Chương 155: Trở về
Úy Vũ Trúc
06/05/2022
Chu lão đầu trừng mắt, ông còn tưởng chỉ có mấy tiểu công tử nhà họ Bạch bình thường hay chơi cùng con gái đến thôi, hóa ra là mời tất cả học sinh trong lớp sao?
"Có cả tiên sinh nữa, tiên sinh cũng nói sẽ tới......"
Chu lão đầu đã không biết giận là gì nữa, duỗi tay xách con gái đi vào phòng, "Để mẹ con nói chuyện với con đi, cha thấy hơi chóng mặt."
Trước giờ ông đều thích điệu thấp, chuyện chưa làm xong sẽ không nói ra ngoài, mà đứa nhỏ này sao có thể còn chưa bắt đầu đã gào đến nỗi cả thiên hạ đều biết?
Quả nhiên giống y như hắn, không có một khắc nào yên tĩnh được!
Chu lão đầu ném con gái cho vợ xong liền chạy luôn, bỏ cả giờ nghỉ ngơi, lập tức đi tìm người trong thôn hỏi chuyện mua cây.
Không còn cách nào, nếu chỉ mời bạn học, ông còn có thể lề mề, nhưng đứa nhỏ này còn mời cả Trang tiên sinh, ông không thể quá chậm.
Chu tứ lang rời nhà ngày thứ 19, đê sông cuối cùng cũng sửa xong, Chu nhị lang và Chu tam lang bán bữa ăn cuối cùng, liền mang Chu tứ lang cùng nhau về nhà.
Mãn Bảo tan học về nhà nhìn thấy Chu tứ lang, lập tức ngẩn ra.
Chu tứ lang vừa về nhà, mới ném hành lý cho đại tẩu hắn, bên trong toàn là quần áo bẩn, quay người lại nhìn thấy Mãn Bảo, ánh mắt sáng lên, mở vòng tay ra hét lớn, "Muội út, ta đã về rồi!"
Mãn Bảo tiến lên, đau lòng sờ râu ria xồm xoàm trên mặt hắn, "Tứ ca, tại sao huynh lại già như vậy rồi?"
Chu tứ lang hạ cánh tay xuống, xoay người định đi.
Ngay đến rương đựng sách Mãn Bảo còn chưa kịp đặt xuống, đã trực tiếp đảo quanh bên người hắn, "Còn gầy nhiều như thế, sắc mặt cũng không tốt, không phải ngày nào cũng có thịt ăn sao ạ?"
Chu tứ lang đẩy cửa ra, cũng không tắm rửa, càng không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường: "Có thịt ăn, nhưng cũng phải làm việc nhiều."
Chu tứ lang thấy mệt rã rời, vừa về đến nhà hắn đã muốn ăn gì đó, muốn ngủ, nhưng Mãn Bảo hít hít người hắn, chê bai quạt mũi, "Hôi quá đi, tứ ca, huynh cứ để thế mà nằm lên giường, cẩn thận ngũ ca lục ca về đánh huynh."
Chu tứ lang nói: "Ta mới từ dưới sông lên, sạch sẽ lắm."
Mới là lạ ấy, thời tiết bắt đầu trở lạnh, chỗ đó cũng không có nước ấm, Chu tứ lang phải đến mười ngày chưa tắm rồi, chẳng qua hắn tự thấy mình vẫn tốt, xoa bụng hỏi Mãn Bảo, "Có kẹo không, cho tứ ca ăn một viên trước đi."
Mãn Bảo móc một viên kẹo từ túi ra đưa cho hắn, Chu tứ lang nhét vào miệng mình, sau đó nằm xuống, kéo chăn lên định ngủ.
Mãn Bảo mở to mắt nhìn, xoay người chạy ra ngoài, chạy lịch bịch đi tìm mẫu thân, "Mẹ, tứ ca cả người bẩn thỉu trốn trong chăn."
Tiền thị nghe vậy lập tức đứng lên, lấy một cây gậy ở góc cửa đi qua đó.
Mãn Bảo phấn khích đuổi theo.
Tiền thị đẩy cửa đi vào, liền thấy trên giường phồng lên một đống to, bà tức giận đánh nhẹ một gậy vào trên chăn, nói: "Đứng lên ngay, lôi thôi như vậy, cũng không biết có mang rận về nhà hay không."
Chu tứ lang sợ mẹ hắn nhất, gậy vừa mới đập xuống được một cái đã nhảy vội ra khỏi giường, Tiền thị cầm gậy đuổi hắn ra khỏi phòng, nói: "Cạo râu đi, ta bảo nhị tẩu con đi nấu nước nóng, tí nữa cũng phải tắm rửa sạch đi, không tắm sạch sẽ không cho vào nhà."
Chu tứ lang ghét tắm rửa nhất, đặc biệt là lúc trời lạnh như vậy, hắn mang vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Mãn Bảo một cái, bất đắc dĩ đi rửa mặt chải đầu.
Mãn Bảo cũng thấy vui vẻ rồi, cõng rương đựng sách đi vào nhà đặt xuống, sau đó liền lịch bịch chạy ra xem Chu tứ lang cạo râu.
Tiểu Tiền không hiểu cái này có gì hay, nhưng cũng không ngăn cản bé, nàng để hết quần áo bẩn của Chu tứ lang vào chậu gỗ, đang tính nhân lúc trời còn chưa tối ra bờ sông giặt sạch, cho nên gõ gõ cửa gỗ, hô với vào trong, "Tứ lang, cởi nốt bộ quần áo bẩn trên người đệ ra đây cho ta."
Chu tứ lang nhìn xung quanh, tìm được một cái vỏ bao tải, cởi quần áo trên người mình ném ra rồi khoác vỏ bao tiếp tục cạo râu.
Mãn Bảo ngơ ngác nhìn, một lát sau đứng lên đi đến phía sau Chu tứ lang, giơ ngón tay vạch bao tải ra một chút.
Chu tứ lang vừa run người cạo râu, vừa trừng mắt nhìn bé một cái, ậm ờ nói: "Đừng có vạch ra, lạnh lắm."
Mãn Bảo nhìn thấy trên vai Chu tứ lang có rất nhiều vết hằn sâu màu xanh, còn sưng phù, trong đó có một vết còn hơi đỏ.
Mãn Bảo hỏi: "Tứ ca, sao huynh lại bị thế này?"
Chu tứ lang cạo râu sạch sẽ, run rẩy người nói: "Khiêng đá thì thế thôi, tảng đá kia lớn như vậy, phải năm người mới nâng lên được, tứ ca của muội dô một tiếng là khiêng nó lên được...... Được rồi, cái này nói với muội sau, mau chạy ra ngoài gọi tam ca đem nước ấm vào đây cho ta, ta sắp lạnh chết rồi."
Mãn Bảo liền xoay người chạy ra ngoài, tìm được Chu tam lang, "Tam ca, tứ ca muốn nước ấm."
Chu tam lang vừa đứng dậy đi đến phía phòng bếp vừa nói: "Tên lười, có tắm rửa thôi mà cũng cần người xách nước ấm cho hắn."
"Tứ ca cởi quần áo rồi, lạnh lắm."
Chu tam lang bước nhanh hơn, ngoài miệng vẫn nói: "Đáng đời, nếu lúc mới về hắn đã đi chuẩn bị, thì cần phải cởi quần áo trước sao?'
Suy xét đến việc hắn còn phải gội đầu, Chu tam lang xách cho hắn hai thùng nước ấm qua đó, thấy Mãn Bảo theo sau mông hắn định đi vào, hắn vội vàng ngăn lại, "Tứ ca muội còn đang tắm rửa, muội đi tìm bọn Nhị Đầu chơi đi."
Mãn Bảo nói: "Ta không chơi, ta muốn xem tứ ca tắm."
Chu tam lang mặt đầy khổ sở, cuối cùng vẫn là Hà thị đi ngang qua xách Mãn Bảo đi, nàng dạy bé, "Muội là con gái, còn tứ ca là con trai, sao có thể đi xem hắn tắm chứ?"
"Vì sao không thể xem ạ, ta cũng xem Tam Đầu Tứ Đầu tắm rửa rồi."
Hà Thị nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Tứ ca muội là người trưởng thành, sẽ thấy xấu hổ, Tam Đầu Tứ Đầu...... Bọn nó vẫn còn nhỏ, chẳng qua nếu sau này mấy đứa nó lớn hơn chút thì muội cũng không thể xem bọn nó tắm rửa."
Xem ra sau này phải cho bọn trẻ tắm riêng ra mới được.
"Vâng ạ." Mãn Bảo có chút tiếc nuối, xoay người đi về phòng đọc sách, bây giờ bé cũng trưởng thành rồi, không muốn chơi.
Tuy rằng nói vậy, nhưng bé vẫn nhìn ra phía đối diện cửa sổ, vừa thấy Tứ ca đầu tóc rũ rượi bước ra, bé lập tức vứt sách chạy tới, "Tứ ca, ta muốn nói cho huynh hai tin tốt, huynh muốn nghe tin nào trước?"
Chu tứ lang thô bạo lau tóc, ngại rườm rà, dứt khoát không lau nữa, ngồi trên ghế nói: "Tin thứ nhất."
"Nợ của huynh sắp trả hết rồi."
Ánh mắt Chu tứ lang sáng lên, hỏi: "Thật à? Còn thiếu bao nhiêu?"
Mãn Bảo giơ ba ngón tay.
Chu tứ lang cười ha ha, vui vẻ nói: "300 văn?"
"Ba lượng!"
Tươi cười trên mặt Chu tứ lang liền biến mất, "Cái này mà gọi là sắp trả hết à?"
"Không còn bao nhiêu mà, qua một thời gian nữa là trả xong rồi." Mãn Bảo hỏi hắn, "Tứ ca, chờ đến khi trả hết nợ thì huynh định làm gì?"
Chu tứ lang cảm thấy nợ này còn lâu mới xong, tận ba lượng đấy, hắn gác chân hỏi, "Vậy tin tốt thứ hai là gì?"
"À, nhà mình định xây thêm phòng mới, ta sẽ có một gian của mình, tứ ca huynh cũng có một gian."
Cuối cùng Chu tứ lang cũng thấy vui hơn, hỏi: "Thật sao, đây là mẹ nói, hay là muội tự nghĩ?"
"Đương nhiên là cha mẹ nói, ta còn đưa tiền của ta cho cha đấy."
Chu tứ lang trợn mắt, "Vì sao muội phải đưa tiền của mình cho cha?"
"Tiền xây phòng không đủ, ta đưa cho cha xây phòng ở, trong đó cũng có một gian của ta mà."
Chu tứ lang liền ngẫm nghĩ về ý nghĩa trong câu này, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.
"Có cả tiên sinh nữa, tiên sinh cũng nói sẽ tới......"
Chu lão đầu đã không biết giận là gì nữa, duỗi tay xách con gái đi vào phòng, "Để mẹ con nói chuyện với con đi, cha thấy hơi chóng mặt."
Trước giờ ông đều thích điệu thấp, chuyện chưa làm xong sẽ không nói ra ngoài, mà đứa nhỏ này sao có thể còn chưa bắt đầu đã gào đến nỗi cả thiên hạ đều biết?
Quả nhiên giống y như hắn, không có một khắc nào yên tĩnh được!
Chu lão đầu ném con gái cho vợ xong liền chạy luôn, bỏ cả giờ nghỉ ngơi, lập tức đi tìm người trong thôn hỏi chuyện mua cây.
Không còn cách nào, nếu chỉ mời bạn học, ông còn có thể lề mề, nhưng đứa nhỏ này còn mời cả Trang tiên sinh, ông không thể quá chậm.
Chu tứ lang rời nhà ngày thứ 19, đê sông cuối cùng cũng sửa xong, Chu nhị lang và Chu tam lang bán bữa ăn cuối cùng, liền mang Chu tứ lang cùng nhau về nhà.
Mãn Bảo tan học về nhà nhìn thấy Chu tứ lang, lập tức ngẩn ra.
Chu tứ lang vừa về nhà, mới ném hành lý cho đại tẩu hắn, bên trong toàn là quần áo bẩn, quay người lại nhìn thấy Mãn Bảo, ánh mắt sáng lên, mở vòng tay ra hét lớn, "Muội út, ta đã về rồi!"
Mãn Bảo tiến lên, đau lòng sờ râu ria xồm xoàm trên mặt hắn, "Tứ ca, tại sao huynh lại già như vậy rồi?"
Chu tứ lang hạ cánh tay xuống, xoay người định đi.
Ngay đến rương đựng sách Mãn Bảo còn chưa kịp đặt xuống, đã trực tiếp đảo quanh bên người hắn, "Còn gầy nhiều như thế, sắc mặt cũng không tốt, không phải ngày nào cũng có thịt ăn sao ạ?"
Chu tứ lang đẩy cửa ra, cũng không tắm rửa, càng không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường: "Có thịt ăn, nhưng cũng phải làm việc nhiều."
Chu tứ lang thấy mệt rã rời, vừa về đến nhà hắn đã muốn ăn gì đó, muốn ngủ, nhưng Mãn Bảo hít hít người hắn, chê bai quạt mũi, "Hôi quá đi, tứ ca, huynh cứ để thế mà nằm lên giường, cẩn thận ngũ ca lục ca về đánh huynh."
Chu tứ lang nói: "Ta mới từ dưới sông lên, sạch sẽ lắm."
Mới là lạ ấy, thời tiết bắt đầu trở lạnh, chỗ đó cũng không có nước ấm, Chu tứ lang phải đến mười ngày chưa tắm rồi, chẳng qua hắn tự thấy mình vẫn tốt, xoa bụng hỏi Mãn Bảo, "Có kẹo không, cho tứ ca ăn một viên trước đi."
Mãn Bảo móc một viên kẹo từ túi ra đưa cho hắn, Chu tứ lang nhét vào miệng mình, sau đó nằm xuống, kéo chăn lên định ngủ.
Mãn Bảo mở to mắt nhìn, xoay người chạy ra ngoài, chạy lịch bịch đi tìm mẫu thân, "Mẹ, tứ ca cả người bẩn thỉu trốn trong chăn."
Tiền thị nghe vậy lập tức đứng lên, lấy một cây gậy ở góc cửa đi qua đó.
Mãn Bảo phấn khích đuổi theo.
Tiền thị đẩy cửa đi vào, liền thấy trên giường phồng lên một đống to, bà tức giận đánh nhẹ một gậy vào trên chăn, nói: "Đứng lên ngay, lôi thôi như vậy, cũng không biết có mang rận về nhà hay không."
Chu tứ lang sợ mẹ hắn nhất, gậy vừa mới đập xuống được một cái đã nhảy vội ra khỏi giường, Tiền thị cầm gậy đuổi hắn ra khỏi phòng, nói: "Cạo râu đi, ta bảo nhị tẩu con đi nấu nước nóng, tí nữa cũng phải tắm rửa sạch đi, không tắm sạch sẽ không cho vào nhà."
Chu tứ lang ghét tắm rửa nhất, đặc biệt là lúc trời lạnh như vậy, hắn mang vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn Mãn Bảo một cái, bất đắc dĩ đi rửa mặt chải đầu.
Mãn Bảo cũng thấy vui vẻ rồi, cõng rương đựng sách đi vào nhà đặt xuống, sau đó liền lịch bịch chạy ra xem Chu tứ lang cạo râu.
Tiểu Tiền không hiểu cái này có gì hay, nhưng cũng không ngăn cản bé, nàng để hết quần áo bẩn của Chu tứ lang vào chậu gỗ, đang tính nhân lúc trời còn chưa tối ra bờ sông giặt sạch, cho nên gõ gõ cửa gỗ, hô với vào trong, "Tứ lang, cởi nốt bộ quần áo bẩn trên người đệ ra đây cho ta."
Chu tứ lang nhìn xung quanh, tìm được một cái vỏ bao tải, cởi quần áo trên người mình ném ra rồi khoác vỏ bao tiếp tục cạo râu.
Mãn Bảo ngơ ngác nhìn, một lát sau đứng lên đi đến phía sau Chu tứ lang, giơ ngón tay vạch bao tải ra một chút.
Chu tứ lang vừa run người cạo râu, vừa trừng mắt nhìn bé một cái, ậm ờ nói: "Đừng có vạch ra, lạnh lắm."
Mãn Bảo nhìn thấy trên vai Chu tứ lang có rất nhiều vết hằn sâu màu xanh, còn sưng phù, trong đó có một vết còn hơi đỏ.
Mãn Bảo hỏi: "Tứ ca, sao huynh lại bị thế này?"
Chu tứ lang cạo râu sạch sẽ, run rẩy người nói: "Khiêng đá thì thế thôi, tảng đá kia lớn như vậy, phải năm người mới nâng lên được, tứ ca của muội dô một tiếng là khiêng nó lên được...... Được rồi, cái này nói với muội sau, mau chạy ra ngoài gọi tam ca đem nước ấm vào đây cho ta, ta sắp lạnh chết rồi."
Mãn Bảo liền xoay người chạy ra ngoài, tìm được Chu tam lang, "Tam ca, tứ ca muốn nước ấm."
Chu tam lang vừa đứng dậy đi đến phía phòng bếp vừa nói: "Tên lười, có tắm rửa thôi mà cũng cần người xách nước ấm cho hắn."
"Tứ ca cởi quần áo rồi, lạnh lắm."
Chu tam lang bước nhanh hơn, ngoài miệng vẫn nói: "Đáng đời, nếu lúc mới về hắn đã đi chuẩn bị, thì cần phải cởi quần áo trước sao?'
Suy xét đến việc hắn còn phải gội đầu, Chu tam lang xách cho hắn hai thùng nước ấm qua đó, thấy Mãn Bảo theo sau mông hắn định đi vào, hắn vội vàng ngăn lại, "Tứ ca muội còn đang tắm rửa, muội đi tìm bọn Nhị Đầu chơi đi."
Mãn Bảo nói: "Ta không chơi, ta muốn xem tứ ca tắm."
Chu tam lang mặt đầy khổ sở, cuối cùng vẫn là Hà thị đi ngang qua xách Mãn Bảo đi, nàng dạy bé, "Muội là con gái, còn tứ ca là con trai, sao có thể đi xem hắn tắm chứ?"
"Vì sao không thể xem ạ, ta cũng xem Tam Đầu Tứ Đầu tắm rửa rồi."
Hà Thị nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Tứ ca muội là người trưởng thành, sẽ thấy xấu hổ, Tam Đầu Tứ Đầu...... Bọn nó vẫn còn nhỏ, chẳng qua nếu sau này mấy đứa nó lớn hơn chút thì muội cũng không thể xem bọn nó tắm rửa."
Xem ra sau này phải cho bọn trẻ tắm riêng ra mới được.
"Vâng ạ." Mãn Bảo có chút tiếc nuối, xoay người đi về phòng đọc sách, bây giờ bé cũng trưởng thành rồi, không muốn chơi.
Tuy rằng nói vậy, nhưng bé vẫn nhìn ra phía đối diện cửa sổ, vừa thấy Tứ ca đầu tóc rũ rượi bước ra, bé lập tức vứt sách chạy tới, "Tứ ca, ta muốn nói cho huynh hai tin tốt, huynh muốn nghe tin nào trước?"
Chu tứ lang thô bạo lau tóc, ngại rườm rà, dứt khoát không lau nữa, ngồi trên ghế nói: "Tin thứ nhất."
"Nợ của huynh sắp trả hết rồi."
Ánh mắt Chu tứ lang sáng lên, hỏi: "Thật à? Còn thiếu bao nhiêu?"
Mãn Bảo giơ ba ngón tay.
Chu tứ lang cười ha ha, vui vẻ nói: "300 văn?"
"Ba lượng!"
Tươi cười trên mặt Chu tứ lang liền biến mất, "Cái này mà gọi là sắp trả hết à?"
"Không còn bao nhiêu mà, qua một thời gian nữa là trả xong rồi." Mãn Bảo hỏi hắn, "Tứ ca, chờ đến khi trả hết nợ thì huynh định làm gì?"
Chu tứ lang cảm thấy nợ này còn lâu mới xong, tận ba lượng đấy, hắn gác chân hỏi, "Vậy tin tốt thứ hai là gì?"
"À, nhà mình định xây thêm phòng mới, ta sẽ có một gian của mình, tứ ca huynh cũng có một gian."
Cuối cùng Chu tứ lang cũng thấy vui hơn, hỏi: "Thật sao, đây là mẹ nói, hay là muội tự nghĩ?"
"Đương nhiên là cha mẹ nói, ta còn đưa tiền của ta cho cha đấy."
Chu tứ lang trợn mắt, "Vì sao muội phải đưa tiền của mình cho cha?"
"Tiền xây phòng không đủ, ta đưa cho cha xây phòng ở, trong đó cũng có một gian của ta mà."
Chu tứ lang liền ngẫm nghĩ về ý nghĩa trong câu này, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.