Chương 46: Lời trong lòng
Thu Thủy Linh Nhi
02/02/2017
Lý Mạn đem đi cất bầu rượu, đứng dậy không quên căn dặn Lý Mặc, chỉ chỉ
nan trúc trên đất, nói, "Hôm nay huynh đừng làm nữa, cẩn thẩn tay lại bị thương."
Nói xong, liền chạy về phòng bếp.
Lý Mặc nhẹ nhàng giật giật ngón tay được băng bó, ngốc ngốc nở nụ cười, cầm nan trúc đã tước xong, dự định chiều đan cái sọt gà.
Lý Họa tiến lên ngăn, "Đại ca, ngón tay huynh bị thương, đừng đan nữa, để đệ làm."
"Đệ làm sao." Lý Mặc nói, trước đây săn thú còn bị thương nhiều hơn, cũng không như thế, hôm nay chỉ bị gai trúc đâm ngón tay, hắn đâu yếu ớt như thế.
Lúc này, Lý Mạn ôm cái sọt, vui vẻ đi ra, lấy mấy con gà con bỏ vào trong hàng rào.
Lý Họa nhìn nàng một cái, rồi cười nói với Lý Mặc, "Nàng đã dặn dò, tay huynh sẽ bị thương nữa, nàng sẽ không cho phép."
Lý Mặc nhìn sang, thấy Lý Mạn chống lên hàng rào, nhìn mấy con gà con đang sôi nổi chạy bên trong, cười rất vui vẻ, trong lòng như được rót mật, nói với đệ đệ, "Không sao, huynh đan rất nhanh, một lát là xong rồi."
Lý Họa nhìn khóe môi của ca ca nhếch lên, sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.
Có lẽ, như vậy cũng tốt, hắn cũng đã sớm lặng lẽ chấp nhận rồi sao?
——
Lý Mạn thu xếp xong cho gà con, liền quyết định thừa dịp trời còn sớm, cùng Tiểu Ngũ đến sau núi đào ít rau dại về.
Nàng biết Lý Mặc nghe không hiểu, trở về Đông phòng nói với Lý Họa.
Lý Họa đang ngồi may quần áo bên cửa sổ, nghe nàng nói như vậy, thì để kim chỉ xuống, đứng dậy định đi với nàng.
"Không cần, ta đi với Tiểu Ngũ là được." Lý Mạn vội xua tay nói.
Lý Họa cầm lấy cái giỏ trên tay nàng, cười nói, "Đi thôi." Mặt khác vỗ vỗ Tiểu Ngũ, hai người cùng đi ra cửa trước.
Lý Mạn chỉ có thể đuổi theo.
Ra khỏi Lý gia, ba người đi đến sau núi, Lý Họa đi giữa, một tay nắm tay Tiểu Ngũ, một tay cầm rổ, thỉnh thoảng nhìn Lý Mạn bên cạnh.
Chân Lý Họa rất dài, bước chân lớn, hơn nữa hai năm qua thường trèo đèo vượt suối lên trấn đi học, từ lâu hắn đã luyện tốc độ đi như gió, muốn đi chậm cũng không được, nhưng đi vài bước, nhận ra Lý Mạn không theo kịp, hắn liền cố ý thả chậm bước chân phối hợp với nàng.
"Ai, đó không phải là Tứ lang nhà Lý gia và nương tử hắn sao?"
Khi gần đến cửa thôn, có mấy phụ nhân đang vừa nói vừa cười ngồi dưới cây hòe, nhìn thấy ba người đi ngang qua, thì có người cười hỏi.
"Tứ lang, cậu dẫn nương tử đi đâu đó?
Mặt Lý Họa dần đỏ ửng vì bị hỏi, không tự chủ lén nhìn Lý Mạn.
Lý Mạn chưa phát hiện hắn đang nhìn mình, nàng chỉ nhận ra mấy phụ nhân ở giữa, có một phụ nhân đen mập là người ném thức ăn thiu vào người mình, sắc mặt không khỏi hơi lạnh đi.
Lý Họa cho là nàng hiểu phụ nhân kia nói gì, nên không vui.
Nàng không muốn làm nương tử hắn sao?
"Đi nhanh thôi." Cảm giác được phụ nhân này không có ý tốt, Lý Mạn như bị gai đâm lưng, cũng quên kiêng dè, nắm tay Lý Họa, chân bước nhanh hơn.
Nhanh chóng rẽ vào đường khác, đến nơi người khác không nhìn thấy, Lý Mạn mới dừng lại, mắt hồng hồng nhìn Lý Họa, từ từ nói lời trong lòng ra, "Ngày đó ta bị cột vào cái cây đó, mấy phụ nhân vừa rồi, ngày đó ném thức ăn thiu vào người ta, ta nhìn thấy họ liền sợ."
Nói xong, liền chạy về phòng bếp.
Lý Mặc nhẹ nhàng giật giật ngón tay được băng bó, ngốc ngốc nở nụ cười, cầm nan trúc đã tước xong, dự định chiều đan cái sọt gà.
Lý Họa tiến lên ngăn, "Đại ca, ngón tay huynh bị thương, đừng đan nữa, để đệ làm."
"Đệ làm sao." Lý Mặc nói, trước đây săn thú còn bị thương nhiều hơn, cũng không như thế, hôm nay chỉ bị gai trúc đâm ngón tay, hắn đâu yếu ớt như thế.
Lúc này, Lý Mạn ôm cái sọt, vui vẻ đi ra, lấy mấy con gà con bỏ vào trong hàng rào.
Lý Họa nhìn nàng một cái, rồi cười nói với Lý Mặc, "Nàng đã dặn dò, tay huynh sẽ bị thương nữa, nàng sẽ không cho phép."
Lý Mặc nhìn sang, thấy Lý Mạn chống lên hàng rào, nhìn mấy con gà con đang sôi nổi chạy bên trong, cười rất vui vẻ, trong lòng như được rót mật, nói với đệ đệ, "Không sao, huynh đan rất nhanh, một lát là xong rồi."
Lý Họa nhìn khóe môi của ca ca nhếch lên, sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.
Có lẽ, như vậy cũng tốt, hắn cũng đã sớm lặng lẽ chấp nhận rồi sao?
——
Lý Mạn thu xếp xong cho gà con, liền quyết định thừa dịp trời còn sớm, cùng Tiểu Ngũ đến sau núi đào ít rau dại về.
Nàng biết Lý Mặc nghe không hiểu, trở về Đông phòng nói với Lý Họa.
Lý Họa đang ngồi may quần áo bên cửa sổ, nghe nàng nói như vậy, thì để kim chỉ xuống, đứng dậy định đi với nàng.
"Không cần, ta đi với Tiểu Ngũ là được." Lý Mạn vội xua tay nói.
Lý Họa cầm lấy cái giỏ trên tay nàng, cười nói, "Đi thôi." Mặt khác vỗ vỗ Tiểu Ngũ, hai người cùng đi ra cửa trước.
Lý Mạn chỉ có thể đuổi theo.
Ra khỏi Lý gia, ba người đi đến sau núi, Lý Họa đi giữa, một tay nắm tay Tiểu Ngũ, một tay cầm rổ, thỉnh thoảng nhìn Lý Mạn bên cạnh.
Chân Lý Họa rất dài, bước chân lớn, hơn nữa hai năm qua thường trèo đèo vượt suối lên trấn đi học, từ lâu hắn đã luyện tốc độ đi như gió, muốn đi chậm cũng không được, nhưng đi vài bước, nhận ra Lý Mạn không theo kịp, hắn liền cố ý thả chậm bước chân phối hợp với nàng.
"Ai, đó không phải là Tứ lang nhà Lý gia và nương tử hắn sao?"
Khi gần đến cửa thôn, có mấy phụ nhân đang vừa nói vừa cười ngồi dưới cây hòe, nhìn thấy ba người đi ngang qua, thì có người cười hỏi.
"Tứ lang, cậu dẫn nương tử đi đâu đó?
Mặt Lý Họa dần đỏ ửng vì bị hỏi, không tự chủ lén nhìn Lý Mạn.
Lý Mạn chưa phát hiện hắn đang nhìn mình, nàng chỉ nhận ra mấy phụ nhân ở giữa, có một phụ nhân đen mập là người ném thức ăn thiu vào người mình, sắc mặt không khỏi hơi lạnh đi.
Lý Họa cho là nàng hiểu phụ nhân kia nói gì, nên không vui.
Nàng không muốn làm nương tử hắn sao?
"Đi nhanh thôi." Cảm giác được phụ nhân này không có ý tốt, Lý Mạn như bị gai đâm lưng, cũng quên kiêng dè, nắm tay Lý Họa, chân bước nhanh hơn.
Nhanh chóng rẽ vào đường khác, đến nơi người khác không nhìn thấy, Lý Mạn mới dừng lại, mắt hồng hồng nhìn Lý Họa, từ từ nói lời trong lòng ra, "Ngày đó ta bị cột vào cái cây đó, mấy phụ nhân vừa rồi, ngày đó ném thức ăn thiu vào người ta, ta nhìn thấy họ liền sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.