Chương 384: Nợ
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Đám Mãn Bảo không phải là người thứ nhất bước lên, thực tế thì ngay lúc này ở quanh lều đã có không ít người đứng xem trâu.
Nhưng phần lớn đều là người ở gần đó đến góp vui, chứ không có ai muốn vào lều xem hết, sợ nha huyện ăn vạ bọn họ, bắt bọn họ mang trâu nợ về nhà.
Cho nên khi đám Chu tứ lang móc hộ tịch ra định đi vào, sai lại đang ngồi sau bàn ở cửa lều tranh nhìn đám người bọn họ một cái, hỏi: "Đều là một nhà?"
Chu Hổ vội vàng lấy hộ tịch của mình ra, nói: "Không phải, tôi là nhà khác ạ."
Sai lại làm đăng ký, sau đó vung tay lên nói: "Được rồi, đi vào đi."
Mọi người lập tức đi vào.
Trong lều tranh chỉ có trâu, và một người trông trâu.
Thấy bốn người này vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc, vừa nhìn là biết là người ngoài nghề, hắn bèn dựa vào một con trâu bên cạnh, hỏi: "Biết xem trâu kiểu gì không?"
Mãn Bảo khẽ gật đầu, còn Chu Hổ và hai huynh đệ nhà Chu đồng loạt lắc đầu.
Người trông trâu tò mò nhìn Mãn Bảo vừa gật đầu, hỏi: "Cháu biết?"
Từ khi Mãn Bảo quyết định sẽ nợ trâu đã đến nông trang xem qua trâu rồi, còn hỏi Bạch trang đầu từng đi mua trâu, bây giờ trong đầu có không ít cái để ba hoa.
Cho nên Mãn Bảo kiêu ngạo nâng cằm nhỏ, nói: "Đương nhiên là biết ạ, xem trâu phải nhìn hàm răng trước, trâu tầm 4 tuổi là tốt nhất, cho nên phải xem răng nó có sỉ tinh* không."
*Dấu vết tủy răng, bắt đầu xuất hiện từ lúc trâu 7 tuổi.
Người trông trâu gật đầu, tỏ vẻ không sai.
Mãn Bảo càng kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Còn phải xem chân, bốn vó to mà cân đối, các khớp càng rắn chắc càng tốt."
"Không sai, không sai," Người trông trâu cười nói: "Vậy tiểu nương tử tới chọn thử xem, có ưng ý con nào không?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, nhìn hai hàng trâu ở hai bên, bé có chút luống cuống. Ừm, đúng là Bạch trang đầu nói như vậy, bé cũng nhớ như vậy, lúc ấy cũng nhìn hàm răng trong miệng trâu rồi, nhưng xác định răng nào là răng sữa, răng nào là răng vĩnh cửu kiểu gì đây?
Người trông trâu thấy thế thì hiểu ngay, hắn cười ha ha, đã bảo mà, sao một đứa trẻ mới bảy tám tuổi có thể xem trâu được chứ?
"Được rồi, để ta chọn giúp các người, muốn trâu cày đúng không? Mấy con này đều không tệ."
Mãn Bảo nhìn theo hướng tay hắn chỉ, phát hiện mấy con trâu đều rất bóng bẩy, mắt cũng rất sáng, có tinh thần.
Mãn Bảo nhìn thấy thẻ trúc treo trên cổ bọn nó, không khỏi tiến lên nhìn thử, phát hiện bên trên viết số 1, bé bèn hỏi: "Thẻ bài này dùng để làm gì ạ?"
"Để phân biệt chất lượng trâu, giá cả đều đã định sẵn rồi, các người nhìn trúng con nào, cứ lật xem số trên đó, cầm đi hỏi giá là được. Đây là những con trâu cày hạng 1, giá cả cũng là đắt nhất."
Mãn Bảo lật thử, quả nhiên trông thấy đằng sau có một dãy số.
Con trâu nào cũng đánh số, nếu ngươi muốn bán trâu, phải thông báo với nha huyện trước, trâu già rồi phải mổ, cũng phải thông báo với nha huyện, nếu trâu lỡ bị bệnh chết thì càng phải thông báo cho nha huyện.
Mãn Bảo ghi nhớ số của nó, hỏi: "Vậy chú biết con trâu này bao nhiêu tiền không ạ?"
Người trông trâu cười nói: "Đương nhiên ta biết, giá mỗi con trâu ở đây ta đều nhớ, con trâu này cần 4500 văn."
Chu Hổ bị dọa đến nhảy dựng, rối rít lui về sau một bước.
Mãn Bảo cũng không ngờ nó đắt như vậy, sờ nó rồi hỏi: "Vậy có con nào rẻ hơn một chút, nhưng mà vẫn tốt không ạ?"
"Đó chính là trâu cày hạng 1, cháu muốn mua trâu bốn tuổi giá thấp là điều không thể, nên mua con tầm ba tuổi đi." Bởi vì bọn họ là nhóm người đầu tiên vào đây, nên người trông trâu khá nhiệt tình với họ.
Chủ yếu là sai lại ngồi ở cửa lều tranh không muốn nói chuyện với hắn, mà trong lều tranh này ngoài hắn ra cũng chỉ có mỗi trâu, có lẽ là bình thường rất tịch mịch, nên vừa mở miệng, còn là nói thứ mình am hiểu nhất, liền thao thao bất tuyệt không ngừng.
Dẫn bốn người đi nhìn những một lượt những con trâu cày hạng 1 này, liệt kê hết ưu khuyết điểm ra, sau đó kiến nghị bọn họ có thể mua con nào..
Mãn Bảo và Chu tứ lang Chu ngũ lang ghé vào nhau thì thầm, bàn bạc xong, bọn họ nhất trí quyết định chọn con trâu đánh số "La 398".
Mãn Bảo ngẩng đầu xác định lại lần nữa với người trông trâu, "Con này chỉ cần 3500 văn đúng không ạ?"
"Không sai."
Chu Hổ do dự một lúc cũng chọn một con trâu cày hạng kém hơn, ít hơn nhà họ Chu một chút, chỉ có giá 3200 văn.
Hắn nhờ Mãn Bảo đọc số giúp hắn, sau đó nhớ kỹ, cuối cùng ra tìm sai lại hỏi giá.
Nghe thấy bọn họ hỏi giá, sắc mặt sai lại tốt lên rất nhiều, lật một quyển sách, báo giá giống như người trông trâu, sau đó hỏi, "Các người muốn nợ không?"
Mãn Bảo liên tục gật đầu, hỏi: "Giờ phải đến nha huyện nợ bạc trước rồi lại đến lấy trâu đúng không ạ?"
Sai lại gật đầu, "Đúng."
"Vậy ngài xem lần nữa, trâu nhà tôi có phải là 3500 văn không."
Sai lại trợn mắt, nói: "Đúng là 3500 văn, mau đi nợ bạc đi, sắp sửa ăn trưa đến nơi rồi.."
Mãn Bảo lập tức kéo Chu tứ lang đến nha huyện nợ bạc.
Dương Hòa Thư đang ưu sầu đứng ở trong nha huyện, hiển nhiên, tình hình hôm nay khác xa với tình hình hắn tưởng tượng, hắn thấy hơi nhục.
Lúc hắn quay người, nhìn thấy bọn Mãn Bảo tiến vào thì ánh mắt lập tức sáng lên, vẫy tay cười hỏi, "Mấy đứa tới nợ trâu hả?"
"Đúng ạ," Mãn Bảo xông lên nói: "Muội vừa mới chọn được một con trâu, cần 3500 văn, muội có mang theo một ít tiền đồng tới, cho nên chỉ nợ ba lượng, huyện lệnh đại nhân, có được không ạ?"
"Đương nhiên là có thể." Dương Hòa Thư cười tủm tỉm nói: "Cho dù muội có nợ một lượng cũng được."
Nói xong, Dương Hòa Thư đưa ánh mắt mong đợi về phía Chu Hổ.
Sắc mặt Chu Hổ đỏ lên, cúi đầu nói: "Tôi, tiểu nhân cũng chọn được một con trâu, cần 3200 văn, cho nên tôi cũng chỉ nợ ba lượng."
Một lần nợ cho ra được hai con trâu, Dương Hòa Thư vui vẻ, cười tủm tỉm tự mình dẫn bọn họ đến phòng thu chi bên cạnh nợ bạc.
Trương chủ bộ đã sớm chuẩn bị, đầu tiên là đứng dậy hành lễ với Dương huyện lệnh, sau đó thẩm tra đối chiếu hộ tịch của hai nhà họ, rất nhanh đã điền xong công văn nợ bạc, để cho bọn họ ký tên ấn dấu tay.
Mãn Bảo cầm bút định ký tên, mày Trương chủ bộ lập tức nhăn lại, tay đè lên giấy, nói: "Không phải nhà các người có nam đinh sao, hẳn là phải để nam đinh ký."
Mãn Bảo nghe vậy, không chút nghĩ ngợi đưa bút cho Chu tứ lang.
Chu tứ lang rủa thầm một tiếng, chê Trương chủ bộ phiền phức, nhưng vẫn cầm bút, vừa run rẩy vừa cẩn thận viết tên mình xuống.
Trương chủ bộ thoáng nhìn con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, không quá chê bai, chỉ cau mày đẩy ấn đỏ lên phía trước, để hắn ký tên.
Chu Hổ thì đơn giản hơn nhiều, hắn lấy bút cẩn thận vẽ một vòng tròn ở chỗ ký tên của mình, sau đó lại ấn dấu tay của mình lên.
Trương chủ bộ nghiêm túc nhìn, lúc này mới đưa thỏi bạc đã cắt sẵn cho bọn họ, dặn dò: "Nhận trâu xong thì mang thẻ bài đến đây để ta viết lưu trữ, nếu sau này trâu bị bệnh hoặc có chuyện gì ngoài ý muốn, đều phải cầm thẻ bài đến nha huyện thông báo."
Chu tứ lang và Chu Hổ đáp vâng, vui rạo rực cầm thỏi bạc ra ngoài.
P/s: Dạo này mình đang bận quá nên sẽ ra chương ít hơn nhé. Xin lỗi mọi người nha QAQ
Nhưng phần lớn đều là người ở gần đó đến góp vui, chứ không có ai muốn vào lều xem hết, sợ nha huyện ăn vạ bọn họ, bắt bọn họ mang trâu nợ về nhà.
Cho nên khi đám Chu tứ lang móc hộ tịch ra định đi vào, sai lại đang ngồi sau bàn ở cửa lều tranh nhìn đám người bọn họ một cái, hỏi: "Đều là một nhà?"
Chu Hổ vội vàng lấy hộ tịch của mình ra, nói: "Không phải, tôi là nhà khác ạ."
Sai lại làm đăng ký, sau đó vung tay lên nói: "Được rồi, đi vào đi."
Mọi người lập tức đi vào.
Trong lều tranh chỉ có trâu, và một người trông trâu.
Thấy bốn người này vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc, vừa nhìn là biết là người ngoài nghề, hắn bèn dựa vào một con trâu bên cạnh, hỏi: "Biết xem trâu kiểu gì không?"
Mãn Bảo khẽ gật đầu, còn Chu Hổ và hai huynh đệ nhà Chu đồng loạt lắc đầu.
Người trông trâu tò mò nhìn Mãn Bảo vừa gật đầu, hỏi: "Cháu biết?"
Từ khi Mãn Bảo quyết định sẽ nợ trâu đã đến nông trang xem qua trâu rồi, còn hỏi Bạch trang đầu từng đi mua trâu, bây giờ trong đầu có không ít cái để ba hoa.
Cho nên Mãn Bảo kiêu ngạo nâng cằm nhỏ, nói: "Đương nhiên là biết ạ, xem trâu phải nhìn hàm răng trước, trâu tầm 4 tuổi là tốt nhất, cho nên phải xem răng nó có sỉ tinh* không."
*Dấu vết tủy răng, bắt đầu xuất hiện từ lúc trâu 7 tuổi.
Người trông trâu gật đầu, tỏ vẻ không sai.
Mãn Bảo càng kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Còn phải xem chân, bốn vó to mà cân đối, các khớp càng rắn chắc càng tốt."
"Không sai, không sai," Người trông trâu cười nói: "Vậy tiểu nương tử tới chọn thử xem, có ưng ý con nào không?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, nhìn hai hàng trâu ở hai bên, bé có chút luống cuống. Ừm, đúng là Bạch trang đầu nói như vậy, bé cũng nhớ như vậy, lúc ấy cũng nhìn hàm răng trong miệng trâu rồi, nhưng xác định răng nào là răng sữa, răng nào là răng vĩnh cửu kiểu gì đây?
Người trông trâu thấy thế thì hiểu ngay, hắn cười ha ha, đã bảo mà, sao một đứa trẻ mới bảy tám tuổi có thể xem trâu được chứ?
"Được rồi, để ta chọn giúp các người, muốn trâu cày đúng không? Mấy con này đều không tệ."
Mãn Bảo nhìn theo hướng tay hắn chỉ, phát hiện mấy con trâu đều rất bóng bẩy, mắt cũng rất sáng, có tinh thần.
Mãn Bảo nhìn thấy thẻ trúc treo trên cổ bọn nó, không khỏi tiến lên nhìn thử, phát hiện bên trên viết số 1, bé bèn hỏi: "Thẻ bài này dùng để làm gì ạ?"
"Để phân biệt chất lượng trâu, giá cả đều đã định sẵn rồi, các người nhìn trúng con nào, cứ lật xem số trên đó, cầm đi hỏi giá là được. Đây là những con trâu cày hạng 1, giá cả cũng là đắt nhất."
Mãn Bảo lật thử, quả nhiên trông thấy đằng sau có một dãy số.
Con trâu nào cũng đánh số, nếu ngươi muốn bán trâu, phải thông báo với nha huyện trước, trâu già rồi phải mổ, cũng phải thông báo với nha huyện, nếu trâu lỡ bị bệnh chết thì càng phải thông báo cho nha huyện.
Mãn Bảo ghi nhớ số của nó, hỏi: "Vậy chú biết con trâu này bao nhiêu tiền không ạ?"
Người trông trâu cười nói: "Đương nhiên ta biết, giá mỗi con trâu ở đây ta đều nhớ, con trâu này cần 4500 văn."
Chu Hổ bị dọa đến nhảy dựng, rối rít lui về sau một bước.
Mãn Bảo cũng không ngờ nó đắt như vậy, sờ nó rồi hỏi: "Vậy có con nào rẻ hơn một chút, nhưng mà vẫn tốt không ạ?"
"Đó chính là trâu cày hạng 1, cháu muốn mua trâu bốn tuổi giá thấp là điều không thể, nên mua con tầm ba tuổi đi." Bởi vì bọn họ là nhóm người đầu tiên vào đây, nên người trông trâu khá nhiệt tình với họ.
Chủ yếu là sai lại ngồi ở cửa lều tranh không muốn nói chuyện với hắn, mà trong lều tranh này ngoài hắn ra cũng chỉ có mỗi trâu, có lẽ là bình thường rất tịch mịch, nên vừa mở miệng, còn là nói thứ mình am hiểu nhất, liền thao thao bất tuyệt không ngừng.
Dẫn bốn người đi nhìn những một lượt những con trâu cày hạng 1 này, liệt kê hết ưu khuyết điểm ra, sau đó kiến nghị bọn họ có thể mua con nào..
Mãn Bảo và Chu tứ lang Chu ngũ lang ghé vào nhau thì thầm, bàn bạc xong, bọn họ nhất trí quyết định chọn con trâu đánh số "La 398".
Mãn Bảo ngẩng đầu xác định lại lần nữa với người trông trâu, "Con này chỉ cần 3500 văn đúng không ạ?"
"Không sai."
Chu Hổ do dự một lúc cũng chọn một con trâu cày hạng kém hơn, ít hơn nhà họ Chu một chút, chỉ có giá 3200 văn.
Hắn nhờ Mãn Bảo đọc số giúp hắn, sau đó nhớ kỹ, cuối cùng ra tìm sai lại hỏi giá.
Nghe thấy bọn họ hỏi giá, sắc mặt sai lại tốt lên rất nhiều, lật một quyển sách, báo giá giống như người trông trâu, sau đó hỏi, "Các người muốn nợ không?"
Mãn Bảo liên tục gật đầu, hỏi: "Giờ phải đến nha huyện nợ bạc trước rồi lại đến lấy trâu đúng không ạ?"
Sai lại gật đầu, "Đúng."
"Vậy ngài xem lần nữa, trâu nhà tôi có phải là 3500 văn không."
Sai lại trợn mắt, nói: "Đúng là 3500 văn, mau đi nợ bạc đi, sắp sửa ăn trưa đến nơi rồi.."
Mãn Bảo lập tức kéo Chu tứ lang đến nha huyện nợ bạc.
Dương Hòa Thư đang ưu sầu đứng ở trong nha huyện, hiển nhiên, tình hình hôm nay khác xa với tình hình hắn tưởng tượng, hắn thấy hơi nhục.
Lúc hắn quay người, nhìn thấy bọn Mãn Bảo tiến vào thì ánh mắt lập tức sáng lên, vẫy tay cười hỏi, "Mấy đứa tới nợ trâu hả?"
"Đúng ạ," Mãn Bảo xông lên nói: "Muội vừa mới chọn được một con trâu, cần 3500 văn, muội có mang theo một ít tiền đồng tới, cho nên chỉ nợ ba lượng, huyện lệnh đại nhân, có được không ạ?"
"Đương nhiên là có thể." Dương Hòa Thư cười tủm tỉm nói: "Cho dù muội có nợ một lượng cũng được."
Nói xong, Dương Hòa Thư đưa ánh mắt mong đợi về phía Chu Hổ.
Sắc mặt Chu Hổ đỏ lên, cúi đầu nói: "Tôi, tiểu nhân cũng chọn được một con trâu, cần 3200 văn, cho nên tôi cũng chỉ nợ ba lượng."
Một lần nợ cho ra được hai con trâu, Dương Hòa Thư vui vẻ, cười tủm tỉm tự mình dẫn bọn họ đến phòng thu chi bên cạnh nợ bạc.
Trương chủ bộ đã sớm chuẩn bị, đầu tiên là đứng dậy hành lễ với Dương huyện lệnh, sau đó thẩm tra đối chiếu hộ tịch của hai nhà họ, rất nhanh đã điền xong công văn nợ bạc, để cho bọn họ ký tên ấn dấu tay.
Mãn Bảo cầm bút định ký tên, mày Trương chủ bộ lập tức nhăn lại, tay đè lên giấy, nói: "Không phải nhà các người có nam đinh sao, hẳn là phải để nam đinh ký."
Mãn Bảo nghe vậy, không chút nghĩ ngợi đưa bút cho Chu tứ lang.
Chu tứ lang rủa thầm một tiếng, chê Trương chủ bộ phiền phức, nhưng vẫn cầm bút, vừa run rẩy vừa cẩn thận viết tên mình xuống.
Trương chủ bộ thoáng nhìn con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, không quá chê bai, chỉ cau mày đẩy ấn đỏ lên phía trước, để hắn ký tên.
Chu Hổ thì đơn giản hơn nhiều, hắn lấy bút cẩn thận vẽ một vòng tròn ở chỗ ký tên của mình, sau đó lại ấn dấu tay của mình lên.
Trương chủ bộ nghiêm túc nhìn, lúc này mới đưa thỏi bạc đã cắt sẵn cho bọn họ, dặn dò: "Nhận trâu xong thì mang thẻ bài đến đây để ta viết lưu trữ, nếu sau này trâu bị bệnh hoặc có chuyện gì ngoài ý muốn, đều phải cầm thẻ bài đến nha huyện thông báo."
Chu tứ lang và Chu Hổ đáp vâng, vui rạo rực cầm thỏi bạc ra ngoài.
P/s: Dạo này mình đang bận quá nên sẽ ra chương ít hơn nhé. Xin lỗi mọi người nha QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.