Chương 7
Nguyên Nhu
17/07/2022
Edit: Pinkie
Beta: Tử Âm
Lạc Thiên Hữu đã sớm bảo cấp dưới đi tra chuyện này, chỉ là không có đầu mối, người bị sát hại là người một nhà và khách trọ, cho dù là sinh hoạt cá nhân hay trên phương diện công việc đều rất bình thường. Vì là cuộc sống sinh hoạt như những người bình thường nên không có gì đặc biệt.
“Những chuyện này đã có cảnh sát điều tra, em không cần nghĩ quá nhiều.” Những phóng viên đuổi theo cô để phỏng vấn đã bị anh chặn lại, chỉ đợi cảnh sát tìm ra hung thủ.
Gật đầu, Phúc Viên Viên cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là có chút sợ hãi. “Em vẫn có chút sợ, hy vọng cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ kia.” Thời điểm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô thường thích xem phim ảnh nước ngoài, như hiện trường phạm tội gì đó thì cô cũng đã xem không ít, nên ít nhiều cũng có thể hiểu được khi cảnh sát nói về tâm lý biến thái là có ý gì.
“Khu chúng ta đang sống ở bên kia có bảo vệ quản lý rất nghiêm, em không cần lo lắng.” Lạc Thiên Hữu nói, bên cạnh anh cũng không phải không có người, thân là người phụ trách của Lạc Thị, làm sao có khả năng chỉ đi ra ngoài một mình mà không ai bảo hộ? Chỉ là tất cả đều ẩn núp đi.
Hai người về đến nhà, rửa mặt đơn giản, sau đó thì mỗi người tự về phòng của mình nghỉ ngơi. Nằm trên giường mềm mại, Phúc Viên Viên cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, hẹn năm giờ rưỡi.
Mấy ngày nay ăn uống quá tốt rồi, cô lo sợ thịt mỡ nhỏ hạnh phúc quá sẽ điên cuồng phát triển, vì thế nên dậy sớm một chút, đi tập thể dục ở trong sân dưới lầu thì sẽ tốt hơn.
Vỗ vỗ gối đầu, nhiệt độ trong phòng lành lạnh vừa phải, nhấc chăn lên rồi nằm xong, Phúc Viên Viên hạnh phúc nhắm mắt lại, tắt đèn! Đi ngủ!
Thời gian cứ như vậy nhẹ nhàng trôi, trong lúc bất tri bất giác, Phúc Viên Viên đã ở trong nhà của Lạc Thiên Hữu được nửa tháng. Mà nửa tháng này, Lạc Thiên Hữu đều không bị ác mộng quấy nhiễu lấy một lần, đây là thời điểm buông lỏng tinh thần nhất của anh trong mấy năm qua.
*
Ban ngày, Phúc Viên Viên cũng làm việc rất nghiêm túc, mặc dù cô chỉ là thư ký của trợ lý, nhưng công việc được phân công xuống đều sẽ hoàn thành, thường theo Lạc Thiên Hữu tăng ca đến tám, chín giờ tối cũng không than khổ.
Thật ra, đây là một hiểu lầm đẹp đẽ. Hiện tại cô đang ở nhà anh, anh không đi, thì cô có thể rời đi sao? Đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh ở lại công ty liều mình cống hiến. May mắn, đại ca công tác là công tác, nhưng vẫn nhớ ăn cơm, chưa từng bỏ đói cô.
Đối với ba thư ký khác trong văn phòng, ngay từ đầu hoàn toàn không thích cô nàng từ trên trời rớt xuống như Phúc Viên Viên, cũng gây khó dễ không ít cho cô. Nhưng nhìn thấy cô cũng không tức giận, người ta nói thế nào liền làm như thế đấy, đã như vậy còn tích cực tăng ca, lâu dần, cũng không còn chán ghét cô như lúc đầu nữa.
Lạc Thiên Hữu đương nhiên biết mấy thư ký kia gây khó dễ cho cô, quan sát mấy ngày, nhìn cô bị mắng cũng không tố cáo, chỉ ôm đồm công việc trong tay, tiếp tục cố gắng. Chính vì thế, với biểu hiệu của cô, anh vô cùng hài lòng.
“Mấy ngày nay, công việc đã quen thuộc chưa?”
Phúc Viên Viên đang bưng cà phê để lên bàn, nghe anh hỏi như vậy thì gật đầu, nói: “Rất quen thuộc ạ, chị Ngô và mọi người đều rất chiếu cố em.”
Lạc Thiên Hữu nhìn kỹ cô một chút, thì bắt gặp mặt mày cô cong cong, có thể thấy đây là lời thật lòng, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục xem văn kiện trên tay.
Phúc Viên Viên đơn giản thu dọn đồ vật đang để lung tung trong phòng một chút. Nói thật, văn phòng làm việc này đẹp như trên văn phòng mẫu trên tạp chí. Nó chủ yếu là màu trắng, nên chỉ cần có một vết bẩn thì sẽ lộ rất rõ ràng, cô cũng không ngại mệt, lấy dụng cụ vệ sinh lau dọn sạch sẽ.
Trong hộc tủ kính có một vết bẩn, Phúc Viên Viên rất nghiêm túc cầm tờ báo lau sạch. Vì dùng sức, nên khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng một mảnh, nhưng lau mà vết bẩn vẫn chưa sạch, cô lại hà hơi, trên mặt nở nụ cười rồi tiếp tục cố gắng lau lau, càng làm càng mê mẩn, vô thức ngâm nga một bài hát.
Ngẩng đầu là có thể thấy được bộ dáng tươi cười của cô, miệng thì ngâm nga bài hát, đầu thì lắc qua bên này rồi tới bên kia, làm cho vài lọn tóc dính vào hai má, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu. Mắt tròn, miệng nhỏ. Thật ra cô rất xinh đẹp, nếu không phải dáng người hơi nở nang một chút, không biết sẽ có bao nhiêu người theo đuổi.
Nghĩ đến chuyện này, Lạc Thiên Hữu lại có chút không mấy vui vẻ, đôi mắt chuyển thành âm u, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phúc Viên Viên, trong lòng ngo ngoe muốn hành động. Anh luôn luôn là người mà một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ cố gắng hoàn thành bằng mọi giá, đã cần cô, trong lòng cũng nhớ cô, vậy thì sẽ giữ cô ở bên người, đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?
*
Sau khi Lạc Thiên Hữu tận lực bồi dưỡng, càng ngày hai người càng trở nên thân thiết. Càng quen biết tìm hiểu kỹ về Phúc Viên Viên, thì anh cũng càng cảm thấy cô đáng yêu, chỉ cần có cô ở bên người, thì anh đã cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hai người ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên. Cho đến một đêm, Phúc Viên Viên đứng lên cân sau một thời gian dài chưa cân, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
A! Không! Cô có hay không nhìn lầm hay không nha? Cân nặng của cô thế mà tăng thêm ba cân! Hít vào một hơi, xoa bóp thịt non mềm bên hông mình, chẳng trách gần đây cô cảm thấy quần càng ngày càng chật.
Nắm chặt nắm đấm, trên mặt Phúc Viên Viên tỏa ra thần sắc kiên định hiếm thấy! Không được! Cô muốn giảm cân! Muốn chống lại sức hút của đồ ăn ngon! Không thể béo lên được nữa! Mới nghĩ đến như thế —
“Ăn, ăn khuya nào.” Lạc Thiên Hữu đứng ở phòng khách gọi một tiếng.
Chính là anh! Là hung thủ hại cô mập thêm ba ký, chính là anh!
Với bất kỳ một người bình thường nào, một ngày ba bữa cơm cộng với ăn khuya thì bảo sao không mập cho được.
Tay nắm thành nắm đấm, Phúc Viên Viên thở phì phò đi ra phòng khách, muốn ngắn hành động cho heo ăn của Lạc Thiên Hữu lại, nhưng vừa mới bước vào phòng khách, thì đúng lúc gặp anh quay đầu lại.
Sắc mặt Lạc Thiên Hữu vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cả gương mặt giống như đang phát sáng, trong nháy mắt, trái tim cô co rúm lại, có chút không thở được. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch của anh, không hiểu sao cô lại ngượng ngùng, mặt như bị phỏng, không thể không tránh ánh mắt của anh.
Đôi mắt chợt lóe, Lạc Thiên Hữu làm bộ như không nhìn thấy cô mất tự nhiên, “Anh mua bánh bao hấp mà em thích ăn, mau tới đây ăn đi.” Những ngày này anh đã có một thói quen mới, cảm thấy cho cô ăn bất cứ thứ gì cũng có cảm giác thành tựu.
Phúc Viên Viên lập tức nhớ tới ba ký thịt mỡ vừa tăng thêm của mình, ấp úng nói: “Cái kia, em nghĩ……” Chẳng biết lúc nào, anh đã đi ra phía sau Phúc Viên Viên, thân thể cao lớn dán sát sau lưng cô, một đôi tay vòng lấy cô. Sau đó, một luồng khí ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua tai, làm cho gò má của cô đỏ lên, nhịp tim lại bắt đầu đập liên hồi.
Tinh thần hoảng hốt, trực giác thuận theo người ở phía sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, làm cho cô mê muội. Sau đó có một thứ gì đó nhét vào bàn tay cô, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, thì mới phát hiện trong miệng đã bị nhét một cái bánh bao hấp, còn bị nước súp làm bỏng một chút.
“Ha ha ha……” Cô há rộng miệng, cố gắng hà hơi, muốn hạ nhiệt độ bên trong miệng đi.
“Nhanh uống nước.”
Cốc nước lạnh được đưa tới bên miệng, Phúc Viên Viên tham lam hớp một hớp lớn, vươn đầu lưỡi ra sau đó còn đưa tay quạt quạt, cô muốn cứu vớt đầu lưỡi đang bị bỏng của mình.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ liên tục đóng rồi mở, mặc dù không xinh đẹp động lòng người nhưng cô vừa tắm xong, cơ thể tỏa hương thơm nhàn nhàn, Lạc Thiên Hữu thuận theo bản năng, phủ kín lên đôi môi đỏ kia.
Mới vừa áp xuống, cảm nhận đầu tiên là miệng lạnh buốt, sau đó mùi thịt mới xông vào mũi, tựa như đang ăn bánh bao thịt. Lạc Thiên Hữu nhịn không được mà gặm gặm đôi môi đỏ mềm mại kia, đầu lưỡi khẽ liếm xung quanh. Hương thơm tự nhiên trên người cô xông vào mũi anh, dụ dỗ làm cho anh muốn càng nhiều hơn, sau đó đầu lưỡi đưa vào bên trong miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng chơi đùa.
Phúc Viên Viên ngây ngốc, mở to mắt nhìn anh, trong đầu đã trống rỗng, ngốc lăng mặc kệ anh ôm lấy. Sau khi hôn một lúc lâu, nếm đủ hương vị bên trong miệng cô, lúc này, Lạc Thiên Hữu mới chậm rãi thối lui, nhưng nhìn thấy cô đang ngớ ngẩn thì không nhìn được mà bật cười.
“Đồ ngốc.” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai mới khiến cô lấy lại tinh thần.
Đỏ mặt, mặt trợn to nhìn anh, khuôn mặt cô càng ngày càng đỏ, ngay lúc Lạc Thiên Hữu hoài nghi cô có thể vì đỏ mặt mà ngất đi hay không thì cô nàng lại đột nhiên đứng dậy, dọa anh giật mình.
Phúc Viên Viên không biết phải làm gì để đối mặt tình huống trước mắt, hai tay ôm mặt, hét lên một tiếng rồi chạy nhanh vào trong phòng.
Lạc Thiên Hữu chỉ sửng sốt một chút, ngay lập tức ôm bụng cười, biết cô thẹn thùng, nên không có đuổi theo, biết là không thể gấp gáp, muốn cho cô một chút thời gian thích ứng một chút với mối quan hệ mới của hai người.
Hỏng bét, anh giống như động tâm thật sự, vốn là từ đầu đã có ấn tượng tốt với cô, có lẽ sự ấm áp trên người cô đã hấp dẫn anh, càng đến gần cô thì càng động tâm. Tâm tư đơn thuần, ánh mắt thẹn thùng, tất cả đều thu hút anh.
Anh giống như…… Thật sự có chút yêu Tiểu Viên tròn tròn này. Nhớ tới hương vị ngọt ngào vừa mới thưởng thức, cảm giác như vậy rất tốt.
Khóe mắt lơ đãng đảo qua một góc phòng khách, phảng phất có bóng đen xuất hiện, nhìn kỹ, nhưng lại không thấy gì, trong lòng đột nhiên chùng xuống, có một cảm giác gì đó rất không thoải mái.
*
Một đêm không mộng mị, thẳng một giấc tới hừng đông. Năm giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Phúc Viên Viên giãy giụa tỉnh lại, một tay sờ soạng trên tủ đầu giường cả nửa ngày, mới đụng tới đồng hồ báo thức, sau đó nhấn tắt.
Toàn thân lười biếng từ trên giường ngồi dậy, vài lọn tóc lộn xộn dính vào hai bên má, vẫn còn buồn ngủ, Phúc Viên Viên ngồi trên giường ngẩn người một hồi lúc lâu, mới nhớ tới mình muốn rời giường sớm như vậy là để làm gì.
Được rồi! Cô muốn dậy sớm một chút để vận động, bởi vì cô đã mập lên ba ký.
Giãy giụa muốn xốc chăn bông đứng dậy, thế nhưng thân thể cùng ý chí không phối hợp, lề mề không muốn xuống giường, ngay lúc này, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh kỳ quái.
Dừng một chút, Phúc Viên Viên mở to mắt nhìn xung quanh, bên tai truyền đến âm thanh ô ô đứt quãng. Từ đâu ra? Cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cô quyết định vén chăn lên đi chân đất ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Lạc Thiên Hữu, cái kia thì âm thanh giống như nghẹn ngào càng rõ ràng hơn.
Do dự một lúc lâu, cô đưa tay lên gõ cửa, “Thiên Hữu? Thiên Hữu?”
Không có trả lời, nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng gấp rút, Phúc Viên Viên đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lạc Thiên Hữu bị ác mộng làm cho giãy dụa đau đớn, sẽ không phải……
Phúc Viên Viên nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa không có khóa? Qua khe cửa, cô nhìn vào bên trong, trong phòng có một luồng sáng màu vàng nhàn chiếu thẳng lên giường của Lạc Thiên Hữu. Trên người anh giống như bị bao phủ bởi một màn sương đen.
Trong phút chốc, mắt Phúc Viên Viên trợn tròn, khó khăn hít vào một ngụm khí lạnh. Kia là cái gì? Nháy mắt, da gà nổi toàn thân, gương mặt Phúc Viên Viên tái ngắt, che miệng hét chói tai.
Đám hắc khí kia giống như phát hiện sự tồn tại của cô, không biết tại sao, cô cảm thấy hắc khí kia nhìn nàng một cái, mặc dù nó không có mắt, nhưng chính cô lại có cảm giác này. Sau đó, đám hắc khí kia nhàn nhạt tản đi.
Tuy đám hắc khí kia đã tản đi, nhưng cô đã sớm bị nó dọa sợ, chân như nhũ ra.
Lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy… Nhìn thấy cái này! Thật sự rất đáng sợ!
Lạc Thiên Hữu đang ngủ mơ còn phát ra âm thanh rên rỉ đau khổ, âm thanh này làm cô tỉnh táo lại, đẩy cửa ra, vội vàng đi tới, thấy mồ hôi toát ra toàn thân anh. Sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn.
“Thiên Hữu? Thiên Hữu?” Tiếp tục gọi hai tiếng như anh không trả lời, không thể làm gì khác hơn, Phúc Viên Viên đưa tay đẩy đẩy anh mấy cái. “Lạc Thiên Hữu, Lạc Thiên Hữu!” Ngón tay êm dịu của cô đụng vào bả vai anh, một giây kế tiếp, trời đất đột nhiên xoay vòng.
“A!” Lại giống như lần đầu tiên, cô bị Lạc Thiên Hữu ôm chặt trong ngực, theo bản năng giãy giụa, nhưng chạm vào một mảng lạnh lẽo, Phúc Viên Viên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, xẹt qua chóp mũi, hàng chân mày nhíu chặt của anh từ từ buông lỏng, những lời nói mớ đau khổ cũng từ từ chậm lại. Nhìn thấy sự biến hóa rõ ràng của anh, Phúc Viên Viên ngơ ngẩn, bất động, sau đó, sắc mặt của anh dần dần tốt hơn, cô thử tránh thoát nhưng anh lại bắt đầu nói mớ, vẻ mặt đầy đau khổ.
Lúng túng uốn éo trong ngực anh, Phúc Viên Viên giãy dụa cũng không được mà không giãy dụa cũng không xong, chỉ cần khẽ động một chút là anh lại bắt đầu ô ô a a. Bị anh ôm quá gấp như vậy nhưng không có bất kỳ tâm tư mơ mộng gì, lại gọi anh mấy tiếng, nhưng không thấy anh có dấu hiệu tỉnh táo lại.
Xử lý thế nào bây giờ? Buồn rầu nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt của Phúc Viên Viên lại nặng trĩu, dần dần, cô lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đang nhắm chặt của Lạc Thiên Hữu run rẩy, từ từ mở mắt, lại ngửi được mùi cỏ thơm nhàn nhạt từ quần áo, cảm giác trong ngực có thêm một người mềm nhũn, anh cúi đầu, nhìn thấy Phúc Viên Viên còn đang ngủ say, đôi mắt lóe sáng.
Anh còn nhớ rõ, đêm qua, ngủ đến nửa đêm thì anh lại bị rơi vào không gian hắc ám, so với trước đây thì còn muốn đau khổ và dữ dội hơn, tại sao lại như thế? Cho đến khi ôm cô vào lòng, khối băng lạnh lẽo tận xương tủy mới thoát ra khỏi cơ thể anh.
Mặt biến sắc, Lạc Thiên Hữu nhẹ nhàng rời giường, cầm điện thoại di động lên rồi đi ra khỏi phòng. Điện thoại nhanh chóng có người nhận.
“Chú Hà.”
Người ở đầu bên kia điện thoại vừa mới nghe giọng nói của anh thì lập tức ngồi dậy, “Thiên Hữu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Thiên Hữu dừng lại một chút, “Chú Hà, có phải trước đây chú biết là sẽ xảy ra như vậy, đúng không?”
Đầu bên kia im lặng một lúc, thật lâu sau đó Hà Lâm mới thở dài một hơi, “Thiên Hữu, cháu còn nhớ rõ là chú đã từng nói qua, năm nay là năm tuổi của cháu, cũng là thời cơ duy nhất để cháu thoát khỏi oan hồn kia?”
“Cháu có nhớ.”
“Oan hồn kia dây dưa với cháu, ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian mười năm, cô ta không chỉ là oan hồn nữa rồi, mà là ma, là yêu quái. Chú đã dựa trên phương diện bói toán để giúp cháu tìm được quý nhân giúp đỡ. Cuối cùng, cháu cũng đã tìm được, chỉ là, sức mạnh của oan hồn càng ngày càng lớn, ý niệm chấp nhất càng ngày càng đáng sợ. Cháu có còn… ở cùng một chỗ với Phúc tiểu thư không?”
Beta: Tử Âm
Lạc Thiên Hữu đã sớm bảo cấp dưới đi tra chuyện này, chỉ là không có đầu mối, người bị sát hại là người một nhà và khách trọ, cho dù là sinh hoạt cá nhân hay trên phương diện công việc đều rất bình thường. Vì là cuộc sống sinh hoạt như những người bình thường nên không có gì đặc biệt.
“Những chuyện này đã có cảnh sát điều tra, em không cần nghĩ quá nhiều.” Những phóng viên đuổi theo cô để phỏng vấn đã bị anh chặn lại, chỉ đợi cảnh sát tìm ra hung thủ.
Gật đầu, Phúc Viên Viên cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là có chút sợ hãi. “Em vẫn có chút sợ, hy vọng cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ kia.” Thời điểm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô thường thích xem phim ảnh nước ngoài, như hiện trường phạm tội gì đó thì cô cũng đã xem không ít, nên ít nhiều cũng có thể hiểu được khi cảnh sát nói về tâm lý biến thái là có ý gì.
“Khu chúng ta đang sống ở bên kia có bảo vệ quản lý rất nghiêm, em không cần lo lắng.” Lạc Thiên Hữu nói, bên cạnh anh cũng không phải không có người, thân là người phụ trách của Lạc Thị, làm sao có khả năng chỉ đi ra ngoài một mình mà không ai bảo hộ? Chỉ là tất cả đều ẩn núp đi.
Hai người về đến nhà, rửa mặt đơn giản, sau đó thì mỗi người tự về phòng của mình nghỉ ngơi. Nằm trên giường mềm mại, Phúc Viên Viên cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, hẹn năm giờ rưỡi.
Mấy ngày nay ăn uống quá tốt rồi, cô lo sợ thịt mỡ nhỏ hạnh phúc quá sẽ điên cuồng phát triển, vì thế nên dậy sớm một chút, đi tập thể dục ở trong sân dưới lầu thì sẽ tốt hơn.
Vỗ vỗ gối đầu, nhiệt độ trong phòng lành lạnh vừa phải, nhấc chăn lên rồi nằm xong, Phúc Viên Viên hạnh phúc nhắm mắt lại, tắt đèn! Đi ngủ!
Thời gian cứ như vậy nhẹ nhàng trôi, trong lúc bất tri bất giác, Phúc Viên Viên đã ở trong nhà của Lạc Thiên Hữu được nửa tháng. Mà nửa tháng này, Lạc Thiên Hữu đều không bị ác mộng quấy nhiễu lấy một lần, đây là thời điểm buông lỏng tinh thần nhất của anh trong mấy năm qua.
*
Ban ngày, Phúc Viên Viên cũng làm việc rất nghiêm túc, mặc dù cô chỉ là thư ký của trợ lý, nhưng công việc được phân công xuống đều sẽ hoàn thành, thường theo Lạc Thiên Hữu tăng ca đến tám, chín giờ tối cũng không than khổ.
Thật ra, đây là một hiểu lầm đẹp đẽ. Hiện tại cô đang ở nhà anh, anh không đi, thì cô có thể rời đi sao? Đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh ở lại công ty liều mình cống hiến. May mắn, đại ca công tác là công tác, nhưng vẫn nhớ ăn cơm, chưa từng bỏ đói cô.
Đối với ba thư ký khác trong văn phòng, ngay từ đầu hoàn toàn không thích cô nàng từ trên trời rớt xuống như Phúc Viên Viên, cũng gây khó dễ không ít cho cô. Nhưng nhìn thấy cô cũng không tức giận, người ta nói thế nào liền làm như thế đấy, đã như vậy còn tích cực tăng ca, lâu dần, cũng không còn chán ghét cô như lúc đầu nữa.
Lạc Thiên Hữu đương nhiên biết mấy thư ký kia gây khó dễ cho cô, quan sát mấy ngày, nhìn cô bị mắng cũng không tố cáo, chỉ ôm đồm công việc trong tay, tiếp tục cố gắng. Chính vì thế, với biểu hiệu của cô, anh vô cùng hài lòng.
“Mấy ngày nay, công việc đã quen thuộc chưa?”
Phúc Viên Viên đang bưng cà phê để lên bàn, nghe anh hỏi như vậy thì gật đầu, nói: “Rất quen thuộc ạ, chị Ngô và mọi người đều rất chiếu cố em.”
Lạc Thiên Hữu nhìn kỹ cô một chút, thì bắt gặp mặt mày cô cong cong, có thể thấy đây là lời thật lòng, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục xem văn kiện trên tay.
Phúc Viên Viên đơn giản thu dọn đồ vật đang để lung tung trong phòng một chút. Nói thật, văn phòng làm việc này đẹp như trên văn phòng mẫu trên tạp chí. Nó chủ yếu là màu trắng, nên chỉ cần có một vết bẩn thì sẽ lộ rất rõ ràng, cô cũng không ngại mệt, lấy dụng cụ vệ sinh lau dọn sạch sẽ.
Trong hộc tủ kính có một vết bẩn, Phúc Viên Viên rất nghiêm túc cầm tờ báo lau sạch. Vì dùng sức, nên khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng một mảnh, nhưng lau mà vết bẩn vẫn chưa sạch, cô lại hà hơi, trên mặt nở nụ cười rồi tiếp tục cố gắng lau lau, càng làm càng mê mẩn, vô thức ngâm nga một bài hát.
Ngẩng đầu là có thể thấy được bộ dáng tươi cười của cô, miệng thì ngâm nga bài hát, đầu thì lắc qua bên này rồi tới bên kia, làm cho vài lọn tóc dính vào hai má, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu. Mắt tròn, miệng nhỏ. Thật ra cô rất xinh đẹp, nếu không phải dáng người hơi nở nang một chút, không biết sẽ có bao nhiêu người theo đuổi.
Nghĩ đến chuyện này, Lạc Thiên Hữu lại có chút không mấy vui vẻ, đôi mắt chuyển thành âm u, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phúc Viên Viên, trong lòng ngo ngoe muốn hành động. Anh luôn luôn là người mà một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ cố gắng hoàn thành bằng mọi giá, đã cần cô, trong lòng cũng nhớ cô, vậy thì sẽ giữ cô ở bên người, đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?
*
Sau khi Lạc Thiên Hữu tận lực bồi dưỡng, càng ngày hai người càng trở nên thân thiết. Càng quen biết tìm hiểu kỹ về Phúc Viên Viên, thì anh cũng càng cảm thấy cô đáng yêu, chỉ cần có cô ở bên người, thì anh đã cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hai người ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên. Cho đến một đêm, Phúc Viên Viên đứng lên cân sau một thời gian dài chưa cân, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
A! Không! Cô có hay không nhìn lầm hay không nha? Cân nặng của cô thế mà tăng thêm ba cân! Hít vào một hơi, xoa bóp thịt non mềm bên hông mình, chẳng trách gần đây cô cảm thấy quần càng ngày càng chật.
Nắm chặt nắm đấm, trên mặt Phúc Viên Viên tỏa ra thần sắc kiên định hiếm thấy! Không được! Cô muốn giảm cân! Muốn chống lại sức hút của đồ ăn ngon! Không thể béo lên được nữa! Mới nghĩ đến như thế —
“Ăn, ăn khuya nào.” Lạc Thiên Hữu đứng ở phòng khách gọi một tiếng.
Chính là anh! Là hung thủ hại cô mập thêm ba ký, chính là anh!
Với bất kỳ một người bình thường nào, một ngày ba bữa cơm cộng với ăn khuya thì bảo sao không mập cho được.
Tay nắm thành nắm đấm, Phúc Viên Viên thở phì phò đi ra phòng khách, muốn ngắn hành động cho heo ăn của Lạc Thiên Hữu lại, nhưng vừa mới bước vào phòng khách, thì đúng lúc gặp anh quay đầu lại.
Sắc mặt Lạc Thiên Hữu vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cả gương mặt giống như đang phát sáng, trong nháy mắt, trái tim cô co rúm lại, có chút không thở được. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch của anh, không hiểu sao cô lại ngượng ngùng, mặt như bị phỏng, không thể không tránh ánh mắt của anh.
Đôi mắt chợt lóe, Lạc Thiên Hữu làm bộ như không nhìn thấy cô mất tự nhiên, “Anh mua bánh bao hấp mà em thích ăn, mau tới đây ăn đi.” Những ngày này anh đã có một thói quen mới, cảm thấy cho cô ăn bất cứ thứ gì cũng có cảm giác thành tựu.
Phúc Viên Viên lập tức nhớ tới ba ký thịt mỡ vừa tăng thêm của mình, ấp úng nói: “Cái kia, em nghĩ……” Chẳng biết lúc nào, anh đã đi ra phía sau Phúc Viên Viên, thân thể cao lớn dán sát sau lưng cô, một đôi tay vòng lấy cô. Sau đó, một luồng khí ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua tai, làm cho gò má của cô đỏ lên, nhịp tim lại bắt đầu đập liên hồi.
Tinh thần hoảng hốt, trực giác thuận theo người ở phía sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, làm cho cô mê muội. Sau đó có một thứ gì đó nhét vào bàn tay cô, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, thì mới phát hiện trong miệng đã bị nhét một cái bánh bao hấp, còn bị nước súp làm bỏng một chút.
“Ha ha ha……” Cô há rộng miệng, cố gắng hà hơi, muốn hạ nhiệt độ bên trong miệng đi.
“Nhanh uống nước.”
Cốc nước lạnh được đưa tới bên miệng, Phúc Viên Viên tham lam hớp một hớp lớn, vươn đầu lưỡi ra sau đó còn đưa tay quạt quạt, cô muốn cứu vớt đầu lưỡi đang bị bỏng của mình.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ liên tục đóng rồi mở, mặc dù không xinh đẹp động lòng người nhưng cô vừa tắm xong, cơ thể tỏa hương thơm nhàn nhàn, Lạc Thiên Hữu thuận theo bản năng, phủ kín lên đôi môi đỏ kia.
Mới vừa áp xuống, cảm nhận đầu tiên là miệng lạnh buốt, sau đó mùi thịt mới xông vào mũi, tựa như đang ăn bánh bao thịt. Lạc Thiên Hữu nhịn không được mà gặm gặm đôi môi đỏ mềm mại kia, đầu lưỡi khẽ liếm xung quanh. Hương thơm tự nhiên trên người cô xông vào mũi anh, dụ dỗ làm cho anh muốn càng nhiều hơn, sau đó đầu lưỡi đưa vào bên trong miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng chơi đùa.
Phúc Viên Viên ngây ngốc, mở to mắt nhìn anh, trong đầu đã trống rỗng, ngốc lăng mặc kệ anh ôm lấy. Sau khi hôn một lúc lâu, nếm đủ hương vị bên trong miệng cô, lúc này, Lạc Thiên Hữu mới chậm rãi thối lui, nhưng nhìn thấy cô đang ngớ ngẩn thì không nhìn được mà bật cười.
“Đồ ngốc.” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai mới khiến cô lấy lại tinh thần.
Đỏ mặt, mặt trợn to nhìn anh, khuôn mặt cô càng ngày càng đỏ, ngay lúc Lạc Thiên Hữu hoài nghi cô có thể vì đỏ mặt mà ngất đi hay không thì cô nàng lại đột nhiên đứng dậy, dọa anh giật mình.
Phúc Viên Viên không biết phải làm gì để đối mặt tình huống trước mắt, hai tay ôm mặt, hét lên một tiếng rồi chạy nhanh vào trong phòng.
Lạc Thiên Hữu chỉ sửng sốt một chút, ngay lập tức ôm bụng cười, biết cô thẹn thùng, nên không có đuổi theo, biết là không thể gấp gáp, muốn cho cô một chút thời gian thích ứng một chút với mối quan hệ mới của hai người.
Hỏng bét, anh giống như động tâm thật sự, vốn là từ đầu đã có ấn tượng tốt với cô, có lẽ sự ấm áp trên người cô đã hấp dẫn anh, càng đến gần cô thì càng động tâm. Tâm tư đơn thuần, ánh mắt thẹn thùng, tất cả đều thu hút anh.
Anh giống như…… Thật sự có chút yêu Tiểu Viên tròn tròn này. Nhớ tới hương vị ngọt ngào vừa mới thưởng thức, cảm giác như vậy rất tốt.
Khóe mắt lơ đãng đảo qua một góc phòng khách, phảng phất có bóng đen xuất hiện, nhìn kỹ, nhưng lại không thấy gì, trong lòng đột nhiên chùng xuống, có một cảm giác gì đó rất không thoải mái.
*
Một đêm không mộng mị, thẳng một giấc tới hừng đông. Năm giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Phúc Viên Viên giãy giụa tỉnh lại, một tay sờ soạng trên tủ đầu giường cả nửa ngày, mới đụng tới đồng hồ báo thức, sau đó nhấn tắt.
Toàn thân lười biếng từ trên giường ngồi dậy, vài lọn tóc lộn xộn dính vào hai bên má, vẫn còn buồn ngủ, Phúc Viên Viên ngồi trên giường ngẩn người một hồi lúc lâu, mới nhớ tới mình muốn rời giường sớm như vậy là để làm gì.
Được rồi! Cô muốn dậy sớm một chút để vận động, bởi vì cô đã mập lên ba ký.
Giãy giụa muốn xốc chăn bông đứng dậy, thế nhưng thân thể cùng ý chí không phối hợp, lề mề không muốn xuống giường, ngay lúc này, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh kỳ quái.
Dừng một chút, Phúc Viên Viên mở to mắt nhìn xung quanh, bên tai truyền đến âm thanh ô ô đứt quãng. Từ đâu ra? Cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cô quyết định vén chăn lên đi chân đất ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Lạc Thiên Hữu, cái kia thì âm thanh giống như nghẹn ngào càng rõ ràng hơn.
Do dự một lúc lâu, cô đưa tay lên gõ cửa, “Thiên Hữu? Thiên Hữu?”
Không có trả lời, nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng gấp rút, Phúc Viên Viên đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lạc Thiên Hữu bị ác mộng làm cho giãy dụa đau đớn, sẽ không phải……
Phúc Viên Viên nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa không có khóa? Qua khe cửa, cô nhìn vào bên trong, trong phòng có một luồng sáng màu vàng nhàn chiếu thẳng lên giường của Lạc Thiên Hữu. Trên người anh giống như bị bao phủ bởi một màn sương đen.
Trong phút chốc, mắt Phúc Viên Viên trợn tròn, khó khăn hít vào một ngụm khí lạnh. Kia là cái gì? Nháy mắt, da gà nổi toàn thân, gương mặt Phúc Viên Viên tái ngắt, che miệng hét chói tai.
Đám hắc khí kia giống như phát hiện sự tồn tại của cô, không biết tại sao, cô cảm thấy hắc khí kia nhìn nàng một cái, mặc dù nó không có mắt, nhưng chính cô lại có cảm giác này. Sau đó, đám hắc khí kia nhàn nhạt tản đi.
Tuy đám hắc khí kia đã tản đi, nhưng cô đã sớm bị nó dọa sợ, chân như nhũ ra.
Lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy… Nhìn thấy cái này! Thật sự rất đáng sợ!
Lạc Thiên Hữu đang ngủ mơ còn phát ra âm thanh rên rỉ đau khổ, âm thanh này làm cô tỉnh táo lại, đẩy cửa ra, vội vàng đi tới, thấy mồ hôi toát ra toàn thân anh. Sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn.
“Thiên Hữu? Thiên Hữu?” Tiếp tục gọi hai tiếng như anh không trả lời, không thể làm gì khác hơn, Phúc Viên Viên đưa tay đẩy đẩy anh mấy cái. “Lạc Thiên Hữu, Lạc Thiên Hữu!” Ngón tay êm dịu của cô đụng vào bả vai anh, một giây kế tiếp, trời đất đột nhiên xoay vòng.
“A!” Lại giống như lần đầu tiên, cô bị Lạc Thiên Hữu ôm chặt trong ngực, theo bản năng giãy giụa, nhưng chạm vào một mảng lạnh lẽo, Phúc Viên Viên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, xẹt qua chóp mũi, hàng chân mày nhíu chặt của anh từ từ buông lỏng, những lời nói mớ đau khổ cũng từ từ chậm lại. Nhìn thấy sự biến hóa rõ ràng của anh, Phúc Viên Viên ngơ ngẩn, bất động, sau đó, sắc mặt của anh dần dần tốt hơn, cô thử tránh thoát nhưng anh lại bắt đầu nói mớ, vẻ mặt đầy đau khổ.
Lúng túng uốn éo trong ngực anh, Phúc Viên Viên giãy dụa cũng không được mà không giãy dụa cũng không xong, chỉ cần khẽ động một chút là anh lại bắt đầu ô ô a a. Bị anh ôm quá gấp như vậy nhưng không có bất kỳ tâm tư mơ mộng gì, lại gọi anh mấy tiếng, nhưng không thấy anh có dấu hiệu tỉnh táo lại.
Xử lý thế nào bây giờ? Buồn rầu nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt của Phúc Viên Viên lại nặng trĩu, dần dần, cô lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đang nhắm chặt của Lạc Thiên Hữu run rẩy, từ từ mở mắt, lại ngửi được mùi cỏ thơm nhàn nhạt từ quần áo, cảm giác trong ngực có thêm một người mềm nhũn, anh cúi đầu, nhìn thấy Phúc Viên Viên còn đang ngủ say, đôi mắt lóe sáng.
Anh còn nhớ rõ, đêm qua, ngủ đến nửa đêm thì anh lại bị rơi vào không gian hắc ám, so với trước đây thì còn muốn đau khổ và dữ dội hơn, tại sao lại như thế? Cho đến khi ôm cô vào lòng, khối băng lạnh lẽo tận xương tủy mới thoát ra khỏi cơ thể anh.
Mặt biến sắc, Lạc Thiên Hữu nhẹ nhàng rời giường, cầm điện thoại di động lên rồi đi ra khỏi phòng. Điện thoại nhanh chóng có người nhận.
“Chú Hà.”
Người ở đầu bên kia điện thoại vừa mới nghe giọng nói của anh thì lập tức ngồi dậy, “Thiên Hữu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Thiên Hữu dừng lại một chút, “Chú Hà, có phải trước đây chú biết là sẽ xảy ra như vậy, đúng không?”
Đầu bên kia im lặng một lúc, thật lâu sau đó Hà Lâm mới thở dài một hơi, “Thiên Hữu, cháu còn nhớ rõ là chú đã từng nói qua, năm nay là năm tuổi của cháu, cũng là thời cơ duy nhất để cháu thoát khỏi oan hồn kia?”
“Cháu có nhớ.”
“Oan hồn kia dây dưa với cháu, ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian mười năm, cô ta không chỉ là oan hồn nữa rồi, mà là ma, là yêu quái. Chú đã dựa trên phương diện bói toán để giúp cháu tìm được quý nhân giúp đỡ. Cuối cùng, cháu cũng đã tìm được, chỉ là, sức mạnh của oan hồn càng ngày càng lớn, ý niệm chấp nhất càng ngày càng đáng sợ. Cháu có còn… ở cùng một chỗ với Phúc tiểu thư không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.