Chương 243: Vì
Úy Vũ Trúc
20/03/2023
"Mẹ ta hiếu khách lắm." Mãn Bảo cảm thấy bé mời bạn đến nhà ngủ là rất bình thường.
Trong thoáng chốc Bạch Thiện Bảo không biết nên nói thế nào, ngẫm nghĩ, cậu để bánh ngọt xuống rồi chạy đến bên kệ sách, chỉ chốc lát sau đã tìm được một quyển sách hơi mỏng, nói nhỏ: "Đây là nhật kí lúc nhỏ của cha ta, ngươi đừng nói cho người khác biết."
Mãn Bảo ồ một tiếng, nghiêng đầu sang xem, lúc này mới phát hiện mặt bìa trống không, chỉ dán một lớp giấy da rất dày, mở ra thì thấy, bên trong là giấy cắt đóng thành sách, chữ bên trên rất non nớt.
Bạch Thiện Bảo nói: "Ta tìm được cái này trong lúc tìm một quyển sách tên là, bà nội nói đây là sách người trong dân gian viết lung tung, chín phần giả, một phần thật, không thể tin được, nhưng ta cảm thấy cứ coi nó như mấy câu chuyện xưa cũng rất thú vị."
Thật ra Lưu thị không cho cậu đọc mấy loại sách như vậy, sợ cậu thay đổi tính tình.
Mấy loại sách chú trọng phong tục, thú vui địa phương Lưu thị còn cho cậu xem, chứ loại sách này rõ ràng là mấy câu chuyện bịa ra, còn toàn là viết về yêu hận tình thù, bà không cho phép cậu đọc. Bà còn vì thế mà tra xét khắp thư phòng một lần, lấy hết mấy quyển sách loại này còn sót lại cất hết vào rương.
Nhưng quyển này Bạch Thiện Bảo mới đọc mở đầu đã thấy ngứa ngáy trong lòng, vì thế không kìm được, nhân lúc bà nội đến nhà Bạch nhị lang bên cạnh lại lục nó ra, sau đó tìm thấy quyển nhật ký này.
Quyển sách kia rất dày, rất to, mà quyển nhật ký này hiển nhiên là tự mình đóng thành sách, khá nhỏ, kẹp ở đằng sau căn bản không thể nhìn thấy được.
Bạch Thiện Bảo vừa phát hiện ra quyển nhật ký này thì lập tức không còn hứng thú với quyển kia nữa, ôm quyển nhật ký chạy về.
Đây chính là bí mật của cậu, nhật ký là nhật ký của cha cậu, còn là nhật ký khi còn nhỏ, ngay cả bà nội và mẫu thân cậu còn chưa nói, nhưng bây giờ lại lấy ra cho Mãn Bảo xem, nhỏ giọng nói: "Ngươi đọc đi."
Bạch Thiện Bảo bướng bỉnh như vậy, mà Trịnh thị lại rất ôn nhu, cho nên khả năng cao là người cha Bạch Khải của cậu cũng là nhóc nghịch ngợm.
Sự thật đúng là như thế, Bạch Khải hồi nhỏ còn nghịch hơn cả Bạch Thiện Bảo.
Lúc hắn bảy tuổi đến làm khách nhà người ta, đã dám bắt chước người lớn thơm bé gái xinh đẹp, đương nhiên, cuối cùng hắn bị Lưu thị đánh cho một trận, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
"Cha ta nói, thơm con gái sẽ bị bà nội đánh, trong <Lễ Ký> có viết, nam nữ khác biệt, hẳn là nên giữ khoảng cách."
Đương nhiên, lời này không phải do Bạch Thiện Bảo nói, cậu còn chưa thể đọc hiểu mấy loại sách thâm ảo như <Lễ Ký>, đây là một hàng chữ nhỏ bên dưới nhật ký, nhìn nét chữ tinh tế kia, hiển nhiên là của Bạch Khải sau khi lớn lên nhìn thấy quyển nhật ký này, nên đã viết thêm lời bình vào.
Hai người chụm đầu cùng nhau đọc trộm nhật ký của của cha Thiện Bảo, tuy miệng nói là phải giữ khoảng cách, nhưng hiển nhiên cũng không quá để tâm.
Nhật ký nhắc đến rất nhiều thứ, đây là nhật ký của Bạch Khải từ lúc hắn bảy tuổi đến mười tuổi, ghi lại rất nhiều thứ, đương nhiên không có khả năng ngày nào cũng viết, trên cơ bản chỉ viết những chuyện gì hắn coi là rất lớn.
Ví dụ như, hắn bị Lưu thị đánh, ví dụ như hắn được tiên sinh khen ngợi, hoặc ví dụ như, hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau trong trường học, lật đổ bàn sách của tiên sinh..
Lúc Bạch lão gia dạo bước đến đây, liền thấy hai đứa bé đang chụm đầu đọc sách, vừa lén lút thì thầm vừa cười ha ha, cũng không biết quyển sách đó có gì thú vị mà đọc vui vẻ như vậy.
Bạch lão gia nhìn Bạch Thiện Bảo không chớp mắt.
Thật ra cậu trông rất giống Bạch Khải, còn đẹp trai hơn cha cậu một chút, cũng bướng bỉnh hơn một chút, nhưng cũng càng thông minh hơn.
Bởi vì quan hệ của bậc cha chú rất tốt, nên tuy quan hệ hai nhà khá xa, nhưng hắn vẫn rất thân với Bạch Khải.
Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, bởi vậy đi học cùng nhau, lúc ấy cả nhà Bạch Lập cũng ở Lũng Châu, cha hắn vì hắn nên mới cố ý dọn về Miên Châu, muốn để hắn vào trong trường tộc học hành, sau này có thể trở nên nổi bật.
Thật ra hắn rất thích đọc sách, chỉ là thành tích không tốt lắm.
Mà Bạch Khải thì ngược lại, lúc còn nhỏ hắn cũng chẳng thích học gì, còn bướng bỉnh nữa, nhưng hắn rất thông minh, đều là học thuộc bài như nhau, hắn cần phải đọc đi đọc lại mười mấy lần mới nhớ kỹ, còn Bạch Khải chỉ cần đọc ba bốn lần là đã thuộc rồi.
Chỉ là hắn lười, cho nên khi còn nhỏ bọn họ đều không phải là kiểu học trò mà thầy giáo thích, mãi cho đến khi phụ thân bọn họ lần lượt qua đời.
Hai người học ở trong tộc học luôn bị bắt nạt, vì thế Bạch Khải dần dần không lười nữa, lúc hắn nghiêm túc lên vẫn rất đáng sợ, bắt đầu từ lúc mười tuổi, hắn tiến bộ vượt bậc, làm cho Bạch lão gia cũng tiến bộ được thêm một bước.
Mà hiển nhiên Bạch Thiện Bảo còn giỏi hơn cha cậu một chút, bởi vì cậu thích đọc sách thật.
Bạch lão gia nhìn ra được, ít nhất không có đứa trẻ nào có thể ngồi trong thư phòng cả ngày khi không có người lớn bắt ép.
Lương tài mỹ ngọc như vậy, nếu không thể tiến xa thì thật là quá đáng tiếc.
Bạch lão gia đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng xoay người đi tìm Lưu thị, hỏi: "Thím nghĩ kỹ chưa ạ?"
Lưu thị nhìn về phía hắn, "Còn con?"
"Con nguyện tự mình lên huyện thành một chuyến, tự mình gặp Ngụy đại nhân."
Phật châu trong tay Lưu thị chuyển động rất nhanh, nửa ngày sau bà mới nói: "Được rồi, con đi đi."
Đây là đồng ý giao người cho Ngụy Tri.
Bạch lão gia thở phào nhẹ nhõm, hành lễ lui về phía sau.
Chờ đến khi Bạch lão gia đi rồi, Lưu thị liền đứng dậy đi về phía sân giam giữ ba người kia.
Đại Cát cũng đang ở đó.
Hai người bị điện giật ngất xỉu kia từ lúc tỉnh lại vẫn chưa từng được gặp một ai, bọn họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lại bên ngoài, còn có thể thấy bóng người thỉnh thoảng lướt qua, nhưng không có ai vào trong để ý đến bọn họ.
Hai người bị tách ra giam giữ, vừa tỉnh lại thì thấy cả phòng chỉ có mỗi mình mình, tay chân bị trói, miệng bị bịt, không được ăn, càng không được uống, qua một ngày hai người họ đã suy yếu vô cùng, cái kiểu không biết phải làm sao này khiến cho bọn họ điên mất.
Cho nên lúc cửa phòng được mở ra, ánh mắt của người ngã dưới đất lập tức vụt sáng, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở cửa.
Bất kể là đánh hay giết, ít nhất cũng có người để ý đến bọn họ.
Ngược sáng, người dưới đất nhìn thấy Lưu thị, ngớ ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ bị lộ dấu vết rồi.
Trong phòng trống không, cái gì cũng không có, Đại Cát ra ngoài lấy một cái ghế mang vào cho Lưu thị ngồi.
Lưu thị ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới đất, nhận lấy trà Đại Cát dâng lên uống một ngụm, trông thấy tơ máu trong mắt đối phương, cổ họng hơi rung, lúc này mới nắm chặt chén trà hỏi, "Muốn uống nước không?"
Đối phương dữ tợn gật đầu.
"Ta hỏi ngươi một câu," Lưu thị hơi cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, "Ai phái ngươi tới?"
Đối phương lập tức lăn sang phía khác, không phản ứng.
Lưu thị thấy thế, ngồi thẳng người dậy, uống một ngụm nước rồi nói: "Có vẻ ngươi không muốn nói, vậy quên đi, khát thêm một ngày là được."
Nói xong thì đứng dậy định rời đi.
Hắn ta không nghĩ rằng bà nói đi là đi, kịch liệt giãy dụa, kêu ú ớ.
Lưu thị quay người lạnh lùng nhìn hắn.
Đại Cát nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ để ngươi sống sao?"
Con ngươi đối phương co rụt lại.
Đại Cát nói: "Có rất nhiều cách để sống, cũng có rất nhiều cách để chết, một đao chém xuống đương nhiên là sảng khoái, nhưng nếu là chết vì đói vì khát thì sao?"
Trong thoáng chốc Bạch Thiện Bảo không biết nên nói thế nào, ngẫm nghĩ, cậu để bánh ngọt xuống rồi chạy đến bên kệ sách, chỉ chốc lát sau đã tìm được một quyển sách hơi mỏng, nói nhỏ: "Đây là nhật kí lúc nhỏ của cha ta, ngươi đừng nói cho người khác biết."
Mãn Bảo ồ một tiếng, nghiêng đầu sang xem, lúc này mới phát hiện mặt bìa trống không, chỉ dán một lớp giấy da rất dày, mở ra thì thấy, bên trong là giấy cắt đóng thành sách, chữ bên trên rất non nớt.
Bạch Thiện Bảo nói: "Ta tìm được cái này trong lúc tìm một quyển sách tên là, bà nội nói đây là sách người trong dân gian viết lung tung, chín phần giả, một phần thật, không thể tin được, nhưng ta cảm thấy cứ coi nó như mấy câu chuyện xưa cũng rất thú vị."
Thật ra Lưu thị không cho cậu đọc mấy loại sách như vậy, sợ cậu thay đổi tính tình.
Mấy loại sách chú trọng phong tục, thú vui địa phương Lưu thị còn cho cậu xem, chứ loại sách này rõ ràng là mấy câu chuyện bịa ra, còn toàn là viết về yêu hận tình thù, bà không cho phép cậu đọc. Bà còn vì thế mà tra xét khắp thư phòng một lần, lấy hết mấy quyển sách loại này còn sót lại cất hết vào rương.
Nhưng quyển này Bạch Thiện Bảo mới đọc mở đầu đã thấy ngứa ngáy trong lòng, vì thế không kìm được, nhân lúc bà nội đến nhà Bạch nhị lang bên cạnh lại lục nó ra, sau đó tìm thấy quyển nhật ký này.
Quyển sách kia rất dày, rất to, mà quyển nhật ký này hiển nhiên là tự mình đóng thành sách, khá nhỏ, kẹp ở đằng sau căn bản không thể nhìn thấy được.
Bạch Thiện Bảo vừa phát hiện ra quyển nhật ký này thì lập tức không còn hứng thú với quyển kia nữa, ôm quyển nhật ký chạy về.
Đây chính là bí mật của cậu, nhật ký là nhật ký của cha cậu, còn là nhật ký khi còn nhỏ, ngay cả bà nội và mẫu thân cậu còn chưa nói, nhưng bây giờ lại lấy ra cho Mãn Bảo xem, nhỏ giọng nói: "Ngươi đọc đi."
Bạch Thiện Bảo bướng bỉnh như vậy, mà Trịnh thị lại rất ôn nhu, cho nên khả năng cao là người cha Bạch Khải của cậu cũng là nhóc nghịch ngợm.
Sự thật đúng là như thế, Bạch Khải hồi nhỏ còn nghịch hơn cả Bạch Thiện Bảo.
Lúc hắn bảy tuổi đến làm khách nhà người ta, đã dám bắt chước người lớn thơm bé gái xinh đẹp, đương nhiên, cuối cùng hắn bị Lưu thị đánh cho một trận, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
"Cha ta nói, thơm con gái sẽ bị bà nội đánh, trong <Lễ Ký> có viết, nam nữ khác biệt, hẳn là nên giữ khoảng cách."
Đương nhiên, lời này không phải do Bạch Thiện Bảo nói, cậu còn chưa thể đọc hiểu mấy loại sách thâm ảo như <Lễ Ký>, đây là một hàng chữ nhỏ bên dưới nhật ký, nhìn nét chữ tinh tế kia, hiển nhiên là của Bạch Khải sau khi lớn lên nhìn thấy quyển nhật ký này, nên đã viết thêm lời bình vào.
Hai người chụm đầu cùng nhau đọc trộm nhật ký của của cha Thiện Bảo, tuy miệng nói là phải giữ khoảng cách, nhưng hiển nhiên cũng không quá để tâm.
Nhật ký nhắc đến rất nhiều thứ, đây là nhật ký của Bạch Khải từ lúc hắn bảy tuổi đến mười tuổi, ghi lại rất nhiều thứ, đương nhiên không có khả năng ngày nào cũng viết, trên cơ bản chỉ viết những chuyện gì hắn coi là rất lớn.
Ví dụ như, hắn bị Lưu thị đánh, ví dụ như hắn được tiên sinh khen ngợi, hoặc ví dụ như, hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau trong trường học, lật đổ bàn sách của tiên sinh..
Lúc Bạch lão gia dạo bước đến đây, liền thấy hai đứa bé đang chụm đầu đọc sách, vừa lén lút thì thầm vừa cười ha ha, cũng không biết quyển sách đó có gì thú vị mà đọc vui vẻ như vậy.
Bạch lão gia nhìn Bạch Thiện Bảo không chớp mắt.
Thật ra cậu trông rất giống Bạch Khải, còn đẹp trai hơn cha cậu một chút, cũng bướng bỉnh hơn một chút, nhưng cũng càng thông minh hơn.
Bởi vì quan hệ của bậc cha chú rất tốt, nên tuy quan hệ hai nhà khá xa, nhưng hắn vẫn rất thân với Bạch Khải.
Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, bởi vậy đi học cùng nhau, lúc ấy cả nhà Bạch Lập cũng ở Lũng Châu, cha hắn vì hắn nên mới cố ý dọn về Miên Châu, muốn để hắn vào trong trường tộc học hành, sau này có thể trở nên nổi bật.
Thật ra hắn rất thích đọc sách, chỉ là thành tích không tốt lắm.
Mà Bạch Khải thì ngược lại, lúc còn nhỏ hắn cũng chẳng thích học gì, còn bướng bỉnh nữa, nhưng hắn rất thông minh, đều là học thuộc bài như nhau, hắn cần phải đọc đi đọc lại mười mấy lần mới nhớ kỹ, còn Bạch Khải chỉ cần đọc ba bốn lần là đã thuộc rồi.
Chỉ là hắn lười, cho nên khi còn nhỏ bọn họ đều không phải là kiểu học trò mà thầy giáo thích, mãi cho đến khi phụ thân bọn họ lần lượt qua đời.
Hai người học ở trong tộc học luôn bị bắt nạt, vì thế Bạch Khải dần dần không lười nữa, lúc hắn nghiêm túc lên vẫn rất đáng sợ, bắt đầu từ lúc mười tuổi, hắn tiến bộ vượt bậc, làm cho Bạch lão gia cũng tiến bộ được thêm một bước.
Mà hiển nhiên Bạch Thiện Bảo còn giỏi hơn cha cậu một chút, bởi vì cậu thích đọc sách thật.
Bạch lão gia nhìn ra được, ít nhất không có đứa trẻ nào có thể ngồi trong thư phòng cả ngày khi không có người lớn bắt ép.
Lương tài mỹ ngọc như vậy, nếu không thể tiến xa thì thật là quá đáng tiếc.
Bạch lão gia đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng xoay người đi tìm Lưu thị, hỏi: "Thím nghĩ kỹ chưa ạ?"
Lưu thị nhìn về phía hắn, "Còn con?"
"Con nguyện tự mình lên huyện thành một chuyến, tự mình gặp Ngụy đại nhân."
Phật châu trong tay Lưu thị chuyển động rất nhanh, nửa ngày sau bà mới nói: "Được rồi, con đi đi."
Đây là đồng ý giao người cho Ngụy Tri.
Bạch lão gia thở phào nhẹ nhõm, hành lễ lui về phía sau.
Chờ đến khi Bạch lão gia đi rồi, Lưu thị liền đứng dậy đi về phía sân giam giữ ba người kia.
Đại Cát cũng đang ở đó.
Hai người bị điện giật ngất xỉu kia từ lúc tỉnh lại vẫn chưa từng được gặp một ai, bọn họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lại bên ngoài, còn có thể thấy bóng người thỉnh thoảng lướt qua, nhưng không có ai vào trong để ý đến bọn họ.
Hai người bị tách ra giam giữ, vừa tỉnh lại thì thấy cả phòng chỉ có mỗi mình mình, tay chân bị trói, miệng bị bịt, không được ăn, càng không được uống, qua một ngày hai người họ đã suy yếu vô cùng, cái kiểu không biết phải làm sao này khiến cho bọn họ điên mất.
Cho nên lúc cửa phòng được mở ra, ánh mắt của người ngã dưới đất lập tức vụt sáng, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở cửa.
Bất kể là đánh hay giết, ít nhất cũng có người để ý đến bọn họ.
Ngược sáng, người dưới đất nhìn thấy Lưu thị, ngớ ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ bị lộ dấu vết rồi.
Trong phòng trống không, cái gì cũng không có, Đại Cát ra ngoài lấy một cái ghế mang vào cho Lưu thị ngồi.
Lưu thị ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới đất, nhận lấy trà Đại Cát dâng lên uống một ngụm, trông thấy tơ máu trong mắt đối phương, cổ họng hơi rung, lúc này mới nắm chặt chén trà hỏi, "Muốn uống nước không?"
Đối phương dữ tợn gật đầu.
"Ta hỏi ngươi một câu," Lưu thị hơi cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, "Ai phái ngươi tới?"
Đối phương lập tức lăn sang phía khác, không phản ứng.
Lưu thị thấy thế, ngồi thẳng người dậy, uống một ngụm nước rồi nói: "Có vẻ ngươi không muốn nói, vậy quên đi, khát thêm một ngày là được."
Nói xong thì đứng dậy định rời đi.
Hắn ta không nghĩ rằng bà nói đi là đi, kịch liệt giãy dụa, kêu ú ớ.
Lưu thị quay người lạnh lùng nhìn hắn.
Đại Cát nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ để ngươi sống sao?"
Con ngươi đối phương co rụt lại.
Đại Cát nói: "Có rất nhiều cách để sống, cũng có rất nhiều cách để chết, một đao chém xuống đương nhiên là sảng khoái, nhưng nếu là chết vì đói vì khát thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.