương cũng đau, không phải sắp chết thì là gì?
Trên sách cũng nói, như vậy rất nguy hiểm.
Phương thị cũng có chút hoảng hốt, nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, nàng bèn kéo Chu tứ lang dậy, bắt hắn ngẩng đầu lên, sau đó cẩn thần nhìn mặt hắn, "Mãn Bảo muội xem, có phải mặt tứ ca muội xanh lét, trắng bệch?"
Mãn Bảo cũng học vọng, văn, vấn, thiết*, vội vàng bò qua đó xem, quan sát một lúc thì nghi hoặc nói: "Không phải ạ, rất hồng hào mà, không giống như người sắp chết."
* Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe ngửi, hỏi, sờ nắn.
Phương thị:.
Chu tứ lang:.
Khoa Khoa:.
Mãn Bảo trực tiếp giơ tay vạch mí mắt hắn, nhìn hai mắt một chút, sau đó lại mở miệng hắn ra để xem đầu lưỡi, cuối cùng nhìn sang đôi môi hồng hào, Mãn Bảo có chút trầm mặc.
Khoa Khoa nghẹn cười nói: "Ký chủ, ngươi phải học được cách phán đoán lời người bệnh nói là thật hay giả, không thể để người bệnh nói cái gì là ngươi tin cái đó được."
Ý là Chu tứ lang đang nói dối.
Mãn Bảo có chút tức giận, vỗ một cái xuống giường, trừng mắt hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, rốt cuộc huynh đau ở chỗ nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.