Chương 33: Ghen
Thu Thủy Linh Nhi
02/02/2017
Những người này đột nhiên đi ra chỗ khác, không biết đi đến đâu đây, nhưng xem tư thế này, tựa hồ sự tình đã làm lớn lên rồi.
Lí Mạn không kịp phiền muộn, đành phải nắm tay Tiểu Ngũ, đi theo sau Lý Mặc.
Nhà của trưởng thôn ở đầu thôn tây, cũng là hộ thứ nhất của thôn, chung quanh đủ loại cây cối cao lớn, y hệt phong cách cổ xưa.
Hôm nay, nhà thôn trường cũng rất ồn ào, trong sân rộng rãi, mười mấy thôn dân ngồi trên băng ghế cùng thôn trường vừa nói vừa cười.
Mà một bên, trên một cài bàn lớn, Lý Họa đang nghiêm túc viết cài gì đó.
Xuân Ny cùng con gái Liên Hoa của thôn trưởng, một người một bên ghé vào hai bên cái bàn, gần như sùng bái nhìn Lý Họa.
"Họa ca ca, chữ viết của ngươi đích thực đẹp." Xuân Ny hai tay nâng hai má, nói lời nói tán thưởng gần như đã mấy chục lần.
" Đương nhiên, Họa ca ca lợi hại nhất." Cặp mắt Liên Hoa nhìn chằm chắm Lý Họa, bộ dáng khi hắn chuyên chú viết chữ thật sự là đẹp.
Xuân Ny trào phúng liếc nàng một cái, hận không thể đem đôi mắt dính trên người Lý Họa của Liên Hoa đuổi đi, "Liên Hoa tỷ, muội nhớ không lầm là tỷ hình như hơn ca ca một tuổi nhỉ."
Liên Hoa không nhịn được, hung hăng liếc nàng một cái," Xuân Ny, nhà ngươi không dạy ngươi sao? Ngươi định ở đây đến trưa à, chẳng lẽ còn định ăn cơm ở đây luôn sao?"
Xuân Ny nhìn lên, biết được lỗi của mình, vội cười làm lành nói," Muội bồi Liên Hoa tỷ tỷ nói chuyện không tốt sao?" Nếu không có Họa ca ca ở đây, nàng mới không đến đâu.
"Ai muốn ngươi bồi." Liên Hoa khinh thường hừ một tiếng, ngược lại lại dán vào gần Lý Hoạ, trên người hắn có mùi mặc hương nhàn nhạt làm cho nàng gần như say mê,"Họa ca ca, ngươi khát không? Liên Hoa châm trà cho ngươi được không?"
"Họa ca ca, chỗ này của ta còn có tảo, ngươi ăn không?" Xuân Ny không cam lòng yếu thế liền từ trong túi ào lấy ra rất nhiều táo.
Lí Họa ngẩng đầu, liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói," Không cần, cám ơn." Ngược lại đứng dậy, cầm lấy thư đã được viết xong đi đến trước mặt một vị thôn dân," Tam gia, thư đã viết xong rồi, tôi đọc một lần cho người nghe, nếu có cái gì cần thêm vào, nói cho tôi tôi sẽ thêm vào cho."
"A, tốt, tốt,......." Tam gia gõ gõ tẩu thuốc, trên mặt tràn đầy nếp nhăn che kín ý cười, cảm kích nhìn Lý Họa.
Lí Họa đứng ở một bên, nghiêm túc đọc thư, thanh âm của hắn sạch sẽ trong sáng, mà ngay cả đọc bình thường cũng phá lệ dễ nghe, mọi người bất giác im bặt, im lặng nghe hắn đọc, Tam gia vừa nghe vừa gật gật đầu.
Ngay lúc bên trong đang yên lặng, đột nhiên, một đạo tiếng khóc khoa trương mà bén nhọn phá tường mà vào.
" Thôn trường đại nhân, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, oan uổng chết mất a." Tiến vào sân của thôn trường, Hạnh nương đánh đòn phủ đầu, thừa dịp người chưa chuẩn bị liền hướng bên trong chạy vào.
Người trong viện ngơ ngẩn, chỉ thấy Hạnh nương chật vật xông vaof, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, vừa khóc vừa gào, "Thôn trường a, ngươi nếu không làm chủ cho ta, ta cũng không muốn sống nữa, ô ô, Lý gia tam không phải người, a...... "
Rầm - một chậu nước giặt quần áo bị ném xuống đất, Hạnh nương cả người cứng lại, chỉ thấy vợ của thôn trường Trương thị, bưng chậu gỗ đứng ở trước mặt, chỉ về phía mũi nàng mắng, "Đồ lẳng lơ, mới buổi sáng đã chạy đến nhà của ta khóc tang rồi? Cũng không nhìn xem đây là cái gì đâu, ngươi đã ngồi đây khóc lóc om sòm rồi?"
Trương thị không phải người dễ đụng vào, bới vì chuyện con cả của nàng, Hạnh nương cùng nàng trải qua một trận, chính là không nghĩ tới, một năm sau rồi, lão yêu bà này còn gây khó dễ cho nàng.
Lí Mạn không kịp phiền muộn, đành phải nắm tay Tiểu Ngũ, đi theo sau Lý Mặc.
Nhà của trưởng thôn ở đầu thôn tây, cũng là hộ thứ nhất của thôn, chung quanh đủ loại cây cối cao lớn, y hệt phong cách cổ xưa.
Hôm nay, nhà thôn trường cũng rất ồn ào, trong sân rộng rãi, mười mấy thôn dân ngồi trên băng ghế cùng thôn trường vừa nói vừa cười.
Mà một bên, trên một cài bàn lớn, Lý Họa đang nghiêm túc viết cài gì đó.
Xuân Ny cùng con gái Liên Hoa của thôn trưởng, một người một bên ghé vào hai bên cái bàn, gần như sùng bái nhìn Lý Họa.
"Họa ca ca, chữ viết của ngươi đích thực đẹp." Xuân Ny hai tay nâng hai má, nói lời nói tán thưởng gần như đã mấy chục lần.
" Đương nhiên, Họa ca ca lợi hại nhất." Cặp mắt Liên Hoa nhìn chằm chắm Lý Họa, bộ dáng khi hắn chuyên chú viết chữ thật sự là đẹp.
Xuân Ny trào phúng liếc nàng một cái, hận không thể đem đôi mắt dính trên người Lý Họa của Liên Hoa đuổi đi, "Liên Hoa tỷ, muội nhớ không lầm là tỷ hình như hơn ca ca một tuổi nhỉ."
Liên Hoa không nhịn được, hung hăng liếc nàng một cái," Xuân Ny, nhà ngươi không dạy ngươi sao? Ngươi định ở đây đến trưa à, chẳng lẽ còn định ăn cơm ở đây luôn sao?"
Xuân Ny nhìn lên, biết được lỗi của mình, vội cười làm lành nói," Muội bồi Liên Hoa tỷ tỷ nói chuyện không tốt sao?" Nếu không có Họa ca ca ở đây, nàng mới không đến đâu.
"Ai muốn ngươi bồi." Liên Hoa khinh thường hừ một tiếng, ngược lại lại dán vào gần Lý Hoạ, trên người hắn có mùi mặc hương nhàn nhạt làm cho nàng gần như say mê,"Họa ca ca, ngươi khát không? Liên Hoa châm trà cho ngươi được không?"
"Họa ca ca, chỗ này của ta còn có tảo, ngươi ăn không?" Xuân Ny không cam lòng yếu thế liền từ trong túi ào lấy ra rất nhiều táo.
Lí Họa ngẩng đầu, liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói," Không cần, cám ơn." Ngược lại đứng dậy, cầm lấy thư đã được viết xong đi đến trước mặt một vị thôn dân," Tam gia, thư đã viết xong rồi, tôi đọc một lần cho người nghe, nếu có cái gì cần thêm vào, nói cho tôi tôi sẽ thêm vào cho."
"A, tốt, tốt,......." Tam gia gõ gõ tẩu thuốc, trên mặt tràn đầy nếp nhăn che kín ý cười, cảm kích nhìn Lý Họa.
Lí Họa đứng ở một bên, nghiêm túc đọc thư, thanh âm của hắn sạch sẽ trong sáng, mà ngay cả đọc bình thường cũng phá lệ dễ nghe, mọi người bất giác im bặt, im lặng nghe hắn đọc, Tam gia vừa nghe vừa gật gật đầu.
Ngay lúc bên trong đang yên lặng, đột nhiên, một đạo tiếng khóc khoa trương mà bén nhọn phá tường mà vào.
" Thôn trường đại nhân, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, oan uổng chết mất a." Tiến vào sân của thôn trường, Hạnh nương đánh đòn phủ đầu, thừa dịp người chưa chuẩn bị liền hướng bên trong chạy vào.
Người trong viện ngơ ngẩn, chỉ thấy Hạnh nương chật vật xông vaof, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, vừa khóc vừa gào, "Thôn trường a, ngươi nếu không làm chủ cho ta, ta cũng không muốn sống nữa, ô ô, Lý gia tam không phải người, a...... "
Rầm - một chậu nước giặt quần áo bị ném xuống đất, Hạnh nương cả người cứng lại, chỉ thấy vợ của thôn trường Trương thị, bưng chậu gỗ đứng ở trước mặt, chỉ về phía mũi nàng mắng, "Đồ lẳng lơ, mới buổi sáng đã chạy đến nhà của ta khóc tang rồi? Cũng không nhìn xem đây là cái gì đâu, ngươi đã ngồi đây khóc lóc om sòm rồi?"
Trương thị không phải người dễ đụng vào, bới vì chuyện con cả của nàng, Hạnh nương cùng nàng trải qua một trận, chính là không nghĩ tới, một năm sau rồi, lão yêu bà này còn gây khó dễ cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.