Chương 28
Giả Đại Phiếm Tử
16/11/2020
Độ Nhược Phi trở lại xe nhưng không lập tức nổ máy.
"Tụi mình, " Độ Nhược Phi thở dài, "Bàn bạc một chút, giờ nên đi thế nào?"
Cô quay đầu nhìn lần lượt ba người còn lại trong xe, Độ Trân bảo thì không cần nhắc đến rồi, Hình Bác Ân vẫn đang suy yếu, tình huống thế nào vẫn chưa xác định được, còn Khâu Sam lại quá mức chậm rãi, tuy rằng chức năng ngôn ngữ vẫn liên tục tiến bộ nhưng vẫn bị vây trong trạng thái phát ra từng tiếng một.
Bây giờ trong nhóm chỉ có mình cô là người có năng lực hành động nhất, an nguy của toàn bộ người trên xe đều đặt trên vai cô, giờ này khắc này, cô nhất định phải ổn định cảm xúc, không thể tuỳ ý đắm chìm trong cảm giác áy náy và nản lòng như vầy được.
Độ Nhược Phi âm thầm lấy lại tinh thần, ánh mắt do dự dần dần trở nên kiên định.
Khâu Sam lấy từ trong túi quần ra một chiếc di động.
Độ Nhược Phi hỏi: "Cái này của cô hả?"
"Không." Khâu Sam bấm mở khoá màn hình, đưa di động cho Độ Nhược Phi. Pin chỉ còn 4%.
Độ Nhược Phi nói: "Cảm ứng của di động này nhạy thật, nhiệt độ cơ thể cô lạnh vậy cũng có thể bắt được."
Khâu Sam quẹt màn hình sang trang ứng dụng thứ hai, mở app bản đồ, chạm nhẹ vào ô tìm kiếm rồi cầm điện thoại đưa qua.
Độ Nhược Phi gõ vào bốn chữ "Thành phố Mộ Phát ", màn hình di động lập tức phóng lớn di chuyển đến vị trí thành phố Mộ Phát, các khu vực tiếp giáp xung quanh thành phố cũng hiện lên trên bản đồ.
"Oaaaa!" Độ Nhược Phi cảm thán một tiếng, phóng lớn bản đồ từng chút một, tìm kiếm vị trí hiện tại của bọn họ.
Khâu Sam dùng hai ngón tay thu nhỏ bản đồ lại, đầu ngón tay chỉ vào một điểm trên màn hình.
Hình Bác Ân phiên dịch cùng lúc: "Vị trí hiện tại. "
Khâu Sam lại chỉ vào một vị trí khác.
Hình Bác Ân: "Muốn vào được Trung Từ phải theo lối này."
Khâu Sam kéo bản đồ đến vị trí thành phố Trung Từ, phóng lớn bản đồ rồi chỉ vào một địa điểm.
Hình Bác Ân ghé sát đầu vào, thì thầm: "Địa điểm du lịch, toà thành cổ. Đó là mục tiêu di chuyển của tụi mình à?"
"Đúng. Có" Khâu Sam hoa tay múa chân mô phỏng một người đang cầm súng.
"Có quân đội đóng ở đó sao?" Hình Bác Ân mừng rỡ hỏi.
Khâu Sam gật đầu, thấy pin chỉ còn 3%, cô tranh thủ thời gian phóng to bản đồ, cùng Độ Nhược Phi tìm đường đến Trung Từ.
Ký hiệu pin ở góc màn hình di động chỉ còn là một vạch đỏ nhấp nháy khiến người xem căng thẳng. Trải qua một ngày ở Bạch Túc, Khâu Sam hiểu được rằng giờ đây không có đường nào là con đường tốt nhất cả. Đường không có xác sống chính là đường tốt. Ngón tay cô di chuyển liên tục kéo bản đồ về hướng Trung Từ, cố nhớ kỹ đường ở từng khu vực, sau đó cô chậm rãi chuyển bản đồ về phía toà thành cổ.
Lúc này lượng pin chỉ còn 1%, Độ Nhược Phi ngơ ngác hỏi: "Cô nhớ hết rồi hả?"
"A."
Trong thời gian ngắn vậy đương nhiên là Khâu Sam không thể nhớ hết toàn bộ, chỉ có thể nhớ mang máng, chờ chạy đến địa điểm cụ thể mới có thể đối chiếu lại với trí nhớ, nếu nhớ không nổi thì cũng chỉ đành tuỳ cơ ứng biến.
"Không hổ là phóng viên." Độ Nhược Phi nói, nhanh chóng kéo màn hình đến vị trí hiện tại của bọn họ rồi nhìn đường đi một lần nữa.
1% pin cuối cùng cũng chỉ có thể giúp Độ Nhược Phi thấy được ký hiệu toà thành cổ trên bản đồ. Sau đó, màn hình di động xuất hiện một thông báo rồi tự động tắt nguồn.
Ở một nơi vừa xa lạ vừa mất khả năng kiểm soát như này, lộ diện bên ngoài thôi đã có biết bao nguy hiểm rồi chứ đừng nói đến việc muốn tìm được bộ sạc di động thích hợp, cái này càng như mò kim đáy biển, mọi người đều không hề có tí hy vọng nào.
Độ Nhược Phi buông chiếc di động gần như sắp trở thành đồ bỏ xuống, cố nhớ lại đường đi trong đầu. Hai phút sau, Độ Nhược Phi hỏi Khâu Sam: "Cô có thể nhớ được bao nhiêu?"
"Bảy, phần." Khâu Sam trả lời.
Độ Nhược Phi im lặng, cô chỉ có thể nhớ đại khái hướng của trục đường chính: Đa số là đi thẳng, thỉnh thoảng mới rẽ sang lối khác.
"Cứ đi trước đã, tình huống ở Mộ Phát vẫn chưa biết thế nào." Độ Nhược Phi khởi động xe chạy về phía trục đường chính, thuận miệng hỏi, "Đến trước rẽ trái đúng không?"
"Phải."
"Ờ."
Từ giờ trở đi, Độ Nhược Phi quyết định ký thác toàn bộ hy vọng về quãng đường còn lại lên người Khâu Sam.
"Tụi mình, " Độ Nhược Phi thở dài, "Bàn bạc một chút, giờ nên đi thế nào?"
Cô quay đầu nhìn lần lượt ba người còn lại trong xe, Độ Trân bảo thì không cần nhắc đến rồi, Hình Bác Ân vẫn đang suy yếu, tình huống thế nào vẫn chưa xác định được, còn Khâu Sam lại quá mức chậm rãi, tuy rằng chức năng ngôn ngữ vẫn liên tục tiến bộ nhưng vẫn bị vây trong trạng thái phát ra từng tiếng một.
Bây giờ trong nhóm chỉ có mình cô là người có năng lực hành động nhất, an nguy của toàn bộ người trên xe đều đặt trên vai cô, giờ này khắc này, cô nhất định phải ổn định cảm xúc, không thể tuỳ ý đắm chìm trong cảm giác áy náy và nản lòng như vầy được.
Độ Nhược Phi âm thầm lấy lại tinh thần, ánh mắt do dự dần dần trở nên kiên định.
Khâu Sam lấy từ trong túi quần ra một chiếc di động.
Độ Nhược Phi hỏi: "Cái này của cô hả?"
"Không." Khâu Sam bấm mở khoá màn hình, đưa di động cho Độ Nhược Phi. Pin chỉ còn 4%.
Độ Nhược Phi nói: "Cảm ứng của di động này nhạy thật, nhiệt độ cơ thể cô lạnh vậy cũng có thể bắt được."
Khâu Sam quẹt màn hình sang trang ứng dụng thứ hai, mở app bản đồ, chạm nhẹ vào ô tìm kiếm rồi cầm điện thoại đưa qua.
Độ Nhược Phi gõ vào bốn chữ "Thành phố Mộ Phát ", màn hình di động lập tức phóng lớn di chuyển đến vị trí thành phố Mộ Phát, các khu vực tiếp giáp xung quanh thành phố cũng hiện lên trên bản đồ.
"Oaaaa!" Độ Nhược Phi cảm thán một tiếng, phóng lớn bản đồ từng chút một, tìm kiếm vị trí hiện tại của bọn họ.
Khâu Sam dùng hai ngón tay thu nhỏ bản đồ lại, đầu ngón tay chỉ vào một điểm trên màn hình.
Hình Bác Ân phiên dịch cùng lúc: "Vị trí hiện tại. "
Khâu Sam lại chỉ vào một vị trí khác.
Hình Bác Ân: "Muốn vào được Trung Từ phải theo lối này."
Khâu Sam kéo bản đồ đến vị trí thành phố Trung Từ, phóng lớn bản đồ rồi chỉ vào một địa điểm.
Hình Bác Ân ghé sát đầu vào, thì thầm: "Địa điểm du lịch, toà thành cổ. Đó là mục tiêu di chuyển của tụi mình à?"
"Đúng. Có" Khâu Sam hoa tay múa chân mô phỏng một người đang cầm súng.
"Có quân đội đóng ở đó sao?" Hình Bác Ân mừng rỡ hỏi.
Khâu Sam gật đầu, thấy pin chỉ còn 3%, cô tranh thủ thời gian phóng to bản đồ, cùng Độ Nhược Phi tìm đường đến Trung Từ.
Ký hiệu pin ở góc màn hình di động chỉ còn là một vạch đỏ nhấp nháy khiến người xem căng thẳng. Trải qua một ngày ở Bạch Túc, Khâu Sam hiểu được rằng giờ đây không có đường nào là con đường tốt nhất cả. Đường không có xác sống chính là đường tốt. Ngón tay cô di chuyển liên tục kéo bản đồ về hướng Trung Từ, cố nhớ kỹ đường ở từng khu vực, sau đó cô chậm rãi chuyển bản đồ về phía toà thành cổ.
Lúc này lượng pin chỉ còn 1%, Độ Nhược Phi ngơ ngác hỏi: "Cô nhớ hết rồi hả?"
"A."
Trong thời gian ngắn vậy đương nhiên là Khâu Sam không thể nhớ hết toàn bộ, chỉ có thể nhớ mang máng, chờ chạy đến địa điểm cụ thể mới có thể đối chiếu lại với trí nhớ, nếu nhớ không nổi thì cũng chỉ đành tuỳ cơ ứng biến.
"Không hổ là phóng viên." Độ Nhược Phi nói, nhanh chóng kéo màn hình đến vị trí hiện tại của bọn họ rồi nhìn đường đi một lần nữa.
1% pin cuối cùng cũng chỉ có thể giúp Độ Nhược Phi thấy được ký hiệu toà thành cổ trên bản đồ. Sau đó, màn hình di động xuất hiện một thông báo rồi tự động tắt nguồn.
Ở một nơi vừa xa lạ vừa mất khả năng kiểm soát như này, lộ diện bên ngoài thôi đã có biết bao nguy hiểm rồi chứ đừng nói đến việc muốn tìm được bộ sạc di động thích hợp, cái này càng như mò kim đáy biển, mọi người đều không hề có tí hy vọng nào.
Độ Nhược Phi buông chiếc di động gần như sắp trở thành đồ bỏ xuống, cố nhớ lại đường đi trong đầu. Hai phút sau, Độ Nhược Phi hỏi Khâu Sam: "Cô có thể nhớ được bao nhiêu?"
"Bảy, phần." Khâu Sam trả lời.
Độ Nhược Phi im lặng, cô chỉ có thể nhớ đại khái hướng của trục đường chính: Đa số là đi thẳng, thỉnh thoảng mới rẽ sang lối khác.
"Cứ đi trước đã, tình huống ở Mộ Phát vẫn chưa biết thế nào." Độ Nhược Phi khởi động xe chạy về phía trục đường chính, thuận miệng hỏi, "Đến trước rẽ trái đúng không?"
"Phải."
"Ờ."
Từ giờ trở đi, Độ Nhược Phi quyết định ký thác toàn bộ hy vọng về quãng đường còn lại lên người Khâu Sam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.