Chương 5: Điểm Tích Lũy
Úc Vũ Trúc
25/04/2022
Mãn Bảo ngồi xổm ở đó tìm một cây dây leo tương đối ngắn hơn, Đại Đầu và Đại Nha bọn họ cũng đang tìm chúng, thấy Ngũ thúc và Lục thúc đang cãi nhau, Đại Đầu và Nhị Đầu cũng tham gia vào, còn Đại Nha thì ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo, hỏi nàng đang tìm cái gì.
Sau khi biết nàng muốn đào một cây mâm xôi nho nhỏ, cũng rất nhiệt tình giúp nàng tìm, chẳng mấy chốc đã tìm được một cây mâm xôi mới mọc không bao lâu, mọi người dùng gậy đào đất, chỉ một lát sau đã kéo nó ra, nhưng rễ cây quá dài làm bị kéo đứt hết một đoạn.
Nhưng tất cả mọi người đều không để tâm.
Mãn Bảo túm lấy nó, bởi vì nó còn nhỏ, còn chưa mọc gai nên mọi người yên tâm để cho nàng cầm.
Chuyện như vậy mọi người vẫn thường làm.
Đại Nha không biết từ chỗ nào đã lấy được một nắm hoa dại đội lên đầu, hỏi tiểu cô, "Nhìn đẹp không?"
Mãn Bảo sững sờ nhìn nàng, cảm thấy rất khó có thể nói là xinh đẹp, nhưng lại không muốn làm thương tổn trái tim của đại điệt nữ (cháu gái lớn), liền gật đầu nói: "Hoa xinh đẹp."
Đại Nha vui rạo rực, vui vẻ nhảy cẫng lên với Nhị Nha.
Đến chân núi, Mãn Bảo từ trên lưng Ngũ Lang trượt xuống, vừa khều lấy ra một quả mâm xôi, nhưng nàng cũng không có ăn mà vừa đi vừa kín đáo nhét nó cho Khoa Khoa.
Hơn một năm, Mãn Bảo đã học được cách làm thế nào để giấu đồ rồi len lén đưa cho Khoa Khoa.
Mà một đám thiếu niên hài tử căn bản sẽ không chú ý đến điều này, mà hoa dại trên đại nha đầu cũng không biết đã bị nàng ném đi từ lúc nào.
Mọi người đi về phía trước một đoạn, Ngũ Lang ồ lên một tiếng, trái phải nhìn quanh, tò mò hỏi: "Sao không thấy Tứ ca, chỗ muội chỉ khi ở trên núi không phải là chỗ này sao?"
Mọi người cũng nhìn bốn phía, Đại Đầu kinh hô, "Không thấy Tứ thúc."
"Chờ một chút, các người nghe. . ." Đại Nha xuỵt một tiếng, bảo mọi người im lặng, lúc này mới nghe được tiếng ngáy như có như không.
Vừa lúc ở bên cạnh Mãn Bảo, nàng trước tiên đẩy ra bụi cỏ nhìn lại, thì nhìn thấy Chu tứ lang nằm ở trên bụi cỏ ngủ say sưa.
Mãn Bảo tức giận đến mức chạy lên trực tiếp giẫm một cước ở trên lồng ngực của hắn, vậy mà Chu tứ lang vẫn không tỉnh lại.
Mãn Bảo đang muốn tiếp tục dùng sức, Đại Đầu đã nhổ một cây cỏ dại chạy tới ngồi xổm ở bên cạnh, dùng cỏ dại gãi gãi mũi của hắn.
Mãn Bảo thấy hiếu kỳ, cũng không giẫm nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Đầu hỏi, "Cái này có ích lợi gì không?"
Đại Đầu liền lấy cỏ dại quẹt quẹt ở trên mặt Mãn Bảo, hỏi: "Cô út, ngứa hay không ngứa?"
Mãn Bảo nhịn không được gãi gãi khuôn mặt, hưng trí bừng bừng, "Ngứa, để ta!"
Sau khi tiếp nhận cây cỏ đại trong tay Đại Đầu, nàng liền thí nghiệm ở trên khuôn mặt Chu tứ lang, mọi người cũng nhao nhao đi đến gần, cũng nhổ cỏ dại quẹt quẹt lên trên mặt Chu tứ lang, ai ngờ hắn chỉ phất phất tay, rồi trở mình một cái ngủ tiếp.
Phản ứng như vậy khiến Mãn Bảo rất khó chịu, vì vậy nàng vứt cây cỏ dại không chơi nữa, trực tiếp hét vào lỗ tai Chu tứ lang: "Rắn ~~~ "
"A --" Chu tứ lang lập tức ngồi bật dậy, nhảy dựng lên, "Rắn, rắn đâu?"
Mãn Bảo trừng mắt nhìn hắn, "Tứ ca, lão cha gọi huynh tới khai hoang, nhưng huynh lại ngủ ở chỗ này, ta sẽ nói cho cha, để ông ấy đánh huynh."
Chu tứ lang trông thấy muội út mập mạp, nhịn không được ngứa tay, nhéo nhéo da thịt trên mặt nàng: "Muội ngoại trừ cáo trạng còn có thể làm gì?"
Ngũ Lang lập tức hất tay hắn ra, "Tứ ca, huynh khi dễ muội út."
Mãn Bảo cũng cảm thấy khuôn mặt bị véo có hơi đau một chút, nước mắt lưng tròng, nàng một cước giẫm ở trên chân Chu tứ lang, còn dùng sức nghiền một cái, nói: "Muội ngoại trừ cáo trạng còn có thể đánh huynh, huynh dám đánh lại không?"
Chu tứ lang, Chu tứ lang thật không dám!
Chu tứ lang tức giận muốn xì khói mũi, Mãn Bảo hừ lạnh một tiếng nói: "Nhanh đi nhổ cỏ làm việc, Tứ ca, muội đây là đang giúp huynh đó, huynh có biết không?"
Mãn Bảo đặc biệt học được rất nhiều chữ và đạo lý từ Khoa Khoa, "Nương nói, số tiền mà trong nhà chúng ta dành dụm trong ba năm cũng không tới mười lăm lượng, những số tiền kia vốn là để dành cho huynh và ngũ Ca cưới vợ đó, kết quả huynh đã làm mất hết rồi, còn phải mắc nợ đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, còn có nhà thôn trưởng, những số tiền này huynh đều phải trả!"
"Huynh không cưới vợ cũng không sao, nhưng Ngũ Ca nhất định phải cưới vợ, còn có đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, các nàng dành dụm tiền dễ dàng sao? Huynh lại không có bản lãnh, ngoại trừ trồng trọt trả tiền huynh còn có thể làm gì?"
Mặt mo của Chu ngũ lang đỏ bừng, nhưng vẫn đứng lên nói: "Tứ ca, đệ đã 14 rồi, chừng hai năm nữa là phải làm mai rồi, huynh có thể trả lại cho nhà bao nhiêu tiền hả?"
Chu tứ lang cũng sợ ngây người, "Vậy, những số tiền kia ta phải trả hết sao?"
"Đương nhiên, ai bảo huynh đánh bạc thua tiền làm chi?" Nhớ tới cháu gái nhà bên cạnh nàng bị bán đi, giữa ngực và bụng Mãn Bảo như có một cỗ tức giận muốn phun trào ra, ánh mắt nàng lạnh lùng nói với Chu tứ lang: "Người nào bài bạc không thay đổi nên chém đứt tay chân ném vào trong núi cho sói ăn, như vậy sẽ không gây tai họa đến người khác."
Chu tứ lang nhịn không được lui về phía sau hai bước, thân thể hơi lạnh, tay run run chỉ vào đứa nhỏ này, "Muội, làm sao muội có thể nhẫn tâm như vậy, ta là Tứ ca của muội mà!"
" Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha cũng là cháu gái muội, lần sau huynh mà đi đánh bạc, trong nhà trả không nổi, người của sòng bạc sẽ đến lôi các nàng đi, chờ lôi các nàng xong sẽ đến phiên muội, còn có Đại Đầu, Nhị Đầu, bán xong chất tử chất nữ, mấy đại ca đều sẽ phải trả nợ cho huynh cả đời, tuy rằng huynh là ruột thịt, nhưng huynh chỉ có một, không thể bởi vì một mình huynh mà hại nhiều người chúng ta như vậy, cho nên. . ."
Trước đây Đại Nha và Đại Đầu cũng không có nghĩ tới nhiều như vậy, bây giờ nghe cô út nói như vậy, ánh mắt nhìn Chu tứ lang cũng có chút không tốt.
Ngay cả Ngũ Lang và Lục Lang cũng nhịn không được tiến lên một bước nhìn Chu tứ lang chằm chằm.
Chu tứ lang liền vội khoát tay nói: "Mãn Bảo muội đừng nói mò, ta đã hạ quyết tâm thay đổi, sẽ không bao giờ đánh bạc nữa."
Mẫn Bảo hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì để cho chúng ta xem quyết tâm của huynh."
"Đúng vậy, xem quyết tâm của huynh!"
Vì vậy Chu tứ lang chỉ có thể cầm lưỡi liềm cắt cỏ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, những người khác thì vây quanh một vòng quan sát, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một chút, "Tứ thúc, chỗ này có rất nhiều cỏ nè, cắt chỗ này nè!"
"Tứ ca, đất phía dưới này tương đối dày, nhanh cắt chỗ này nè."
Mãn Bảo thì dưới sự dẫn dắt của Đại Nha và Nhị Nha hái được không ít hoa, nhìn các nàng bện cho nàng một vòng hoa đội ở trên đầu.
Đại Nha và Nhị Nha chân thành, "Cô út, cô thật xinh đẹp quá đi!"
Mãn Bảo cao hứng: "Đương nhiên, các con cũng rất xinh đẹp."
Chu tứ lang vừa nghe, vừa xem, trong lòng tức giận không thôi, "Mấy người đến đây để giúp đỡ mà, chứ một mình ta làm bao lâu mới xong được?"
Mãn Bảo cảm thấy mình vẫn rất siêng năng, lập tức dẫn theo người đến hỗ trợ.
Những người khác thấy Mãn Bảo đã động thủ, thì cũng đều xắn tay áo lên giúp đỡ.
Chu ngũ lang nhận lấy lưỡi liềm, chịu trách nhiệm cắt cỏ, Đại Đầu chịu trách nhiệm vận chuyển cỏ ra ngoài, còn Chu ngũ lang thì cùng với Chu tứ lang cầm cuốc đào bụi cỏ dưới đất.
Mãn Bảo dẫn theo những người còn lại nhặt đá, nhặt hết đá, củi khô trong bụi cỏ ra ngoài, rồi xếp đá xung quanh mảnh đất, củi khô thì để qua một bên, chút nữa có thể cõng trở về làm củi.
Khai hoang thật sự rất khó, trong đất vật gì cũng có, cắt cỏ cũng phải cẩn thận coi chừng bị cứa, hệ thống nhìn thấy khe khẽ thở dài, nên cũng không yêu cầu Túc Chủ lại đi tìm thực vật cho nó, ngày mai đi cũng được.
Chỉ hy vọng ngày mai Túc Chủ còn có thể nguyện ý đi tìm.
Mãn Bảo tìm đá mệt muốn xỉu, không có việc gì liền nói chuyện phiếm với hệ thống, "Khoa Khoa, những thứ cỏ này có thu vào hay không?"
"Không."
Mãn Bảo thất vọng, "Tại sao trong bách khoa quán lại có nhiều như vậy?"
Khoa Khoa nói: "Những thứ cỏ dại này trong tương lai cũng rất thường gặp, hơn nữa Túc Chủ có thể không nhận ra chúng, những vật này chính ngươi cũng đều thu thập qua, chỉ là thời gian chúng ở gần khu nhà ngươi tương đối ngắn, ở chỗ này tương đối dài mà thôi."
Mãn Bảo có chút xấu hổ, "Thì ra là ta thu thập nó rồi à."
Khoa Khoa nghiêm túc nói: "Đúng vậy, mỗi khi thu thập được một loại, thì sẽ được thưởng một điểm."
Điểm này vẫn là điểm khích lệ, nếu không phải thấy nàng tuổi còn nhỏ, cần cổ vũ, thì hệ thống ngay cả điểm khích lệ cũng không thể lấy được.
Tuy nhiên, nó cũng phải phân bổ từ điểm tích lũy của mình ra một ít để mua cho nàng kẹo, bởi vì hiệu suất của nàng thật sự là quá thấp.
Cũng là do Chu gia quá sủng nàng, trong nhà những hài tử khác đều là nuôi thả, từ hai tuổi đã biết đi đường, liền tùy ý đại hài tử mang theo tiểu hài tử đầy thôn chạy, chỉ cần không đi mép nước là được rồi.
Nhưng Mãn Bảo thì không, nàng vẫn luôn có người mang theo.
Khi các cháu trai và cháu gái của nàng ở trong mặt đất lăn qua lăn lại, thì nàng được mặc quần áo sạch sẽ ngồi ở trên giường gạch được dạy nói chuyện.
Khi các cháu trai và cháu gái của nàng xuống ruộng làm cỏ gieo hạt, thì nàng được đưa đến học đường để ăn cơm cháy, có thể nói, nàng đã lớn như vậy, mà nơi xa nhất mà nàng từng đến chính là cây đa lớn ở đầu thôn, núi này vẫn là lần đầu tiên nàng đến.
Sở dĩ có thể đi đến dưới gốc đa lớn, là bởi vì vào lễ mừng năm mới, lão Chu đầu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, kéo tiểu khuê nữ cùng đi đến dưới gốc đa lớn trò chuyện với đám bạn già.
Đương nhiên, trong nhà cũng dành cho Mãn Bảo đãi ngộ này, bởi vì nàng chạy một vòng, luôn có thể nhận được một văn hai văn tiền mừng tuổi.
Thực vật trong thôn đều là những loại thường gặp, nàng thấy một cây thì nhổ một cây cho hệ thống, một năm kia, hệ thống chỉ cho nàng phân biệt thực vật, rõ ràng trước một giây vừa nhổ lên giao cho nó, một giây sau lại nhổ một cây giống nhau như đúc, trong lòng hệ thống thật sự muốn sụp đổ mà.
Cũng may hiện tại Mãn Bảo đã biết trực tiếp đến hỏi hệ thống xem có loại thực vật mới cần nhập vào không, thay vì cầm một nắm cỏ dại để nó nhập vào, rồi sau đó hệ thống bất đắc dĩ nói cho nàng biết, loại thực vật này đã được nhập vào rồi.
Mãn Bảo cảm thấy khiêng đá cũng rất mệt mỏi, nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn lau mồ hôi trên trán mình, hỏi hệ thống, "Khoa Khoa, các ngươi thật kỳ quái, tại sao phải thu thập những loại cỏ dại này? Ngươi xem chúng ta đều muốn nhổ hết nó đi, thật sự là quá đáng ghét, phải bao lâu mới có thể khai hoang xong chứ?"
"Là khoa học kỹ thuật của Túc Chủ vị diện này chưa phát triển toàn diện, tương lai, loại chuyện như khai hoang này sẽ được thực hiện bởi máy móc, hơn nữa những thứ cỏ dại này ở tương lai tuy rằng cũng vẫn tồn tại, nhưng số lượng giảm mạnh, mà có một số loài thực vật cũng đã bị tuyệt chủng, cho nên mới có sự hiện hữu của ta đó."
Điểm chú ý của Mãn Bảo đã bị lêch hướng, nàng kinh ngạc há to miệng, "Nhiều cỏ cây như vậy, rồi đá nữa, đi qua một lần là khai hoang xong hả? Máy móc là cái gì, ta có thể mua được không?"
Hệ thống trầm mặc một hồi rồi nói: "Không thể, loại hàm lượng khoa học kỹ thuật này vượt xa vị diện khoa học kỹ thuật nguyên bản, cho nên không thể mua, hơn nữa, dù có mua được, Túc Chủ, ngươi cũng không có điểm tích lũy."
Mãn Bảo nháy mắt mấy cái, lại một lần nữa coi trọng điểm tích lũy này, trước kia nàng cảm thấy điểm tích lũy không có tác dụng gì, không phải chỉ là để đổi kẹo ăn thôi sao?
Không có điểm tích lũy nàng cũng có thể ăn kẹo, mỗi lần nhị ca hoặc cha đi đi chợ đều mua kẹo cho nàng.
Sau khi biết nàng muốn đào một cây mâm xôi nho nhỏ, cũng rất nhiệt tình giúp nàng tìm, chẳng mấy chốc đã tìm được một cây mâm xôi mới mọc không bao lâu, mọi người dùng gậy đào đất, chỉ một lát sau đã kéo nó ra, nhưng rễ cây quá dài làm bị kéo đứt hết một đoạn.
Nhưng tất cả mọi người đều không để tâm.
Mãn Bảo túm lấy nó, bởi vì nó còn nhỏ, còn chưa mọc gai nên mọi người yên tâm để cho nàng cầm.
Chuyện như vậy mọi người vẫn thường làm.
Đại Nha không biết từ chỗ nào đã lấy được một nắm hoa dại đội lên đầu, hỏi tiểu cô, "Nhìn đẹp không?"
Mãn Bảo sững sờ nhìn nàng, cảm thấy rất khó có thể nói là xinh đẹp, nhưng lại không muốn làm thương tổn trái tim của đại điệt nữ (cháu gái lớn), liền gật đầu nói: "Hoa xinh đẹp."
Đại Nha vui rạo rực, vui vẻ nhảy cẫng lên với Nhị Nha.
Đến chân núi, Mãn Bảo từ trên lưng Ngũ Lang trượt xuống, vừa khều lấy ra một quả mâm xôi, nhưng nàng cũng không có ăn mà vừa đi vừa kín đáo nhét nó cho Khoa Khoa.
Hơn một năm, Mãn Bảo đã học được cách làm thế nào để giấu đồ rồi len lén đưa cho Khoa Khoa.
Mà một đám thiếu niên hài tử căn bản sẽ không chú ý đến điều này, mà hoa dại trên đại nha đầu cũng không biết đã bị nàng ném đi từ lúc nào.
Mọi người đi về phía trước một đoạn, Ngũ Lang ồ lên một tiếng, trái phải nhìn quanh, tò mò hỏi: "Sao không thấy Tứ ca, chỗ muội chỉ khi ở trên núi không phải là chỗ này sao?"
Mọi người cũng nhìn bốn phía, Đại Đầu kinh hô, "Không thấy Tứ thúc."
"Chờ một chút, các người nghe. . ." Đại Nha xuỵt một tiếng, bảo mọi người im lặng, lúc này mới nghe được tiếng ngáy như có như không.
Vừa lúc ở bên cạnh Mãn Bảo, nàng trước tiên đẩy ra bụi cỏ nhìn lại, thì nhìn thấy Chu tứ lang nằm ở trên bụi cỏ ngủ say sưa.
Mãn Bảo tức giận đến mức chạy lên trực tiếp giẫm một cước ở trên lồng ngực của hắn, vậy mà Chu tứ lang vẫn không tỉnh lại.
Mãn Bảo đang muốn tiếp tục dùng sức, Đại Đầu đã nhổ một cây cỏ dại chạy tới ngồi xổm ở bên cạnh, dùng cỏ dại gãi gãi mũi của hắn.
Mãn Bảo thấy hiếu kỳ, cũng không giẫm nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Đầu hỏi, "Cái này có ích lợi gì không?"
Đại Đầu liền lấy cỏ dại quẹt quẹt ở trên mặt Mãn Bảo, hỏi: "Cô út, ngứa hay không ngứa?"
Mãn Bảo nhịn không được gãi gãi khuôn mặt, hưng trí bừng bừng, "Ngứa, để ta!"
Sau khi tiếp nhận cây cỏ đại trong tay Đại Đầu, nàng liền thí nghiệm ở trên khuôn mặt Chu tứ lang, mọi người cũng nhao nhao đi đến gần, cũng nhổ cỏ dại quẹt quẹt lên trên mặt Chu tứ lang, ai ngờ hắn chỉ phất phất tay, rồi trở mình một cái ngủ tiếp.
Phản ứng như vậy khiến Mãn Bảo rất khó chịu, vì vậy nàng vứt cây cỏ dại không chơi nữa, trực tiếp hét vào lỗ tai Chu tứ lang: "Rắn ~~~ "
"A --" Chu tứ lang lập tức ngồi bật dậy, nhảy dựng lên, "Rắn, rắn đâu?"
Mãn Bảo trừng mắt nhìn hắn, "Tứ ca, lão cha gọi huynh tới khai hoang, nhưng huynh lại ngủ ở chỗ này, ta sẽ nói cho cha, để ông ấy đánh huynh."
Chu tứ lang trông thấy muội út mập mạp, nhịn không được ngứa tay, nhéo nhéo da thịt trên mặt nàng: "Muội ngoại trừ cáo trạng còn có thể làm gì?"
Ngũ Lang lập tức hất tay hắn ra, "Tứ ca, huynh khi dễ muội út."
Mãn Bảo cũng cảm thấy khuôn mặt bị véo có hơi đau một chút, nước mắt lưng tròng, nàng một cước giẫm ở trên chân Chu tứ lang, còn dùng sức nghiền một cái, nói: "Muội ngoại trừ cáo trạng còn có thể đánh huynh, huynh dám đánh lại không?"
Chu tứ lang, Chu tứ lang thật không dám!
Chu tứ lang tức giận muốn xì khói mũi, Mãn Bảo hừ lạnh một tiếng nói: "Nhanh đi nhổ cỏ làm việc, Tứ ca, muội đây là đang giúp huynh đó, huynh có biết không?"
Mãn Bảo đặc biệt học được rất nhiều chữ và đạo lý từ Khoa Khoa, "Nương nói, số tiền mà trong nhà chúng ta dành dụm trong ba năm cũng không tới mười lăm lượng, những số tiền kia vốn là để dành cho huynh và ngũ Ca cưới vợ đó, kết quả huynh đã làm mất hết rồi, còn phải mắc nợ đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, còn có nhà thôn trưởng, những số tiền này huynh đều phải trả!"
"Huynh không cưới vợ cũng không sao, nhưng Ngũ Ca nhất định phải cưới vợ, còn có đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, các nàng dành dụm tiền dễ dàng sao? Huynh lại không có bản lãnh, ngoại trừ trồng trọt trả tiền huynh còn có thể làm gì?"
Mặt mo của Chu ngũ lang đỏ bừng, nhưng vẫn đứng lên nói: "Tứ ca, đệ đã 14 rồi, chừng hai năm nữa là phải làm mai rồi, huynh có thể trả lại cho nhà bao nhiêu tiền hả?"
Chu tứ lang cũng sợ ngây người, "Vậy, những số tiền kia ta phải trả hết sao?"
"Đương nhiên, ai bảo huynh đánh bạc thua tiền làm chi?" Nhớ tới cháu gái nhà bên cạnh nàng bị bán đi, giữa ngực và bụng Mãn Bảo như có một cỗ tức giận muốn phun trào ra, ánh mắt nàng lạnh lùng nói với Chu tứ lang: "Người nào bài bạc không thay đổi nên chém đứt tay chân ném vào trong núi cho sói ăn, như vậy sẽ không gây tai họa đến người khác."
Chu tứ lang nhịn không được lui về phía sau hai bước, thân thể hơi lạnh, tay run run chỉ vào đứa nhỏ này, "Muội, làm sao muội có thể nhẫn tâm như vậy, ta là Tứ ca của muội mà!"
" Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha cũng là cháu gái muội, lần sau huynh mà đi đánh bạc, trong nhà trả không nổi, người của sòng bạc sẽ đến lôi các nàng đi, chờ lôi các nàng xong sẽ đến phiên muội, còn có Đại Đầu, Nhị Đầu, bán xong chất tử chất nữ, mấy đại ca đều sẽ phải trả nợ cho huynh cả đời, tuy rằng huynh là ruột thịt, nhưng huynh chỉ có một, không thể bởi vì một mình huynh mà hại nhiều người chúng ta như vậy, cho nên. . ."
Trước đây Đại Nha và Đại Đầu cũng không có nghĩ tới nhiều như vậy, bây giờ nghe cô út nói như vậy, ánh mắt nhìn Chu tứ lang cũng có chút không tốt.
Ngay cả Ngũ Lang và Lục Lang cũng nhịn không được tiến lên một bước nhìn Chu tứ lang chằm chằm.
Chu tứ lang liền vội khoát tay nói: "Mãn Bảo muội đừng nói mò, ta đã hạ quyết tâm thay đổi, sẽ không bao giờ đánh bạc nữa."
Mẫn Bảo hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì để cho chúng ta xem quyết tâm của huynh."
"Đúng vậy, xem quyết tâm của huynh!"
Vì vậy Chu tứ lang chỉ có thể cầm lưỡi liềm cắt cỏ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, những người khác thì vây quanh một vòng quan sát, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một chút, "Tứ thúc, chỗ này có rất nhiều cỏ nè, cắt chỗ này nè!"
"Tứ ca, đất phía dưới này tương đối dày, nhanh cắt chỗ này nè."
Mãn Bảo thì dưới sự dẫn dắt của Đại Nha và Nhị Nha hái được không ít hoa, nhìn các nàng bện cho nàng một vòng hoa đội ở trên đầu.
Đại Nha và Nhị Nha chân thành, "Cô út, cô thật xinh đẹp quá đi!"
Mãn Bảo cao hứng: "Đương nhiên, các con cũng rất xinh đẹp."
Chu tứ lang vừa nghe, vừa xem, trong lòng tức giận không thôi, "Mấy người đến đây để giúp đỡ mà, chứ một mình ta làm bao lâu mới xong được?"
Mãn Bảo cảm thấy mình vẫn rất siêng năng, lập tức dẫn theo người đến hỗ trợ.
Những người khác thấy Mãn Bảo đã động thủ, thì cũng đều xắn tay áo lên giúp đỡ.
Chu ngũ lang nhận lấy lưỡi liềm, chịu trách nhiệm cắt cỏ, Đại Đầu chịu trách nhiệm vận chuyển cỏ ra ngoài, còn Chu ngũ lang thì cùng với Chu tứ lang cầm cuốc đào bụi cỏ dưới đất.
Mãn Bảo dẫn theo những người còn lại nhặt đá, nhặt hết đá, củi khô trong bụi cỏ ra ngoài, rồi xếp đá xung quanh mảnh đất, củi khô thì để qua một bên, chút nữa có thể cõng trở về làm củi.
Khai hoang thật sự rất khó, trong đất vật gì cũng có, cắt cỏ cũng phải cẩn thận coi chừng bị cứa, hệ thống nhìn thấy khe khẽ thở dài, nên cũng không yêu cầu Túc Chủ lại đi tìm thực vật cho nó, ngày mai đi cũng được.
Chỉ hy vọng ngày mai Túc Chủ còn có thể nguyện ý đi tìm.
Mãn Bảo tìm đá mệt muốn xỉu, không có việc gì liền nói chuyện phiếm với hệ thống, "Khoa Khoa, những thứ cỏ này có thu vào hay không?"
"Không."
Mãn Bảo thất vọng, "Tại sao trong bách khoa quán lại có nhiều như vậy?"
Khoa Khoa nói: "Những thứ cỏ dại này trong tương lai cũng rất thường gặp, hơn nữa Túc Chủ có thể không nhận ra chúng, những vật này chính ngươi cũng đều thu thập qua, chỉ là thời gian chúng ở gần khu nhà ngươi tương đối ngắn, ở chỗ này tương đối dài mà thôi."
Mãn Bảo có chút xấu hổ, "Thì ra là ta thu thập nó rồi à."
Khoa Khoa nghiêm túc nói: "Đúng vậy, mỗi khi thu thập được một loại, thì sẽ được thưởng một điểm."
Điểm này vẫn là điểm khích lệ, nếu không phải thấy nàng tuổi còn nhỏ, cần cổ vũ, thì hệ thống ngay cả điểm khích lệ cũng không thể lấy được.
Tuy nhiên, nó cũng phải phân bổ từ điểm tích lũy của mình ra một ít để mua cho nàng kẹo, bởi vì hiệu suất của nàng thật sự là quá thấp.
Cũng là do Chu gia quá sủng nàng, trong nhà những hài tử khác đều là nuôi thả, từ hai tuổi đã biết đi đường, liền tùy ý đại hài tử mang theo tiểu hài tử đầy thôn chạy, chỉ cần không đi mép nước là được rồi.
Nhưng Mãn Bảo thì không, nàng vẫn luôn có người mang theo.
Khi các cháu trai và cháu gái của nàng ở trong mặt đất lăn qua lăn lại, thì nàng được mặc quần áo sạch sẽ ngồi ở trên giường gạch được dạy nói chuyện.
Khi các cháu trai và cháu gái của nàng xuống ruộng làm cỏ gieo hạt, thì nàng được đưa đến học đường để ăn cơm cháy, có thể nói, nàng đã lớn như vậy, mà nơi xa nhất mà nàng từng đến chính là cây đa lớn ở đầu thôn, núi này vẫn là lần đầu tiên nàng đến.
Sở dĩ có thể đi đến dưới gốc đa lớn, là bởi vì vào lễ mừng năm mới, lão Chu đầu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, kéo tiểu khuê nữ cùng đi đến dưới gốc đa lớn trò chuyện với đám bạn già.
Đương nhiên, trong nhà cũng dành cho Mãn Bảo đãi ngộ này, bởi vì nàng chạy một vòng, luôn có thể nhận được một văn hai văn tiền mừng tuổi.
Thực vật trong thôn đều là những loại thường gặp, nàng thấy một cây thì nhổ một cây cho hệ thống, một năm kia, hệ thống chỉ cho nàng phân biệt thực vật, rõ ràng trước một giây vừa nhổ lên giao cho nó, một giây sau lại nhổ một cây giống nhau như đúc, trong lòng hệ thống thật sự muốn sụp đổ mà.
Cũng may hiện tại Mãn Bảo đã biết trực tiếp đến hỏi hệ thống xem có loại thực vật mới cần nhập vào không, thay vì cầm một nắm cỏ dại để nó nhập vào, rồi sau đó hệ thống bất đắc dĩ nói cho nàng biết, loại thực vật này đã được nhập vào rồi.
Mãn Bảo cảm thấy khiêng đá cũng rất mệt mỏi, nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn lau mồ hôi trên trán mình, hỏi hệ thống, "Khoa Khoa, các ngươi thật kỳ quái, tại sao phải thu thập những loại cỏ dại này? Ngươi xem chúng ta đều muốn nhổ hết nó đi, thật sự là quá đáng ghét, phải bao lâu mới có thể khai hoang xong chứ?"
"Là khoa học kỹ thuật của Túc Chủ vị diện này chưa phát triển toàn diện, tương lai, loại chuyện như khai hoang này sẽ được thực hiện bởi máy móc, hơn nữa những thứ cỏ dại này ở tương lai tuy rằng cũng vẫn tồn tại, nhưng số lượng giảm mạnh, mà có một số loài thực vật cũng đã bị tuyệt chủng, cho nên mới có sự hiện hữu của ta đó."
Điểm chú ý của Mãn Bảo đã bị lêch hướng, nàng kinh ngạc há to miệng, "Nhiều cỏ cây như vậy, rồi đá nữa, đi qua một lần là khai hoang xong hả? Máy móc là cái gì, ta có thể mua được không?"
Hệ thống trầm mặc một hồi rồi nói: "Không thể, loại hàm lượng khoa học kỹ thuật này vượt xa vị diện khoa học kỹ thuật nguyên bản, cho nên không thể mua, hơn nữa, dù có mua được, Túc Chủ, ngươi cũng không có điểm tích lũy."
Mãn Bảo nháy mắt mấy cái, lại một lần nữa coi trọng điểm tích lũy này, trước kia nàng cảm thấy điểm tích lũy không có tác dụng gì, không phải chỉ là để đổi kẹo ăn thôi sao?
Không có điểm tích lũy nàng cũng có thể ăn kẹo, mỗi lần nhị ca hoặc cha đi đi chợ đều mua kẹo cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.