Chương 50: Tứ gia say rượu
Trà Hoa Nữ
14/03/2021
Cho nên, nàng không muốn buông tay, không cam lòng khuất phục, tính cách nhẫn nại muốn đem nhật tử quá hảo.
Tứ phúc tấn nằm ở trên giường nửa năm, nhiều ít dấy lên tin đồn nhảm nhí, không thiếu được việc đem nàng làm khổ tình điển phạm, thời điểm vừa mới tiến Trang Uyển liền cảm nhận được không ít ánh mắt xăm soi.
N
âng lên đôi mắt, đối diện Dận Chân đang bưng chén rượu một bên nghe Tam A ca nói chuyện.
"Tứ tẩu đang nhìn cái gì thế?"
Một bên Ngũ phúc tấn nghiêng thân mình, theo tầm mắt Trang Uyển nhìn qua, nhìn đến Dận Chân, nam nhân dừng một chút động tác, thần sắc bình thản gật gật đầu, lúc này mới lại quay đầu tiếp tục cùng người bên cạnh bắt chuyện.
"Này thật đúng là......"
Ngũ phúc tấn lấy khăn điểm khóe miệng, kinh ngạc nói không nên lời là nhưng vẫn là cực kỳ hâm mộ, nhìn đuôi lông mày biểu lộ vui sướng của Trang ÷yển.
"Không thể tưởng tượng Tứ a ca lại ôn nhu như vậy? "
Nói, lại nhìn qua bên Tam phúc tấn, "Tứ tẩu tử đúng là khổ tận cam lai."
Trang Uyển mỉm cười phai nhạt một chút, thân là con dâu hoàng gia - chính là vinh quang mà người khác cầu còn không được, nơi nào có đường sống cho các oán giận.
"Tứ gia nhà tỷ từ trước đến nay vẫn luôn là săn sóc, gần nhất đặc biệt nhớ mong thân thể ta, nhưng thật ra làm tỷ thêm áy náy."
Nói đến này điểm này, Ngũ phúc tấn không khỏi mất hứng, Tứ phúc tấn Trang Uyển không phải người ả có thể tỏ sắc mặt, chỉ cứng đờ mặt, xả qua cái khăn, không mặn không nhạt mà cụp mắt quay mặt.
Sau tiết mục ca vũ, đến phiên tiểu bối lên hành lễ cát tường trước Khang Hi Hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu. Đây cũng là cơ hội để mấy hậu duệ hoàng thất diện kiến trước mặt trưởng bối.
Trong Tứ bối lặc xét cho cùng có thể đi dự Trừ tịch yến là Lý cách cách hiện bệnh còn chưa khỏi, thêm tiểu hài tử Hoằng Thời còn quá nhỏ, điều này sớm được Dận Chân tâu qua với Kháng Hi gia. Nói đi cũng nên nói lại, trong số tất cả các vị a ca trưởng thành thì quá nửa số đó chưa có con nối dõi, không tính Tứ a ca thì chỉ còn lại Bát a ca Dận Tự.
Ngồi ở phía xa xa - Bát phúc tấn thoạt nhìn cũng xinh đẹp tươi cười, chỉ là biểu tình kia thì nhìn ở góc nào cũng không nhìn ra được niềm sung sướng thực sự.
Ngũ phúc tấn nhất thích nhất là xem người khác náo nhiệt, cố ý ướn thân mình nhìn xem, sau đó đè nặng thanh âm cùng Trang Uyển và Tam phúc tấn nói.
"Nhìn Bát phúc tấn, thật là nữ nhân đáng thương."
Tam phúc tấn rũ mắt, ít có đồng tình, giống như đang lầm bầm lầu bầu " Tâm không khoan không thể được."
Ngũ phúc tấn nghe vậy càng thêm đắc ý, cảm giác nhìn người khác bi thảm làm nàng ta càng thêm sung sướng cùng thỏa mãn, nhìn Tam phúc tấn cụp mi rũ mắt, ngoài miệng tức khắc không giữ kẽ.
"Cũng không phải là nên nhìn Tam tẩu học hỏi"
Lần này Tam phúc tấn cũng không phản ứng.
Thời điểm yến hội kết thúc cũng là lúc uyết rơi. Thật vất vả cáo biệt Tam phúc tấn cùng Ngũ phúc tấn, Trang Uyển xoa bị chậu than ấm đến phát trướng thái dương, tùy ý Trúc Tương khoác cho nàng áo choàng, tuyết trắng bay lả tả, liền thấy được thân ảnh thẳng tắp đang chờ bên ven đường
Trang Uyển đáy lòng chợt mềm nhũn.
"Tứ gia, sao lại chờ nơi này."
Trang Uyển kiềmnhịn không được cong môi hỏi, chân nhỏ bước nhanh lên phía trước, nhẹ giọng trách cứ, "Ban đêm gió lạnh còn có tuyết, không sợ nhiễm phong hàn sao. Tứ gia phải chú ý thân thể. "
Dận Chân không phản ứng, chỉ duỗi tay nắm tay thê tử, một đôi mắt lượng mà cực kỳ.
"Trong bữa tiệc có uống hơi nhiều một chút, ta sắp say rồi"
Trang Uyển bật cười.
"Nói mát liền không say sao?"
Dận Chân tựa hồ cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một lát, lại chậm rì mà mở miệng.
"Th đang đợi nàng."
Với địa vị một A ca, lời nói này cũng
xem như là một lời âu yếm. Trang Uyển sửng sốt, mặt lại đỏ.
Trở về trong phủ, Dận Chân liền sai Tô Bồi Thịnh đi theo Trang Uyển trở về chính viện. Không chờ phân phó Ngô ma ma liền mang đến canh giải rượu tới. Dận Chân từ trước đến nay không thường uống rượu, cũng chẳng ai dám chuốc say hắn. Nhưng dù dự Trừ tịch yến thì hắn cũng không uống quá nhiều, chỉ nhắm mắt lại dưỡng cảm giác say, một hai phải kéo Trang Uyển nằm chung trên giường cùng nghỉ ngơi.
Tứ phúc tấn nằm ở trên giường nửa năm, nhiều ít dấy lên tin đồn nhảm nhí, không thiếu được việc đem nàng làm khổ tình điển phạm, thời điểm vừa mới tiến Trang Uyển liền cảm nhận được không ít ánh mắt xăm soi.
N
âng lên đôi mắt, đối diện Dận Chân đang bưng chén rượu một bên nghe Tam A ca nói chuyện.
"Tứ tẩu đang nhìn cái gì thế?"
Một bên Ngũ phúc tấn nghiêng thân mình, theo tầm mắt Trang Uyển nhìn qua, nhìn đến Dận Chân, nam nhân dừng một chút động tác, thần sắc bình thản gật gật đầu, lúc này mới lại quay đầu tiếp tục cùng người bên cạnh bắt chuyện.
"Này thật đúng là......"
Ngũ phúc tấn lấy khăn điểm khóe miệng, kinh ngạc nói không nên lời là nhưng vẫn là cực kỳ hâm mộ, nhìn đuôi lông mày biểu lộ vui sướng của Trang ÷yển.
"Không thể tưởng tượng Tứ a ca lại ôn nhu như vậy? "
Nói, lại nhìn qua bên Tam phúc tấn, "Tứ tẩu tử đúng là khổ tận cam lai."
Trang Uyển mỉm cười phai nhạt một chút, thân là con dâu hoàng gia - chính là vinh quang mà người khác cầu còn không được, nơi nào có đường sống cho các oán giận.
"Tứ gia nhà tỷ từ trước đến nay vẫn luôn là săn sóc, gần nhất đặc biệt nhớ mong thân thể ta, nhưng thật ra làm tỷ thêm áy náy."
Nói đến này điểm này, Ngũ phúc tấn không khỏi mất hứng, Tứ phúc tấn Trang Uyển không phải người ả có thể tỏ sắc mặt, chỉ cứng đờ mặt, xả qua cái khăn, không mặn không nhạt mà cụp mắt quay mặt.
Sau tiết mục ca vũ, đến phiên tiểu bối lên hành lễ cát tường trước Khang Hi Hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu. Đây cũng là cơ hội để mấy hậu duệ hoàng thất diện kiến trước mặt trưởng bối.
Trong Tứ bối lặc xét cho cùng có thể đi dự Trừ tịch yến là Lý cách cách hiện bệnh còn chưa khỏi, thêm tiểu hài tử Hoằng Thời còn quá nhỏ, điều này sớm được Dận Chân tâu qua với Kháng Hi gia. Nói đi cũng nên nói lại, trong số tất cả các vị a ca trưởng thành thì quá nửa số đó chưa có con nối dõi, không tính Tứ a ca thì chỉ còn lại Bát a ca Dận Tự.
Ngồi ở phía xa xa - Bát phúc tấn thoạt nhìn cũng xinh đẹp tươi cười, chỉ là biểu tình kia thì nhìn ở góc nào cũng không nhìn ra được niềm sung sướng thực sự.
Ngũ phúc tấn nhất thích nhất là xem người khác náo nhiệt, cố ý ướn thân mình nhìn xem, sau đó đè nặng thanh âm cùng Trang Uyển và Tam phúc tấn nói.
"Nhìn Bát phúc tấn, thật là nữ nhân đáng thương."
Tam phúc tấn rũ mắt, ít có đồng tình, giống như đang lầm bầm lầu bầu " Tâm không khoan không thể được."
Ngũ phúc tấn nghe vậy càng thêm đắc ý, cảm giác nhìn người khác bi thảm làm nàng ta càng thêm sung sướng cùng thỏa mãn, nhìn Tam phúc tấn cụp mi rũ mắt, ngoài miệng tức khắc không giữ kẽ.
"Cũng không phải là nên nhìn Tam tẩu học hỏi"
Lần này Tam phúc tấn cũng không phản ứng.
Thời điểm yến hội kết thúc cũng là lúc uyết rơi. Thật vất vả cáo biệt Tam phúc tấn cùng Ngũ phúc tấn, Trang Uyển xoa bị chậu than ấm đến phát trướng thái dương, tùy ý Trúc Tương khoác cho nàng áo choàng, tuyết trắng bay lả tả, liền thấy được thân ảnh thẳng tắp đang chờ bên ven đường
Trang Uyển đáy lòng chợt mềm nhũn.
"Tứ gia, sao lại chờ nơi này."
Trang Uyển kiềmnhịn không được cong môi hỏi, chân nhỏ bước nhanh lên phía trước, nhẹ giọng trách cứ, "Ban đêm gió lạnh còn có tuyết, không sợ nhiễm phong hàn sao. Tứ gia phải chú ý thân thể. "
Dận Chân không phản ứng, chỉ duỗi tay nắm tay thê tử, một đôi mắt lượng mà cực kỳ.
"Trong bữa tiệc có uống hơi nhiều một chút, ta sắp say rồi"
Trang Uyển bật cười.
"Nói mát liền không say sao?"
Dận Chân tựa hồ cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một lát, lại chậm rì mà mở miệng.
"Th đang đợi nàng."
Với địa vị một A ca, lời nói này cũng
xem như là một lời âu yếm. Trang Uyển sửng sốt, mặt lại đỏ.
Trở về trong phủ, Dận Chân liền sai Tô Bồi Thịnh đi theo Trang Uyển trở về chính viện. Không chờ phân phó Ngô ma ma liền mang đến canh giải rượu tới. Dận Chân từ trước đến nay không thường uống rượu, cũng chẳng ai dám chuốc say hắn. Nhưng dù dự Trừ tịch yến thì hắn cũng không uống quá nhiều, chỉ nhắm mắt lại dưỡng cảm giác say, một hai phải kéo Trang Uyển nằm chung trên giường cùng nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.