Phúc Thê Doanh Môn

Chương 1: Bị trói

Thu Thủy Linh Nhi

02/02/2017

Mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy thôn Thần nữ cổ xưa và rách nát.

Đột nhiên, một hồi âm thanh gõ chiêng dồn dập, đánh vỡ hoàng hôn yên tĩnh, người dân trong thôn không kịp làm cơm chiều đều chạy ra cửa, chạy nhanh về phía giữa thôn.

Đã xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn.

Là con dâu nhà nào chạy trốn? Hay là nam nhân nhà ai lên núi săn heo rừng rồi đem chia cho cả làng? Hay là nha dịch trong quan phủ lại đến đây tìm người đi làm lao dịch?

Người dân mang theo căng thẳng cùng với cảm xúc bất an, đến giữa thôn, chỉ thấy dưới tàng cây hòe nghiêng vẹo chết héo vài năm đang trói một người, một nữ nhân có dáng người không tệ.

Chỉ thấy quần áo của nàng rách rưới, sợi tóc hỗn độn, trên mặt tái nhợt như tờ giấy là vẻ sợ hãi, miệng la hét, mọi người căn bản nghe không hiểu nàng nói gì.

Đám người lập tức trở nên ồn ào.

" Đây không phải là nữ nhân đại ca nhà Lý gia mua mấy ngày hôm trước sao? Tại sao lại bị buộc ở đây?" Có người lập tức nhận ra nữ nhân bị trói là ai.

" Ngươi không biết sao? Nữ nhân này ăn cây táo, rào cây sung, buổi tối hôm qua lén chạy trốn, nhưng bị hàng xóm xung quanh bắt được rồi mang đến đây trói."

" A, nữ nhân này thật sự là muốn chết."



"Nói cũng không phải, nơi này của chúng ta tuy nghèo, nhưng đã đến đây, phải nhận mệnh, làm sao có thể chạy được? Năm trước Ngô Tam gia mua một cô nương đến, cũng là nửa đêm chạy trốn, còn chưa có rời núi đã bị bắt lại, bị huynh đệ Ngô gia treo đánh, trời chưa sáng liền chết."

"Nữ nhân như vậy, đánh chết là đúng rồi --"

" Chậc, uổng công đánh hư bộ dạng đẹp này, xem da mặt trắng nõn kia -- "

"........ "

Lý Mạn hoảng sợ nhìn đám người đông nghìn nghịt, căn bản là đang trong tình trạng mơ hồ, nàng không phải bị xe đâm chết sao? Vì sao lại bị trói ở đây? Những người đối với nàng chỉ trỏ là ai?

Nàng liều mạng kêu cứu, muốn cầu xin mọi người thả nàng ra, nhưng là, những người này trừ bỏ chen chúc tại một chỗ nói chút lời nói nàng nghe không hiểu, căn bản là không có để ý tới nàng.

Mà nàng, cũng căn bản nghe không hiểu những người này đang nói cái gì, nhưng theo ánh mắt của bọn họ cùng với giọng điệu, nàng liền biết không phải là chuyện gì hay.

" A, nữ nhân đó tỉnh rồi, thật đúng là xinh đẹp mà."

"Xinh đẹp thì cũng đâu có dùng được, tí nữa sẽ bị treo cổ, phàm là nữ nhân vào thôn Thần nữ, muốn chạy trốn cũng chỉ còn chỉ còn đường chết."

Đột nhiên, một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) đen béo, cầm một rổ thức ăn thối rữa ném vào mặt của Lý Mạn.

Một lúc sau, những người khác cũng làm theo, có người nhặt đá ném vào người nàng, có hai người phụ nhân gan lớn, trực tiếp đi tới, hung hăng véo thịt trên người nàng.



" Không cần, mau tránh ra, các ngươi là ai? Mau thả ta ra." Lý Mạn khóc to, đau đớn trên người không bằng nội tâm sợ hãi, đây là một nhóm dân làng thiếu văn minh, quần áo của bọn họ rất cổ, cổ vô cùng giống như trong bộ phim lịch sử cổ đại mà nàng xem.

Lúc này, một vị lão nhân lớn tuổi đi tới, vẻ mặt mang theo vài phần uy nghiêm, đuổi đi mấy vị phụ nhân, "Náo loạn cái gì, đều tránh ra."

" Thôn trường a, ta chính là không nhịn được, nữ nhân thiếu dạy bảo như vậy, đúng rồi, là phải treo cổ hay là ném sông?" Mấy vị phụ nhân vây quanh thôn trường, hưng trí bừng bừng hỏi.

Thôn trường tức giận nhìn các nàng mấy cái, "Đều đứng sang một bên, việc này Lý gia sẽ tính." Một mặt lại quay đầu hỏi một tráng hán phía sau," Ngô tam, Lý Mặc đâu? Mau gọi đến đây, như thế nào mà nửa ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu cả?"

Ngô tam cười hắc hắc, ánh mắt dâm tà nhìn về phía Lý Mạn, "Huynh đệ Lý gia đều đi lên núi tìm nữ nhân này rồi, để lại có Tiểu Ngũ Tử ở nhà, ta nói, hay là đợi bọn họ trở về rồi tính."

Thôn trường cau mày, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, lại xoay mặt nhìn nhìn Lý Mạn, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Lý Mạn theo thái độ vừa rồi của phụ nhân, cảm thấy lão nhân này đoán chừng là người đứng đầu nơi này, vội vàng hô, "Đại gia, xin người thả ta ra, có chuyện gì thì nói, được không? Ta không biết tại sao lại đắc tội với các ngươi, ta chỉ muốn các ngươi bằng lòng thả ta đi, tất cả sẽ thương lượng sau, ta có thể cho các ngươi tiền, bồi thường cho các ngươi....... "

" Nàng nói huyên thuyên cái gì? "Thôn trường chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Ngô tam.

Ngô tam cũng nghe không hiểu, chỉ lắc đầu, "Ai biết nữ nhân này nói gì, ta cũng không hiểu."

Lý Mạn tuyệt vọng, nơi này không ai chịu nghe nàng nói chuyện, mà ngay cả lão nhân đứng đầu này cũng thế, nàng nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ muốn làm gì? Phóng hỏa chết cháy nàng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Thê Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook