Chương 312: Tiến sĩ y học
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
Đương nhiên Mãn Bảo sẽ nghe lời người lớn, bỏ tay áo xuống, nhưng lúa mạch nhiều dằm, mà bé làm việc cũng chưa thuần thục, cho dù có kéo tay áo xuống tận cổ tay, nhưng mu bàn tay, bàn tay và ngón tay bé vẫn bị đâm.
Chẳng qua lúc ấy bé không cảm giác được gì, chờ đến khi có cảm giác thì đôi tay cũng đã nóng rát, cúi đầu nhìn thử, phát hiện có rất nhiều vệt đỏ.
Tiểu Tiền thị nhìn mà đau lòng vô cùng, nhưng nàng cũng không có cách gì, mấy vết đỏ này cứ chờ đến lúc nó kết vảy bong ra là được, chưa từng có ai nghĩ đến việc đi chữa trị nó.
Cho nên nàng dựa theo kinh nghiệm ngâm tay Mãn Bảo vào nước giếng lạnh băng, sau đó rửa tay đi đến nhà Chu Hổ giúp nấu cơm.
Hôm nay có không ít người đến giúp đỡ Chu Hổ, không thể thiếu một bữa cơm được, nhưng Trần thị còn nằm trên giường, cũng chỉ đành nhờ mấy người phụ nữ hàng xóm đến hỗ trợ.
Chỉ là không khéo, hàng xóm nhà Chu Hổ toàn là mấy chú thím nhà họ, bọn họ còn chẳng thèm ra ruộng giúp đỡ, đương nhiên càng không có khả năng sang bên nhà hỗ trợ.
Cho nên tiểu Tiền thị và Hà thị sang đó nấu cơm.
Tốc độ nấu cơm của Tiểu Tiền thị rất nhanh, còn ngon nữa.
Chu Hổ đưa tiền cho Đại Phúc, bảo cậu đi cùng Đại Đầu Nhị Đầu lên chợ lớn mua ít thịt về nhà.
Đại Phúc rất ít khi đi chợ, mỗi lần đi còn toàn là đi cùng với cha mẹ hoặc người lớn, đây là lần đầu tiên tự mình cầm tiền đi mua thịt, cho nên thấy nơm nớp lo sợ.
Chu Hổ cũng sợ con trai đi lạc đường, cho nên mới bảo Đại Đầu Nhị Đầu đi với cậu.
So sánh ra thì, Đại Đầu Nhị Đầu đã quá có kinh nghiệm trong việc này, đi chợ quen thuộc như đến nhà bà ngoại vậy, vừa nô đùa đuổi nhau vừa hái hoa ngắt cỏ bên đường.
Mãn Bảo lại không thích ở lại nhà Chu Hổ ăn cơm, bé càng thích về nhà ăn cùng mẫu thân hơn, bởi vậy chen đến trước giường ngắm Tam Thọ một lúc rồi đi về nhà.
Trần thị đã có tinh thần hơn nhiều, ít nhất bây giờ nàng nói chuyện không còn thở hổn hển nữa, nàng nắm chặt tay Mãn Bảo cười nói: "Đi đâu mà vội, ở đây trò chuyện với Nhị Lộc và Tam Thọ đi, không phải muội chơi thân với Nhị Lộc sao?"
Mãn Bảo cúi đầu nhìn Tam Thọ đang mở đôi mắt tròn xoe nhìn bé, bèn cười nói: "Muội phải về nhà làm bài tập, nhưng mà Tam Thọ thật đáng yêu."
Trần thị cũng cúi đầu nhìn con, cười nói: "Đúng vậy, xinh hơn trước nhiều."
Bây giờ màu đỏ trên người Tam Thọ đã nhạt đi, có thể là vì uống sữa dê, nên trên người cậu vẫn luôn có một mùi sữa nhàn nhạt.
Trắng trắng mềm mềm, lại mang theo mùi sữa, ai nhìn cũng sẽ thấy thích.
Mãn Bảo không nhịn được dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ của bé.
Trần thị cười nhìn bọn họ.
Mãn Bảo đối diện với ánh mắt mỉm cười của nàng bèn nghĩ ra một ý, lập tức hưng phấn hỏi: "Chị dâu Hổ, để muội bắt mạch giúp tẩu được không?"
Trần thị sửng sốt, "Mãn Bảo còn biết khám bệnh à?"
"Muội đang học đấy, nhanh thôi, nhanh thôi."
Nói xong liền kéo tay Trần thị sang cho bé bắt mạch.
Trần thị cười để bé tùy ý sờ mạch, cười hỏi, "Muội học với ai?"
"Muội tự đọc sách để học."
Trần thị không khỏi khẽ cười ra tiếng, chẳng qua nàng cũng không nói gì, để bé sờ thoải mái.
Mãn Bảo sờ nắn một hồi lâu, sau đó nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận.
Trước kia bé không rõ vì sao lúc mấy người Trịnh chưởng quầy bắt mạch cho người bệnh sẽ hơi nhắm mắt lại, bây giờ bé đã biết.
Lúc nhắm mắt lại, lòng yên tĩnh hơn, tai sẽ nhạy hơn rất nhiều, lúc này bắt mạch cho người bệnh, cái loại cảm giác thình thịch này cũng càng thêm rõ ràng, cũng có thể nghe ra càng nhiều thứ.
Mãn Bảo vuốt mạch của Trần thị, sờ xong tay phải lại sờ sang tay trái.
Trần thị cười hỏi bé, "Nhìn ra được gì không?"
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Chị dâu Hổ, mạch của tẩu còn yếu hơn mạch mẹ muội."
Trần thị cười nói: "Đây là đương nhiên.."
Dù sao Tiền thị cũng có thể xuống giường đi lại, còn có thể làm một số việc nhẹ nhàng, còn nàng ngay cả động đậy cũng không dám động nhiều.
Mãn Bảo gãi mặt, "Khí huyết đều hư*?"
* Gốc: 气血两亏: Y học cổ truyền Trung Quốc gọi là thiếu máu, dùng để chỉ hiện tượng bệnh lý là lượng máu không đủ hoặc chất lượng máu không bình thường hoặc chức năng máu không bình thường. Người ta thường cho rằng các nguyên nhân gây thiếu máu bao gồm tỳ vị hư nhược, ăn uống không điều độ, mất máu nhiều, thận khí hư, lao động quá sức. (Cre: Baidu)
Trần thị cười gật đầu, nàng sinh đứa trẻ chảy nhiều máu như vậy, đương nhiên khí huyết đều hư, lúc trước đại phu còn nói có thể nàng sẽ không sống nổi, dù sao cũng bị chảy máu quá nhiều..
Chỉ là con người thật sự rất kỳ diệu, khi ngươi kiên định không muốn chết, thế mà thật sự có thể gắng được một hơi, sau đó dần dần chuyển biến tốt hơn.
Chỉ là trong lòng Trần thị thấy hơi lo lắng, cảm thấy sau này khả năng cao là nàng sẽ không làm được việc nặng giống như Tiền thị, cả đời chỉ có thể ở nhà làm chút việc nhà.
Chẳng qua Trần thị đã thấy rất thỏa mãn.
Chu Hổ cũng thấy rất thỏa mãn.
Vợ mình còn sống vẫn tốt hơn chết nhiều.
Mãn Bảo bắt mạch cho Trần thị xong liền mỹ mãn đi về nhà.
Lúc sau về đến nhà, bé còn bắt mạch cho mẫu thân, viết mạch của hai người vào trong vở, quyết định chờ đến buổi tối sẽ vào phòng dạy học hỏi thầy giáo.
Cách một hệ thống và Bách Khoa Quán, thật ra vị thầy giáo giảng bài cho Mãn Bảo kia còn thấy kinh ngạc hơn nhiều.
Tuy rằng hắn là tiến sĩ y học, giảng bài trong trường học, nhưng chương trình học Mãn Bảo đang học lại thuộc về lịch sử cổ y học.
Thật ra môn này hắn giảng lịch sử nhiều hơn y học, hắn giảng khoa chỉnh hình, giảng phụ khoa, càng giảng lịch sử phát triển của chúng nó, cổ nhân xác định chứng bệnh, kê đơn cho thuốc như thế nào.
Kết quả có một ngày hắn nhận được một email, thế mà lại hỏi chứng bệnh dưới tiền đề khoa học cổ đại, à, bây giờ đã nâng cấp thành có ca bệnh cụ thể rồi.
Đã sang năm 600 tinh lịch, ai còn sẽ có khí huyết đều hư chứ?
À, vẫn phải có, vậy chắc chắn là do thức để chơi game suốt đêm, làm tiêu hao tinh thần quá độ. Có thể hai ca bệnh này là do mua khoang trò chơi hàng secondhand, không có chức năng kiểm tra đo lường chỉ số sức khỏe, chủ động ngăn cản ý thức, cưỡng chế nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn lại thì mạch tượng này có vẻ không giống lắm, hơn nữa qua ghi chép nhìn nghe hỏi của đối phương thì đây đều là do sinh sản chảy máu quá nhiều mà thành.
Nhưng sao có thể?
Chẳng lẽ có bác sĩ cố ý che giấu tình trạng sức khỏe người bệnh, dụ dỗ đối phương tiến hành mang thai trong cơ thể mẹ?
Nhưng điều này cũng không có khả năng, cho dù có thể lừa được nhất thời, thì người máy chữa bệnh trong nhà bệnh nhân cũng phải kiểm tra ra sức khỏe không ổn trong quá trình mang thai mới phải..
Tiến sĩ y học suy nghĩ đến mức suýt rụng tóc, sau đó hắn bèn đi tra xét thử cái IP này, chỉ mới tra sơ sơ, đôi mắt đã suýt lồi ra ngoài.
Người này không phải là người của hành tinh bọn họ!
Tiến sĩ y học hận không thể nhảy một cú cao ba mét.
Các hệ thống con dưới quyền hệ thống chủ của liên minh các hành tinh bọn họ du hành qua lỗ sâu* đến các thế giới khác nhau, tìm kiếm những thứ có ích với sự phát triển của liên minh bọn họ.
* Lỗ sâu: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này. (Cre: Wikipedia)
Phạm vi tìm kiếm không chỉ bao gồm thứ có thể bao quát các trí tuệ sinh vật như sách vở, mà còn có khoáng sản, thực vật, động vật và các loài đồ vật khác.
Mà hệ thống cũng trực tiếp đưa Bách Khoa Quán, trung tâm mua sắm của bọn họ thành một kiểu khen thưởng ở hệ thống con.
Mấy cái này cũng không phải bí mật, bởi vì bọn họ vẫn luôn đạt được ích lợi.
Ví dụ như, cái loại khoáng sản bọn họ phát hiện ra mười hai năm trước đó, đã làm cho cơ giáp phòng ngự của bọn họ cải tiến thêm một bước, đồng thời, những người có hệ thống ở các thế giới đó cũng có thể nhận được đủ loại đồ vật từ chỗ bọn họ.
Trong đó một số người có tầm nhìn xa nhất đã thông qua hệ thống con học tập khoa học kỹ thuật của bọn họ, đó là những tri thức vượt xa thời đại của những người này.
Cũng có người học tập y học, nhưng học tập cổ y học thì không có một ai.
Nói thừa, với khoa học kỹ thuật hiện tại, ai còn khám bệnh bằng tay chứ, cứ trực tiếp đưa người vào trong khoang rà quét, là biết ngay chỗ nào trên người có vấn đề.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người, tiến sĩ y học suy đoán khoa học kỹ thuật ở thế giới người này chắc chắn rất lạc hậu, cho nên mới lựa chọn loại chương trình học y học cổ đại này.
Bởi vậy, nơi đó của đối phương cũng sẽ có vô số ca bệnh, a, trời ạ, hắn phát hiện được một bảo bối này.
Tiến sĩ y học cười hệt như kẻ gian, không gửi video đơn giản trực tiếp như trước nữa, mà là tràn đầy ý cười gửi môt đoạn văn dài, giống như một ông buôn người định bắt cóc trẻ em vậy.
Chẳng qua lúc ấy bé không cảm giác được gì, chờ đến khi có cảm giác thì đôi tay cũng đã nóng rát, cúi đầu nhìn thử, phát hiện có rất nhiều vệt đỏ.
Tiểu Tiền thị nhìn mà đau lòng vô cùng, nhưng nàng cũng không có cách gì, mấy vết đỏ này cứ chờ đến lúc nó kết vảy bong ra là được, chưa từng có ai nghĩ đến việc đi chữa trị nó.
Cho nên nàng dựa theo kinh nghiệm ngâm tay Mãn Bảo vào nước giếng lạnh băng, sau đó rửa tay đi đến nhà Chu Hổ giúp nấu cơm.
Hôm nay có không ít người đến giúp đỡ Chu Hổ, không thể thiếu một bữa cơm được, nhưng Trần thị còn nằm trên giường, cũng chỉ đành nhờ mấy người phụ nữ hàng xóm đến hỗ trợ.
Chỉ là không khéo, hàng xóm nhà Chu Hổ toàn là mấy chú thím nhà họ, bọn họ còn chẳng thèm ra ruộng giúp đỡ, đương nhiên càng không có khả năng sang bên nhà hỗ trợ.
Cho nên tiểu Tiền thị và Hà thị sang đó nấu cơm.
Tốc độ nấu cơm của Tiểu Tiền thị rất nhanh, còn ngon nữa.
Chu Hổ đưa tiền cho Đại Phúc, bảo cậu đi cùng Đại Đầu Nhị Đầu lên chợ lớn mua ít thịt về nhà.
Đại Phúc rất ít khi đi chợ, mỗi lần đi còn toàn là đi cùng với cha mẹ hoặc người lớn, đây là lần đầu tiên tự mình cầm tiền đi mua thịt, cho nên thấy nơm nớp lo sợ.
Chu Hổ cũng sợ con trai đi lạc đường, cho nên mới bảo Đại Đầu Nhị Đầu đi với cậu.
So sánh ra thì, Đại Đầu Nhị Đầu đã quá có kinh nghiệm trong việc này, đi chợ quen thuộc như đến nhà bà ngoại vậy, vừa nô đùa đuổi nhau vừa hái hoa ngắt cỏ bên đường.
Mãn Bảo lại không thích ở lại nhà Chu Hổ ăn cơm, bé càng thích về nhà ăn cùng mẫu thân hơn, bởi vậy chen đến trước giường ngắm Tam Thọ một lúc rồi đi về nhà.
Trần thị đã có tinh thần hơn nhiều, ít nhất bây giờ nàng nói chuyện không còn thở hổn hển nữa, nàng nắm chặt tay Mãn Bảo cười nói: "Đi đâu mà vội, ở đây trò chuyện với Nhị Lộc và Tam Thọ đi, không phải muội chơi thân với Nhị Lộc sao?"
Mãn Bảo cúi đầu nhìn Tam Thọ đang mở đôi mắt tròn xoe nhìn bé, bèn cười nói: "Muội phải về nhà làm bài tập, nhưng mà Tam Thọ thật đáng yêu."
Trần thị cũng cúi đầu nhìn con, cười nói: "Đúng vậy, xinh hơn trước nhiều."
Bây giờ màu đỏ trên người Tam Thọ đã nhạt đi, có thể là vì uống sữa dê, nên trên người cậu vẫn luôn có một mùi sữa nhàn nhạt.
Trắng trắng mềm mềm, lại mang theo mùi sữa, ai nhìn cũng sẽ thấy thích.
Mãn Bảo không nhịn được dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ của bé.
Trần thị cười nhìn bọn họ.
Mãn Bảo đối diện với ánh mắt mỉm cười của nàng bèn nghĩ ra một ý, lập tức hưng phấn hỏi: "Chị dâu Hổ, để muội bắt mạch giúp tẩu được không?"
Trần thị sửng sốt, "Mãn Bảo còn biết khám bệnh à?"
"Muội đang học đấy, nhanh thôi, nhanh thôi."
Nói xong liền kéo tay Trần thị sang cho bé bắt mạch.
Trần thị cười để bé tùy ý sờ mạch, cười hỏi, "Muội học với ai?"
"Muội tự đọc sách để học."
Trần thị không khỏi khẽ cười ra tiếng, chẳng qua nàng cũng không nói gì, để bé sờ thoải mái.
Mãn Bảo sờ nắn một hồi lâu, sau đó nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận.
Trước kia bé không rõ vì sao lúc mấy người Trịnh chưởng quầy bắt mạch cho người bệnh sẽ hơi nhắm mắt lại, bây giờ bé đã biết.
Lúc nhắm mắt lại, lòng yên tĩnh hơn, tai sẽ nhạy hơn rất nhiều, lúc này bắt mạch cho người bệnh, cái loại cảm giác thình thịch này cũng càng thêm rõ ràng, cũng có thể nghe ra càng nhiều thứ.
Mãn Bảo vuốt mạch của Trần thị, sờ xong tay phải lại sờ sang tay trái.
Trần thị cười hỏi bé, "Nhìn ra được gì không?"
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Chị dâu Hổ, mạch của tẩu còn yếu hơn mạch mẹ muội."
Trần thị cười nói: "Đây là đương nhiên.."
Dù sao Tiền thị cũng có thể xuống giường đi lại, còn có thể làm một số việc nhẹ nhàng, còn nàng ngay cả động đậy cũng không dám động nhiều.
Mãn Bảo gãi mặt, "Khí huyết đều hư*?"
* Gốc: 气血两亏: Y học cổ truyền Trung Quốc gọi là thiếu máu, dùng để chỉ hiện tượng bệnh lý là lượng máu không đủ hoặc chất lượng máu không bình thường hoặc chức năng máu không bình thường. Người ta thường cho rằng các nguyên nhân gây thiếu máu bao gồm tỳ vị hư nhược, ăn uống không điều độ, mất máu nhiều, thận khí hư, lao động quá sức. (Cre: Baidu)
Trần thị cười gật đầu, nàng sinh đứa trẻ chảy nhiều máu như vậy, đương nhiên khí huyết đều hư, lúc trước đại phu còn nói có thể nàng sẽ không sống nổi, dù sao cũng bị chảy máu quá nhiều..
Chỉ là con người thật sự rất kỳ diệu, khi ngươi kiên định không muốn chết, thế mà thật sự có thể gắng được một hơi, sau đó dần dần chuyển biến tốt hơn.
Chỉ là trong lòng Trần thị thấy hơi lo lắng, cảm thấy sau này khả năng cao là nàng sẽ không làm được việc nặng giống như Tiền thị, cả đời chỉ có thể ở nhà làm chút việc nhà.
Chẳng qua Trần thị đã thấy rất thỏa mãn.
Chu Hổ cũng thấy rất thỏa mãn.
Vợ mình còn sống vẫn tốt hơn chết nhiều.
Mãn Bảo bắt mạch cho Trần thị xong liền mỹ mãn đi về nhà.
Lúc sau về đến nhà, bé còn bắt mạch cho mẫu thân, viết mạch của hai người vào trong vở, quyết định chờ đến buổi tối sẽ vào phòng dạy học hỏi thầy giáo.
Cách một hệ thống và Bách Khoa Quán, thật ra vị thầy giáo giảng bài cho Mãn Bảo kia còn thấy kinh ngạc hơn nhiều.
Tuy rằng hắn là tiến sĩ y học, giảng bài trong trường học, nhưng chương trình học Mãn Bảo đang học lại thuộc về lịch sử cổ y học.
Thật ra môn này hắn giảng lịch sử nhiều hơn y học, hắn giảng khoa chỉnh hình, giảng phụ khoa, càng giảng lịch sử phát triển của chúng nó, cổ nhân xác định chứng bệnh, kê đơn cho thuốc như thế nào.
Kết quả có một ngày hắn nhận được một email, thế mà lại hỏi chứng bệnh dưới tiền đề khoa học cổ đại, à, bây giờ đã nâng cấp thành có ca bệnh cụ thể rồi.
Đã sang năm 600 tinh lịch, ai còn sẽ có khí huyết đều hư chứ?
À, vẫn phải có, vậy chắc chắn là do thức để chơi game suốt đêm, làm tiêu hao tinh thần quá độ. Có thể hai ca bệnh này là do mua khoang trò chơi hàng secondhand, không có chức năng kiểm tra đo lường chỉ số sức khỏe, chủ động ngăn cản ý thức, cưỡng chế nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn lại thì mạch tượng này có vẻ không giống lắm, hơn nữa qua ghi chép nhìn nghe hỏi của đối phương thì đây đều là do sinh sản chảy máu quá nhiều mà thành.
Nhưng sao có thể?
Chẳng lẽ có bác sĩ cố ý che giấu tình trạng sức khỏe người bệnh, dụ dỗ đối phương tiến hành mang thai trong cơ thể mẹ?
Nhưng điều này cũng không có khả năng, cho dù có thể lừa được nhất thời, thì người máy chữa bệnh trong nhà bệnh nhân cũng phải kiểm tra ra sức khỏe không ổn trong quá trình mang thai mới phải..
Tiến sĩ y học suy nghĩ đến mức suýt rụng tóc, sau đó hắn bèn đi tra xét thử cái IP này, chỉ mới tra sơ sơ, đôi mắt đã suýt lồi ra ngoài.
Người này không phải là người của hành tinh bọn họ!
Tiến sĩ y học hận không thể nhảy một cú cao ba mét.
Các hệ thống con dưới quyền hệ thống chủ của liên minh các hành tinh bọn họ du hành qua lỗ sâu* đến các thế giới khác nhau, tìm kiếm những thứ có ích với sự phát triển của liên minh bọn họ.
* Lỗ sâu: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này. (Cre: Wikipedia)
Phạm vi tìm kiếm không chỉ bao gồm thứ có thể bao quát các trí tuệ sinh vật như sách vở, mà còn có khoáng sản, thực vật, động vật và các loài đồ vật khác.
Mà hệ thống cũng trực tiếp đưa Bách Khoa Quán, trung tâm mua sắm của bọn họ thành một kiểu khen thưởng ở hệ thống con.
Mấy cái này cũng không phải bí mật, bởi vì bọn họ vẫn luôn đạt được ích lợi.
Ví dụ như, cái loại khoáng sản bọn họ phát hiện ra mười hai năm trước đó, đã làm cho cơ giáp phòng ngự của bọn họ cải tiến thêm một bước, đồng thời, những người có hệ thống ở các thế giới đó cũng có thể nhận được đủ loại đồ vật từ chỗ bọn họ.
Trong đó một số người có tầm nhìn xa nhất đã thông qua hệ thống con học tập khoa học kỹ thuật của bọn họ, đó là những tri thức vượt xa thời đại của những người này.
Cũng có người học tập y học, nhưng học tập cổ y học thì không có một ai.
Nói thừa, với khoa học kỹ thuật hiện tại, ai còn khám bệnh bằng tay chứ, cứ trực tiếp đưa người vào trong khoang rà quét, là biết ngay chỗ nào trên người có vấn đề.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người, tiến sĩ y học suy đoán khoa học kỹ thuật ở thế giới người này chắc chắn rất lạc hậu, cho nên mới lựa chọn loại chương trình học y học cổ đại này.
Bởi vậy, nơi đó của đối phương cũng sẽ có vô số ca bệnh, a, trời ạ, hắn phát hiện được một bảo bối này.
Tiến sĩ y học cười hệt như kẻ gian, không gửi video đơn giản trực tiếp như trước nữa, mà là tràn đầy ý cười gửi môt đoạn văn dài, giống như một ông buôn người định bắt cóc trẻ em vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.