Chương 42
Giản Anh
12/01/2018
Ài, thật không có mắt, Mạc Hải Dung nàng cũng không phải là loại nữ nhân nũng na nũng nịu, không tới đề thân là tổn thất của người kia, cũng may là hôn sự không nghị thành, nếu không bây giờ nàng có thể đã trở thành
quả phụ rồi.
"Tốt thì có tác dụng gì?" Tuấn Vương nhàn nhạt nói. "Cách đây không lâu Thái Hậu đã làm chủ, cưới thiên kim phủ Tả Tướng làm Thế Tử Phi rồi."
Mạc Hải Dung cười hì hì: "Vậy thì đã sao?"
Đôi mắt linh động của nàng ta, hứng thú nhìn Tôn Thạch Ngọc ở trong sân đấu, bản lĩnh và dung mạo anh tuấn như thế này, thật không chút nào giống với cái người sắp chết trước đây, tuấn mỹ như ngọc, trước đây đã che giấu ở đâu, sao hôm nay mới bộc lộ tài năng? Dĩ nhiên Tôn Thạch Ngọc không biết có người đang quan sát mình, tầm mắt của hắn rời khỏi người Định Quốc Công, nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ xinh đang chạy về phía hắn.
"Tướng công!" Đỗ Phúc Hề đã bỏ mục tiêu xuống từ lâu, vui sướng chạy về phía Tôn Thạch Ngọc, mà Xuân Phương thì sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất không đứng dậy nổi.
"Nữ nhân ngu xuẩn này, không cho phép làm như vậy nữa." Tôn Thạch Ngọc khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng do phơi nắng của nàng, yêu thương không có ngôn ngữ nào diễn tả.
Cánh tay mềm mại của nàng choàng lên bờ vai rộng của Tôn Thạch Ngọc, nhẹ nhàng nhón gót sen, kê vào lỗ tai hắn hỏi: "Hôm nay chàng bộc lộ tuyệt chiêu bắn tên này, mặc dù rất đẹp trai đấy, nhưng chàng không sợ bứt dây động rừng sao, khiến họ Mạnh kia nảy sinh phòng bị đối với chàng?"
Tôn Thạch Ngọc cười trừ: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, ta chính là muốn khiến hắn bất an." Dứt lời liền đưa tay vén đám tóc xộc xệch ra sau tai cho nàng.
Từ chỗ ngồi, Vương Phi cười với Vương Gia nói: "Nhìn thấy tình cảm của hai đứa nó thật tốt."
Vương Gia cười đáp lại Vương Phi, có hơi cảm khái nói: "Công lực bắn tên này của Ngọc Nhi, phụ vương như ta lại hoàn toàn không biết, thật là thất trách, ta nên quan tâm Ngọc Nhi nhiều hơn mới đúng."
Vương Phi cười thản nhiên: "Không trách chàng, thường ngày Hoàng Thượng giao cho chàng quá nhiều việc, bận rộn cả ngày lẫn đêm, dĩ nhiên không cách nào có mặt hai nơi được."
Vương Gia lơ đãng hỏi: "Mộng Quân, nàng biết Ngọc Nhi luyện bắn tên khi nào?"
"Không biết." Vương Phi cười một tiếng. "Nhất định là hài tử này muốn cho chúng ta một kinh hỉ, nên đã lén lút luyện tập cùng ám vệ!" Vương Gia trầm ngâm. Vương Phi không biết võ công nên không biết, công lực bắn tên như thế không thể chỉ luyện một sớm một chiều mà thành, phải tích lũy mấy năm không gián đoạn mới có thể thuần thục như vậy, huống chi trong vương phủ lại không có sân tập bắn tên, hắn đã luyện tập ở đâu?
"Vương Gia, Ngọc Nhi hành sự lén lút, luyện thành bản lĩnh bắn tên mà không ai biết, thật là hoang đường, hôm nay còn ở trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu ra mặt thể hiện, đắc tội Định Quốc Công và Đại Tướng Quân tương lai, sau khi trở về Vương Gia nhất định phải trách phạt hắn một trận thật nặng mới được." Nghiêm Trắc Phi không vui nói.
Hôm nay lại để cho con mèo bệnh kia đoạt hết danh tiếng, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Hoàng Thượng và Thái Hậu, sẽ không thật sự cho con mèo bệnh đó gia nhập quân doanh chứ?
"Vì sao Trắc Phi lại nói ra những lời đó?" Vương Phi cứng người, trên mặt không còn ý cười, nghiêm túc nói: "Ngọc Nhi có lòng tiến thủ như vậy, ngươi phải cao hứng thay cho nó mới phải, ngược lại muốn trách phạt? Bản Phi nghĩ không ra Ngọc Nhi phải bị trách phạt chỗ nào, bất cứ kẻ nào muốn động vào một ngón tay của Ngọc Nhi, Bản Phi tuyệt đối không tha thứ!"
Lần đầu tiên Vương Phi nặng lời như thế, từ trước đến giờ bà luôn ôn hòa, hiếm khi thấy bà lấy phi vị của mình ra áp chế người khác, chứng minh bà mới đúng là Lan Dương Vương Phi, hài tử của bà là trưởng tử của Lan Dương Vương, cũng là Thế Tử, không cho phép người khác nói ngắn nói dài.
Nghiêm Trắc Phi bị nói đến méo mặt, nắm chặt khăn tay đến khớp xương trắng bệch, chứng minh trong lòng đang chịu đựng cơn tức giận khủng khiếp.
"Trắc Phi cũng chỉ nói vậy thôi, nàng cần gì phải tức giận?" Vương Gia vội hoà giải, rồi hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Trắc Phi, khiến bà ta câm miệng.
Ông lại nói với Vương Phi thêm vài câu, rốt cuộc tâm tình Vương Phi cũng khá hơn.
Lúc này, không biết Đỗ Phúc Hề đang hỏi Tôn Thạch Ngọc cái gì, giống như là muốn hắn dạy mình bắn tên, lại khẽ khàng vuốt ve trường cung mạ vàng mà Hoàng Thượng vừa ban thưởng, lại có vẻ như đang sờ soạng hoàng kim, cả gương mặt đều toát lên ý muốn chiếm làm của riêng, Vương Phi nhìn thấy mà buồn cười.
Bà vui vẻ nhìn bọn họ, dịu dàng gọi: "Ngọc Nhi, Phúc Nương, mau trở về đây uống chút nước giải nhiệt, coi chừng trúng nắng ngất đi đấy."
Ánh mắt Hoàng Thượng chốc lát lại dừng trên người Lan Dương Vương Phi, cho đến khi giọng nói của Hoàng Hậu vang lên: "Hoàng Thượng, có muốn bãi giá hồi cung hay không? Mẫu Hậu không thể liên tục ở đây hứng gió được."
Hoàng Thượng phục hồi lại tinh thần, gật đầu với Hoàng Hậu một cái: "Hoàng hậu nói cực phải, bãi giá hồi cung đi."
Sau ngày thọ yến của Thái Hậu, Tuấn Vương Phi liền vào cung Từ Ninh cung gặp Thái Hậu, bầu bạn và dùng bữa với Thái Hậu, ở cung Từ Ninh một canh giờ mới rời khỏi, sau đó Thái Hậu tự mình bãi giá đến điện Túc Tâm gặp Hoàng Thượng.
Điện Túc Tâm là nơi mà ngày thường Hoàng Thượng hạ triều phê duyệt tấu chương, Thái Hậu chưa bao giờ đến điện Túc Tâm quấy rầy ông xem công văn, vì vậy khi nhìn thấy đã quá giờ lên đèn mà Thái Hậu còn tự mình đến đây, Hoàng Thượng vô cùng kinh ngạc.
"Mẫu Hậu, sao lại tới đây? Có chuyện gì sai người tới gọi nhi tử qua là được." Hoàng Thượng vội vàng hạ tấu chương, nghênh đón Thái Hậu đến ngồi trên nhuyễn tháp.
"Hôm nay Tuấn Vương Phi tới thăm Ai gia, tặng một phần đại lễ đấy." Thái Hậu cười tươi như hoa nói.
Hoàng Thượng cũng cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Là đại lễ gì lại có thể khiến Mẫu hậu vui vẻ như thế?"
Trong thọ lễ ngày hôm qua, hạ lễ quý trọng không ít, mẫu hậu cũng chỉ ôm ngôi sao giấy của tức phụ Ngọc Nhi trở về cung Từ Ninh sờ sờ vuốt vuốt, còn lại đều thu vào khố phòng, nghĩ đến đại lễ Tuấn Vương Phi đưa tới ngày hôm nay khẳng định là phải rất nổi bật, không những khiến mẫu hậu nhận lấy, còn vội vã tới đây nói với ông.
"Đứa nhỏ Hải Dung kia có tình ý đối với Ngọc Nhi của chúng ta." Thái Hậu mừng rỡ nói.
Hoàng Thượng sững sờ: "Hải Dung sao?"
"Đúng vậy." Thái Hậu cười nói."Hài tử kia tính nết đáng yêu, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười chào đón người khác, chuyện to tày đình cũng có thể mỉm cười bỏ qua, rấ khác biệt với những Quận Chúa vương phủ khác, Ai gia rất thích."
Hoàng Thượng ngập ngừng: "Nhưng Mẫu Hậu, Ngọc Nhi đã có Phúc Nương."
"Không hề gì." Thái Hậu cười cười rồi nói. "Tuấn Vương Phi nói, Hải Dung nguyện gả cho Ngọc Nhi làm bình thê, có thể thấy đứa nhỏ đó rất thích Ngọc Nhi của chúng ta mới có thể cam chịu làm bình thê, nàng là trưởng nữ của Tuấn Vương, là hòn ngọc quý trên tay phủ Tuấn Vương."
Hoàng Thượng khẽ nhướng mày: "Thật sao?"
"Gả làm bình thê là Hải Dung tự mình nói ra, nhất định không lý nào đổi ý." Thái Hậu thúc giục. "Chuyện này không thể kéo dài, tránh Hải Dung thay đổi tâm ý, Tuấn Vương có thể trợ lực cho Ngọc Nhi bao nhiêu chứ, Tả Tướng không thể bì kịp, điểm này Hoàng Đế cũng rõ hơn ai."
"Nếu Tuấn Vương có thể trở thành nhạc phụ của Ngọc Nhi, như vậy dĩ nhiên rất tốt." Hoàng Thượng suy ngẫm chốc lát. "Nếu Ngọc Nhi thật sự có lòng cầu đạt công danh, như vậy càng cần phải có sự tương trợ của Tuấn Vương."
"Đây chính là con đường duy nhất." Thái Hậu thuận thế nói thêm. "Nếu Ai gia và Hoàng Thượng không suy tính cho Ngọc Nhi, ai sẽ suy tính cho Ngọc Nhi đây? Uất ức cho đứa nhỏ này đã lâu, chúng ta phải bồi thường cho nó."
Hoàng Thượng suy nghĩ một lúc rồi nói: "E là không tiện giao phó với Tả Tướng, dù sao ngày đó xung hỉ là ý chỉ của mẫu hậu, đối với tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc của Ngọc Nhi, Tả Tướng một câu ý kiến cũng không, hơn nữa, sau khi Phúc Nương qua cửa, thân thể Ngọc Nhi thật sự đã tốt hơn, có thể nói Phúc Nương đã lập công lớn, hiện tại đón Phúc Nương qua cửa còn chưa được một năm, không khỏi khiến người ta chê cười qua sông đoạn cầu."
"Điểm này Hoàng Thượng không cần phải lo lắng." Thái Hậu lơ đễnh nói. "Ai gia thấy Phúc Nương là một đứa bé thông tuệ, nhất định có thể dung nạp người, huống chi mặc dù là bình thê, nhưng Phúc Nương vẫn là nguyên phối, hơn nữa, tương lai sẽ còn có thêm Trắc Phi và các thị thiếp khác vì Ngọc Nhi khai chi tán diệp, tương lai Ngọc Nhi chính thức làm Lan Dương Vương, đến lúc đó có Phúc Nương và Hải Dung đồng tâm vì Ngọc Nhi chấp chưởng hậu viện vương phủ, Ai gia cũng yên lòng."
"Như vậy thì do Mẫu Hậu làm chủ đi!" Nghĩ đến hình ảnh Phúc Nương và Hải Dung đồng tâm vì Ngọc Nhi chấp chưởng hậu viện, Hoàng Thượng cũng không nói gì thêm.
Sau khi Thái Hậu rời đi, Hoàng Thượng vẫn tiếp tục ở lại điện Túc Tâm xem tấu chương đến tối muộn, có lẽ trong lòng có tâm sự, cho nên mặc dù thời gian xem dài, nhưng tấu chương lại không xem được bao nhiêu.
"Hoàng Thượng, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi." Quách Phúc Lâm nhắc nhở.
Hoàng Thượng khoát tay áo: "Một lát nữa."
Quách Phúc Lâm khom người lui ra.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hoàng Thượng mới phân phó bãi giá trở về tẩm cung.
Hoàng Thượng bước ra điện Túc Tâm, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Hoàng Hậu trong bóng đêm dày đặc, đang mỉm cười nghênh đón, đi theo phía sau bà là một đám nội giám cung nữ đứng im tại chỗ.
Hoàng Thượng có hơi kinh ngạc, lập tức che giấu: "Hoàng Hậu, sao lại ở đây?"
"Đang đợi Hoàng Thượng." Hoàng Hậu khom người hành lễ, sau đó bước lên bậc thang trước điện, tự mình choàng áo khoác lên vai cho Hoàng Thượng, cười cười nói: "Thần thiếp muốn bồi Hoàng Thượng đi qua Ngự Hoa Viên."
Hoàng Thượng ôn hòa nhìn bà: "Đêm khuya sương nặng, sao Hoàng Hậu không cho người thông báo Trẫm? Ngây ngốc đợi ở đây." Hoàng Hậu mềm dịu nói: "Hoàng Thượng đang xử lý chính vụ, sao thần thiếp có thể quấy rầy?"
"Lần tới nếu lại có hứng trí, sai người thông báo Trẫm một tiếng, đừng đợi bên ngoài." Hoàng Thượng cười dịu dàng, vui vẻ đón nhận bà cột dây áo choàng cho mình, khẽ nâng áo choàng lên vuốt ve. "Tú công này thật tinh xảo, chẳng lẽ là Hoàng Hậu tự thêu?"
"Hoàng Thượng đang cười thiếp sao." Hoàng Hậu cười đến dịu dàng. "Tú công của thần thiếp không tốt, không so được sự khéo tay của Nhu Phi, cũng chỉ làm cho Hoàng Thượng chê cười thôi."
Khóe miệng Hoàng Thượng khẽ nhếch lên một nụ cười: "Trẫm cảm thấy rất tốt."
Hoàng Hậu nhìn nụ cười của ông, trong lòng căng thẳng, vội vàng mở miệng cười tươi tắn, thấy thú vị nói: "Như vậy thần thiếp sẽ thêu cho Hoàng Thượng một cái túi thơm nhỏ."
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau đi về hướng Ngự Hoa Viên, dưới ánh trăng mờ ảo, hai nội giám cung nữ đi theo phía đằng sau, không dám đến quá gần, cũng không dám cách quá xa.
******
Đỗ Phúc Hề vươn vai một cái: "Mời nàng ấy đến thiên sảnh ngồi đi, ta sẽ ra ngay."
Kể từ khi Tôn Thạch Ngọc bộc lộ tuyệt kỹ bắn cung ở trong cung, áp chế nhuệ khí của Mạnh Bất Quần, trong kinh thành bắt đầu lưu truyền tin đồn Lan Dương Vương Thế tử rất được Hoàng Thượng coi trọng, thậm chí Hoàng Thượng còn tính bổ nhiệm Lan Dương Vương Thế Tử làm Nguyên Soái, ngày trước Thế Tử Phi nàng đây chưa từng được nghe thấy, trong nháy mắt nhân khí lại tăng dữ dội, mỗi ngày đều có một phủ nào đấy, một đám phu nhân nữ quyến nào đấy lần lượt chuyển danh thiếp muốn tới thăm nàng, nàng thu lễ đến mỏi tay.
"Tốt thì có tác dụng gì?" Tuấn Vương nhàn nhạt nói. "Cách đây không lâu Thái Hậu đã làm chủ, cưới thiên kim phủ Tả Tướng làm Thế Tử Phi rồi."
Mạc Hải Dung cười hì hì: "Vậy thì đã sao?"
Đôi mắt linh động của nàng ta, hứng thú nhìn Tôn Thạch Ngọc ở trong sân đấu, bản lĩnh và dung mạo anh tuấn như thế này, thật không chút nào giống với cái người sắp chết trước đây, tuấn mỹ như ngọc, trước đây đã che giấu ở đâu, sao hôm nay mới bộc lộ tài năng? Dĩ nhiên Tôn Thạch Ngọc không biết có người đang quan sát mình, tầm mắt của hắn rời khỏi người Định Quốc Công, nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ xinh đang chạy về phía hắn.
"Tướng công!" Đỗ Phúc Hề đã bỏ mục tiêu xuống từ lâu, vui sướng chạy về phía Tôn Thạch Ngọc, mà Xuân Phương thì sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất không đứng dậy nổi.
"Nữ nhân ngu xuẩn này, không cho phép làm như vậy nữa." Tôn Thạch Ngọc khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng do phơi nắng của nàng, yêu thương không có ngôn ngữ nào diễn tả.
Cánh tay mềm mại của nàng choàng lên bờ vai rộng của Tôn Thạch Ngọc, nhẹ nhàng nhón gót sen, kê vào lỗ tai hắn hỏi: "Hôm nay chàng bộc lộ tuyệt chiêu bắn tên này, mặc dù rất đẹp trai đấy, nhưng chàng không sợ bứt dây động rừng sao, khiến họ Mạnh kia nảy sinh phòng bị đối với chàng?"
Tôn Thạch Ngọc cười trừ: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, ta chính là muốn khiến hắn bất an." Dứt lời liền đưa tay vén đám tóc xộc xệch ra sau tai cho nàng.
Từ chỗ ngồi, Vương Phi cười với Vương Gia nói: "Nhìn thấy tình cảm của hai đứa nó thật tốt."
Vương Gia cười đáp lại Vương Phi, có hơi cảm khái nói: "Công lực bắn tên này của Ngọc Nhi, phụ vương như ta lại hoàn toàn không biết, thật là thất trách, ta nên quan tâm Ngọc Nhi nhiều hơn mới đúng."
Vương Phi cười thản nhiên: "Không trách chàng, thường ngày Hoàng Thượng giao cho chàng quá nhiều việc, bận rộn cả ngày lẫn đêm, dĩ nhiên không cách nào có mặt hai nơi được."
Vương Gia lơ đãng hỏi: "Mộng Quân, nàng biết Ngọc Nhi luyện bắn tên khi nào?"
"Không biết." Vương Phi cười một tiếng. "Nhất định là hài tử này muốn cho chúng ta một kinh hỉ, nên đã lén lút luyện tập cùng ám vệ!" Vương Gia trầm ngâm. Vương Phi không biết võ công nên không biết, công lực bắn tên như thế không thể chỉ luyện một sớm một chiều mà thành, phải tích lũy mấy năm không gián đoạn mới có thể thuần thục như vậy, huống chi trong vương phủ lại không có sân tập bắn tên, hắn đã luyện tập ở đâu?
"Vương Gia, Ngọc Nhi hành sự lén lút, luyện thành bản lĩnh bắn tên mà không ai biết, thật là hoang đường, hôm nay còn ở trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu ra mặt thể hiện, đắc tội Định Quốc Công và Đại Tướng Quân tương lai, sau khi trở về Vương Gia nhất định phải trách phạt hắn một trận thật nặng mới được." Nghiêm Trắc Phi không vui nói.
Hôm nay lại để cho con mèo bệnh kia đoạt hết danh tiếng, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Hoàng Thượng và Thái Hậu, sẽ không thật sự cho con mèo bệnh đó gia nhập quân doanh chứ?
"Vì sao Trắc Phi lại nói ra những lời đó?" Vương Phi cứng người, trên mặt không còn ý cười, nghiêm túc nói: "Ngọc Nhi có lòng tiến thủ như vậy, ngươi phải cao hứng thay cho nó mới phải, ngược lại muốn trách phạt? Bản Phi nghĩ không ra Ngọc Nhi phải bị trách phạt chỗ nào, bất cứ kẻ nào muốn động vào một ngón tay của Ngọc Nhi, Bản Phi tuyệt đối không tha thứ!"
Lần đầu tiên Vương Phi nặng lời như thế, từ trước đến giờ bà luôn ôn hòa, hiếm khi thấy bà lấy phi vị của mình ra áp chế người khác, chứng minh bà mới đúng là Lan Dương Vương Phi, hài tử của bà là trưởng tử của Lan Dương Vương, cũng là Thế Tử, không cho phép người khác nói ngắn nói dài.
Nghiêm Trắc Phi bị nói đến méo mặt, nắm chặt khăn tay đến khớp xương trắng bệch, chứng minh trong lòng đang chịu đựng cơn tức giận khủng khiếp.
"Trắc Phi cũng chỉ nói vậy thôi, nàng cần gì phải tức giận?" Vương Gia vội hoà giải, rồi hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Trắc Phi, khiến bà ta câm miệng.
Ông lại nói với Vương Phi thêm vài câu, rốt cuộc tâm tình Vương Phi cũng khá hơn.
Lúc này, không biết Đỗ Phúc Hề đang hỏi Tôn Thạch Ngọc cái gì, giống như là muốn hắn dạy mình bắn tên, lại khẽ khàng vuốt ve trường cung mạ vàng mà Hoàng Thượng vừa ban thưởng, lại có vẻ như đang sờ soạng hoàng kim, cả gương mặt đều toát lên ý muốn chiếm làm của riêng, Vương Phi nhìn thấy mà buồn cười.
Bà vui vẻ nhìn bọn họ, dịu dàng gọi: "Ngọc Nhi, Phúc Nương, mau trở về đây uống chút nước giải nhiệt, coi chừng trúng nắng ngất đi đấy."
Ánh mắt Hoàng Thượng chốc lát lại dừng trên người Lan Dương Vương Phi, cho đến khi giọng nói của Hoàng Hậu vang lên: "Hoàng Thượng, có muốn bãi giá hồi cung hay không? Mẫu Hậu không thể liên tục ở đây hứng gió được."
Hoàng Thượng phục hồi lại tinh thần, gật đầu với Hoàng Hậu một cái: "Hoàng hậu nói cực phải, bãi giá hồi cung đi."
Sau ngày thọ yến của Thái Hậu, Tuấn Vương Phi liền vào cung Từ Ninh cung gặp Thái Hậu, bầu bạn và dùng bữa với Thái Hậu, ở cung Từ Ninh một canh giờ mới rời khỏi, sau đó Thái Hậu tự mình bãi giá đến điện Túc Tâm gặp Hoàng Thượng.
Điện Túc Tâm là nơi mà ngày thường Hoàng Thượng hạ triều phê duyệt tấu chương, Thái Hậu chưa bao giờ đến điện Túc Tâm quấy rầy ông xem công văn, vì vậy khi nhìn thấy đã quá giờ lên đèn mà Thái Hậu còn tự mình đến đây, Hoàng Thượng vô cùng kinh ngạc.
"Mẫu Hậu, sao lại tới đây? Có chuyện gì sai người tới gọi nhi tử qua là được." Hoàng Thượng vội vàng hạ tấu chương, nghênh đón Thái Hậu đến ngồi trên nhuyễn tháp.
"Hôm nay Tuấn Vương Phi tới thăm Ai gia, tặng một phần đại lễ đấy." Thái Hậu cười tươi như hoa nói.
Hoàng Thượng cũng cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Là đại lễ gì lại có thể khiến Mẫu hậu vui vẻ như thế?"
Trong thọ lễ ngày hôm qua, hạ lễ quý trọng không ít, mẫu hậu cũng chỉ ôm ngôi sao giấy của tức phụ Ngọc Nhi trở về cung Từ Ninh sờ sờ vuốt vuốt, còn lại đều thu vào khố phòng, nghĩ đến đại lễ Tuấn Vương Phi đưa tới ngày hôm nay khẳng định là phải rất nổi bật, không những khiến mẫu hậu nhận lấy, còn vội vã tới đây nói với ông.
"Đứa nhỏ Hải Dung kia có tình ý đối với Ngọc Nhi của chúng ta." Thái Hậu mừng rỡ nói.
Hoàng Thượng sững sờ: "Hải Dung sao?"
"Đúng vậy." Thái Hậu cười nói."Hài tử kia tính nết đáng yêu, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười chào đón người khác, chuyện to tày đình cũng có thể mỉm cười bỏ qua, rấ khác biệt với những Quận Chúa vương phủ khác, Ai gia rất thích."
Hoàng Thượng ngập ngừng: "Nhưng Mẫu Hậu, Ngọc Nhi đã có Phúc Nương."
"Không hề gì." Thái Hậu cười cười rồi nói. "Tuấn Vương Phi nói, Hải Dung nguyện gả cho Ngọc Nhi làm bình thê, có thể thấy đứa nhỏ đó rất thích Ngọc Nhi của chúng ta mới có thể cam chịu làm bình thê, nàng là trưởng nữ của Tuấn Vương, là hòn ngọc quý trên tay phủ Tuấn Vương."
Hoàng Thượng khẽ nhướng mày: "Thật sao?"
"Gả làm bình thê là Hải Dung tự mình nói ra, nhất định không lý nào đổi ý." Thái Hậu thúc giục. "Chuyện này không thể kéo dài, tránh Hải Dung thay đổi tâm ý, Tuấn Vương có thể trợ lực cho Ngọc Nhi bao nhiêu chứ, Tả Tướng không thể bì kịp, điểm này Hoàng Đế cũng rõ hơn ai."
"Nếu Tuấn Vương có thể trở thành nhạc phụ của Ngọc Nhi, như vậy dĩ nhiên rất tốt." Hoàng Thượng suy ngẫm chốc lát. "Nếu Ngọc Nhi thật sự có lòng cầu đạt công danh, như vậy càng cần phải có sự tương trợ của Tuấn Vương."
"Đây chính là con đường duy nhất." Thái Hậu thuận thế nói thêm. "Nếu Ai gia và Hoàng Thượng không suy tính cho Ngọc Nhi, ai sẽ suy tính cho Ngọc Nhi đây? Uất ức cho đứa nhỏ này đã lâu, chúng ta phải bồi thường cho nó."
Hoàng Thượng suy nghĩ một lúc rồi nói: "E là không tiện giao phó với Tả Tướng, dù sao ngày đó xung hỉ là ý chỉ của mẫu hậu, đối với tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc của Ngọc Nhi, Tả Tướng một câu ý kiến cũng không, hơn nữa, sau khi Phúc Nương qua cửa, thân thể Ngọc Nhi thật sự đã tốt hơn, có thể nói Phúc Nương đã lập công lớn, hiện tại đón Phúc Nương qua cửa còn chưa được một năm, không khỏi khiến người ta chê cười qua sông đoạn cầu."
"Điểm này Hoàng Thượng không cần phải lo lắng." Thái Hậu lơ đễnh nói. "Ai gia thấy Phúc Nương là một đứa bé thông tuệ, nhất định có thể dung nạp người, huống chi mặc dù là bình thê, nhưng Phúc Nương vẫn là nguyên phối, hơn nữa, tương lai sẽ còn có thêm Trắc Phi và các thị thiếp khác vì Ngọc Nhi khai chi tán diệp, tương lai Ngọc Nhi chính thức làm Lan Dương Vương, đến lúc đó có Phúc Nương và Hải Dung đồng tâm vì Ngọc Nhi chấp chưởng hậu viện vương phủ, Ai gia cũng yên lòng."
"Như vậy thì do Mẫu Hậu làm chủ đi!" Nghĩ đến hình ảnh Phúc Nương và Hải Dung đồng tâm vì Ngọc Nhi chấp chưởng hậu viện, Hoàng Thượng cũng không nói gì thêm.
Sau khi Thái Hậu rời đi, Hoàng Thượng vẫn tiếp tục ở lại điện Túc Tâm xem tấu chương đến tối muộn, có lẽ trong lòng có tâm sự, cho nên mặc dù thời gian xem dài, nhưng tấu chương lại không xem được bao nhiêu.
"Hoàng Thượng, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi." Quách Phúc Lâm nhắc nhở.
Hoàng Thượng khoát tay áo: "Một lát nữa."
Quách Phúc Lâm khom người lui ra.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hoàng Thượng mới phân phó bãi giá trở về tẩm cung.
Hoàng Thượng bước ra điện Túc Tâm, liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Hoàng Hậu trong bóng đêm dày đặc, đang mỉm cười nghênh đón, đi theo phía sau bà là một đám nội giám cung nữ đứng im tại chỗ.
Hoàng Thượng có hơi kinh ngạc, lập tức che giấu: "Hoàng Hậu, sao lại ở đây?"
"Đang đợi Hoàng Thượng." Hoàng Hậu khom người hành lễ, sau đó bước lên bậc thang trước điện, tự mình choàng áo khoác lên vai cho Hoàng Thượng, cười cười nói: "Thần thiếp muốn bồi Hoàng Thượng đi qua Ngự Hoa Viên."
Hoàng Thượng ôn hòa nhìn bà: "Đêm khuya sương nặng, sao Hoàng Hậu không cho người thông báo Trẫm? Ngây ngốc đợi ở đây." Hoàng Hậu mềm dịu nói: "Hoàng Thượng đang xử lý chính vụ, sao thần thiếp có thể quấy rầy?"
"Lần tới nếu lại có hứng trí, sai người thông báo Trẫm một tiếng, đừng đợi bên ngoài." Hoàng Thượng cười dịu dàng, vui vẻ đón nhận bà cột dây áo choàng cho mình, khẽ nâng áo choàng lên vuốt ve. "Tú công này thật tinh xảo, chẳng lẽ là Hoàng Hậu tự thêu?"
"Hoàng Thượng đang cười thiếp sao." Hoàng Hậu cười đến dịu dàng. "Tú công của thần thiếp không tốt, không so được sự khéo tay của Nhu Phi, cũng chỉ làm cho Hoàng Thượng chê cười thôi."
Khóe miệng Hoàng Thượng khẽ nhếch lên một nụ cười: "Trẫm cảm thấy rất tốt."
Hoàng Hậu nhìn nụ cười của ông, trong lòng căng thẳng, vội vàng mở miệng cười tươi tắn, thấy thú vị nói: "Như vậy thần thiếp sẽ thêu cho Hoàng Thượng một cái túi thơm nhỏ."
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau đi về hướng Ngự Hoa Viên, dưới ánh trăng mờ ảo, hai nội giám cung nữ đi theo phía đằng sau, không dám đến quá gần, cũng không dám cách quá xa.
******
Đỗ Phúc Hề vươn vai một cái: "Mời nàng ấy đến thiên sảnh ngồi đi, ta sẽ ra ngay."
Kể từ khi Tôn Thạch Ngọc bộc lộ tuyệt kỹ bắn cung ở trong cung, áp chế nhuệ khí của Mạnh Bất Quần, trong kinh thành bắt đầu lưu truyền tin đồn Lan Dương Vương Thế tử rất được Hoàng Thượng coi trọng, thậm chí Hoàng Thượng còn tính bổ nhiệm Lan Dương Vương Thế Tử làm Nguyên Soái, ngày trước Thế Tử Phi nàng đây chưa từng được nghe thấy, trong nháy mắt nhân khí lại tăng dữ dội, mỗi ngày đều có một phủ nào đấy, một đám phu nhân nữ quyến nào đấy lần lượt chuyển danh thiếp muốn tới thăm nàng, nàng thu lễ đến mỏi tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.