Chương 6
Giản Anh
14/05/2017
Edit Hoa Trong Tuyết
Còn chưa kịp phản ứng với tin tức bất ngờ này, Đỗ Phúc đã nhìn thấy vẻ mặt hả hê của hai muội muội, lại thấy đôi chân mày của tổ mẫu nhíu lại tràn ngập vẻ lo lắng, liền biết đây không phải là một mối nhân duyên tốt.
Chỉ thấy Đỗ Thái Hà che miệng cười nói: "Ai yêu, muội muội vốn là nên chúc mừng đại tỷ, nhưng vị thế tử phủ Lan Dương Vương kia, thân thể cũng không quá tốt. . . . . ."
"Đại tỷ, tỷ gả đi là để xung hỷ sao?" Đỗ Tuấn Phi không biết nên hỏi, chuyện xung hỉ này cũng là nghe được khi các vị đại nhân nói chuyện.
Trong lòng Đỗ Phúc trầm xuống. Đúng là nàng đã vui mừng quá sớm, đột nhiên đón nàng về phủ nhất định là có bẫy, không ngờ để nàng cưới một người sắp chết để xung hỉ, cái này rõ ràng là muốn để nàng làm quả phụ!
Mặc dù trong lòng khinh thường hành động của Đỗ gia, nhưng trên mặt nàng không biến sắc, chỉ chờ người chủ động nói ra việc hôn sự này với nàng, chỉ cần ai chủ động lên tiếng, chắc chắn là người ủng hộ hôn sự này.
Quả nhiên, Hàn thị mặt mày hiền hòa nhìn nàng, tình chân thân thiết nói: "Nữ nhi a, con đúng là có phúc, mấy ngày trước đây Lan Dương Vương Vương Phi tự mình tới cửa cầu thân, nói là tính ra bát tự của con và Lan Dương Vương thế tử hợp nhau, không những bát tự hợp mà còn là cực tốt, sau khi cưới nhất định có thể khiến tuổi thọ của thế tử kéo dài, bình an vô sự, cho nên bọn họ vội đến đây cầu thân!"
"Thì ra là như vậy, mẫu thân phí tâm." Trên môi Đỗ Phúc tràn ra ý cười, giống như lơ đãng hỏi: "Thân thể Lan dương Vương thế tử có bệnh gì? Muốn nữ nhi đi xung hỉ cho hắn?"
Nàng đã sớm qua tuổi cập kê, Hàn thị chưa từng quan tâm đến chuyện thành thân của nàng, lúc trước còn ném nàng ở trong am, vậy mà lúc này nôn nóng lo hôn sự cho nàng như vậy, nghĩ cũng hiểu Lan Dương Vương thế tử này không sắp chết cũng tàn tật, mắt mù rồi.
Nghe Đỗ Phúc bình thản hỏi, Đỗ Tự Trân mím chặt môi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Đường đường là khuê nữ của tả tướng, vừa là trưởng nữ, lại phải gả cho một người sắp chết, trong lòng hắn cũng không vui, nhưng đối phương là Lan Dương Vương! Là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, hôn sự do Thái Hậu chỉ định, hắn có thể từ chối được sao?
Hàn thị thấy sắc mặt trượng phu khó coi, vội nhẹ nhàng ngắt tay Đỗ Phúc nói: "Đứa nhỏ này nhìn ngươi nói kìa, cũng chỉ là thể chất hơi yếu, thân thể có chút không khỏe mà thôi, chờ ngươi sau khi gả qua có thêm phúc khí, thế tử càng ngày càng khỏe, các ngươi là nhân duyên trời định, Thái Hậu ban hôn là ân điển lớn lao, chúng ta phải nhanh tổ chức hôn sự, nhất định phải làm cho thật long trọng."
Đỗ Phúc nghe, trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng thì oán thầm.
Nhân duyên thiên định? Ta nhổ vào! Nếu hôm nay người bị chọn đi xung hỉ là nữ nhi của ngươi, ngươi không khóc chết mới là lạ, còn có thể hoang đường nói đây là nhân duyên trời định sao?
Chỉ là nàng biết có phản khán cũng vô dụng, thời đại này là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, cha mẹ muốn gả, thì nàng phải gả.
Trong phủ nàng không đưuọc sủng ái, Lan Dương Vương phủ cao quý như vậy, thể tử là tước vị kế thừa cao quý như thế nào, có thể thấy được vị thế tử này nhất định không sống được, mới có thể muốn cưới nàng xung hỉ, nếu không thể sống lâu, nàng gả đến cũng chỉ là quả phụ thôi, cũng không cần có vợ chồng chi thực với vị thế tử không quen không biết này, nghĩ tới đây nàng an tâm không ít.
Nghĩ xa hơn một chút, gả đi ngược lại an toàn, chờ thế tử chết rồi, nàng liền an tâm ở vương phủ làm quả phụ giữ trinh tiết, vương phủ chắc chắn không bạc đãi nàng dâu giữ danh tiếc, ăn mặc chi tiêu không phải ít, nếu không ngày nào đấy Hàn thị nổi lòng ác độc, tùy tùy tiện tiện gả nàng cho nhà quyền quý nào đấy làm thị thiếp, nàng mọc cánh cũng khó trốn.
Ánh mắt lưu chuyển , rất nhanh nàng liền nghĩ thông suốt, liền vờ nũng nịu, ngoan ngoãn nói: "Nữ nhi đều nghe rõ, nữ nhi cũng không thể không hiểu đạo lí, tất cả đều để phụ thân cùng mẫu thân làm chủ."
Đỗ Tự Trân và Đỗ lão phu nhân nhìn nhau một cái, đều ngẩn ra, hai người xấu hổ nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chỉ sợ Đỗ Phúc sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, liều chết không lấy, ngộ nhỡ ở nàng chống cự hôn sự sau khi Lan Dương Vương thế tử chết, Đỗ phủ chỉ sợ cũng sẽ bị trị tội, trở thành cái đinh trong mắt Lan Dương Vương phủ, mà Thái Hậu và Hoàng Thượng lại thương yêu vị thế tử này nhất, như thế sẽ gặp đồng thời đắc tội Hoàng Thượng và Thái Hậu, thì cả tướng phủ sẽ không chống đỡ nổi!
Trên mặt Hàn thị thoáng qua vẻ kinh ngạc, đối với phản ứng của Đỗ Phúc cảm thấy ngoài ý muốn, lẽ ra nha đầu này phải giống như thường ngày liều chết mím chặc môi, giận đến phát run, hoặc im hơi lặng tiếng mới đúng, nhưng nàng lại giống như tiểu nữ nhi bình thường có chút thẹn thùng đáng yêu, chấp nhận gả đi, làm cho nàng ta cảm thấy kinh ngạc.
"Tổ mẫu biết ngươi uất ức, đứa bé, tổ mẫu biết ngươi là người hiểu lí lẽ." Đỗ lão phu nhân thương yêu nói.
"Nói gì ủy khuất nữa, " Đỗ Phúc cười nói, "Tổ mẫu, Phúc Hề không uất ức, giống như mẫu thân nói, có thể trở thành là thế tử phi là phúc khí của Phúc Hề, cũng là vinh dự của tướng phủ."
Đỗ lão phu nhân lau lệ, cảm động nói: "Tốt tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt."
Tỷ muội Đỗ Thái Liên rất không hài lòng, họ đang chờ Phúc Hề khóc rống, không ngờ nàng lại thản nhiên tiếp nhận thân chuyện này, còn tự nhiên bồi tổ mẫu ăn cơm, chuyển biến như vậy họ cũng không thích xem.
Đỗ Thái Liên không mặn không lạt nói: "Nghe nói thế tử Lan Dương Vương chỉ còn một hơi tàn, đại tỷ ngươi gả đi sẽ phải hầu hạ, thật đúng là khổ cực."
Đỗ lão phu nhân vừa nghe liền bốc lửa, "Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Không biết ăn nói, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Mặt Đỗ Tự Trân cũng trầm xuống, khiển trách: "Ngươi câm miệng!"
Chuyện thế tử bệnh nặng, đã cố gắng không đề cập đến, chỉ nói đễn vấn đề kết hôn, vậy mà nha đầu này lại cố tình không hiểu chuyện, nếu làm Phúc Hề tức giận không chịu gả thì phải làm sao?
Vậy mà ngay cả chân mày Đỗ Phúc cũng không nhăn, trên mặt mang nụ cười nhạt nhòa, "Xuất giá tòng phu, muội muội chưa học qua sao? Sau khi vào cửa, nếu như thế tử gia cần người phục vụ, đương nhiên ta sẽ hết sức chiếu cố, làm tròn bổn phận của thế tử phi, không để tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân quan tâm."
Hàn thị vội vàng nói tiếp, "Đúng vậy a, đứa nhỏ, ngươi nói rất đúng, nên làm như vậy không sai."
Khi đang nói chuyện, ánh mắt nàng hung ác trừng nữ nhi một cái, đứa bé không hiểu chuyện, nha đầu Đỗ Phúc gả cho Lan Dương Vương thế tử, nhà bọn họ và phủ Lan Dương Vương chính là thân thích, đến lúc đó mặc kệ thế tử có chết hay không, Đỗ Phúc vẫn là thế tử phi, như vậy khi hai tỷ muội bọn chúng muốn tìm nhà để kết hôn cũng sẽ tìm được gia đình có địa vị cao hơn, đạo lý này sao hai đứa lại không chịu hiểu? Lại ở đây gây thêm phiền phức.
Tính toán của nàng là mang nha đầu Đỗ Phúc vào am ni cô để nàng vĩnh viễn ở nơi ấy tự sinh tự diệt, không ngờ phủ Lan Dương Vương lại đến cửa cầu thân, muốn Đổ Phúc Hề gả vào phủ Lan Dương Vương làm thế tử phi, dĩ nhiênlà nàng không vui, muốn gả cũng là hai nữ nhi của nàng, khi nào thì đến lượt Đỗ Phúc?
Vậy mà, cho dù là thân phận thế tử tôn quý, cũng là người sắp chết, nên nàng liền thuận nước đẩy thuyền, gả nha đầu Đỗ Phúc đi, bởi vì như vậy có thể kết thân với phủ Lan Dương Vương, lại có thể làm cho Đỗ Phúc mà nàng chán ghét sớm thành quả phụ, không chuyện gì có lợi hơn chuyện này.
Sau khi ăn xong lại chờ khoản thời gian uống xong một ly trà, cả nhà mặt ngoài hòa thuận tán gẫu, ăn trái cây và điểm tâm, Đỗ Phúc dẫn a Chỉ và Lục Nhi trở về viện của mình, bà vú Phượng đã sớm chờ sẵn ở cửa.
Bà vú là nô tỳ bên cạnh mẹ nàng, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, là người duy nhất có thể không chút phòng bị mà tin tưởng.
"Đại tiểu thư đã trở lại. . . . . ." bà vú vừa sầu não lại vừa vui vẻ, trong mắt dâng lên lệ nóng.
Đỗ Phúc nhìn vị ma ma trung niên này, bỗng dung cảm thấy giống như mẹ ở kiếp trước của cô, ở trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này cho nàng cảm giác Phượng ma ma giống như mẹ của nàng, nàng nắm lấy tay Phượng ma ma, nghĩ đến sẽ không được mẹ của mình nữa, trong lòng sầu não lập tức nước mắt lưng tròng.
"Phải lập gia đình rồi, đại tiểu thư đừng khóc." Phượng ma ma vội lau đi nước mắt của nàng, mình lại khổ sở nói: "Thế tử Lan Dương Vương này là. . . . . . là một. . . . . . sợ là không thể mang đến hạnh phúc cho đại tiểu thư, nếu như đại tiểu thư không muốn gả, nô tỳ đi sẽ đi xin Ngô lão phu nhân ra mặt, Ngô lão phu nhân cùng Cữu gia chắc chắn sẽ không mặc kệ đại tiểu thư . . . . . ."
Ngô lão phu nhân mà Phượng ma ma nói có lẽ là bà ngoại của nàng, Cữu gia là cậu cảu nàng, là Công Bộ Thượng Thư, nhưng sau khi phụ thân của nàng tái giá, Đỗ phủ và Ngô phủ đã không còn qua lại.
"Bà vú đừng khóc." Đỗ Phúc lại lau nước mắt cho bà vú, cười hì hì nói: "Ai nói không lấy? Ta muốn gả, phải gả đi thật thuận lợi vui vẻ, người hãy đi cùng ta đến vương phủ cùng hưỡng những ngay tháng tốt lành đi!"
Bởi vì nguyên chủ không được sủng ái, những người trong viện của nàng cũng bị người trong phủ chèn ép, sau cũng hùa theo xem thường vị chủ tử là nàng, những nô tài kia là mắt chó không biết nhìn người, bà vú, A Chỉ và Lục nhi nhất định nàng phải mang theo.
Đỗ Phúc thoải mái vào phòng, thấy phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, một nha hoàn thông minh nhanh nhạy dâng trà nóng lên, nhất thời ma ma nha hoàn trong viện đều kéo đến dập đầu hành lễ, không có chút chậm trễ?
Đỗ Phúc không khỏi cảm khái, có quyền thế đi đến đâu cũng được hưởng thụ, chính xác là mặt mũi thế tử phi đủ lớn, đối xử so với trước kia đúng là không giống nhau.
Nàng tùy ý khen ngợi và khuyến khích các nàng mấy câu liền khoát khoát tay để các nàng đi làm việc, ngược lại phân phó A Chỉ, "A Chỉ, ngươi sai người hỏi một chút, Ngân Hoa chịu phạt chưa? Nếu không có, gọi Tằng ma ma đến đây gặp ta."
A Chỉ rất là bất đắc dĩ, vừa đi vừa nhìn chủ tử! Ngân Hoa là người trong viện phu nhân nha!
Nhưng hôm nay đại tiểu thư không chịu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nàng là nha hoàn cũng phải sớm làm quen, chủ tử đã muốn ra mặt, nếu như nàng còn sợ phiền phức chính là làm mất thể diện của chủ tử.
Ngồi một ngày xe ngựa cũng mệt mỏi, Độ Phúc Hề để Phượng ma ma và một nha hoàn nữa giúp may thay đồ rửa mặt, cũng để cho Lục nhi đi tắm.
Đợi sau khi đã săp xếp thỏa đáng, A Chỉ trở lại, Tằng ma ma đi theo phía sau, Đỗ Phúc thật bất ngờ, chẳng lẽ chưa có phạt Ngân Hoa sao?
"Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư." Tằng ma ma hành lễ với Phúc Hề nói, trên mặt là nụ cười lấy lòng."Ngân Hoa đã bị đánh hèo, phu nhân biết nàng vô lễ với đai tiểu thư nên rất tức giận, lại đánh thêm mười hèo, đặc biệt phân phó cho nô thì đến nói cho đại tiểu thư một tiếng, ngày mai liền kêu người môi giới bán Ngân Hoa đi, cả nhà Ngân Hoa cũng đều bị bán đi, đại tiểu thư cũng đừng vì hạ nhân mà tức giận, bị chọc tức ảnh hưởng đến sức khỏe cũng không tốt."
Còn chưa kịp phản ứng với tin tức bất ngờ này, Đỗ Phúc đã nhìn thấy vẻ mặt hả hê của hai muội muội, lại thấy đôi chân mày của tổ mẫu nhíu lại tràn ngập vẻ lo lắng, liền biết đây không phải là một mối nhân duyên tốt.
Chỉ thấy Đỗ Thái Hà che miệng cười nói: "Ai yêu, muội muội vốn là nên chúc mừng đại tỷ, nhưng vị thế tử phủ Lan Dương Vương kia, thân thể cũng không quá tốt. . . . . ."
"Đại tỷ, tỷ gả đi là để xung hỷ sao?" Đỗ Tuấn Phi không biết nên hỏi, chuyện xung hỉ này cũng là nghe được khi các vị đại nhân nói chuyện.
Trong lòng Đỗ Phúc trầm xuống. Đúng là nàng đã vui mừng quá sớm, đột nhiên đón nàng về phủ nhất định là có bẫy, không ngờ để nàng cưới một người sắp chết để xung hỉ, cái này rõ ràng là muốn để nàng làm quả phụ!
Mặc dù trong lòng khinh thường hành động của Đỗ gia, nhưng trên mặt nàng không biến sắc, chỉ chờ người chủ động nói ra việc hôn sự này với nàng, chỉ cần ai chủ động lên tiếng, chắc chắn là người ủng hộ hôn sự này.
Quả nhiên, Hàn thị mặt mày hiền hòa nhìn nàng, tình chân thân thiết nói: "Nữ nhi a, con đúng là có phúc, mấy ngày trước đây Lan Dương Vương Vương Phi tự mình tới cửa cầu thân, nói là tính ra bát tự của con và Lan Dương Vương thế tử hợp nhau, không những bát tự hợp mà còn là cực tốt, sau khi cưới nhất định có thể khiến tuổi thọ của thế tử kéo dài, bình an vô sự, cho nên bọn họ vội đến đây cầu thân!"
"Thì ra là như vậy, mẫu thân phí tâm." Trên môi Đỗ Phúc tràn ra ý cười, giống như lơ đãng hỏi: "Thân thể Lan dương Vương thế tử có bệnh gì? Muốn nữ nhi đi xung hỉ cho hắn?"
Nàng đã sớm qua tuổi cập kê, Hàn thị chưa từng quan tâm đến chuyện thành thân của nàng, lúc trước còn ném nàng ở trong am, vậy mà lúc này nôn nóng lo hôn sự cho nàng như vậy, nghĩ cũng hiểu Lan Dương Vương thế tử này không sắp chết cũng tàn tật, mắt mù rồi.
Nghe Đỗ Phúc bình thản hỏi, Đỗ Tự Trân mím chặt môi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Đường đường là khuê nữ của tả tướng, vừa là trưởng nữ, lại phải gả cho một người sắp chết, trong lòng hắn cũng không vui, nhưng đối phương là Lan Dương Vương! Là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, hôn sự do Thái Hậu chỉ định, hắn có thể từ chối được sao?
Hàn thị thấy sắc mặt trượng phu khó coi, vội nhẹ nhàng ngắt tay Đỗ Phúc nói: "Đứa nhỏ này nhìn ngươi nói kìa, cũng chỉ là thể chất hơi yếu, thân thể có chút không khỏe mà thôi, chờ ngươi sau khi gả qua có thêm phúc khí, thế tử càng ngày càng khỏe, các ngươi là nhân duyên trời định, Thái Hậu ban hôn là ân điển lớn lao, chúng ta phải nhanh tổ chức hôn sự, nhất định phải làm cho thật long trọng."
Đỗ Phúc nghe, trên mặt không lộ ra vẻ gì nhưng trong lòng thì oán thầm.
Nhân duyên thiên định? Ta nhổ vào! Nếu hôm nay người bị chọn đi xung hỉ là nữ nhi của ngươi, ngươi không khóc chết mới là lạ, còn có thể hoang đường nói đây là nhân duyên trời định sao?
Chỉ là nàng biết có phản khán cũng vô dụng, thời đại này là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, cha mẹ muốn gả, thì nàng phải gả.
Trong phủ nàng không đưuọc sủng ái, Lan Dương Vương phủ cao quý như vậy, thể tử là tước vị kế thừa cao quý như thế nào, có thể thấy được vị thế tử này nhất định không sống được, mới có thể muốn cưới nàng xung hỉ, nếu không thể sống lâu, nàng gả đến cũng chỉ là quả phụ thôi, cũng không cần có vợ chồng chi thực với vị thế tử không quen không biết này, nghĩ tới đây nàng an tâm không ít.
Nghĩ xa hơn một chút, gả đi ngược lại an toàn, chờ thế tử chết rồi, nàng liền an tâm ở vương phủ làm quả phụ giữ trinh tiết, vương phủ chắc chắn không bạc đãi nàng dâu giữ danh tiếc, ăn mặc chi tiêu không phải ít, nếu không ngày nào đấy Hàn thị nổi lòng ác độc, tùy tùy tiện tiện gả nàng cho nhà quyền quý nào đấy làm thị thiếp, nàng mọc cánh cũng khó trốn.
Ánh mắt lưu chuyển , rất nhanh nàng liền nghĩ thông suốt, liền vờ nũng nịu, ngoan ngoãn nói: "Nữ nhi đều nghe rõ, nữ nhi cũng không thể không hiểu đạo lí, tất cả đều để phụ thân cùng mẫu thân làm chủ."
Đỗ Tự Trân và Đỗ lão phu nhân nhìn nhau một cái, đều ngẩn ra, hai người xấu hổ nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chỉ sợ Đỗ Phúc sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, liều chết không lấy, ngộ nhỡ ở nàng chống cự hôn sự sau khi Lan Dương Vương thế tử chết, Đỗ phủ chỉ sợ cũng sẽ bị trị tội, trở thành cái đinh trong mắt Lan Dương Vương phủ, mà Thái Hậu và Hoàng Thượng lại thương yêu vị thế tử này nhất, như thế sẽ gặp đồng thời đắc tội Hoàng Thượng và Thái Hậu, thì cả tướng phủ sẽ không chống đỡ nổi!
Trên mặt Hàn thị thoáng qua vẻ kinh ngạc, đối với phản ứng của Đỗ Phúc cảm thấy ngoài ý muốn, lẽ ra nha đầu này phải giống như thường ngày liều chết mím chặc môi, giận đến phát run, hoặc im hơi lặng tiếng mới đúng, nhưng nàng lại giống như tiểu nữ nhi bình thường có chút thẹn thùng đáng yêu, chấp nhận gả đi, làm cho nàng ta cảm thấy kinh ngạc.
"Tổ mẫu biết ngươi uất ức, đứa bé, tổ mẫu biết ngươi là người hiểu lí lẽ." Đỗ lão phu nhân thương yêu nói.
"Nói gì ủy khuất nữa, " Đỗ Phúc cười nói, "Tổ mẫu, Phúc Hề không uất ức, giống như mẫu thân nói, có thể trở thành là thế tử phi là phúc khí của Phúc Hề, cũng là vinh dự của tướng phủ."
Đỗ lão phu nhân lau lệ, cảm động nói: "Tốt tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt."
Tỷ muội Đỗ Thái Liên rất không hài lòng, họ đang chờ Phúc Hề khóc rống, không ngờ nàng lại thản nhiên tiếp nhận thân chuyện này, còn tự nhiên bồi tổ mẫu ăn cơm, chuyển biến như vậy họ cũng không thích xem.
Đỗ Thái Liên không mặn không lạt nói: "Nghe nói thế tử Lan Dương Vương chỉ còn một hơi tàn, đại tỷ ngươi gả đi sẽ phải hầu hạ, thật đúng là khổ cực."
Đỗ lão phu nhân vừa nghe liền bốc lửa, "Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Không biết ăn nói, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Mặt Đỗ Tự Trân cũng trầm xuống, khiển trách: "Ngươi câm miệng!"
Chuyện thế tử bệnh nặng, đã cố gắng không đề cập đến, chỉ nói đễn vấn đề kết hôn, vậy mà nha đầu này lại cố tình không hiểu chuyện, nếu làm Phúc Hề tức giận không chịu gả thì phải làm sao?
Vậy mà ngay cả chân mày Đỗ Phúc cũng không nhăn, trên mặt mang nụ cười nhạt nhòa, "Xuất giá tòng phu, muội muội chưa học qua sao? Sau khi vào cửa, nếu như thế tử gia cần người phục vụ, đương nhiên ta sẽ hết sức chiếu cố, làm tròn bổn phận của thế tử phi, không để tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân quan tâm."
Hàn thị vội vàng nói tiếp, "Đúng vậy a, đứa nhỏ, ngươi nói rất đúng, nên làm như vậy không sai."
Khi đang nói chuyện, ánh mắt nàng hung ác trừng nữ nhi một cái, đứa bé không hiểu chuyện, nha đầu Đỗ Phúc gả cho Lan Dương Vương thế tử, nhà bọn họ và phủ Lan Dương Vương chính là thân thích, đến lúc đó mặc kệ thế tử có chết hay không, Đỗ Phúc vẫn là thế tử phi, như vậy khi hai tỷ muội bọn chúng muốn tìm nhà để kết hôn cũng sẽ tìm được gia đình có địa vị cao hơn, đạo lý này sao hai đứa lại không chịu hiểu? Lại ở đây gây thêm phiền phức.
Tính toán của nàng là mang nha đầu Đỗ Phúc vào am ni cô để nàng vĩnh viễn ở nơi ấy tự sinh tự diệt, không ngờ phủ Lan Dương Vương lại đến cửa cầu thân, muốn Đổ Phúc Hề gả vào phủ Lan Dương Vương làm thế tử phi, dĩ nhiênlà nàng không vui, muốn gả cũng là hai nữ nhi của nàng, khi nào thì đến lượt Đỗ Phúc?
Vậy mà, cho dù là thân phận thế tử tôn quý, cũng là người sắp chết, nên nàng liền thuận nước đẩy thuyền, gả nha đầu Đỗ Phúc đi, bởi vì như vậy có thể kết thân với phủ Lan Dương Vương, lại có thể làm cho Đỗ Phúc mà nàng chán ghét sớm thành quả phụ, không chuyện gì có lợi hơn chuyện này.
Sau khi ăn xong lại chờ khoản thời gian uống xong một ly trà, cả nhà mặt ngoài hòa thuận tán gẫu, ăn trái cây và điểm tâm, Đỗ Phúc dẫn a Chỉ và Lục Nhi trở về viện của mình, bà vú Phượng đã sớm chờ sẵn ở cửa.
Bà vú là nô tỳ bên cạnh mẹ nàng, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, là người duy nhất có thể không chút phòng bị mà tin tưởng.
"Đại tiểu thư đã trở lại. . . . . ." bà vú vừa sầu não lại vừa vui vẻ, trong mắt dâng lên lệ nóng.
Đỗ Phúc nhìn vị ma ma trung niên này, bỗng dung cảm thấy giống như mẹ ở kiếp trước của cô, ở trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này cho nàng cảm giác Phượng ma ma giống như mẹ của nàng, nàng nắm lấy tay Phượng ma ma, nghĩ đến sẽ không được mẹ của mình nữa, trong lòng sầu não lập tức nước mắt lưng tròng.
"Phải lập gia đình rồi, đại tiểu thư đừng khóc." Phượng ma ma vội lau đi nước mắt của nàng, mình lại khổ sở nói: "Thế tử Lan Dương Vương này là. . . . . . là một. . . . . . sợ là không thể mang đến hạnh phúc cho đại tiểu thư, nếu như đại tiểu thư không muốn gả, nô tỳ đi sẽ đi xin Ngô lão phu nhân ra mặt, Ngô lão phu nhân cùng Cữu gia chắc chắn sẽ không mặc kệ đại tiểu thư . . . . . ."
Ngô lão phu nhân mà Phượng ma ma nói có lẽ là bà ngoại của nàng, Cữu gia là cậu cảu nàng, là Công Bộ Thượng Thư, nhưng sau khi phụ thân của nàng tái giá, Đỗ phủ và Ngô phủ đã không còn qua lại.
"Bà vú đừng khóc." Đỗ Phúc lại lau nước mắt cho bà vú, cười hì hì nói: "Ai nói không lấy? Ta muốn gả, phải gả đi thật thuận lợi vui vẻ, người hãy đi cùng ta đến vương phủ cùng hưỡng những ngay tháng tốt lành đi!"
Bởi vì nguyên chủ không được sủng ái, những người trong viện của nàng cũng bị người trong phủ chèn ép, sau cũng hùa theo xem thường vị chủ tử là nàng, những nô tài kia là mắt chó không biết nhìn người, bà vú, A Chỉ và Lục nhi nhất định nàng phải mang theo.
Đỗ Phúc thoải mái vào phòng, thấy phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, một nha hoàn thông minh nhanh nhạy dâng trà nóng lên, nhất thời ma ma nha hoàn trong viện đều kéo đến dập đầu hành lễ, không có chút chậm trễ?
Đỗ Phúc không khỏi cảm khái, có quyền thế đi đến đâu cũng được hưởng thụ, chính xác là mặt mũi thế tử phi đủ lớn, đối xử so với trước kia đúng là không giống nhau.
Nàng tùy ý khen ngợi và khuyến khích các nàng mấy câu liền khoát khoát tay để các nàng đi làm việc, ngược lại phân phó A Chỉ, "A Chỉ, ngươi sai người hỏi một chút, Ngân Hoa chịu phạt chưa? Nếu không có, gọi Tằng ma ma đến đây gặp ta."
A Chỉ rất là bất đắc dĩ, vừa đi vừa nhìn chủ tử! Ngân Hoa là người trong viện phu nhân nha!
Nhưng hôm nay đại tiểu thư không chịu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nàng là nha hoàn cũng phải sớm làm quen, chủ tử đã muốn ra mặt, nếu như nàng còn sợ phiền phức chính là làm mất thể diện của chủ tử.
Ngồi một ngày xe ngựa cũng mệt mỏi, Độ Phúc Hề để Phượng ma ma và một nha hoàn nữa giúp may thay đồ rửa mặt, cũng để cho Lục nhi đi tắm.
Đợi sau khi đã săp xếp thỏa đáng, A Chỉ trở lại, Tằng ma ma đi theo phía sau, Đỗ Phúc thật bất ngờ, chẳng lẽ chưa có phạt Ngân Hoa sao?
"Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư." Tằng ma ma hành lễ với Phúc Hề nói, trên mặt là nụ cười lấy lòng."Ngân Hoa đã bị đánh hèo, phu nhân biết nàng vô lễ với đai tiểu thư nên rất tức giận, lại đánh thêm mười hèo, đặc biệt phân phó cho nô thì đến nói cho đại tiểu thư một tiếng, ngày mai liền kêu người môi giới bán Ngân Hoa đi, cả nhà Ngân Hoa cũng đều bị bán đi, đại tiểu thư cũng đừng vì hạ nhân mà tức giận, bị chọc tức ảnh hưởng đến sức khỏe cũng không tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.