Chương 393: Sinh em bé
Úy Vũ Trúc
24/03/2023
Chu lão đầu vừa xách con gái đến trước cửa nhà, cửa chính bỗng được mở từ bên trong ra, dọa hai cha con nhảy dựng.
Chu nhị lang và Chu ngũ lang lao từ bên trong ra, thấy cha già thì vội vàng nói một tiếng: "Cha, vợ lão tứ sắp sinh rồi, con đi mời đại phu và bà đỡ."
Chu lão đầu giật mình, vội vàng phất tay: "Đi mau."
Mãn Bảo đã thoát khỏi tay cha chạy vào trong, lập tức nhìn thấy ánh lửa đang bập bùng ở phòng bếp.
Mãn Bảo chạy nhanh như chớp vào trong tiểu viện, liền thấy trong nhà đã thắp đèn dầu, mấy người Chu đại lang và Chu tam lang đang lùa bọn nhỏ sang sân bên kia, buổi tối hôm nay bọn họ phải ngủ ở bên này, đề phòng xảy ra việc gì lại không sang đây kịp.
Nhân lúc Chu đại lang không chú ý, Mãn Bảo lẻn vào phòng tứ ca.
Chu tứ lang đang đứng trước giường, đầu đầy mồ hôi, Tiền thị thì nắm tay Phương thị trấn an.
Mãn Bảo chen vào thì thấy Phương thị đang ngồi trên giường ăn kẹo, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.
Chu tứ lang bị đẩy sang một bên, liền hoàn hồn nhìn thấy Mãn Bảo đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt hắn trừng to, lập tức xách bé lên: "Sao muội vào được đây, mau ra ngoài đi, ra ngoài đi."
Tiền thị cũng thấy con gái nhỏ, mày nhăn lại, "Lão tứ, con cũng đừng ở trong phòng nữa, ra ngoài cùng muội muội con đi."
Chu tứ lang đầu đầy mồ hôi nói: "Mẹ, cho con ở lại đây đi."
"Con ở lại đây thì làm được gì, chỉ tổ vướng chân vướng tay," Tiền thị đuổi hắn ra ngoài, sau đó nói với Phùng thị: "Đi sang phòng bếp bảo đại tẩu con nấu một bát mì, đánh thêm hai quả trứng gà rồi mang đến đây, lát nữa nếu sinh sẽ mất nhiều sức lắm."
Phùng thị đồng ý.
"Nước cũng phải đun nóng," Tiền thị sinh từng đấy đứa con, còn tận tay giúp đỡ không biết bao nhiêu sản phụ trong thôn, hơn nữa con dâu nhà mình cũng sinh nhiều, loại trường hợp này đã sớm quen rồi, cho nên bình tĩnh phân phó, "Phải chuẩn bị cả kéo và vải đỏ nữa."
Chu tứ lang nghe mà sợ hãi vô cùng, rõ ràng trước đó không lâu tam tẩu cũng mới sinh, hắn đâu có thấy khẩn trương chút nào, sao đến lượt vợ mình sinh con lại sợ hãi như vậy?
Mãn Bảo nhìn tứ tẩu, lại nhìn tứ ca, cảm thấy tứ ca còn cần bé an ủi hơn, vì thấy nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn trấn an: "Tứ ca, huynh đừng sợ, rất nhanh là sẽ sinh thôi, huynh đừng căng thẳng nữa."
Chu tứ lang run rẩy nói: "Ta, ta không căng thẳng, ta không căng thẳng chút nào.."
Phương thị vốn cũng đang sợ hãi thấy dáng vẻ đổ mồ hôi lạnh của trượng phu thì phì cười ra tiếng, cũng không biết có phải động tác này tác động đến bụng hay không, làm nàng đau một trận.
Tiền thị vội vàng xem xét, thuận tiện đuổi hai đứa đi lần nữa.
Mãn Bảo bèn nắm tay Chu tứ lang ra ngoài.
Chu tứ lang cùng tay cùng chân bước đến ngồi trên thềm đá với Mãn Bảo, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ phòng hắn không nhúc nhích.
Ai cũng không ngờ Phương thị lại đến ngày sinh sớm như thế, cho nên mọi người đều vội vàng, căn bản không rảnh để ý hai người họ.
Đại Nha và Nhị Nha ở trong phòng bếp hỗ trợ đun nước, tiểu Tiền thị thì đang cán mì sợi, tốc độ cực kì nhanh, rất nhanh đã nấu xong bát mì cho Phùng thị mang đi.
Phương thị đã qua một cơn đau, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong bụng để ăn nửa bát mì, sau đó liền đau đến mức không chịu nổi.
Thanh âm bắt đầu truyền ra ngoài.
Chu tứ lang nghe mà mồ hôi lạnh tuôn như suối, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi, hắn bắt lấy tay Mãn Bảo, hỏi: "Nếu, nếu chị dâu muội giống như chị dâu Hổ thì phải làm sao đây?"
Mãn Bảo phi một tiếng, nói: "Mẹ bảo là không được nói lời không may mắn."
"Đúng đúng đúng, không thể nói lời không may mắn." Chu tứ lang nói đến đây, đột nhiên quay sang nhìn Mãn Bảo.
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, "Sao thế ạ?"
"Mãn Bảo, không phải muội là tiên tử chuyển thế sao? Muội nói xem ta bái muội có tác dụng không?"
Đương nhiên là không, Mãn Bảo kiên định lắc đầu.
"Vậy muội đi bái Thiên Tôn lão gia một chút?" Chu tứ lang đề nghị: "Muội là thiên tử dưới tòa Thiên Tôn lão gia, chắc chắn lời khẩn cầu của muội có tác dụng hơn."
Chu tứ lang càng nói càng khẳng định, lập tức đứng dậy kéo Mãn Bảo đi, "Đi đi đi, chúng ta đi bái Thiên Tôn lão gia."
Bức tranh của Thiên Tôn lão gia ở trong phòng Chu lão đầu và Tiền thị, Chu lão đầu đang ngồi trên ngạch cửa nhà chính hút thuốc, thấy thằng con thứ tư chạy sượt như bay qua người ông, làm ông suýt nữa bị đụng phải. Chu lão đầu vội vàng theo xem, thấy ở trong căn phòng tối tăm, Chu tứ lang đang kéo Mãn Bảo cùng quỳ trước bức tranh Thiên Tôn lão gia, nhắm mắt lẩm bẩm.
Chu lão đầu hít sâu một hơi, định lấy tẩu thuốc đánh người, nhưng ngẫm lại không thể làm càn trước mặt Thiên Tôn lão gia như vậy, bèn kiềm chế lại.
Mãn Bảo bái Thái Thượng Lão Quân theo Chu tứ lang, cảm thấy có vẻ chưa đủ bảo hiểm, dứt khoát quỳ gối niệm hết tất cả tên thần phật mà bé biết một lần, hy vọng bọn họ cùng nhau phù hộ tứ tẩu và cháu trai nhỏ bình an, khỏe mạnh.
Chu tứ lang thấy hơi chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Muội bái các thần phật khác trước mặt Thiên Tôn lão gia liệu có ổn không?"
"Không sao đâu," Mãn Bảo nói: "Có thể thành thần phật thì lòng dạ rất bao la, bọn họ sẽ không để ý."
Bé nói: "Trong thiên hạ này có rất nhiều người cầu thần bái phật, cho nên hẳn là các thần tiên đều rất bận, nếu chúng ta chỉ cầu một vị, chẳng may đúng lúc vị đó đang bận, không nghe thấy thì làm sao đây? Cho nên cứ cầu nhiều vị mới tốt, vị nào nghe được thì vị ấy hỗ trợ."
Chu tứ lang cảm thấy bé nói có lý, vì thế lại quỳ xuống lần nữa, niệm hết tên thần phật mà mình biết một lần, sau đó cường điệu giới thiệu muội út của hắn, "Muội muội của tôi chính là tiên tử dưới tòa Thiên Tôn lão gia, kiếp trước chính là đồng nghiệp của các vị, cho nên chúng ta đều là người quen, các vị nhất định phải giúp tôi nhé."
Chu lão đầu nghe không nổi nữa, dứt khoát xoay người đi ra ngoài, ông sợ ông mà nghe tiếp sẽ không kìm được đánh người.
Chu nhị lang và Chu ngũ lang rất nhanh đã mời được đại phu và bà đỡ từ thôn Đại Lê tới, đi cùng còn có mẫu thân và anh trai chị dâu của Phương thị.
Không thể khác được, một cái thôn chỉ lớn từng đó, nhà đại phu còn cách nhà họ Phương khá gần, bên này vừa có tiếng gõ cửa là bên kia sẽ biết.
Nếu đã biết, tất nhiên Chu nhị lang sẽ phải đến nói một tiếng, hơn nữa sinh con cũng là chuyện lớn, vốn cũng phải nói cho nhà mẹ đẻ người ta.
Đây là cái thai đầu tiên của Phương thị, cực kỳ quan trọng.
Trong lòng bà Phương lo lắng, bàn bạc với con trai, dứt khoát cùng đi hết đến đây.
Phương thị đã bắt đầu sinh, bà đỡ đi vào nhìn thử rồi nói: "Miệng tử cung đã mở rồi, có thể sinh, nhưng đừng dùng sức bừa bãi, làm theo ta nói."
Phòng sinh không thể cho quá nhiều người vào, Phùng thị thấy bà Phương tới, bèn rửa tay lui ra ngoài, để cho bà đi vào, Phương đại tẩu nhìn trái nhìn phải không thấy Chu tứ lang đâu, không khỏi giữ chặt tay tiểu Tiền thị hỏi: "Đại tẩu, em rể ở chỗ nào?"
Tiểu Tiền thị vừa mới nghe cha chồng làu bàu mắng Chu tứ lang một trận, tự nhiên là biết hắn đang làm gì, nghe vậy thì chỉ đại viện, nói: "Đang cùng muội muội hắn bái thần tiên, nói sẽ bái hết tất cả các thần tiên một lần, để cho bọn họ phù hộ em dâu sinh nở an toàn."
Phương đại tẩu:.
Phương đại ca nghe vậy thì khá vừa lòng.
Chu nhị lang và Chu ngũ lang lao từ bên trong ra, thấy cha già thì vội vàng nói một tiếng: "Cha, vợ lão tứ sắp sinh rồi, con đi mời đại phu và bà đỡ."
Chu lão đầu giật mình, vội vàng phất tay: "Đi mau."
Mãn Bảo đã thoát khỏi tay cha chạy vào trong, lập tức nhìn thấy ánh lửa đang bập bùng ở phòng bếp.
Mãn Bảo chạy nhanh như chớp vào trong tiểu viện, liền thấy trong nhà đã thắp đèn dầu, mấy người Chu đại lang và Chu tam lang đang lùa bọn nhỏ sang sân bên kia, buổi tối hôm nay bọn họ phải ngủ ở bên này, đề phòng xảy ra việc gì lại không sang đây kịp.
Nhân lúc Chu đại lang không chú ý, Mãn Bảo lẻn vào phòng tứ ca.
Chu tứ lang đang đứng trước giường, đầu đầy mồ hôi, Tiền thị thì nắm tay Phương thị trấn an.
Mãn Bảo chen vào thì thấy Phương thị đang ngồi trên giường ăn kẹo, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.
Chu tứ lang bị đẩy sang một bên, liền hoàn hồn nhìn thấy Mãn Bảo đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt hắn trừng to, lập tức xách bé lên: "Sao muội vào được đây, mau ra ngoài đi, ra ngoài đi."
Tiền thị cũng thấy con gái nhỏ, mày nhăn lại, "Lão tứ, con cũng đừng ở trong phòng nữa, ra ngoài cùng muội muội con đi."
Chu tứ lang đầu đầy mồ hôi nói: "Mẹ, cho con ở lại đây đi."
"Con ở lại đây thì làm được gì, chỉ tổ vướng chân vướng tay," Tiền thị đuổi hắn ra ngoài, sau đó nói với Phùng thị: "Đi sang phòng bếp bảo đại tẩu con nấu một bát mì, đánh thêm hai quả trứng gà rồi mang đến đây, lát nữa nếu sinh sẽ mất nhiều sức lắm."
Phùng thị đồng ý.
"Nước cũng phải đun nóng," Tiền thị sinh từng đấy đứa con, còn tận tay giúp đỡ không biết bao nhiêu sản phụ trong thôn, hơn nữa con dâu nhà mình cũng sinh nhiều, loại trường hợp này đã sớm quen rồi, cho nên bình tĩnh phân phó, "Phải chuẩn bị cả kéo và vải đỏ nữa."
Chu tứ lang nghe mà sợ hãi vô cùng, rõ ràng trước đó không lâu tam tẩu cũng mới sinh, hắn đâu có thấy khẩn trương chút nào, sao đến lượt vợ mình sinh con lại sợ hãi như vậy?
Mãn Bảo nhìn tứ tẩu, lại nhìn tứ ca, cảm thấy tứ ca còn cần bé an ủi hơn, vì thấy nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn trấn an: "Tứ ca, huynh đừng sợ, rất nhanh là sẽ sinh thôi, huynh đừng căng thẳng nữa."
Chu tứ lang run rẩy nói: "Ta, ta không căng thẳng, ta không căng thẳng chút nào.."
Phương thị vốn cũng đang sợ hãi thấy dáng vẻ đổ mồ hôi lạnh của trượng phu thì phì cười ra tiếng, cũng không biết có phải động tác này tác động đến bụng hay không, làm nàng đau một trận.
Tiền thị vội vàng xem xét, thuận tiện đuổi hai đứa đi lần nữa.
Mãn Bảo bèn nắm tay Chu tứ lang ra ngoài.
Chu tứ lang cùng tay cùng chân bước đến ngồi trên thềm đá với Mãn Bảo, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ phòng hắn không nhúc nhích.
Ai cũng không ngờ Phương thị lại đến ngày sinh sớm như thế, cho nên mọi người đều vội vàng, căn bản không rảnh để ý hai người họ.
Đại Nha và Nhị Nha ở trong phòng bếp hỗ trợ đun nước, tiểu Tiền thị thì đang cán mì sợi, tốc độ cực kì nhanh, rất nhanh đã nấu xong bát mì cho Phùng thị mang đi.
Phương thị đã qua một cơn đau, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong bụng để ăn nửa bát mì, sau đó liền đau đến mức không chịu nổi.
Thanh âm bắt đầu truyền ra ngoài.
Chu tứ lang nghe mà mồ hôi lạnh tuôn như suối, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi, hắn bắt lấy tay Mãn Bảo, hỏi: "Nếu, nếu chị dâu muội giống như chị dâu Hổ thì phải làm sao đây?"
Mãn Bảo phi một tiếng, nói: "Mẹ bảo là không được nói lời không may mắn."
"Đúng đúng đúng, không thể nói lời không may mắn." Chu tứ lang nói đến đây, đột nhiên quay sang nhìn Mãn Bảo.
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, "Sao thế ạ?"
"Mãn Bảo, không phải muội là tiên tử chuyển thế sao? Muội nói xem ta bái muội có tác dụng không?"
Đương nhiên là không, Mãn Bảo kiên định lắc đầu.
"Vậy muội đi bái Thiên Tôn lão gia một chút?" Chu tứ lang đề nghị: "Muội là thiên tử dưới tòa Thiên Tôn lão gia, chắc chắn lời khẩn cầu của muội có tác dụng hơn."
Chu tứ lang càng nói càng khẳng định, lập tức đứng dậy kéo Mãn Bảo đi, "Đi đi đi, chúng ta đi bái Thiên Tôn lão gia."
Bức tranh của Thiên Tôn lão gia ở trong phòng Chu lão đầu và Tiền thị, Chu lão đầu đang ngồi trên ngạch cửa nhà chính hút thuốc, thấy thằng con thứ tư chạy sượt như bay qua người ông, làm ông suýt nữa bị đụng phải. Chu lão đầu vội vàng theo xem, thấy ở trong căn phòng tối tăm, Chu tứ lang đang kéo Mãn Bảo cùng quỳ trước bức tranh Thiên Tôn lão gia, nhắm mắt lẩm bẩm.
Chu lão đầu hít sâu một hơi, định lấy tẩu thuốc đánh người, nhưng ngẫm lại không thể làm càn trước mặt Thiên Tôn lão gia như vậy, bèn kiềm chế lại.
Mãn Bảo bái Thái Thượng Lão Quân theo Chu tứ lang, cảm thấy có vẻ chưa đủ bảo hiểm, dứt khoát quỳ gối niệm hết tất cả tên thần phật mà bé biết một lần, hy vọng bọn họ cùng nhau phù hộ tứ tẩu và cháu trai nhỏ bình an, khỏe mạnh.
Chu tứ lang thấy hơi chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Muội bái các thần phật khác trước mặt Thiên Tôn lão gia liệu có ổn không?"
"Không sao đâu," Mãn Bảo nói: "Có thể thành thần phật thì lòng dạ rất bao la, bọn họ sẽ không để ý."
Bé nói: "Trong thiên hạ này có rất nhiều người cầu thần bái phật, cho nên hẳn là các thần tiên đều rất bận, nếu chúng ta chỉ cầu một vị, chẳng may đúng lúc vị đó đang bận, không nghe thấy thì làm sao đây? Cho nên cứ cầu nhiều vị mới tốt, vị nào nghe được thì vị ấy hỗ trợ."
Chu tứ lang cảm thấy bé nói có lý, vì thế lại quỳ xuống lần nữa, niệm hết tên thần phật mà mình biết một lần, sau đó cường điệu giới thiệu muội út của hắn, "Muội muội của tôi chính là tiên tử dưới tòa Thiên Tôn lão gia, kiếp trước chính là đồng nghiệp của các vị, cho nên chúng ta đều là người quen, các vị nhất định phải giúp tôi nhé."
Chu lão đầu nghe không nổi nữa, dứt khoát xoay người đi ra ngoài, ông sợ ông mà nghe tiếp sẽ không kìm được đánh người.
Chu nhị lang và Chu ngũ lang rất nhanh đã mời được đại phu và bà đỡ từ thôn Đại Lê tới, đi cùng còn có mẫu thân và anh trai chị dâu của Phương thị.
Không thể khác được, một cái thôn chỉ lớn từng đó, nhà đại phu còn cách nhà họ Phương khá gần, bên này vừa có tiếng gõ cửa là bên kia sẽ biết.
Nếu đã biết, tất nhiên Chu nhị lang sẽ phải đến nói một tiếng, hơn nữa sinh con cũng là chuyện lớn, vốn cũng phải nói cho nhà mẹ đẻ người ta.
Đây là cái thai đầu tiên của Phương thị, cực kỳ quan trọng.
Trong lòng bà Phương lo lắng, bàn bạc với con trai, dứt khoát cùng đi hết đến đây.
Phương thị đã bắt đầu sinh, bà đỡ đi vào nhìn thử rồi nói: "Miệng tử cung đã mở rồi, có thể sinh, nhưng đừng dùng sức bừa bãi, làm theo ta nói."
Phòng sinh không thể cho quá nhiều người vào, Phùng thị thấy bà Phương tới, bèn rửa tay lui ra ngoài, để cho bà đi vào, Phương đại tẩu nhìn trái nhìn phải không thấy Chu tứ lang đâu, không khỏi giữ chặt tay tiểu Tiền thị hỏi: "Đại tẩu, em rể ở chỗ nào?"
Tiểu Tiền thị vừa mới nghe cha chồng làu bàu mắng Chu tứ lang một trận, tự nhiên là biết hắn đang làm gì, nghe vậy thì chỉ đại viện, nói: "Đang cùng muội muội hắn bái thần tiên, nói sẽ bái hết tất cả các thần tiên một lần, để cho bọn họ phù hộ em dâu sinh nở an toàn."
Phương đại tẩu:.
Phương đại ca nghe vậy thì khá vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.