Chương 54
Giản Anh
26/03/2018
Ở trong lòng hắn đã sớm quyết định, hắn nhíu mày kiên định nói: "Cho nên khi hắn xuống tay ta sẽ đoạt tính mạng hắn trước tiên."
Mặc dù hắn biết hoàng hậu vẫn luôn oán trách hoàng thượng vẫn luôn đối đãi với Lan Dương Vương thế tử hơn Cẩn Vương, nhưng hắn không biết hoàng hậu lại thống hận Lan Dương Vương thế tử đến thế, lại còn sai khiến Thu Nguyệt và Phương thái y hạ độc hại chết hắn, muốn hắn tàn phế cả đời, Lan Dương Vương thế tử nhận được sự yêu thương của hoàng thượng, thái hậu cũng không phải là lỗi của hắn, mà hoàng hậu lại hạ độc thủ, đối phó với người tay không trói chặt gà như vậy, thậm chí vào lúc còn nhỏ hắn chỉ là một đứa bé lại xuống tay khi đó với hắn, đến nay hắn vẫn không thể tin được trưởng tỷ hiền hậu hiền thục lại có một tâm tư như rắn và bò cạp.
"Nói như vậy, ba tháng sau chàng vẫn muốn tham gia thi võ?" Lòng Đỗ Phúc Hề hơi trùng xuống, muốn dụ hắn vứt bỏ toàn bộ, muốn hắn vứt đi đạo lý bảo vệ quốc gia sang một bên rồi cùng nàng hồi hương đi đến thôn sống một cuộc sống điền viên an nhàn, trong đầu nàng có rất nhiều chủ ý kiếm tiền, mở một cái dây chuyền thối thối (chắc kiểu như mở một tiệm đậu hủ thối) thì sẽ nhóm người bọn họ sẽ không chết đói nữa, tội gì phải đi mạo hiểm tính mạng như vậy.
Nhưng mà nàng biết hắn sẽ không nghe nàng, hắn không giống như nàng từ hiện đại xuyên tới đây, kiếp trước hắn là tướng quân, người thân cũng sống ở đây thì làm sao hắn có thể bỏ quốc gia hưng vong (hưng thịnh và diệt vong) xuống như vậy rồi tự mình đi tiêu dao khoái hoạt hằng ngày, chắc chắn sẽ nói tổ chim bị phá nhưng trứng không mất cho nên nàng những gì nàng nói đều bất dụng.
"Nàng hiểu ý của ta phải không?" Tôn Thạch Ngọc ngay thẳng nói, "Hôm nay Mạnh Bất Quần được hoàng hậu lấy lòng nhưng ngày khác có thể bị địch quốc lấy lòng, bất luận kẻ nào lấy lòng, nếu giao binh phù của nguyên soái cho người như vậy, ta không yên lòng."
Đỗ Phúc Hề hừ hừ, nàng đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, "Thiếp là phụ nữ cũng không hiểu mấy cái này, thiếp chỉ cần gia bình an ở bên cạnh thiếp và hài tử chưa chào đời, những cái khác đều không muốn."
"Bây giờ nàng là phụ nữ rồi hả?" Tôn Thạch Ngọc cười cười nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói, "Nghĩ cách ra khỏi thành tránh hiểm họa, còn thẹn thùng đến mở miệng với mẫu phi, một người dẫn theo một đội nhân mã lớn ra khỏi thành, ở nơi này còn có thể nói chuyện đạo làm vợ."
Đỗ Phúc Hề khẽ nhíu mày, "Ai bảo chàng hôn mê bất tỉnh, một mình thiếp không quyết định được, hàng loạt thị vệ hoàng gia đang đi lục soát, điều tra, mặc dù cũng không tới vương phủ lục soát vào canh ba nhưng nếu phát hiện tay chàng bị thương, với lại tiền thưởng lại cao nữa, nhất định sẽ có nô tài tham lam đi thông báo."
Tôn Thạch Ngọc âm thầm nhìn nàng, hắn biết tình thế lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, gây khó khăn cho một người phụ nữ có thai như nàng, lại còn bảo vệ hắn chu toàn, tất nhiên rất lo lắng.
"Thân thể nàng như thế nào rồi?" Trong mắt hắn hiện lên một tia ấm áp, "Đi xe mệt như vậy mà Chu thái y lại dặn dò nàng phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, có chỗ nào không khỏe không?"
Đỗ Phúc Hề cạ cạ vào người hắn rồi ôm lấy hông hắn, dán sát mặt vào ngực hắn, kéo cánh tay bị thương của hắn đến cái bụng của mình nói: "Gia, chàng sờ đi, có phải hài tử của chúng ta rất nhanh nhẹn hay không?"
Mặc dù hắn vì hoàng hậu mà nói chuyện nhưng nàng biết giờ này hắn lại không thể nào tiếp nhận được giống như có người lấy đao cắt vào một tấc thịt của hắn vậy, bà ta là tỷ tỷ thân nhất của hắn, là người hắn yêu thương nhất, sao lại có thể là người muốn lấy mạng hắn? Tuy hắn không nói gì nhưng nàng biết chuyện của hắn không giống với chuyện nàng trùng sinh, vĩnh viễn không biết sự thật tàn khốc xấu xa này.
Sợ lòng hắn sẽ lạnh nhạt vì chuyện hoàng hậu, sợ hắn luẩn quẩn trong thất vọng chán nả, nàng cố tình gây rối vô cớ thân cận với hắn đó là muốn cho hắn biết dù có mất đi toàn bộ thì hắn còn có nàng còn có hài tử của hai người.
Ban đêm hai người ôm nhau ngủ, Tôn Thạch Ngọc ốm lấy thân thể của nàng, môi của hắn dán vào tóc của nàng, nàng mới ngủ yên ổn được.
Nhưng đến nửa đêm, phía sau lưng đó có chút run rẩy nên đã khiến nàng thức dậy, biết là hắn thương tâm, nước mắt nàng không tự chủ được mà chảy xuống, tay nàng nhẹ nhàng đặt trên tay hắn, cảm nhận được hắn hơi run nàng mới từ từ vỗ tay hắn ngâm nga một bài hát mà kiếp trước nàng rất thích.
"Dù cho toàn bộ thế giờ đều rời bỏ ngươi, nhưng còn có một người đến giúp ngươi, cũng không cam lòng để cho ngươi chịu đựng gió lạnh thổi, dù cho toàn bộ thế giới tuyết có rơi, thì chim di trú sẽ bay về phía nam nhưng vẫn còn có ta ở đây si ngốc chờ ngươi về, ngươi giả bộ không làm sao cả, nhưng thật ra tâm lại rất đau, không muốn phải kiên cường, kiên cường không phải để đối mặt với đúng sai, muốn an ủi ngươi, ngươi lại nhàn nhạt cự tuyệt, vết thương tình thân đầy người, không đáng để ngươi phải trả giá toàn bộ, nếu tất cả thế giới muốn rời bỏ ngươi thì ngươi vẫn còn có ta..."
Nàng sửa lại một chút ca từ, đổi tình yêu thành tình nhân hi vọng bài "Còn có ta" này có thể an ủi hắn phá vỡ trái tim lớn này.
"Không tin được nương tử lại hát hay như vậy." Tôn Thạch Ngọc cầm chặt lấy cánh tay rồi ôm nàng vào lòng, không còn run rẩy như lúc nãy nữa.
Nàng cảm nhận được hắn đã từ từ thả lỏng ra, lòng của nàng cũng nhẹ nhàng không ít.
"Thích nghe sao? Để thiếp hát cho chàng nghe." Nàng tiếp tục vỗ nhẹ tay hắn, rồi tiếp tục ngâm nga bài hát.
"Ta nghe nói, cả một đời người có một lần may mắn là cùng một người nào đó gặp mặt, nhưng duyên phận lại ngang bướng, không chú ý liền trốn tránh, hạnh phúc nhất là ở trước mặt người đó rơi lệ, bi thương quá, tâm cũng dần dần tàn tụi theo, nhát gan được yêu quý liền tránh, nhưng tay nàng rất dày, lúc ta tuyệt vọng nhất, nhẹ nhàng bao bao bọc ta..."
Cả đời này nàng có một lần may mắn, đó là xuyên qua thời này rồi gặp hắn.
Thời gian vội vàng một tháng đã đi qua, cánh tay Tôn Thạch Ngọc không còn tê dại mất cảm giác nữa, cánh tay bị thương cũng đã hồi phục, có bách linh đan tương trợ nên giờ chỉ còn lại vết sẹo mờ nhạt cũng không ai nhìn thấy được nếu không nhìn kĩ.
Đỗ Phúc Hề có ý là nên tiếp tục ở lại biệt trang, cho đến khi chuyện truy bắt thích khách yên tĩnh lại sẽ hồi kinh, dù sao cũng mới có một tháng, thích khách ban đêm xông vào Phượng Nghi cung là một chuyện lớn, lúc này vẫn còn chập chùng những sóng gió, mà bây giờ bọn họ hồi kinh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà Tôn Thạch Ngọc lại không muốn ở lại biệt trang nữa, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Mạnh Bất Quần sắp được làm nguyên soái, hắn muốn đích thân trở về ngăn cản.
Đỗ Phúc Hề rơi vào đường cùng bắt buộc nàng phải đồng ý."Nàng đang suy nghĩ cái gì?" Trong xe ngựa hai người ngồi dựa vào nhau, hắn hỏi.
"Thiếp nghĩ khi về đến phủ thiếp muốn Liễu ma ma làm tho thiếp bát miến chua cay để ăn, tài nấu miến chua cay của Liễu ma ma không ai theo kịp được.”
Thời gian này nàng cũng muốn ăn những đồ chua cay, nàng nhớ đến kiếp trước nàng cực kỳ thích các món ăn thái chua cay, yên lặng ở trong lòng tính toán, muốn làm thật tốt những món đó, dù không làm được cũng làm cho bằng được, chỉ cần có đầy đủ hương liệu là được...
"Nàng muốn ăn miến chua cay như vậy?" Tôn Thạch Ngọc nghe xong chỉ cười, nhẹ nhàng vỗ về nàng nói, "Nương tử muốn ăn thì sẽ làm cho nương tử ăn."
Một tháng này nàng rất không thoải mái, chẳng những trông nom hắn giúp hắn che dấu vết thương, mà nàng lại một mình ốm nghén nên triệu chứng chóng mặt lại tái phát, thức ăn nuốt vô cũng nôn ra hết, mỗi khi để cho hắn nhìn đau lòng không thôi, sinh một đứa bé lại cực khổ như vậy hắn quyết định sinh một đứa là đủ, tuyệt đối không để cho nàng sinh thêm đứa thứ hai.
Xe ngựa đi chậm nên đi tới bốn canh giờ mới đến Thượng kinh, vừa vào thành liền cảm thấy binh lính canh giữ rất nghiêm ngặt, Đỗ Phúc Hề hơi lo lắng nhìn Tôn Thạch Ngọc.
Hoàng cung là một nơi rất là uy nghiêm, không nên để thích khách xông vào, nhưng hắn lấy thân phận thế tử vào cung, đến nổi vũ lâm quân phụ trách canh giữ ở hoàng thành cũng không tra ra được gì, thị vệ thống lĩnh luôn luôn mãi kiểm điểm, nghĩ bể đầu cũng không biết thích khách đi vào hoàng cung như nào mà không bị phát hiện.
"Đừng lo lắng, hiện giờ vết thương ở tay ta đã lành nên không có sơ hở gì mà tìm ra được." Hắn vỗ vỗ tay nàng an ủi.
Đỗ Phúc Hề nhìn hắn, cũng chỉ có thể tin tưởng sẽ không có việc gì.
Vào đến trong phủ, tất nhiên là hai người đi thỉnh an vương gia và vương phi trước.
Hơn một tháng trời, vương phi đã nhiều lần phái người đến xem bọn họ, để cho bọn họ lấy lí do tĩnh dưỡng để trở về, bây giờ lại đột ngột trở về, vương phi lại vừa mừng vừa sợ.
"Thân thể Phúc nương sao rồi?" Trong mắt vương phi lộ ra sự yêu thương, hết sức ân cần lôi kéo Đỗ Phúc Hề ngồi xuống rồi vộ vàng phân phó nha hoàn xuống phía dưới truyền lệnh, còn dặn là phải nấu các món thế tử, thế tử phi thích ăn, muốn nhi tử tức phủ ở lại dùng cơm, tất nhiên là hai người phải nghe lời.
Dọn cơm xong, vương gia kêu bọn nha hoàn lui ra, nói là người một nhà khó có thể ngồi ăn chung cơm một chỗ, không cần hạ nhân hầu hạ, muốn thoái mái hơn.
Vương gia tự mình gắp thức ăn cho hai người, một bên nén giận mà nói: "Các con đi vội vàng, phụ thân cũng không kịp nhìn các con, trong lòng rất nhớ."
Tôn Thạch Ngọc nâng chén nói: "Hài nhi không tốt, đáng lẽ phải gặp mặt phụ thân tạm biệt rồi mới đi, hài nhi kính phụ thân một ly, tạ lỗi với phụ thân."
Vương phi cười nói: "Nói tạ lỗi cái gì nghe xa lạ vậy? Phụ thân các con nhớ các con lắm nên định đi biệt trang thăm các con."
Đỗ Phúc Hề nhìn sắc mặt vương gia có chút thâm trầm, không thấy vui mừng như thế, nàng nhịn không được mà suy xét.
Vương gia khó hiểu mở miệng nói: "Nhưng mà Ngọc nhi, mặc dù phúc nương muốn tĩnh dưỡng, sao các con lại đi gấp vậy? Giống đi tránh cái gì đó, giống như vội vàng rời khỏi kinh vậy."
Lời của vương gia nói làm cho Đỗ Phúc Hề hơi ngạc nhiên, ngoài mặt nàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng có vài phần đề phòng, ổn định tinh thần lại rồi cười nói: "Là vì chuyện trong thành làm cho tức phụ phiền lòng, nên năn nỉ tướng công đi đến biệt trang, tướng công cũng không còn biện pháp nào khác đành đồng ý."
Vì cớ gì vương gia lại hỏi như vậy, cách nói như đang hoài nghi nhi tử của mình.
"Chuyện trong thành..." Vương gia hơi dừng một chút hỏi, lông mi vừa động rồi từ từ giương mắt nhìn Tôn Thạch Ngọc.
"Nói cũng lạ, thích khách đến nay vẫn chưa bắt được, vũ lâm quân vẫn đang càn quét nghiêm khắc, thống lĩnh thị vệ cũng đã bị hoàng thượng giáng chức rồi."
"Thích khách vẫn chưa bắt được sao?" Đỗ Phúc Hề giả bộ nói nhỏ một tiếng, rồi làm ra bộ dáng sợ hãi, lại nói ở trong lòng rằng, "Vương gia, vì sao người phải hỏi những câu nhằm vào nhi tử mình, rốt cuộc người có mục đích gì? Nàng nghĩ cũng lạ, cũng không nghĩ ra tại sao vương gia lại làm vậy."
Vương gia nhìn Tôn Thạch Ngọc nói, "Đây không có người ngoài, Ngọc nhi, con nói cho phụ mẫu biết, sao ban đêm lại xông vào Phượng Nghi cung, định làm cái gì với hoàng hậu nương nương sao?"
Mặc dù hắn biết hoàng hậu vẫn luôn oán trách hoàng thượng vẫn luôn đối đãi với Lan Dương Vương thế tử hơn Cẩn Vương, nhưng hắn không biết hoàng hậu lại thống hận Lan Dương Vương thế tử đến thế, lại còn sai khiến Thu Nguyệt và Phương thái y hạ độc hại chết hắn, muốn hắn tàn phế cả đời, Lan Dương Vương thế tử nhận được sự yêu thương của hoàng thượng, thái hậu cũng không phải là lỗi của hắn, mà hoàng hậu lại hạ độc thủ, đối phó với người tay không trói chặt gà như vậy, thậm chí vào lúc còn nhỏ hắn chỉ là một đứa bé lại xuống tay khi đó với hắn, đến nay hắn vẫn không thể tin được trưởng tỷ hiền hậu hiền thục lại có một tâm tư như rắn và bò cạp.
"Nói như vậy, ba tháng sau chàng vẫn muốn tham gia thi võ?" Lòng Đỗ Phúc Hề hơi trùng xuống, muốn dụ hắn vứt bỏ toàn bộ, muốn hắn vứt đi đạo lý bảo vệ quốc gia sang một bên rồi cùng nàng hồi hương đi đến thôn sống một cuộc sống điền viên an nhàn, trong đầu nàng có rất nhiều chủ ý kiếm tiền, mở một cái dây chuyền thối thối (chắc kiểu như mở một tiệm đậu hủ thối) thì sẽ nhóm người bọn họ sẽ không chết đói nữa, tội gì phải đi mạo hiểm tính mạng như vậy.
Nhưng mà nàng biết hắn sẽ không nghe nàng, hắn không giống như nàng từ hiện đại xuyên tới đây, kiếp trước hắn là tướng quân, người thân cũng sống ở đây thì làm sao hắn có thể bỏ quốc gia hưng vong (hưng thịnh và diệt vong) xuống như vậy rồi tự mình đi tiêu dao khoái hoạt hằng ngày, chắc chắn sẽ nói tổ chim bị phá nhưng trứng không mất cho nên nàng những gì nàng nói đều bất dụng.
"Nàng hiểu ý của ta phải không?" Tôn Thạch Ngọc ngay thẳng nói, "Hôm nay Mạnh Bất Quần được hoàng hậu lấy lòng nhưng ngày khác có thể bị địch quốc lấy lòng, bất luận kẻ nào lấy lòng, nếu giao binh phù của nguyên soái cho người như vậy, ta không yên lòng."
Đỗ Phúc Hề hừ hừ, nàng đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, "Thiếp là phụ nữ cũng không hiểu mấy cái này, thiếp chỉ cần gia bình an ở bên cạnh thiếp và hài tử chưa chào đời, những cái khác đều không muốn."
"Bây giờ nàng là phụ nữ rồi hả?" Tôn Thạch Ngọc cười cười nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói, "Nghĩ cách ra khỏi thành tránh hiểm họa, còn thẹn thùng đến mở miệng với mẫu phi, một người dẫn theo một đội nhân mã lớn ra khỏi thành, ở nơi này còn có thể nói chuyện đạo làm vợ."
Đỗ Phúc Hề khẽ nhíu mày, "Ai bảo chàng hôn mê bất tỉnh, một mình thiếp không quyết định được, hàng loạt thị vệ hoàng gia đang đi lục soát, điều tra, mặc dù cũng không tới vương phủ lục soát vào canh ba nhưng nếu phát hiện tay chàng bị thương, với lại tiền thưởng lại cao nữa, nhất định sẽ có nô tài tham lam đi thông báo."
Tôn Thạch Ngọc âm thầm nhìn nàng, hắn biết tình thế lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, gây khó khăn cho một người phụ nữ có thai như nàng, lại còn bảo vệ hắn chu toàn, tất nhiên rất lo lắng.
"Thân thể nàng như thế nào rồi?" Trong mắt hắn hiện lên một tia ấm áp, "Đi xe mệt như vậy mà Chu thái y lại dặn dò nàng phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, có chỗ nào không khỏe không?"
Đỗ Phúc Hề cạ cạ vào người hắn rồi ôm lấy hông hắn, dán sát mặt vào ngực hắn, kéo cánh tay bị thương của hắn đến cái bụng của mình nói: "Gia, chàng sờ đi, có phải hài tử của chúng ta rất nhanh nhẹn hay không?"
Mặc dù hắn vì hoàng hậu mà nói chuyện nhưng nàng biết giờ này hắn lại không thể nào tiếp nhận được giống như có người lấy đao cắt vào một tấc thịt của hắn vậy, bà ta là tỷ tỷ thân nhất của hắn, là người hắn yêu thương nhất, sao lại có thể là người muốn lấy mạng hắn? Tuy hắn không nói gì nhưng nàng biết chuyện của hắn không giống với chuyện nàng trùng sinh, vĩnh viễn không biết sự thật tàn khốc xấu xa này.
Sợ lòng hắn sẽ lạnh nhạt vì chuyện hoàng hậu, sợ hắn luẩn quẩn trong thất vọng chán nả, nàng cố tình gây rối vô cớ thân cận với hắn đó là muốn cho hắn biết dù có mất đi toàn bộ thì hắn còn có nàng còn có hài tử của hai người.
Ban đêm hai người ôm nhau ngủ, Tôn Thạch Ngọc ốm lấy thân thể của nàng, môi của hắn dán vào tóc của nàng, nàng mới ngủ yên ổn được.
Nhưng đến nửa đêm, phía sau lưng đó có chút run rẩy nên đã khiến nàng thức dậy, biết là hắn thương tâm, nước mắt nàng không tự chủ được mà chảy xuống, tay nàng nhẹ nhàng đặt trên tay hắn, cảm nhận được hắn hơi run nàng mới từ từ vỗ tay hắn ngâm nga một bài hát mà kiếp trước nàng rất thích.
"Dù cho toàn bộ thế giờ đều rời bỏ ngươi, nhưng còn có một người đến giúp ngươi, cũng không cam lòng để cho ngươi chịu đựng gió lạnh thổi, dù cho toàn bộ thế giới tuyết có rơi, thì chim di trú sẽ bay về phía nam nhưng vẫn còn có ta ở đây si ngốc chờ ngươi về, ngươi giả bộ không làm sao cả, nhưng thật ra tâm lại rất đau, không muốn phải kiên cường, kiên cường không phải để đối mặt với đúng sai, muốn an ủi ngươi, ngươi lại nhàn nhạt cự tuyệt, vết thương tình thân đầy người, không đáng để ngươi phải trả giá toàn bộ, nếu tất cả thế giới muốn rời bỏ ngươi thì ngươi vẫn còn có ta..."
Nàng sửa lại một chút ca từ, đổi tình yêu thành tình nhân hi vọng bài "Còn có ta" này có thể an ủi hắn phá vỡ trái tim lớn này.
"Không tin được nương tử lại hát hay như vậy." Tôn Thạch Ngọc cầm chặt lấy cánh tay rồi ôm nàng vào lòng, không còn run rẩy như lúc nãy nữa.
Nàng cảm nhận được hắn đã từ từ thả lỏng ra, lòng của nàng cũng nhẹ nhàng không ít.
"Thích nghe sao? Để thiếp hát cho chàng nghe." Nàng tiếp tục vỗ nhẹ tay hắn, rồi tiếp tục ngâm nga bài hát.
"Ta nghe nói, cả một đời người có một lần may mắn là cùng một người nào đó gặp mặt, nhưng duyên phận lại ngang bướng, không chú ý liền trốn tránh, hạnh phúc nhất là ở trước mặt người đó rơi lệ, bi thương quá, tâm cũng dần dần tàn tụi theo, nhát gan được yêu quý liền tránh, nhưng tay nàng rất dày, lúc ta tuyệt vọng nhất, nhẹ nhàng bao bao bọc ta..."
Cả đời này nàng có một lần may mắn, đó là xuyên qua thời này rồi gặp hắn.
Thời gian vội vàng một tháng đã đi qua, cánh tay Tôn Thạch Ngọc không còn tê dại mất cảm giác nữa, cánh tay bị thương cũng đã hồi phục, có bách linh đan tương trợ nên giờ chỉ còn lại vết sẹo mờ nhạt cũng không ai nhìn thấy được nếu không nhìn kĩ.
Đỗ Phúc Hề có ý là nên tiếp tục ở lại biệt trang, cho đến khi chuyện truy bắt thích khách yên tĩnh lại sẽ hồi kinh, dù sao cũng mới có một tháng, thích khách ban đêm xông vào Phượng Nghi cung là một chuyện lớn, lúc này vẫn còn chập chùng những sóng gió, mà bây giờ bọn họ hồi kinh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà Tôn Thạch Ngọc lại không muốn ở lại biệt trang nữa, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Mạnh Bất Quần sắp được làm nguyên soái, hắn muốn đích thân trở về ngăn cản.
Đỗ Phúc Hề rơi vào đường cùng bắt buộc nàng phải đồng ý."Nàng đang suy nghĩ cái gì?" Trong xe ngựa hai người ngồi dựa vào nhau, hắn hỏi.
"Thiếp nghĩ khi về đến phủ thiếp muốn Liễu ma ma làm tho thiếp bát miến chua cay để ăn, tài nấu miến chua cay của Liễu ma ma không ai theo kịp được.”
Thời gian này nàng cũng muốn ăn những đồ chua cay, nàng nhớ đến kiếp trước nàng cực kỳ thích các món ăn thái chua cay, yên lặng ở trong lòng tính toán, muốn làm thật tốt những món đó, dù không làm được cũng làm cho bằng được, chỉ cần có đầy đủ hương liệu là được...
"Nàng muốn ăn miến chua cay như vậy?" Tôn Thạch Ngọc nghe xong chỉ cười, nhẹ nhàng vỗ về nàng nói, "Nương tử muốn ăn thì sẽ làm cho nương tử ăn."
Một tháng này nàng rất không thoải mái, chẳng những trông nom hắn giúp hắn che dấu vết thương, mà nàng lại một mình ốm nghén nên triệu chứng chóng mặt lại tái phát, thức ăn nuốt vô cũng nôn ra hết, mỗi khi để cho hắn nhìn đau lòng không thôi, sinh một đứa bé lại cực khổ như vậy hắn quyết định sinh một đứa là đủ, tuyệt đối không để cho nàng sinh thêm đứa thứ hai.
Xe ngựa đi chậm nên đi tới bốn canh giờ mới đến Thượng kinh, vừa vào thành liền cảm thấy binh lính canh giữ rất nghiêm ngặt, Đỗ Phúc Hề hơi lo lắng nhìn Tôn Thạch Ngọc.
Hoàng cung là một nơi rất là uy nghiêm, không nên để thích khách xông vào, nhưng hắn lấy thân phận thế tử vào cung, đến nổi vũ lâm quân phụ trách canh giữ ở hoàng thành cũng không tra ra được gì, thị vệ thống lĩnh luôn luôn mãi kiểm điểm, nghĩ bể đầu cũng không biết thích khách đi vào hoàng cung như nào mà không bị phát hiện.
"Đừng lo lắng, hiện giờ vết thương ở tay ta đã lành nên không có sơ hở gì mà tìm ra được." Hắn vỗ vỗ tay nàng an ủi.
Đỗ Phúc Hề nhìn hắn, cũng chỉ có thể tin tưởng sẽ không có việc gì.
Vào đến trong phủ, tất nhiên là hai người đi thỉnh an vương gia và vương phi trước.
Hơn một tháng trời, vương phi đã nhiều lần phái người đến xem bọn họ, để cho bọn họ lấy lí do tĩnh dưỡng để trở về, bây giờ lại đột ngột trở về, vương phi lại vừa mừng vừa sợ.
"Thân thể Phúc nương sao rồi?" Trong mắt vương phi lộ ra sự yêu thương, hết sức ân cần lôi kéo Đỗ Phúc Hề ngồi xuống rồi vộ vàng phân phó nha hoàn xuống phía dưới truyền lệnh, còn dặn là phải nấu các món thế tử, thế tử phi thích ăn, muốn nhi tử tức phủ ở lại dùng cơm, tất nhiên là hai người phải nghe lời.
Dọn cơm xong, vương gia kêu bọn nha hoàn lui ra, nói là người một nhà khó có thể ngồi ăn chung cơm một chỗ, không cần hạ nhân hầu hạ, muốn thoái mái hơn.
Vương gia tự mình gắp thức ăn cho hai người, một bên nén giận mà nói: "Các con đi vội vàng, phụ thân cũng không kịp nhìn các con, trong lòng rất nhớ."
Tôn Thạch Ngọc nâng chén nói: "Hài nhi không tốt, đáng lẽ phải gặp mặt phụ thân tạm biệt rồi mới đi, hài nhi kính phụ thân một ly, tạ lỗi với phụ thân."
Vương phi cười nói: "Nói tạ lỗi cái gì nghe xa lạ vậy? Phụ thân các con nhớ các con lắm nên định đi biệt trang thăm các con."
Đỗ Phúc Hề nhìn sắc mặt vương gia có chút thâm trầm, không thấy vui mừng như thế, nàng nhịn không được mà suy xét.
Vương gia khó hiểu mở miệng nói: "Nhưng mà Ngọc nhi, mặc dù phúc nương muốn tĩnh dưỡng, sao các con lại đi gấp vậy? Giống đi tránh cái gì đó, giống như vội vàng rời khỏi kinh vậy."
Lời của vương gia nói làm cho Đỗ Phúc Hề hơi ngạc nhiên, ngoài mặt nàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng có vài phần đề phòng, ổn định tinh thần lại rồi cười nói: "Là vì chuyện trong thành làm cho tức phụ phiền lòng, nên năn nỉ tướng công đi đến biệt trang, tướng công cũng không còn biện pháp nào khác đành đồng ý."
Vì cớ gì vương gia lại hỏi như vậy, cách nói như đang hoài nghi nhi tử của mình.
"Chuyện trong thành..." Vương gia hơi dừng một chút hỏi, lông mi vừa động rồi từ từ giương mắt nhìn Tôn Thạch Ngọc.
"Nói cũng lạ, thích khách đến nay vẫn chưa bắt được, vũ lâm quân vẫn đang càn quét nghiêm khắc, thống lĩnh thị vệ cũng đã bị hoàng thượng giáng chức rồi."
"Thích khách vẫn chưa bắt được sao?" Đỗ Phúc Hề giả bộ nói nhỏ một tiếng, rồi làm ra bộ dáng sợ hãi, lại nói ở trong lòng rằng, "Vương gia, vì sao người phải hỏi những câu nhằm vào nhi tử mình, rốt cuộc người có mục đích gì? Nàng nghĩ cũng lạ, cũng không nghĩ ra tại sao vương gia lại làm vậy."
Vương gia nhìn Tôn Thạch Ngọc nói, "Đây không có người ngoài, Ngọc nhi, con nói cho phụ mẫu biết, sao ban đêm lại xông vào Phượng Nghi cung, định làm cái gì với hoàng hậu nương nương sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.