Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 358: Tranh chấp

Úy Vũ Trúc

20/03/2023

Lưu thị quan sát mấy ngày, không kìm được nói với Lưu ma ma: "Ông ấy cũng thật thà quá, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa sửa được chút nào."

Lưu ma ma cười, "Nếu không thì để tôi đi nhắc một tiếng, để ông ấy dạy cho mấy người thiếu gia nhiều hơn một chút?"

"Thôi, lúc trước chọn ông ấy là vì ông ấy thật thà nghe lời, nếu bà nhắc, ông ấy nghĩ nhiều, sau này ba đứa trẻ phân phó gì ông ấy, ông ấy lại chạy tới hỏi ta, thì thành ra lại phiền." Lưu thị thở dài, vừa tức vừa buồn cười, "Cũng may đằng sau Mãn Bảo có cả nhà họ Chu, cũng không sợ bọn họ làm sai chuyện này."

Đúng vậy, phía sau Mãn Bảo còn cả đoàn quân sư nhà họ Chu kìa.

Luận trồng trọt, dù bọn họ không dám nói là đứng thứ nhất thôn Thất Lí, nhưng ít nhất cũng phải đứng trong ba thứ hạng đầu.

Tuy rằng nói hai mươi mẫu ruộng kia là đưa cho Mãn Bảo chơi, nhưng Chu lão đầu cũng không có khả năng không hỏi.

Mắt thấy sắp đến Tết rồi, qua năm chính là mùa xuân, Chu lão đầu bèn hỏi Mãn Bảo, "Các con định trồng bao nhiêu mẫu cây đậu, bao nhiêu mẫu lúa mạch, bao nhiêu mẫu lúa nước? Đã chuẩn bị hạt giống xong hết chưa?"

Vì thế Mãn Bảo ngớ ra, hỏi: "Không phải nhà mình toàn là sang năm sau mới bắt đầu chuẩn bị sao ạ?"

"Đúng vậy, nhưng không phải các con còn phải đi học sao?" Chu lão đầu liếc bé một cái: "Không phải cái chuyện quan trọng như hạt giống này mà các con cũng giao cho người dưới làm chứ?"

Ông nói: "Đây là đại sự đó, thu hoạch cả năm tốt hay xấu, một nửa là do ông trời, một nửa là do hạt giống, cái này không qua loa được đâu. Các con còn nhỏ, cũng không có nhiều người, nên sớm chuẩn bị đi.". Ngôn Tình Xuyên Không

Mãn Bảo bèn đi tìm Bạch Thiện Bảo bàn bạc chuyện hạt giống.

Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nhớ tới, hạt giống còn phải do bọn họ tự mình chuẩn bị.

Vì thế hai người đi tìm Lưu thị.

Lưu thị cười nói: "Hạt giống của các con mua trên huyện thành, các con muốn tự mình mua, hay là để Bạch trang đầu mua?"

Bạch Thiện Bảo nhìn về phía Mãn Bảo.

Trong lòng Mãn Bảo dao động, bọn họ nên mua hạt giống nguyên nước nguyên vị, hay là nên trộn lẫn hạt giống của tương lai?

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo quyết định bàn bạc một chút, quan trọng là ngoài ruộng cần tất cả bao nhiêu hạt giống họ còn chưa tính.

Thật ra điểm này cũng không khó, đặc biệt là từ sau khi có Bạch trang đầu.

Bạch Thiện Bảo lấy số liệu trước kia đã thu thập được ra, để Bạch trang đầu đi tìm đứa ở ngày trước tìm hiểu tình hình.

Thôn Thất Lí trồng rất ít loại lương thực, nếu không phải lúa nước, lúa mạch, thì chính là cây đậu, ừm, đủ loại cây đậu, trong đó chủ yếu là đậu nành.



Hai đứa trẻ quyết định cây trồng rất đơn giản thô bạo, mẫu ruộng đã trồng cây đậu thì năm nay trồng lúa mạch, đã trồng lúa mạch thì sẽ trồng cây đậu, còn ngoài ruộng cũng chỉ có thể trồng lúa nước thôi.

Có Bạch trang đầu ở đây, rất nhanh đã tính ra các loại cây có thể trồng, một mẫu cần bao nhiêu hạt giống, bọn Mãn Bảo chỉ cần tính nhanh trên giấy là ra.

Số lượng lúa mạch và lúa nước không có vấn đề gì, đến lúc tính cây đậu, Mãn Bảo cảm thấy chỉ trồng đậu nành thì quá chán, vì thế bé nói: "Còn có thể trồng đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, đậu cô ve.."

Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, "Không phải trước chúng ta còn lên kế hoạch theo sách là nuôi gà ở chân núi sao? Còn phải dành ra một ít đất để trồng rau nữa. Rau là thức ăn của gà hả?"

Bạch Thiện Bảo không nhắc tới thì Mãn Bảo cũng quên, tinh thần bé rung lên, nói: "Còn phải trồng cây ăn quả trên núi nữa."

Bạch nhị lang vất vả làm bài tập bên cạnh cũng không làm nổi nữa, sấn lên hỏi, "Định trồng cây ăn quả gì?"

Mãn Bảo nói: "Ta thích ăn lê."

Đây cũng trái cây hiếm hoi mà bé từng được ăn, ở trên núi có khá nhiều cây lê dại, hơi chua, nhưng Mãn Bảo vẫn thấy rất ngon.

Hằng năm huynh đệ nhà họ Chu chỉ cần lên núi là có hái được về cho bé, không cần mất tiền mua.

Còn Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thích nhiều quả hơn, vì thế hai người đếm từng đầu ngón tay, "Ta thích ăn táo, đào, cả quýt nữa.."

"Ta cũng thích ăn đào, quýt, ta còn thích cả anh đào."

Mãn Bảo ngơ ngác nhìn bọn họ, nửa ngày sau mới nói: "Ta mới chỉ ăn táo và đào.."

Đó là lúc bé tới chơi nhà họ Bạch đã được Trịnh thị mời ăn, nhưng không phải là nhà mình, tất nhiên bé không thể ăn thả ga.

Nghĩ đến sau này thôn trang của mình sẽ trồng rất nhiều cây ăn quả, muốn ăn bao nhiêu là có thể ăn bấy nhiêu, Mãn Bảo bèn không khỏi kích động, "Các ngươi có thể tìm được hạt giống cây ăn quả không?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Phải hỏi bà nội."

Bạch nhị lang: "Còn có thể hỏi cha ta, cha ta giỏi lắm."

Vì thế bọn họ đi hỏi người lớn.

Bạch lão gia nghe nói bọn họ định ra tay lớn như vậy, này quả thực là muốn xới hết 40 mẫu núi lên để trồng cây ăn quả đây mà, nhất thời thấy hơi phát sầu, "Các con biết khai hoang một ngọn núi cần bao nhiêu sức người sức của không? Phải chặt hết cây và cỏ dại trước, còn phải chuyển hết đá ra, lúc này mới có thể đào hố trồng cây, có khi phải đợi hai ba năm mới có kết quả, số tiền số sức bỏ ra này, ta có thể mua đủ trái cây cho các con ăn mười năm."

Nghịch 120 mẫu ruộng kia còn chưa đủ, thế mà còn định xới cả núi, đây là luẩn quẩn cỡ nào chứ.

Nhưng ba đứa trẻ vừa thảo luận trái cây yêu thích hiển nhiên không muốn thỏa hiệp, nói: "Chúng con vẫn muốn trồng cây ăn quả."

Mãn Bảo uyển chuyển hơn một chút, chủ yếu là bé biết tiền quý giá cỡ nào, vì thế nói: "Chúng ta có thể trồng một ít ở chân núi trước, ừm, trồng, hai mươi cây đi!"



Bạch Thiện Bảo ghét bỏ, "Quá ít."

Bạch nhị lang lo lắng, "Chẳng may không sống nổi thì làm sao bây giờ?"

"Vậy trồng nhiều hơn một chút," Bạch Thiện Bảo nói: "Trồng 40 cây là được, sẽ trồng mười cây đào, mười cây táo và mười cây quýt."

Tất cả đều là quả mình thích ăn.

Bạch nhị lang không vui, "Còn có anh đào nữa, cũng phải trồng mười cây."

Mãn Bảo gãi đầu, "Có nên trồng cây lê không?"

Hình như quả này chẳng cần trồng cũng hái được.

Khoa Khoa mở miệng, "Ký chủ, cây ăn quả mọc hoang và cây ăn quả được trồng là khác nhau, phần lớn quả dại đều không ngon bằng quả được gieo trồng, cành cây lê mà trước kia ký chủ ghi lại đã đào tạo được hai đời, nếu ký chủ cảm thấy hứng thú có thể mua trong Bách Khoa Quán. Là người ghi lại, ngươi có thể mua những sản phẩm trong vòng năm đời với giá ưu đãi."

Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, thầm hỏi, "Vậy nếu ta ghi lại táo, đào rồi mua chủng loại mới được đào tạo ra, có phải cũng sẽ được ưu đãi không?"

"Hai loại trái cây này trong tương lai đều rất phổ biến, sau khi ký chủ ghi lại mà có viện nghiên cứu tiếp nhận đào tạo thì có thể."

Chỉ sợ không có ai nghiên cứu, vật mục tiêu ghi lại sẽ bị Bách Khoa Quán vứt cho hậu cần tùy tiện chọn một chỗ trồng trọt, sau đó sẽ đưa cho Mãn Bảo một ít tích phân khuyến khích, ừm, giống như mấy loại cây tương lai không thiếu mà trước đó bé đã từng ghi lại ấy.

Mãn Bảo vừa nghe liền hiểu, tuy rằng thấy hơi thất vọng, nhưng bé vẫn nhanh chóng gia nhập cuộc chiến với hai đồng bọn họ, "Chúng ta còn phải trồng một ít lê."

Vì thế 40 cây ăn quả không đủ chia, Bạch Thiện Bảo vung tay nhỏ lên định mở rộng quy mô, Bạch lão gia đã vội vàng nói trước khi cậu mở miệng: "Chỉ trồng 40 cây, không được nhiều hơn, định trồng cây gì thì các con tự thương lượng."

Ánh mắt ba đứa trẻ va vào nhau, Mãn Bảo nói: "Ta chỉ muốn trồng lê!"

Vì thế Bạch Thiện Bảo bèn đi trừng Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang không sợ cậu, cũng trừng mắt lại, "Ta nhất định phải trồng anh đào."

"Hừ, vậy chia đều là được, mỗi người mười ba cây, thích trồng cái gì thì trồng."

Mãn Bảo cảm thấy cái này rất công bằng, gật đầu đồng ý trước.

Bạch nhị lang ngẫm nghĩ cũng không có ý kiến, chỉ hỏi, "Vậy còn thừa một cây thì sao?"

Bạch Thiện Bảo không chút nghĩ ngợi chỉ vào Mãn Bảo nói: "Mãn Bảo nhỏ nhất, còn là con gái, cho nàng chọn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Nữ Nhà Nông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook