Chương 68: Cảnh thị (tt)
Trà Hoa Nữ
14/03/2021
Dựa theo quy tắc trong phủ mọi người đều biết, thư phòng tiền viện phàm là phận nữ quyến không được tiến vào.
Tứ bối lặc sau khi lập phủ cũng thường có vài thực khách, nên tiền viện thường thường sẽ có vài nam nhân lui tới. Hơn nữa Dận Chân lại là người nghiêm túc thiên hảo quy củ, khi trước vào phủ đó là Lý thị đều ngoan ngoãn không dám tùy ý thử nam nhân điểm mấu chốt là Trang Uyển muốn thử xem, cũng là cầu Dận Chân, sau đó phái Tô Bồi Thịnh cấp đưa tới.
Thư phòng là cấm địa.
Nhưng cũng là đặc quyền.
Một khi có thể đi vào, liền vô hình trung sẽ có được địa vị đặc thù nào đó. Cảnh thị muốn, chính là loại đặc quyền này!!
Ban đêm, hành lang tứ phủ im ắng, Cảnh thị mang canh để trong hộp gỗ. Một đạo thánh chỉ cho nàng nhập phủ làm cách cách, mẹ kế cho rằng nàng khi xứng nên một nha hoàn cũng không mang theo, hiện tại bên cạnh chiếu cố nàng đều là nha hoàn từ Tứ phủ, tiểu nha đầu ngây thơ mờ mịt, quy củ tuy biết đến, nhưng muốn cho nàng làm chút chuyện gì, lại là trông cậy không được.
Bất quá không liên quan, lại khổ hàng ngày không đều chịu đựng tới, nàng không sợ.
Mẹ ruột mất sớm, là con gái duy nhất nhưng cha lại không yêu, mẹ kế không ưa. Cảnh thị mỉm cười, tự dặn mình ẩn nhẫn; ma ma thân cận lại bị mẹ kế tìm cách đuổi đi, lại thêm mẹ kế sinh được đệ đệ nên địa vị ắt được coi trọng; của hồi môn mẫu thân lưu lại bị thay đổi thành thứ phẩm, muội muội nửa đêm chạy tới nói toan lời, nàng vẫn như cũ mỉm cười, nói cho cùng chính mình ẩn nhẫn đến cùng.
Chờ nàng gả cho hoàng tử, trở nên nổi bật, dù cho phụ thân có xem thường nàng thế nào đối diện uy phong hoành thất ắt phải cúi đầu.
Xét về danh phận nàng là đích nữ, nếu tính đến hôn phối cũng ưu tiên đích nữ do chính thê sinh ra, những cái đó nữ nhi của các nhà tri châu, tri phủ, tri huyện, tuổi tác đã lớn không bằng nàng kiều diễm, tuổi nhỏ sẽ không hiểu lý lẽ hiểu chuyện như nàng. Người có thân phận - đó là phúc tấn...
Cảnh thị nghĩ đến trong nhà càng ngày càng nhiều tiểu thiếp, nghĩ đến gương mặt mẹ kế càng thêm ảm đạm vặn vẹo, phụ thân ngày xưa không kiên nhẫn, cong môi tiếp tục khoác lên mình phấn đế cùng trang phục phụ nữ Mãn Thanh, đây sẽ là áo cưới của nàng.
Nhưng mà...
****
Trên sắc mặt nữ nhân hồng nhuận, tuy không phải cực đỉnh dung mạo, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn thoải mái trong sáng cùng tươi mới, mặt mày vừa chuyển đó là ý cười vũ mị, không chút để ý mà liếc quá chính mình,
"đứng lên đi, ngày sau ở trong phủ cần phải hầu hạ tốt Tứ gia."
Nàng trong lòng lộp bộp, cúi đầu, dư quang liền quét đến hai người hơi lớn tuổi ngồi bên cạnh, một bộ dáng cúi đầu một xả khăn.
Phúc tấn Tứ bối lặc phủ, là nữ chủ nhân vừa có quyền vừa được sủng.
Cũng may, hiện tại đang mang thai.
Cảnh thị siết chặt mộc cốt trong tay, ăn mặc phấn đế tiểu cân vạt, trên đầu cũng học theo phúc tấn, trâm đơn giản mà cài lên tóc. Hoa văn lạnh như băng lạc làm lòng bàn tay nàng sinh đau, bước chân lại không có nửa điểm do dự.
Chuyển qua hành lang, lại là ánh đèn thư phòng mơ mơ hồ hồ.
"Đứng lại, người từ đâu đến?"
Tiếng nói tiểu công công thủ phòng tiêm tế, Cảnh thị thấp đầu, mơ mơ hồ hồ đáp lời.
"Mang canh dưa đến cho Tứ gia "
Tiểu công công tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
"Phúc tấn dường như có nói qua." - Nói, liền vén lên mành.
"Tỷ tỷ mời."
Cảnh thị trong lòng hơi đột ngột, há miệng thở dốc, chung quy chỉ ừ một tiếng, nhìn rèm cửa trước mặt đèn đuốc sáng trưng, chân không tự chủ được mà đi vào.
Ngày thường người từ chính viện tới đối với tiểu công công cũng đều thực khách khí, hôm nay cái thế nhưng một tiếng cũng chưa nói, bên ngoài cảm thấy không rõ lắm, nương bên trong đèn trương khởi lân trộm xem xét liếc mắt một cái, gãi gãi đầu.
"Chính viện từ khi nào có nha hoàn mới? "
Bên ngoài tiếng Tô Bồi Thịnh tuy không còn sớm vẫn nghe được. Tự vọt tới thư phòng, sắc mặt Tứ gia hơi đen lại. Trúc Cầm lúc nãy có nói qua sẽ mang điểm tâm đến, hắn cũng nghĩ chẳng có gì. Nhưng lại không hiểu được vì sao Tứ gia sắc mặt lại càng kém. Nghe được lúc này chính viện lại dâng canh, Tô Bồi Thịnh lại đi mắt lé mắt liếc nhìn Dận Chân, thấy Tứ gia nhà mình tay hơi hơi một đốn, trong lòng buông lỏng liền chạy nhanh qua, nịnh nọt tươi cười còn không có tan đi, nhìn thấy người kia tiến vào, nháy mắt vặn vẹo.
Không phải người của chính viện sao, như thế nào đảo mắt liền biến thành tân cách cách?!
Thì ra mi muốn chọn cái chết ????????????
Tứ bối lặc sau khi lập phủ cũng thường có vài thực khách, nên tiền viện thường thường sẽ có vài nam nhân lui tới. Hơn nữa Dận Chân lại là người nghiêm túc thiên hảo quy củ, khi trước vào phủ đó là Lý thị đều ngoan ngoãn không dám tùy ý thử nam nhân điểm mấu chốt là Trang Uyển muốn thử xem, cũng là cầu Dận Chân, sau đó phái Tô Bồi Thịnh cấp đưa tới.
Thư phòng là cấm địa.
Nhưng cũng là đặc quyền.
Một khi có thể đi vào, liền vô hình trung sẽ có được địa vị đặc thù nào đó. Cảnh thị muốn, chính là loại đặc quyền này!!
Ban đêm, hành lang tứ phủ im ắng, Cảnh thị mang canh để trong hộp gỗ. Một đạo thánh chỉ cho nàng nhập phủ làm cách cách, mẹ kế cho rằng nàng khi xứng nên một nha hoàn cũng không mang theo, hiện tại bên cạnh chiếu cố nàng đều là nha hoàn từ Tứ phủ, tiểu nha đầu ngây thơ mờ mịt, quy củ tuy biết đến, nhưng muốn cho nàng làm chút chuyện gì, lại là trông cậy không được.
Bất quá không liên quan, lại khổ hàng ngày không đều chịu đựng tới, nàng không sợ.
Mẹ ruột mất sớm, là con gái duy nhất nhưng cha lại không yêu, mẹ kế không ưa. Cảnh thị mỉm cười, tự dặn mình ẩn nhẫn; ma ma thân cận lại bị mẹ kế tìm cách đuổi đi, lại thêm mẹ kế sinh được đệ đệ nên địa vị ắt được coi trọng; của hồi môn mẫu thân lưu lại bị thay đổi thành thứ phẩm, muội muội nửa đêm chạy tới nói toan lời, nàng vẫn như cũ mỉm cười, nói cho cùng chính mình ẩn nhẫn đến cùng.
Chờ nàng gả cho hoàng tử, trở nên nổi bật, dù cho phụ thân có xem thường nàng thế nào đối diện uy phong hoành thất ắt phải cúi đầu.
Xét về danh phận nàng là đích nữ, nếu tính đến hôn phối cũng ưu tiên đích nữ do chính thê sinh ra, những cái đó nữ nhi của các nhà tri châu, tri phủ, tri huyện, tuổi tác đã lớn không bằng nàng kiều diễm, tuổi nhỏ sẽ không hiểu lý lẽ hiểu chuyện như nàng. Người có thân phận - đó là phúc tấn...
Cảnh thị nghĩ đến trong nhà càng ngày càng nhiều tiểu thiếp, nghĩ đến gương mặt mẹ kế càng thêm ảm đạm vặn vẹo, phụ thân ngày xưa không kiên nhẫn, cong môi tiếp tục khoác lên mình phấn đế cùng trang phục phụ nữ Mãn Thanh, đây sẽ là áo cưới của nàng.
Nhưng mà...
****
Trên sắc mặt nữ nhân hồng nhuận, tuy không phải cực đỉnh dung mạo, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn thoải mái trong sáng cùng tươi mới, mặt mày vừa chuyển đó là ý cười vũ mị, không chút để ý mà liếc quá chính mình,
"đứng lên đi, ngày sau ở trong phủ cần phải hầu hạ tốt Tứ gia."
Nàng trong lòng lộp bộp, cúi đầu, dư quang liền quét đến hai người hơi lớn tuổi ngồi bên cạnh, một bộ dáng cúi đầu một xả khăn.
Phúc tấn Tứ bối lặc phủ, là nữ chủ nhân vừa có quyền vừa được sủng.
Cũng may, hiện tại đang mang thai.
Cảnh thị siết chặt mộc cốt trong tay, ăn mặc phấn đế tiểu cân vạt, trên đầu cũng học theo phúc tấn, trâm đơn giản mà cài lên tóc. Hoa văn lạnh như băng lạc làm lòng bàn tay nàng sinh đau, bước chân lại không có nửa điểm do dự.
Chuyển qua hành lang, lại là ánh đèn thư phòng mơ mơ hồ hồ.
"Đứng lại, người từ đâu đến?"
Tiếng nói tiểu công công thủ phòng tiêm tế, Cảnh thị thấp đầu, mơ mơ hồ hồ đáp lời.
"Mang canh dưa đến cho Tứ gia "
Tiểu công công tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
"Phúc tấn dường như có nói qua." - Nói, liền vén lên mành.
"Tỷ tỷ mời."
Cảnh thị trong lòng hơi đột ngột, há miệng thở dốc, chung quy chỉ ừ một tiếng, nhìn rèm cửa trước mặt đèn đuốc sáng trưng, chân không tự chủ được mà đi vào.
Ngày thường người từ chính viện tới đối với tiểu công công cũng đều thực khách khí, hôm nay cái thế nhưng một tiếng cũng chưa nói, bên ngoài cảm thấy không rõ lắm, nương bên trong đèn trương khởi lân trộm xem xét liếc mắt một cái, gãi gãi đầu.
"Chính viện từ khi nào có nha hoàn mới? "
Bên ngoài tiếng Tô Bồi Thịnh tuy không còn sớm vẫn nghe được. Tự vọt tới thư phòng, sắc mặt Tứ gia hơi đen lại. Trúc Cầm lúc nãy có nói qua sẽ mang điểm tâm đến, hắn cũng nghĩ chẳng có gì. Nhưng lại không hiểu được vì sao Tứ gia sắc mặt lại càng kém. Nghe được lúc này chính viện lại dâng canh, Tô Bồi Thịnh lại đi mắt lé mắt liếc nhìn Dận Chân, thấy Tứ gia nhà mình tay hơi hơi một đốn, trong lòng buông lỏng liền chạy nhanh qua, nịnh nọt tươi cười còn không có tan đi, nhìn thấy người kia tiến vào, nháy mắt vặn vẹo.
Không phải người của chính viện sao, như thế nào đảo mắt liền biến thành tân cách cách?!
Thì ra mi muốn chọn cái chết ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.