Chương 340: Thăm
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Tiền thị bẻ miếng bánh áp chảo cuối cùng trên tay nhét vào miệng, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt vào, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiền thị.
Người trong nhà trợn mắt há mồm.
Không biết Chu lão đầu đã trở lại từ lúc nào, bây giờ đang ngồi ở bên cạnh há to miệng nhìn vợ già, thấy bà nhìn vợ lão đại, hắn bèn sờ tẩu thuốc, lúc này mới nói: "Vợ lão đại, con đi nấu cơm đi, tối nay sẽ ăn bánh nướng áp chảo, con cứ nướng nhiều một chút."
Tiểu Tiền thị khép miệng lại, đáp "Vâng" rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Ba người con dâu còn lại thấy thế, cũng lập tức đi theo.
Giờ trong phòng chỉ còn lại toàn người họ Chu, bao gồm cả Chu Tứ Đầu mới biết nói lưu loát.
Chu lão đầu nhìn về phía vợ già, hỏi: "Bà làm sao thế?"
Tiền thị đã ăn ba cái bánh nướng áp chảo, bởi vì dạ dày của bà từng bị đói lả, nên mấy năm nay ăn cái gì cũng luôn nhai kỹ nuốt chậm, lần này ăn bánh nướng áp chảo cũng theo thói quen nhai thật kỹ mới nuốt, nhưng tốc độ ăn vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Làm cả nhà họ Chu đều kinh sợ.
Tiền thị cảm thấy trên người cứ dinh dính khó chịu, bà không trả lời Chu lão đầu, mà quay sang nói với Chu Hỉ, "Con đến phòng bếp đun một ít nước ấm, ta muốn tắm rửa một cái."
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nước khó gánh, củi gỗ cũng có vẻ quý giá hơn, cho nên người trong nhà không tắm rửa mỗi ngày nữa. Huống chi Tiền thị còn dễ bị bệnh, vì vậy bà càng ít tắm.
Chu Hỉ do dự một lúc rồi đi sang phòng bếp, Tiền thị liền vịn tay Mãn Bảo đứng dậy, một tay nắm chặt lấy cánh tay bé, nói: "Nào, đỡ mẹ vào phòng lấy quần áo."
Mãn Bảo lấy kinh nghiệm học "Nhìn" hơn nửa năm của bé để xác định đúng là sắc mặt của mẫu thân đã tốt hơn, hình như còn hơi hồng nhuận, vì thế tung ta tung tăng đỡ bà vào cửa.
Chu lão đầu không được đáp lại thì thấy hơi buồn bực, phất tay với đám con cháu, "Được rồi, nên làm gì thì làm đi."
Mọi người lập tức tan đi.
Chỉ chốc lát sau Chu đại lang đã lại bước lên, móc từ trong túi ra một nắm tiền đồng, "Bạch lão gia phát tiền công rồi ạ, ngày mai không phải đến nữa."
Chu nhị lang cũng bước lên, lấy một hộp trúc ra, "Đây là tiền bán thức ăn hôm nay ạ.."
Sau đó đến lượt mấy người Chu tứ lang, "Cha, đây là tiền bọn con phải nộp lên quỹ chung.."
Tiền thị vịn tay Mãn Bảo vào phòng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, lúc này mới hạ thấp giọng hỏi Mãn Bảo, "Mãn Bảo, thứ vừa nãy con cho mẹ uống là thuốc hả?"
Mãn Bảo hung hăng gật đầu.
Tiền thị hỏi: "Đắt không?"
"Đắt ạ, cực kỳ đắt luôn."
"Bao nhiêu tiền?"
"Con không thể nói cho mẹ."
Tiền thị bèn đổi câu hỏi khác, "Người bạn bán thuốc cho con tên là gì, nhà ở đâu?"
Mãn Bảo vẫn lắc đầu.
Tiền thị bè xoa đầu bé, cười hỏi, "Có phải đấy là người bạn bán kẹo cho con không?"
Mãn Bảo gật đầu, "Đúng ạ."
Tiền thị nghe thế thì không hỏi nữa, mà nói, "Con còn kẹo không, cho mẹ một ít."
Mãn Bảo móc từ trong túi ra một nắm kẹo to đưa cho Tiền thị.
Tiền thị nhìn lướt qua bé, sau đó đặt kẹo lên trên giường, rồi đưa quần áo cho bé cầm, nói: "Nào, đỡ mẹ đi tắm rửa."
Đến lúc Tiền thị nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, tiểu Tiền thị cũng làm gần xong bữa tối rồi.
Tuy món chính là bánh nướng áp chảo, nhưng trong nhà cũng nấu không ít thức ăn.
Mà Tiền thị dù đã ăn hết ba cái bánh nướng áp chảo, nhưng lúc này vẫn cảm thấy hơi đói, bà ngồi xuống ăn bữa tối với mọi người, cố gắng kìm chế chỉ ăn thêm hai cái.
Làm cho tất cả mọi người trừ Mãn Bảo đều liên tục nhìn về phía bà.
Sắc mặt Tiền thị không chút thay đổi, sau khi ăn xong thì nói với tiểu Tiền thị: "Tìm một cái giỏ đẹp bày mười tám quả trứng gà vào đó cho ta, chốc nữa ta sẽ đến thăm Trang tiên sinh."
Chu lão đầu lập tức nhìn về phía Mãn Bảo, "Mãn Bảo gặp rắc rối hả?"
Tiền thị liếc xéo ông một cái, nói: "Nói cái gì đó, Mãn Bảo ngoan như vậy mà. Là do tôi nhớ Tết trùng dương trước đó nhà mình tặng lễ nhẹ quá, bây giờ tình hình trong nhà vẫn tốt, nên muốn đưa thêm một phần lễ cho Trang tiên sinh."
Chu lão đầu có chút buồn bực, "Nhưng mà lấy lý do gì chứ?"
Cho dù là đưa cho Trang tiên sinh, Chu lão đầu vẫn thấy xót của, tất cả các hành vi chỉ ra không vào ông đều thấy xót.
Tiền thị thản nhiên nói: "Không phải sắp tới sinh nhật Mãn Bảo rồi sao, bảy tuổi là một đạo khảm, nên tặng một phần lễ cho tiên sinh."
Chu lão đầu không rõ vì sao bảy tuổi của Mãn Bảo lại là một đạo khảm, quan trọng nhất là vì sao sinh nhật Mãn Bảo mà phải tặng quà cho Trang tiên sinh, cái này không phải là ngược lại mới đúng sao?
Chẳng qua xem dáng vẻ ung dung thản nhiên của vợ già, dường như đây là một kiến thức rất cơ bản, Chu lão đầu bèn tự nghi ngờ mình kiến thức hạn hẹp, cho nên không hỏi tiếp nữa.
Chu lão đầu đã như thế, đám con trai con dâu phía dưới càng quen với mệnh lệnh của Tiền thị, bọn họ cũng theo bản năng cho rằng đây là một tập tục mà bọn họ không biết.
Phương thị càng cố gắng ghi nhớ hơn, thầm nghĩ: Xem ra nàng còn phải học hỏi rất nhiều từ mẹ chồng.
Nàng khẽ xoa bụng, sau này con nàng sinh ra, mấy quy tắc này không thể làm sai.
Tiểu Tiền thị tìm một cái giỏ đẹp, cẩn thận bày mười tám quả trứng gà cho bà.
Tiền thị liền bỏ cả kẹo Mãn Bảo vừa cho bà vào trong đó, sau đó đặt ở một chỗ trên cùng, chỉ cần liếc qua một cái là thấy.
Lần này Tiền thị không để đám Chu đại lang đi theo, tự mình xách giỏ đến trường học.
Trang tiên sinh sống một mình, sáng tối ngày nào nhà họ Bạch cũng mang một phần cơm đến đây. Hai năm gần đây Bạch lão gia thân thiết với Trang tiên sinh hơn, ba ngày thì có hai ngày sẽ mời ông đến phủ cùng nhau ăn cơm, uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tại nơi sơn thôn hẻo lánh này, Trang tiên sinh cũng chỉ có thể nói chuyện được với Bạch lão gia.
Lúc Tiền thị đến trường học thì đúng lúc ông đang định đóng cửa đến nhà họ Bạch, gặp bà thì vội vàng mời bà vào nhà.
Cổng sân mở rộng, Trang tiên sinh mời Tiền thị ngồi xuống ghế đá trong sân.
Đối với người mẹ của đệ tử nhỏ này, ông có ấn tượng khá sâu sắc, thậm chí còn có ấn tượng sâu hơn cả Chu lão đầu.
Ông cảm thấy nhà họ Chu có thể nuôi dạy ra đám con cháu như vậy, ảnh hưởng của Tiền thị phải hơn xa Chu lão đầu, đối với người mẹ này, cá nhân ông vẫn luôn thấy rất khâm phục.
Tiền thị vô cùng khiêm nhường hành lễ với Trang tiên sinh, đẩy giỏ sang phía Trang tiên sinh, cảm ơn sự dạy dỗ của Trang tiên sinh với Mãn Bảo, bà cười nói: "Chắc tiên sinh cũng biết, Mãn Bảo nhà tôi sinh ra đã yếu ớt, cho nên tuy rằng nàng cũng được đặt tên như các anh chị nàng, nhưng vẫn chưa ghi vào hộ tịch, chỉ mới viết là tiểu nương tử thôi."
Trang tiên sinh gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, rất nhiều gia đình sinh con gái đều như thế, trên hộ tịch chỉ viết thứ tự, không có tên.
"Nhưng sắp tới là nàng đã đủ bảy tuổi rồi, cũng coi như đứng vững, mấy năm nay sức khỏe cũng tốt hơn một chút, còn học chữ với tiên sinh. Bây giờ chỉ có mỗi số thứ tự thì không hay lắm, cho nên tôi đang nghĩ có nên lấy tên cho nàng không, chỉ là không biết ngài cảm thấy cái tên Chu Mãn này được không, nếu không được, thì kính nhờ tiên sinh lấy cho nàng một cái tên hay hơn."
Trang tiên sinh không ngờ hóa ra bà đến vì việc này, ông cười nói: "Tên này rất hay, tên là cha mẹ ban cho, chứa đựng kỳ vọng với con cái, tôi nghĩ Mãn Bảo cũng rất thích tên này. Không thì đợi bao giờ nàng lớn hơn một chút, tôi có thể lấy tên chữ cho nàng."
Người trong nhà trợn mắt há mồm.
Không biết Chu lão đầu đã trở lại từ lúc nào, bây giờ đang ngồi ở bên cạnh há to miệng nhìn vợ già, thấy bà nhìn vợ lão đại, hắn bèn sờ tẩu thuốc, lúc này mới nói: "Vợ lão đại, con đi nấu cơm đi, tối nay sẽ ăn bánh nướng áp chảo, con cứ nướng nhiều một chút."
Tiểu Tiền thị khép miệng lại, đáp "Vâng" rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Ba người con dâu còn lại thấy thế, cũng lập tức đi theo.
Giờ trong phòng chỉ còn lại toàn người họ Chu, bao gồm cả Chu Tứ Đầu mới biết nói lưu loát.
Chu lão đầu nhìn về phía vợ già, hỏi: "Bà làm sao thế?"
Tiền thị đã ăn ba cái bánh nướng áp chảo, bởi vì dạ dày của bà từng bị đói lả, nên mấy năm nay ăn cái gì cũng luôn nhai kỹ nuốt chậm, lần này ăn bánh nướng áp chảo cũng theo thói quen nhai thật kỹ mới nuốt, nhưng tốc độ ăn vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Làm cả nhà họ Chu đều kinh sợ.
Tiền thị cảm thấy trên người cứ dinh dính khó chịu, bà không trả lời Chu lão đầu, mà quay sang nói với Chu Hỉ, "Con đến phòng bếp đun một ít nước ấm, ta muốn tắm rửa một cái."
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nước khó gánh, củi gỗ cũng có vẻ quý giá hơn, cho nên người trong nhà không tắm rửa mỗi ngày nữa. Huống chi Tiền thị còn dễ bị bệnh, vì vậy bà càng ít tắm.
Chu Hỉ do dự một lúc rồi đi sang phòng bếp, Tiền thị liền vịn tay Mãn Bảo đứng dậy, một tay nắm chặt lấy cánh tay bé, nói: "Nào, đỡ mẹ vào phòng lấy quần áo."
Mãn Bảo lấy kinh nghiệm học "Nhìn" hơn nửa năm của bé để xác định đúng là sắc mặt của mẫu thân đã tốt hơn, hình như còn hơi hồng nhuận, vì thế tung ta tung tăng đỡ bà vào cửa.
Chu lão đầu không được đáp lại thì thấy hơi buồn bực, phất tay với đám con cháu, "Được rồi, nên làm gì thì làm đi."
Mọi người lập tức tan đi.
Chỉ chốc lát sau Chu đại lang đã lại bước lên, móc từ trong túi ra một nắm tiền đồng, "Bạch lão gia phát tiền công rồi ạ, ngày mai không phải đến nữa."
Chu nhị lang cũng bước lên, lấy một hộp trúc ra, "Đây là tiền bán thức ăn hôm nay ạ.."
Sau đó đến lượt mấy người Chu tứ lang, "Cha, đây là tiền bọn con phải nộp lên quỹ chung.."
Tiền thị vịn tay Mãn Bảo vào phòng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, lúc này mới hạ thấp giọng hỏi Mãn Bảo, "Mãn Bảo, thứ vừa nãy con cho mẹ uống là thuốc hả?"
Mãn Bảo hung hăng gật đầu.
Tiền thị hỏi: "Đắt không?"
"Đắt ạ, cực kỳ đắt luôn."
"Bao nhiêu tiền?"
"Con không thể nói cho mẹ."
Tiền thị bèn đổi câu hỏi khác, "Người bạn bán thuốc cho con tên là gì, nhà ở đâu?"
Mãn Bảo vẫn lắc đầu.
Tiền thị bè xoa đầu bé, cười hỏi, "Có phải đấy là người bạn bán kẹo cho con không?"
Mãn Bảo gật đầu, "Đúng ạ."
Tiền thị nghe thế thì không hỏi nữa, mà nói, "Con còn kẹo không, cho mẹ một ít."
Mãn Bảo móc từ trong túi ra một nắm kẹo to đưa cho Tiền thị.
Tiền thị nhìn lướt qua bé, sau đó đặt kẹo lên trên giường, rồi đưa quần áo cho bé cầm, nói: "Nào, đỡ mẹ đi tắm rửa."
Đến lúc Tiền thị nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, tiểu Tiền thị cũng làm gần xong bữa tối rồi.
Tuy món chính là bánh nướng áp chảo, nhưng trong nhà cũng nấu không ít thức ăn.
Mà Tiền thị dù đã ăn hết ba cái bánh nướng áp chảo, nhưng lúc này vẫn cảm thấy hơi đói, bà ngồi xuống ăn bữa tối với mọi người, cố gắng kìm chế chỉ ăn thêm hai cái.
Làm cho tất cả mọi người trừ Mãn Bảo đều liên tục nhìn về phía bà.
Sắc mặt Tiền thị không chút thay đổi, sau khi ăn xong thì nói với tiểu Tiền thị: "Tìm một cái giỏ đẹp bày mười tám quả trứng gà vào đó cho ta, chốc nữa ta sẽ đến thăm Trang tiên sinh."
Chu lão đầu lập tức nhìn về phía Mãn Bảo, "Mãn Bảo gặp rắc rối hả?"
Tiền thị liếc xéo ông một cái, nói: "Nói cái gì đó, Mãn Bảo ngoan như vậy mà. Là do tôi nhớ Tết trùng dương trước đó nhà mình tặng lễ nhẹ quá, bây giờ tình hình trong nhà vẫn tốt, nên muốn đưa thêm một phần lễ cho Trang tiên sinh."
Chu lão đầu có chút buồn bực, "Nhưng mà lấy lý do gì chứ?"
Cho dù là đưa cho Trang tiên sinh, Chu lão đầu vẫn thấy xót của, tất cả các hành vi chỉ ra không vào ông đều thấy xót.
Tiền thị thản nhiên nói: "Không phải sắp tới sinh nhật Mãn Bảo rồi sao, bảy tuổi là một đạo khảm, nên tặng một phần lễ cho tiên sinh."
Chu lão đầu không rõ vì sao bảy tuổi của Mãn Bảo lại là một đạo khảm, quan trọng nhất là vì sao sinh nhật Mãn Bảo mà phải tặng quà cho Trang tiên sinh, cái này không phải là ngược lại mới đúng sao?
Chẳng qua xem dáng vẻ ung dung thản nhiên của vợ già, dường như đây là một kiến thức rất cơ bản, Chu lão đầu bèn tự nghi ngờ mình kiến thức hạn hẹp, cho nên không hỏi tiếp nữa.
Chu lão đầu đã như thế, đám con trai con dâu phía dưới càng quen với mệnh lệnh của Tiền thị, bọn họ cũng theo bản năng cho rằng đây là một tập tục mà bọn họ không biết.
Phương thị càng cố gắng ghi nhớ hơn, thầm nghĩ: Xem ra nàng còn phải học hỏi rất nhiều từ mẹ chồng.
Nàng khẽ xoa bụng, sau này con nàng sinh ra, mấy quy tắc này không thể làm sai.
Tiểu Tiền thị tìm một cái giỏ đẹp, cẩn thận bày mười tám quả trứng gà cho bà.
Tiền thị liền bỏ cả kẹo Mãn Bảo vừa cho bà vào trong đó, sau đó đặt ở một chỗ trên cùng, chỉ cần liếc qua một cái là thấy.
Lần này Tiền thị không để đám Chu đại lang đi theo, tự mình xách giỏ đến trường học.
Trang tiên sinh sống một mình, sáng tối ngày nào nhà họ Bạch cũng mang một phần cơm đến đây. Hai năm gần đây Bạch lão gia thân thiết với Trang tiên sinh hơn, ba ngày thì có hai ngày sẽ mời ông đến phủ cùng nhau ăn cơm, uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.
Tại nơi sơn thôn hẻo lánh này, Trang tiên sinh cũng chỉ có thể nói chuyện được với Bạch lão gia.
Lúc Tiền thị đến trường học thì đúng lúc ông đang định đóng cửa đến nhà họ Bạch, gặp bà thì vội vàng mời bà vào nhà.
Cổng sân mở rộng, Trang tiên sinh mời Tiền thị ngồi xuống ghế đá trong sân.
Đối với người mẹ của đệ tử nhỏ này, ông có ấn tượng khá sâu sắc, thậm chí còn có ấn tượng sâu hơn cả Chu lão đầu.
Ông cảm thấy nhà họ Chu có thể nuôi dạy ra đám con cháu như vậy, ảnh hưởng của Tiền thị phải hơn xa Chu lão đầu, đối với người mẹ này, cá nhân ông vẫn luôn thấy rất khâm phục.
Tiền thị vô cùng khiêm nhường hành lễ với Trang tiên sinh, đẩy giỏ sang phía Trang tiên sinh, cảm ơn sự dạy dỗ của Trang tiên sinh với Mãn Bảo, bà cười nói: "Chắc tiên sinh cũng biết, Mãn Bảo nhà tôi sinh ra đã yếu ớt, cho nên tuy rằng nàng cũng được đặt tên như các anh chị nàng, nhưng vẫn chưa ghi vào hộ tịch, chỉ mới viết là tiểu nương tử thôi."
Trang tiên sinh gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, rất nhiều gia đình sinh con gái đều như thế, trên hộ tịch chỉ viết thứ tự, không có tên.
"Nhưng sắp tới là nàng đã đủ bảy tuổi rồi, cũng coi như đứng vững, mấy năm nay sức khỏe cũng tốt hơn một chút, còn học chữ với tiên sinh. Bây giờ chỉ có mỗi số thứ tự thì không hay lắm, cho nên tôi đang nghĩ có nên lấy tên cho nàng không, chỉ là không biết ngài cảm thấy cái tên Chu Mãn này được không, nếu không được, thì kính nhờ tiên sinh lấy cho nàng một cái tên hay hơn."
Trang tiên sinh không ngờ hóa ra bà đến vì việc này, ông cười nói: "Tên này rất hay, tên là cha mẹ ban cho, chứa đựng kỳ vọng với con cái, tôi nghĩ Mãn Bảo cũng rất thích tên này. Không thì đợi bao giờ nàng lớn hơn một chút, tôi có thể lấy tên chữ cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.