Phúc Thê Doanh Môn

Chương 55: Thương lượng

Thu Thủy Linh Nhi

02/02/2017

Lý Mạn sợ run, hắn đứng ở cửa từ lúc nào?

"Đại ca." Lý Ngôn quay đầu lại, sắc mặt như thường gọi một tiếng.

Lý Mặc buồn buồn lên tiếng, sau đó nói, "Tới đây một lát, ta có chuyện muốn nói."

"À." Lý Ngôn quay đầu, mỉm cười nhìn Lý Mạn, khẽ chau mày, cúi xuống bên tai nàng, nói, "Cây trâm này tốn không ít công sức, cho dù không thích, cũng đừng vứt."

Nói xong, vui vẻ nồng đậm nhìn nàng, rồi mới xoay người ra ngoài.

Lớn gan như vậy sao? Lý Mạn gần như sợ ngây người, làm trò trước mặt đại ca rồi còn dám thông đồng với đại tẩu, đây là chuyện gì đây?

--

Lý Ngôn theo đại ca vào Đông phòng, trên giường, ba huynh đệ Lý Họa cũng đang đợi ở đây, thấy hai người đi vào, tự giác nhích vào trong , chừa chỗ cho hai người.

"Đại ca, chuyện gì?" Lý Thư hỏi trước, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn Lý Mặc.

Lý Mặc không ngồi trên giường, chỉ ngồi xuống giữa mép giường và băng ghế, sau đó trả lời, "Ta mới từ nhà thôn trưởng về, nghe nói nhà Tam Lại Tử có vài mẫu đất muốn bán."

"Đất nhà họ cũng không phải đất tốt gì, huống chi, có liên quan gì tới chúng ta?" Lý Thư bĩu môi, đối với đề tài này không thấy hứng thú.

Lý Ngôn vừa nghe đại ca nói, lập tức đoán được ý của hắn, hỏi, "Đại ca chẳng lẽ muốn mua mấy mẫu đất nhà hắn sao?"

"Ừ." Lý Mặc gật đầu, nói, "Ta có dự tính này, tuy đất nhà hắn không tốt lắm, nhưng giá tiền lại rẻ,



Hơn nữa gần đây hắn hiếu tiền, có ý định bán gấp, một mẫu đất chỉ hai lượng bạc."

"Hai lượng?" Thật đúng là rẻ, "Nhưng nhà chúng ta có tiền mua sao?" Lý Ngôn lo lắng chính là điều này, lần trước vì nương tử trong nhà gần như đã xài hết tiền dành dụm.

Lý Mặc chà xát tay, nghiêm túc nói, "Chuyện này ta đã tính, lần trước thôn trưởng và Ngô gia đã đưa hai xâu tiền, hơn nữa còn tiền bán cá, tiền công nhiều ngày của đệ, và tiền dành dụm còn dư trong nhà, cũng khoảng 4 lượng bạc rồi, ta nghĩ mua hai mẫu đất trước, rồi trồng trọt bây giờ, có thể kịp thu hoạch một mùa."

"Nhưng đất nhà Tam Lại Tử rất cần cõi đi? Có thể thu được gì chứ?" Lý Thư không thấy khả quan.

Lý Mặc trả lời, "Đất nhà hắn cũng không tệ, nhưng vì mấy huynh đệ hắn làm biếng, không muốn tốn sức vào ruộng, nên đất gần như bỏ hoang. Ta nghĩ, chúng ta mua xong, sẽ chăm bón thật tốt, hơn một năm, đất sẽ màu mỡ hơn, nhất định có thể thu hoạch được."

"Đệ tán thành." Lý Họa hơi suy nghĩ, nói, huynh đệ trong nhà đều cao lớn, dù có thêm hai mẫu đất cũng không tổn hại đến chuyện gì.

Lý Ngôn cười nói, "Đại ca, huynh nghĩ sao thì cứ làm, sáng mai đệ đến nhà chú Trần tính tiền công."

"Ừ." Lý Mặc thấy nhẹ nhõm hơn, nói, "Nếu như các đệ đều nghĩ như thế, sáng mai ta đến nhà thôn trưởng xử lý việc này, được rồi, tứ đệ, mai đệ đi cùng ta."

"Được." Lý Họa lên tiếng trả lời.

Chuyện mua đất cứ như vậy mà quyết định, trong lòng mọi người đều có mấy phần vui mừng, trong nhà có nương tử, có đất, còn có heo và gà, lúc này mới đúng là cuộc sống.

--

Phòng bếp bên này, có hai lần kinh nghiệm, Lý Mạn không dám chậm chạp, vội vàng dọn xong bát đũa, nấu một ít nước nóng, về phòng mình rửa mặt, rửa mặt xong liền đóng cửa phòng, tắt đèn, lên giường.

Một đêm lăn lộn khó ngủ, sáng hôm sau thức dậy, Lý Mạn hiện lên cặp mắt gấu mèo, suýt dọa Tiểu Ngũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Thê Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook